Mỗi Ngày Một Chuyện
BAO GIỜ HẾT KHỔ - CAO MỴ NHÂN
BAO GIỜ HẾT KHỔ - CAO MỴ NHÂN
Tiếng
hát cứ rơi vào cõi vắng mỗi buổi trưa chủ nhật.
Ở
ngay ngôi nhà tôi đang cư ngụ này, chẳng cần phải nói chuyện tận đâu xa xôi...
Cậu
con trai tôi có vợ đi làm luôn một lèo 7/7 ngày một tuần, thằng cháu học 5 ngày
gọi là weekday xong, thì sinh hoạt riêng của nó cũng kín 2 ngày cuối tuần ...
Vì thế con trai tôi phải nghe liên tục
những bài hát đủ Tây, Tàu, Ta...mỗi trưa ngày chót bẹt của tuần lễ cho khuây
khỏa , rồi mai sớm
lại lên đường trực chỉ fwy 405. S cho tuần lễ kế tiếp, cứ thế năm này sang
tháng khác, và ở Hoa Kỳ như thế là may lắm rồi.
Do
đó tôi không có lý do gì rời nhà đi đâu, nhất là đi đó, đi đây, quần tam tụ ngũ...
để ở nhà kịp thời, trám vào chỗ trống những công việc lặt vặt, mà 3 thành viên
con cháu đương nêu, không có thì giờ đảm trách.
Cậu
con tôi chỉ phải đi làm 5 ngày, còn 2 ngày thứ 7, chủ nhật, làm các việc cá
nhân, như Facebook, của cậu và của vợ cậu luôn, vì con dâu tôi thích lượm tiền
lẻ hơn là bạn bè ảo...
Và
như thế thì cũng tốt cho con trai tôi đỡ bâng khuâng, lỡ mình không sánh bằng
các nhân vật lạ hoắc được kết thân một cách máy móc, trên Facebook ấy.
Có
nghĩa là mình cậu con tôi "xử lý" 2 Facebook của vợ chồng chúng nó, cô dâu không lười
chi ưng làm cho có với đời thôi.
Cháu
trai đích tôn của tôi thì cũng bình thường như thiên hạ, ai trên đời này có
chi, thì lập tức bộ 3 "bánh mì kẹp chả" nhà con trai tôi cố gắng bắt
kịp, để không bị ngoại lệ. Cũng đầy đủ chi tiết như các đời IPhone, và cái mà
nhà ông chi trong nước tuyên bố xanh rờn thế giới là:
"
Chỉ có những người vô công rồi nghề mới chơi Facebook, khiến thiên hạ nhức nhối
.
Xem
ra có chút an nhàn tối thiểu hơn tôi ngày xưa quá xá, vậy mà chúng vẫn "
trời ơi khổ quá " chứ.
Con
trai tôi ...thở dài ngao ngán hỏi : " Má à, bao giờ con mới hết khổ hả má?
"
Tôi
giật mình đánh thót một cái, hắn vô lý hết biết, khổ gì mà khổ chứ, đi làm rồi
đi ...chơi, không đi ra ngoài chơi, thì cũng chơi...máy móc, ca nhạc trong nhà
...
Ở
Mỹ đi làm rồi đóng thuế, mua các thứ bảo hiểm cho chắc ăn, xong là cứ đường đời
ta, ta cứ đi, có nước nào ấm no, xài sang, thư giãn tâm hồn như ...Mỹ không nhỉ?
Tôi
bèn trả lời cho hắn yên lòng trai tráng lênh đênh, rằng thì là: phải hiểu rõ
sướng như thế nào, và khổ như thế nào, mới trả lời được chứ.
Cậu
con tôi liền gật đầu nói
ngay: " như là lo cho cu Ha chẳng hạn " , bé thì phải mua các thứ đồ
nhựa vv...để lắp ráp chơi, chất đầy một phòng luôn, tôi nghĩ nhà nào có trẻ em,
cũng dư thừa đồ chơi như vậy .
Lớn
hơn thì các thứ games, chưa kể một tủ toàn các thứ phim truyện trẻ em, loại nào
cũng có .
Cao
hơn một chút là các thứ " cây bài " , thay đổi từng giai đoạn mà chỉ
chúng nhìn sơ mới biết . Bên cạnh đó là IPhone, IPad vv...
Bây
giờ thì chịu, cái gì cũng có mặt riêng của nó , cả xã hội ...văn minh, tiên
tiến đều như vậy, làm sao giật lùi trở lại tình trạng khốn khổ mà mọi người
muốn thoát khỏi, muốn rời xa ...làm gì .
Có
một điều khác với trẻ em địa phương ba đời di dân thì thấm nhuần Văn hoá Mỹ
đương nhiên, nay đến cháu tôi, kể như đời thứ ba rồi đấy chứ. Song khác một
điều là chúng tôi bọc cháu kỹ quá, ở Mỹ nhưng suy nghĩ VN...khiến mệt vì nó vậy
.
Như
trên tôi đã trình bầy là các thứ đồ chơi đồ dùng , tất nhiên còn đồ học , đồ
hành vv...cũng vẫn
ông bà cha mẹ lo cho các cháu
từ A tới Z .
Thế
nên ta Mỹ mà chưa Mỹ đủ 100% , ta còn lấn cấn mỗi lần phải quyết định một vấn
đề gì cho con cháu trong nhà, bởi vì ta chưa thực sự quên ta trong hoàn cảnh
mới, còn mang cảm giác ta đối xử với con cháu có bị " vong bản " chút
nào chăng...
Lỡ
sơ xuất tính chất VN, ta sợ bà con cô bác phê phán từ nhẹ nhàng đến nặng nề, mà ít
nhiều đều đúng mới là cơ khổ đấy .
Tôi
ngẫm nghĩ, rồi trả lời con trai tôi, cậu ta đang cảm thấy bổn phận đối với con
cậu còn dài dài :
Có
vợ con rồi là phải vơ lấy trách
nhiệm mà làm, làm là nghĩa vụ thân thuộc của các người chồng, gọi là chủ gia đình , thế nên cho tới già, tới chết
có người vẫn chưa hết khổ được .
Thủa
tôi còn kẹt ở VN, nữ văn sĩ Minh Quân, tác giả nhiều tập truyện xã hội tâm sự :
" không phải chúng nó , là các con chị, có chồng có vợ rồi là yên đâu,
chúng nó giận nhau, cãi nhau, mình vẫn phải dàn hoà nữa ..."
Những
bài hát giật gân đã chẳng còn lôi cuốn, con trai tôi nghe nhạc trầm buồn, chắc
trong tâm tư tình cảm cậu ta đang sóng sánh nỗi u tình, mà chỉ người mẹ mới
hiểu được .
Đó
là: không có sự đồng dạng về hạnh phúc đâu , nhưng có nỗi tương đồng về đau khổ
, trầm luân của một người yêu thương một người...
Con
hỏi tại sao mẹ
nghĩ thế, tôi tiếp : vì
con còn nghĩ đến chuyện khổ lâu dài, khi phải tròn trách nhiệm với những người
con đang yêu quý đấy ...
Tôi
dấu biến nụ cười sau tay áo lạnh rộng, ngày xưa anh ở tuổi con trai tôi bây
giờ, chắc chắn anh không hề hỏi câu : khổ vì phải làm bổn phận cho một tổ ấm bé
nhỏ, trong tổ đó chỉ có vợ con...
Ngày
xưa các anh còn bổn phận lớn hơn trăm lần cái tổ ấm xinh xắn ấy, là bổn phận
bảo toàn lực lượng đơn vị, là đóng góp công sức trong sự nghiệp Quân Đội của
Quốc Gia VNCH.
Trong
thời binh lửa trên quê hương ấy, một phần đã hy sinh, một phần đã thương tật,
còn phần lớn đã mất trắng tuổi trẻ cho đất nước, lý tưởng của các anh, quý
huynh đệ chi binh, nhưng không hề ta thán.
Mỗi
lần kể cho nhau nghe lại quá khứ, cứ thấy lòng mê đắm hân hoan, còn tiếc nuối
là chưa xong hoài bão nữa .
Có
lần anh với mình nhắc lại chuyện xưa, cứ tranh nhau kể và thả ga cười thú vị.
Các
anh gấp đôi hoặc gấp rưỡi số tuổi con trai mình bây giờ, nhưng có lẽ không hoặc
ít ai than van: " Bao giờ hết khổ ? " .
Nếu
các cậu trẻ biết được rằng, ngay đến mẹ cậu, là tôi đây, qua bao thăng trầm,
vẫn lạc quan tin tưởng cuộc đời vô cùng ý nghĩa, đáng ngợi ca...
Anh
lại cười trong kính viễn vọng : rằng chẳng những làm hết việc nhà, mà Cao Mỵ
Nhân còn làm thơ tình và thả hồn nghe nhạc sang, nhạc sến hà rầm nữa chứ.
Ôi,
còn cả chục ban nhạc cao niên tự phát trình diễn, sinh hoạt hoà đồng với giới
trẻ ngoài xã hội nữa...
Con
cháu chỉ cần mua
vé, đi coi quý ông bà đơn ca, hợp xướng " ô mê ly " còn gì sung
sướng, hạnh phúc hơn .
Cậu
con trai tôi bắt đầu nhập cuộc niềm vui tự ta có được, không ai đem tới, vì ai
đem tới cũng không vừa ý ta đâu . ..
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
BAO GIỜ HẾT KHỔ - CAO MỴ NHÂN
BAO GIỜ HẾT KHỔ - CAO MỴ NHÂN
Tiếng
hát cứ rơi vào cõi vắng mỗi buổi trưa chủ nhật.
Ở
ngay ngôi nhà tôi đang cư ngụ này, chẳng cần phải nói chuyện tận đâu xa xôi...
Cậu
con trai tôi có vợ đi làm luôn một lèo 7/7 ngày một tuần, thằng cháu học 5 ngày
gọi là weekday xong, thì sinh hoạt riêng của nó cũng kín 2 ngày cuối tuần ...
Vì thế con trai tôi phải nghe liên tục
những bài hát đủ Tây, Tàu, Ta...mỗi trưa ngày chót bẹt của tuần lễ cho khuây
khỏa , rồi mai sớm
lại lên đường trực chỉ fwy 405. S cho tuần lễ kế tiếp, cứ thế năm này sang
tháng khác, và ở Hoa Kỳ như thế là may lắm rồi.
Do
đó tôi không có lý do gì rời nhà đi đâu, nhất là đi đó, đi đây, quần tam tụ ngũ...
để ở nhà kịp thời, trám vào chỗ trống những công việc lặt vặt, mà 3 thành viên
con cháu đương nêu, không có thì giờ đảm trách.
Cậu
con tôi chỉ phải đi làm 5 ngày, còn 2 ngày thứ 7, chủ nhật, làm các việc cá
nhân, như Facebook, của cậu và của vợ cậu luôn, vì con dâu tôi thích lượm tiền
lẻ hơn là bạn bè ảo...
Và
như thế thì cũng tốt cho con trai tôi đỡ bâng khuâng, lỡ mình không sánh bằng
các nhân vật lạ hoắc được kết thân một cách máy móc, trên Facebook ấy.
Có
nghĩa là mình cậu con tôi "xử lý" 2 Facebook của vợ chồng chúng nó, cô dâu không lười
chi ưng làm cho có với đời thôi.
Cháu
trai đích tôn của tôi thì cũng bình thường như thiên hạ, ai trên đời này có
chi, thì lập tức bộ 3 "bánh mì kẹp chả" nhà con trai tôi cố gắng bắt
kịp, để không bị ngoại lệ. Cũng đầy đủ chi tiết như các đời IPhone, và cái mà
nhà ông chi trong nước tuyên bố xanh rờn thế giới là:
"
Chỉ có những người vô công rồi nghề mới chơi Facebook, khiến thiên hạ nhức nhối
.
Xem
ra có chút an nhàn tối thiểu hơn tôi ngày xưa quá xá, vậy mà chúng vẫn "
trời ơi khổ quá " chứ.
Con
trai tôi ...thở dài ngao ngán hỏi : " Má à, bao giờ con mới hết khổ hả má?
"
Tôi
giật mình đánh thót một cái, hắn vô lý hết biết, khổ gì mà khổ chứ, đi làm rồi
đi ...chơi, không đi ra ngoài chơi, thì cũng chơi...máy móc, ca nhạc trong nhà
...
Ở
Mỹ đi làm rồi đóng thuế, mua các thứ bảo hiểm cho chắc ăn, xong là cứ đường đời
ta, ta cứ đi, có nước nào ấm no, xài sang, thư giãn tâm hồn như ...Mỹ không nhỉ?
Tôi
bèn trả lời cho hắn yên lòng trai tráng lênh đênh, rằng thì là: phải hiểu rõ
sướng như thế nào, và khổ như thế nào, mới trả lời được chứ.
Cậu
con tôi liền gật đầu nói
ngay: " như là lo cho cu Ha chẳng hạn " , bé thì phải mua các thứ đồ
nhựa vv...để lắp ráp chơi, chất đầy một phòng luôn, tôi nghĩ nhà nào có trẻ em,
cũng dư thừa đồ chơi như vậy .
Lớn
hơn thì các thứ games, chưa kể một tủ toàn các thứ phim truyện trẻ em, loại nào
cũng có .
Cao
hơn một chút là các thứ " cây bài " , thay đổi từng giai đoạn mà chỉ
chúng nhìn sơ mới biết . Bên cạnh đó là IPhone, IPad vv...
Bây
giờ thì chịu, cái gì cũng có mặt riêng của nó , cả xã hội ...văn minh, tiên
tiến đều như vậy, làm sao giật lùi trở lại tình trạng khốn khổ mà mọi người
muốn thoát khỏi, muốn rời xa ...làm gì .
Có
một điều khác với trẻ em địa phương ba đời di dân thì thấm nhuần Văn hoá Mỹ
đương nhiên, nay đến cháu tôi, kể như đời thứ ba rồi đấy chứ. Song khác một
điều là chúng tôi bọc cháu kỹ quá, ở Mỹ nhưng suy nghĩ VN...khiến mệt vì nó vậy
.
Như
trên tôi đã trình bầy là các thứ đồ chơi đồ dùng , tất nhiên còn đồ học , đồ
hành vv...cũng vẫn
ông bà cha mẹ lo cho các cháu
từ A tới Z .
Thế
nên ta Mỹ mà chưa Mỹ đủ 100% , ta còn lấn cấn mỗi lần phải quyết định một vấn
đề gì cho con cháu trong nhà, bởi vì ta chưa thực sự quên ta trong hoàn cảnh
mới, còn mang cảm giác ta đối xử với con cháu có bị " vong bản " chút
nào chăng...
Lỡ
sơ xuất tính chất VN, ta sợ bà con cô bác phê phán từ nhẹ nhàng đến nặng nề, mà ít
nhiều đều đúng mới là cơ khổ đấy .
Tôi
ngẫm nghĩ, rồi trả lời con trai tôi, cậu ta đang cảm thấy bổn phận đối với con
cậu còn dài dài :
Có
vợ con rồi là phải vơ lấy trách
nhiệm mà làm, làm là nghĩa vụ thân thuộc của các người chồng, gọi là chủ gia đình , thế nên cho tới già, tới chết
có người vẫn chưa hết khổ được .
Thủa
tôi còn kẹt ở VN, nữ văn sĩ Minh Quân, tác giả nhiều tập truyện xã hội tâm sự :
" không phải chúng nó , là các con chị, có chồng có vợ rồi là yên đâu,
chúng nó giận nhau, cãi nhau, mình vẫn phải dàn hoà nữa ..."
Những
bài hát giật gân đã chẳng còn lôi cuốn, con trai tôi nghe nhạc trầm buồn, chắc
trong tâm tư tình cảm cậu ta đang sóng sánh nỗi u tình, mà chỉ người mẹ mới
hiểu được .
Đó
là: không có sự đồng dạng về hạnh phúc đâu , nhưng có nỗi tương đồng về đau khổ
, trầm luân của một người yêu thương một người...
Con
hỏi tại sao mẹ
nghĩ thế, tôi tiếp : vì
con còn nghĩ đến chuyện khổ lâu dài, khi phải tròn trách nhiệm với những người
con đang yêu quý đấy ...
Tôi
dấu biến nụ cười sau tay áo lạnh rộng, ngày xưa anh ở tuổi con trai tôi bây
giờ, chắc chắn anh không hề hỏi câu : khổ vì phải làm bổn phận cho một tổ ấm bé
nhỏ, trong tổ đó chỉ có vợ con...
Ngày
xưa các anh còn bổn phận lớn hơn trăm lần cái tổ ấm xinh xắn ấy, là bổn phận
bảo toàn lực lượng đơn vị, là đóng góp công sức trong sự nghiệp Quân Đội của
Quốc Gia VNCH.
Trong
thời binh lửa trên quê hương ấy, một phần đã hy sinh, một phần đã thương tật,
còn phần lớn đã mất trắng tuổi trẻ cho đất nước, lý tưởng của các anh, quý
huynh đệ chi binh, nhưng không hề ta thán.
Mỗi
lần kể cho nhau nghe lại quá khứ, cứ thấy lòng mê đắm hân hoan, còn tiếc nuối
là chưa xong hoài bão nữa .
Có
lần anh với mình nhắc lại chuyện xưa, cứ tranh nhau kể và thả ga cười thú vị.
Các
anh gấp đôi hoặc gấp rưỡi số tuổi con trai mình bây giờ, nhưng có lẽ không hoặc
ít ai than van: " Bao giờ hết khổ ? " .
Nếu
các cậu trẻ biết được rằng, ngay đến mẹ cậu, là tôi đây, qua bao thăng trầm,
vẫn lạc quan tin tưởng cuộc đời vô cùng ý nghĩa, đáng ngợi ca...
Anh
lại cười trong kính viễn vọng : rằng chẳng những làm hết việc nhà, mà Cao Mỵ
Nhân còn làm thơ tình và thả hồn nghe nhạc sang, nhạc sến hà rầm nữa chứ.
Ôi,
còn cả chục ban nhạc cao niên tự phát trình diễn, sinh hoạt hoà đồng với giới
trẻ ngoài xã hội nữa...
Con
cháu chỉ cần mua
vé, đi coi quý ông bà đơn ca, hợp xướng " ô mê ly " còn gì sung
sướng, hạnh phúc hơn .
Cậu
con trai tôi bắt đầu nhập cuộc niềm vui tự ta có được, không ai đem tới, vì ai
đem tới cũng không vừa ý ta đâu . ..
CAO MỴ NHÂN (HNPD)