Văn Học & Nghệ Thuật
BIỂN CỦA NGUYỄN THANH LÂM trong RỪNG XANH MƯA - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
( HNPD ) Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm xúc, cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của cõi Thiền.
Định
viết bài cảm nhận về tập thơ RỪNG XANH MƯA của nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm
nhưng tôi không đủ sự kiên nhẫn để đọc một mạch hết tập thơ, vì thú
thật, để hiểu được thơ của ông, với tôi quả thật là không dễ, nên đành
chọn phương pháp vài ngày đọc một bài, nghiền ngẫm từ từ, thật chậm để
"ngộ" được "nỗi niềm thầm kín" ẩn trong những bài thơ mang mang hơi thở
Thiền của ông. Hôm nay, đọc mấy bài thơ về biển, gặp những tứ thơ hay,
lạ, tôi vội gõ đôi dòng theo mạch cảm xúc: BIỂN CỦA NGUYỄN THANH LÂM
TRONG RỪNG XANH MƯA.
Với nữ sĩ Xuân Quỳnh: “Biển như cô gái nhỏ/ Thầm thì gửi tâm tư”,
dịu dàng những xao động của cõi người, nhưng với Nguyễn Thanh Lâm thì
biển không chỉ dịu dàng như thiếu nữ tuổi dậy thì mà còn đẹp hơn thế,
khi ông phát hiện: biển trong mưa thật đẹp, đẹp trắng trong, tinh khiết “Như thiếu nữ đã vào chùa xuống tóc”, chỉ nên chiêm ngưỡng bằng tâm thể thánh thiện của cõi Thiền. Vẻ đẹp ấy đã khiến nhà thơ và cõi phàm trần “trở bệnh tương tư”, “ngẩn ngơ” tiếc nuối:
Biển lại mưa
Như thiếu nữ đã vào chùa xuống tóc
Mây ngẩn ngơ bay
Gió trở bệnh tương tư
Đường chân trời ảo mờ trong mắt
(Biển lại mưa)
Khi mưa tạnh, biển trở lại hiền hòa, êm dịu, thì dưới lăng kính lãng mạn của nhà thơ, biển đẹp như “cô gái mới vào chùa chưa xuống tóc”,
còn nguyên nét ngây thơ, trong sáng của tuổi mới lớn. Nét đẹp ấy mơn
mởn những phồn thực mà hồn nhiên, sáng trong, lặng thầm của hương trinh
nữ, làm xuyến xao nhà thơ với miền cảm mến thanh tao, không vẩn nét phàm
trần, khiến những trăn trở, nghĩ suy của nhà thơ về trách nhiệm với
cuộc đời trở nên an nhiên, tự tại:
Lòng tôi rỗng không ngắm biển
Tóc trắng trên đầu lặng sóng
Mắt khép hờ lỏng then quá khứ - tương lai
Hồn nhiên nhịp thở
Hương hạnh phúc dâng đầy
(Biển sau mưa)
Đứng trước biển, nhà thơ lặng lẽ quan sát, lặng lẽ thả hồn đắm chìm vào những cảm xúc để hồn thơ thăng hoa, bay
lên. Những hình ảnh sống động, đan quyện vào nhau, uyển chuyển giữa hư
và thực, tạo nên một bức tranh “siêu thực”, đẹp như trong cổ tích, thể
hiện tài sử dụng hình ảnh thật khéo, thuần thục đến nhuần nhuyễn của nhà
thơ:
Mưa réo sôi trên đầu sóng
Biển sưởi hồn tôi bằng mặt trời năm xưa
Tôi khẽ nâng mặt trời trong sóng
Ôm vào lòng cho đỡ ướt tâm tư
(Gặp mưa)
Vâng!
Tôi thích những câu thơ như thế. Tôi thích những hình ảnh tráng lệ từ
nét vẽ tài hoa của Nguyễn Thanh Lâm. Những câu thơ như: “Mưa réo sôi trên đầu sóng”, “Tôi khẽ nâng mặt trời trong sóng”... đã nâng nhà thơ lên thêm một tầm cao.
Con
người và thiên nhiên đã thẩm thấu nhau, hòa quyện vào nhau, cùng phiêu
trong cảm xúc của nhà thơ, tạo nên một bức tranh lung linh huyền ảo, đẹp
đến ngỡ ngàng:
Trong vòng tay tôi mặt trời thiêm thiếp
Tôi tự ru mình trong tiếng mưa
(Gặp mưa)
Tôi yêu những câu thơ này! Tôi tự hỏi: “mặt trời” nào của nhà thơ “thiêm thiếp”
vậy? Là ảo ảnh của tình yêu năm xưa chợt ùa về? Hay ảo ảnh mặt trời
trong sóng biển khiến nhà thơ liên tưởng? Uầy... Là gì thì những hình
ảnh ấy cũng rất đẹp, cũng khiến người đọc mơ màng, ngơ ngẩn.
Nhưng
có khi, biển của Nguyễn Thanh Lâm không khoác hình hài của một thiếu nữ
tuổi trăng tròn, đẹp dịu dàng, trong sáng, cũng không là hình ảnh “mặt trời năm xưa” khiến nhà thơ nâng niu “Ôm vào lòng cho đỡ ướt tâm tư”
mà biển mang dáng dấp như người đã trưởng thành, người từng trải...
bằng những câu thơ đượm vị đời với những suy tư, chiêm nghiệm, đậm chất
triết lý, với những nỗi đau cũng thật đời, rất người:
Biển chưa im lặng bao giờ
Suốt đời quằn quại sóng
Cả đời mặn nước mắt khổ đau
Mưa trời không thể bão hòa vị mặn
(Nước mắt biển)
Đắm mình trong không gian sống động của biển cả, thả tâm tư hòa quyện với trời mây… nhưng nhà thơ không quên đối diện với “lòng mình” mà “ngộ” ra điều: biển không hề yên bình, giống như lòng thi sĩ cũng đang ngổn ngang trăm nghìn tơ rối, để mà thêm thấm: “Nước mắt chảy vào trong mặn cõi người”, để mà tự thức tỉnh về lẽ đời nơi cõi người vốn nhiều oan trái, khổ đau:
Tôi nhìn vào lòng mình thấy biển
Nước mắt chảy vào trong mặn cõi người
(Nước mắt biển)
Và có những lúc, biển của Nguyễn Thanh Lâm trở nên khác lạ, không ồn ào, dữ dội, không "quằn quại sóng" bởi "cả đời mặn nước mắt khổ đau", cũng không dịu dàng như thiếu nữ tuổi cập kê trăng tròn, mà biển yên bình, lãng đãng chất lãng mạn chốn thôn quê:
Sóng ì oàm vỗ mạn tàu
Nghe như tiếng gàu sòng tát nước trăng khuya
(Đêm tạm trú)
Có lẽ chỉ nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm mới nghe được tiếng sóng biển vỗ mạn tàu "ì oàm" "như tiếng gàu sòng tát nước trăng khuya". Và chỉ có ông mới vẽ biển bằng những nét vẽ lãng mạn, yên bình, đầy chất thơ mà khác, lạ như thế.
Chừng
8 bài thơ viết về biển, như thế không phải là ít trong tổng số 70 bài
thơ của RỪNG XANH MƯA. Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm
xúc, cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của
cõi Thiền. Có lẽ vì không phải là người vùng biển nhưng lại rất yêu biển
nên ông viết về biển bằng những cảm xúc thật, đẹp và lạ, bằng tâm trạng
của người lâu lắm rồi mới gặp lại biển, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đa sắc
thái, đa hình ảnh... của biển mà hồn thơ ông bay bổng với nhiều sắc thái
tâm tưởng.
*
Hà Nội, chiều 08 tháng 05 năm 2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN ( HNPD )
Bàn ra tán vào (0)
BIỂN CỦA NGUYỄN THANH LÂM trong RỪNG XANH MƯA - ĐẶNG XUÂN XUYẾN
( HNPD ) Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm xúc, cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của cõi Thiền.
Định
viết bài cảm nhận về tập thơ RỪNG XANH MƯA của nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm
nhưng tôi không đủ sự kiên nhẫn để đọc một mạch hết tập thơ, vì thú
thật, để hiểu được thơ của ông, với tôi quả thật là không dễ, nên đành
chọn phương pháp vài ngày đọc một bài, nghiền ngẫm từ từ, thật chậm để
"ngộ" được "nỗi niềm thầm kín" ẩn trong những bài thơ mang mang hơi thở
Thiền của ông. Hôm nay, đọc mấy bài thơ về biển, gặp những tứ thơ hay,
lạ, tôi vội gõ đôi dòng theo mạch cảm xúc: BIỂN CỦA NGUYỄN THANH LÂM
TRONG RỪNG XANH MƯA.
Với nữ sĩ Xuân Quỳnh: “Biển như cô gái nhỏ/ Thầm thì gửi tâm tư”,
dịu dàng những xao động của cõi người, nhưng với Nguyễn Thanh Lâm thì
biển không chỉ dịu dàng như thiếu nữ tuổi dậy thì mà còn đẹp hơn thế,
khi ông phát hiện: biển trong mưa thật đẹp, đẹp trắng trong, tinh khiết “Như thiếu nữ đã vào chùa xuống tóc”, chỉ nên chiêm ngưỡng bằng tâm thể thánh thiện của cõi Thiền. Vẻ đẹp ấy đã khiến nhà thơ và cõi phàm trần “trở bệnh tương tư”, “ngẩn ngơ” tiếc nuối:
Biển lại mưa
Như thiếu nữ đã vào chùa xuống tóc
Mây ngẩn ngơ bay
Gió trở bệnh tương tư
Đường chân trời ảo mờ trong mắt
(Biển lại mưa)
Khi mưa tạnh, biển trở lại hiền hòa, êm dịu, thì dưới lăng kính lãng mạn của nhà thơ, biển đẹp như “cô gái mới vào chùa chưa xuống tóc”,
còn nguyên nét ngây thơ, trong sáng của tuổi mới lớn. Nét đẹp ấy mơn
mởn những phồn thực mà hồn nhiên, sáng trong, lặng thầm của hương trinh
nữ, làm xuyến xao nhà thơ với miền cảm mến thanh tao, không vẩn nét phàm
trần, khiến những trăn trở, nghĩ suy của nhà thơ về trách nhiệm với
cuộc đời trở nên an nhiên, tự tại:
Lòng tôi rỗng không ngắm biển
Tóc trắng trên đầu lặng sóng
Mắt khép hờ lỏng then quá khứ - tương lai
Hồn nhiên nhịp thở
Hương hạnh phúc dâng đầy
(Biển sau mưa)
Đứng trước biển, nhà thơ lặng lẽ quan sát, lặng lẽ thả hồn đắm chìm vào những cảm xúc để hồn thơ thăng hoa, bay
lên. Những hình ảnh sống động, đan quyện vào nhau, uyển chuyển giữa hư
và thực, tạo nên một bức tranh “siêu thực”, đẹp như trong cổ tích, thể
hiện tài sử dụng hình ảnh thật khéo, thuần thục đến nhuần nhuyễn của nhà
thơ:
Mưa réo sôi trên đầu sóng
Biển sưởi hồn tôi bằng mặt trời năm xưa
Tôi khẽ nâng mặt trời trong sóng
Ôm vào lòng cho đỡ ướt tâm tư
(Gặp mưa)
Vâng!
Tôi thích những câu thơ như thế. Tôi thích những hình ảnh tráng lệ từ
nét vẽ tài hoa của Nguyễn Thanh Lâm. Những câu thơ như: “Mưa réo sôi trên đầu sóng”, “Tôi khẽ nâng mặt trời trong sóng”... đã nâng nhà thơ lên thêm một tầm cao.
Con
người và thiên nhiên đã thẩm thấu nhau, hòa quyện vào nhau, cùng phiêu
trong cảm xúc của nhà thơ, tạo nên một bức tranh lung linh huyền ảo, đẹp
đến ngỡ ngàng:
Trong vòng tay tôi mặt trời thiêm thiếp
Tôi tự ru mình trong tiếng mưa
(Gặp mưa)
Tôi yêu những câu thơ này! Tôi tự hỏi: “mặt trời” nào của nhà thơ “thiêm thiếp”
vậy? Là ảo ảnh của tình yêu năm xưa chợt ùa về? Hay ảo ảnh mặt trời
trong sóng biển khiến nhà thơ liên tưởng? Uầy... Là gì thì những hình
ảnh ấy cũng rất đẹp, cũng khiến người đọc mơ màng, ngơ ngẩn.
Nhưng
có khi, biển của Nguyễn Thanh Lâm không khoác hình hài của một thiếu nữ
tuổi trăng tròn, đẹp dịu dàng, trong sáng, cũng không là hình ảnh “mặt trời năm xưa” khiến nhà thơ nâng niu “Ôm vào lòng cho đỡ ướt tâm tư”
mà biển mang dáng dấp như người đã trưởng thành, người từng trải...
bằng những câu thơ đượm vị đời với những suy tư, chiêm nghiệm, đậm chất
triết lý, với những nỗi đau cũng thật đời, rất người:
Biển chưa im lặng bao giờ
Suốt đời quằn quại sóng
Cả đời mặn nước mắt khổ đau
Mưa trời không thể bão hòa vị mặn
(Nước mắt biển)
Đắm mình trong không gian sống động của biển cả, thả tâm tư hòa quyện với trời mây… nhưng nhà thơ không quên đối diện với “lòng mình” mà “ngộ” ra điều: biển không hề yên bình, giống như lòng thi sĩ cũng đang ngổn ngang trăm nghìn tơ rối, để mà thêm thấm: “Nước mắt chảy vào trong mặn cõi người”, để mà tự thức tỉnh về lẽ đời nơi cõi người vốn nhiều oan trái, khổ đau:
Tôi nhìn vào lòng mình thấy biển
Nước mắt chảy vào trong mặn cõi người
(Nước mắt biển)
Và có những lúc, biển của Nguyễn Thanh Lâm trở nên khác lạ, không ồn ào, dữ dội, không "quằn quại sóng" bởi "cả đời mặn nước mắt khổ đau", cũng không dịu dàng như thiếu nữ tuổi cập kê trăng tròn, mà biển yên bình, lãng đãng chất lãng mạn chốn thôn quê:
Sóng ì oàm vỗ mạn tàu
Nghe như tiếng gàu sòng tát nước trăng khuya
(Đêm tạm trú)
Có lẽ chỉ nhà thơ Nguyễn Thanh Lâm mới nghe được tiếng sóng biển vỗ mạn tàu "ì oàm" "như tiếng gàu sòng tát nước trăng khuya". Và chỉ có ông mới vẽ biển bằng những nét vẽ lãng mạn, yên bình, đầy chất thơ mà khác, lạ như thế.
Chừng
8 bài thơ viết về biển, như thế không phải là ít trong tổng số 70 bài
thơ của RỪNG XANH MƯA. Thơ ông viết về biển, bài nào cũng tươi rói cảm
xúc, cũng được cảm nhận bằng một tình yêu trong sáng, thánh thiện của
cõi Thiền. Có lẽ vì không phải là người vùng biển nhưng lại rất yêu biển
nên ông viết về biển bằng những cảm xúc thật, đẹp và lạ, bằng tâm trạng
của người lâu lắm rồi mới gặp lại biển, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp đa sắc
thái, đa hình ảnh... của biển mà hồn thơ ông bay bổng với nhiều sắc thái
tâm tưởng.
*
Hà Nội, chiều 08 tháng 05 năm 2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN ( HNPD )