Di Sản Hồ Chí Minh
CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI : Gà của anh Hai - Nhật Tuấn
Ay chết, không phải con gà mắc cúm , bị giết hàng loạt, mà là gà nòi nuôi theo chế độ “săn sóc đặc biệt” mang đi chọi thiên hạ
Ay chết, không phải con gà mắc cúm , bị giết hàng loạt, mà là gà nòi nuôi theo chế độ “săn sóc đặc biệt” mang đi chọi thiên hạ. Xưa nay người ta vẫn coi miền Nam là đất “cải lương” và “đá banh”, các anh Hai suốt ngày cứ say xỉn “dzô, dzô”, đầu óc đâu mà kì cạch ngồi viết truyện ngắn với tiểu thuyết. Bởi thế mãi tới nay, sau cụ “tiên chỉ “ Hồ Biểu Chánh - “Ngọn cỏ gió đùa” phóng tác theo “ Những người khốn khổ” của Victor Hugo ; chễm chệ ngồi chiếu trên tại đình làng văn học vẫn chỉ có nhà văn quá cố Bình Nguyên Lộc với “Rừng mắm” , và nhà văn cũng quá cố Sơn Nam, “Hương rừng Cà Mâu” một thời lần mò chùa chiền Sàigòn viết sự tích sư trụ trì giúp bổn tự được Bộ văn hoá ghé mắt tới trao bằng “di tích xếp hạng” cho đông khách thập phương lui tới mở rộng hòm công đức.
NT
http://nhattuan2011.blogspot.com/2014/10/chuyen-xua-nay-moi-noi-ky-111-ga-cua.html
Ay chết, không phải con gà mắc cúm , bị giết hàng loạt, mà là gà nòi nuôi theo chế độ “săn sóc đặc biệt” mang đi chọi thiên hạ. Xưa nay người ta vẫn coi miền Nam là đất “cải lương” và “đá banh”, các anh Hai suốt ngày cứ say xỉn “dzô, dzô”, đầu óc đâu mà kì cạch ngồi viết truyện ngắn với tiểu thuyết. Bởi thế mãi tới nay, sau cụ “tiên chỉ “ Hồ Biểu Chánh - “Ngọn cỏ gió đùa” phóng tác theo “ Những người khốn khổ” của Victor Hugo ; chễm chệ ngồi chiếu trên tại đình làng văn học vẫn chỉ có nhà văn quá cố Bình Nguyên Lộc với “Rừng mắm” , và nhà văn cũng quá cố Sơn Nam, “Hương rừng Cà Mâu” một thời lần mò chùa chiền Sàigòn viết sự tích sư trụ trì giúp bổn tự được Bộ văn hoá ghé mắt tới trao bằng “di tích xếp hạng” cho đông khách thập phương lui tới mở rộng hòm công đức.
Một cây bút cao niên, dẫu không lên ti vi , sách báo nhiều bằng Sơn Nam, lại ẩn dật ở Bến Tre nhưng vẫn
được coi như linh hồn văn chương “Nam kỳ quốc”, nhà văn Trang Thế Hy, dẫu rằng
“ chú Bẩy” vài ba năm mới lai rai một
bài.
Chiếu nhì giữa làng vẫn “đào kép cũ” – Anh Đức, Nguyễn Quang
Sáng, Đinh Quang Nhã, Lê văn Thảo…ham “bảo vệ Đảng” hơn cả sáng tác, văn chương
cà kê , vòng vo chưa vượt được sư tổ Hồ Biểu Chánh. Nói cho ngay, hồi tết con
gà, nhà văn Nguyễn Quang Sáng trình làng truyện ngắn “Con gà trống” được
lên phim, tết con khỉ, lại có “ Con khỉ cô đơn” cũng lên phim, cả hai
con gà và khỉ đều là vật nuôi hồi còn nằm rừng. Phim làm xong, chiếu cho coi
cọp trên tivi mà chẳng mấy người xem.
Thành phố Hồ Chí Minh là trung tâm kinh tế văn hoá, đi đầu cả
nước, vậy mà món đặc sản “cải lương”, đầu tư tiền tỷ vẫn ế khách, còn “đá banh”
thì “tan tác chim muông” bởi nạn bán độ khiến hai đội banh con cưng là Cảng
Sàigòn, Công an TP HCM sập tiệm, mất phiên hiệu. Bởi vậy “văn chương” phải là
trận địa,”tiến lên ta quyết tiến lên” vươn tới đỉnh cao, xứng danh thành phố
mang tên Bác, vẻ vang thành đồng Tổ quốc, chứng minh “miền Nam đi trước về
sau”.
Mười năm trước, một cô
gái Bến Tre xuất hiện trên văn đàn như một niềm hy vọng cho văn chương “người
đằng mình” : nữ văn sĩ Trầm Hương. Sau vài cuốn sách tầm tầm, đài truyền hình
TP HCM quyết định “đầu tư” cho “gà” viết kịch bản phim truyền hình nhiều tập “ Người
đẹp Tây Đô” ca ngợi nữ tình báo viên cách mạng. Từ đó Trầm Hương được đưa
về Bảo tàng phụ nữ Nam Bộ chuyên khai thác đề tài “đội quân tóc dài”, được đi
đào tạo đạo diễn , được kết nạp Hội nhà văn VN, lâu lâu ra sách lại được anh
hùng Lê Thành Chơn, Giám đốc khách sạn Sàigòn, cũng là nhà văn, bảo trợ mở hội
thảo lôi cả mấy anh nhà văn Bắc kỳ gạo cội tới cấp chứng chỉ “chất lượng cao”.
Than ôi, được o bế như gà chọi vậy mà trời chẳng chiều, tới nay nữ văn sĩ Trầm
Hương vẫn chưa cho ra được tác phẩm nào mang về cho quê ta một chiếc huy chương
vàng ngoài danh hiệu Hội viên Hội nhà văn Trung ương.
May thay, cách nay vài năm, từ mãi miệt Cà Mâu, lại xuất
hiện cây bút mới, Nguyễn Ngọc Tư, cũng
là một cô gái còn rất trẻ vừa xuất hiện đã trúng ngay một “ giải văn học tuổi
20 “ của Nhà xuất bản Trẻ : truyện ngắn “ Ngọn đèn không tắt” viết về ông lão thường chống thuyền đi các
nơi kể gương đánh Mỹ ngày xưa. Một lần
được mời lên huyện kể cho lớp thanh niên lên tinh thần “tiếp bước cha anh”,
không may ông bị ốm. Thế là cô cháu gái, người vẫn nghe ông đến thuộc lầu lầu, xung phong lên huyện thay
ông kể chuyện . Những tấm gương anh hùng
liệt sĩ hy sinh cho sự nghiệp chống Mỹ cứu nước vậy là vẫn được truyền
tụng từ ông lão qua cô gái giống như “Ngọn
đèn không tắt” biểu trưng truyền
thống cách mạng mãi mãi không bao giờ mất.
Lập tức báo chí TP Hồ Chí Minh xúm vào ca ngợi tài năng mới,
nào dẫn chuyện gọn gàng, cắt cảnh chuyển lớp chính xác, tay nghề sớm chững chạc. Thừa thắng xốc tới, Nguyễn
Ngọc Tư liên tiếp cho ra một loạt truyện nữa, truyện nào cũng xoay quanh tinh
thần cách mạng của nhân dân ta. Các ông trùm văn chương miền Nam mừng rỡ, gà
nòi đây rồi, đẻ còn hơn cả gà , nội dung tác phẩm vẫn tiếp bước cha anh mà nghệ
thuật lại già giặn , khác hẳn mấy cây bút mới thế hệ A còng
(@) miền Bắc, toàn viết chuyện lên giường, xuống giường lếu
láo.
Từ đó Nguyễn Ngọc Tư được lăng xê như diều, ưu tiên tối đa,
viết truyện nào, báo chí chộp in ngay truyện đó, trong vòng có 3 năm xuất bản liền liền 4 tập truyện ngắn :
Ngọn đèn không tắt, Ông ngoại, Giao thừa, Biển người mênh mông. Báo chí ca
ngợi “ Nguyễn Ngọc Tư tuổi trẻ tài cao, viết dễ như ăn cháo” , chẳng bù
cho mấy anh nhà văn già, cứ nằm vạ quanh Hội nhà văn ăn hết cả lộc nước mà năm
này sang năm khác chẳng “đẻ” được ra cái
cóc khô gì.
Sách báo “lăng xê” chưa đã, Hãng phim truyền hình TP Hồ Chí
Minh chuyển thể ngay truyện ngắn “ Diễn viên nghiệp dư” thành phim
truyền hình nhiều tập. Truyện kể một đoàn làm phim xuống xã quay một phim tố
cáo tội ác Mỹ Nguỵ. Một ông nông dân tên Bảy ngày xưa là du kích được mời đóng vai…ác ôn, trong đó có cảnh hãm
hiếp, bắn giết. Thế là đang sống yên lành, bà con chòm xóm quý mến, lại sắp lấy
vợ lập tức ông Bảy bị mọi người xa lánh, tẩy chay, ngay cả cô vợ sắp cưới cũng quay lưng đòi từ
hôn báo hại ông đạo diễn phải ra sức giải thích đây chỉ là các cảnh trên phim,
chú Bảy chỉ đóng vai “ác ôn” thôi chứ
vẫn là du kích ngày xưa.
Kết thúc phim là cảnh bà con chòm xóm tư tưởng đã thông
suốt lại đón nhận “ chú Bẩy” trở về với
cộng đồng dân tộc , cô vợ sắp cưới lại vui vẻ chuẩn bị ôm hoa cùng chú đi tới
phòng cưới.
Phim làm xong, chiếu “chùa” trên ti vi ,
người coi vẫn lác đác và rơi nhanh vào quên lãng. Tuy nhiên phim không hay là
tại…đạo diễn, còn tác giả truyện ngắn “ Diễn viên nghiệp dư” , Nguyễn
Ngọc Tư vẫn cứ “đẻ” đều đều, năm nào
cũng 5,6 truyện ngắn in trên các báo xuân, riêng tết con khỉ y, Nguyễn Ngọc Tư than :” Tết
này tôi chỉ in có…3 truyện ngắn , bạn bè tôi bảo năm nay con Tư "thất
thu". “
Một trong ba truyện ngắn đó in trang trọng trên số Tết Tạp chí
Nhà văn của Hội nhà văn Việt Nam, nơi chỉ in toàn tác phẩm chọn lọc của các cây
đa, cây đề, lớp trẻ ưu tiên có mỗi mình Nguyễn Ngọc Tư. Truyện lại kể về …một
đoàn làm phim xuống xã, nhưng lần này không phải quay cảnh tố cáo tội ác Mỹ-
Nguỵ mà kể lại gương anh dũng hy sinh của một nhà báo cách mạng. Người anh hùng
ra đi để lại cô vợ chưa cưới và đứa con trong bụng mẹ. Đoàn làm phim đang
ngón trớn bấm máy vo vo thì vấp ngay một trở lực : cô vợ chưa cưới của nhà báo
liệt sĩ nay đã đi bước nữa khăng khăng không chịu tới đồi Gò Quao nơi chồng cũ
hy sinh để đứng trước ống kính đóng lại tình xưa. Cô sợ ông chồng mới quá ghen,
ghen đến đốt hết cả thư từ, kỷ vật của người đã chết. Thế là ông đạo diễn cùng
bà con chòm xóm lại phải làm công tác tư tưởng cho cô và ông chồng mới thông
suốt. Sau cùng cô chịu ra trước ống kính sướt mướt khóc chồng cũ làm ông chồng
mới thương quá phải rút khăn tay lau nước mắt cho cô. Truyện viết như thế đăng
số Tết “Tạp chí Nhà văn” là xứng đáng rồi.
Sáng ngày 13 tháng 1 năm 2004 vừa rồi, Hội nhà văn Việt Nam tổ chức kết nạp Nguyễn
Ngọc Tư, nhà văn trẻ nhất Hội , sinh năm 1976. Nhân dịp này nhà báo phỏng vấn :
“Lại thêm một tin mừng đầu năm - Ngọc Tư vừa được kết nạp
vào Hội Nhà văn, vậy giữa một "cây
viết" Ngọc Tư trước đây và "nhà văn" Ngọc Tư hiện nay có gì
khác?” .
Nhà văn trả lời :
”Khác chứ, sẽ khác đôi chút, nhưng
không phải là cách sống hay viết, mà chỉ là cái cảm giác khi viết, phải đắn đo
hơn nữa, viết bậy bạ bạn bè cười chết…”
Vậy là Nguyễn Ngọc Tư sẽ
vẫn sống và viết như thế, dứt khoát
không “bậy bạ” và còn đẻ dài dài các đứa con tinh thần, nối dài những “Hòn
đất”, “ Người mẹ cầm súng”, “ Trong vành đai diệt Mỹ” …Và có
thể thấy trước con gà này khó mà bay
khỏi vòng tay o bế của anh Hai mà cất lên tiếng gáy của chính mình.
Nhưng may thay, chỉ vài năm sau, Nguyễn Ngọc Tư đã cho ra đời “Cánh đồng bất tận “ được nhà phê bình
Nguyễn Thanh Sơn nhận xét :
“là tiếng thét câm lặng, uất ức của hiện thực về số phận bi thảm của
người nông dân miền Tây: bị bần cùng hóa, bị đẩy vào một “cánh đồng bất tận”
của nghèo đói, áp bức và sự thờ ơ vô cảm của xã hội. Trên cái nền tương phản
của vô tận sông nước và đồng lúa trù phú của miền Tây, những số phận nghèo khổ
cứ phải trôi nổi, tưởng có thể tụ vào nhau rồi lại ly tán, để lại cho người đọc
dư vị đắng cay của sự bất lực, cho dù ẩn sâu trong nó vẫn mêng mông chan chứa
tình người”
Tất nhiên anh Hai nổi giận đùng
đùng , đập bàn, quát tháo đòi trừng trị “con nhỏ hỗn láo “. Nhưng cái thời “đấu
tố” Nhân Văn Giai phẩm đã qua rồi, gà của anh Hai đã ra khỏi chuồng và vẫn cất
tiếng gáy đều đều chỉ chưa biết có còn “bất tận” như “cánh đồng” của cô không
???…
http://nhattuan2011.blogspot.com/2014/10/chuyen-xua-nay-moi-noi-ky-111-ga-cua.html
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Hiệu ứng nói phét!" - by Văn Quang / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Phiếm luận, chuyện Nhà Nước ta!!! _ Di Tĩnh Đắc ( Nguyễn Bá Chổi chuyển )
- Đánh trống, đánh chiêng học lại lịch sử Sài Gòn - by FB Nguyễn Gia Việt & Trần Văn Giang (ghi lại)
- Việt Cộng: Kế hoạch gửi tiền Quỹ vắc-xin COVID-19 để lấy lãi gây ra tranh cãi
- Ân xá Quốc tế gửi bằng chứng, đòi Việt Cộng điều tra về tin tặc tấn công giới bất đồng
CHUYỆN XƯA - NAY MỚI NÓI : Gà của anh Hai - Nhật Tuấn
Ay chết, không phải con gà mắc cúm , bị giết hàng loạt, mà là gà nòi nuôi theo chế độ “săn sóc đặc biệt” mang đi chọi thiên hạ
Ay chết, không phải con gà mắc cúm , bị giết hàng loạt, mà là gà nòi nuôi theo chế độ “săn sóc đặc biệt” mang đi chọi thiên hạ. Xưa nay người ta vẫn coi miền Nam là đất “cải lương” và “đá banh”, các anh Hai suốt ngày cứ say xỉn “dzô, dzô”, đầu óc đâu mà kì cạch ngồi viết truyện ngắn với tiểu thuyết. Bởi thế mãi tới nay, sau cụ “tiên chỉ “ Hồ Biểu Chánh - “Ngọn cỏ gió đùa” phóng tác theo “ Những người khốn khổ” của Victor Hugo ; chễm chệ ngồi chiếu trên tại đình làng văn học vẫn chỉ có nhà văn quá cố Bình Nguyên Lộc với “Rừng mắm” , và nhà văn cũng quá cố Sơn Nam, “Hương rừng Cà Mâu” một thời lần mò chùa chiền Sàigòn viết sự tích sư trụ trì giúp bổn tự được Bộ văn hoá ghé mắt tới trao bằng “di tích xếp hạng” cho đông khách thập phương lui tới mở rộng hòm công đức.
Một cây bút cao niên, dẫu không lên ti vi , sách báo nhiều bằng Sơn Nam, lại ẩn dật ở Bến Tre nhưng vẫn
được coi như linh hồn văn chương “Nam kỳ quốc”, nhà văn Trang Thế Hy, dẫu rằng
“ chú Bẩy” vài ba năm mới lai rai một
bài.
Chiếu nhì giữa làng vẫn “đào kép cũ” – Anh Đức, Nguyễn Quang
Sáng, Đinh Quang Nhã, Lê văn Thảo…ham “bảo vệ Đảng” hơn cả sáng tác, văn chương
cà kê , vòng vo chưa vượt được sư tổ Hồ Biểu Chánh. Nói cho ngay, hồi tết con
gà, nhà văn Nguyễn Quang Sáng trình làng truyện ngắn “Con gà trống” được
lên phim, tết con khỉ, lại có “ Con khỉ cô đơn” cũng lên phim, cả hai
con gà và khỉ đều là vật nuôi hồi còn nằm rừng. Phim làm xong, chiếu cho coi
cọp trên tivi mà chẳng mấy người xem.
Thành phố Hồ Chí Minh là trung tâm kinh tế văn hoá, đi đầu cả
nước, vậy mà món đặc sản “cải lương”, đầu tư tiền tỷ vẫn ế khách, còn “đá banh”
thì “tan tác chim muông” bởi nạn bán độ khiến hai đội banh con cưng là Cảng
Sàigòn, Công an TP HCM sập tiệm, mất phiên hiệu. Bởi vậy “văn chương” phải là
trận địa,”tiến lên ta quyết tiến lên” vươn tới đỉnh cao, xứng danh thành phố
mang tên Bác, vẻ vang thành đồng Tổ quốc, chứng minh “miền Nam đi trước về
sau”.
Mười năm trước, một cô
gái Bến Tre xuất hiện trên văn đàn như một niềm hy vọng cho văn chương “người
đằng mình” : nữ văn sĩ Trầm Hương. Sau vài cuốn sách tầm tầm, đài truyền hình
TP HCM quyết định “đầu tư” cho “gà” viết kịch bản phim truyền hình nhiều tập “ Người
đẹp Tây Đô” ca ngợi nữ tình báo viên cách mạng. Từ đó Trầm Hương được đưa
về Bảo tàng phụ nữ Nam Bộ chuyên khai thác đề tài “đội quân tóc dài”, được đi
đào tạo đạo diễn , được kết nạp Hội nhà văn VN, lâu lâu ra sách lại được anh
hùng Lê Thành Chơn, Giám đốc khách sạn Sàigòn, cũng là nhà văn, bảo trợ mở hội
thảo lôi cả mấy anh nhà văn Bắc kỳ gạo cội tới cấp chứng chỉ “chất lượng cao”.
Than ôi, được o bế như gà chọi vậy mà trời chẳng chiều, tới nay nữ văn sĩ Trầm
Hương vẫn chưa cho ra được tác phẩm nào mang về cho quê ta một chiếc huy chương
vàng ngoài danh hiệu Hội viên Hội nhà văn Trung ương.
May thay, cách nay vài năm, từ mãi miệt Cà Mâu, lại xuất
hiện cây bút mới, Nguyễn Ngọc Tư, cũng
là một cô gái còn rất trẻ vừa xuất hiện đã trúng ngay một “ giải văn học tuổi
20 “ của Nhà xuất bản Trẻ : truyện ngắn “ Ngọn đèn không tắt” viết về ông lão thường chống thuyền đi các
nơi kể gương đánh Mỹ ngày xưa. Một lần
được mời lên huyện kể cho lớp thanh niên lên tinh thần “tiếp bước cha anh”,
không may ông bị ốm. Thế là cô cháu gái, người vẫn nghe ông đến thuộc lầu lầu, xung phong lên huyện thay
ông kể chuyện . Những tấm gương anh hùng
liệt sĩ hy sinh cho sự nghiệp chống Mỹ cứu nước vậy là vẫn được truyền
tụng từ ông lão qua cô gái giống như “Ngọn
đèn không tắt” biểu trưng truyền
thống cách mạng mãi mãi không bao giờ mất.
Lập tức báo chí TP Hồ Chí Minh xúm vào ca ngợi tài năng mới,
nào dẫn chuyện gọn gàng, cắt cảnh chuyển lớp chính xác, tay nghề sớm chững chạc. Thừa thắng xốc tới, Nguyễn
Ngọc Tư liên tiếp cho ra một loạt truyện nữa, truyện nào cũng xoay quanh tinh
thần cách mạng của nhân dân ta. Các ông trùm văn chương miền Nam mừng rỡ, gà
nòi đây rồi, đẻ còn hơn cả gà , nội dung tác phẩm vẫn tiếp bước cha anh mà nghệ
thuật lại già giặn , khác hẳn mấy cây bút mới thế hệ A còng
(@) miền Bắc, toàn viết chuyện lên giường, xuống giường lếu
láo.
Từ đó Nguyễn Ngọc Tư được lăng xê như diều, ưu tiên tối đa,
viết truyện nào, báo chí chộp in ngay truyện đó, trong vòng có 3 năm xuất bản liền liền 4 tập truyện ngắn :
Ngọn đèn không tắt, Ông ngoại, Giao thừa, Biển người mênh mông. Báo chí ca
ngợi “ Nguyễn Ngọc Tư tuổi trẻ tài cao, viết dễ như ăn cháo” , chẳng bù
cho mấy anh nhà văn già, cứ nằm vạ quanh Hội nhà văn ăn hết cả lộc nước mà năm
này sang năm khác chẳng “đẻ” được ra cái
cóc khô gì.
Sách báo “lăng xê” chưa đã, Hãng phim truyền hình TP Hồ Chí
Minh chuyển thể ngay truyện ngắn “ Diễn viên nghiệp dư” thành phim
truyền hình nhiều tập. Truyện kể một đoàn làm phim xuống xã quay một phim tố
cáo tội ác Mỹ Nguỵ. Một ông nông dân tên Bảy ngày xưa là du kích được mời đóng vai…ác ôn, trong đó có cảnh hãm
hiếp, bắn giết. Thế là đang sống yên lành, bà con chòm xóm quý mến, lại sắp lấy
vợ lập tức ông Bảy bị mọi người xa lánh, tẩy chay, ngay cả cô vợ sắp cưới cũng quay lưng đòi từ
hôn báo hại ông đạo diễn phải ra sức giải thích đây chỉ là các cảnh trên phim,
chú Bảy chỉ đóng vai “ác ôn” thôi chứ
vẫn là du kích ngày xưa.
Kết thúc phim là cảnh bà con chòm xóm tư tưởng đã thông
suốt lại đón nhận “ chú Bẩy” trở về với
cộng đồng dân tộc , cô vợ sắp cưới lại vui vẻ chuẩn bị ôm hoa cùng chú đi tới
phòng cưới.
Phim làm xong, chiếu “chùa” trên ti vi ,
người coi vẫn lác đác và rơi nhanh vào quên lãng. Tuy nhiên phim không hay là
tại…đạo diễn, còn tác giả truyện ngắn “ Diễn viên nghiệp dư” , Nguyễn
Ngọc Tư vẫn cứ “đẻ” đều đều, năm nào
cũng 5,6 truyện ngắn in trên các báo xuân, riêng tết con khỉ y, Nguyễn Ngọc Tư than :” Tết
này tôi chỉ in có…3 truyện ngắn , bạn bè tôi bảo năm nay con Tư "thất
thu". “
Một trong ba truyện ngắn đó in trang trọng trên số Tết Tạp chí
Nhà văn của Hội nhà văn Việt Nam, nơi chỉ in toàn tác phẩm chọn lọc của các cây
đa, cây đề, lớp trẻ ưu tiên có mỗi mình Nguyễn Ngọc Tư. Truyện lại kể về …một
đoàn làm phim xuống xã, nhưng lần này không phải quay cảnh tố cáo tội ác Mỹ-
Nguỵ mà kể lại gương anh dũng hy sinh của một nhà báo cách mạng. Người anh hùng
ra đi để lại cô vợ chưa cưới và đứa con trong bụng mẹ. Đoàn làm phim đang
ngón trớn bấm máy vo vo thì vấp ngay một trở lực : cô vợ chưa cưới của nhà báo
liệt sĩ nay đã đi bước nữa khăng khăng không chịu tới đồi Gò Quao nơi chồng cũ
hy sinh để đứng trước ống kính đóng lại tình xưa. Cô sợ ông chồng mới quá ghen,
ghen đến đốt hết cả thư từ, kỷ vật của người đã chết. Thế là ông đạo diễn cùng
bà con chòm xóm lại phải làm công tác tư tưởng cho cô và ông chồng mới thông
suốt. Sau cùng cô chịu ra trước ống kính sướt mướt khóc chồng cũ làm ông chồng
mới thương quá phải rút khăn tay lau nước mắt cho cô. Truyện viết như thế đăng
số Tết “Tạp chí Nhà văn” là xứng đáng rồi.
Sáng ngày 13 tháng 1 năm 2004 vừa rồi, Hội nhà văn Việt Nam tổ chức kết nạp Nguyễn
Ngọc Tư, nhà văn trẻ nhất Hội , sinh năm 1976. Nhân dịp này nhà báo phỏng vấn :
“Lại thêm một tin mừng đầu năm - Ngọc Tư vừa được kết nạp
vào Hội Nhà văn, vậy giữa một "cây
viết" Ngọc Tư trước đây và "nhà văn" Ngọc Tư hiện nay có gì
khác?” .
Nhà văn trả lời :
”Khác chứ, sẽ khác đôi chút, nhưng
không phải là cách sống hay viết, mà chỉ là cái cảm giác khi viết, phải đắn đo
hơn nữa, viết bậy bạ bạn bè cười chết…”
Vậy là Nguyễn Ngọc Tư sẽ
vẫn sống và viết như thế, dứt khoát
không “bậy bạ” và còn đẻ dài dài các đứa con tinh thần, nối dài những “Hòn
đất”, “ Người mẹ cầm súng”, “ Trong vành đai diệt Mỹ” …Và có
thể thấy trước con gà này khó mà bay
khỏi vòng tay o bế của anh Hai mà cất lên tiếng gáy của chính mình.
Nhưng may thay, chỉ vài năm sau, Nguyễn Ngọc Tư đã cho ra đời “Cánh đồng bất tận “ được nhà phê bình
Nguyễn Thanh Sơn nhận xét :
“là tiếng thét câm lặng, uất ức của hiện thực về số phận bi thảm của
người nông dân miền Tây: bị bần cùng hóa, bị đẩy vào một “cánh đồng bất tận”
của nghèo đói, áp bức và sự thờ ơ vô cảm của xã hội. Trên cái nền tương phản
của vô tận sông nước và đồng lúa trù phú của miền Tây, những số phận nghèo khổ
cứ phải trôi nổi, tưởng có thể tụ vào nhau rồi lại ly tán, để lại cho người đọc
dư vị đắng cay của sự bất lực, cho dù ẩn sâu trong nó vẫn mêng mông chan chứa
tình người”
Tất nhiên anh Hai nổi giận đùng
đùng , đập bàn, quát tháo đòi trừng trị “con nhỏ hỗn láo “. Nhưng cái thời “đấu
tố” Nhân Văn Giai phẩm đã qua rồi, gà của anh Hai đã ra khỏi chuồng và vẫn cất
tiếng gáy đều đều chỉ chưa biết có còn “bất tận” như “cánh đồng” của cô không
???…
http://nhattuan2011.blogspot.com/2014/10/chuyen-xua-nay-moi-noi-ky-111-ga-cua.html