Truyện Ngắn & Phóng Sự
CÚN KHÓC *
Bỗng… một hôm, nhà anh xuất hiện rất nhiều chuột. Chuột đủ loại: Chuột Cống – Chuột Đồng – Chuột Chù – Chuột Nhắt… Chúng quá thể lắm, chẳng coi ai ra gì.
CÚN KHÓC
Truyện ngắn của Lê Mai
Bước sang thế kỷ 21, tôi mới chỉ thấy có 2 tác giả truyện ngắn trào phúng có lối viết gây cười độc đáo: Một là loạt truyện khẩu văn trong tập “Những mảnh vụn ký ức” của Nguyễn Quang Lập vừa mang tính truyền thống của tiếu lâm dân gian lại vừa đậm chất cười kiểu “Le charnu” (tục mà có duyên) của phương Tây. Hai là một số truyện ngắn của Lê Mai đậm chất cười “humour” (hài hước kín) của phương Tây kiểu “Phớt Ăng-Lê” ẩn trong câu chữ tưng tửng nhẹ tênh, buộc người đọc phải nghĩ mới bật ra tiếng cười, càng nghĩ càng cười thắt ruột, có khi ứa nước mắt…
Cún khóc
Truyện Lê Mai
CÚN KHÓC
Truyện ngắn của Lê Mai
Lời dẫn của VNT:
Thời bây giờ sao lắm chuyện khôi hài trên bình diện quốc gia đại sự! Ở
chiến dịch chống tham nhũng, vị tổng chỉ huy lại lo “đánh chuột sẽ vỡ
chiếc bình quý”, “chống tham nhũng là ta đánh ta” nên mọi sự diễn ra cứ
như đánh trận giả.
Ở
lĩnh vực kỷ cương đạo đức xã hội, từ ông Bộ trưởng Bộ Dục ngọng líu
ngọng lo đến quan chức địa phương khi trả lời báo chí về vụ thị xã Hồng
Lĩnh (Hà Tĩnh) điều động giáo viên đi làm tiếp tân khiến cộng đồng mạng
nổi bão… Ngẫm câu “Văn học là nhân học”, “Nhà văn là thư ký của thời
đại”, chợt nghĩ sao ở xứ ta văn xuôi trào phúng dường như rất hiếm tác
phẩm đáng đọc.
Điểm lại tôi chỉ thấy: Về tiểu thuyết có “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng, “Đống rác cũ” của Nguyễn Công Hoan và gần đây là “Thời của thánh thần” của Hoàng Minh Tường đáng được xếp vào hạng “Trường thiên hý kịch”. Về truyện ngắn, ngoài các truyện tiêu biểu của Nguyễn Công Hoan như “Gói đồ nữ trang”, “Thế là mẹ nó đi Tây”… và sau ông, một số truyện ngắn của Vũ Bão là những tiếng cười sâu cay trên nền hiện thực phê phán mang đậm chất tiếu lâm dân gian nên hay đấy nhưng có phần lộ liễu.
Điểm lại tôi chỉ thấy: Về tiểu thuyết có “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng, “Đống rác cũ” của Nguyễn Công Hoan và gần đây là “Thời của thánh thần” của Hoàng Minh Tường đáng được xếp vào hạng “Trường thiên hý kịch”. Về truyện ngắn, ngoài các truyện tiêu biểu của Nguyễn Công Hoan như “Gói đồ nữ trang”, “Thế là mẹ nó đi Tây”… và sau ông, một số truyện ngắn của Vũ Bão là những tiếng cười sâu cay trên nền hiện thực phê phán mang đậm chất tiếu lâm dân gian nên hay đấy nhưng có phần lộ liễu.
Bước sang thế kỷ 21, tôi mới chỉ thấy có 2 tác giả truyện ngắn trào phúng có lối viết gây cười độc đáo: Một là loạt truyện khẩu văn trong tập “Những mảnh vụn ký ức” của Nguyễn Quang Lập vừa mang tính truyền thống của tiếu lâm dân gian lại vừa đậm chất cười kiểu “Le charnu” (tục mà có duyên) của phương Tây. Hai là một số truyện ngắn của Lê Mai đậm chất cười “humour” (hài hước kín) của phương Tây kiểu “Phớt Ăng-Lê” ẩn trong câu chữ tưng tửng nhẹ tênh, buộc người đọc phải nghĩ mới bật ra tiếng cười, càng nghĩ càng cười thắt ruột, có khi ứa nước mắt…
Cún khóc
Truyện Lê Mai
Bạn tôi kể:
Bỗng… một hôm, nhà anh xuất hiện rất nhiều chuột.
Chuột đủ loại: Chuột Cống – Chuột Đồng – Chuột Chù – Chuột Nhắt… Chúng
quá thể lắm, chẳng coi ai ra gì. Chúng chạy nhảy tùy tiện, tớn tở nô
đùa, rúc rích tán tỉnh… Chúng mở vung nồi cơm, chúng hất nắp thùng gạo,
chúng xô đổ chai lọ, chúng gặm nát giấy tờ… Nhiều con còn tò mò, vô giáo
dục ngó nghiêng tận giường ngủ vợ chồng anh. Tớn lên, chúng còn cắn cả
ngón chân, ngón tay đau buốt.
Không chịu được, vợ anh ra chợ mua ngay những tấm
keo dính chuột. Người bán hàng dặn: lối nào chuột hay đi thì đặt tấm
keo dính vào đấy. Vợ anh rải khắp nhà: cạnh nồi cơm, thùng gạo; dưới gầm
giường, gầm tủ; trên nóc bếp, xà nhà… Nhưng… keo chỉ dính được tay vợ,
chân con và áo quần của khách. Keo dính chuột thành keo dính người.
Chuột vẫn chạy vẫn phá. Vợ anh hậm hực đi mua bẫy. Bẫy cũng giăng khắp
nhà. Vợ chồng anh nằm giường căng tai dõi nghe tiếng bẫy sập. Nhưng… bẫy
chỉ sập được ngón tay của con, chuột vẫn chạy vẫn phá. Quá tức, vợ anh
dùng biện pháp sinh tử: đánh bả! Những ống thuốc diệt chuột mang nhãn
MADE IN CHINA được mua về, trộn đều, dầm thẫm những miếng thịt thơm nức.
Nhưng… chẳng diệt được con nào, vì chuột nhà anh giở ngón ăn chay. Linh
hoạt, vợ anh trộn thuốc với những món chay. Nhưng cũng chẳng diệt được
con nào vì chúng lại đồng loạt chuyển sang ăn mặn. Vợ anh ngửa mặt than:
chịu!
Vợ chịu thì anh ra tay. Anh dùng sức mạnh tổng
hợp. Anh trộn đều thuốc với cả món mặn lẫn món chay rồi giăng bẫy theo
binh pháp Tôn Tử. Anh giăng bẫy khắp nơi theo kế “Hoa nở trên cành”. Cẩn
thận hơn, mỗi nơi đặt mồi anh đặt món chay xen món mặn theo kế sách “Bỏ
mận lấy đào”. Kế sách của anh thành công đến mức ngoài dự tính. Chuột
chết hàng loạt. Con chết trong nồi cơm. Con ngoẻo trong bể nước. Con tử
trong túi áo. Con tỏi dưới gầm giường. Vợ chồng con cái anh lổm nhổm bò
khắp nhà thu lượm xác chuột. Nhưng chỉ hôm sau hơi thối đã tràn ngập
ngôi nhà. Mùi thối ngày càng nặng, khó chịu, khó thở hơn cả tiếng chuột
kêu, chuột phá. Anh ngửa mặt than: đúng là vinh quang cay đắng!
Thế mà cũng chỉ bình yên được một tuần. Rồi thì
lại chuột từ dưới cống đùn lên, lại chuột từ hàng xóm kéo đến. Vợ anh lo
lắng, kéo anh ra một chỗ kín đáo quan sát cảnh chuột nhà anh ăn mật.
Chai mật ong chỉ còn hơn nửa, miệng chai nhỏ, có tài thánh cũng không
rúc đầu vào nổi. Thế mà, chẳng hiểu nó học được kinh nghiệm từ lớp tập
huấn nào mà loáng một cái, nó đã thò được đuôi vào chai ngoáy mật, rồi
ra một chỗ ngồi, vểnh đuôi lên, ung dung liếm mật. Vợ anh không nói, lo
lắng kéo anh ra một chỗ kín đáo quan sát ổ trứng gà. Quả trứng to. Con
chuột nhỏ. Anh cười, nói với vợ: lần này thì thách kẹo. Con chuột chẳng
nói gì, lặng lẽ giang rộng bốn chân ôm quả trứng, rồi bất ngờ lăn đùng
lăn ngửa ra đất. Quả trứng nằm gọn trong lòng. Những con chuột khác sà
vào cắn đuôi nó kéo đi. Khoa học – công nghệ hết mức. Anh lác mắt bảo
vợ: con này bét cũng tiến sĩ. Vợ anh lo lắng hỏi: Anh thấy không, có tận
mắt chứng kiến những cảnh này mới biết mình bất lực. Hết cách.
Anh tủng tẳng nói: Hết là thế nào! Dùng công nghệ
sinh học. Mày dùng mẹo sâu thì ông có công nghệ cao. Vợ anh hỏi, anh
bảo: nuôi chó, nuôi rắn mà diệt chuột chứ còn thế nào. Nghe anh nói, vợ
anh thở phào, nhẹ nhõm, buột miệng khen: Giỏi, giỏi lắm! Lần đầu tiên em
thấy cái sự học của anh là có ích. Chứ cứ viết vớ viết vẩn lợi đâu
chẳng thấy, có ngày mang vạ vào thân. Để em đi chợ xách con mèo về nuôi,
anh nhé. Anh nổi cáu vô cớ, gắt: Không nuôi mèo. Năm thì mười họa mới
vồ được con chuột nhắt mà cứ ra vẻ ta đây, quăng con mồi chỗ này, quẳng
con mồi chỗ kia, dền dền dứ dứ… sốt ruột. Gặp con chuột to, chuốt cống
thì lỉnh. Lại còn lươn lẹo, thông đồng cả với lũ chuột mới kinh. Chẳng
phải ngẫu nhiên mà đồng dao có câu:
Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đồng xa
Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo.
Đã thế lại còn lúc nào cũng như đoan trang, dịu
dàng, hiền thục. Đến ngày động đực mới lòi mặt thật ra. Đêm đêm anh ả
lồng lộn ngao ngao trên mái nhà, chẳng còn kín đáo, tế nhị. Mua con chó
mà nuôi. Vợ anh vặc lại: Chó… chó… chó em không nuôi. Anh còn nhớ con
Milu, Mila nhà ông Dũng không? Mồm cứ xoen xoét chó nhà anh khôn lắm,
chỉ cắn trộm không cắn khách. Mình tưởng thật… nào ngờ… nó tợp cho một
nhát. Thế là phấp phỏng lo âu cả tháng trời. Ngày nào cũng phải lọ mọ
đạp xe đến nhà ông ấy thăm hỏi sức khỏe con chó. Cứ nghĩ đến là kinh đến
già. Anh ôn tồn nói: Cứ như em thì nhà mình chỉ còn nước nuôi rắn.
Thôi, nghe anh, cứ mua lấy con chó. Nhớ đừng mua giống Tây Tàu – Âu Á gì
cả. Cứ mua con chó ta, anh mang tiêm phòng dại là xong. Chó nó thật
thà, được việc.
Quả đúng. Từ ngày nhà nuôi chó, chuột nhà anh
biệt tích. Con chó suốt ngày lùng sục, săn bắt chuột. Nó bắt chuột cũng
nhiều nhưng cũng có phần là do sợ vía nó mà chuột dạt hết sang nhà hàng
xóm. Vợ chồng con cái anh mừng lắm. Vợ anh bảo: nó xứng đáng có một cái
tên. Anh gật đầu bảo: Phải! Vợ anh lại nói: là Giôn, là Nic hay Milu,
Mila… Anh nhăn mặt bảo: Em chỉ sính ngoại. Vợ anh cãi: Ngoài xã hội cái
gì chẳng mang tên ngoại. Các siêu thị, nhà hàng, trung tâm, khách sạn…
có cái nào mang tên ta không? Thời buổi kinh tế thị trường, giao lưu
toàn cầu cái tên cũng phải tây tây một tý mới sang, mới đảm bảo tính
hiện đại. Anh đuối lý, nói yếu ớt: Phải… phải. Để anh tính.
Là Giôn, là Nic… không được. Xóa bỏ hận thù,
hướng tới tương lai cơ mà. Đặt tên nó là Bíp em ạ. Bíp chứ không phải là
Bin. Bíp… Bíp… nghe dân tộc mà hiện đại, lại giữ vững lập trường. Vợ
anh cười tít mắt, buột miệng khen: Tên hay, tên hay, kín mọi nhẽ. Đúng
là có học có hơn. Anh sướng âm ỉ. Và, con chó có lẽ cũng hài lòng với
cái tên chủ đặt.
Nhưng rồi… có sự cố. Ra đường, nó cứ cắm đầu mải
miết chạy theo ô tô. Hóa ra đường phố loạn xạ tiếng còi xe: bíp bíp…
bíp… Anh lo lắng bảo vợ: có lẽ phải đổi tên cho nó ngay. Đà này, không
khéo nó bị tai nạn ô tô, xe máy ngay trong tháng an toàn giao thông này
chứ chẳng chơi. Vợ anh gật đầu xác nhận: Anh nói phải. Lần này anh đừng
Tây Tàu gì nữa, cứ thuần Việt mà đặt. Ông ra ông – thằng ra thằng đừng
nửa dơi nửa chuột. Anh bảo: Em nói đúng. Vàng, Mực, Vện, Đốm… thuần Việt
cả đấy nhưng nghe quê quá. Lớ xớ còn bị hiểu lầm. Anh đặt cho nó là
Cún. Cún có được không em? Cún! Nghe vừa thuần Việt, thuần chủng vừa
tình cảm. Vợ anh buột miệng khen: tên hay, được lắm. Không như cái tên
Bíp. Chẳng biết có bíp được ai không, hay chỉ bíp chính mình. Cún! Giỏi
lắm. Các cụ mình từ ngàn xưa thường vẫn gọi cháu chắt yêu dấu của mình
là Cún con anh nhỉ. Cún. Hay, hay tuyệt. Vừa tình cảm vừa truyền thống.
Anh vui với niềm vui của vợ. Cún mừng với niềm vui của chủ.
Tháng năm vùn vụt trôi… Đến một ngày như bao ngày
khác, anh đang ngồi đọc báo với chú Cún dịu dàng cuộn dưới chân. Bỗng,
Cún bật mình nhỏm dậy, mồm gầm gừ tức giận, mắt vằn những tia uất hận mà
bất lực. Sao thế nhỉ? Mọi lần nó lao như tên bắn, mềm mại dũng mãnh như
cọp beo. Anh ngước mắt nhìn theo ánh nhìn của Cún. Thì ra, trên xà nhà,
nóc nhà có tới bốn năm con chuột đang khả ố trêu ngươi nó. Anh chợt
hiểu. Xoa đầu Cún sẻ chia mà anh như thầm thĩ cả với lòng mình: chuột nó
leo cao đến thế này thì… chẳng phải chỉ mày mà ngay cả tao cũng bất
lực. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi Cún. Không làm gì
được chúng nó đâu. Đành làm ngơ mà sống chung với chuột. Chuột dạo này
nó leo cao quá, Cún ơi!
Cún lắc đầu, xoay người nằm nghiêng, hết nhìn anh
lại nhìn lũ chuột nghênh nghênh diễu hành trên xà nhà, nóc nhà. Có con
còn khả ố đái một bãi xuống nền nhà vừa lau sạch bóng. Nếu có cánh, khéo
chúng còn bay kín trời giỡn mặt anh và Cún cho mà xem. Những lời động
viên chân thành của anh không làm Cún vui lên được. Mắt nó ươn ướt, khẽ
rên ư ử.
Hình như Cún… khóc!
https://xuandienhannom.blogspot.com/2016/11/cun-khoc-truyen-ngan-cua-le-mai.html
https://xuandienhannom.blogspot.com/2016/11/cun-khoc-truyen-ngan-cua-le-mai.html
Bàn ra tán vào (1)
Việt
Chuột ngồi ghế tổng bí thư.......Cún ta chỉ biêt gầm gừ mà thôi
----------------------------------------------------------------------------------
CÚN KHÓC *
Bỗng… một hôm, nhà anh xuất hiện rất nhiều chuột. Chuột đủ loại: Chuột Cống – Chuột Đồng – Chuột Chù – Chuột Nhắt… Chúng quá thể lắm, chẳng coi ai ra gì.
CÚN KHÓC
Truyện ngắn của Lê Mai
Lời dẫn của VNT:
Thời bây giờ sao lắm chuyện khôi hài trên bình diện quốc gia đại sự! Ở
chiến dịch chống tham nhũng, vị tổng chỉ huy lại lo “đánh chuột sẽ vỡ
chiếc bình quý”, “chống tham nhũng là ta đánh ta” nên mọi sự diễn ra cứ
như đánh trận giả.
Ở
lĩnh vực kỷ cương đạo đức xã hội, từ ông Bộ trưởng Bộ Dục ngọng líu
ngọng lo đến quan chức địa phương khi trả lời báo chí về vụ thị xã Hồng
Lĩnh (Hà Tĩnh) điều động giáo viên đi làm tiếp tân khiến cộng đồng mạng
nổi bão… Ngẫm câu “Văn học là nhân học”, “Nhà văn là thư ký của thời
đại”, chợt nghĩ sao ở xứ ta văn xuôi trào phúng dường như rất hiếm tác
phẩm đáng đọc.
Điểm lại tôi chỉ thấy: Về tiểu thuyết có “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng, “Đống rác cũ” của Nguyễn Công Hoan và gần đây là “Thời của thánh thần” của Hoàng Minh Tường đáng được xếp vào hạng “Trường thiên hý kịch”. Về truyện ngắn, ngoài các truyện tiêu biểu của Nguyễn Công Hoan như “Gói đồ nữ trang”, “Thế là mẹ nó đi Tây”… và sau ông, một số truyện ngắn của Vũ Bão là những tiếng cười sâu cay trên nền hiện thực phê phán mang đậm chất tiếu lâm dân gian nên hay đấy nhưng có phần lộ liễu.
Điểm lại tôi chỉ thấy: Về tiểu thuyết có “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng, “Đống rác cũ” của Nguyễn Công Hoan và gần đây là “Thời của thánh thần” của Hoàng Minh Tường đáng được xếp vào hạng “Trường thiên hý kịch”. Về truyện ngắn, ngoài các truyện tiêu biểu của Nguyễn Công Hoan như “Gói đồ nữ trang”, “Thế là mẹ nó đi Tây”… và sau ông, một số truyện ngắn của Vũ Bão là những tiếng cười sâu cay trên nền hiện thực phê phán mang đậm chất tiếu lâm dân gian nên hay đấy nhưng có phần lộ liễu.
Bước sang thế kỷ 21, tôi mới chỉ thấy có 2 tác giả truyện ngắn trào phúng có lối viết gây cười độc đáo: Một là loạt truyện khẩu văn trong tập “Những mảnh vụn ký ức” của Nguyễn Quang Lập vừa mang tính truyền thống của tiếu lâm dân gian lại vừa đậm chất cười kiểu “Le charnu” (tục mà có duyên) của phương Tây. Hai là một số truyện ngắn của Lê Mai đậm chất cười “humour” (hài hước kín) của phương Tây kiểu “Phớt Ăng-Lê” ẩn trong câu chữ tưng tửng nhẹ tênh, buộc người đọc phải nghĩ mới bật ra tiếng cười, càng nghĩ càng cười thắt ruột, có khi ứa nước mắt…
Cún khóc
Truyện Lê Mai
Bạn tôi kể:
Bỗng… một hôm, nhà anh xuất hiện rất nhiều chuột.
Chuột đủ loại: Chuột Cống – Chuột Đồng – Chuột Chù – Chuột Nhắt… Chúng
quá thể lắm, chẳng coi ai ra gì. Chúng chạy nhảy tùy tiện, tớn tở nô
đùa, rúc rích tán tỉnh… Chúng mở vung nồi cơm, chúng hất nắp thùng gạo,
chúng xô đổ chai lọ, chúng gặm nát giấy tờ… Nhiều con còn tò mò, vô giáo
dục ngó nghiêng tận giường ngủ vợ chồng anh. Tớn lên, chúng còn cắn cả
ngón chân, ngón tay đau buốt.
Không chịu được, vợ anh ra chợ mua ngay những tấm
keo dính chuột. Người bán hàng dặn: lối nào chuột hay đi thì đặt tấm
keo dính vào đấy. Vợ anh rải khắp nhà: cạnh nồi cơm, thùng gạo; dưới gầm
giường, gầm tủ; trên nóc bếp, xà nhà… Nhưng… keo chỉ dính được tay vợ,
chân con và áo quần của khách. Keo dính chuột thành keo dính người.
Chuột vẫn chạy vẫn phá. Vợ anh hậm hực đi mua bẫy. Bẫy cũng giăng khắp
nhà. Vợ chồng anh nằm giường căng tai dõi nghe tiếng bẫy sập. Nhưng… bẫy
chỉ sập được ngón tay của con, chuột vẫn chạy vẫn phá. Quá tức, vợ anh
dùng biện pháp sinh tử: đánh bả! Những ống thuốc diệt chuột mang nhãn
MADE IN CHINA được mua về, trộn đều, dầm thẫm những miếng thịt thơm nức.
Nhưng… chẳng diệt được con nào, vì chuột nhà anh giở ngón ăn chay. Linh
hoạt, vợ anh trộn thuốc với những món chay. Nhưng cũng chẳng diệt được
con nào vì chúng lại đồng loạt chuyển sang ăn mặn. Vợ anh ngửa mặt than:
chịu!
Vợ chịu thì anh ra tay. Anh dùng sức mạnh tổng
hợp. Anh trộn đều thuốc với cả món mặn lẫn món chay rồi giăng bẫy theo
binh pháp Tôn Tử. Anh giăng bẫy khắp nơi theo kế “Hoa nở trên cành”. Cẩn
thận hơn, mỗi nơi đặt mồi anh đặt món chay xen món mặn theo kế sách “Bỏ
mận lấy đào”. Kế sách của anh thành công đến mức ngoài dự tính. Chuột
chết hàng loạt. Con chết trong nồi cơm. Con ngoẻo trong bể nước. Con tử
trong túi áo. Con tỏi dưới gầm giường. Vợ chồng con cái anh lổm nhổm bò
khắp nhà thu lượm xác chuột. Nhưng chỉ hôm sau hơi thối đã tràn ngập
ngôi nhà. Mùi thối ngày càng nặng, khó chịu, khó thở hơn cả tiếng chuột
kêu, chuột phá. Anh ngửa mặt than: đúng là vinh quang cay đắng!
Thế mà cũng chỉ bình yên được một tuần. Rồi thì
lại chuột từ dưới cống đùn lên, lại chuột từ hàng xóm kéo đến. Vợ anh lo
lắng, kéo anh ra một chỗ kín đáo quan sát cảnh chuột nhà anh ăn mật.
Chai mật ong chỉ còn hơn nửa, miệng chai nhỏ, có tài thánh cũng không
rúc đầu vào nổi. Thế mà, chẳng hiểu nó học được kinh nghiệm từ lớp tập
huấn nào mà loáng một cái, nó đã thò được đuôi vào chai ngoáy mật, rồi
ra một chỗ ngồi, vểnh đuôi lên, ung dung liếm mật. Vợ anh không nói, lo
lắng kéo anh ra một chỗ kín đáo quan sát ổ trứng gà. Quả trứng to. Con
chuột nhỏ. Anh cười, nói với vợ: lần này thì thách kẹo. Con chuột chẳng
nói gì, lặng lẽ giang rộng bốn chân ôm quả trứng, rồi bất ngờ lăn đùng
lăn ngửa ra đất. Quả trứng nằm gọn trong lòng. Những con chuột khác sà
vào cắn đuôi nó kéo đi. Khoa học – công nghệ hết mức. Anh lác mắt bảo
vợ: con này bét cũng tiến sĩ. Vợ anh lo lắng hỏi: Anh thấy không, có tận
mắt chứng kiến những cảnh này mới biết mình bất lực. Hết cách.
Anh tủng tẳng nói: Hết là thế nào! Dùng công nghệ
sinh học. Mày dùng mẹo sâu thì ông có công nghệ cao. Vợ anh hỏi, anh
bảo: nuôi chó, nuôi rắn mà diệt chuột chứ còn thế nào. Nghe anh nói, vợ
anh thở phào, nhẹ nhõm, buột miệng khen: Giỏi, giỏi lắm! Lần đầu tiên em
thấy cái sự học của anh là có ích. Chứ cứ viết vớ viết vẩn lợi đâu
chẳng thấy, có ngày mang vạ vào thân. Để em đi chợ xách con mèo về nuôi,
anh nhé. Anh nổi cáu vô cớ, gắt: Không nuôi mèo. Năm thì mười họa mới
vồ được con chuột nhắt mà cứ ra vẻ ta đây, quăng con mồi chỗ này, quẳng
con mồi chỗ kia, dền dền dứ dứ… sốt ruột. Gặp con chuột to, chuốt cống
thì lỉnh. Lại còn lươn lẹo, thông đồng cả với lũ chuột mới kinh. Chẳng
phải ngẫu nhiên mà đồng dao có câu:
Con mèo mà trèo cây cau
Hỏi thăm chú chuột đi đâu vắng nhà
Chú chuột đi chợ đồng xa
Mua mắm mua muối giỗ cha chú mèo.
Đã thế lại còn lúc nào cũng như đoan trang, dịu
dàng, hiền thục. Đến ngày động đực mới lòi mặt thật ra. Đêm đêm anh ả
lồng lộn ngao ngao trên mái nhà, chẳng còn kín đáo, tế nhị. Mua con chó
mà nuôi. Vợ anh vặc lại: Chó… chó… chó em không nuôi. Anh còn nhớ con
Milu, Mila nhà ông Dũng không? Mồm cứ xoen xoét chó nhà anh khôn lắm,
chỉ cắn trộm không cắn khách. Mình tưởng thật… nào ngờ… nó tợp cho một
nhát. Thế là phấp phỏng lo âu cả tháng trời. Ngày nào cũng phải lọ mọ
đạp xe đến nhà ông ấy thăm hỏi sức khỏe con chó. Cứ nghĩ đến là kinh đến
già. Anh ôn tồn nói: Cứ như em thì nhà mình chỉ còn nước nuôi rắn.
Thôi, nghe anh, cứ mua lấy con chó. Nhớ đừng mua giống Tây Tàu – Âu Á gì
cả. Cứ mua con chó ta, anh mang tiêm phòng dại là xong. Chó nó thật
thà, được việc.
Quả đúng. Từ ngày nhà nuôi chó, chuột nhà anh
biệt tích. Con chó suốt ngày lùng sục, săn bắt chuột. Nó bắt chuột cũng
nhiều nhưng cũng có phần là do sợ vía nó mà chuột dạt hết sang nhà hàng
xóm. Vợ chồng con cái anh mừng lắm. Vợ anh bảo: nó xứng đáng có một cái
tên. Anh gật đầu bảo: Phải! Vợ anh lại nói: là Giôn, là Nic hay Milu,
Mila… Anh nhăn mặt bảo: Em chỉ sính ngoại. Vợ anh cãi: Ngoài xã hội cái
gì chẳng mang tên ngoại. Các siêu thị, nhà hàng, trung tâm, khách sạn…
có cái nào mang tên ta không? Thời buổi kinh tế thị trường, giao lưu
toàn cầu cái tên cũng phải tây tây một tý mới sang, mới đảm bảo tính
hiện đại. Anh đuối lý, nói yếu ớt: Phải… phải. Để anh tính.
Là Giôn, là Nic… không được. Xóa bỏ hận thù,
hướng tới tương lai cơ mà. Đặt tên nó là Bíp em ạ. Bíp chứ không phải là
Bin. Bíp… Bíp… nghe dân tộc mà hiện đại, lại giữ vững lập trường. Vợ
anh cười tít mắt, buột miệng khen: Tên hay, tên hay, kín mọi nhẽ. Đúng
là có học có hơn. Anh sướng âm ỉ. Và, con chó có lẽ cũng hài lòng với
cái tên chủ đặt.
Nhưng rồi… có sự cố. Ra đường, nó cứ cắm đầu mải
miết chạy theo ô tô. Hóa ra đường phố loạn xạ tiếng còi xe: bíp bíp…
bíp… Anh lo lắng bảo vợ: có lẽ phải đổi tên cho nó ngay. Đà này, không
khéo nó bị tai nạn ô tô, xe máy ngay trong tháng an toàn giao thông này
chứ chẳng chơi. Vợ anh gật đầu xác nhận: Anh nói phải. Lần này anh đừng
Tây Tàu gì nữa, cứ thuần Việt mà đặt. Ông ra ông – thằng ra thằng đừng
nửa dơi nửa chuột. Anh bảo: Em nói đúng. Vàng, Mực, Vện, Đốm… thuần Việt
cả đấy nhưng nghe quê quá. Lớ xớ còn bị hiểu lầm. Anh đặt cho nó là
Cún. Cún có được không em? Cún! Nghe vừa thuần Việt, thuần chủng vừa
tình cảm. Vợ anh buột miệng khen: tên hay, được lắm. Không như cái tên
Bíp. Chẳng biết có bíp được ai không, hay chỉ bíp chính mình. Cún! Giỏi
lắm. Các cụ mình từ ngàn xưa thường vẫn gọi cháu chắt yêu dấu của mình
là Cún con anh nhỉ. Cún. Hay, hay tuyệt. Vừa tình cảm vừa truyền thống.
Anh vui với niềm vui của vợ. Cún mừng với niềm vui của chủ.
Tháng năm vùn vụt trôi… Đến một ngày như bao ngày
khác, anh đang ngồi đọc báo với chú Cún dịu dàng cuộn dưới chân. Bỗng,
Cún bật mình nhỏm dậy, mồm gầm gừ tức giận, mắt vằn những tia uất hận mà
bất lực. Sao thế nhỉ? Mọi lần nó lao như tên bắn, mềm mại dũng mãnh như
cọp beo. Anh ngước mắt nhìn theo ánh nhìn của Cún. Thì ra, trên xà nhà,
nóc nhà có tới bốn năm con chuột đang khả ố trêu ngươi nó. Anh chợt
hiểu. Xoa đầu Cún sẻ chia mà anh như thầm thĩ cả với lòng mình: chuột nó
leo cao đến thế này thì… chẳng phải chỉ mày mà ngay cả tao cũng bất
lực. Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi Cún. Không làm gì
được chúng nó đâu. Đành làm ngơ mà sống chung với chuột. Chuột dạo này
nó leo cao quá, Cún ơi!
Cún lắc đầu, xoay người nằm nghiêng, hết nhìn anh
lại nhìn lũ chuột nghênh nghênh diễu hành trên xà nhà, nóc nhà. Có con
còn khả ố đái một bãi xuống nền nhà vừa lau sạch bóng. Nếu có cánh, khéo
chúng còn bay kín trời giỡn mặt anh và Cún cho mà xem. Những lời động
viên chân thành của anh không làm Cún vui lên được. Mắt nó ươn ướt, khẽ
rên ư ử.
Hình như Cún… khóc!
https://xuandienhannom.blogspot.com/2016/11/cun-khoc-truyen-ngan-cua-le-mai.html
https://xuandienhannom.blogspot.com/2016/11/cun-khoc-truyen-ngan-cua-le-mai.html