Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Chó má! - Việt Nhân
(HNPĐ)
Tấm ảnh minh họa bài này, là một anh bạn gửi cho đã lâu nhưng không
dùng tới, chưa dùng cũng bởi chưa đáp được yêu cầu bạn muốn mỗ tôi viết
một bài về chuyện ‘chó má’… Bạn bỏ công ghép ảnh bọn dép râu, cùng ảnh
con chó đã thui vàng lườm, đang nằm trên thớt cửa hàng thịt chó, dưới
tấm ảnh có ghi dăm chữ, mà bất cứ ai đọc hiểu ngay ý bạn muốn nói gì: Những bộ răng giống nhau không hề nhỏ.
Lần đó bạn gửi nhân đọc một bài viết của mỗ tôi trong đó có câu: Dân
mình có tiếng chửi ‘đồ chó má’, con má là con gì không một ai biết, chỉ
nói nó có hình dạng như chó, chỉ phân biệt nơi chi tiết, con chó không
ăn thịt đồng loại, con má mới ăn thịt chó mà thôi, đúng sai nào biết?!
Nhìn ảnh đám răng hô mã tấu con cháu boác, và như mọi người đều rõ lũ
này ghiền thịt chó. Nói thế bọn chúng có là con má hay không tùy người
nghĩ, riêng bạn chắc một điều là vẫn trông được đọc bài viết, đến nay
cái chờ của bạn đã gần năm năm… Trễ còn hơn không, nay mỗ tôi viết đây
mong bạn được vừa ý: Chó má.
Boác kính yêu của chúng ăn thịt chó không, xin thưa là có và rất thích, boác tôn vinh đây là món ngon số một, trong cuốn ‘Những chuyện vui và cảm động về Hồ Chủ tịch’ (tác giả Lê Giản, nxb cand Hà Nội 2000), viết rằng chủ tịt hồ chiếu manh khen: Thịt chó là món ăn độc đáo của Việt Nam và nhiều nước châu Á, Bác lấy làm lạ thấy có người Việt Nam không biết ăn thịt chó.
Mỗ
tôi không ăn, vậy là thuộc nhóm những kẻ mà boác cho là lạ! Và mỗ tôi
cũng biết mình lạ thật (so với boác), lúc ra tù sống bằng nghề xe thồ,
mỗi khi đi ngang hàng thịt chó là dị ứng, nhìn những bọn (giặc từ miền
Bắc vô đây), mặt bóng nhẫy đỏ gay vì rượu, ăn nói ồn ào quanh bàn thịt
chó, và mười lần như một thấy cảnh đó là không kềm được câu chửi: Chó
má.
Đây
không là nặng lời với những ai ăn thịt chó, chẳng qua như mọi người
thấy bên đĩa thịt chó, vẫn luôn là những bộ mặt lũ ba-ke hai nút nón cối
dép râu, nơi chúng toát ra thứ tham ăn hóc uống thô tục vô cùng, y như
thằng boác chúng tội đồ của dân Nam. Một tay tiến $ĩ giáo $ư xã nghĩa
(trần lâm biền): Ăn thịt chó thuộc về văn hóa ẩm thực của người Việt, với truyền thống có từ xưa không
có gì đáng tranh cãi, không có gì đáng trách, đừng nghĩ người nước
ngoài không ăn thịt chó là văn minh, và chúng ta ăn chó là lạc hậu… (Đất Việt 22/12/2019)
Nói
như tay này, thấy ra cần coi lại thứ văn hóa ẩm thực nào, và người Việt
miền nào? Nhìn vào bất cứ đám ăn thịt chó nào cũng đều như một: vừa ăn
vừa nói cười hô hố, nhai nhồm nhoàm, húp sùm sụp… Những thứ ấy nói lên
được sự giáo dục cùng văn hóa, cho nên dù có bao biện chuyện ăn chó (giữ
truyền thống boác), thấy ra không những lạc hậu mà còn là thiếu văn
hóa, không những mọi rợ, mà còn là chối bỏ lời khuyên trở nên người văn
minh.
Những
bộ răng giống nhau không hề nhỏ của bạn gửi, nay có hai bản tin, sự đối
nghịch giữa văn hóa (ẩm thực) Ba Đình với người Âu Mỹ cũng không hề
nhẹ. Mấy tháng trước VOA (19/09/2019) có bài ‘Chuyện thịt chó, mèo ở
Việt Nam lên Quốc hội Mỹ’: Hạ viện Mỹ thông qua một nghị quyết, kêu gọi Việt Nam thực thi các luật lệ cấm buôn bán thịt chó, mèo. Và mới tuần trước đây 18/12/2019, dư luận mạng đã phẫn nộ với cái gọi ‘Đặc sản thịt chó đóng hộp’, của công ty chế biến nông sản thực phẩm xuất khẩu Ninh Bình, đất thiên đàng của boác.
Chó đóng hộp dư luận trong nước chia đôi, bên chống đã có người chửi, xin được trích ra một câu: Man rợ, đặc sản thịt chó đóng hộp, đừng gây kinh dị cho cả thế giới?
Và bên bênh thì nhiều vô kể, con cháu boác đại loại như tên ráo $ư
(trần lâm biền) đã nói bên trên, và đặc biệt hơn, một tay cuồng hồ đã có
câu: thịt chó bác gọi đó là món quốc hồn quốc túy, thì chúng ta phải ra sức bảo tồn phát huy, mặcxác chúng, ta ăn cứ ăn. Sic!
Còn
hải ngoại này, nay con cháu boác đặc lềnh phố Bolsa, và cái gọi là đặc
sản thịt chó đóng hộp mà dân trong nước đang ồn ào, không biết các chợ
người mình bên đây đã có bày bán chưa, chắc phải một lần nữa xuống phố
‘xác minh’ cho biết. Lần viết về nước mắm hóa chất của Massan Group, để
cho chắc mà đã phải rảo chợ người Việt, nhìn tận mắt chai nước mắm
Chin-su đang bày bán, tôn chỉ mỗ tôi khi đã nói là phải thật, khi post
lên tức là mắt đã thấy, chuyện đã có.
Vốn
là dân cơm hàng cháo chợ, ghé tiệm bún phở là nhiều, có vào chợ thì chỉ
để mua vài cóng thức ăn nấu sẵn (to go), nên chuyện đi vòng quanh chợ
là chuyện hiếm, không chút hứng thú. Mấy hôm rồi trời âm u mưa, đất
Saigon Nhỏ đang trong mùa lạnh, cái ngại ra ngoài những lúc thời tiết
như vậy đã khiến mỗ tôi trù trừ chưa đi, trùm mền ôm laptop suốt những
ngày lễ Noel, thế cũng lại là cái hay, đọc được thêm tin về đặc sản thịt
chó đóng hộp xứ xã nghĩa.
‘Thực
tế, chưa tìm thấy mặt hàng này ở các chợ hay siêu thị’, đó là câu xuất
hiện trên vài trang Online trong nước (20/12/2019), lại còn cho biết
thêm thịt chó đóng hộp là có thật, nhưng đó là chuyện của những năm
trước 2004 chứ nay không còn nữa: Công ty ở Ninh Bình sản xuất thử nghiệm, để xuất khẩu sang Hàn Quốc, tuy nhiên, do không tiêu thụ được nên dừng không làm nữa… Đang lười vì lạnh vớ được câu này, thế là mỗ tôi trùm mền tiếp không đi!
Không
đi nhưng lại mang lấy cái hụt hẫng, mỗ tôi không ăn thịt chó, nhưng
nghe tin không còn đặc sản chó xứ boác xuất khẩu mà tiếc, đã là nét văn
hóa của boác, thì cứ cho con cháu boác chút quà đượm mùi boác để nhớ. Vả
lại ngoài chuyện kiếm ngoại hối (for a few dollars more) ra, nó còn
giải quyết được một điều ‘cực kỳ’ quan trọng, là để không vì nhớ boác mà
lũ đít đỏ phải ra tay bắt trộm chó, như chúng đã từng làm bên Đài Loan,
và cũng sẽ không có ‘một góc Nhật Tân’, trên đất người vô tư gửi hương
cho gió, mùi mắm tôm, giềng húng lá mơ.
Có
thật là đã dẹp rồi không, hay lũ chúng vì bị chửi quá mà hê lên ra điều
chuyện cũ qua rồi? Nghi lắm, dư luận chẳng rỗi hơi bới chuyện cũ mười
lăm năm trước, lại nữa cái con số các nhà lập pháp Mỹ mới đây, trích
theo số liệu của các tổ chức thúc đẩy quyền của động vật, ước tính rằng
khoảng 200 nghìn con chó, đã bị đưa lậu từ Thái Lan sang xứ xã nghĩa mỗi
năm. Đâu chỉ bấy nhiêu, mà còn là từ các nơi khác, lẫn có sẵn trong
nước… Sợ quá, lũ nón cối cắn chó khiếp thật.
Trong
vai kẻ thắng, cái ác lũ dép râu đã đến mức tận cùng, phơi trần cho thế
giới văn minh nhìn thấy, trong đối xử bất nhân giữa chúng với con người,
nay với loài vật lại hơn thế nữa, qua cái gọi là văn hóa ẩm thực chó,
đã lột truồng thói ăn uống kém văn minh trước dư luận thế giới dép râu
nón cối một lũ bẩn thỉu man rợ, thứ man rợ của bọn tham tàn ngu dốt. Để kết, xin trích đoạn viết về chuyện bọn chúng ăn chó bên quê nhà, đăng trên RFA (02/08/2013):
‘Một
thực khách tên Dũng cho chúng tôi biết là có thể ăn thịt chó thay cơm,
ông là cán bộ lãnh đạo của một cơ quan cấp tỉnh. Ông nói rằng ăn thịt
chó nhưng phải có văn hóa, nghĩa là ăn những quán lịch sự, sang trọng và
có rượu ngoại, em út, với ông việc boa tiền cho em út đẹp mắt là một
văn hóa đáng trân trọng, thể hiện đẳng cấp của một người quí phái… Hỏi
thăm mức lương hằng tháng của ông cán bộ này, ông cười mỉa mai, nói rằng
tiền lương cả tháng của ông chỉ đủ để ông ăn một bữa thịt chó vừa vừa,
chưa đúng đẳng cấp cho lắm.’
Việt Nhân ( HNPD )
Chó má! - Việt Nhân
(HNPĐ)
Tấm ảnh minh họa bài này, là một anh bạn gửi cho đã lâu nhưng không
dùng tới, chưa dùng cũng bởi chưa đáp được yêu cầu bạn muốn mỗ tôi viết
một bài về chuyện ‘chó má’… Bạn bỏ công ghép ảnh bọn dép râu, cùng ảnh
con chó đã thui vàng lườm, đang nằm trên thớt cửa hàng thịt chó, dưới
tấm ảnh có ghi dăm chữ, mà bất cứ ai đọc hiểu ngay ý bạn muốn nói gì: Những bộ răng giống nhau không hề nhỏ.
Lần đó bạn gửi nhân đọc một bài viết của mỗ tôi trong đó có câu: Dân
mình có tiếng chửi ‘đồ chó má’, con má là con gì không một ai biết, chỉ
nói nó có hình dạng như chó, chỉ phân biệt nơi chi tiết, con chó không
ăn thịt đồng loại, con má mới ăn thịt chó mà thôi, đúng sai nào biết?!
Nhìn ảnh đám răng hô mã tấu con cháu boác, và như mọi người đều rõ lũ
này ghiền thịt chó. Nói thế bọn chúng có là con má hay không tùy người
nghĩ, riêng bạn chắc một điều là vẫn trông được đọc bài viết, đến nay
cái chờ của bạn đã gần năm năm… Trễ còn hơn không, nay mỗ tôi viết đây
mong bạn được vừa ý: Chó má.
Boác kính yêu của chúng ăn thịt chó không, xin thưa là có và rất thích, boác tôn vinh đây là món ngon số một, trong cuốn ‘Những chuyện vui và cảm động về Hồ Chủ tịch’ (tác giả Lê Giản, nxb cand Hà Nội 2000), viết rằng chủ tịt hồ chiếu manh khen: Thịt chó là món ăn độc đáo của Việt Nam và nhiều nước châu Á, Bác lấy làm lạ thấy có người Việt Nam không biết ăn thịt chó.
Mỗ
tôi không ăn, vậy là thuộc nhóm những kẻ mà boác cho là lạ! Và mỗ tôi
cũng biết mình lạ thật (so với boác), lúc ra tù sống bằng nghề xe thồ,
mỗi khi đi ngang hàng thịt chó là dị ứng, nhìn những bọn (giặc từ miền
Bắc vô đây), mặt bóng nhẫy đỏ gay vì rượu, ăn nói ồn ào quanh bàn thịt
chó, và mười lần như một thấy cảnh đó là không kềm được câu chửi: Chó
má.
Đây
không là nặng lời với những ai ăn thịt chó, chẳng qua như mọi người
thấy bên đĩa thịt chó, vẫn luôn là những bộ mặt lũ ba-ke hai nút nón cối
dép râu, nơi chúng toát ra thứ tham ăn hóc uống thô tục vô cùng, y như
thằng boác chúng tội đồ của dân Nam. Một tay tiến $ĩ giáo $ư xã nghĩa
(trần lâm biền): Ăn thịt chó thuộc về văn hóa ẩm thực của người Việt, với truyền thống có từ xưa không
có gì đáng tranh cãi, không có gì đáng trách, đừng nghĩ người nước
ngoài không ăn thịt chó là văn minh, và chúng ta ăn chó là lạc hậu… (Đất Việt 22/12/2019)
Nói
như tay này, thấy ra cần coi lại thứ văn hóa ẩm thực nào, và người Việt
miền nào? Nhìn vào bất cứ đám ăn thịt chó nào cũng đều như một: vừa ăn
vừa nói cười hô hố, nhai nhồm nhoàm, húp sùm sụp… Những thứ ấy nói lên
được sự giáo dục cùng văn hóa, cho nên dù có bao biện chuyện ăn chó (giữ
truyền thống boác), thấy ra không những lạc hậu mà còn là thiếu văn
hóa, không những mọi rợ, mà còn là chối bỏ lời khuyên trở nên người văn
minh.
Những
bộ răng giống nhau không hề nhỏ của bạn gửi, nay có hai bản tin, sự đối
nghịch giữa văn hóa (ẩm thực) Ba Đình với người Âu Mỹ cũng không hề
nhẹ. Mấy tháng trước VOA (19/09/2019) có bài ‘Chuyện thịt chó, mèo ở
Việt Nam lên Quốc hội Mỹ’: Hạ viện Mỹ thông qua một nghị quyết, kêu gọi Việt Nam thực thi các luật lệ cấm buôn bán thịt chó, mèo. Và mới tuần trước đây 18/12/2019, dư luận mạng đã phẫn nộ với cái gọi ‘Đặc sản thịt chó đóng hộp’, của công ty chế biến nông sản thực phẩm xuất khẩu Ninh Bình, đất thiên đàng của boác.
Chó đóng hộp dư luận trong nước chia đôi, bên chống đã có người chửi, xin được trích ra một câu: Man rợ, đặc sản thịt chó đóng hộp, đừng gây kinh dị cho cả thế giới?
Và bên bênh thì nhiều vô kể, con cháu boác đại loại như tên ráo $ư
(trần lâm biền) đã nói bên trên, và đặc biệt hơn, một tay cuồng hồ đã có
câu: thịt chó bác gọi đó là món quốc hồn quốc túy, thì chúng ta phải ra sức bảo tồn phát huy, mặcxác chúng, ta ăn cứ ăn. Sic!
Còn
hải ngoại này, nay con cháu boác đặc lềnh phố Bolsa, và cái gọi là đặc
sản thịt chó đóng hộp mà dân trong nước đang ồn ào, không biết các chợ
người mình bên đây đã có bày bán chưa, chắc phải một lần nữa xuống phố
‘xác minh’ cho biết. Lần viết về nước mắm hóa chất của Massan Group, để
cho chắc mà đã phải rảo chợ người Việt, nhìn tận mắt chai nước mắm
Chin-su đang bày bán, tôn chỉ mỗ tôi khi đã nói là phải thật, khi post
lên tức là mắt đã thấy, chuyện đã có.
Vốn
là dân cơm hàng cháo chợ, ghé tiệm bún phở là nhiều, có vào chợ thì chỉ
để mua vài cóng thức ăn nấu sẵn (to go), nên chuyện đi vòng quanh chợ
là chuyện hiếm, không chút hứng thú. Mấy hôm rồi trời âm u mưa, đất
Saigon Nhỏ đang trong mùa lạnh, cái ngại ra ngoài những lúc thời tiết
như vậy đã khiến mỗ tôi trù trừ chưa đi, trùm mền ôm laptop suốt những
ngày lễ Noel, thế cũng lại là cái hay, đọc được thêm tin về đặc sản thịt
chó đóng hộp xứ xã nghĩa.
‘Thực
tế, chưa tìm thấy mặt hàng này ở các chợ hay siêu thị’, đó là câu xuất
hiện trên vài trang Online trong nước (20/12/2019), lại còn cho biết
thêm thịt chó đóng hộp là có thật, nhưng đó là chuyện của những năm
trước 2004 chứ nay không còn nữa: Công ty ở Ninh Bình sản xuất thử nghiệm, để xuất khẩu sang Hàn Quốc, tuy nhiên, do không tiêu thụ được nên dừng không làm nữa… Đang lười vì lạnh vớ được câu này, thế là mỗ tôi trùm mền tiếp không đi!
Không
đi nhưng lại mang lấy cái hụt hẫng, mỗ tôi không ăn thịt chó, nhưng
nghe tin không còn đặc sản chó xứ boác xuất khẩu mà tiếc, đã là nét văn
hóa của boác, thì cứ cho con cháu boác chút quà đượm mùi boác để nhớ. Vả
lại ngoài chuyện kiếm ngoại hối (for a few dollars more) ra, nó còn
giải quyết được một điều ‘cực kỳ’ quan trọng, là để không vì nhớ boác mà
lũ đít đỏ phải ra tay bắt trộm chó, như chúng đã từng làm bên Đài Loan,
và cũng sẽ không có ‘một góc Nhật Tân’, trên đất người vô tư gửi hương
cho gió, mùi mắm tôm, giềng húng lá mơ.
Có
thật là đã dẹp rồi không, hay lũ chúng vì bị chửi quá mà hê lên ra điều
chuyện cũ qua rồi? Nghi lắm, dư luận chẳng rỗi hơi bới chuyện cũ mười
lăm năm trước, lại nữa cái con số các nhà lập pháp Mỹ mới đây, trích
theo số liệu của các tổ chức thúc đẩy quyền của động vật, ước tính rằng
khoảng 200 nghìn con chó, đã bị đưa lậu từ Thái Lan sang xứ xã nghĩa mỗi
năm. Đâu chỉ bấy nhiêu, mà còn là từ các nơi khác, lẫn có sẵn trong
nước… Sợ quá, lũ nón cối cắn chó khiếp thật.
Trong
vai kẻ thắng, cái ác lũ dép râu đã đến mức tận cùng, phơi trần cho thế
giới văn minh nhìn thấy, trong đối xử bất nhân giữa chúng với con người,
nay với loài vật lại hơn thế nữa, qua cái gọi là văn hóa ẩm thực chó,
đã lột truồng thói ăn uống kém văn minh trước dư luận thế giới dép râu
nón cối một lũ bẩn thỉu man rợ, thứ man rợ của bọn tham tàn ngu dốt. Để kết, xin trích đoạn viết về chuyện bọn chúng ăn chó bên quê nhà, đăng trên RFA (02/08/2013):
‘Một
thực khách tên Dũng cho chúng tôi biết là có thể ăn thịt chó thay cơm,
ông là cán bộ lãnh đạo của một cơ quan cấp tỉnh. Ông nói rằng ăn thịt
chó nhưng phải có văn hóa, nghĩa là ăn những quán lịch sự, sang trọng và
có rượu ngoại, em út, với ông việc boa tiền cho em út đẹp mắt là một
văn hóa đáng trân trọng, thể hiện đẳng cấp của một người quí phái… Hỏi
thăm mức lương hằng tháng của ông cán bộ này, ông cười mỉa mai, nói rằng
tiền lương cả tháng của ông chỉ đủ để ông ăn một bữa thịt chó vừa vừa,
chưa đúng đẳng cấp cho lắm.’
Việt Nhân ( HNPD )