Văn Học & Nghệ Thuật
Cõng Thơ Lên Núi-PHA
THAY LỜI BẠT
Những năm khô hạn, Escondido như một cành hoa, héo úa trước cơn nắng phũ phàng. Thơ cũng trơ trọi, cô đơn. Buồn rầu, không thốt nên lời. Người viết muốn tìm bạn, cố gắng đội nón, xuống núi, chạy vào quán cà phê, lục lọi, kiếm tìm. Các bằng hữu chân thật như những ngọn kim, cắm sâu xuống đáy biển. Người viết muốn gặp, phải lao đầu xuống biển, ngụp lặn gian nan, trong tư thế của một tâm nhân chung tình. Thành phố nhộn nhịp phồn hoa, nhưng tràn ngập rác người. Rác của tiếng tăm, danh vọng. Rác của bầy đàn, kiêu ngạo. Chán quá, người viết lại lên núi, đứng một mình giữa dốc đá khô khan, ngó mây trắng quấn vòng chòm núi Tiểu Thư, tưởng tiếc vô cùng những tháng năm tuổi trẻ.
Năm nay, mưa bắt đầu viếng San Diego. Mưa xối liên tục xuống núi, xuống thung lũng, sa mạc, thành phố, biển hồ...Mưa từ tuần này kéo qua tuần khác. Gió và lạnh, theo mưa, vi vu bay khắp khung trời. Mưa tầm tã là hậu quả của trận bão mạnh nhất đang càn quét vùng Nam California. Bão đe dọa lũ, tạo đất chuồi, cuốn phăng đất đá ở những khu rừng cháy Holy (vùng Lake Elsinore), Cranston (quận Riverside). Trước sự tấn công dữ dội của thiên nhiên, Escondido cũng như một cành hoa tơi tả, gục ngã trong giông tố tơi bời. Thơ cũng lại cô đơn, trơ trọi. Người viết ngồi thu lu trong căn phòng trống vắng, dưới hơi nóng yếu ớt của một heater cá nhân, không đủ sức xua tan cái giá lạnh của mùa đông hung tàn. Người viết vọc chữ cho đỡ buồn. Những khuôn chữ tật nguyền, bám víu vào nhau sinh động. Thơ tuôn ra, ngọng nghịu, dị hình, mang mặt nạ hài tính của nền văn minh thực dụng. Người viết tiếc rẻ ngôn ngữ. Ôi, thứ ngôn ngữ tình tuyệt diệu mà mấy chục năm qua, người viết dành để ca ngợi em, ca ngợi cuộc đời.
Tôi đang đứng dưới dốc con đường Howard, bên góc một khu mobile home có hàng trúc đào chạy dài. Mùa này, trúc đào co ro, ủ rũ như con chim bị ướt cánh. Lá cong vút, chụm vào nhau, nương tựa nhau, sưởi ấm cho nhau. Phía trước, trên cao, là chòm Tiểu Thư lửng lơ. Tôi yêu chòm núi, từ lúc bước chân về đây, năm 2010. Chính chòm núi này đã bao phen cho tôi cảm xúc, viết nên những bài thơ tình nồng nàn. Tôi còn yêu núi, vì núi giống hình dáng của một tiểu thư đang nằm duỗi dài từ tây sang đông. Nàng nằm trần truồng một cách khêu gợi. Hai bầu ngực chỉa thẳng lên trời. Và đôi chân thon thon kỳ diệu của nàng, làm những dãy núi xung quanh Escondido long lanh rực sáng.
Cõng thơ lên núi. Tôi đã cõng thơ lên núi một cách mệt nhọc. Tuổi già, sức yếu, đọ với đường xa, dốc cao. Hành trang mang theo, phần lớn, là những thùng thơ, thùng sách chiếm đầy khoang xe. Cả tuần bù đầu bù cổ chọn lựa đủ cách, cuối cùng, cõng hết về núi cho trọn tình.
Cõng thơ lên núi, tìm lại mùi hương đêm. Cái đêm chỉ có Trời và Đất. Cái đêm mà cả thế giới này, đều chìm trong nhan sắc em...
*PHẠM HỒNG ÂN
(21/02/2019)
Bàn ra tán vào (0)
Cõng Thơ Lên Núi-PHA
THAY LỜI BẠT
Những năm khô hạn, Escondido như một cành hoa, héo úa trước cơn nắng phũ phàng. Thơ cũng trơ trọi, cô đơn. Buồn rầu, không thốt nên lời. Người viết muốn tìm bạn, cố gắng đội nón, xuống núi, chạy vào quán cà phê, lục lọi, kiếm tìm. Các bằng hữu chân thật như những ngọn kim, cắm sâu xuống đáy biển. Người viết muốn gặp, phải lao đầu xuống biển, ngụp lặn gian nan, trong tư thế của một tâm nhân chung tình. Thành phố nhộn nhịp phồn hoa, nhưng tràn ngập rác người. Rác của tiếng tăm, danh vọng. Rác của bầy đàn, kiêu ngạo. Chán quá, người viết lại lên núi, đứng một mình giữa dốc đá khô khan, ngó mây trắng quấn vòng chòm núi Tiểu Thư, tưởng tiếc vô cùng những tháng năm tuổi trẻ.
Năm nay, mưa bắt đầu viếng San Diego. Mưa xối liên tục xuống núi, xuống thung lũng, sa mạc, thành phố, biển hồ...Mưa từ tuần này kéo qua tuần khác. Gió và lạnh, theo mưa, vi vu bay khắp khung trời. Mưa tầm tã là hậu quả của trận bão mạnh nhất đang càn quét vùng Nam California. Bão đe dọa lũ, tạo đất chuồi, cuốn phăng đất đá ở những khu rừng cháy Holy (vùng Lake Elsinore), Cranston (quận Riverside). Trước sự tấn công dữ dội của thiên nhiên, Escondido cũng như một cành hoa tơi tả, gục ngã trong giông tố tơi bời. Thơ cũng lại cô đơn, trơ trọi. Người viết ngồi thu lu trong căn phòng trống vắng, dưới hơi nóng yếu ớt của một heater cá nhân, không đủ sức xua tan cái giá lạnh của mùa đông hung tàn. Người viết vọc chữ cho đỡ buồn. Những khuôn chữ tật nguyền, bám víu vào nhau sinh động. Thơ tuôn ra, ngọng nghịu, dị hình, mang mặt nạ hài tính của nền văn minh thực dụng. Người viết tiếc rẻ ngôn ngữ. Ôi, thứ ngôn ngữ tình tuyệt diệu mà mấy chục năm qua, người viết dành để ca ngợi em, ca ngợi cuộc đời.
Tôi đang đứng dưới dốc con đường Howard, bên góc một khu mobile home có hàng trúc đào chạy dài. Mùa này, trúc đào co ro, ủ rũ như con chim bị ướt cánh. Lá cong vút, chụm vào nhau, nương tựa nhau, sưởi ấm cho nhau. Phía trước, trên cao, là chòm Tiểu Thư lửng lơ. Tôi yêu chòm núi, từ lúc bước chân về đây, năm 2010. Chính chòm núi này đã bao phen cho tôi cảm xúc, viết nên những bài thơ tình nồng nàn. Tôi còn yêu núi, vì núi giống hình dáng của một tiểu thư đang nằm duỗi dài từ tây sang đông. Nàng nằm trần truồng một cách khêu gợi. Hai bầu ngực chỉa thẳng lên trời. Và đôi chân thon thon kỳ diệu của nàng, làm những dãy núi xung quanh Escondido long lanh rực sáng.
Cõng thơ lên núi. Tôi đã cõng thơ lên núi một cách mệt nhọc. Tuổi già, sức yếu, đọ với đường xa, dốc cao. Hành trang mang theo, phần lớn, là những thùng thơ, thùng sách chiếm đầy khoang xe. Cả tuần bù đầu bù cổ chọn lựa đủ cách, cuối cùng, cõng hết về núi cho trọn tình.
Cõng thơ lên núi, tìm lại mùi hương đêm. Cái đêm chỉ có Trời và Đất. Cái đêm mà cả thế giới này, đều chìm trong nhan sắc em...
*PHẠM HỒNG ÂN
(21/02/2019)