Kinh Đời

Cứu 1 cậu bé thay vì cứu vợ

Câu chuyện dưới đây xảy ra ở một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh ở Nam Phi và một lần nữa, nó chứng minh một chân lý: Chúng ta lương thiện bao nhiêu, trời xanh sẽ hồi báo bấy nhiêu…

Ở thị trấn nhỏ Oos-Londen của Nam Phi có một đôi vợ chồng nọ, người chồng tên George còn người vợ tên Helen.
George làm việc trong một nông trại ở phía bắc của thị trấn. Hằng ngày, anh đều ra khỏi nhà từ rất sớm và muộn mới trở về. Vợ anh vì đang mang thai nên ở nhà nghỉ ngơi, làm việc nhà.

Hôm đó, như thường lệ, George lái chiếc xe Jeep ra khỏi nhà để đi làm. Nông trại cách nhà anh hơn 50km, trên đường đi phải đi qua một đoạn đường núi khá dài. Đoạn đường núi này gập ghềnh khó đi, xung quanh lại không có nhà dân, rất vắng vẻ heo hút.

Khi George đang lái xe chầm chậm qua đoạn đường khó đi nhất thì điện thoại bỗng reo.
"George, mau về nhà… em, em đau bụng quá, con của chúng ta có khi sẽ phải sinh non mất…"
Nghe tiếng vợ trong điện thoại, người đàn ông thất thần. Nhà của họ ở nơi hẻo lánh, không có lấy một người hàng xóm, cách bệnh viện của thị trấn lại xa, phải làm thế nào đây?
Lần trước Helen đi kham, bác sĩ đoán cô sẽ sinh non, không ngờ còn cách ngày dự sinh hơn một tháng mà lời bác sĩ đã ứng nghiệm. George biết, nếu không nhanh chóng đưa vợ vào viện, tính mạng vợ con anh đều gặp nguy hiểm.
"Em ơi, đừng lo quá, anh lập tức về nhà đây." Lúc này, thời gian chính là sinh mạng, George gác điện thoại, lập tức quay đầu xe.

 

Thế nhưng đúng lúc đó, có người bất ngờ từ phía sau vừa chạy lại, vòng lên phía trước chặn đầu xe của anh. Đó là một người đàn ông trung niên, ông ta cầu cứu anh với một nét mặt vô cùng bấn loạn và khổ sở:
"Anh à, tôi xin anh, xin anh hãy cứu con trai tôi với!"
Người đàn ông này tên là Anthony. Vì hôm nay trời đẹp nên ông đưa vợ con ra vùng ngoại ô chơi, nào ngờ chiếc xe việt dã của ông bị mất phanh, lao xuống vực. Cậu con trai mới 9 tuổi của họ vì không cài dây an toàn nên bị thương rất nặng, nguy hiểm đến tính mạng trong khi hai vợ chồng họ chỉ bị thương nhẹ.

George biết, từ đây đến thị trấn chỉ hơn 20km, nhưng nếu anh về nhà đón vợ lên bệnh viện rồi quay lại thì đường sẽ rất dài, thời gian sẽ rất lâu.
Anh rơi vào hoàn cảnh khó xử, nếu như giúp Antony, tính mạng của vợ con anh sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu về nhà rồi mới quay lại thì con trai Antony có thể sẽ chết vì không được cấp cứu kịp thời.
Đúng lúc anh đang do dự chưa quyết định thì người đàn ông quỳ rạp xuống trước đầu xe.
George muốn nói với Anthony rằng vợ anh cũng đang nguy kịch và đợi anh ở nhà, nhưng anh vẫn xuống xe và đỡ người đàn ông trung niên dậy:
"Con trai ông ở đâu?"
Anthony đưa George đến một chỗ gần đó, từ trên đường nhìn xuống dưới, quả nhiên có một chiếc xe việt dã bị lật và một cậu bé đang nằm cạnh đó.

Hai người đi xuống, George cúi người xuống nhìn, khắp người cậu bé bê bết máu, gương mặt trắng bệch vì đã mất máu quá nhiều, những vết thương hở trên người và đùi vẫn không ngừng chảy máu. George không dám nhìn tiếp.
Anthony giọng run run như khóc nói với George:
"Chúng tôi đã gọi cấp cứu nhưng đợi được xe đến rồi quay về sẽ mất gấp đôi thời gian, đến lúc đó sợ rằng con tôi nguy mất!"

Sau khi xảy ra tai nạn, vợ chồng Anthony đã chia nhau ra đi tìm kiếm sự giúp đỡ, bản thân ông đứng đợi xe qua lại ở đường núi còn vợ ông men theo đường núi chạy về phía thôn làng gần nhất để tìm sự trợ giúp.
George nghe xong cảm thấy không ổn. Anh biết rõ ở đây chẳng có người ở, nơi có người ở gần nhất chính là nhà của anh và cũng chỉ có mỗi anh là có một chiếc xe Jeep mà thôi.
"Mau đưa thằng bé lên xe!" 
George nói lớn. Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng anh đã ra một quyết định vô cùng khó khăn – cứu con trai của Anthony!
Anthony vội vã ôm con lên xe, George khởi động xe lao như bay vào bệnh viện.

Vừa lái xe, anh vừa vồ lấy chiếc điện thoại, vội vã gọi điện về nhà, hi vọng Helen nghe điện thoại và cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.
Lần thứ nhất, Helen nghe máy, tiếng rên siết đau đớn của cô như kim đâm vào tim George: 
"Anh ở đâu rồi?"
George kìm nén nước mắt, đáp: 
"Em yêu, anh xin lỗi, em cố gắng thêm một chút nữa thôi."

Cách vài phút, anh lại gọi điện cho vợ, giọng của Helen trong điện thoại yếu dần. George cố cầm nước mắt, liến thoắng thì thầm trong điện thoại: 
"Em yêu, thứ lỗi cho anh, anh không thể nhìn thấy chết mà không cứu, mong thượng đế phù hộ cho em và con…"

Nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời, con trai của Anthony được các bác sĩ cấp cứu qua cơn nguy kịch. Lúc đó, George cũng cảm thấy được an ủi nhưng cảm giác đó không át được nỗi lo lắng về Helen trong lòng anh.
KLần thứ 3 gọi điện thoại về nhà, không ai bắt máy. Nước mắt anh trào ra. Anh biết, không có ai nghe điện thoại, co' the vợ anh đã gặp chuyện chẳng lành.
George vội vã trở về nhà, Anthony nhất định đòi đi cùng.


Hồi kết bất ngờ cho tất cả
Lái xe như bay về đến cổng, đột nhiên, cả hai nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ con. Vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh đó là Helen đang bình an nằm nghỉ trên giường, trên người đắp một chiếc chăn.
Ngay trên đầu giường cô nằm là con của họ - một em bé đáng yêu vừa ra đời cách đó không lâu và ngồi cạnh giường là một phụ nữ nét mặt mệt mỏi đang nhè nhẹ dỗ dành đứa trẻ.
George vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn siết. Khi đó, Anthony cũng đã bước vào nhà. Ông tiến đến ôm người phụ nữ, giọng cảm kích: 
"Em yêu, chúng ta phải cảm ơn George, nhờ cậu ấy giúp mà con chúng ta không sao rồi!"

Thì ra người phụ nữ xuất hiện trong nhà của vợ chồng George là Mary, vợ của Anthony – bà vốn là một bác sĩ sản khoa. Sau khi xe của họ gặp nạn, bà đã men theo đường núi định đi tìm người và xe đến giúp.
Khi đó, chạy đến nhà George, bà nghe thấy tiếng kêu rên khổ sở của Helen nên ngó vào xem và phát hiện ngôi thai không thuận, lại sinh non, nếu không đỡ đẻ ngay, nhất định cả thai phụ và em bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.

"Xin lỗi George", - giọng Mary nghẹn ngào nói - "Khi đó tôi cũng không biết phải lựa chọn thế nào, không biết nên cứu Helen trước hay tiếp tục chạy đi tìm xe, tìm người giúp con trai tôi nữa, thật may là vào phút cuối, tôi đã không chọn sai."
Ánh mắt George sáng lên, mặt đỏ ửng:
"Người phải nói xin lỗi là tôi, khi đó Anthony đã nhờ tôi giúp và tôi cũng đã do dự."
"Nhưng cuối cùng thì chúng ta đều đã không đi ngược lại với lương tâm." Anthony no'i

George nhìn vợ đang say ngủ, lại nhìn sang em bé đáng yêu của họ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má!

Theo Nguyễn Nhung - Trí thức trẻ

______(())______

 Hoang Pham chuyen

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Cứu 1 cậu bé thay vì cứu vợ

Câu chuyện dưới đây xảy ra ở một thị trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh ở Nam Phi và một lần nữa, nó chứng minh một chân lý: Chúng ta lương thiện bao nhiêu, trời xanh sẽ hồi báo bấy nhiêu…

Ở thị trấn nhỏ Oos-Londen của Nam Phi có một đôi vợ chồng nọ, người chồng tên George còn người vợ tên Helen.
George làm việc trong một nông trại ở phía bắc của thị trấn. Hằng ngày, anh đều ra khỏi nhà từ rất sớm và muộn mới trở về. Vợ anh vì đang mang thai nên ở nhà nghỉ ngơi, làm việc nhà.

Hôm đó, như thường lệ, George lái chiếc xe Jeep ra khỏi nhà để đi làm. Nông trại cách nhà anh hơn 50km, trên đường đi phải đi qua một đoạn đường núi khá dài. Đoạn đường núi này gập ghềnh khó đi, xung quanh lại không có nhà dân, rất vắng vẻ heo hút.

Khi George đang lái xe chầm chậm qua đoạn đường khó đi nhất thì điện thoại bỗng reo.
"George, mau về nhà… em, em đau bụng quá, con của chúng ta có khi sẽ phải sinh non mất…"
Nghe tiếng vợ trong điện thoại, người đàn ông thất thần. Nhà của họ ở nơi hẻo lánh, không có lấy một người hàng xóm, cách bệnh viện của thị trấn lại xa, phải làm thế nào đây?
Lần trước Helen đi kham, bác sĩ đoán cô sẽ sinh non, không ngờ còn cách ngày dự sinh hơn một tháng mà lời bác sĩ đã ứng nghiệm. George biết, nếu không nhanh chóng đưa vợ vào viện, tính mạng vợ con anh đều gặp nguy hiểm.
"Em ơi, đừng lo quá, anh lập tức về nhà đây." Lúc này, thời gian chính là sinh mạng, George gác điện thoại, lập tức quay đầu xe.

 

Thế nhưng đúng lúc đó, có người bất ngờ từ phía sau vừa chạy lại, vòng lên phía trước chặn đầu xe của anh. Đó là một người đàn ông trung niên, ông ta cầu cứu anh với một nét mặt vô cùng bấn loạn và khổ sở:
"Anh à, tôi xin anh, xin anh hãy cứu con trai tôi với!"
Người đàn ông này tên là Anthony. Vì hôm nay trời đẹp nên ông đưa vợ con ra vùng ngoại ô chơi, nào ngờ chiếc xe việt dã của ông bị mất phanh, lao xuống vực. Cậu con trai mới 9 tuổi của họ vì không cài dây an toàn nên bị thương rất nặng, nguy hiểm đến tính mạng trong khi hai vợ chồng họ chỉ bị thương nhẹ.

George biết, từ đây đến thị trấn chỉ hơn 20km, nhưng nếu anh về nhà đón vợ lên bệnh viện rồi quay lại thì đường sẽ rất dài, thời gian sẽ rất lâu.
Anh rơi vào hoàn cảnh khó xử, nếu như giúp Antony, tính mạng của vợ con anh sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng nếu về nhà rồi mới quay lại thì con trai Antony có thể sẽ chết vì không được cấp cứu kịp thời.
Đúng lúc anh đang do dự chưa quyết định thì người đàn ông quỳ rạp xuống trước đầu xe.
George muốn nói với Anthony rằng vợ anh cũng đang nguy kịch và đợi anh ở nhà, nhưng anh vẫn xuống xe và đỡ người đàn ông trung niên dậy:
"Con trai ông ở đâu?"
Anthony đưa George đến một chỗ gần đó, từ trên đường nhìn xuống dưới, quả nhiên có một chiếc xe việt dã bị lật và một cậu bé đang nằm cạnh đó.

Hai người đi xuống, George cúi người xuống nhìn, khắp người cậu bé bê bết máu, gương mặt trắng bệch vì đã mất máu quá nhiều, những vết thương hở trên người và đùi vẫn không ngừng chảy máu. George không dám nhìn tiếp.
Anthony giọng run run như khóc nói với George:
"Chúng tôi đã gọi cấp cứu nhưng đợi được xe đến rồi quay về sẽ mất gấp đôi thời gian, đến lúc đó sợ rằng con tôi nguy mất!"

Sau khi xảy ra tai nạn, vợ chồng Anthony đã chia nhau ra đi tìm kiếm sự giúp đỡ, bản thân ông đứng đợi xe qua lại ở đường núi còn vợ ông men theo đường núi chạy về phía thôn làng gần nhất để tìm sự trợ giúp.
George nghe xong cảm thấy không ổn. Anh biết rõ ở đây chẳng có người ở, nơi có người ở gần nhất chính là nhà của anh và cũng chỉ có mỗi anh là có một chiếc xe Jeep mà thôi.
"Mau đưa thằng bé lên xe!" 
George nói lớn. Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng anh đã ra một quyết định vô cùng khó khăn – cứu con trai của Anthony!
Anthony vội vã ôm con lên xe, George khởi động xe lao như bay vào bệnh viện.

Vừa lái xe, anh vừa vồ lấy chiếc điện thoại, vội vã gọi điện về nhà, hi vọng Helen nghe điện thoại và cố gắng chịu đựng thêm chút nữa.
Lần thứ nhất, Helen nghe máy, tiếng rên siết đau đớn của cô như kim đâm vào tim George: 
"Anh ở đâu rồi?"
George kìm nén nước mắt, đáp: 
"Em yêu, anh xin lỗi, em cố gắng thêm một chút nữa thôi."

Cách vài phút, anh lại gọi điện cho vợ, giọng của Helen trong điện thoại yếu dần. George cố cầm nước mắt, liến thoắng thì thầm trong điện thoại: 
"Em yêu, thứ lỗi cho anh, anh không thể nhìn thấy chết mà không cứu, mong thượng đế phù hộ cho em và con…"

Nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời, con trai của Anthony được các bác sĩ cấp cứu qua cơn nguy kịch. Lúc đó, George cũng cảm thấy được an ủi nhưng cảm giác đó không át được nỗi lo lắng về Helen trong lòng anh.
KLần thứ 3 gọi điện thoại về nhà, không ai bắt máy. Nước mắt anh trào ra. Anh biết, không có ai nghe điện thoại, co' the vợ anh đã gặp chuyện chẳng lành.
George vội vã trở về nhà, Anthony nhất định đòi đi cùng.


Hồi kết bất ngờ cho tất cả
Lái xe như bay về đến cổng, đột nhiên, cả hai nghe thấy tiếng khóc oa oa của trẻ con. Vội vã chạy vào nhà, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh đó là Helen đang bình an nằm nghỉ trên giường, trên người đắp một chiếc chăn.
Ngay trên đầu giường cô nằm là con của họ - một em bé đáng yêu vừa ra đời cách đó không lâu và ngồi cạnh giường là một phụ nữ nét mặt mệt mỏi đang nhè nhẹ dỗ dành đứa trẻ.
George vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn siết. Khi đó, Anthony cũng đã bước vào nhà. Ông tiến đến ôm người phụ nữ, giọng cảm kích: 
"Em yêu, chúng ta phải cảm ơn George, nhờ cậu ấy giúp mà con chúng ta không sao rồi!"

Thì ra người phụ nữ xuất hiện trong nhà của vợ chồng George là Mary, vợ của Anthony – bà vốn là một bác sĩ sản khoa. Sau khi xe của họ gặp nạn, bà đã men theo đường núi định đi tìm người và xe đến giúp.
Khi đó, chạy đến nhà George, bà nghe thấy tiếng kêu rên khổ sở của Helen nên ngó vào xem và phát hiện ngôi thai không thuận, lại sinh non, nếu không đỡ đẻ ngay, nhất định cả thai phụ và em bé trong bụng sẽ gặp nguy hiểm.

"Xin lỗi George", - giọng Mary nghẹn ngào nói - "Khi đó tôi cũng không biết phải lựa chọn thế nào, không biết nên cứu Helen trước hay tiếp tục chạy đi tìm xe, tìm người giúp con trai tôi nữa, thật may là vào phút cuối, tôi đã không chọn sai."
Ánh mắt George sáng lên, mặt đỏ ửng:
"Người phải nói xin lỗi là tôi, khi đó Anthony đã nhờ tôi giúp và tôi cũng đã do dự."
"Nhưng cuối cùng thì chúng ta đều đã không đi ngược lại với lương tâm." Anthony no'i

George nhìn vợ đang say ngủ, lại nhìn sang em bé đáng yêu của họ, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má!

Theo Nguyễn Nhung - Trí thức trẻ

______(())______

 Hoang Pham chuyen

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm