Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

ĐÂU CÓ LÀ CHUYỆN CỔ TÍCH? _ Việt Nhân

(HNPĐ) Khoảng đầu tháng 03/2012, nhân có chuyện một đám cưới khủng của một bà đại gia nào đó tổ chức cho con trai tiêu tốn hết năm mươi tỷ tiền Hồ tại phố núi Hương Sơn Hà Tĩnh

 

(HNPĐ)  Khoảng đầu tháng 03/2012, nhân có chuyện một đám cưới khủng của một bà đại gia nào đó tổ chức cho con trai tiêu tốn hết năm mươi tỷ tiền Hồ tại phố núi Hương Sơn Hà Tĩnh, mà mỗ tôi lẩn thẩn nhẩm tính xem một người công nhân lương tháng hai triệu, phải mất trong bao lâu mới có ngần ấy tiền. Không ăn không mặc, không đụng tới một xu thì phải trên hai ngàn năm mới có được, sự cách biệt sao quá xa, trong cái thương cho người nghèo, rồi lan man nhớ về cái đất Nghệ Tĩnh mà mỗ tôi trên bước đường tù sau 75 đã có vài năm sống tại vùng đất nghèo này.

Để rồi sau đó câu chuyện ‘nhớ về Hà Tĩnh’ được mỗ tôi kể lại, trong đó hai đứa trẻ một chiều gió rét tháng giêng ta, chúng theo sau những người tù để mót lấy những mẩu khoai còn ăn được, trong đống khoai sùng hà vương vãi trắng đồng vì thu hoạch muộn. ‘Đi mót khoai giữa đám tù, con bé độ mười tuổi đi trước, thằng em trần truồng lẻo đẻo bám theo sau, cao chỉ ngang ngực chị, đoán thì thằng bé chỉ khoảng năm sáu tuổi và cũng không hơn gì con chị, rặt những xương bọc da. Gió chiều từ dưới sông Hiếu thổi lên, thằng bé run vì lạnh con chị thương em cởi chiếc áo trên người bận cho em, hai chị em chia nhau mỗi bộ đồ – Lúc đó là lúc giặc cộng chiếm trọn đất nước đã được gần năm năm.’

Một người nghe chuyện cho là mỗ tôi kể chuyện cổ tích, ông lớn tiếng khuyên tôi nên về thăm quê để thấy cái giàu đẹp hôm nay, không cho là tôi sai nhưng ông nói đó chỉ là cái khó khăn tạm thời sau ngày vừa chấm dứt chiến tranh(?). Không đôi co cùng ông, mà tôi chỉ trả lời qua bài viết ‘dân tôi’, với tấm ảnh một em bé gái ngồi ăn xin bên lề đường, ngay miệng cống thoát nước sau cơn mưa, tấm ảnh chụp mới cách một hai năm đây thôi, theo đó tôi viết ‘nhìn em tôi không kềm được xúc động, ước gì có em bên tôi lúc này, tôi sẽ cùng em một bửa ăn, mặc cho em một bộ đồ ấm, nhìn ảnh với dáng ngồi co ro tôi biết em đang đói lạnh – Trong cái gọi là ưu việt xã nghĩa hôm nay, trẻ thơ dân tôi như thế này sao?’

Hôm nay ngày đầu năm, mỗ tôi được đọc một bài viết của tác giả Công Bằng ‘Van xin các bác lãnh đạo hãy thương...’ đăng trên mạng DĐCN, những gì tác giả viết cho ta thấy ông là người đang sống trong nước. Ông tác giả đã không kể chuyện cổ tích, mà nói lên những gì ông tai nghe mắt thấy, nói lên cái tệ nạn của xã hội xã nghĩa của ngày hôm nay, cho chính bọn chóp bu nhà nước nghe, ông viết ‘Gần đây tôi vào một bệnh viện thăm cháu người bạn bị ốm, thì thấy 4 cháu nằm một gường, khu vực nhà vệ sinh nồng nặc mùi nước giải và phân - Không phải bệnh viện huyện, mà ngay cả bệnh viện Bach Mai TPHN mọi người nói cũng bẩn như vậy, rồi phải phong bao, phong bì cho bác sĩ, y tá, thì mới yên tâm...’

Nhìn các quan chức nhà nước ở tỉnh huyện, và trung ương, tác giả nói không tay nào nghèo cả, cứ xin việc vào công chức như giáo viên, là phải mất một khoản tiền, quan chức cứ ‘hành dân’ để người dân phải ra ‘phong bì’ cho được việc. Những cái ông nói, không riêng mỗ tôi mà nhiều người đều dư biết, cán bộ hải quan, cảnh sát giao thông cứ nhận hối lộ, mặc cho tai nạn giao thông gây ra những cái chết thương tâm cho người dân hiền lành. Hơn hết là chuyện ông viết ‘Tôi cũng đã chứng kiến, nhiều người dân nghèo bị tai nạn lao động, giao thông đã phải tự sát để khỏi phải làm khổ gia đình vợ con, nhà nước không trợ cấp gì cho họ cả’, và rồi tác giả cũng phải đặt câu hỏi ‘Vậy thì chế độ XHCN ở VN có ưu việt và tốt đẹp không?’

Mọi người đọc bài viết đã thấy, tác giả sống trong cái xã hội quá bất công, mà nặng lòng khi nghĩ tới tương lai đất nước, với các trẻ nhỏ lớn lên phải sống trong xã hội ‘nhơm nhớp’ phong bao, phong bì, người tàn tật và bệnh tật thì bị xã hội bỏ rơi, phải tự sát. Và cái rõ hơn, ý của bài viết nơi kết thúc và tái bút, ông lập đi lập lại những câu ông van lạy nghe mà xót, ‘Van xin các bác lãnh đạo đảng hãy thương các cháu nhỏ, những mầm non tương lai của đất nước - Hãy nghĩ, quan tâm và thương yêu đến các cháu nhỏ - Thương các cháu nhỏ đi các bác!’... Điều này cho thấy nỗi bất lực quá lớn nơi tác giả, không chống nỗi với cái ác, đành quay ra van xin cái ác hãy buông tha – Nhưng đây có khác chi quì lạy thú dữ đừng ăn thịt mình?

Cộng sàn là loài cỏ dại mọc trên rác rưởi, xã hội không bất công tham nhũng làm sao chúng sống mạnh, lối sống của chúng là độc ác vô cảm của loài dã thú bầy đàn, thì cái van xin có là điều làm chúng từ bỏ đi bản chất cộng sản? Còn nhớ khi xưa vì mãi mót khoai cho hai đứa trẻ mà quên mất đã đến lúc phải về trại, cho đến khi nghe tiếng gọi từ trên nhà lô vọng xuống, giật mình nhìn quanh mọi người đã đi hết rồi, trên cánh đồng chỉ còn mỗi tôi cùng hai đứa bé – Tên quản giáo đón tôi ở chân dốc nhà lô, hắn hỏi tôi đã làm gì, tôi cho hắn biết là tôi mót khoai cho những đứa trẻ đói – Hắn bĩu môi rồi quay lưng đi, suốt đời tôi không quên cái bĩu môi của tên công an ba đời cộng sản này, lòng nhân không bao giờ có nơi bọn chúng.

Một xã hội có quá nhiều đau thương, người nghèo khổ bán con bán mình, quyên sinh là giải quyết tốt cứu lấy gia đình khi không may vướng thương tật cùng bịnh ngặt nghèo, thử hỏi còn cách nào tốt hơn là đi phương xa lao nô kiếm cơm, hay làm gái xứ người? Xin cứ vào các trang web trong nước mà đọc, họ đưa tin hằng ngày những tin như thế, rồi cướp bóc lẫn nhau, giết nhau vô cùng man rợ vì ít của cải nhỏ nhoi, người ta tự hỏi đó có còn là xã hội con người? Cái đắng lòng hôm nay là bên cạnh đó, tầng lớp chính quyền với những thừa mứa dinh thự khủng, nhà thờ họ khủng, đám cưới khủng, xế khủng khoe khoang kệch cỡm phô hình trên báo, những cái đó từ đâu chúng có, mà không phải cướp được từ những người dân khốn khổ hôm nay?

Bài viết tác giả mở đầu bằng câu ‘Nhân dịp năm hết, tết đến tôi xin có mấy dòng cảm nghĩ: Vấn đề Trường Sa, Hoàng sa và Biển Đông có quá nhiều người nói rồi tôi không nhắc nữa. Ở đây tôi chỉ nói mấy lời mắt thấy tai nghe về cuộc sống xung quanh chúng ta thôi.’ Thì mỗ tôi để kết thúc câu chuyện hôm nay cũng xin được nói, không là chuyện đấu tranh vì vẹn toàn đất nước, không là chuyện người yêu nước chống TQ xâm lăng, mà là chuyện những người dân nghèo khốn khó quê tôi. Xin được mượn và lập lại cùng bọn Việt xã nghĩa, cái câu thầy chúng vẫn luôn nỏ mồm tuyên bố “Ở đâu có bất công nơi đó có đấu tranh” – Vậy sẽ có đấu tranh chứ không phải là van xin!

Việt Nhân (HNPĐ)

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

ĐÂU CÓ LÀ CHUYỆN CỔ TÍCH? _ Việt Nhân

(HNPĐ) Khoảng đầu tháng 03/2012, nhân có chuyện một đám cưới khủng của một bà đại gia nào đó tổ chức cho con trai tiêu tốn hết năm mươi tỷ tiền Hồ tại phố núi Hương Sơn Hà Tĩnh

 

(HNPĐ)  Khoảng đầu tháng 03/2012, nhân có chuyện một đám cưới khủng của một bà đại gia nào đó tổ chức cho con trai tiêu tốn hết năm mươi tỷ tiền Hồ tại phố núi Hương Sơn Hà Tĩnh, mà mỗ tôi lẩn thẩn nhẩm tính xem một người công nhân lương tháng hai triệu, phải mất trong bao lâu mới có ngần ấy tiền. Không ăn không mặc, không đụng tới một xu thì phải trên hai ngàn năm mới có được, sự cách biệt sao quá xa, trong cái thương cho người nghèo, rồi lan man nhớ về cái đất Nghệ Tĩnh mà mỗ tôi trên bước đường tù sau 75 đã có vài năm sống tại vùng đất nghèo này.

Để rồi sau đó câu chuyện ‘nhớ về Hà Tĩnh’ được mỗ tôi kể lại, trong đó hai đứa trẻ một chiều gió rét tháng giêng ta, chúng theo sau những người tù để mót lấy những mẩu khoai còn ăn được, trong đống khoai sùng hà vương vãi trắng đồng vì thu hoạch muộn. ‘Đi mót khoai giữa đám tù, con bé độ mười tuổi đi trước, thằng em trần truồng lẻo đẻo bám theo sau, cao chỉ ngang ngực chị, đoán thì thằng bé chỉ khoảng năm sáu tuổi và cũng không hơn gì con chị, rặt những xương bọc da. Gió chiều từ dưới sông Hiếu thổi lên, thằng bé run vì lạnh con chị thương em cởi chiếc áo trên người bận cho em, hai chị em chia nhau mỗi bộ đồ – Lúc đó là lúc giặc cộng chiếm trọn đất nước đã được gần năm năm.’

Một người nghe chuyện cho là mỗ tôi kể chuyện cổ tích, ông lớn tiếng khuyên tôi nên về thăm quê để thấy cái giàu đẹp hôm nay, không cho là tôi sai nhưng ông nói đó chỉ là cái khó khăn tạm thời sau ngày vừa chấm dứt chiến tranh(?). Không đôi co cùng ông, mà tôi chỉ trả lời qua bài viết ‘dân tôi’, với tấm ảnh một em bé gái ngồi ăn xin bên lề đường, ngay miệng cống thoát nước sau cơn mưa, tấm ảnh chụp mới cách một hai năm đây thôi, theo đó tôi viết ‘nhìn em tôi không kềm được xúc động, ước gì có em bên tôi lúc này, tôi sẽ cùng em một bửa ăn, mặc cho em một bộ đồ ấm, nhìn ảnh với dáng ngồi co ro tôi biết em đang đói lạnh – Trong cái gọi là ưu việt xã nghĩa hôm nay, trẻ thơ dân tôi như thế này sao?’

Hôm nay ngày đầu năm, mỗ tôi được đọc một bài viết của tác giả Công Bằng ‘Van xin các bác lãnh đạo hãy thương...’ đăng trên mạng DĐCN, những gì tác giả viết cho ta thấy ông là người đang sống trong nước. Ông tác giả đã không kể chuyện cổ tích, mà nói lên những gì ông tai nghe mắt thấy, nói lên cái tệ nạn của xã hội xã nghĩa của ngày hôm nay, cho chính bọn chóp bu nhà nước nghe, ông viết ‘Gần đây tôi vào một bệnh viện thăm cháu người bạn bị ốm, thì thấy 4 cháu nằm một gường, khu vực nhà vệ sinh nồng nặc mùi nước giải và phân - Không phải bệnh viện huyện, mà ngay cả bệnh viện Bach Mai TPHN mọi người nói cũng bẩn như vậy, rồi phải phong bao, phong bì cho bác sĩ, y tá, thì mới yên tâm...’

Nhìn các quan chức nhà nước ở tỉnh huyện, và trung ương, tác giả nói không tay nào nghèo cả, cứ xin việc vào công chức như giáo viên, là phải mất một khoản tiền, quan chức cứ ‘hành dân’ để người dân phải ra ‘phong bì’ cho được việc. Những cái ông nói, không riêng mỗ tôi mà nhiều người đều dư biết, cán bộ hải quan, cảnh sát giao thông cứ nhận hối lộ, mặc cho tai nạn giao thông gây ra những cái chết thương tâm cho người dân hiền lành. Hơn hết là chuyện ông viết ‘Tôi cũng đã chứng kiến, nhiều người dân nghèo bị tai nạn lao động, giao thông đã phải tự sát để khỏi phải làm khổ gia đình vợ con, nhà nước không trợ cấp gì cho họ cả’, và rồi tác giả cũng phải đặt câu hỏi ‘Vậy thì chế độ XHCN ở VN có ưu việt và tốt đẹp không?’

Mọi người đọc bài viết đã thấy, tác giả sống trong cái xã hội quá bất công, mà nặng lòng khi nghĩ tới tương lai đất nước, với các trẻ nhỏ lớn lên phải sống trong xã hội ‘nhơm nhớp’ phong bao, phong bì, người tàn tật và bệnh tật thì bị xã hội bỏ rơi, phải tự sát. Và cái rõ hơn, ý của bài viết nơi kết thúc và tái bút, ông lập đi lập lại những câu ông van lạy nghe mà xót, ‘Van xin các bác lãnh đạo đảng hãy thương các cháu nhỏ, những mầm non tương lai của đất nước - Hãy nghĩ, quan tâm và thương yêu đến các cháu nhỏ - Thương các cháu nhỏ đi các bác!’... Điều này cho thấy nỗi bất lực quá lớn nơi tác giả, không chống nỗi với cái ác, đành quay ra van xin cái ác hãy buông tha – Nhưng đây có khác chi quì lạy thú dữ đừng ăn thịt mình?

Cộng sàn là loài cỏ dại mọc trên rác rưởi, xã hội không bất công tham nhũng làm sao chúng sống mạnh, lối sống của chúng là độc ác vô cảm của loài dã thú bầy đàn, thì cái van xin có là điều làm chúng từ bỏ đi bản chất cộng sản? Còn nhớ khi xưa vì mãi mót khoai cho hai đứa trẻ mà quên mất đã đến lúc phải về trại, cho đến khi nghe tiếng gọi từ trên nhà lô vọng xuống, giật mình nhìn quanh mọi người đã đi hết rồi, trên cánh đồng chỉ còn mỗi tôi cùng hai đứa bé – Tên quản giáo đón tôi ở chân dốc nhà lô, hắn hỏi tôi đã làm gì, tôi cho hắn biết là tôi mót khoai cho những đứa trẻ đói – Hắn bĩu môi rồi quay lưng đi, suốt đời tôi không quên cái bĩu môi của tên công an ba đời cộng sản này, lòng nhân không bao giờ có nơi bọn chúng.

Một xã hội có quá nhiều đau thương, người nghèo khổ bán con bán mình, quyên sinh là giải quyết tốt cứu lấy gia đình khi không may vướng thương tật cùng bịnh ngặt nghèo, thử hỏi còn cách nào tốt hơn là đi phương xa lao nô kiếm cơm, hay làm gái xứ người? Xin cứ vào các trang web trong nước mà đọc, họ đưa tin hằng ngày những tin như thế, rồi cướp bóc lẫn nhau, giết nhau vô cùng man rợ vì ít của cải nhỏ nhoi, người ta tự hỏi đó có còn là xã hội con người? Cái đắng lòng hôm nay là bên cạnh đó, tầng lớp chính quyền với những thừa mứa dinh thự khủng, nhà thờ họ khủng, đám cưới khủng, xế khủng khoe khoang kệch cỡm phô hình trên báo, những cái đó từ đâu chúng có, mà không phải cướp được từ những người dân khốn khổ hôm nay?

Bài viết tác giả mở đầu bằng câu ‘Nhân dịp năm hết, tết đến tôi xin có mấy dòng cảm nghĩ: Vấn đề Trường Sa, Hoàng sa và Biển Đông có quá nhiều người nói rồi tôi không nhắc nữa. Ở đây tôi chỉ nói mấy lời mắt thấy tai nghe về cuộc sống xung quanh chúng ta thôi.’ Thì mỗ tôi để kết thúc câu chuyện hôm nay cũng xin được nói, không là chuyện đấu tranh vì vẹn toàn đất nước, không là chuyện người yêu nước chống TQ xâm lăng, mà là chuyện những người dân nghèo khốn khó quê tôi. Xin được mượn và lập lại cùng bọn Việt xã nghĩa, cái câu thầy chúng vẫn luôn nỏ mồm tuyên bố “Ở đâu có bất công nơi đó có đấu tranh” – Vậy sẽ có đấu tranh chứ không phải là van xin!

Việt Nhân (HNPĐ)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm