Kinh Đời
Đoan Trang - Dưới chiêu bài "Chống bạo động" kịch bản phá biểu tình sẽ được áp dụng triệt để
Phàm cái gì liên quan đến phạm trù “xây” thì Đảng yếu kém, còn cái gì liên quan đến phạm trù “phá” thì Đảng rất giỏi, và là học trò xuất sắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đoan Trang
(Fb Đoan Trang)
Một cảnh diễn tập chống bạo động |
Gửi những người yêu nước, những người đã, đang và sẽ xuống đường đòi môi trường trong sạch, chính quyền minh bạch...
Chúng ta đều biết là Đảng Cộng sản Việt Nam, với “bề dày thành tích” một mình cầm quyền hơn nửa thế kỷ ở miền Bắc và hơn 40 năm qua trên cả nước, là một đảng có thừa kinh nghiệm trong việc trấn áp và tiêu diệt đối lập. Nói về Đảng, chỉ đơn giản một câu thế này: Phàm cái gì liên quan đến phạm trù “xây” thì Đảng yếu kém, còn cái gì liên quan đến phạm trù “phá” thì Đảng rất giỏi, và là học trò xuất sắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đối với các cuộc biểu tình, tuần hành ở Việt Nam trong 5 năm qua, chúng ta thấy: Về mặt cơ sở lý luận cho việc phản đối, ngăn cản và loại trừ biểu tình, đội ngũ an ninh và tuyên truyền không có thêm lý lẽ, lập luận gì mới. Quanh đi quẩn lại chỉ có “đã có Đảng và Nhà nước lo”, “biểu tình được tiền”, “biểu tình là gây rối”, “biểu tình là chọc giận Trung Quốc”, “biểu tình là bạo động”... Những lý luận này đã bị bác bỏ hết trong 5 năm qua.
Thế nhưng, về mặt kỹ thuật chống phá biểu tình, bằng sức mạnh, thì đội quân của Đảng làm rất tốt và ngày càng càng điêu luyện hơn, từ việc chia tách đoàn biểu tình đến việc che ống kính, giật máy quay của người tham gia, từ đánh lén, đấm trộm, điểm huyệt đến các kỹ thuật công khai bẻ tay, bóp cổ, đấm vào mặt người tuần hành... Công an Việt Nam quả thật là những học trò chăm ngoan của công an Trung Quốc.
* * *
Do đó, để chuẩn bị cho các cuộc tuần hành, tọa kháng tới đây, rất mong mọi người chú ý để cảnh giác và xử lý, hóa giải các kỹ thuật phá biểu tình mà công an sẽ sử dụng (đã từng được quan thầy Trung Hoa dùng). Công an sử dụng chúng tới mức độ nào thì tùy hoàn cảnh; không loại trừ việc công an sẽ dùng đến hơi cay, súng đạn... khi cảm thấy mất khả năng kiểm soát.
Dưới đây là một vài kỹ thuật căn bản:
1.Huy động những người rất ít học vào lực lượng trấn áp, đặc biệt là tù nhân (với hứa hẹn giảm án, đối xử tốt...). Những người này hoàn toàn không có khả năng phân biệt đúng sai nên việc thuyết phục, cảm hóa họ một cách nhẹ nhàng, ôn hòa là không thể có. Đây là kịch bản đã từng được Trung Quốc áp dụng trong vụ Thiên An Môn, khi họ sử dụng rất nhiều tù nhân và người thuộc các sắc dân thiểu số vào việc đàn áp sinh viên ở Bắc Kinh.
2.Phất cờ vàng ba sọc đỏ và/hoặc cờ của Việt Tân vào trong đoàn biểu tình, để kích động mọi người mất tập trung, mâu thuẫn, cãi vã. Nếu không ai có ý kiến gì, thì sẽ lấy cớ là biểu tình do “bọn phản động” tổ chức để đàn áp.
3.Luôn có một đội chuyên đi cướp máy quay, điện thoại ghi hình.
4.Luôn có một đội chuyên đi giật băng rôn, khẩu hiệu, để người biểu tình không còn phương tiện biểu đạt ý kiến.
5.Dùng loa tuyên truyền mở hết công suất để át tiếng người biểu tình, gây nhiễu loạn âm thanh, mọi người đều ù tai và không ai “chỉ huy” được những người khác trong hoàn cảnh ấy.
6.Áp dụng chiến thuật “biển người”: Huy động thật nhiều quân - đều là trai tráng khỏe mạnh - lăn xả, chia tách người biểu tình, cô lập những người có vẻ là cầm đầu, bốc lên xe buýt. Vì có thể phải cần tới nhiều người khiêng một người biểu tình, nên khi sử dụng chiến thuật này, công an phải huy động lực lượng cực kỳ đông đảo và sử dụng các dấu hiệu riêng để nhận ra nhau, ví dụ: quần thun xanh nhạt, áo phông trắng, tay đeo vòng màu xanh...
Nhưng đương nhiên, phe trấn áp sẽ phải chùn bước khi những người biểu tình chiếm số đông hơn (chẳng hạn, có thêm hàng trăm dân oan) và xiết chặt tay nhau.
7.Tự gây bạo loạn rồi đổ tội cho người biểu tình để có cớ đàn áp, bắt bớ. Việc này có thể hóa giải được phần nào nếu người biểu tình nắm truyền thông trong tay và đưa thông tin rất mạnh, làm mọi sự sáng tỏ; nhờ đó kịch bản của công an có khi lại thành tác dụng ngược, rất phản cảm. Một ví dụ là vụ án “hai bao cao su” mà công an dựng ra với TS. Cù Huy Hà Vũ, thay vì ghép được ông Vũ vào một tội gì đó xấu xa, bại hoại về đạo đức, thì ngành an ninh Việt Nam lại lãnh đủ sự ô nhục.
v.v.
Mọi kỹ thuật gây rối, phá hoại này của công an đều được thực hành nhuần nhuyễn. Tuy nhiên, chúng vẫn có thể bị hóa giải một khi những người biểu tình đã có kinh nghiệm nếm trải và đã cùng ngồi lại với nhau để bàn cách xử lý, phân công công việc...
(Fb Đoan Trang)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Đoan Trang - Dưới chiêu bài "Chống bạo động" kịch bản phá biểu tình sẽ được áp dụng triệt để
Phàm cái gì liên quan đến phạm trù “xây” thì Đảng yếu kém, còn cái gì liên quan đến phạm trù “phá” thì Đảng rất giỏi, và là học trò xuất sắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Một cảnh diễn tập chống bạo động |
Gửi những người yêu nước, những người đã, đang và sẽ xuống đường đòi môi trường trong sạch, chính quyền minh bạch...
Chúng ta đều biết là Đảng Cộng sản Việt Nam, với “bề dày thành tích” một mình cầm quyền hơn nửa thế kỷ ở miền Bắc và hơn 40 năm qua trên cả nước, là một đảng có thừa kinh nghiệm trong việc trấn áp và tiêu diệt đối lập. Nói về Đảng, chỉ đơn giản một câu thế này: Phàm cái gì liên quan đến phạm trù “xây” thì Đảng yếu kém, còn cái gì liên quan đến phạm trù “phá” thì Đảng rất giỏi, và là học trò xuất sắc của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Đối với các cuộc biểu tình, tuần hành ở Việt Nam trong 5 năm qua, chúng ta thấy: Về mặt cơ sở lý luận cho việc phản đối, ngăn cản và loại trừ biểu tình, đội ngũ an ninh và tuyên truyền không có thêm lý lẽ, lập luận gì mới. Quanh đi quẩn lại chỉ có “đã có Đảng và Nhà nước lo”, “biểu tình được tiền”, “biểu tình là gây rối”, “biểu tình là chọc giận Trung Quốc”, “biểu tình là bạo động”... Những lý luận này đã bị bác bỏ hết trong 5 năm qua.
Thế nhưng, về mặt kỹ thuật chống phá biểu tình, bằng sức mạnh, thì đội quân của Đảng làm rất tốt và ngày càng càng điêu luyện hơn, từ việc chia tách đoàn biểu tình đến việc che ống kính, giật máy quay của người tham gia, từ đánh lén, đấm trộm, điểm huyệt đến các kỹ thuật công khai bẻ tay, bóp cổ, đấm vào mặt người tuần hành... Công an Việt Nam quả thật là những học trò chăm ngoan của công an Trung Quốc.
* * *
Do đó, để chuẩn bị cho các cuộc tuần hành, tọa kháng tới đây, rất mong mọi người chú ý để cảnh giác và xử lý, hóa giải các kỹ thuật phá biểu tình mà công an sẽ sử dụng (đã từng được quan thầy Trung Hoa dùng). Công an sử dụng chúng tới mức độ nào thì tùy hoàn cảnh; không loại trừ việc công an sẽ dùng đến hơi cay, súng đạn... khi cảm thấy mất khả năng kiểm soát.
Dưới đây là một vài kỹ thuật căn bản:
1.Huy động những người rất ít học vào lực lượng trấn áp, đặc biệt là tù nhân (với hứa hẹn giảm án, đối xử tốt...). Những người này hoàn toàn không có khả năng phân biệt đúng sai nên việc thuyết phục, cảm hóa họ một cách nhẹ nhàng, ôn hòa là không thể có. Đây là kịch bản đã từng được Trung Quốc áp dụng trong vụ Thiên An Môn, khi họ sử dụng rất nhiều tù nhân và người thuộc các sắc dân thiểu số vào việc đàn áp sinh viên ở Bắc Kinh.
2.Phất cờ vàng ba sọc đỏ và/hoặc cờ của Việt Tân vào trong đoàn biểu tình, để kích động mọi người mất tập trung, mâu thuẫn, cãi vã. Nếu không ai có ý kiến gì, thì sẽ lấy cớ là biểu tình do “bọn phản động” tổ chức để đàn áp.
3.Luôn có một đội chuyên đi cướp máy quay, điện thoại ghi hình.
4.Luôn có một đội chuyên đi giật băng rôn, khẩu hiệu, để người biểu tình không còn phương tiện biểu đạt ý kiến.
5.Dùng loa tuyên truyền mở hết công suất để át tiếng người biểu tình, gây nhiễu loạn âm thanh, mọi người đều ù tai và không ai “chỉ huy” được những người khác trong hoàn cảnh ấy.
6.Áp dụng chiến thuật “biển người”: Huy động thật nhiều quân - đều là trai tráng khỏe mạnh - lăn xả, chia tách người biểu tình, cô lập những người có vẻ là cầm đầu, bốc lên xe buýt. Vì có thể phải cần tới nhiều người khiêng một người biểu tình, nên khi sử dụng chiến thuật này, công an phải huy động lực lượng cực kỳ đông đảo và sử dụng các dấu hiệu riêng để nhận ra nhau, ví dụ: quần thun xanh nhạt, áo phông trắng, tay đeo vòng màu xanh...
Nhưng đương nhiên, phe trấn áp sẽ phải chùn bước khi những người biểu tình chiếm số đông hơn (chẳng hạn, có thêm hàng trăm dân oan) và xiết chặt tay nhau.
7.Tự gây bạo loạn rồi đổ tội cho người biểu tình để có cớ đàn áp, bắt bớ. Việc này có thể hóa giải được phần nào nếu người biểu tình nắm truyền thông trong tay và đưa thông tin rất mạnh, làm mọi sự sáng tỏ; nhờ đó kịch bản của công an có khi lại thành tác dụng ngược, rất phản cảm. Một ví dụ là vụ án “hai bao cao su” mà công an dựng ra với TS. Cù Huy Hà Vũ, thay vì ghép được ông Vũ vào một tội gì đó xấu xa, bại hoại về đạo đức, thì ngành an ninh Việt Nam lại lãnh đủ sự ô nhục.
v.v.
Mọi kỹ thuật gây rối, phá hoại này của công an đều được thực hành nhuần nhuyễn. Tuy nhiên, chúng vẫn có thể bị hóa giải một khi những người biểu tình đã có kinh nghiệm nếm trải và đã cùng ngồi lại với nhau để bàn cách xử lý, phân công công việc...
(Fb Đoan Trang)