Thân Hữu Tiếp Tay...
Đừng tin những gì “Việt kiều yêu nước” nói - Nguyễn Bá Chổi
( HNPĐ) Nếu như những người yêu chuộng sự thật luôn cảnh giác “đừng nghe những gì CS nói, nhưng hãy nhìn những việc CS làm”, thì những người CS cũng chớ dại dột cả tin đám “Việt Kiều yêu nước” về Việt Nam nói chuyện“hoà hợp hoà giải”
( HNPĐ) Nếu như những người yêu chuộng sự thật luôn cảnh giác “đừng nghe những gì CS nói, nhưng hãy nhìn những việc CS làm”, thì những người CS cũng chớ dại dột cả tin đám “Việt Kiều yêu nước” về Việt Nam nói chuyện“hoà hợp hoà giải” với nhà cầm quyền từng khiến họ chạy bán sống bán chết trốn khỏi quê cha đất tổ để xin tỵ nạn khắp năm châu.
Lý do đừng tin vào những người gọi là Việt Kiều Yêu Nước (VKYN) kia cũng đơn giản và dễ hiểu thôi: nếu họ thật lòng với những gì họ nói, họ khóc hu hu, người mếu máo, kẻ sụt sùi thì họ đã ở lại VN luôn chứ ai lại quay về lại chốn đất khách quê người.
Mới hôm rồi, nhân dịp Kách Mạng ăn mừng kỷ niệm lần thứ 39 Ngày Phỏng hai hòn Miền Nam, ngài Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn đặc trách công tác hoà hợp hoà giải theo Nghị Quyết 36, gọi túm gọn theo “văn hóa mới xhcn” hôm nay là công tác giao hợp “kiểu” 36, đã chiêu đãi một lô “việt kiều yêu nước” gốc “Ngụy” một chuyến về VN đi thăm Trường Sa cầu siêu cho bộ đội Hải quân CHXHCNCC đã hy sinh không được nổ súng để bảo vệ hải đảo tổ quốc, cùng cầu cho hải quân VNCH đã được lệnh trên bắn chìm tàu giặc trước khi bị giặc giết hại, và đến Nghĩa Trang Quân Đội ở Biên Hoà nay được “cách mạng hoá tên” là Nghĩa trang Nhân dân Bình An .
Nhìn tấm ảnh ngài Thứ Trưởng “Cô Sông” chụp với mấy VKYN được “36 kiểu” ưu ái một cách đặc biệt với vẻ mặt hớn hở mà tội nghiệp cho cậu ấy .
Gọi ngài Thứ trưởng là “cậu” vì “so bề tài sắc” với mấy “nhà lão thành VKYN” Lý Kiến Trúc, Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập …, cỡ Nguyễn Thanh Sơn giỏi lắm cũng chỉ xứng hàng em út.
Chỉ cần dẫn chứng siêu kỳ tích theo lý lịch tự khai (1) của một Nguyễn Phương Hùng ,như tốt ngiệp Khóa 27 Sĩ quan Trừ bị Thủ Đức ngày 1/8/1968 với cấp bậc Chuẩn Úy; bị thương (30/11/1968) và giải ngũ ngày 27/5/1969; thời gian ông phục vụ chỉ võn vẹn 4 tháng mà ông Hùng đã lên tới cấp bậc Đại Úy , trong khi đồng môn với ông Hùng ra trường cũng bị thương tại trận tiền như người mổ (keyboard) bài này vẫn phải đợi đúng 18 tháng “Chuẩn bị Sợ” (Chuẩn úy) mới được lên cấp “Sợ Thiếu” (Thiếu Úy).
Chuyện “thần phong” như vậy mà VKYN Nguyễn Phương Hùng còn làm được thì huống hồ chi chuyện ông ấy giả đò khóc hu hu ra vẻ ăn năn hối hận “Biệt Động Quân Sát” Kách Mạng trước 1975 để được hàng chóp bu của một nước 90 triệu dân từng đánh bại những tên thực dân đế quốc sừng sõ nhất thế giới kim cổ phải trầm trồ mua chuộc khen thưởng nuông chiều đủ trò; màn nào cũng chẳng những được free tức miễn phí mà còn tí tẹo qùa cáp mang về ... Mỹ . Chứ ở Mỹ ai coi ra gì nữa .
Ở Mỹ chẳng được ai coi ra gì nữa nhưng vẫn không hề xin ở lại luôn VN để ăn khế ngọt dài dài là đủ biết Việt Kiều Yêu Nước Việt Cộng là yêu dõm đấy, vì họ thưà biết “khế ngọt” lo ăn xong là dọt lẹ chứ nằm lâu dưới gốc sẽ lãnh toàn khế chua.
Còn như hai ông Trúc và Lập thì cũng thế thôi. Họ đã có khả năng hơn cột đèn là đi được nên đã “khôn hồn” chạy bán sống bán chết để xin tỵ nạn CS, nay đã quen lối sống bên Mỹ là “không có gì qúi hơn được free tức miễn phí”, nay nghe Kách Mạng chơi đẹp bao trọn gói một chuyến về ăn khế ngọt lại được khen thưởng trên đài, tội gì không đi. Chỉ cần chịu khó đội cái nón cối trên đầu trong giây lát và tuyên bố vung vít lung tung xoè, mà nón cối thì nhẹ tưng so với nón sắt hồi xưa. Điều quan trọng là không quên chuyến bay, giờ bay và hãng máy bay để khỏi lỡ ngày giờ trở lại đất tỵ nạn CS, nhất là những ai ăn trợ cấp xã hội của bọn đế quốc.
Còn chuyện Sơn bày trò dắt đám VKYN này lên Nghĩa trang Quân đội Thủ Đức nay bị đổi tên là Nghĩa trang Nhân dân Bình an để làm công tác “hòa hợp hoà giải” lại càng phi hoà giải, vì nội cái tên gọi mới này đã gây ngay “phản cảm” với họ .
“Phản cảm” vì họ là những người có trình độ kiến thức ít ra cũng Tú Tài mà bằng cấp VNCH không có thể là thứ chạy chọt hoặc mua bán “đại trà” như dưới thời CHXHCN hôm nay, nếu nhà nước có thực tâm tâm hoà hợp hoà giải sao lại phải đổi tên Nghĩa trang Quân đội thành Nghĩa trang Nhân dân, và họ thừa biết, trừ phái đoàn ông Sơn ra, bất cứ ai đến viếng thăm nơi này đều phải trình thẻ CMND cho mấy người Công an túc trực hang ngày tại cổng vào …
Và còn...đâu rồi bức tượng người lính trận ngồi ngậm ngùi Thương Tiếc đồng đội đã nằm xuống?
Sỏi đá mà “ngày sau… vẫn cần có nhau”, huống chi là con người.
Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Lý Kiến Trúc cũng là con người nên chịu đấm ăn …khế ngọt xong, rồi lại lo dọt lẹ qua Mỹ ; chứ có ai ngỏ lời xin Sơn cho tôi ở lại VN luôn đâu …
Cứ thế mà suy thì nếu còn sống đến hôm nay, ông Tổng Thống Thiệu hẳn còn phải nói thêm câu:
“Đừng tin những gì “Việt kiều yêu nước” nói, mà hãy nhìn chúng nói xong là cút về nước chúng xin được phép tỵ nạn CS, thay vì ở lại VN”
Ghi chú:
(1)http://www.sucmanhcongdong.info/tin-ben-le/184-184/595-595
Nguyễn Bá Chổi
( HNPĐ )
( HNPĐ) Nếu như những người yêu chuộng sự thật luôn cảnh giác “đừng nghe những gì CS nói, nhưng hãy nhìn những việc CS làm”, thì những người CS cũng chớ dại dột cả tin đám “Việt Kiều yêu nước” về Việt Nam nói chuyện“hoà hợp hoà giải” với nhà cầm quyền từng khiến họ chạy bán sống bán chết trốn khỏi quê cha đất tổ để xin tỵ nạn khắp năm châu.
Lý do đừng tin vào những người gọi là Việt Kiều Yêu Nước (VKYN) kia cũng đơn giản và dễ hiểu thôi: nếu họ thật lòng với những gì họ nói, họ khóc hu hu, người mếu máo, kẻ sụt sùi thì họ đã ở lại VN luôn chứ ai lại quay về lại chốn đất khách quê người.
Mới hôm rồi, nhân dịp Kách Mạng ăn mừng kỷ niệm lần thứ 39 Ngày Phỏng hai hòn Miền Nam, ngài Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn đặc trách công tác hoà hợp hoà giải theo Nghị Quyết 36, gọi túm gọn theo “văn hóa mới xhcn” hôm nay là công tác giao hợp “kiểu” 36, đã chiêu đãi một lô “việt kiều yêu nước” gốc “Ngụy” một chuyến về VN đi thăm Trường Sa cầu siêu cho bộ đội Hải quân CHXHCNCC đã hy sinh không được nổ súng để bảo vệ hải đảo tổ quốc, cùng cầu cho hải quân VNCH đã được lệnh trên bắn chìm tàu giặc trước khi bị giặc giết hại, và đến Nghĩa Trang Quân Đội ở Biên Hoà nay được “cách mạng hoá tên” là Nghĩa trang Nhân dân Bình An .
Nhìn tấm ảnh ngài Thứ Trưởng “Cô Sông” chụp với mấy VKYN được “36 kiểu” ưu ái một cách đặc biệt với vẻ mặt hớn hở mà tội nghiệp cho cậu ấy .
Gọi ngài Thứ trưởng là “cậu” vì “so bề tài sắc” với mấy “nhà lão thành VKYN” Lý Kiến Trúc, Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập …, cỡ Nguyễn Thanh Sơn giỏi lắm cũng chỉ xứng hàng em út.
Chỉ cần dẫn chứng siêu kỳ tích theo lý lịch tự khai (1) của một Nguyễn Phương Hùng ,như tốt ngiệp Khóa 27 Sĩ quan Trừ bị Thủ Đức ngày 1/8/1968 với cấp bậc Chuẩn Úy; bị thương (30/11/1968) và giải ngũ ngày 27/5/1969; thời gian ông phục vụ chỉ võn vẹn 4 tháng mà ông Hùng đã lên tới cấp bậc Đại Úy , trong khi đồng môn với ông Hùng ra trường cũng bị thương tại trận tiền như người mổ (keyboard) bài này vẫn phải đợi đúng 18 tháng “Chuẩn bị Sợ” (Chuẩn úy) mới được lên cấp “Sợ Thiếu” (Thiếu Úy).
Chuyện “thần phong” như vậy mà VKYN Nguyễn Phương Hùng còn làm được thì huống hồ chi chuyện ông ấy giả đò khóc hu hu ra vẻ ăn năn hối hận “Biệt Động Quân Sát” Kách Mạng trước 1975 để được hàng chóp bu của một nước 90 triệu dân từng đánh bại những tên thực dân đế quốc sừng sõ nhất thế giới kim cổ phải trầm trồ mua chuộc khen thưởng nuông chiều đủ trò; màn nào cũng chẳng những được free tức miễn phí mà còn tí tẹo qùa cáp mang về ... Mỹ . Chứ ở Mỹ ai coi ra gì nữa .
Ở Mỹ chẳng được ai coi ra gì nữa nhưng vẫn không hề xin ở lại luôn VN để ăn khế ngọt dài dài là đủ biết Việt Kiều Yêu Nước Việt Cộng là yêu dõm đấy, vì họ thưà biết “khế ngọt” lo ăn xong là dọt lẹ chứ nằm lâu dưới gốc sẽ lãnh toàn khế chua.
Còn như hai ông Trúc và Lập thì cũng thế thôi. Họ đã có khả năng hơn cột đèn là đi được nên đã “khôn hồn” chạy bán sống bán chết để xin tỵ nạn CS, nay đã quen lối sống bên Mỹ là “không có gì qúi hơn được free tức miễn phí”, nay nghe Kách Mạng chơi đẹp bao trọn gói một chuyến về ăn khế ngọt lại được khen thưởng trên đài, tội gì không đi. Chỉ cần chịu khó đội cái nón cối trên đầu trong giây lát và tuyên bố vung vít lung tung xoè, mà nón cối thì nhẹ tưng so với nón sắt hồi xưa. Điều quan trọng là không quên chuyến bay, giờ bay và hãng máy bay để khỏi lỡ ngày giờ trở lại đất tỵ nạn CS, nhất là những ai ăn trợ cấp xã hội của bọn đế quốc.
Còn chuyện Sơn bày trò dắt đám VKYN này lên Nghĩa trang Quân đội Thủ Đức nay bị đổi tên là Nghĩa trang Nhân dân Bình an để làm công tác “hòa hợp hoà giải” lại càng phi hoà giải, vì nội cái tên gọi mới này đã gây ngay “phản cảm” với họ .
“Phản cảm” vì họ là những người có trình độ kiến thức ít ra cũng Tú Tài mà bằng cấp VNCH không có thể là thứ chạy chọt hoặc mua bán “đại trà” như dưới thời CHXHCN hôm nay, nếu nhà nước có thực tâm tâm hoà hợp hoà giải sao lại phải đổi tên Nghĩa trang Quân đội thành Nghĩa trang Nhân dân, và họ thừa biết, trừ phái đoàn ông Sơn ra, bất cứ ai đến viếng thăm nơi này đều phải trình thẻ CMND cho mấy người Công an túc trực hang ngày tại cổng vào …
Và còn...đâu rồi bức tượng người lính trận ngồi ngậm ngùi Thương Tiếc đồng đội đã nằm xuống?
Sỏi đá mà “ngày sau… vẫn cần có nhau”, huống chi là con người.
Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Lý Kiến Trúc cũng là con người nên chịu đấm ăn …khế ngọt xong, rồi lại lo dọt lẹ qua Mỹ ; chứ có ai ngỏ lời xin Sơn cho tôi ở lại VN luôn đâu …
Cứ thế mà suy thì nếu còn sống đến hôm nay, ông Tổng Thống Thiệu hẳn còn phải nói thêm câu:
“Đừng tin những gì “Việt kiều yêu nước” nói, mà hãy nhìn chúng nói xong là cút về nước chúng xin được phép tỵ nạn CS, thay vì ở lại VN”
Ghi chú:
(1)http://www.sucmanhcongdong.info/tin-ben-le/184-184/595-595
Nguyễn Bá Chổi
( HNPĐ )
Bàn ra tán vào (1)
Dân Chơi Phoenix
*
CA DAO XHCN (VK về VN bưng bô cho VC ị)
Cục đá mà biết nói năng*
Dũng Hùng Sang Trọng hàm răng chẳng còn*
Có gan ăn cắp chịu đòn*
Đảng ta ăn cướp lại còn đánh dân*
Đố ai đếm được lá rừng*
Đố ai giết được Trọng Hùng Dũng Sang*
Bốn thằng tứ trụ Việt gian*
Để dân nước Việt hân hoan ăn mừng*
Ðố ai o được gái nùng*
Nàng Tòng Thị Phóng trong mùng nằm kia*
Mấy tay lãnh đạo ăn chia*
Ðầu hôm tao “đánh” canh khuya tới mày*
Ban ngày đàn em vui thay*
Cũng vô “đánh” tiếp hăng say nhiệt tình*
Noi gương “bác” Hồ Chí Minh*
Minh Khai vợ bạn nhiệt tình “đánh” êm*
*
Ðố ai khuyên Dũng chia tiền*
Ðô la cả tỷ gởi bên ngân hàng*
Ðố ai loại dược hai mang*
Chống Cộng giả bộ phá làng xóm ta*
Ðố ai khuyên được mấy bà*
Phu nhân cấp lớn Cộng ta đương quyền*
Ngưng gần đĩ đực da den*
Dùi cui nó bự ho hen sau này*
Ðố ai khuyên được mấy thầy*
Mấy cô tỵ nạn một bầy thăm quê*
Hoa hòe áo gấm khỏi chê*
Bái qùy liếm gót coi ghê thấy mồ !
VC khoái tỷ hoan hô*
“Các anh các chị bưng bô, tôi cần”*
“Tôi ị xong bưng ra sân”*
“Ðổ bô rửa sạch để gần câu tiêu”*
Việt Kiều về nước tiêu điều*
Nhục ơi là nhục dám liều thăm quê !!!
Ðố ai ngăn được gái sề*
Khúc ruột vạn dậm đi về đam mê*
Thu đi để lại lá vàng*
“Bác” đi để lại một thằng họ Nông*
Thằng này quả thật chơi ngông*
Bảy mươi cưới vợ má hồng đẹp ôi !
Bắc thang lên hỏi ông trời*
Đánh tan cộng sản đợi thời nào đây*
Ông trời ổng nói làm ngay*
Sửa xong hiến pháp bó tay con à*
Ai về nói với dân là*
Nam Quan hải đảo đảng ta bán rồi*
Nếu mà dân vẫn cứ ngồi*
Ngày mai mất nước thành người Trung Hoa*
Hò ớ ơ... Còn thời buôn nước bán dân*
Hết thời đảng lấy dây thun bắn ruồi*
Chưa tạc bụt đã nặn b...*
Cái thằng y tá mà đòi dạy dân*
Ngày xưa bác cũng đi tù*
Thiếu ăn đói lở sưng vù con chim*
Từ ngày đảng bác dựng nên*
Trường học thì ít xà lim thì nhiều*
Chiều chiều ra bến Ninh Kiều (Cần Thơ) *
Dưới chân tượng bác đĩ nhiều hơn dân*
Ai ơi chớ nghĩ mình đần*
Đảng kia lãnh đạo cù lần gấp đôi*
Ba cô nhập học đầu năm*
Một cô bị bắt hầu Sầm Đức Xương*
Mười ba (tuỗi) đảng cũng làm luôn
Học theo gương bác chẳng buông em nào*
Non kia ai đắp mà cao*
Lương cộng sản ít cớ sao nó giàu*
Hỏi Sang Trọng Dũng một câu*
Đảng không suy thoái sao sâu cả bầy*
Muốn sang thì bắc cầu kiều*
Muốn không mất nước bỏ điều bốn ngay*
Chơi dao sẽ bị đứt tay*
Đảng đùa với lửa có ngày diệt vong*
Ðảng ta chính sách ba cùng*
Cùng ăn cùng ngù nằm chung một giường*
Ca nhi cờ trở khó thương*
Hát thì dở ẹc “thồi kèn” thi hay*
Cục Trưởng Nghệ Thuật chê ngay*
Tuổi gần thất thập thổi haiy cái gì ? *
Gái gọi trong nước thiếu chi*
Chung tiến nó “thổi” khỏi chê chỗ nào*
Bùi Trọng Nghĩa/K18-BBTĐ và Dân Chơi Phoenix
----------------------------------------------------------------------------------
Đừng tin những gì “Việt kiều yêu nước” nói - Nguyễn Bá Chổi
( HNPĐ) Nếu như những người yêu chuộng sự thật luôn cảnh giác “đừng nghe những gì CS nói, nhưng hãy nhìn những việc CS làm”, thì những người CS cũng chớ dại dột cả tin đám “Việt Kiều yêu nước” về Việt Nam nói chuyện“hoà hợp hoà giải”
( HNPĐ) Nếu như những người yêu chuộng sự thật luôn cảnh giác “đừng nghe những gì CS nói, nhưng hãy nhìn những việc CS làm”, thì những người CS cũng chớ dại dột cả tin đám “Việt Kiều yêu nước” về Việt Nam nói chuyện“hoà hợp hoà giải” với nhà cầm quyền từng khiến họ chạy bán sống bán chết trốn khỏi quê cha đất tổ để xin tỵ nạn khắp năm châu.
Lý do đừng tin vào những người gọi là Việt Kiều Yêu Nước (VKYN) kia cũng đơn giản và dễ hiểu thôi: nếu họ thật lòng với những gì họ nói, họ khóc hu hu, người mếu máo, kẻ sụt sùi thì họ đã ở lại VN luôn chứ ai lại quay về lại chốn đất khách quê người.
Mới hôm rồi, nhân dịp Kách Mạng ăn mừng kỷ niệm lần thứ 39 Ngày Phỏng hai hòn Miền Nam, ngài Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn đặc trách công tác hoà hợp hoà giải theo Nghị Quyết 36, gọi túm gọn theo “văn hóa mới xhcn” hôm nay là công tác giao hợp “kiểu” 36, đã chiêu đãi một lô “việt kiều yêu nước” gốc “Ngụy” một chuyến về VN đi thăm Trường Sa cầu siêu cho bộ đội Hải quân CHXHCNCC đã hy sinh không được nổ súng để bảo vệ hải đảo tổ quốc, cùng cầu cho hải quân VNCH đã được lệnh trên bắn chìm tàu giặc trước khi bị giặc giết hại, và đến Nghĩa Trang Quân Đội ở Biên Hoà nay được “cách mạng hoá tên” là Nghĩa trang Nhân dân Bình An .
Nhìn tấm ảnh ngài Thứ Trưởng “Cô Sông” chụp với mấy VKYN được “36 kiểu” ưu ái một cách đặc biệt với vẻ mặt hớn hở mà tội nghiệp cho cậu ấy .
Gọi ngài Thứ trưởng là “cậu” vì “so bề tài sắc” với mấy “nhà lão thành VKYN” Lý Kiến Trúc, Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập …, cỡ Nguyễn Thanh Sơn giỏi lắm cũng chỉ xứng hàng em út.
Chỉ cần dẫn chứng siêu kỳ tích theo lý lịch tự khai (1) của một Nguyễn Phương Hùng ,như tốt ngiệp Khóa 27 Sĩ quan Trừ bị Thủ Đức ngày 1/8/1968 với cấp bậc Chuẩn Úy; bị thương (30/11/1968) và giải ngũ ngày 27/5/1969; thời gian ông phục vụ chỉ võn vẹn 4 tháng mà ông Hùng đã lên tới cấp bậc Đại Úy , trong khi đồng môn với ông Hùng ra trường cũng bị thương tại trận tiền như người mổ (keyboard) bài này vẫn phải đợi đúng 18 tháng “Chuẩn bị Sợ” (Chuẩn úy) mới được lên cấp “Sợ Thiếu” (Thiếu Úy).
Chuyện “thần phong” như vậy mà VKYN Nguyễn Phương Hùng còn làm được thì huống hồ chi chuyện ông ấy giả đò khóc hu hu ra vẻ ăn năn hối hận “Biệt Động Quân Sát” Kách Mạng trước 1975 để được hàng chóp bu của một nước 90 triệu dân từng đánh bại những tên thực dân đế quốc sừng sõ nhất thế giới kim cổ phải trầm trồ mua chuộc khen thưởng nuông chiều đủ trò; màn nào cũng chẳng những được free tức miễn phí mà còn tí tẹo qùa cáp mang về ... Mỹ . Chứ ở Mỹ ai coi ra gì nữa .
Ở Mỹ chẳng được ai coi ra gì nữa nhưng vẫn không hề xin ở lại luôn VN để ăn khế ngọt dài dài là đủ biết Việt Kiều Yêu Nước Việt Cộng là yêu dõm đấy, vì họ thưà biết “khế ngọt” lo ăn xong là dọt lẹ chứ nằm lâu dưới gốc sẽ lãnh toàn khế chua.
Còn như hai ông Trúc và Lập thì cũng thế thôi. Họ đã có khả năng hơn cột đèn là đi được nên đã “khôn hồn” chạy bán sống bán chết để xin tỵ nạn CS, nay đã quen lối sống bên Mỹ là “không có gì qúi hơn được free tức miễn phí”, nay nghe Kách Mạng chơi đẹp bao trọn gói một chuyến về ăn khế ngọt lại được khen thưởng trên đài, tội gì không đi. Chỉ cần chịu khó đội cái nón cối trên đầu trong giây lát và tuyên bố vung vít lung tung xoè, mà nón cối thì nhẹ tưng so với nón sắt hồi xưa. Điều quan trọng là không quên chuyến bay, giờ bay và hãng máy bay để khỏi lỡ ngày giờ trở lại đất tỵ nạn CS, nhất là những ai ăn trợ cấp xã hội của bọn đế quốc.
Còn chuyện Sơn bày trò dắt đám VKYN này lên Nghĩa trang Quân đội Thủ Đức nay bị đổi tên là Nghĩa trang Nhân dân Bình an để làm công tác “hòa hợp hoà giải” lại càng phi hoà giải, vì nội cái tên gọi mới này đã gây ngay “phản cảm” với họ .
“Phản cảm” vì họ là những người có trình độ kiến thức ít ra cũng Tú Tài mà bằng cấp VNCH không có thể là thứ chạy chọt hoặc mua bán “đại trà” như dưới thời CHXHCN hôm nay, nếu nhà nước có thực tâm tâm hoà hợp hoà giải sao lại phải đổi tên Nghĩa trang Quân đội thành Nghĩa trang Nhân dân, và họ thừa biết, trừ phái đoàn ông Sơn ra, bất cứ ai đến viếng thăm nơi này đều phải trình thẻ CMND cho mấy người Công an túc trực hang ngày tại cổng vào …
Và còn...đâu rồi bức tượng người lính trận ngồi ngậm ngùi Thương Tiếc đồng đội đã nằm xuống?
Sỏi đá mà “ngày sau… vẫn cần có nhau”, huống chi là con người.
Nguyễn Phương Hùng, Nguyễn Ngọc Lập, Lý Kiến Trúc cũng là con người nên chịu đấm ăn …khế ngọt xong, rồi lại lo dọt lẹ qua Mỹ ; chứ có ai ngỏ lời xin Sơn cho tôi ở lại VN luôn đâu …
Cứ thế mà suy thì nếu còn sống đến hôm nay, ông Tổng Thống Thiệu hẳn còn phải nói thêm câu:
“Đừng tin những gì “Việt kiều yêu nước” nói, mà hãy nhìn chúng nói xong là cút về nước chúng xin được phép tỵ nạn CS, thay vì ở lại VN”
Ghi chú:
(1)http://www.sucmanhcongdong.info/tin-ben-le/184-184/595-595
Nguyễn Bá Chổi
( HNPĐ )