Quán Bên Đường
GÁNH CỌ QUA CẦU LẮT LAY_NGUYỄN NHƠN
Thương nhau, cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay
Chén “sắn dzui” vừa xong
Cả đội tù K5 Tân Lập lên đường
Ra đồi cọ bên kia Bến Ngọc
Trẫy lá cọ về lợp trại mới cất
Đồi cọ bên kia vực thẩm
lúc chiều tà, đẹp hoang sơ
như cảnh sa mạc Châu Phi
Thanh đường rầy xe lửa lật ngang
vừa bàn chân đặt bước
bắc qua vực sâu, dài trăm thước
Thân tù ốm đói nhẹ bước
đong đưa như ngày tháng đong đưa
Bận về mới thật gian nan
Thân tù chỉ bốn chục kí
Gánh nặng oằn vai cũng tương đương
Chiều mùa thu mây mù giăng mắc
“Từng bước từng bước thầm”
Răng cắn chặt nén lại niềm sợ hãi
Gồng tay gầy giữ chặt gánh lá cọ lắt lay
Gió chiều thu đẩy nhịp bước đong đưa
Trên thanh sắt lắt lẽo qua vực thẩm
hồn lơ lững như mây trời lãng đãng
Vượt qua rồi ngoảnh nhìn lại, như mơ
Chiều thu gánh lá cọ
Nguyễn Nhơn
GÁNH CỌ QUA CẦU LẮT LAY_NGUYỄN NHƠN
Thương nhau, cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay
Chén “sắn dzui” vừa xong
Cả đội tù K5 Tân Lập lên đường
Ra đồi cọ bên kia Bến Ngọc
Trẫy lá cọ về lợp trại mới cất
Đồi cọ bên kia vực thẩm
lúc chiều tà, đẹp hoang sơ
như cảnh sa mạc Châu Phi
Thanh đường rầy xe lửa lật ngang
vừa bàn chân đặt bước
bắc qua vực sâu, dài trăm thước
Thân tù ốm đói nhẹ bước
đong đưa như ngày tháng đong đưa
Bận về mới thật gian nan
Thân tù chỉ bốn chục kí
Gánh nặng oằn vai cũng tương đương
Chiều mùa thu mây mù giăng mắc
“Từng bước từng bước thầm”
Răng cắn chặt nén lại niềm sợ hãi
Gồng tay gầy giữ chặt gánh lá cọ lắt lay
Gió chiều thu đẩy nhịp bước đong đưa
Trên thanh sắt lắt lẽo qua vực thẩm
hồn lơ lững như mây trời lãng đãng
Vượt qua rồi ngoảnh nhìn lại, như mơ
Chiều thu gánh lá cọ
Nguyễn Nhơn