Kinh Đời
HẠNH PHÚC
Hằng ngày chúng ta chỉ chú ý tới những gì mà chúng ta nghĩ là chúng khiến chúng ta mất hạnh phúc. Chúng ta luôn nhớ lại cả tá lời khuyên này nọ như: phải biết chọn cho đúng ý, phải biết tự tin… Bên cạnh đó, chúng ta vẫn có ý niệm rằng hạnh phúc là một tình huống hài lòng thường xuyên; nếu chúng ta mất đi một chút hài lòng thì liền kết luận là chưa hạnh phúc.
Có thể bạn cho rằng ngày hôm qua là một ngày bất hạnh của bạn vì bị ai đó hiểu lầm. Thật không? Không lẽ cả ngày hôm qua bạn không có một lúc nào yên ổn trong lòng à? Những lúc yên lòng đó chính là những lúc hạnh phúc đó. Có người bạn cũ nào nhắn tin? Có người nào khen bạn cắt tóc đẹp không? Những cái đó chính là hạnh phúc đó. Bạn cho là ngày hôm qua tệ quá, chỉ vì bạn quên mất những điều vui vẻ tốt đẹp nho nhỏ.
Trên đường đi làm về, đầu suy nghĩ nhiều thứ, nhưng bạn cũng nên nhìn lên chân trời đỏ rực. Lắng nghe tiếng lũ trẻ chơi đùa ở một công viên bạn đang đi qua… Bạn sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhõm. Chỉ cần biết chú ý là ta có thể thoáng thấy bóng hạnh phúc đâu đó.
Thật ra, không ai cảm nhận được hạnh phúc thường xuyên đâu. Nó là một tình huống lẫn lộn giữa “những khó khăn chưa giải quyết xong, những thắng lợi chưa chắc chắn, những thất bại mơ hồ nào đó, với đôi lúc bình an kỳ lạ nhưng rất hiếm hoi”*.
Nên nhớ, hạnh phúc là một thái độ, chứ không phải là một điều kiện. Vừa lau chùi cửa kính vừa nghe một khúc nhạc, hoặc vừa dọn phòng vừa ngân nga một bài ca. Đó là hạnh phúc. Hạnh phúc cũng có thể là thấy gia đình quây quần đầy đủ dùng bữa cơm chiều thân mật. Hạnh phúc ở ngay hiện tại, chứ không phải ở tương lai hay “một ngày kia khi…”. Nếu ta biết yêu cuộc đời ta đang sống, ta sẽ hạnh phúc biết bao, và may mắn biết bao.
Hạnh phúc là một chọn lựa. Thấy nó như một quả bóng trôi bồng bềnh ra biển trong một một ngày đẹp trời, bạn hãy tóm lấy nó ngay. Chờ là nó mất hút.
Người viết: Hồ Nhất Duy
*Trích dẫn từ nhà văn Hugh Prathen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
HẠNH PHÚC
Hằng ngày chúng ta chỉ chú ý tới những gì mà chúng ta nghĩ là chúng khiến chúng ta mất hạnh phúc. Chúng ta luôn nhớ lại cả tá lời khuyên này nọ như: phải biết chọn cho đúng ý, phải biết tự tin… Bên cạnh đó, chúng ta vẫn có ý niệm rằng hạnh phúc là một tình huống hài lòng thường xuyên; nếu chúng ta mất đi một chút hài lòng thì liền kết luận là chưa hạnh phúc.
Có thể bạn cho rằng ngày hôm qua là một ngày bất hạnh của bạn vì bị ai đó hiểu lầm. Thật không? Không lẽ cả ngày hôm qua bạn không có một lúc nào yên ổn trong lòng à? Những lúc yên lòng đó chính là những lúc hạnh phúc đó. Có người bạn cũ nào nhắn tin? Có người nào khen bạn cắt tóc đẹp không? Những cái đó chính là hạnh phúc đó. Bạn cho là ngày hôm qua tệ quá, chỉ vì bạn quên mất những điều vui vẻ tốt đẹp nho nhỏ.
Trên đường đi làm về, đầu suy nghĩ nhiều thứ, nhưng bạn cũng nên nhìn lên chân trời đỏ rực. Lắng nghe tiếng lũ trẻ chơi đùa ở một công viên bạn đang đi qua… Bạn sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhõm. Chỉ cần biết chú ý là ta có thể thoáng thấy bóng hạnh phúc đâu đó.
Thật ra, không ai cảm nhận được hạnh phúc thường xuyên đâu. Nó là một tình huống lẫn lộn giữa “những khó khăn chưa giải quyết xong, những thắng lợi chưa chắc chắn, những thất bại mơ hồ nào đó, với đôi lúc bình an kỳ lạ nhưng rất hiếm hoi”*.
Nên nhớ, hạnh phúc là một thái độ, chứ không phải là một điều kiện. Vừa lau chùi cửa kính vừa nghe một khúc nhạc, hoặc vừa dọn phòng vừa ngân nga một bài ca. Đó là hạnh phúc. Hạnh phúc cũng có thể là thấy gia đình quây quần đầy đủ dùng bữa cơm chiều thân mật. Hạnh phúc ở ngay hiện tại, chứ không phải ở tương lai hay “một ngày kia khi…”. Nếu ta biết yêu cuộc đời ta đang sống, ta sẽ hạnh phúc biết bao, và may mắn biết bao.
Hạnh phúc là một chọn lựa. Thấy nó như một quả bóng trôi bồng bềnh ra biển trong một một ngày đẹp trời, bạn hãy tóm lấy nó ngay. Chờ là nó mất hút.
Người viết: Hồ Nhất Duy
*Trích dẫn từ nhà văn Hugh Prathen