Văn Học & Nghệ Thuật
Hàng Rào
Hàng Rào
♦ Chuyển ngữ: Lê Ka
Patricio Pron (Argentina, s. 1975 – ) là tác giả của bốn tuyển tập truyện ngắn, một tập tiểu luận và năm tác phẩm tiểu thuyết, gần đây nhất là quyển My Father’s Ghost Is Climbing In The Rain (Hồn Ma Cha Tôi Đang Trèo Trong Mưa) (nxb. Knopf, Vintage, Faber & Faber) dịch giả Mara Faye Lethem. Các truyện ngắn của Patricio Pron đã được xuất bản trong những bản dịch Anh ngữ và xuất hiện trên các tạp chí văn chương như The Paris Review, Vintage Shorts, Granta, Zoetrope, A Public Space, Michigan Quarterly Review, BOMB, and Chicago Review. Ông có bằng tiến sĩ văn chương từ Đại học Göttingen, Đức quốc, và hiện sinh sống tại Madrid, Tây Ban Nha. Có thể tìm hiểu thêm các sinh hoạt văn học của ông bằng cách tham khảo trang patriciopron.com
1. Vào một buổi sáng (điều này thật sự không quan trọng, nhưng đó là một buổi sáng thứ Bảy, ngày 27 tháng 3 năm 2010) một người đàn ông trẻ tuổi đang chạy bộ cùng chú chó của mình xuống một con phố yên tĩnh trong một khu dân cư phía nam thành phố Hanau nước Đức khi chuyện xảy ra – chú chó có thể chạy lên phía trước hoặc đi chậm lại phía sau hoặc phóng nhanh về phía trước tìm kiếm thứ gì đó lọt vào tầm mắt của nó và bị một chiếc ô tô đụng phải. Khi cảng trước của ô tô tông vào xương sườn của chú chó, phần cạnh dưới của cái cảng, cực sắc, cắt vào bụng của chú chó, khiến vế thương này hở ra và máu chảy đầm đìa; liền ngay sau đó, phần còn lại của cơ thể chú chó bị nghiền nát bởi chiếc xe, khi đó chỉ kịp dừng lại sau một vài mét, nhưng đã quá trễ. Khi chủ nhân của chú chó chạy đến chiếc xe và phát hiện con vật đã bị cán, anh nhanh chóng nhận ra cơ hội để cứu sống con chó là bằng không; tuy nhiên, con vật vẫn còn thở thoi thóp và cố gắng gượng dậy, trong khi tất cả mọi người đang nhìn vào nó thì đôi mắt của nó gần như bật ra khỏi đầu. Chú chó, dĩ nhiên, không thể đứng dậy vì một nửa cơ thể nó đã dập nát, và chủ nhân của nó quỳ gối bên cạnh nó, bắt đầu vuốt ve và thì thầm cùng nó khi nước mắt cũng đã lăn dài trên gương mặt anh. Chú chó ngừng thở sau vài giây sau đó, và, khi người đàn ông trẻ nâng cơ thể đã chết của chú chó lên, anh ấy để ý rằng ruột của chú chó đầy ấu trùng nhện Argiope; vì người đàn ông này đang học để trở thành một bác sĩ thú y nên anh có thể nhận ra ngay những con ấu trùng và sau đó nhớ lại hai thứ mà gần đây anh ấy đã được học trên lớp: thứ nhất, là những con cái của các loài mô phỏng giao cấu với nhau để lôi kéo những con đực giao phối; và thứ hai, là sau khi giao cấu, con đực sẽ phóng tinh trùng vào bên trong con cái và cố gắng lẩn trốn nhưng thường bị bắt và bị nuốt chửng bởi con cái.
2. Khoảnh khắc trước đó (để chúng tôi nhắc lại, mặc dù nó cũng không mấy quan trọng, nhưng đó là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), khi nhận ra là mình đã cán phải con chó, người phụ nữ lái xe đã dừng lại giữa đường và xuống xe, tay cô bịt miệng để ngăn tiếng thét bật ra. Sau đó, cô ấy vẫn đứng cạnh chiếc ô tô, hòa cùng với những dòng nước mắt của người đàn ông khi nhìn thấy con chó của mình bị cán qua với một sự lặng thinh mà cô hy vọng rằng anh ấy hiểu, với sự tôn kính mà cô dành cho nỗi đau của anh, rằng đó là một tín hiệu thể hiện nỗi buồn và hối hận của cô, nhưng thực tế là do cô thực sự không biết nói gì vào lúc đó nữa. Cô đưa một tay lên má, để xác nhận rằng, cô cũng đang khóc. Bên trong xe của cô là một túi giấy với tên của một cửa hàng được in ở bên ngoài, bên trong túi là một cái hộp đựng bộ đồ lót bằng vải ren màu đỏ và một cái máy rung tình dục màu bạc trong một cái hòm nhỏ. Dĩ nhiên người phụ nữ không hề nghĩ đến những thứ đó trong lúc này, nhưng nhóm lên một sự ngờ vực thầm lặng rằng mọi thứ đã thật tồi tệ, rất tồi tệ cho đến lúc này và hy vọng rằng mọi thứ sẽ bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn, đó là lý do vì sao cô ấy rời khỏi nhà sáng nay và mua những thứ này—với hy vọng mỏng manh rằng chúng sẽ khiến chồng cô, người mà cô đã không làm tình cùng nhiều tháng qua, sẽ lại chú ý đến cô lần nữa.
3. Cách một vài cây số về phía Bắc nơi diễn ra sự việc giữa người phụ nữ, con chó và chủ nhân của con chó (vẫn là thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), chồng của người phụ nữ đang ngồi trước mặt một bác sĩ, người đã thông báo cho anh biết anh bị ung thư tuyến tiền liệt. Người đàn ông nghĩ rằng anh nên quan tâm đến việc tìm hiểu cơ hội sống sót của mình, các phương pháp điều trị được dùng trong các trường hợp này và chi phí của chúng, nhưng khi anh ấy mở miệng, anh cảm thấy miệng mình khô đắng. Anh nghĩ mình có thể bị hôi miệng và ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này là xin một ít nước.
4. Ngồi đối diện với anh, vị bác sĩ đứng dậy khỏi chiếc ghế của ông và rời khỏi phòng để mang cho anh một ly nước và trên đường đi, ông bước ngang qua phòng kiểm tra sức khỏe của một đồng nghiệp. Với ánh mắt ảm đạm, vị bác sĩ trộm nhìn thoáng qua cái bảng tên nhỏ trên cửa, suy nghĩ về cô gái ấy và loại nước hoa cô ấy dùng, và sau đó thầm đánh vần tên cô. Họ đã yêu nhau một vài năm, mặc dù cả hai đều đã kết hôn và cẩn thận để tránh can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau. Hôm qua (đó là thứ Sáu ngày 26 tháng 3 năm 2010), vợ của bác sĩ đang cho đồ vào máy giặt thì một cái bao cao su chưa mở rơi ra khỏi túi quần. Bí mật mà bác sĩ đã cố giấu vợ ông đã kết thúc ngay từ khoảnh khắc đó. Không phải chỉ bởi vì cái bao cao su đó – vốn dĩ chính nó không thể chứng minh được điều gì nhiều – nhưng bởi cả ông và vợ ông đều biết rằng ông ấy đã thực hiện thắt ống dẫn tinh cách đây tám năm. Đồ đạc cá nhân của ông ấy giờ đang nằm trong cái hộp để trong cốp xe của ông, và ông hy vọng rằng khi ông đến bãi đỗ xe tại bệnh viên, ông sẽ tìm ra nơi để đi.
5. Cũng vào thời điểm đó (thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), vợ của ông bác sĩ đang có mặt tại siêu thị để mua tạp hóa. Cô ấy đang đẩy chiếc xe đẩy hàng và lơ đãng ném vào nó các mặt hàng cô lấy từ trên kệ. Cô ấy mua những gì? Một ký gạo, gói thịt dăm bông và gà xông khói, hai chai dầu thực vật, một bọc mì hiệu Palle, hai lọ dưa chuột ngâm dấm, chục trứng thả vườn, ba ổ bánh mì đông lạnh nướng, hai thùng nước ép táo và một trong những rượu pân nhiệt đới, ba cái bánh pizza dứa và thịt dăm bông đông lạnh (loại duy nhất cô ấy thích), mật ong, một ký cà chua, một cây cải bắp, sườn heo, một hộp khoai tây nghiền ăn liền, một bọc nửa ký rau mầm đông lạnh và một ký cà rốt. Trên đường đến nơi thanh toán, cô ấy dừng lại một lúc ở cái giá đặt tạp chí ở quầy hoa và tạp chí trang trí nhà cửa, cô ấy thường mua những thứ bắt mắt; khi cô ấy nghiêng để lấy một quyển, cô để ý rằng ảnh bìa là một cặp vợ chồng già đứng bên cạnh nhau và mỉm cười, và cô thấy hình ảnh mình trong người phụ nữ già và chồng cô trong người đàn ông già của bức hình mặc dù cả hai đều vẫn còn tương đối trẻ, và lần đầu tiên kể từ sự cố chiếc bao cao su, cô ấy nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ đi cùng nhau đến già được nữa, và cô bắt đầu khóc.
6. Thu ngân của siêu thị đang vén phần tóc mái ra khỏi mặt và đưa bịch phô mai dê qua máy quét, tạo ra một tiếng bíp giống như những tiếng bíp được tạo ra bởi thịt, trứng thả vườn, trứng thường, sáu lốc bia, những cuốn tạp chí của đạo Cơ Đốc, và các quyển tạp chí khiêu dâm, tất cả nó lắng xuống còn một tiếng bíp ù trong đầu cô vào những đêm cô không ngủ được. Cô thu ngân nhìn lên màn hình thanh toán một lúc và sắp nói với khách hàng tổng số tiền thanh toán thì cô để ý thấy khách hàng kế tiếp đứng trong hàng bắt đầu khóc khi nhìn vào cuốn tạp chí trang trí nhà cửa. Sau đó miếng phô mai dê rơi từ bàn tay cô. Dĩ nhiên, hôm đó là thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010.
7. Vẫn là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010 nhưng mùa xuân đã đến rồi. Cách một vài cây số từ siêu thị, để tận hưởng những tia nắng đầu tiên của năm, một người chăn cừu nghiêng mình dựa vào một gốc cây và ngủ.
8. Một lần nữa, vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010. Cách một vài cây số từ trên đầu người chăn cừu đang ngủ có một chiếc máy bay thương mại đang bay qua. Bên trong máy bay, một người phụ nữ đang nghiêng mình dựa vào cửa sổ, nhìn những con cừu bên dưới và nghĩ, nếu người chăn cừu không thức dậy sớm, bầy cừu sẽ đi lang thang trên sườn núi và trở thành thức ăn của bầy sói. Cô ấy ước rằng cô có thể làm gì đó để đánh thức người chăn cừu dậy, la lớn hoặc làm một vài cử chỉ gì đó, nhưng cô ấy biết rằng người chăn cừu không thể nhìn hoặc nghe thấy cô. Người phụ nữ là một nhà văn. Cách đó mấy cây số, chủ nhân của chú chó bị xe cán qua đang mang một quyển sách của cô trong ba lô, cùng với một chai nước và hai quả táo, tính rằng sẽ ăn quả táo trong công viên sau khi chạy bộ. Chiều hôm qua, người phụ nữ trong xe ô tô nhìn thấy quyển sách của nhà văn trong nhà sách và định mua, nhưng lại thôi. Tại các thời điểm khác nhau trong cuộc sống của họ, bà bác sĩ, người tình của người đàn ông thắt ống dẫn tinh, cũng như lcô gái ở quầy thu ngân đã đọc quyển sách của nhà văn này và nhìn chung cả hai người họ đều thích sách của cô và sẵn sàng giới thiệu sách cô cho người khác. Tuy nhiên, nhà văn đã không viết bất kì điều gì trong thời gian này; những thứ không tên khiến cô bận lòng và ngăn cản chuyện viết; sau nhiều nỗ lực, nhà văn đã từ bỏ, và cũng sẵn sàng từ bỏ việc tự xưng mình là một nhà văn nếu thỉnh thoảng không có người nhắc cô về điều này. Nhìn xuống bầy cừu qua cửa sổ máy bay, nhà văn nghĩ về việc chúng bị lạc ở sườn núi và tự nói với chính mình rằng người chăn cừu đã bỏ rơi họ — nhà văn và bầy cừu — mãi mãi, và sau đó cô nói với mình rằng, nếu có thể, cô sẽ tập hợp bầy cừu lại và trông chúng khỏi bị lạc. Sau đó cô nghĩ, nếu Kinh Thánh là đúng và Thiên Chúa chung quy là một týp nhà văn nào đó, thì Ngài là loại người không quan tâm đến định mệnh của những nhân vật mà Ngài sáng tạo, những người bị lạc, đau khổ và chết sẽ không bao giờ được thấu hiểu; và một lần nữa cô nghĩ nếu Chúa là một nhà văn công bằng, Ngài sẽ tạo ra một hàng rào được làm bằng từ ngữ vì thế nhân vật của Ngài sẽ không phải lang thang và lạc lối, và hàng rào từ ngữ này sẽ là thế giới mà cũng là câu chuyện, và trong câu chuyện đó, các nhân vật sẽ không bị thất lạc như những con cừu mà sẽ sống, bằng cách này hay cách khác, mãi mãi. Và rồi, nhà văn, không mấy tài giỏi và chẳng bao giờ viết khá, lần đầu và có lẽ là lần cuối, đã hiểu rõ.
9. Cách nhà văn một vài mét, một ông già tự khóa mình trong một trong những căn phòng vệ sinh trên máy bay. Người đàn ông đã lén lút thu thập tất cả các áo phao ông có thể tìm thấy dưới các ghế trống và sau đó tự nhốt mình bên trong phòng vệ sinh cùng với những chiếc áo phao đó. Ở đó, ông thổi phồng chúng. Sau khi làm như thế, ông mặc chúng lên tay và chân mình — và khi ông không thể lắp vào thêm được nữa, ông thổi phồng chúng và để chúng rơi xuống đất và sau đó xếp chúng lại trên đầu ông. Ông nghĩ rằng máy bay có thể rơi xuống ngay lúc này, và việc ông vừa làm với những chiếc áo phao sẽ cứu sống ông. Hôm đó là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010, nhưng điều đó thật sự không quan trọng.
Kathleen Heil chuyển ngữ từ nguyên bản Tây Ban Nha
1.
One morning (it doesn’t really matter which, but it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh) a young man is jogging with his dog down a quiet street in a residential neighborhood south of the German city of Hanau when something happens—the dog runs ahead or lags behind or darts off in search of something that caught its eye and is hit by a car. When the car’s bumper strikes the dog’s ribs, the bottom of the bumper, which is particularly sharp, slits the animal’s stomach open and turns red; immediately afterward, the rest of the dog’s body is swallowed by the car, which stops after a few meters, when it’s already too late. When the dog’s owner rushes to the car and sees that the animal has been run over, he quickly calculates that the chances of saving the dog are zero; nevertheless, the animal is still panting softly and tries to stand, all the while looking up at him, its eyes nearly popping out of its head. The dog, of course, is unable to stand since its body has been sliced in half, and the dog’s owner kneels next to it and begins to pet it and whisper soothing words as tears stream down his face. The animal stops breathing seconds later, and, when the young man goes to pick up the dead body, he notices its intestines are full of Argiope spider larvae; since the young man is studying to be a veterinarian, he is able to identify the larvae on the spot, and then remembers two things he recently learned in one of his classes: first, that the females of the species simulate coitus with each other to entice the males to mate; and second, that after consummation the males release their sperm-filled sex organs inside the females and try to flee, but are typically caught and devoured by them.
2.
Moments before (let us restate, even though it doesn’t matter, that it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh), upon realizing she ran over the dog, the woman driving the car stopped in the middle of the street and got out of her vehicle, bringing a hand to her mouth to suppress a scream. After, she remains standing beside the car, accompanying the young man’s tears at the sight of his run-over dog with a silence that she hopes he interprets, in deference to his pain, as a sign of her sorrow and remorse, but that is actually due to the fact that she can’t think of anything to say. She brings a hand to her cheek, confirming that she, too, is crying. Inside her car is a paper bag with the name of a store printed on the outside, inside the bag is a box of red lace lingerie and a silver vibrator in a small case. The woman, of course, isn’t even thinking about the objects in this moment, but has the sneaking suspicion that everything’s gone wrong and has been going wrong for some time now and hopes that things will start getting better soon, which is why she’d left the house this morning to buy these things—on the off chance they’d make her husband, whom she hasn’t made love to in months, begin to notice her again.
3.
A few kilometers north of where the woman and the run-over dog and the dog’s owner are located (it’s still March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh), the woman’s husband is sitting before a doctor who has just informed him he has prostate cancer. The man thinks he should be interested in learning his chances for survival, in the treatments employed in these kinds of cases and their costs, but when he opens his mouth it feels dry and he thinks he may have bad breath and the only thing that comes to mind is to ask for some water.
4.
Facing him, the doctor gets up from his chair and leaves the room to get a glass of water and on his way he passes a colleague’s examination room. The doctor steals a mournful glance at the small nameplate on the door, thinking about her and her perfume and then silently spelling out her name. They’ve been lovers for a few years now, even though both of them are married and are careful to avoid having the affair interfere with their lives. Yesterday (it was March, it was Friday, it was the year 2010, it was the twenty-sixth, not that any of this really matters) the doctor’s wife was loading the washing machine when an unopened condom slipped out a pants pocket. The secret that the doctor had been keeping from his wife ended in that instant. Not because of the condom itself, which on its own didn’t prove much, but because both he and his wife know he had a vasectomy eight years ago. His belongings now sit in a box in the trunk of his car, and he hopes that by the time he gets to the clinic’s parking lot he’ll have figured out just where to go.
5.
In this same moment (it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s still the twenty-seventh) the doctor’s wife is at the supermarket buying groceries. She’s pushing a shopping cart and absentmindedly tossing into it the items she takes from the shelves. What does she buy? A kilo of rice, packs of ham and smoked turkey, two bottles of vegetable oil, a pack of Palle-brand pasta, two jars of dill pickles, a dozen free-range eggs, three loaves of par-baked frozen bread, two cartons of apple juice and one of tropical punch, three frozen ham-and-pineapple pizzas (the only kind she likes), honey, a kilo of tomatoes, a head of cabbage, pork chops, a box of instant mashed potatoes, a half-kilo bag of frozen Brussels sprouts and a kilo of carrots. On her way to the checkout she stops for a moment at the magazine rack by the floral department and a home decor magazine she often purchases catches her eye; when she leans in to take a copy, she notices that the cover photo is of an elderly couple standing beside each other and smiling, and she sees herself in the aging woman and her husband in the aging man even though both of them are still relatively young, and for the first time since the condom incident she realizes they are no longer going to grow old together, and she starts to cry.
6.
The supermarket cashier is blowing her bangs out of her face and waving a package of goat cheese over the scanner, which produces a beep just like the beeps produced by meat, free-range eggs, regular eggs, six-packs of beer, Christian magazines, and pornographic magazines, all of it reduced to a beep buzzing in her head on nights she can’t sleep. She looks up for a moment at the checkout screen and is about to tell the customer the total when she notices the next customer in line start to cry while looking at a home decor magazine. Then the goat cheese falls from her hands. Of course, it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh.
7.
It’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, and it’s still the twenty-seventh but spring has already arrived. A few kilometers from the supermarket, in order to enjoy the first few rays of sunshine of the year, a shepherd leans against a tree and falls asleep.
8.
Once again: it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh. Some kilometers over the head of the sleeping shepherd flies a commercial airplane. Inside the airplane a woman is leaning against a window, watching the sheep below and thinking, if the shepherd doesn’t wake up soon, the sheep will wander off and roam the mountainside, lost, and wind up wolf food. She wishes she could do something to wake the shepherd, shout or make some kind of gesture, but she knows that he can neither see nor hear her. The woman is a writer. Many kilometers from here, the owner of the run-over dog is carrying a book of hers in his backpack, along with a bottle of water and the two apples he was thinking of eating in the park after his jog. Yesterday afternoon the woman in the car saw a book of hers in a bookstore and almost bought it, but didn’t. At different points in their lives, both the doctor who is the lover of the man with the vasectomy as well as the checkout girl have read this writer, and in general both of them enjoyed her books and would recommend them to other people. Nevertheless, the writer hasn’t written anything in a while; some nameless thing is bothering her and keeping her from writing; after numerous attempts, the writer has given up, and she would gladly give up calling herself a writer if it weren’t for the fact that, on occasion, other people remind her that she is one. Looking down on the sheep through the airplane window, the writer thinks about them lost on the mountainside and tells herself the shepherd has abandoned them—the writer and the sheep—for good, and then she tells herself that, if she could, she would gather up the sheep herself to keep them from getting lost. Then she thinks, if the Bible is right and God is fundamentally a certain type of writer, then he’s the type who is indifferent to the fate of his characters, to those who get lost and suffer and die having never been understood, and, once more she thinks, if God were a just writer, he would create a fence made of words so that his characters wouldn’t wander off and wind up lost, and this fence of words would be the world but also the story, and in it, characters wouldn’t get lost like sheep but would live, in one way or another, forever. Then the writer, who isn’t very good and never has been, for the first and maybe the last time, understands.
9.
A few meters from the writer an elderly man is locked in one of the airplane bathrooms. The man has furtively gathered all of the life vests he could find under the empty seats and then locked himself inside the bathroom with the vests; there, he inflates them. After doing so he puts them on his arms and legs—and when he can’t fit any more on, he just inflates them and lets them fall to the ground and then piles them on top of himself. The elderly man thinks the plane could go down at any moment, and that doing this with the life jackets will save him. It’s still March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh, but this doesn’t really matter in the least.
http://damau.org/archives/43246 translated from the Spanish by Kathleen Heil
Bàn ra tán vào (0)
Hàng Rào
Hàng Rào
♦ Chuyển ngữ: Lê Ka
Patricio Pron (Argentina, s. 1975 – ) là tác giả của bốn tuyển tập truyện ngắn, một tập tiểu luận và năm tác phẩm tiểu thuyết, gần đây nhất là quyển My Father’s Ghost Is Climbing In The Rain (Hồn Ma Cha Tôi Đang Trèo Trong Mưa) (nxb. Knopf, Vintage, Faber & Faber) dịch giả Mara Faye Lethem. Các truyện ngắn của Patricio Pron đã được xuất bản trong những bản dịch Anh ngữ và xuất hiện trên các tạp chí văn chương như The Paris Review, Vintage Shorts, Granta, Zoetrope, A Public Space, Michigan Quarterly Review, BOMB, and Chicago Review. Ông có bằng tiến sĩ văn chương từ Đại học Göttingen, Đức quốc, và hiện sinh sống tại Madrid, Tây Ban Nha. Có thể tìm hiểu thêm các sinh hoạt văn học của ông bằng cách tham khảo trang patriciopron.com
1. Vào một buổi sáng (điều này thật sự không quan trọng, nhưng đó là một buổi sáng thứ Bảy, ngày 27 tháng 3 năm 2010) một người đàn ông trẻ tuổi đang chạy bộ cùng chú chó của mình xuống một con phố yên tĩnh trong một khu dân cư phía nam thành phố Hanau nước Đức khi chuyện xảy ra – chú chó có thể chạy lên phía trước hoặc đi chậm lại phía sau hoặc phóng nhanh về phía trước tìm kiếm thứ gì đó lọt vào tầm mắt của nó và bị một chiếc ô tô đụng phải. Khi cảng trước của ô tô tông vào xương sườn của chú chó, phần cạnh dưới của cái cảng, cực sắc, cắt vào bụng của chú chó, khiến vế thương này hở ra và máu chảy đầm đìa; liền ngay sau đó, phần còn lại của cơ thể chú chó bị nghiền nát bởi chiếc xe, khi đó chỉ kịp dừng lại sau một vài mét, nhưng đã quá trễ. Khi chủ nhân của chú chó chạy đến chiếc xe và phát hiện con vật đã bị cán, anh nhanh chóng nhận ra cơ hội để cứu sống con chó là bằng không; tuy nhiên, con vật vẫn còn thở thoi thóp và cố gắng gượng dậy, trong khi tất cả mọi người đang nhìn vào nó thì đôi mắt của nó gần như bật ra khỏi đầu. Chú chó, dĩ nhiên, không thể đứng dậy vì một nửa cơ thể nó đã dập nát, và chủ nhân của nó quỳ gối bên cạnh nó, bắt đầu vuốt ve và thì thầm cùng nó khi nước mắt cũng đã lăn dài trên gương mặt anh. Chú chó ngừng thở sau vài giây sau đó, và, khi người đàn ông trẻ nâng cơ thể đã chết của chú chó lên, anh ấy để ý rằng ruột của chú chó đầy ấu trùng nhện Argiope; vì người đàn ông này đang học để trở thành một bác sĩ thú y nên anh có thể nhận ra ngay những con ấu trùng và sau đó nhớ lại hai thứ mà gần đây anh ấy đã được học trên lớp: thứ nhất, là những con cái của các loài mô phỏng giao cấu với nhau để lôi kéo những con đực giao phối; và thứ hai, là sau khi giao cấu, con đực sẽ phóng tinh trùng vào bên trong con cái và cố gắng lẩn trốn nhưng thường bị bắt và bị nuốt chửng bởi con cái.
2. Khoảnh khắc trước đó (để chúng tôi nhắc lại, mặc dù nó cũng không mấy quan trọng, nhưng đó là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), khi nhận ra là mình đã cán phải con chó, người phụ nữ lái xe đã dừng lại giữa đường và xuống xe, tay cô bịt miệng để ngăn tiếng thét bật ra. Sau đó, cô ấy vẫn đứng cạnh chiếc ô tô, hòa cùng với những dòng nước mắt của người đàn ông khi nhìn thấy con chó của mình bị cán qua với một sự lặng thinh mà cô hy vọng rằng anh ấy hiểu, với sự tôn kính mà cô dành cho nỗi đau của anh, rằng đó là một tín hiệu thể hiện nỗi buồn và hối hận của cô, nhưng thực tế là do cô thực sự không biết nói gì vào lúc đó nữa. Cô đưa một tay lên má, để xác nhận rằng, cô cũng đang khóc. Bên trong xe của cô là một túi giấy với tên của một cửa hàng được in ở bên ngoài, bên trong túi là một cái hộp đựng bộ đồ lót bằng vải ren màu đỏ và một cái máy rung tình dục màu bạc trong một cái hòm nhỏ. Dĩ nhiên người phụ nữ không hề nghĩ đến những thứ đó trong lúc này, nhưng nhóm lên một sự ngờ vực thầm lặng rằng mọi thứ đã thật tồi tệ, rất tồi tệ cho đến lúc này và hy vọng rằng mọi thứ sẽ bắt đầu trở nên tốt đẹp hơn, đó là lý do vì sao cô ấy rời khỏi nhà sáng nay và mua những thứ này—với hy vọng mỏng manh rằng chúng sẽ khiến chồng cô, người mà cô đã không làm tình cùng nhiều tháng qua, sẽ lại chú ý đến cô lần nữa.
3. Cách một vài cây số về phía Bắc nơi diễn ra sự việc giữa người phụ nữ, con chó và chủ nhân của con chó (vẫn là thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), chồng của người phụ nữ đang ngồi trước mặt một bác sĩ, người đã thông báo cho anh biết anh bị ung thư tuyến tiền liệt. Người đàn ông nghĩ rằng anh nên quan tâm đến việc tìm hiểu cơ hội sống sót của mình, các phương pháp điều trị được dùng trong các trường hợp này và chi phí của chúng, nhưng khi anh ấy mở miệng, anh cảm thấy miệng mình khô đắng. Anh nghĩ mình có thể bị hôi miệng và ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc này là xin một ít nước.
4. Ngồi đối diện với anh, vị bác sĩ đứng dậy khỏi chiếc ghế của ông và rời khỏi phòng để mang cho anh một ly nước và trên đường đi, ông bước ngang qua phòng kiểm tra sức khỏe của một đồng nghiệp. Với ánh mắt ảm đạm, vị bác sĩ trộm nhìn thoáng qua cái bảng tên nhỏ trên cửa, suy nghĩ về cô gái ấy và loại nước hoa cô ấy dùng, và sau đó thầm đánh vần tên cô. Họ đã yêu nhau một vài năm, mặc dù cả hai đều đã kết hôn và cẩn thận để tránh can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau. Hôm qua (đó là thứ Sáu ngày 26 tháng 3 năm 2010), vợ của bác sĩ đang cho đồ vào máy giặt thì một cái bao cao su chưa mở rơi ra khỏi túi quần. Bí mật mà bác sĩ đã cố giấu vợ ông đã kết thúc ngay từ khoảnh khắc đó. Không phải chỉ bởi vì cái bao cao su đó – vốn dĩ chính nó không thể chứng minh được điều gì nhiều – nhưng bởi cả ông và vợ ông đều biết rằng ông ấy đã thực hiện thắt ống dẫn tinh cách đây tám năm. Đồ đạc cá nhân của ông ấy giờ đang nằm trong cái hộp để trong cốp xe của ông, và ông hy vọng rằng khi ông đến bãi đỗ xe tại bệnh viên, ông sẽ tìm ra nơi để đi.
5. Cũng vào thời điểm đó (thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010), vợ của ông bác sĩ đang có mặt tại siêu thị để mua tạp hóa. Cô ấy đang đẩy chiếc xe đẩy hàng và lơ đãng ném vào nó các mặt hàng cô lấy từ trên kệ. Cô ấy mua những gì? Một ký gạo, gói thịt dăm bông và gà xông khói, hai chai dầu thực vật, một bọc mì hiệu Palle, hai lọ dưa chuột ngâm dấm, chục trứng thả vườn, ba ổ bánh mì đông lạnh nướng, hai thùng nước ép táo và một trong những rượu pân nhiệt đới, ba cái bánh pizza dứa và thịt dăm bông đông lạnh (loại duy nhất cô ấy thích), mật ong, một ký cà chua, một cây cải bắp, sườn heo, một hộp khoai tây nghiền ăn liền, một bọc nửa ký rau mầm đông lạnh và một ký cà rốt. Trên đường đến nơi thanh toán, cô ấy dừng lại một lúc ở cái giá đặt tạp chí ở quầy hoa và tạp chí trang trí nhà cửa, cô ấy thường mua những thứ bắt mắt; khi cô ấy nghiêng để lấy một quyển, cô để ý rằng ảnh bìa là một cặp vợ chồng già đứng bên cạnh nhau và mỉm cười, và cô thấy hình ảnh mình trong người phụ nữ già và chồng cô trong người đàn ông già của bức hình mặc dù cả hai đều vẫn còn tương đối trẻ, và lần đầu tiên kể từ sự cố chiếc bao cao su, cô ấy nhận ra rằng họ sẽ không bao giờ đi cùng nhau đến già được nữa, và cô bắt đầu khóc.
6. Thu ngân của siêu thị đang vén phần tóc mái ra khỏi mặt và đưa bịch phô mai dê qua máy quét, tạo ra một tiếng bíp giống như những tiếng bíp được tạo ra bởi thịt, trứng thả vườn, trứng thường, sáu lốc bia, những cuốn tạp chí của đạo Cơ Đốc, và các quyển tạp chí khiêu dâm, tất cả nó lắng xuống còn một tiếng bíp ù trong đầu cô vào những đêm cô không ngủ được. Cô thu ngân nhìn lên màn hình thanh toán một lúc và sắp nói với khách hàng tổng số tiền thanh toán thì cô để ý thấy khách hàng kế tiếp đứng trong hàng bắt đầu khóc khi nhìn vào cuốn tạp chí trang trí nhà cửa. Sau đó miếng phô mai dê rơi từ bàn tay cô. Dĩ nhiên, hôm đó là thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010.
7. Vẫn là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010 nhưng mùa xuân đã đến rồi. Cách một vài cây số từ siêu thị, để tận hưởng những tia nắng đầu tiên của năm, một người chăn cừu nghiêng mình dựa vào một gốc cây và ngủ.
8. Một lần nữa, vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010. Cách một vài cây số từ trên đầu người chăn cừu đang ngủ có một chiếc máy bay thương mại đang bay qua. Bên trong máy bay, một người phụ nữ đang nghiêng mình dựa vào cửa sổ, nhìn những con cừu bên dưới và nghĩ, nếu người chăn cừu không thức dậy sớm, bầy cừu sẽ đi lang thang trên sườn núi và trở thành thức ăn của bầy sói. Cô ấy ước rằng cô có thể làm gì đó để đánh thức người chăn cừu dậy, la lớn hoặc làm một vài cử chỉ gì đó, nhưng cô ấy biết rằng người chăn cừu không thể nhìn hoặc nghe thấy cô. Người phụ nữ là một nhà văn. Cách đó mấy cây số, chủ nhân của chú chó bị xe cán qua đang mang một quyển sách của cô trong ba lô, cùng với một chai nước và hai quả táo, tính rằng sẽ ăn quả táo trong công viên sau khi chạy bộ. Chiều hôm qua, người phụ nữ trong xe ô tô nhìn thấy quyển sách của nhà văn trong nhà sách và định mua, nhưng lại thôi. Tại các thời điểm khác nhau trong cuộc sống của họ, bà bác sĩ, người tình của người đàn ông thắt ống dẫn tinh, cũng như lcô gái ở quầy thu ngân đã đọc quyển sách của nhà văn này và nhìn chung cả hai người họ đều thích sách của cô và sẵn sàng giới thiệu sách cô cho người khác. Tuy nhiên, nhà văn đã không viết bất kì điều gì trong thời gian này; những thứ không tên khiến cô bận lòng và ngăn cản chuyện viết; sau nhiều nỗ lực, nhà văn đã từ bỏ, và cũng sẵn sàng từ bỏ việc tự xưng mình là một nhà văn nếu thỉnh thoảng không có người nhắc cô về điều này. Nhìn xuống bầy cừu qua cửa sổ máy bay, nhà văn nghĩ về việc chúng bị lạc ở sườn núi và tự nói với chính mình rằng người chăn cừu đã bỏ rơi họ — nhà văn và bầy cừu — mãi mãi, và sau đó cô nói với mình rằng, nếu có thể, cô sẽ tập hợp bầy cừu lại và trông chúng khỏi bị lạc. Sau đó cô nghĩ, nếu Kinh Thánh là đúng và Thiên Chúa chung quy là một týp nhà văn nào đó, thì Ngài là loại người không quan tâm đến định mệnh của những nhân vật mà Ngài sáng tạo, những người bị lạc, đau khổ và chết sẽ không bao giờ được thấu hiểu; và một lần nữa cô nghĩ nếu Chúa là một nhà văn công bằng, Ngài sẽ tạo ra một hàng rào được làm bằng từ ngữ vì thế nhân vật của Ngài sẽ không phải lang thang và lạc lối, và hàng rào từ ngữ này sẽ là thế giới mà cũng là câu chuyện, và trong câu chuyện đó, các nhân vật sẽ không bị thất lạc như những con cừu mà sẽ sống, bằng cách này hay cách khác, mãi mãi. Và rồi, nhà văn, không mấy tài giỏi và chẳng bao giờ viết khá, lần đầu và có lẽ là lần cuối, đã hiểu rõ.
9. Cách nhà văn một vài mét, một ông già tự khóa mình trong một trong những căn phòng vệ sinh trên máy bay. Người đàn ông đã lén lút thu thập tất cả các áo phao ông có thể tìm thấy dưới các ghế trống và sau đó tự nhốt mình bên trong phòng vệ sinh cùng với những chiếc áo phao đó. Ở đó, ông thổi phồng chúng. Sau khi làm như thế, ông mặc chúng lên tay và chân mình — và khi ông không thể lắp vào thêm được nữa, ông thổi phồng chúng và để chúng rơi xuống đất và sau đó xếp chúng lại trên đầu ông. Ông nghĩ rằng máy bay có thể rơi xuống ngay lúc này, và việc ông vừa làm với những chiếc áo phao sẽ cứu sống ông. Hôm đó là vào thứ Bảy ngày 27 tháng 3 năm 2010, nhưng điều đó thật sự không quan trọng.
Kathleen Heil chuyển ngữ từ nguyên bản Tây Ban Nha
1.
One morning (it doesn’t really matter which, but it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh) a young man is jogging with his dog down a quiet street in a residential neighborhood south of the German city of Hanau when something happens—the dog runs ahead or lags behind or darts off in search of something that caught its eye and is hit by a car. When the car’s bumper strikes the dog’s ribs, the bottom of the bumper, which is particularly sharp, slits the animal’s stomach open and turns red; immediately afterward, the rest of the dog’s body is swallowed by the car, which stops after a few meters, when it’s already too late. When the dog’s owner rushes to the car and sees that the animal has been run over, he quickly calculates that the chances of saving the dog are zero; nevertheless, the animal is still panting softly and tries to stand, all the while looking up at him, its eyes nearly popping out of its head. The dog, of course, is unable to stand since its body has been sliced in half, and the dog’s owner kneels next to it and begins to pet it and whisper soothing words as tears stream down his face. The animal stops breathing seconds later, and, when the young man goes to pick up the dead body, he notices its intestines are full of Argiope spider larvae; since the young man is studying to be a veterinarian, he is able to identify the larvae on the spot, and then remembers two things he recently learned in one of his classes: first, that the females of the species simulate coitus with each other to entice the males to mate; and second, that after consummation the males release their sperm-filled sex organs inside the females and try to flee, but are typically caught and devoured by them.
2.
Moments before (let us restate, even though it doesn’t matter, that it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh), upon realizing she ran over the dog, the woman driving the car stopped in the middle of the street and got out of her vehicle, bringing a hand to her mouth to suppress a scream. After, she remains standing beside the car, accompanying the young man’s tears at the sight of his run-over dog with a silence that she hopes he interprets, in deference to his pain, as a sign of her sorrow and remorse, but that is actually due to the fact that she can’t think of anything to say. She brings a hand to her cheek, confirming that she, too, is crying. Inside her car is a paper bag with the name of a store printed on the outside, inside the bag is a box of red lace lingerie and a silver vibrator in a small case. The woman, of course, isn’t even thinking about the objects in this moment, but has the sneaking suspicion that everything’s gone wrong and has been going wrong for some time now and hopes that things will start getting better soon, which is why she’d left the house this morning to buy these things—on the off chance they’d make her husband, whom she hasn’t made love to in months, begin to notice her again.
3.
A few kilometers north of where the woman and the run-over dog and the dog’s owner are located (it’s still March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh), the woman’s husband is sitting before a doctor who has just informed him he has prostate cancer. The man thinks he should be interested in learning his chances for survival, in the treatments employed in these kinds of cases and their costs, but when he opens his mouth it feels dry and he thinks he may have bad breath and the only thing that comes to mind is to ask for some water.
4.
Facing him, the doctor gets up from his chair and leaves the room to get a glass of water and on his way he passes a colleague’s examination room. The doctor steals a mournful glance at the small nameplate on the door, thinking about her and her perfume and then silently spelling out her name. They’ve been lovers for a few years now, even though both of them are married and are careful to avoid having the affair interfere with their lives. Yesterday (it was March, it was Friday, it was the year 2010, it was the twenty-sixth, not that any of this really matters) the doctor’s wife was loading the washing machine when an unopened condom slipped out a pants pocket. The secret that the doctor had been keeping from his wife ended in that instant. Not because of the condom itself, which on its own didn’t prove much, but because both he and his wife know he had a vasectomy eight years ago. His belongings now sit in a box in the trunk of his car, and he hopes that by the time he gets to the clinic’s parking lot he’ll have figured out just where to go.
5.
In this same moment (it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s still the twenty-seventh) the doctor’s wife is at the supermarket buying groceries. She’s pushing a shopping cart and absentmindedly tossing into it the items she takes from the shelves. What does she buy? A kilo of rice, packs of ham and smoked turkey, two bottles of vegetable oil, a pack of Palle-brand pasta, two jars of dill pickles, a dozen free-range eggs, three loaves of par-baked frozen bread, two cartons of apple juice and one of tropical punch, three frozen ham-and-pineapple pizzas (the only kind she likes), honey, a kilo of tomatoes, a head of cabbage, pork chops, a box of instant mashed potatoes, a half-kilo bag of frozen Brussels sprouts and a kilo of carrots. On her way to the checkout she stops for a moment at the magazine rack by the floral department and a home decor magazine she often purchases catches her eye; when she leans in to take a copy, she notices that the cover photo is of an elderly couple standing beside each other and smiling, and she sees herself in the aging woman and her husband in the aging man even though both of them are still relatively young, and for the first time since the condom incident she realizes they are no longer going to grow old together, and she starts to cry.
6.
The supermarket cashier is blowing her bangs out of her face and waving a package of goat cheese over the scanner, which produces a beep just like the beeps produced by meat, free-range eggs, regular eggs, six-packs of beer, Christian magazines, and pornographic magazines, all of it reduced to a beep buzzing in her head on nights she can’t sleep. She looks up for a moment at the checkout screen and is about to tell the customer the total when she notices the next customer in line start to cry while looking at a home decor magazine. Then the goat cheese falls from her hands. Of course, it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh.
7.
It’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, and it’s still the twenty-seventh but spring has already arrived. A few kilometers from the supermarket, in order to enjoy the first few rays of sunshine of the year, a shepherd leans against a tree and falls asleep.
8.
Once again: it’s March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh. Some kilometers over the head of the sleeping shepherd flies a commercial airplane. Inside the airplane a woman is leaning against a window, watching the sheep below and thinking, if the shepherd doesn’t wake up soon, the sheep will wander off and roam the mountainside, lost, and wind up wolf food. She wishes she could do something to wake the shepherd, shout or make some kind of gesture, but she knows that he can neither see nor hear her. The woman is a writer. Many kilometers from here, the owner of the run-over dog is carrying a book of hers in his backpack, along with a bottle of water and the two apples he was thinking of eating in the park after his jog. Yesterday afternoon the woman in the car saw a book of hers in a bookstore and almost bought it, but didn’t. At different points in their lives, both the doctor who is the lover of the man with the vasectomy as well as the checkout girl have read this writer, and in general both of them enjoyed her books and would recommend them to other people. Nevertheless, the writer hasn’t written anything in a while; some nameless thing is bothering her and keeping her from writing; after numerous attempts, the writer has given up, and she would gladly give up calling herself a writer if it weren’t for the fact that, on occasion, other people remind her that she is one. Looking down on the sheep through the airplane window, the writer thinks about them lost on the mountainside and tells herself the shepherd has abandoned them—the writer and the sheep—for good, and then she tells herself that, if she could, she would gather up the sheep herself to keep them from getting lost. Then she thinks, if the Bible is right and God is fundamentally a certain type of writer, then he’s the type who is indifferent to the fate of his characters, to those who get lost and suffer and die having never been understood, and, once more she thinks, if God were a just writer, he would create a fence made of words so that his characters wouldn’t wander off and wind up lost, and this fence of words would be the world but also the story, and in it, characters wouldn’t get lost like sheep but would live, in one way or another, forever. Then the writer, who isn’t very good and never has been, for the first and maybe the last time, understands.
9.
A few meters from the writer an elderly man is locked in one of the airplane bathrooms. The man has furtively gathered all of the life vests he could find under the empty seats and then locked himself inside the bathroom with the vests; there, he inflates them. After doing so he puts them on his arms and legs—and when he can’t fit any more on, he just inflates them and lets them fall to the ground and then piles them on top of himself. The elderly man thinks the plane could go down at any moment, and that doing this with the life jackets will save him. It’s still March, it’s Saturday, it’s the year 2010, it’s the twenty-seventh, but this doesn’t really matter in the least.
http://damau.org/archives/43246 translated from the Spanish by Kathleen Heil