Mỗi Ngày Một Chuyện

LÁ THƯ - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Thì ra, không có gì mới lạ trên cõi đời này, là một kịch bản tinh vi nhất của Thượng Đế, được lập đi lập lại, thừa nhận rằng chúng ta đã và đang đóng những vai trò khó nhất hay dễ nhất, vẫn chỉ để Ngài coi.

       
          Cuối bài có "Lá Thư" của Đoàn Chuẩn và Từ Linh.

      LÁ THƯ   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Gởi thư cho anh rồi, mình lại nhìn ra cửa sổ, trời phương nam đẹp rỡ ràng với những đám mây mầu trắng nõn như những cuộn bông gòn chất ngổn ngang trong không gian ...

Mình nhớ tới cái chép miệng của người bạn tưởng như thân lắm, nhưng lúc gặp nhau lại hững hờ...

Quả tình mình không thích loại bạn kiểu này,hội ngộ làm chi, mất thì giờ của nhau, đâu có bắt buộc phải duy trì mối xã giao lãng đãng như trò chơi bắt bóng. 

Mình chủ trương sống cho ra sống, nhiệt tình, " lăn xả vào nhau mà sống, lỡ có kẻ mất đi, thì người còn lại không ân hận xót xa mãi, là đã không đối xử đầy lòng với bạn . 

Chao ôi, với anh lại khác ạ. Một ngày có 24 giờ để vừa ăn ngủ, nghỉ, làm lụng vv... Mình đã trộn lẫn cái chất nhớ anh vào trong mọi sinh hoạt vừa kể, thì có phải là anh gần như sự sống của mình không ?                                                        

 

Nói ra câu trên, e có vẻ to chuyện quá, nhưng ở đời  

 không có những sự kiện nao nao này, chắc là khô khốc lắm. 

Tôi đọc lại lá thư, định là sẽ nhét vô túi áo, rồi thỉnh thoảng lôi nó, lá thư, ra đọc lại xem lời lẽ có chút văn hoa, đỏm đáng không, để tâm tình ...lãng mạn một chút chứ.

Song chu choa, lá thư nằm trong Ipad trời ạ. Nó đẹp một cách chân phương, tỉnh táo, sạch sẽ, văn minh quá xá . 

Người viết hay người đọc có " cổ động " quá, ý quên  cảm động quá, niềm thương nỗi nhớ cũng ...thế thôi, không đẫm lệ bi thương, hay cười văng cả nước miếng xuống lá thư đẹp đẽ ấy được . 

 

Nếu biết tôi đang lý luận với lá thư huỵch toẹt như vậy, anh sẽ bảo là: " May mà Ipad nó viết dùm tôi, chứ tình trạng viết lách, chuyên chở như ngày xưa...hoàng thị của Phạm Thiên Thư, thì ôi thôi rồi, tình sử lại gia tăng quá tải, lại có ít nhất mấy chục bà TTKH  hậu chiến nữa ..."

Tôi chưa kịp hiểu anh định diễn tả gì, anh đã qua kính viễn vọng, nói là thời đại văn minh, nếu như trên đời tị nạn này, có một huyền thoại " Hai sắc hoa ti gôn" như cái thời giữa thập niên 30 thế kỷ trước, thì cảnh sát chỉ việc đi tìm tông tích điện thư là 10 ông nhà văn Thanh Châu xưa, cũng chẳng ấm ớ hội tề trả lời mơ màng " I don' t know " được . 

Ôi chao, có cái thư gởi cho anh thôi, mà một loạt tâm tình về thư từ lôi ra cho đã ...nhớ hả ? 

 

Số là không phải tại lá thư ..." kinh điển nhớ nhung " đã gởi anh đâu. Mà là một dạng bản tình thư tôi móc ra từ chiếc bóp của xã tôi, ông ấy đã mất cách đây 12 năm . 

Tác giả lá thư ấy là cô bé hồi đó mới 17 tuổi, xã tôi thì đã ba chục. 

Ông xã tôi có rất nhiều những lá thư tâm tình của nhiều tác giả khác nhau, nhưng tôi kể về thư cô  nhỏ tuổi nhất. 

Tất cả được biến diễn giống bài vở sang tay nhau mỗi mùa thi của học trò. 

Bấy giờ tôi đã là một hình ảnh không thể thiếu được với xã tôi trước cô mấy năm . 

Ngày cô bé gởi lá thư mà tôi vừa chợt thấy, là ngày tôi đã có 2 đứa con gái thật xinh. 

Cô đứng trên cái chỗ  tôi đứng ở bờ biển Thanh Bình Đà Nẵng 4 năm trước, tức buổi tối chúng tôi đứng dưới sương rơi, nhìn lên đèo Hải Vân, một vài con rắn lửa bò ngoằn ngoèo quanh sườn núi, rồi tắt lịm. 

 

Trong đời tôi hồi ở Tourane, chỉ thấy một lần cháy lớn trên sườn núi bên này đèo Hải Vân .  

Xã tôi là một họa sĩ  "tài tử ", ông không chuyên vẽ, nên chẳng có hành trình mang tranh đi triển lãm . 

Ông muốn có một người mẫu sống chết với ổng, nhưng người mẫu nào cũng chỉ thích ngó tranh rồi đi, chứ không ai muốn ngồi lâu cho " họa sĩ X" đó trầm trồ ngắm nghía, chỉnh trang tư thế vẽ, kể cả tôi, nên bức vẽ nào cũng dở dang . 

Thành xã tôi là nhân vật chỉ gây dở dang cho những người đi qua đời ông, lại cũng kể cả tôi, người đàn bà cứ ung dung giữ chặt tờ hôn thú trong tay, làm như báu vật, tờ hôn thú sẽ là bùa thiêng giữ vườn tình mình ...bất khả xâm phạm không bằng. 

 

Xã tôi thì ...khác, ông giữ lá thư cô bé từ ngày nhận, tới ngày ông chung cuộc, không cố ý giữ mãi, nhưng đã xếp gọn thư trong kẽ ngách của một cái bóp cũ, thì cũng như quên bẵng đi lúc nào không hay.

Nhưng sự kiện nó gây cho quý thiên hạ quen biết ông, không thể nào không nghi ngờ là xã tôi yêu cô bé 17 ấy quá, tờ thư đã rách còn giữ lấy cái lề bạc phếch, chôn trong đáy bóp, gởi thiên thu. 

Lá thư đang nêu đã rách theo  những lằn xếp, giấy pelure mầu xanh đã phai nhạt và bỗng như mỏng lét trong veo, chẳng còn nguyên vẹn một hàng chữ ...

Xã tôi đọc phớt lơ thư ấy, chắc chắn, vì khi tôi thản nhiên nhắc lại vài dòng ...tâm niệm trong thư 17 tuổi kia, xã tôi ngơ ngác hỏi: 

 "Ủa, chớ M nói chi rứa, anh không hiểu, ý M định nhờ anh chuyện chi, nói rõ mau " . 

 

Ố ô, tới lượt tôi ngạc nhiên, vì tôi lại nhớ mài mại câu văn của tôi, cứ lởn vởn trong Ipad, rằng: " Buổi sáng mở cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, thấy sương bay nhè nhẹ, lại nhớ anh trong nước mắt " . 

Mình sửng sốt ...có lý nào là thư của mình không, thư của mình trong rất nhiều trang chữ viết...

Mình đã từng viết cho anh, ngó đâu cũng nhớ anh trong nước mắt ...Anh thân kính, có phải thế không?

Thì ra, không có gì mới lạ trên cõi đời này, là một kịch bản tinh vi nhất của Thượng Đế, được lập đi lập lại, thừa nhận rằng chúng ta đã và đang đóng những vai trò khó nhất hay dễ nhất, vẫn chỉ để Ngài coi.

Rồi ngài sẽ thêm vào hay cắt bỏ đi những điều vô lý , vô tình, để xã hội mỗi lúc mỗi hoàn thiện hơn thôi ...

 

           CAO MỴ NHÂN (HNPD) 


Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

LÁ THƯ - CAO MỴ NHÂN

(HNPD) Thì ra, không có gì mới lạ trên cõi đời này, là một kịch bản tinh vi nhất của Thượng Đế, được lập đi lập lại, thừa nhận rằng chúng ta đã và đang đóng những vai trò khó nhất hay dễ nhất, vẫn chỉ để Ngài coi.

       
          Cuối bài có "Lá Thư" của Đoàn Chuẩn và Từ Linh.

      LÁ THƯ   -   CAO MỴ NHÂN 

 

Gởi thư cho anh rồi, mình lại nhìn ra cửa sổ, trời phương nam đẹp rỡ ràng với những đám mây mầu trắng nõn như những cuộn bông gòn chất ngổn ngang trong không gian ...

Mình nhớ tới cái chép miệng của người bạn tưởng như thân lắm, nhưng lúc gặp nhau lại hững hờ...

Quả tình mình không thích loại bạn kiểu này,hội ngộ làm chi, mất thì giờ của nhau, đâu có bắt buộc phải duy trì mối xã giao lãng đãng như trò chơi bắt bóng. 

Mình chủ trương sống cho ra sống, nhiệt tình, " lăn xả vào nhau mà sống, lỡ có kẻ mất đi, thì người còn lại không ân hận xót xa mãi, là đã không đối xử đầy lòng với bạn . 

Chao ôi, với anh lại khác ạ. Một ngày có 24 giờ để vừa ăn ngủ, nghỉ, làm lụng vv... Mình đã trộn lẫn cái chất nhớ anh vào trong mọi sinh hoạt vừa kể, thì có phải là anh gần như sự sống của mình không ?                                                        

 

Nói ra câu trên, e có vẻ to chuyện quá, nhưng ở đời  

 không có những sự kiện nao nao này, chắc là khô khốc lắm. 

Tôi đọc lại lá thư, định là sẽ nhét vô túi áo, rồi thỉnh thoảng lôi nó, lá thư, ra đọc lại xem lời lẽ có chút văn hoa, đỏm đáng không, để tâm tình ...lãng mạn một chút chứ.

Song chu choa, lá thư nằm trong Ipad trời ạ. Nó đẹp một cách chân phương, tỉnh táo, sạch sẽ, văn minh quá xá . 

Người viết hay người đọc có " cổ động " quá, ý quên  cảm động quá, niềm thương nỗi nhớ cũng ...thế thôi, không đẫm lệ bi thương, hay cười văng cả nước miếng xuống lá thư đẹp đẽ ấy được . 

 

Nếu biết tôi đang lý luận với lá thư huỵch toẹt như vậy, anh sẽ bảo là: " May mà Ipad nó viết dùm tôi, chứ tình trạng viết lách, chuyên chở như ngày xưa...hoàng thị của Phạm Thiên Thư, thì ôi thôi rồi, tình sử lại gia tăng quá tải, lại có ít nhất mấy chục bà TTKH  hậu chiến nữa ..."

Tôi chưa kịp hiểu anh định diễn tả gì, anh đã qua kính viễn vọng, nói là thời đại văn minh, nếu như trên đời tị nạn này, có một huyền thoại " Hai sắc hoa ti gôn" như cái thời giữa thập niên 30 thế kỷ trước, thì cảnh sát chỉ việc đi tìm tông tích điện thư là 10 ông nhà văn Thanh Châu xưa, cũng chẳng ấm ớ hội tề trả lời mơ màng " I don' t know " được . 

Ôi chao, có cái thư gởi cho anh thôi, mà một loạt tâm tình về thư từ lôi ra cho đã ...nhớ hả ? 

 

Số là không phải tại lá thư ..." kinh điển nhớ nhung " đã gởi anh đâu. Mà là một dạng bản tình thư tôi móc ra từ chiếc bóp của xã tôi, ông ấy đã mất cách đây 12 năm . 

Tác giả lá thư ấy là cô bé hồi đó mới 17 tuổi, xã tôi thì đã ba chục. 

Ông xã tôi có rất nhiều những lá thư tâm tình của nhiều tác giả khác nhau, nhưng tôi kể về thư cô  nhỏ tuổi nhất. 

Tất cả được biến diễn giống bài vở sang tay nhau mỗi mùa thi của học trò. 

Bấy giờ tôi đã là một hình ảnh không thể thiếu được với xã tôi trước cô mấy năm . 

Ngày cô bé gởi lá thư mà tôi vừa chợt thấy, là ngày tôi đã có 2 đứa con gái thật xinh. 

Cô đứng trên cái chỗ  tôi đứng ở bờ biển Thanh Bình Đà Nẵng 4 năm trước, tức buổi tối chúng tôi đứng dưới sương rơi, nhìn lên đèo Hải Vân, một vài con rắn lửa bò ngoằn ngoèo quanh sườn núi, rồi tắt lịm. 

 

Trong đời tôi hồi ở Tourane, chỉ thấy một lần cháy lớn trên sườn núi bên này đèo Hải Vân .  

Xã tôi là một họa sĩ  "tài tử ", ông không chuyên vẽ, nên chẳng có hành trình mang tranh đi triển lãm . 

Ông muốn có một người mẫu sống chết với ổng, nhưng người mẫu nào cũng chỉ thích ngó tranh rồi đi, chứ không ai muốn ngồi lâu cho " họa sĩ X" đó trầm trồ ngắm nghía, chỉnh trang tư thế vẽ, kể cả tôi, nên bức vẽ nào cũng dở dang . 

Thành xã tôi là nhân vật chỉ gây dở dang cho những người đi qua đời ông, lại cũng kể cả tôi, người đàn bà cứ ung dung giữ chặt tờ hôn thú trong tay, làm như báu vật, tờ hôn thú sẽ là bùa thiêng giữ vườn tình mình ...bất khả xâm phạm không bằng. 

 

Xã tôi thì ...khác, ông giữ lá thư cô bé từ ngày nhận, tới ngày ông chung cuộc, không cố ý giữ mãi, nhưng đã xếp gọn thư trong kẽ ngách của một cái bóp cũ, thì cũng như quên bẵng đi lúc nào không hay.

Nhưng sự kiện nó gây cho quý thiên hạ quen biết ông, không thể nào không nghi ngờ là xã tôi yêu cô bé 17 ấy quá, tờ thư đã rách còn giữ lấy cái lề bạc phếch, chôn trong đáy bóp, gởi thiên thu. 

Lá thư đang nêu đã rách theo  những lằn xếp, giấy pelure mầu xanh đã phai nhạt và bỗng như mỏng lét trong veo, chẳng còn nguyên vẹn một hàng chữ ...

Xã tôi đọc phớt lơ thư ấy, chắc chắn, vì khi tôi thản nhiên nhắc lại vài dòng ...tâm niệm trong thư 17 tuổi kia, xã tôi ngơ ngác hỏi: 

 "Ủa, chớ M nói chi rứa, anh không hiểu, ý M định nhờ anh chuyện chi, nói rõ mau " . 

 

Ố ô, tới lượt tôi ngạc nhiên, vì tôi lại nhớ mài mại câu văn của tôi, cứ lởn vởn trong Ipad, rằng: " Buổi sáng mở cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, thấy sương bay nhè nhẹ, lại nhớ anh trong nước mắt " . 

Mình sửng sốt ...có lý nào là thư của mình không, thư của mình trong rất nhiều trang chữ viết...

Mình đã từng viết cho anh, ngó đâu cũng nhớ anh trong nước mắt ...Anh thân kính, có phải thế không?

Thì ra, không có gì mới lạ trên cõi đời này, là một kịch bản tinh vi nhất của Thượng Đế, được lập đi lập lại, thừa nhận rằng chúng ta đã và đang đóng những vai trò khó nhất hay dễ nhất, vẫn chỉ để Ngài coi.

Rồi ngài sẽ thêm vào hay cắt bỏ đi những điều vô lý , vô tình, để xã hội mỗi lúc mỗi hoàn thiện hơn thôi ...

 

           CAO MỴ NHÂN (HNPD) 


BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm