Thân Hữu Tiếp Tay...
Lại có người chết ở đồn công an - Mai Tú Ân
( HNPD ) Có một điều đáng buồn, đáng phẫn nộ diễn ra trong thời gian gần đây
Mai Tú Ân ( HNPD )
( HNPD )
Có một điều đáng buồn, đáng phẫn nộ diễn ra trong thời gian gần đây khi
liên tiếp xảy ra những vụ người dân bị chết khi được mời về đồn công
an. Những công dân Việt Nam đó ở mọi địa phương khác nhau, đủ mọi thành
phần, lứa tuổi, có tội hay không có tội nhưng đều giống hệt nhau ở những
bước đi cuối cùng của cuộc đời mình. Đó là hoàn toàn khỏe mạnh khi được
mời hay bị bắt vào đồn công an nhưng lại bị khiêng ra khỏi đồn khi hồn
đã lìa khỏi xác...
Như
những tiếng chuông trầm buồn rung lên ai oán trong khung cảnh ma ám
khi những cái chết ấy xảy ra, khi thân nhân của họ đem thi hài lạnh cứng
đi xuống phố. Chúng ta sẽ không nêu tên người chết bởi sự tôn trọng đến
người chết, nhưng chúng ta không thể không nhắc đến những thân xác quặt
quẹo với chi chít vết thương trên người. Chúng ta không thể không nhìn
thấy những vệt cắt cổ mở hoác ra hay vệt vòng dây oan nghiệt quấn quanh
cổ họ. Những con người mà chỉ mới một hai ngày trước còn vui cười với
gia đình, vợ con thì nay nằm im buông xuôi giữa tiếng khóc than, tiếng
hờ oán cũng của gia đình, vợ con...
Chúng
tôi không nắm vững được từng vụ việc chết người này nên chúng tôi không
thể nói đến từng vụ việc nhưng chúng tôi sẽ nói đến tổng thể, nói đến
một bức tranh buồn về những cái chết ở trong đồn công an.
Đồn
công an lẽ ra phải là nơi an toàn nhất cho mọi công dân. Đó là một nơi
mà nhà nước đã xây dựng kiên cố, có những người thi hành pháp luật được
đào tạo để bảo vệ chặt chẽ với vũ khí trong tay đó phải là nơi để cho
những người dân tin tưởng, gửi gắm tinh thần hay thể xác của mình khi có
hữu sự. Đồn công an phải là một nơi an toàn nhất khi người dân vào đó
bất kể đúng sai, bất kể có tội hay không. Họ đều được bảo vệ bởi luật
pháp và bởi những người thi hành luật pháp ở trong đó. Tóm lại đồn công
an phải là một nơi an toàn tuyệt đối cho mọi công dân. Cho dù người dân,
vì một lý do nào đó mà có muốn chết thì cũng thể chết...
Nhưng
rồi người chết vẫn diễn ra trong đồn công an, và những người có trách
nhiệm phải bảo vệ tính mạng của họ vẫn giải thích quanh co là nạn nhân
đã tự tử.
Những
thi hài người chết, hay những cái quan tài rong ruổi xuống phố cùng
những tiếc khóc đau xé lòng của thân nhân, rồi những hình ảnh thâm tím
của những người chết oan khốc đó vẫn hiện lên như những tha nhân đau khổ
không bao giờ được siêu thoát khỏi cuộc đời uất hận này.
Xảy
ra những cái chết không phải là không điều tra được nhưng những người
có trách nhiệm luôn tránh né hoặc dùng tiền để khỏa lấp. Trong khi cái
cần làm là một cuộc điều tra tới chân tơ kẽ tóc của vụ việc thì lại
không làm. Điều tra để tìm ra sự thật trong trụ sở CA là một việc quá dễ
dàng vì có lắp nhiều các camera. Các lãnh đạo ngành CA phải hiểu rằng
chỉ có thẳng tay với những kẻ thủ ác trong ngành thì mới đem lại niềm
tin cho người dân. Nếu xảy ra chuyện thì người đứng đầu ở đó phải chịu
trách nhiệm, kể cả để cho tù nhân đánh nhau hoặc tự tử...
Với
những quyền lực tuyệt đối, với trang thiết bị của ngành đầy đủ thì sẽ
sinh ra những kẻ ưa dùng bạo lực, ưa thể hiện sự hung bạo với những nạn
nhân rơi vào tay họ. Và kết quả là những cái chết oan ức xảy ra trong cơ
quan công an như một lẽ tất nhiên.
Chẳng
có cuộc điều tra độc lập nào khi có những vụ chết người đáng ngờ như
thế, và thậm chí cũng không có cả cơ quan điều tra độc lập với ngành
công an nữa. Chỉ có các cuộc điều tra nội bộ nên kết quả thì cũng chỉ là
kết quả nội bộ. Và những cái chết đầy uất hận của người dân vẫn treo lơ
lửng như những bóng ma đang lẩn quất trong các đồn công an...
Mai Tú Ân ( HNPD )
Lại có người chết ở đồn công an - Mai Tú Ân
( HNPD ) Có một điều đáng buồn, đáng phẫn nộ diễn ra trong thời gian gần đây
( HNPD )
Có một điều đáng buồn, đáng phẫn nộ diễn ra trong thời gian gần đây khi
liên tiếp xảy ra những vụ người dân bị chết khi được mời về đồn công
an. Những công dân Việt Nam đó ở mọi địa phương khác nhau, đủ mọi thành
phần, lứa tuổi, có tội hay không có tội nhưng đều giống hệt nhau ở những
bước đi cuối cùng của cuộc đời mình. Đó là hoàn toàn khỏe mạnh khi được
mời hay bị bắt vào đồn công an nhưng lại bị khiêng ra khỏi đồn khi hồn
đã lìa khỏi xác...
Như
những tiếng chuông trầm buồn rung lên ai oán trong khung cảnh ma ám
khi những cái chết ấy xảy ra, khi thân nhân của họ đem thi hài lạnh cứng
đi xuống phố. Chúng ta sẽ không nêu tên người chết bởi sự tôn trọng đến
người chết, nhưng chúng ta không thể không nhắc đến những thân xác quặt
quẹo với chi chít vết thương trên người. Chúng ta không thể không nhìn
thấy những vệt cắt cổ mở hoác ra hay vệt vòng dây oan nghiệt quấn quanh
cổ họ. Những con người mà chỉ mới một hai ngày trước còn vui cười với
gia đình, vợ con thì nay nằm im buông xuôi giữa tiếng khóc than, tiếng
hờ oán cũng của gia đình, vợ con...
Chúng
tôi không nắm vững được từng vụ việc chết người này nên chúng tôi không
thể nói đến từng vụ việc nhưng chúng tôi sẽ nói đến tổng thể, nói đến
một bức tranh buồn về những cái chết ở trong đồn công an.
Đồn
công an lẽ ra phải là nơi an toàn nhất cho mọi công dân. Đó là một nơi
mà nhà nước đã xây dựng kiên cố, có những người thi hành pháp luật được
đào tạo để bảo vệ chặt chẽ với vũ khí trong tay đó phải là nơi để cho
những người dân tin tưởng, gửi gắm tinh thần hay thể xác của mình khi có
hữu sự. Đồn công an phải là một nơi an toàn nhất khi người dân vào đó
bất kể đúng sai, bất kể có tội hay không. Họ đều được bảo vệ bởi luật
pháp và bởi những người thi hành luật pháp ở trong đó. Tóm lại đồn công
an phải là một nơi an toàn tuyệt đối cho mọi công dân. Cho dù người dân,
vì một lý do nào đó mà có muốn chết thì cũng thể chết...
Nhưng
rồi người chết vẫn diễn ra trong đồn công an, và những người có trách
nhiệm phải bảo vệ tính mạng của họ vẫn giải thích quanh co là nạn nhân
đã tự tử.
Những
thi hài người chết, hay những cái quan tài rong ruổi xuống phố cùng
những tiếc khóc đau xé lòng của thân nhân, rồi những hình ảnh thâm tím
của những người chết oan khốc đó vẫn hiện lên như những tha nhân đau khổ
không bao giờ được siêu thoát khỏi cuộc đời uất hận này.
Xảy
ra những cái chết không phải là không điều tra được nhưng những người
có trách nhiệm luôn tránh né hoặc dùng tiền để khỏa lấp. Trong khi cái
cần làm là một cuộc điều tra tới chân tơ kẽ tóc của vụ việc thì lại
không làm. Điều tra để tìm ra sự thật trong trụ sở CA là một việc quá dễ
dàng vì có lắp nhiều các camera. Các lãnh đạo ngành CA phải hiểu rằng
chỉ có thẳng tay với những kẻ thủ ác trong ngành thì mới đem lại niềm
tin cho người dân. Nếu xảy ra chuyện thì người đứng đầu ở đó phải chịu
trách nhiệm, kể cả để cho tù nhân đánh nhau hoặc tự tử...
Với
những quyền lực tuyệt đối, với trang thiết bị của ngành đầy đủ thì sẽ
sinh ra những kẻ ưa dùng bạo lực, ưa thể hiện sự hung bạo với những nạn
nhân rơi vào tay họ. Và kết quả là những cái chết oan ức xảy ra trong cơ
quan công an như một lẽ tất nhiên.
Chẳng
có cuộc điều tra độc lập nào khi có những vụ chết người đáng ngờ như
thế, và thậm chí cũng không có cả cơ quan điều tra độc lập với ngành
công an nữa. Chỉ có các cuộc điều tra nội bộ nên kết quả thì cũng chỉ là
kết quả nội bộ. Và những cái chết đầy uất hận của người dân vẫn treo lơ
lửng như những bóng ma đang lẩn quất trong các đồn công an...
Mai Tú Ân ( HNPD )