Quán Bên Đường
Một Phi Vụ Đỡ Đẻ _ Hồng Điểu Jovi Tư Râu ( Biên Hùng chuyển )
Khoảng giữa năm 1972, vào một buổi tối, chúng tôi lên ca trực bay phi vụ “Kim Cương Charlie” tản thương cho vùng IV Chiến Thuật.
Phi vụ Charlie thường phải bay tản thương bao vùng, từ phía nam sông Bassac hay còn gọi sông Hậu Giang, xuống tận Mũi Cà Mau.
Lúc 6 giờ chiều, giao ca giữa Phi Hành Đoàn (PHĐ) bay ban ngày và PHĐ bay đêm. Chúng tôi vào Phòng Hành Quân nhận phi vụ lệnh, Trưởng Phi Cơ (TPC) sang phòng “Dust Off Control” thu một xấp đơn xin tản thương do Quân Đoàn chuyển xuống. Trong các đơn xin bốc thương binh, thì thấy có một cái đơn mang mã số DH…..Ông TPC đọc xong, ổng tủm tỉm cười, dò trên bản đồ, tìm tọa độ bãi đáp của cái đơn tản thương kỳ lạ chưa từng gặp bao giờ này.
Sau đó ổng quay qua nói với PHĐ chúng tôi:
- Mẹ cóc! Tối nay tụi mình vớ bở, có cái phi vụ đặc biệt, ra Hòn Đá Bạc, Cà Mau bốc thương binh, kèm thêm một bà vợ lính sanh khó. Bà này là vợ của ông Trưởng Đồn, đóng ở ngoài biển, trên Hòn Đá Bạc.
Anh Y Tá Phi Hành với giọng tiếu lâm, quen miệng chửi thề:
- Đù Mẻ! Bốc đàn bà đẻ, hổng biết hên hay xui đây? Cha nội trưởng đồn này, hổng chịu để vợ ở nhà, trong đất liền, lâu lâu về thăm có đã hơn hông?? Chắc chả ấy, ở ngoải biển buồn quá, nên đem vợ ra ngoài đảo dập dình cho đỡ buồn, làm tụi mình phải liên đới chịu trách nhiệm….
Dân Việt Nam ta, hay tin dị đoan, cho rằng thấy phụ nữ đang sanh đẻ, là sẽ gặp chuyện xui. Còn chở quan tài, hay người chết sẽ gặp chuyện hên.
Tui nói giỡn chơi với anh Y Tá:
- Vậy chứ ông già chú hồi xưa, thấy bà già chú đang đẻ ra chú, ổng có gặp xui đâu? Mà còn nuôi chú lớn tới giờ này, xách băng ca đi cứu người ta, mà chú kêu xui, là xui cái gì??
Anh Y Tá đáp liền:
- Ông già nhìn bà già đẻ là cái khác à!!!! Còn người ngoài đẻ, thì phải khác hẳn chứ!!
Ông TPC cười mím chi, nói:
- ĐM! Người nhà hay người ngoài đẻ, thì cũng ở chỗ đó, đâu có khác gì!!! Thôi! Dzông tụi bay…
Những mẩu chuyện tán dóc như vậy, đôi khi tạo cho chúng tôi niềm phấn khởi, trước khi leo lên máy bay.
Sau khi TPC lấy đầy đủ các chi tiết tọa độ, tần số FM liên lạc với quân bạn của các đơn vị xin tản Thương. PHĐ chúng tôi khăn gói quả mướp, áo giáp, đồ phụ tùng cứu thương, lỉnh kỉnh bước ra khỏi Phòng Hành Quân, trèo lên xe Pick Up.
Anh tài xế của phi đội chở chúng tôi xuống phòng An Phi, Phi Trang, ký mượn áo phao và các dụng cụ rescue, survival đi biển, sau đó chở chúng tôi ra ụ Parking, check máy bay và làm tiền phi.
Tàu OK. TPC quay máy, cất cánh rời phi trường lên vùng bốc thương binh. Trên phi trình xuống Cà Mau, Trưởng Phi Cơ cho biết sẽ ghé một, hai tọa độ, đồn bót quân bạn trong vùng Chương Thiện, Rạch Giá bốc một số thương binh nhẹ tải về quân y viện Cà Mau, sau đó sẽ bay trực chỉ ra Hòn Đá Bạc.
Đáp bệnh viện Cà Mau thả thương binh xong. Trước khi cất cánh rời bệnh viện. PHĐ chúng tôi ai nấy đều nghiêm chỉnh, áo mũ cân đai, cởi áo giáp ra, mặc áo phao, đèn Stobe light, flare gun, nai nịt đầy đủ trên người, chuẩn bị cho chuyến phi trình ra đảo, băng qua eo biển.
Những phi vụ băng qua biển như thế này, chúng tôi vẫn thường xuyên bay ra đảo Phú Quốc tản thương, đi về thường xuyên, nhưng là lúc ban ngày, chẳng có gì là nao núng. Phi vụ băng qua biển lần này, lại là lúc bay ban đêm. Hơn thế nữa, bãi đáp lại là cái đồn trấn biên trên đảo Đá Bạc, nằm chơi vơi ở trên một sườn núi của hòn đảo. Ông TPC nói cho PHĐ biết, nếu ra đến nơi mà gió biển thổi quá mạnh, không đáp được, thì sẽ báo về Dust Off Control xin dời phi vụ, chờ PHĐ sáng hôm sau sẽ bốc.
PHĐ bàn thảo, ông TPC suy đi, tính lại, nếu hủy bỏ phi vụ, chờ đến sáng hôm sau, sợ baby sẽ bị chết ngộp trong bụng mẹ và anh thương binh bị miểng mìn nổ trên Hòn Đá Bạc có còn cầm cự được bao lâu, nếu không cứu kịp.
Thế rồi ổng bấm intercom nói với PHĐ quyết định bay ra đảo và tìm mọi phương pháp đáp, để thử tài bay bổng của chính ông.
Trên phi trình từ đất liền ra Hòn Đá Bạc, tôi nhìn xuống biển, thấy những chiếc tàu đánh cá, giăng đèn sáng rực, bắt cá mực. Những giải ánh sáng lấp lánh của tàu câu mực, long lanh dội xuống nước biển, nhìn tuyệt đẹp, như một khu phố đèn điện sáng óng ánh lúc ban đêm, sau cơn mưa.
Từ Cà Mau bay ra hòn Đá Bạc khoảng hơn 20’ và từ bờ đất liền băng qua eo biển đến Hòn Đá Bạc khoảng chừng gần 10 phút.
Vừa cất cánh rời Cà Mau, TPC đổi tần số FM liên lạc với quân bạn dưới đồn, trên Hòn Đá Bạc:
- TPC: Hoàng Hải! Hoàng Hải! Đây Hồng Điểu gọi……
Tức thì có tiếng máy truyền tin contact rè rè trả lời…
- Hồng Điểu đây Hoàng Hải tôi nghe thẩm quyền rõ 5/5..!!!
- TPC: OK! Hồng Điểu chúng tôi sắp đến nhà bạn, nhẩy 4 lần tango với gia đình bạn. Nhờ bạn check lại coi chai Whiskey bẻ và cái thùng nước lèo đang sôi của bạn có còn cần Hồng Điểu nữa hay không? Over!!!!
- Trình thẩm quyền! Hoàng Hải chúng tôi đang chờ Hồng Điểu (HĐ) như chờ mẹ về chợ..
- TPC: OK! Vậy Hoàng Hải! Bạn cho mấy đứa em đem chai Whiskey và thùng nước sôi ra bàn bida sẵn sàng, rồi cho mấy đứa em làm “Anh dũng Non nước” = (an ninh) chung quanh cái bàn Bida (bãi đáp)! Nhận rõ, trả lời???
- Hoàng Hải! Tôi nhận hiểu rồi Hồng Điểu!! Tôi sẽ cho mấy đứa em nó mở đóm đóm chớp mắt để Hồng Điểu nhìn thấy tôi. Khi nào Hồng Điểu thấy con đom đóm, thì cho Hoàng Hải tôi biết??... Trình thẩm quyền !!!…
Trên hướng bay ra Hòn Đá Bạc, PHĐ chúng tôi tiếp tục giữ liên lạc với quân bạn dưới đồn…. Bay ra khỏi đất liền khoảng vài phút. Chúng tôi orbit máy bay hướng Nam trên biển của tỉnh Rạch Giá, hướng Bắc hòn Đá Bạc và yêu cầu quân bạn làm dấu hiệu bãi đáp cho chúng tôi ghé xuống.
Orbit chừng ¾ vòng thì chúng tôi đã thấy dấu hiệu đèn chớp tắt!! chớp tắt! của quân bạn. Họ dùng đèn Pin (Torch) chiếu từ dưới núi Đá Bạc lên hướng 5 giờ của máy bay và quơ vòng vòng… Quan sát dưới chỗ chớp đèn, chúng tôi nhận thấy một cái mũi tên sáng chỉ hướng SW với đầy đủ những ngọn đèn dầu, cháy lấp lánh trên mũi tên. Đó là những chiếc đèn do các binh sĩ chế tạo, có lẽ bằng những lon đồ hộp, lương khô hành quân (C ration) hoặc bằng chiếc đèn cắt ½ cái chai, để làm dấu hiệu của đồn khi cần gọi phi cơ đến yểm trợ lúc ban đêm. Những chiếc đèn trên mũi tên này, chúng tôi thấy hàng ngày mỗi khi đáp xuống đồn bót bốc thương binh..
Ông Trưởng Phi Cơ tiếp tục liên lạc xuống dưới đồn:
- TPC: Hoàng Hải!! Hoàng Hải !!! Hồng Điểu (HĐ) đã thấy đom đóm chớp mắt của bạn rồi. Bạn cho biết hướng nào ghé nhà bạn tốt nhất?? Hoàng Hải nhận rõ trả lời ???
- Hoàng Hải!! Trình thẩm quyền, cho con chim lạng từ Đống Đa, Bắc Bình (hướng Đông Bắc) xuống Tư Tưởng, Non Nước (Tây Nam) là tốt nhất.
- TPC: Hoàng Hải! Hoàng Hải!! khoảng 2 phẩy (2 phút) nữa, HĐ sẽ bắt tay bạn, bạn tiếp tục cho đom đóm chớp, để HĐ định hướng ghé nhà bạn. Nhận rõ trả lời ???
Khi Phi Cơ xuống cao độ còn khoảng 100 feet. TPC bật đèn pha, tìm bãi đáp. Tám con mắt của PHĐ chúng tôi, tập trung quan sát, clear chung quanh bãi đáp.
Bãi đáp “Heliport” cũng khá clear, gió biển tuy thổi khá mạnh vào trườn núi, rồi dội lại, làm cho phi cơ tròng trành, lắc lư chút xíu, nhưng với tài lão luyện đáp đêm của các cánh chim Hồng Điểu. Ông TPC đã đặt con tàu xuống Heliport một cách an toàn.
Vì bay trên biển, nên hai cánh cửa cargo phía sau máy bay phải mở tối đa, để phòng khi đáp emergency, PHĐ dễ dàng có lối thoát hiểm.
Bốc thương binh và sản phụ xong, máy bay cất cánh lấy cao độ an toàn. Y tá phi hành khám xét lại các thương bệnh binh để báo cáo tình trạng sức khoẻ. Khi anh Y tá rọi đèn, mở tấm mền đắp cho người sản phụ đang nhăn nhó quặn đau. Anh ta loay hoay khám xét bộ phận quan trọng, khu vực em bé sắp sửa chui ra.
Trong lúc gió phía ngoài phi cơ, vỗ tạt mạnh vào trong tàu làm cho tấm mền đắp trên sản phụ bay lên lất phất. Chàng Y Tá nhà ta phải vội chộp lấy góc tấm mền, chèn xuống dưới băng ca, rồi vui vẻ bấm intercom nói với PHĐ:
- Ù Mẻ! Nước ối của bà nội này, nó bay tùm lum, văng vô mặt tui, ớn quá.
Thế là cả PHĐ cùng cười muốn bẻ bụng. Ông TPC chọc quê:
- Ê! Chú mày coi lại coi, nước ối có bay dính vô miệng hông? Mặn hay ngọt mảy??
Làm cả PHĐ chúng tôi vui cười chọc quê Y Tá suốt phi trình từ Đá Bạc về Cà Mau và qua các phi vụ tản thương kế tiếp trong đêm.
Bay khoảng thêm vài phút nữa, chắc có lẽ em bé sợ tiếng máy bay, nên đã thập thò, lòi ra cái bàn chân. Tôi phải phụ rọi đèn để anh Y tá làm công tác hộ sinh (Cậu đỡ Midwife). Lần đầu tiên chúng tôi được phép nhìn tự do cái sự đời. Ôi! Sao mà nó kỳ diệu !!!
Y tá báo cáo:
- Em bé sanh ngược.
Rồi anh ta cố dùng phương pháp thủ thuật để cứu. Nhưng thời gian ngay lúc đó, thì phi cơ cũng vào không phận tỉnh Cà Mau và từ từ hạ cánh đáp xuống bệnh viện.
Trước khi đáp, TPC đổi tần số sang TOC liên lạc với nhóm cấp cứu bệnh viện. Ngay tức khắc, bác sĩ và y tá đã trực sẵn trên bãi đáp, trong bệnh viện. Phi cơ vừa đáp xuống chạm đất, là họ cấp tốc đưa sản phụ vào phòng hộ sinh cấp cứu.
HĐ chúng tôi cũng phải tắt máy nghỉ xả hơi khoảng hơn một tiếng hồ, đợi Y tá phi hành vào bệnh viện làm thủ tục báo cáo hồ sơ y bạ.
Nhờ cái phi vụ đỡ đẻ này, mà chúng tôi có đề tài, vừa bay tản thương, vừa tán dóc cũng đỡ boring, giữa đêm khuya cô tịch trên bầu trời QK IV.
Phi vụ cuối cùng vào khoảng gần 5 giờ sáng đêm hôm đó, trên phi trình di tản thương binh từ U Minh về Cần Thơ. PHĐ ai nấy đều thấm mệt qua một đêm dài. Mọi người đang im lặng, chỉ còn có tiếng cánh quạt chém gió kêu pành pạch trên không. Phi cơ đang bình phi, thì anh Y Tá bấm intercom ngâm bài thơ bất hủ:
Sáng trăng mà tưởng tối trời
Em ngồi, em để sự đời em ra
Sự đời như cái lá đa
Đen như mõm chó, chém cha sự đời
Làm PHĐ phì cười, tỉnh táo đỡ ngáp ngủ. Thế là chúng tôi lại cùng vui đùa tán dóc với nhau, cho đến khi đáp bệnh viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ thả thương binh, rồi bay về Phi trường hoàn tất phi vụ tản thương đêm.
Hai hôm sau, chúng tôi lên ca trực, bay tản thương ban ngày. Tới giờ nghỉ trưa, chúng tôi đáp bệnh viện Cà Mau gửi phi cơ, rồi đi ăn trưa.
Sau khi ăn trưa ở quán ngoài phố, trước cổng bệnh viện. Chúng tôi ghé vào nhà thương thăm mấy cô y tá xinh xinh Cà Mau. Được biết em bé mà chúng tôi tản thương đêm hôm trước, vẫn còn nằm trong bệnh viện. Chúng tôi lại phòng hộ sản thăm mẹ con em bé. Người Mẹ rối rít cảm ơn chúng tôi, nhưng chị ta tỏ vẻ hơi thẹn một chút. Chị cho biết, vợ chồng chị đã đặt tên khai sinh cho bé gái là Huỳnh Hồng Hải Yến.
Hồng Hải Yến (có nghĩa là con chim hồng của biển cả).
Nếu cuộc đời bình yên và bằng phẳng cả, thì giờ đây có lẽ Hải Yến đã trở thành bà Mẹ của một bày con và cũng có thể Cô nàng đã trở thành bà nội hay bà ngoại rồi..
Đó là một kỷ niệm, một ấn tượng, trong cuộc đời bay bổng tản thương của Hồng Điểu chúng tôi. Giờ đây, đôi khi nhớ lại dĩ vãng một thời, thấy mà vui vui….
Hồng Điểu Jovi Tư Râu (Australia)
Một Phi Vụ Đỡ Đẻ _ Hồng Điểu Jovi Tư Râu ( Biên Hùng chuyển )
Khoảng giữa năm 1972, vào một buổi tối, chúng tôi lên ca trực bay phi vụ “Kim Cương Charlie” tản thương cho vùng IV Chiến Thuật.
Phi vụ Charlie thường phải bay tản thương bao vùng, từ phía nam sông Bassac hay còn gọi sông Hậu Giang, xuống tận Mũi Cà Mau.
Lúc 6 giờ chiều, giao ca giữa Phi Hành Đoàn (PHĐ) bay ban ngày và PHĐ bay đêm. Chúng tôi vào Phòng Hành Quân nhận phi vụ lệnh, Trưởng Phi Cơ (TPC) sang phòng “Dust Off Control” thu một xấp đơn xin tản thương do Quân Đoàn chuyển xuống. Trong các đơn xin bốc thương binh, thì thấy có một cái đơn mang mã số DH…..Ông TPC đọc xong, ổng tủm tỉm cười, dò trên bản đồ, tìm tọa độ bãi đáp của cái đơn tản thương kỳ lạ chưa từng gặp bao giờ này.
Sau đó ổng quay qua nói với PHĐ chúng tôi:
- Mẹ cóc! Tối nay tụi mình vớ bở, có cái phi vụ đặc biệt, ra Hòn Đá Bạc, Cà Mau bốc thương binh, kèm thêm một bà vợ lính sanh khó. Bà này là vợ của ông Trưởng Đồn, đóng ở ngoài biển, trên Hòn Đá Bạc.
Anh Y Tá Phi Hành với giọng tiếu lâm, quen miệng chửi thề:
- Đù Mẻ! Bốc đàn bà đẻ, hổng biết hên hay xui đây? Cha nội trưởng đồn này, hổng chịu để vợ ở nhà, trong đất liền, lâu lâu về thăm có đã hơn hông?? Chắc chả ấy, ở ngoải biển buồn quá, nên đem vợ ra ngoài đảo dập dình cho đỡ buồn, làm tụi mình phải liên đới chịu trách nhiệm….
Dân Việt Nam ta, hay tin dị đoan, cho rằng thấy phụ nữ đang sanh đẻ, là sẽ gặp chuyện xui. Còn chở quan tài, hay người chết sẽ gặp chuyện hên.
Tui nói giỡn chơi với anh Y Tá:
- Vậy chứ ông già chú hồi xưa, thấy bà già chú đang đẻ ra chú, ổng có gặp xui đâu? Mà còn nuôi chú lớn tới giờ này, xách băng ca đi cứu người ta, mà chú kêu xui, là xui cái gì??
Anh Y Tá đáp liền:
- Ông già nhìn bà già đẻ là cái khác à!!!! Còn người ngoài đẻ, thì phải khác hẳn chứ!!
Ông TPC cười mím chi, nói:
- ĐM! Người nhà hay người ngoài đẻ, thì cũng ở chỗ đó, đâu có khác gì!!! Thôi! Dzông tụi bay…
Những mẩu chuyện tán dóc như vậy, đôi khi tạo cho chúng tôi niềm phấn khởi, trước khi leo lên máy bay.
Sau khi TPC lấy đầy đủ các chi tiết tọa độ, tần số FM liên lạc với quân bạn của các đơn vị xin tản Thương. PHĐ chúng tôi khăn gói quả mướp, áo giáp, đồ phụ tùng cứu thương, lỉnh kỉnh bước ra khỏi Phòng Hành Quân, trèo lên xe Pick Up.
Anh tài xế của phi đội chở chúng tôi xuống phòng An Phi, Phi Trang, ký mượn áo phao và các dụng cụ rescue, survival đi biển, sau đó chở chúng tôi ra ụ Parking, check máy bay và làm tiền phi.
Tàu OK. TPC quay máy, cất cánh rời phi trường lên vùng bốc thương binh. Trên phi trình xuống Cà Mau, Trưởng Phi Cơ cho biết sẽ ghé một, hai tọa độ, đồn bót quân bạn trong vùng Chương Thiện, Rạch Giá bốc một số thương binh nhẹ tải về quân y viện Cà Mau, sau đó sẽ bay trực chỉ ra Hòn Đá Bạc.
Đáp bệnh viện Cà Mau thả thương binh xong. Trước khi cất cánh rời bệnh viện. PHĐ chúng tôi ai nấy đều nghiêm chỉnh, áo mũ cân đai, cởi áo giáp ra, mặc áo phao, đèn Stobe light, flare gun, nai nịt đầy đủ trên người, chuẩn bị cho chuyến phi trình ra đảo, băng qua eo biển.
Những phi vụ băng qua biển như thế này, chúng tôi vẫn thường xuyên bay ra đảo Phú Quốc tản thương, đi về thường xuyên, nhưng là lúc ban ngày, chẳng có gì là nao núng. Phi vụ băng qua biển lần này, lại là lúc bay ban đêm. Hơn thế nữa, bãi đáp lại là cái đồn trấn biên trên đảo Đá Bạc, nằm chơi vơi ở trên một sườn núi của hòn đảo. Ông TPC nói cho PHĐ biết, nếu ra đến nơi mà gió biển thổi quá mạnh, không đáp được, thì sẽ báo về Dust Off Control xin dời phi vụ, chờ PHĐ sáng hôm sau sẽ bốc.
PHĐ bàn thảo, ông TPC suy đi, tính lại, nếu hủy bỏ phi vụ, chờ đến sáng hôm sau, sợ baby sẽ bị chết ngộp trong bụng mẹ và anh thương binh bị miểng mìn nổ trên Hòn Đá Bạc có còn cầm cự được bao lâu, nếu không cứu kịp.
Thế rồi ổng bấm intercom nói với PHĐ quyết định bay ra đảo và tìm mọi phương pháp đáp, để thử tài bay bổng của chính ông.
Trên phi trình từ đất liền ra Hòn Đá Bạc, tôi nhìn xuống biển, thấy những chiếc tàu đánh cá, giăng đèn sáng rực, bắt cá mực. Những giải ánh sáng lấp lánh của tàu câu mực, long lanh dội xuống nước biển, nhìn tuyệt đẹp, như một khu phố đèn điện sáng óng ánh lúc ban đêm, sau cơn mưa.
Từ Cà Mau bay ra hòn Đá Bạc khoảng hơn 20’ và từ bờ đất liền băng qua eo biển đến Hòn Đá Bạc khoảng chừng gần 10 phút.
Vừa cất cánh rời Cà Mau, TPC đổi tần số FM liên lạc với quân bạn dưới đồn, trên Hòn Đá Bạc:
- TPC: Hoàng Hải! Hoàng Hải! Đây Hồng Điểu gọi……
Tức thì có tiếng máy truyền tin contact rè rè trả lời…
- Hồng Điểu đây Hoàng Hải tôi nghe thẩm quyền rõ 5/5..!!!
- TPC: OK! Hồng Điểu chúng tôi sắp đến nhà bạn, nhẩy 4 lần tango với gia đình bạn. Nhờ bạn check lại coi chai Whiskey bẻ và cái thùng nước lèo đang sôi của bạn có còn cần Hồng Điểu nữa hay không? Over!!!!
- Trình thẩm quyền! Hoàng Hải chúng tôi đang chờ Hồng Điểu (HĐ) như chờ mẹ về chợ..
- TPC: OK! Vậy Hoàng Hải! Bạn cho mấy đứa em đem chai Whiskey và thùng nước sôi ra bàn bida sẵn sàng, rồi cho mấy đứa em làm “Anh dũng Non nước” = (an ninh) chung quanh cái bàn Bida (bãi đáp)! Nhận rõ, trả lời???
- Hoàng Hải! Tôi nhận hiểu rồi Hồng Điểu!! Tôi sẽ cho mấy đứa em nó mở đóm đóm chớp mắt để Hồng Điểu nhìn thấy tôi. Khi nào Hồng Điểu thấy con đom đóm, thì cho Hoàng Hải tôi biết??... Trình thẩm quyền !!!…
Trên hướng bay ra Hòn Đá Bạc, PHĐ chúng tôi tiếp tục giữ liên lạc với quân bạn dưới đồn…. Bay ra khỏi đất liền khoảng vài phút. Chúng tôi orbit máy bay hướng Nam trên biển của tỉnh Rạch Giá, hướng Bắc hòn Đá Bạc và yêu cầu quân bạn làm dấu hiệu bãi đáp cho chúng tôi ghé xuống.
Orbit chừng ¾ vòng thì chúng tôi đã thấy dấu hiệu đèn chớp tắt!! chớp tắt! của quân bạn. Họ dùng đèn Pin (Torch) chiếu từ dưới núi Đá Bạc lên hướng 5 giờ của máy bay và quơ vòng vòng… Quan sát dưới chỗ chớp đèn, chúng tôi nhận thấy một cái mũi tên sáng chỉ hướng SW với đầy đủ những ngọn đèn dầu, cháy lấp lánh trên mũi tên. Đó là những chiếc đèn do các binh sĩ chế tạo, có lẽ bằng những lon đồ hộp, lương khô hành quân (C ration) hoặc bằng chiếc đèn cắt ½ cái chai, để làm dấu hiệu của đồn khi cần gọi phi cơ đến yểm trợ lúc ban đêm. Những chiếc đèn trên mũi tên này, chúng tôi thấy hàng ngày mỗi khi đáp xuống đồn bót bốc thương binh..
Ông Trưởng Phi Cơ tiếp tục liên lạc xuống dưới đồn:
- TPC: Hoàng Hải!! Hoàng Hải !!! Hồng Điểu (HĐ) đã thấy đom đóm chớp mắt của bạn rồi. Bạn cho biết hướng nào ghé nhà bạn tốt nhất?? Hoàng Hải nhận rõ trả lời ???
- Hoàng Hải!! Trình thẩm quyền, cho con chim lạng từ Đống Đa, Bắc Bình (hướng Đông Bắc) xuống Tư Tưởng, Non Nước (Tây Nam) là tốt nhất.
- TPC: Hoàng Hải! Hoàng Hải!! khoảng 2 phẩy (2 phút) nữa, HĐ sẽ bắt tay bạn, bạn tiếp tục cho đom đóm chớp, để HĐ định hướng ghé nhà bạn. Nhận rõ trả lời ???
Khi Phi Cơ xuống cao độ còn khoảng 100 feet. TPC bật đèn pha, tìm bãi đáp. Tám con mắt của PHĐ chúng tôi, tập trung quan sát, clear chung quanh bãi đáp.
Bãi đáp “Heliport” cũng khá clear, gió biển tuy thổi khá mạnh vào trườn núi, rồi dội lại, làm cho phi cơ tròng trành, lắc lư chút xíu, nhưng với tài lão luyện đáp đêm của các cánh chim Hồng Điểu. Ông TPC đã đặt con tàu xuống Heliport một cách an toàn.
Vì bay trên biển, nên hai cánh cửa cargo phía sau máy bay phải mở tối đa, để phòng khi đáp emergency, PHĐ dễ dàng có lối thoát hiểm.
Bốc thương binh và sản phụ xong, máy bay cất cánh lấy cao độ an toàn. Y tá phi hành khám xét lại các thương bệnh binh để báo cáo tình trạng sức khoẻ. Khi anh Y tá rọi đèn, mở tấm mền đắp cho người sản phụ đang nhăn nhó quặn đau. Anh ta loay hoay khám xét bộ phận quan trọng, khu vực em bé sắp sửa chui ra.
Trong lúc gió phía ngoài phi cơ, vỗ tạt mạnh vào trong tàu làm cho tấm mền đắp trên sản phụ bay lên lất phất. Chàng Y Tá nhà ta phải vội chộp lấy góc tấm mền, chèn xuống dưới băng ca, rồi vui vẻ bấm intercom nói với PHĐ:
- Ù Mẻ! Nước ối của bà nội này, nó bay tùm lum, văng vô mặt tui, ớn quá.
Thế là cả PHĐ cùng cười muốn bẻ bụng. Ông TPC chọc quê:
- Ê! Chú mày coi lại coi, nước ối có bay dính vô miệng hông? Mặn hay ngọt mảy??
Làm cả PHĐ chúng tôi vui cười chọc quê Y Tá suốt phi trình từ Đá Bạc về Cà Mau và qua các phi vụ tản thương kế tiếp trong đêm.
Bay khoảng thêm vài phút nữa, chắc có lẽ em bé sợ tiếng máy bay, nên đã thập thò, lòi ra cái bàn chân. Tôi phải phụ rọi đèn để anh Y tá làm công tác hộ sinh (Cậu đỡ Midwife). Lần đầu tiên chúng tôi được phép nhìn tự do cái sự đời. Ôi! Sao mà nó kỳ diệu !!!
Y tá báo cáo:
- Em bé sanh ngược.
Rồi anh ta cố dùng phương pháp thủ thuật để cứu. Nhưng thời gian ngay lúc đó, thì phi cơ cũng vào không phận tỉnh Cà Mau và từ từ hạ cánh đáp xuống bệnh viện.
Trước khi đáp, TPC đổi tần số sang TOC liên lạc với nhóm cấp cứu bệnh viện. Ngay tức khắc, bác sĩ và y tá đã trực sẵn trên bãi đáp, trong bệnh viện. Phi cơ vừa đáp xuống chạm đất, là họ cấp tốc đưa sản phụ vào phòng hộ sinh cấp cứu.
HĐ chúng tôi cũng phải tắt máy nghỉ xả hơi khoảng hơn một tiếng hồ, đợi Y tá phi hành vào bệnh viện làm thủ tục báo cáo hồ sơ y bạ.
Nhờ cái phi vụ đỡ đẻ này, mà chúng tôi có đề tài, vừa bay tản thương, vừa tán dóc cũng đỡ boring, giữa đêm khuya cô tịch trên bầu trời QK IV.
Phi vụ cuối cùng vào khoảng gần 5 giờ sáng đêm hôm đó, trên phi trình di tản thương binh từ U Minh về Cần Thơ. PHĐ ai nấy đều thấm mệt qua một đêm dài. Mọi người đang im lặng, chỉ còn có tiếng cánh quạt chém gió kêu pành pạch trên không. Phi cơ đang bình phi, thì anh Y Tá bấm intercom ngâm bài thơ bất hủ:
Sáng trăng mà tưởng tối trời
Em ngồi, em để sự đời em ra
Sự đời như cái lá đa
Đen như mõm chó, chém cha sự đời
Làm PHĐ phì cười, tỉnh táo đỡ ngáp ngủ. Thế là chúng tôi lại cùng vui đùa tán dóc với nhau, cho đến khi đáp bệnh viện Phan Thanh Giản, Cần Thơ thả thương binh, rồi bay về Phi trường hoàn tất phi vụ tản thương đêm.
Hai hôm sau, chúng tôi lên ca trực, bay tản thương ban ngày. Tới giờ nghỉ trưa, chúng tôi đáp bệnh viện Cà Mau gửi phi cơ, rồi đi ăn trưa.
Sau khi ăn trưa ở quán ngoài phố, trước cổng bệnh viện. Chúng tôi ghé vào nhà thương thăm mấy cô y tá xinh xinh Cà Mau. Được biết em bé mà chúng tôi tản thương đêm hôm trước, vẫn còn nằm trong bệnh viện. Chúng tôi lại phòng hộ sản thăm mẹ con em bé. Người Mẹ rối rít cảm ơn chúng tôi, nhưng chị ta tỏ vẻ hơi thẹn một chút. Chị cho biết, vợ chồng chị đã đặt tên khai sinh cho bé gái là Huỳnh Hồng Hải Yến.
Hồng Hải Yến (có nghĩa là con chim hồng của biển cả).
Nếu cuộc đời bình yên và bằng phẳng cả, thì giờ đây có lẽ Hải Yến đã trở thành bà Mẹ của một bày con và cũng có thể Cô nàng đã trở thành bà nội hay bà ngoại rồi..
Đó là một kỷ niệm, một ấn tượng, trong cuộc đời bay bổng tản thương của Hồng Điểu chúng tôi. Giờ đây, đôi khi nhớ lại dĩ vãng một thời, thấy mà vui vui….
Hồng Điểu Jovi Tư Râu (Australia)