Truyện Ngắn & Phóng Sự

Một người đợi nơi sân bay ( UK )

Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy.

 
Image 

Một người đợi nơi sân bay



Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy.

Sân bay vẫn đông đúc như thường. Những nhóm người từ phương xa đến đây để đón người thân. Những nhân viên khách sạn giơ cao những tấm bảng đón khách. Tôi biết mình không người đón. Mà như thế cũng chẳng sao. Không ai đón tôi bởi tôi muốn thế, như cách đây hai năm tôi ra đi một mình. Đó chỉ là một sự chọn lựa, vậy thôi!

Cô ấy đứng đối diện tôi cách khoảng năm bước chân. Váy mullet trắng tinh khiến tôi liên tưởng đến màu áo cưới. Tóc đen mun xõa dài. Cô ấy xinh, không theo kiểu hotgirl đẹp nhờ make up, cô ấy gần như để mặt mộc. Môi thắm nở một nụ cười. Nụ cười xinh đến độ tôi không tin nụ cười ấy là dành cho mình. Cô gái ấy tôi không hề quen biết.

Cô ấy đứng đối diện tôi và nói: “Mừng anh trở về!”. Thật kì quặc! Nhưng tai tôi không hề nghe nhầm. Mừng- anh- trở- về! Cô ấy giữ nguyên vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong thoáng chốc tôi vẫn còn tin rằng mình đang ở trong giấc mơ kì quặc chỉ cho đến khi tiếng loa vang vang thông báo một chuyến bay vừa hạ cánh. Tôi tỉnh. Biết rằng mình đang đứng ở sân bay, đối diện một cô gái lạ và cô ấy vừa nói “Mừng anh trở về!”.

- Có lẽ cô đã nhầm tôi với một ai đó?

- Tôi không nhầm! – cô ấy đáp rất nhẹ.

- Xin lỗi, chúng ta quen nhau?

- Chuyến bay thế nào ạ?

- Ổn nhưng họ phục vụ thức ăn tệ quá! Mà cũng có thể do tôi không có tâm trạng muốn ăn! – Tôi nghĩ rằng mình đã nói hơi nhiều.

- Vậy giờ anh có đói không? Hay chỉ cần một cappuccino là đủ? – giọng cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ mình không thể nào bất lịch sự đến độ gạt phăng lời đề nghị ấy đi để chen vào một câu hỏi “Cô là ai?” trong lúc này.

- Thật ra thì, có lẽ tôi sẽ dùng cà phê sữa đá pha phin.

Quán cappuccino cách sân bay 38 ngàn tiền taxi, có cappuccino lẫn cà phê phin và một số loại thức uống khác.

- Xin lỗi tôi vẫn không thể nhớ là chúng ta đã quen nhau thế nào!

- Vậy anh có giận không nếu như anh biết rằng mình thật sự đang cà phê với một cô gái lạ?

Cô ấy im lặng một lúc, nhìn xuống nền gạch rồi nói:

- Tôi chỉ muốn thử biết cái cảm giác đi đón một người ở sân bay là thế nào. Tôi muốn thử đón một người – một mình. Cái ý nghĩ đó chợt đến với tôi vào một tối thứ hai tuần vừa rồi. Chỉ là bỗng dưng tôi muốn được đón một ai đấy!

- Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Vì sao cô nghĩ là không ai đón tôi?

- Vì khi bước ra ánh mắt anh không tìm một ai hết. Anh cũng không nhấc điện thoại gọi ai. Anh không hề vội vã tí nào! Tôi không chắc chắn rằng mình cảm nhận đúng. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ! Tôi cũng sợ bị nghĩ là điên, là quái dị! Tôi cũng sợ anh quát tôi!

Cô ấy tuôn ra một tràng dài, nhanh và nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện nãy giờ. Cũng may tôi chưa hề quát cô ấy. Mà tôi cũng không có lí do chính đáng để quát cô ấy, khi mà tôi có một người đón tôi ở sân bay vào lúc nhá nhem tối và mưa giăng lất phất thế này dù với lí do gì đi nữa.

- Ý tưởng táo bạo quá. Người ta sẽ nghĩ rằng em đang có mục đích gì đó!

- Em cũng đã nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng người ta có quyền nghĩ thế! Nhưng chỉ cần em thực sự không có mục đích gì cả, thì mọi thứ đâu có thành vấn đề. Anh có gửi đơn tố cáo đến công an vì một cô gái đường đột chào đón anh ở sân bay không?

- Chắc là không!

- Vậy nếu cô ấy không vay tiền anh, không xin số điện thoại của anh và… không bao giờ xuất hiện lần nữa trước mặt anh sau khi cô ấy uống cùng anh hết li cappuccino ngọt đắng này thì anh có còn hoài nghi gì nữa về cô ấy không?

Tôi không biết, tôi thực sự đã không thể biết rốt cuộc thì có sự tồn tại của thứ được gọi là số phận hay không, hay là do sự chọn lựa của con người ta mà thành. Nếu tôi không muốn cô ấy biến mất, thì liệu tôi có rơi vào chiếc bẫy nào đó không? Liệu tôi có thành một nạn nhân trong một vở bi hài kịch nào đó không? Và liệu tôi có trở thành một gã ngốc đã đánh mất trong đời mình một điều kì diệu vì tôi đã tin rằng cái xấu luôn hiện hữu rất gần?

Cô ấy đúng! Cô ấy không vay tiền tôi. Cô ấy không xin số điện thoại của tôi. Và cô ấy cũng không đưa tôi đi hết đoạn đường về nhà. Cô ấy chỉ mỉm cười và nói “Mừng anh trở về” ở sân bay đông đúc. Cô ấy chỉ mời tôi một li cappuccino. Rồi cô ấy để lại lời cảm ơn vì đã được một lần trải nghiệm cảm giác đi đón một ai đấy. Khi chiếc taxi chở tôi rời đi, tôi còn nhìn thấy bóng chiếc váy mullet trắng ở lại. Tôi tự hỏi vào ngày mai hình ảnh đó có trở thành một đốm trắng nhạt nhòa trong kí ức.

Khi taxi đã đi được một km, tôi đã yêu cầu xe quay lại. Sao cũng được. Không, thế nào cũng không được. Không thể để cô ấy biến mất như vậy. Đôi khi trong đời ta cần một ai đấy.

Tôi có nói với bạn chưa? Cô gái ấy, về sau, đã luôn đứng chờ tôi với nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng tôi ở sân bay. Dù có đến đâu, tôi cũng luôn biết mình phải trở về vì nơi ấy, có cô ấy, luôn chờ tôi…

goiyeu.net

KhoaiLang Chuyển

   

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Một người đợi nơi sân bay ( UK )

Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy.

 
Image 

Một người đợi nơi sân bay



Khi tôi bước xuống sân bay, trời nhá nhem tối. Tôi xa Sài Gòn hai năm nhưng khi đặt chân trở lại nơi này, cảm xúc của ngày bước đi dường như chỉ mới hôm qua và vẫn còn ở yên đấy.

Sân bay vẫn đông đúc như thường. Những nhóm người từ phương xa đến đây để đón người thân. Những nhân viên khách sạn giơ cao những tấm bảng đón khách. Tôi biết mình không người đón. Mà như thế cũng chẳng sao. Không ai đón tôi bởi tôi muốn thế, như cách đây hai năm tôi ra đi một mình. Đó chỉ là một sự chọn lựa, vậy thôi!

Cô ấy đứng đối diện tôi cách khoảng năm bước chân. Váy mullet trắng tinh khiến tôi liên tưởng đến màu áo cưới. Tóc đen mun xõa dài. Cô ấy xinh, không theo kiểu hotgirl đẹp nhờ make up, cô ấy gần như để mặt mộc. Môi thắm nở một nụ cười. Nụ cười xinh đến độ tôi không tin nụ cười ấy là dành cho mình. Cô gái ấy tôi không hề quen biết.

Cô ấy đứng đối diện tôi và nói: “Mừng anh trở về!”. Thật kì quặc! Nhưng tai tôi không hề nghe nhầm. Mừng- anh- trở- về! Cô ấy giữ nguyên vẻ rạng rỡ trên khuôn mặt. Đôi mắt nhìn thẳng vào mắt tôi. Trong thoáng chốc tôi vẫn còn tin rằng mình đang ở trong giấc mơ kì quặc chỉ cho đến khi tiếng loa vang vang thông báo một chuyến bay vừa hạ cánh. Tôi tỉnh. Biết rằng mình đang đứng ở sân bay, đối diện một cô gái lạ và cô ấy vừa nói “Mừng anh trở về!”.

- Có lẽ cô đã nhầm tôi với một ai đó?

- Tôi không nhầm! – cô ấy đáp rất nhẹ.

- Xin lỗi, chúng ta quen nhau?

- Chuyến bay thế nào ạ?

- Ổn nhưng họ phục vụ thức ăn tệ quá! Mà cũng có thể do tôi không có tâm trạng muốn ăn! – Tôi nghĩ rằng mình đã nói hơi nhiều.

- Vậy giờ anh có đói không? Hay chỉ cần một cappuccino là đủ? – giọng cô ấy vẫn rất nhẹ nhàng. Và tôi nghĩ mình không thể nào bất lịch sự đến độ gạt phăng lời đề nghị ấy đi để chen vào một câu hỏi “Cô là ai?” trong lúc này.

- Thật ra thì, có lẽ tôi sẽ dùng cà phê sữa đá pha phin.

Quán cappuccino cách sân bay 38 ngàn tiền taxi, có cappuccino lẫn cà phê phin và một số loại thức uống khác.

- Xin lỗi tôi vẫn không thể nhớ là chúng ta đã quen nhau thế nào!

- Vậy anh có giận không nếu như anh biết rằng mình thật sự đang cà phê với một cô gái lạ?

Cô ấy im lặng một lúc, nhìn xuống nền gạch rồi nói:

- Tôi chỉ muốn thử biết cái cảm giác đi đón một người ở sân bay là thế nào. Tôi muốn thử đón một người – một mình. Cái ý nghĩ đó chợt đến với tôi vào một tối thứ hai tuần vừa rồi. Chỉ là bỗng dưng tôi muốn được đón một ai đấy!

- Vậy tại sao cô lại chọn tôi? Vì sao cô nghĩ là không ai đón tôi?

- Vì khi bước ra ánh mắt anh không tìm một ai hết. Anh cũng không nhấc điện thoại gọi ai. Anh không hề vội vã tí nào! Tôi không chắc chắn rằng mình cảm nhận đúng. Tôi cũng hồi hộp lắm chứ! Tôi cũng sợ bị nghĩ là điên, là quái dị! Tôi cũng sợ anh quát tôi!

Cô ấy tuôn ra một tràng dài, nhanh và nhiều hơn những gì cô ấy thể hiện nãy giờ. Cũng may tôi chưa hề quát cô ấy. Mà tôi cũng không có lí do chính đáng để quát cô ấy, khi mà tôi có một người đón tôi ở sân bay vào lúc nhá nhem tối và mưa giăng lất phất thế này dù với lí do gì đi nữa.

- Ý tưởng táo bạo quá. Người ta sẽ nghĩ rằng em đang có mục đích gì đó!

- Em cũng đã nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng người ta có quyền nghĩ thế! Nhưng chỉ cần em thực sự không có mục đích gì cả, thì mọi thứ đâu có thành vấn đề. Anh có gửi đơn tố cáo đến công an vì một cô gái đường đột chào đón anh ở sân bay không?

- Chắc là không!

- Vậy nếu cô ấy không vay tiền anh, không xin số điện thoại của anh và… không bao giờ xuất hiện lần nữa trước mặt anh sau khi cô ấy uống cùng anh hết li cappuccino ngọt đắng này thì anh có còn hoài nghi gì nữa về cô ấy không?

Tôi không biết, tôi thực sự đã không thể biết rốt cuộc thì có sự tồn tại của thứ được gọi là số phận hay không, hay là do sự chọn lựa của con người ta mà thành. Nếu tôi không muốn cô ấy biến mất, thì liệu tôi có rơi vào chiếc bẫy nào đó không? Liệu tôi có thành một nạn nhân trong một vở bi hài kịch nào đó không? Và liệu tôi có trở thành một gã ngốc đã đánh mất trong đời mình một điều kì diệu vì tôi đã tin rằng cái xấu luôn hiện hữu rất gần?

Cô ấy đúng! Cô ấy không vay tiền tôi. Cô ấy không xin số điện thoại của tôi. Và cô ấy cũng không đưa tôi đi hết đoạn đường về nhà. Cô ấy chỉ mỉm cười và nói “Mừng anh trở về” ở sân bay đông đúc. Cô ấy chỉ mời tôi một li cappuccino. Rồi cô ấy để lại lời cảm ơn vì đã được một lần trải nghiệm cảm giác đi đón một ai đấy. Khi chiếc taxi chở tôi rời đi, tôi còn nhìn thấy bóng chiếc váy mullet trắng ở lại. Tôi tự hỏi vào ngày mai hình ảnh đó có trở thành một đốm trắng nhạt nhòa trong kí ức.

Khi taxi đã đi được một km, tôi đã yêu cầu xe quay lại. Sao cũng được. Không, thế nào cũng không được. Không thể để cô ấy biến mất như vậy. Đôi khi trong đời ta cần một ai đấy.

Tôi có nói với bạn chưa? Cô gái ấy, về sau, đã luôn đứng chờ tôi với nụ cười ấm áp chỉ dành cho riêng tôi ở sân bay. Dù có đến đâu, tôi cũng luôn biết mình phải trở về vì nơi ấy, có cô ấy, luôn chờ tôi…

goiyeu.net

KhoaiLang Chuyển

   

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm