Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...

NGÀY XƯA THÂN ÁI - Việt Nhân.

(HNPĐ) Người ta vẫn nói không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà, vào lúc hoàng hôn cái nỗi buồn tha hương như đẫm hơn như nặng hơn, mấy ai chịu nỗi cái buồn này .

(HNPĐ) Người ta vẫn nói không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà, vào lúc hoàng hôn cái nỗi buồn tha hương như đẫm hơn như nặng hơn, mấy ai chịu nỗi cái buồn này mà lại đang lúc một mình, cái đơn lẻ nó làm cho ta buốt hơn trong niềm đau.

Phố chiều xứ người, cũng cái nắng hanh vàng hắt hiu đi vào tối, người qua lại trên phố vốn dĩ vắng lại càng vắng hơn, trời cuối tháng hai Cali vài hạt mưa cùng cái se lạnh theo bóng đêm kéo về. Mấy ngày qua những cơn đau vẫn chưa dứt, tôi vào xe đóng cửa ngồi nhìn phố mưa đi vào đêm, một chuyến tàu vụt qua kéo dài tiếng còi, nhớ lại ngày nào bị thương với cái phép trong tay tìm về thành phố, trên một chuyến tàu hoàng hôn. Về lại chốn thân thương cũng là lúc, phố đêm Sàigòn đang trong mưa, lang thang trên phố vắng với vết thưong nơi chân, nhói đau theo từng bước. Đêm nay tôi ngồi đó mà thèm được nghe bản “Chuyến tàu hoàng hôn”, để mong được từng lời hát từng tiếng nhạc, đưa tôi tìm về ngày tháng cũ…

Chuyện đời lắm khi nó là những gì trùng hợp ngẫu nhiên, ngồi ngoài phố xứ người, nhớ lần phép đầu đời lính bị dính đạn vào chân, về nhà mở cái mail anh ra, được biết mấy hôm nay anh không khỏe. Vết thương trận ngày nào nó vật anh, những thằng lính đứa nào cũng thế, thời tiết đổi thay vết thương từ năm tháng cũ nó tìm về đầy đọa mình, ít như tôi bị chỉ vài lần đã muốn chết mỗi khi đông về, mà anh chín lần tất cả, nặng nhẹ có đủ, tôi hiểu chúng quấy rầy anh biết là bao. Tôi định lấy phone gọi cho anh, nhưng thấy đêm đã khuya, thôi để anh ngủ - Trên net tôi tìm nghe bản nhạc tôi thèm lúc còn ngoài phố

Nếu hay chăng người ơi chốn xa xôi

Chàng trai còn đem yêu thương, rắc lên muôn vạn oán hờn

Nếu mai đây về… cũng trên chuyến tàu hoàng hôn…

Tiếng hát cô ca sĩ Phương Dung đem hồn ma cũ về cùng tôi trong đêm… Ngày nào vẫn đùa nhau, gọi nhau là chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt, xếp bút nghiên theo việc đao binh. Ngày đó để người yêu cùng thành phố lại phía sau mà ra đi, có những lúc nhớ lại chuyện cũ, trong tôi vì quá mê đắm với quá khứ, mà tôi thấy nó thật đẹp, mỗi lần nhớ tới một thời mình đã sống, lại đem đến cho tôi thật nhiều nỗi tự hào mãn nguyện. Nhưng cũng có không ít lần, nó là những giọt nước mắt xót thương cho đời lính…

Những ngày đầu, nhập cuộc thực sự vào cuộc chiến, tôi mệt nhoài sau mỗi trận chiến đi qua, rồi từng trận nối tiếp, từ một chiến binh mới dần dần hiểu rõ thế nào là lính, biết buồn cho cái nhọc nhằn của đời lính, và hơn hết là nhận biết được cái sống cái chết của người lính chỉ là gang tấc. Ngày tháng cứ trôi, như những đám mây cuốn về phía sau lưng, gót giày saut tôi làm quen những vùng đất lạ, tai tôi quen những tiếng đạn mìn, và trong cái tận cùng xót sa là mắt tôi quen với máu thịt vương vãi…Và biết được thế nào là cái đau rát bỏng, của những mảnh đạn xuyên qua thịt da mình.

Những lúc như vậy tôi thường mơ về thành phố cũ, mới thấy quí cho những giây phút bình yên, thấy quí cho cái sống, biết sợ cái chết cùng cái mất mát, đồng đội tôi nằm xuống quá nhiều, lắm lúc tôi không dám nghĩ về chúng nữa, bao nhiêu đứa nằm xuống là bấy nhiêu người vợ trẻ, người yêu trẻ ở phía sau, gục xuống trong niềm đau thương tiếc.

Rồi bao biến đổi bởi trong lửa đạn có, cả trong ngục tù cũng có, tóc đã hai màu trắng đen, không còn sự chọn lựa, đành phải bỏ xứ ra đi sau bao khổ nhục đắng cay tù đày, ra đi là để có được sự tự do, dù là phải tha phương. Thế là xa lìa quê hương, mảnh đất thân yêu nhiều kỷ niệm, mảnh đất đó không chỉ đơn thuần là quê cha đất tổ, nơi chôn nhau cắt rốn, mà nó còn là nơi bạn bè đã từng một thời bên nhau. Những bạn tôi cũng nhiều lắm trong họ đã nằm xuống, chúng nằm xuống thật nhẹ nhàng, không ngại ngần, không suy tính, vĩnh viễn nằm xuống cho quê hương…

Nơi xứ người, những đêm về sáng không ngủ được, nằm trong bóng đêm mà nhớ, nhớ vô cùng nhớ quay quắt, nhớ nhà, nhớ người, nhớ việc, lắm lúc nhớ quá nhớ hoài như thế, nó như trang sách không bao giờ đóng, khiến trong tôi mọi cái như mới vừa hôm qua, vừa ban sáng. Nhớ quá tôi lấy ảnh mình ngày xưa ra xem, tấm ảnh đã bồi hồi nhắc nhớ tôi thật nhiều những gì tôi đã từng là, nhưng nay nó đã mất, những cái xa khỏi tầm tay ta rồi, khiến ta tiếc nuối biết bao, càng nhớ càng tiếc, lại càng làm lòng ta thêm đau. Tôi chắc tâm trạng như tôi, trong anh cũng một đôi lần đã có, tôi xét lòng tôi, tôi thấy được lòng anh…

Tôi đang đi vào đoạn cuối con đường mình phải đi, không phải tôi sợ mà là tôi tiếc, tôi vẫn mong mình được trở về ngày tháng cũ, xin được mượn chữ mà có lần anh viết cho tôi ‘ngày xưa thân ái’. Để ta vẫn là ta ngày nào, ngày tháng cũ ngày nào của ta thật đẹp, ta có cả một bầu trời tuổi xanh, một quê hương tuy đang trong lửa đạn, nhưng tim ta vẫn nồng ấm mỗi khi đi qua một con sông, một cánh đồng, hay một phố lẻ đìu hiu vùng xa xôi biên giới…Tôi thấy hôm nay những gì tôi nói cùng anh như vậy là quá đủ, cho hai người lính cũ tìm về những ngày, anh và tôi chúng mình đã một thời.

Xin anh đừng trách tôi thích tìm về những gì của năm tháng xưa, những lúc như vậy với tôi như được sống trọn vẹn cho đời mình hơn, vả lại tuổi già có nhớ về quá khứ là chuyện tự nhiên thường tình, tôi còn sống ngày nào là tôi còn tìm về những hình ảnh đẹp của đời mình ngày đó, ký ức đời lính nuôi tôi trong lúc về chiều, không một ai có thể xóa nhòa được nó trong tôi. VN.

***

Kính Anh Hoàn – Mỗ tôi vốn xem chuyện viết lách là một nhu cầu trang trải, luôn viết trong xúc cảm, được viết ra như thế nên nếu giữ lại đủ thì chúng cũng gọi là tạm, vì lúc đi tù về là cầm lại cây viết ngay. Mỗi khi trang giấy được phủ đầy chữ là lúc lòng mình như nhẹ đi, muộn phiền như cất bỏ, vả như nhiều anh em khác ra tù với một hoàn cảnh không vừa ý, thì viết ra cho vơi là cái ai cũng đã từng.

Cái buồn như nối nhau chất chồng, nên tôi không mấy lúc đọc lại, chúng là cả một tập mấy trăm bài, chuyện về những gì anh em mình nhục nhằn gánh chịu trong những ngày tháng khó, nhìn thấy nó là vết thương lại tươm máu. Vì thế mà trong một lúc cùng cực của phận mình tôi đã đốt chúng đi, một cô em cũng viết báo, cô lấy làm tiếc khi biết chuyện đó, không riêng cô mà nhiều anh em khác ai cũng nói phải giữ nó, đọc lại nó để biết ta là ai.

Hôm nay thấy những gì bạn bè nói là đúng! Có chuyện dài dòng cùng anh như thế này, cũng bởi ông bạn trên San José như đã hứa, ông muốn đưa tôi về trên ấy xem ngày Đại nhạc hội thương binh kỳ 7, nhưng đành phụ lòng bạn vì không thể đi. Nghe tôi nói thế ông tiếc lắm, ông gửi kèm theo cái mail là một bài viết ngắn ‘Ngày xưa thân ái’, nói ông có được trên trang Bất Khuất của anh em SVSQ Thủ Đức.

Cái bất ngờ ở đây, bài ‘Ngày xưa thân ái’ lại chính là bài tôi gửi đến anh đã lâu, ‘Gửi người lính cũ, và riêng Nguyễn Trọng Hoàn’, cũng đã được đăng trên HNPĐ, nhưng sau quá nhiều lần bị hacker mà nó nay như không còn dấu, bồi hồi khi được đọc lại những gì hai người lính cũ nói với nhau, bài tuy với cái tựa lạ, nhưng có hề chi nếu muốn ta viết lại cái tên cũ, cùng ảnh người lính VNCH và gửi trở lại người nhận là anh...

Chuyện các trang mạng thấy được đâu đó cái mình thích, rồi post bài lên là chuyện vẫn thường – Riêng mỗ tôi lại thấy câu chuyện nó như có cái duyên tìm lại mình, ông bạn thích bài viết vì nó là chuyện của thương binh, ông cũng từng là thương binh nên ông thích mà muốn chia xẻ nó cùng tôi, nhờ thế tôi được đọc lại nó.   

Ngày mai 28/07/13 từ Thung Lũng Hoa Vàng San José, có những tấm lòng bết ơn cùng tiếng ca của người Việt tha hương, gửi đến người thương binh VNCH còn lại bên quê nhà, thì nơi đây giữa phố Little Saigon, có người lính đọc lại lá thư cũ, trong tiếng hát mượt mà của Con Nhạn Trắng Gò Công, và đã thấy lại được những hình ảnh ngày xưa trên quê hương, anh và tôi chúng mình từng sống. 

Xe lăn trong đêm khuất xa dần biết đâu tìm

Mưa thu bay bay sắt xe lòng ướt vai mềm

Hoàng hôn dần buông, 

Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống...

 

Việt Nhân (HNPĐ)

Bàn ra tán vào (13)

Don
Thằng vô sỉ, hạng người này mà leo lên hàng đại tướng thì VNCH sụp đổ là đúng rồi. Làm tướng mà bỏ chạy thì gọi là đào nhiệm, đào ngũ, theo quân lệnh nó bị xử tử không cần phải qua tòa án binh. Thằng chó súc vật hạng ba này hãy ngậm miệng lại, quỳ xuống mà sám hối trước linh hồn của những vị tướng đồng nghiệp đã tuẫn tiết ngày 30/4. Thắng chó hạng ba này mà chết, tao nhất quyết tìm nơi táng nó để rút buồi đái một bãi cho hả.

----------------------------------------------------------------------------------

SR
Ngày xưa dại tướng bỏ quân..... Nay thành chó đói tìm phân,sủa càn....

----------------------------------------------------------------------------------

Chau Nguyen
Mất nước cũng vì mấy hèn tướng này đã giết TT Diệm & ông Nhu. Một lũ xôi thịt,bỏ chạy khi lính còn chiến đấu. Giờ sắp xuống lỗ còn tuyên bố những câu ngu xuẩn.

----------------------------------------------------------------------------------

Thanh Nguyen
Không riêng gì hèn Tướng Tần Thiên Khiêm (TTK )mà còn rất nhiều hèn tướng khác đã bỏ chạy khi các cấp chỉ huy và binh sĩ dưới quyền đang chiến đấu. Hàng vạn thương phế binh lê lết bán vé số,...bên quê nhà để kiếm sống.TTK có bao giờ bỏ ra một xu để đóng góp cho quỹ Tôi Không Quên Anh để giúp thương phế binh quê nhà? Lão Móc hãy vận động quốc hội Mỹ đem tên hèn tướng TTK và tay sai ra tòa án quốc tế. Bản án cho TTK là tử hình bằng cách treo cỗ hắn.

----------------------------------------------------------------------------------

LÃO MÓC
Thưa ông, Tôi không biết cách và cũng không có khả năng vận động Quốc hội Mỹ đưa ĐT Trần Thiện Khiêm ra tòa án quốc tế. Ông đã đề nghị chắc là ông biết. Xin ông làm dùm. Sẵn đưa mấy ông hèn Tướng mà ông biết ra tòa luôn cho tiện việc sổ sách. Xin cám ơn trước. Lão Móc

----------------------------------------------------------------------------------

Hải Sư
1/ Lão Móc đặt vấn đề TTK vào lúc này là đúng lúc 2/ So với những bài trước LM lần này chỉ tập trung vào 1 đối tượng với những luận cứ không thể chê vào đâu được Cám ơn HNPD đã cho post 1 bài rất hữu ích

----------------------------------------------------------------------------------

Tám
Lão Mốc viết có hai thủ đoạn. Đây bà lão già chuyên bới móc phá hoại, mượn đất cuả HNPD để làm lợi co hắn ta.Tôi không hiểu tại sao HNPD lại lạc hướng và dễ dãi như vậy. HNPD mất điểm với tôi rồi. Tôi không có huà theo xu hướng nói xuông đâu. Dậu đổ bìm leo. Chó nhảy bàn độc rất là thường tình.Quý ông có thể chửi con mẹ già này thì cứ chửi. Lão mốc dưới mắt tôi cũng không thua gì TTK đâu? Xin lão đừng làm bộ. Ở Bắc Cali ai còn lạ gì lão. Nếu xưá Tú gàn quậy tất cả không chưà 1 ai ở Nam Cali thì Lão Mốc ở Phiá Bắc. Các bố làm như muốn đưa ai ra toà là làm à? Còn lâu! Có giỏi thì haỹ đưa đám Hà Nội ra toà đi! Ngồi đó lên bàn phiếm nói phét.Tôi là vợ bé lão Mốc đây, ông đừng làm bộ trốn tôi và chạy tội. Tôi nhịn và chưa tố cáo ông là may lắm rồi. Lê Thị tám.

----------------------------------------------------------------------------------

Đồ Biển
Các vị cựu quân nhân cựu tù chính trị không nên vì những đau khổ nhục nhằn cuả mình và gia đình mình mà buông ra những lời thoá mạ cấp chỉ huy. Mình không làm được gì thì thôi cứ yên tâm hưởng tuổi già, thỉnh thoảng mang cờ vàng đi biểu tình chống VC gian ác; không có các vị qua năm 75 làm đầu cầu tranh đấu với chính quyền Mỹ cứu vớt những người tỵ nạn, thuyền nhân, tù chính trị thì còn khuya các vị mới lãnh tiền Obama như ngày hôm nay. Còn các đảng phái hải ngoại, các vị có làm được như họ không mà cứ bới móc những chuyện cũ. Tướng bỏ cuộc cũng chửi, tướng vào cuộc và đã chết cũng không tha. Phải chăng Lão Móc là một thứ kiêu binh. Mà kiêu binh thì phải đưa ra toà án quân sự để trừng trị.

----------------------------------------------------------------------------------

Binh Nhi
Ngày tận thế đã đến.Các tướng lãnh và các vị lãnh đạo VNCH ra tòa phán xét. Thánh Peter(Phê Rô) bảo các vị nào khi tại chức tham nhũng, hối lộ đứng vào hàng số 1. Vị nào trong sạch đứng vào hàng số 2. Hàng số 1 rất dài ,hàng số 2 chỉ có một vị đó là ĐT TTK. Thánh Peter nhìn vào hàng số 1 và nói : - Các ngươi thật đáng trách( shame on you).Mất nước là phải.Các ngươi ăn nói làm sao với dân và hạ cấp.Sao các ngươi không bắt chước anh kia( chỉ tay vào TTK). Ta sẽ cho các ngươi xuống hỏa ngục mà đền tội. Rồi ngài quay sang hàng số 2 Con yêu dấu của Ta ,con hãy nói cho đồng nghiệp của con bí quyết nào mà con sống thanh liêm như thế? TTK nói : - Vợ con nó bảo con đứng ở hàng số 2

----------------------------------------------------------------------------------

LÃO MÓC
Thưa ông,tôi lên tiếng chỉ vì những lời tuyên bố đốn mạt của ông Đại Tướng Khiêm làm nhục cả Quân đội và chế độ VNCH, chứ không phải vì tù đày, nhục nhằn như ông nghĩ.Việc làm thiên kinh, địa nghĩa như thế mà ông gọi là kiêu binh, e có phần lộng ngôn chăng?

----------------------------------------------------------------------------------

Đỗ Việt Thiện
Kính gởi ông Đồ Biển. Tôi đồng quan điểm với ông. Tôi có đọc báo và nhận xét như thế này. Việc mất nước (VNCH) là trách nhiệm chung, tôi cũng có trách nhiệm trong đó .Tôi là một thằng lính quèn, chiến đấu cho đến giờ chót. Chay ra biển một mình, không vợ không con. Và vợ con ở lại lảnh đủ mấy chục năm mất tự do và nghèo.Ông TTK - Ông Tướng cũng có Tướng giỏi-Tướng hèn... và có các vị tướng hy sinh. Còn Ông Móc thì sao? Tôi vào lính chức binh nhì. Tôi đánh giặc lâu ngày cũng lên quan.Và chưa hề phục VC hay về VN cuả kẻ mang nhục, không can đảm đủ để tự sát và vẫn chiến đấu với các người khác còn liêm sĩ từ 30-4-75 đến nay . Tôi tin Lão Móc có cấp bực cao hơn tôi và là nhà báo viết trời ơi đất hởi, chữi tứ tung, Ông tỏ thái độ kiêu binh làm phách.Tưởng ai cũng sợ ông . Nhà báo hèn và tồi, lạm dụng phương tiện và đệ tứ quyền! Ông trời có mắt và diễn đàn này cho tôi cái quyền y chan như ông.Tôi chữi lại ông . HNPD tôi tin không kiểm duyệt lời tôi nói. Vì đây là nạn nhân cuả ông Móc và vì công bình mà thôi. Xin quí vị khoan nghĩ tôi là VC hay có thân thuộc gì với ông TTK ? Xin thưa tôi không gì cả. Tôi xin thề trên đầu vợ con tôi. Thái độ đụng ai ông Móc cũng chê, như là thái độ chạy tội hèn cho mình và cứ rọi đèn thiên hạ.Ông chuyên thời cơ. Chuyện Có nói không - không nói có.Dùng 1 ít sự thật để nói và thổi vào đó vô số cuyện không thật với thái độ khinh khi thù hằn. Lão Móc có dám đối chất với cái bẩn cuả chính lão không? Ông có báo trong tay, nên tha hồ viết theo kiểu Tú Gàn. Ông Móc có biết cáo gian thiện hạ bị trời đánh hay không? Quăng dao đồ tể để thành Phật là vưà.Tôi ở San Jose, Đỗ ViệtThiện

----------------------------------------------------------------------------------

BN
Những sự thật của lịch sử sẽ dần dần mở ra nhờ Internet, cuộc chiến Nam Bắc đã không còn nhưng nhiều sự thật vẫn còn mãi.Với mỗi gia đình VN đều có những nổi cay đắng, khắc khoải; với gia đình tôi, tôi không thể nào quên được sự cay đắng khi bị bỏ tại số 02 NH vào tối 29/4 rạng 30/4/75. Sau đó, Ba tôi đã bỏ mạng tại Z30D sau nhiều năm gian khổ nhục nhằn. Vì đâu? Vì những tên phản bội hèn hạ - Tướng Nguyễn Khắc Bình - Bây giờ hắn còn dám lộ diện trước đám đông được nữa sao!Sự hèn hạ và trân tráo của hắn sẽ mang lại nổi đau đớn và nhục nhã cho các thế hệ con cháu của hắn.

----------------------------------------------------------------------------------

Hai Duong
Kính xin HNPD cho phép tôi được góp ý.Cứ mỗi khi nhắc đến đám Tặc Tướng Minh(Dương)-Khiêm-Đôn-Thiệu-Khánh là có lời qua, tiếng lại.Kẻ yêu, người ghét chẳng ai chịu ai.Người Tàu họ hay bảo nhau :" Tâm phục, Khẩu phục". Ngẫm lại những hành động của họ làm, họ có đáng cho mình tâm phục, khẩu phục hay không? Đừng lấy cớ là ngày xưa, đứng trước mặt họ, anh cứng người đứng nghiêm chào mà bây giờ giở thói xấc láo với họ là sai, Thế thì lúc ở trong trại Tù VC anh phải dở nón Dạ-Thưa Cán-Bộ ,Giờ phút này, giả thử gặp bọn Quản-Giáo VC ở Mỹ, anh cũng giữ lễ với chúng? Anh may mắn hưởng ơn mưa móc của bọn Tặc Tướng, thì anh rang mà trả sao bắt người khác phải cùng gánh với mình ? Ai là người thuộc hang "Chó nhẩy bàn độc " Rất mong có sự chỉ giáo về câu nói này.Con người đối xử với nhau, nếu không giúp thì đừng hại. Đám Tặc Tương kia, đối xử với Ô.Diệm- người ban cho chúng biết bao đặc ân-sự phản phúc tàn bạo như dã thú mà còn bảo là được à? Bọn chúng có thể qua mắt được Pháp Luật của thế gian nhưng chắc chắn không qua được luật Nhân-Quả.Cái "mác" Quân Tử Tàu áp dung ở trường hợp này có vẻ trật khớp.Tài cán của họ thế nào cả thế giới biết. Một đám "Tướng Lãnh'"sao sáng đầy trời-Gậy múa vung vít mà cắm mặt nghe lệnh một thằng Trung-Tá mũi lõ mật thám răm rắp. Thật đúng là "Xác voi, óc ruồi".

----------------------------------------------------------------------------------

Comment




  • Input symbols

NGÀY XƯA THÂN ÁI - Việt Nhân.

(HNPĐ) Người ta vẫn nói không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà, vào lúc hoàng hôn cái nỗi buồn tha hương như đẫm hơn như nặng hơn, mấy ai chịu nỗi cái buồn này .

(HNPĐ) Người ta vẫn nói không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà, vào lúc hoàng hôn cái nỗi buồn tha hương như đẫm hơn như nặng hơn, mấy ai chịu nỗi cái buồn này mà lại đang lúc một mình, cái đơn lẻ nó làm cho ta buốt hơn trong niềm đau.

Phố chiều xứ người, cũng cái nắng hanh vàng hắt hiu đi vào tối, người qua lại trên phố vốn dĩ vắng lại càng vắng hơn, trời cuối tháng hai Cali vài hạt mưa cùng cái se lạnh theo bóng đêm kéo về. Mấy ngày qua những cơn đau vẫn chưa dứt, tôi vào xe đóng cửa ngồi nhìn phố mưa đi vào đêm, một chuyến tàu vụt qua kéo dài tiếng còi, nhớ lại ngày nào bị thương với cái phép trong tay tìm về thành phố, trên một chuyến tàu hoàng hôn. Về lại chốn thân thương cũng là lúc, phố đêm Sàigòn đang trong mưa, lang thang trên phố vắng với vết thưong nơi chân, nhói đau theo từng bước. Đêm nay tôi ngồi đó mà thèm được nghe bản “Chuyến tàu hoàng hôn”, để mong được từng lời hát từng tiếng nhạc, đưa tôi tìm về ngày tháng cũ…

Chuyện đời lắm khi nó là những gì trùng hợp ngẫu nhiên, ngồi ngoài phố xứ người, nhớ lần phép đầu đời lính bị dính đạn vào chân, về nhà mở cái mail anh ra, được biết mấy hôm nay anh không khỏe. Vết thương trận ngày nào nó vật anh, những thằng lính đứa nào cũng thế, thời tiết đổi thay vết thương từ năm tháng cũ nó tìm về đầy đọa mình, ít như tôi bị chỉ vài lần đã muốn chết mỗi khi đông về, mà anh chín lần tất cả, nặng nhẹ có đủ, tôi hiểu chúng quấy rầy anh biết là bao. Tôi định lấy phone gọi cho anh, nhưng thấy đêm đã khuya, thôi để anh ngủ - Trên net tôi tìm nghe bản nhạc tôi thèm lúc còn ngoài phố

Nếu hay chăng người ơi chốn xa xôi

Chàng trai còn đem yêu thương, rắc lên muôn vạn oán hờn

Nếu mai đây về… cũng trên chuyến tàu hoàng hôn…

Tiếng hát cô ca sĩ Phương Dung đem hồn ma cũ về cùng tôi trong đêm… Ngày nào vẫn đùa nhau, gọi nhau là chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt, xếp bút nghiên theo việc đao binh. Ngày đó để người yêu cùng thành phố lại phía sau mà ra đi, có những lúc nhớ lại chuyện cũ, trong tôi vì quá mê đắm với quá khứ, mà tôi thấy nó thật đẹp, mỗi lần nhớ tới một thời mình đã sống, lại đem đến cho tôi thật nhiều nỗi tự hào mãn nguyện. Nhưng cũng có không ít lần, nó là những giọt nước mắt xót thương cho đời lính…

Những ngày đầu, nhập cuộc thực sự vào cuộc chiến, tôi mệt nhoài sau mỗi trận chiến đi qua, rồi từng trận nối tiếp, từ một chiến binh mới dần dần hiểu rõ thế nào là lính, biết buồn cho cái nhọc nhằn của đời lính, và hơn hết là nhận biết được cái sống cái chết của người lính chỉ là gang tấc. Ngày tháng cứ trôi, như những đám mây cuốn về phía sau lưng, gót giày saut tôi làm quen những vùng đất lạ, tai tôi quen những tiếng đạn mìn, và trong cái tận cùng xót sa là mắt tôi quen với máu thịt vương vãi…Và biết được thế nào là cái đau rát bỏng, của những mảnh đạn xuyên qua thịt da mình.

Những lúc như vậy tôi thường mơ về thành phố cũ, mới thấy quí cho những giây phút bình yên, thấy quí cho cái sống, biết sợ cái chết cùng cái mất mát, đồng đội tôi nằm xuống quá nhiều, lắm lúc tôi không dám nghĩ về chúng nữa, bao nhiêu đứa nằm xuống là bấy nhiêu người vợ trẻ, người yêu trẻ ở phía sau, gục xuống trong niềm đau thương tiếc.

Rồi bao biến đổi bởi trong lửa đạn có, cả trong ngục tù cũng có, tóc đã hai màu trắng đen, không còn sự chọn lựa, đành phải bỏ xứ ra đi sau bao khổ nhục đắng cay tù đày, ra đi là để có được sự tự do, dù là phải tha phương. Thế là xa lìa quê hương, mảnh đất thân yêu nhiều kỷ niệm, mảnh đất đó không chỉ đơn thuần là quê cha đất tổ, nơi chôn nhau cắt rốn, mà nó còn là nơi bạn bè đã từng một thời bên nhau. Những bạn tôi cũng nhiều lắm trong họ đã nằm xuống, chúng nằm xuống thật nhẹ nhàng, không ngại ngần, không suy tính, vĩnh viễn nằm xuống cho quê hương…

Nơi xứ người, những đêm về sáng không ngủ được, nằm trong bóng đêm mà nhớ, nhớ vô cùng nhớ quay quắt, nhớ nhà, nhớ người, nhớ việc, lắm lúc nhớ quá nhớ hoài như thế, nó như trang sách không bao giờ đóng, khiến trong tôi mọi cái như mới vừa hôm qua, vừa ban sáng. Nhớ quá tôi lấy ảnh mình ngày xưa ra xem, tấm ảnh đã bồi hồi nhắc nhớ tôi thật nhiều những gì tôi đã từng là, nhưng nay nó đã mất, những cái xa khỏi tầm tay ta rồi, khiến ta tiếc nuối biết bao, càng nhớ càng tiếc, lại càng làm lòng ta thêm đau. Tôi chắc tâm trạng như tôi, trong anh cũng một đôi lần đã có, tôi xét lòng tôi, tôi thấy được lòng anh…

Tôi đang đi vào đoạn cuối con đường mình phải đi, không phải tôi sợ mà là tôi tiếc, tôi vẫn mong mình được trở về ngày tháng cũ, xin được mượn chữ mà có lần anh viết cho tôi ‘ngày xưa thân ái’. Để ta vẫn là ta ngày nào, ngày tháng cũ ngày nào của ta thật đẹp, ta có cả một bầu trời tuổi xanh, một quê hương tuy đang trong lửa đạn, nhưng tim ta vẫn nồng ấm mỗi khi đi qua một con sông, một cánh đồng, hay một phố lẻ đìu hiu vùng xa xôi biên giới…Tôi thấy hôm nay những gì tôi nói cùng anh như vậy là quá đủ, cho hai người lính cũ tìm về những ngày, anh và tôi chúng mình đã một thời.

Xin anh đừng trách tôi thích tìm về những gì của năm tháng xưa, những lúc như vậy với tôi như được sống trọn vẹn cho đời mình hơn, vả lại tuổi già có nhớ về quá khứ là chuyện tự nhiên thường tình, tôi còn sống ngày nào là tôi còn tìm về những hình ảnh đẹp của đời mình ngày đó, ký ức đời lính nuôi tôi trong lúc về chiều, không một ai có thể xóa nhòa được nó trong tôi. VN.

***

Kính Anh Hoàn – Mỗ tôi vốn xem chuyện viết lách là một nhu cầu trang trải, luôn viết trong xúc cảm, được viết ra như thế nên nếu giữ lại đủ thì chúng cũng gọi là tạm, vì lúc đi tù về là cầm lại cây viết ngay. Mỗi khi trang giấy được phủ đầy chữ là lúc lòng mình như nhẹ đi, muộn phiền như cất bỏ, vả như nhiều anh em khác ra tù với một hoàn cảnh không vừa ý, thì viết ra cho vơi là cái ai cũng đã từng.

Cái buồn như nối nhau chất chồng, nên tôi không mấy lúc đọc lại, chúng là cả một tập mấy trăm bài, chuyện về những gì anh em mình nhục nhằn gánh chịu trong những ngày tháng khó, nhìn thấy nó là vết thương lại tươm máu. Vì thế mà trong một lúc cùng cực của phận mình tôi đã đốt chúng đi, một cô em cũng viết báo, cô lấy làm tiếc khi biết chuyện đó, không riêng cô mà nhiều anh em khác ai cũng nói phải giữ nó, đọc lại nó để biết ta là ai.

Hôm nay thấy những gì bạn bè nói là đúng! Có chuyện dài dòng cùng anh như thế này, cũng bởi ông bạn trên San José như đã hứa, ông muốn đưa tôi về trên ấy xem ngày Đại nhạc hội thương binh kỳ 7, nhưng đành phụ lòng bạn vì không thể đi. Nghe tôi nói thế ông tiếc lắm, ông gửi kèm theo cái mail là một bài viết ngắn ‘Ngày xưa thân ái’, nói ông có được trên trang Bất Khuất của anh em SVSQ Thủ Đức.

Cái bất ngờ ở đây, bài ‘Ngày xưa thân ái’ lại chính là bài tôi gửi đến anh đã lâu, ‘Gửi người lính cũ, và riêng Nguyễn Trọng Hoàn’, cũng đã được đăng trên HNPĐ, nhưng sau quá nhiều lần bị hacker mà nó nay như không còn dấu, bồi hồi khi được đọc lại những gì hai người lính cũ nói với nhau, bài tuy với cái tựa lạ, nhưng có hề chi nếu muốn ta viết lại cái tên cũ, cùng ảnh người lính VNCH và gửi trở lại người nhận là anh...

Chuyện các trang mạng thấy được đâu đó cái mình thích, rồi post bài lên là chuyện vẫn thường – Riêng mỗ tôi lại thấy câu chuyện nó như có cái duyên tìm lại mình, ông bạn thích bài viết vì nó là chuyện của thương binh, ông cũng từng là thương binh nên ông thích mà muốn chia xẻ nó cùng tôi, nhờ thế tôi được đọc lại nó.   

Ngày mai 28/07/13 từ Thung Lũng Hoa Vàng San José, có những tấm lòng bết ơn cùng tiếng ca của người Việt tha hương, gửi đến người thương binh VNCH còn lại bên quê nhà, thì nơi đây giữa phố Little Saigon, có người lính đọc lại lá thư cũ, trong tiếng hát mượt mà của Con Nhạn Trắng Gò Công, và đã thấy lại được những hình ảnh ngày xưa trên quê hương, anh và tôi chúng mình từng sống. 

Xe lăn trong đêm khuất xa dần biết đâu tìm

Mưa thu bay bay sắt xe lòng ướt vai mềm

Hoàng hôn dần buông, 

Mà ai còn đứng im trong chiều sương xuống...

 

Việt Nhân (HNPĐ)

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm