Thân Hữu Tiếp Tay...
NHÂN BÀI " NẾU TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM..." CỦA THIỆN Ý_ NGUYỄN NHƠN
( HNPĐ ) " Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi" đúng thế! Chế độ VNCH do toàn thể Quân Dân Miền Nam xây dựng lên. Không phải là TT Ngô Đình Diệm, lại càng không phải TT Nguyễn Văn Thiệu.Điều đáng buồn là: Hiện nay, trong nước, giới trẻ hâm mộ VNCH có khi quá đà trong khi đó ở hải ngoại lại bươi lại việc cũ bôi bác nhau.
Đã thế tôi gởi bạn bài viết cũ đọc chơi:
CUỘC ĐẢO CHÁNH 11/11/60
Hết hứng mần thơ rồi
Bây giờ là kể chuyện
Chuyện nay nhớ chuyện xưa
Thong thả kể nhau nghe
Lúc nầy nhiều người hay kể chuyện Bà Nhu. Tôi ít biết chuyện ướt át. Như là chuyện Bà léng phéng. Với ông Đôn súng dài. Tôi chỉ biết chuyện đảo chánh hụt. Mười một, mười một, sáu mươi. Kể hai bạn nghe chơi. Hồi học năm thứ ba. Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Đi tập sự ở xứ Cần Thơ. Một hôm tháp tùng Ông Tỉnh trưởng. Thiếu tá Trần Cửu Thiên. Thăm Ấp Chiến lược Vị Thanh - Hỏa Lựu.Trên xe nghe ông kể. Việc dẫn đoàn chiến xa từ Cần Thơ. Về cứu giá Ngô Tổng Thống. Chuyện thật giống như đùa. Nghe sao kể làm vậy.
Ông dẫn đoàn chiến xa. Về tới ngả ba Phú Lâm. Bị nút lính Dù chận lại. Bazoka mới được Mỹ phát. Chong tua tủa thấy ngán. Ông xuống xe làm gan. Bước lại gần phòng tuyến hỏi han. May đâu Đại Đội trưởng lính dù. Mới được ông khao quân. Nhậu nhẹt bửa trước dưới Cần Thơ. Ông ra vẻ kẻ cả. Vỗ vai bảo dẹp nút chặn. Để ông vô xem trong kia. Việc gì lùm xùm vậy. Tay lính Dù lớ ngớ. Mới vừa dẹp nút chặn. Xe tăng đã ào vô. Chẳng tốn phát súng nào. Thung dung vào cứu giá. Ý Ông Tỉnh muốn nói: Công của ông không kém gì. Đại Tá Trần Thiện Khiêm. TưLệnh Quân Khu 5, Cần Thơ.
Khi mới vừa tốt nghiệp. Được bổ ngay vào Phủ Đặc Ủy. Trung Ương Tình Báo Quốc Gia. Cặp bạn với Nguyễn Bạch Ngọc. Đệ tử hầu cận Ngô Tổng Thống. Vừa bị thất sủng đẩy ra. Một hôm vui miệng kể. Liên binh Phòng vệ Phủ Tông tông. Đã hết đạn giá súng. Đẩy tông tông vào gầm giường. Lấy ghế mây che chắn. Đợi lính dù vô “rước” tông tông. Bất đồ tiếng súng ngưng. Xem chừng mưu đồ dụ khị. Mồi Chánh Phủ Liên Hiệp Đoàn Kết Quốc Gia. Đám chánh khách xôi thịt đã cắn câu. Thiết giáp vào cưu giá. Hết liên hiệp cò cưa gì ráo trọi.
Năm Một chín sáu sáu. Làm Chánh Văn Phòng Tỉnh trưởng. Trung tá Trần Văn Hai. Tục gọi là Hai Dù. Để phân biệt Hai Biệt Động quân. Một bửa vui miệng hỏi. Thấy báo chí bôi bác. Trong vụ 11/11/60. BS. Phan quang Đê. Ngồi khóc tì tê. Trong Nha An Ninh Quân Đội. Ông Tỉnh bĩu môi biểu: Bôi bác cái giống gì. Họ viết đúng thật đó. Thấy tui ra ý dò hỏi. Ông cười cười nói: Hối đó tôi là Đại Úy. Tiểu Đoàn Trương Tiểu Đoàn Dù. Đánh vô Dinh Độc Lập đó. Tôi còn được tụi nó. Cho ngồi ghế đàng hoàng. Ông Bác sĩ bị chúng liệng cái bịch. Lăn tuốt vô góc phòng. Ngồi chong ngóc khóc. Sự thật là như vậy. Có bôi bác gì đâu!
Chợt nhớ tới lời xừ Ngọc kể. Về vụ Phòng vệ giá súng. Mới tò mò hỏi ông Tỉnh. Sao lúc đó Trung tá. Không đánh rấn thêm chút nữa. Ắt bắt sống Tông tông. Ông Tỉnh trố mắt nhìn bảo: Bộ anh tưởng lính Dù. Mình đồng da sắt chắc!? Từ nửa đêm tới hừng sáng. Tôi hô xung phong ba bốn bận. Lính lọt vô hàng rào sắt. Lớp chết lớp bị thương cũng bộn. Nên khi nghe lịnh ngưng bắn. Lật đật hô đám y tá. Bươn vô kéo mấy đứa nhỏ ra.
Ngồi nghĩ chưa ráo mồ hôi. Thấy xe thiết giáp tới. Cứ tưởng là phe ta. Vô tiếp thu Dinh. Nên cứ thản nhiên nhìn. Một lúc chúng quay súng ra. Vừa pháo vừa trọng liên khạc. Lính Dù thưở nay đánh VC. Chưa từng đụng xe tăng. Nên chạy thôi trối chết. Tính dắt lính chạy lên Hòa Hưng. Chạy dọc theo đường sắt. Về Doanh trại Thủ Đức. Được cái đồng bào thương. Thấy ở đâu có thiết giáp chận đường. Báo cho tránh ra nẽo khác.
Có lẽ vì vậy. Mỗi khi nhắc tới vụ nầy. Mặt ông có sắc giận. Tuy Ông không nói ra. Nhưng tui hiều ý ông. Mấy tay chánh trị ẩm ương. Khi thì biểu ông đánh. Lúc lại biểu ông dừng. Được thì họ làm vua. Thua thì lính ông. Lớp chét lớp bị thương. Không ai ngó ngàng tới!
Vậy đó, việc đời là như vậy đó. Ai nghỉ gì thì nghỉ. Riêng tui thì nghỉ rằng: Lịch sử đôi khi. Chỉ thừa thiếu một nét nhỏ. Là xoay sang nẽo khác.
Ví như vụ nút chặn Phú Lâm chẳng hạn. Nếu như tay Trung úy Dù đừng ấm ớ. Cứ thụt Bazoka ầm ầm. Vào doàn thiết giáp cứu viện. Chưa kịp dàn đội hình chiến đấu. Chưa biết mèo nào cắn miễu nào? Trong trường hợp nầy. Có thể xãy ra ba tình huống:
1/ Một là thiết giáp cứu viện thua. Ngô Tổng thống bị bắt sống. Ắt có Chánh Phủ LHĐKQG trăm phần trăm.
2/ Trận đánh Phú Lâm giằn co. Dù được lệnh tấn công tiếp. Tông tông bị bắt. Kết quả như trường hợp 1/
3/ Trước khi Lính Dù tấn công tiếp. Tông tông đã mưu trí Như đã từng mưu trí. Mau lẹ rước đám chánh khứa vô Dinh. Bàn việc lập CPLHĐKQG. Chắc đã có Liên Hiệp cò cưa. Half and half theo kiểu Mỹ, Để câu giờ.
Phần kể chuyện là có thiệt. Phần bàn đề do tui chế ra. Bạn bè đọc có thể. Mỗi người nghỉ một phách. Nhưng cũng cầu vui được một lúc.
Cám ơn đã ráng đọc
Nguyễn Nhơn
( HNPĐ )
Bài Liên quan
NẾU TỔNG THỐNG DIỆM KHÔNG BỊ LẬT ĐỔ VÀ SÁT HẠI, VIỆT NAM SẼ RA SAO? _ Thiện Ý
NHÂN BÀI " NẾU TỔNG THỐNG NGÔ ĐÌNH DIỆM..." CỦA THIỆN Ý_ NGUYỄN NHƠN
( HNPĐ ) " Mía sâu có đốt, nhà dột có nơi" đúng thế! Chế độ VNCH do toàn thể Quân Dân Miền Nam xây dựng lên. Không phải là TT Ngô Đình Diệm, lại càng không phải TT Nguyễn Văn Thiệu.Điều đáng buồn là: Hiện nay, trong nước, giới trẻ hâm mộ VNCH có khi quá đà trong khi đó ở hải ngoại lại bươi lại việc cũ bôi bác nhau.
Đã thế tôi gởi bạn bài viết cũ đọc chơi:
CUỘC ĐẢO CHÁNH 11/11/60
Hết hứng mần thơ rồi
Bây giờ là kể chuyện
Chuyện nay nhớ chuyện xưa
Thong thả kể nhau nghe
Lúc nầy nhiều người hay kể chuyện Bà Nhu. Tôi ít biết chuyện ướt át. Như là chuyện Bà léng phéng. Với ông Đôn súng dài. Tôi chỉ biết chuyện đảo chánh hụt. Mười một, mười một, sáu mươi. Kể hai bạn nghe chơi. Hồi học năm thứ ba. Học Viện Quốc Gia Hành Chánh. Đi tập sự ở xứ Cần Thơ. Một hôm tháp tùng Ông Tỉnh trưởng. Thiếu tá Trần Cửu Thiên. Thăm Ấp Chiến lược Vị Thanh - Hỏa Lựu.Trên xe nghe ông kể. Việc dẫn đoàn chiến xa từ Cần Thơ. Về cứu giá Ngô Tổng Thống. Chuyện thật giống như đùa. Nghe sao kể làm vậy.
Ông dẫn đoàn chiến xa. Về tới ngả ba Phú Lâm. Bị nút lính Dù chận lại. Bazoka mới được Mỹ phát. Chong tua tủa thấy ngán. Ông xuống xe làm gan. Bước lại gần phòng tuyến hỏi han. May đâu Đại Đội trưởng lính dù. Mới được ông khao quân. Nhậu nhẹt bửa trước dưới Cần Thơ. Ông ra vẻ kẻ cả. Vỗ vai bảo dẹp nút chặn. Để ông vô xem trong kia. Việc gì lùm xùm vậy. Tay lính Dù lớ ngớ. Mới vừa dẹp nút chặn. Xe tăng đã ào vô. Chẳng tốn phát súng nào. Thung dung vào cứu giá. Ý Ông Tỉnh muốn nói: Công của ông không kém gì. Đại Tá Trần Thiện Khiêm. TưLệnh Quân Khu 5, Cần Thơ.
Khi mới vừa tốt nghiệp. Được bổ ngay vào Phủ Đặc Ủy. Trung Ương Tình Báo Quốc Gia. Cặp bạn với Nguyễn Bạch Ngọc. Đệ tử hầu cận Ngô Tổng Thống. Vừa bị thất sủng đẩy ra. Một hôm vui miệng kể. Liên binh Phòng vệ Phủ Tông tông. Đã hết đạn giá súng. Đẩy tông tông vào gầm giường. Lấy ghế mây che chắn. Đợi lính dù vô “rước” tông tông. Bất đồ tiếng súng ngưng. Xem chừng mưu đồ dụ khị. Mồi Chánh Phủ Liên Hiệp Đoàn Kết Quốc Gia. Đám chánh khách xôi thịt đã cắn câu. Thiết giáp vào cưu giá. Hết liên hiệp cò cưa gì ráo trọi.
Năm Một chín sáu sáu. Làm Chánh Văn Phòng Tỉnh trưởng. Trung tá Trần Văn Hai. Tục gọi là Hai Dù. Để phân biệt Hai Biệt Động quân. Một bửa vui miệng hỏi. Thấy báo chí bôi bác. Trong vụ 11/11/60. BS. Phan quang Đê. Ngồi khóc tì tê. Trong Nha An Ninh Quân Đội. Ông Tỉnh bĩu môi biểu: Bôi bác cái giống gì. Họ viết đúng thật đó. Thấy tui ra ý dò hỏi. Ông cười cười nói: Hối đó tôi là Đại Úy. Tiểu Đoàn Trương Tiểu Đoàn Dù. Đánh vô Dinh Độc Lập đó. Tôi còn được tụi nó. Cho ngồi ghế đàng hoàng. Ông Bác sĩ bị chúng liệng cái bịch. Lăn tuốt vô góc phòng. Ngồi chong ngóc khóc. Sự thật là như vậy. Có bôi bác gì đâu!
Chợt nhớ tới lời xừ Ngọc kể. Về vụ Phòng vệ giá súng. Mới tò mò hỏi ông Tỉnh. Sao lúc đó Trung tá. Không đánh rấn thêm chút nữa. Ắt bắt sống Tông tông. Ông Tỉnh trố mắt nhìn bảo: Bộ anh tưởng lính Dù. Mình đồng da sắt chắc!? Từ nửa đêm tới hừng sáng. Tôi hô xung phong ba bốn bận. Lính lọt vô hàng rào sắt. Lớp chết lớp bị thương cũng bộn. Nên khi nghe lịnh ngưng bắn. Lật đật hô đám y tá. Bươn vô kéo mấy đứa nhỏ ra.
Ngồi nghĩ chưa ráo mồ hôi. Thấy xe thiết giáp tới. Cứ tưởng là phe ta. Vô tiếp thu Dinh. Nên cứ thản nhiên nhìn. Một lúc chúng quay súng ra. Vừa pháo vừa trọng liên khạc. Lính Dù thưở nay đánh VC. Chưa từng đụng xe tăng. Nên chạy thôi trối chết. Tính dắt lính chạy lên Hòa Hưng. Chạy dọc theo đường sắt. Về Doanh trại Thủ Đức. Được cái đồng bào thương. Thấy ở đâu có thiết giáp chận đường. Báo cho tránh ra nẽo khác.
Có lẽ vì vậy. Mỗi khi nhắc tới vụ nầy. Mặt ông có sắc giận. Tuy Ông không nói ra. Nhưng tui hiều ý ông. Mấy tay chánh trị ẩm ương. Khi thì biểu ông đánh. Lúc lại biểu ông dừng. Được thì họ làm vua. Thua thì lính ông. Lớp chét lớp bị thương. Không ai ngó ngàng tới!
Vậy đó, việc đời là như vậy đó. Ai nghỉ gì thì nghỉ. Riêng tui thì nghỉ rằng: Lịch sử đôi khi. Chỉ thừa thiếu một nét nhỏ. Là xoay sang nẽo khác.
Ví như vụ nút chặn Phú Lâm chẳng hạn. Nếu như tay Trung úy Dù đừng ấm ớ. Cứ thụt Bazoka ầm ầm. Vào doàn thiết giáp cứu viện. Chưa kịp dàn đội hình chiến đấu. Chưa biết mèo nào cắn miễu nào? Trong trường hợp nầy. Có thể xãy ra ba tình huống:
1/ Một là thiết giáp cứu viện thua. Ngô Tổng thống bị bắt sống. Ắt có Chánh Phủ LHĐKQG trăm phần trăm.
2/ Trận đánh Phú Lâm giằn co. Dù được lệnh tấn công tiếp. Tông tông bị bắt. Kết quả như trường hợp 1/
3/ Trước khi Lính Dù tấn công tiếp. Tông tông đã mưu trí Như đã từng mưu trí. Mau lẹ rước đám chánh khứa vô Dinh. Bàn việc lập CPLHĐKQG. Chắc đã có Liên Hiệp cò cưa. Half and half theo kiểu Mỹ, Để câu giờ.
Phần kể chuyện là có thiệt. Phần bàn đề do tui chế ra. Bạn bè đọc có thể. Mỗi người nghỉ một phách. Nhưng cũng cầu vui được một lúc.
Cám ơn đã ráng đọc
Nguyễn Nhơn
( HNPĐ )
Bài Liên quan