Kinh Đời
Ngôi nhà chung mang tên Việt Nam đang trông như thế nào?
Khi có người đề xướng nhìn Việt Nam như một ngôi nhà chung, tôi không rõ một ngôi nhà như thế, nếu có, sẽ trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ là thiết kế của nó hẳn là sẽ không xa lắm so với bức hình bên dưới:
Nguyễn Anh Tuấn
(FB Nguyễn Anh Tuấn)
(Bài viết trao đổi lại với bài "Việt Nam, ngôi nhà chung của chúng ta" của Huy Đức)
Khi có người đề xướng nhìn Việt Nam như một ngôi nhà chung, tôi không rõ
một ngôi nhà như thế, nếu có, sẽ trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ là
thiết kế của nó hẳn là sẽ không xa lắm so với bức hình bên dưới:
Ngôi nhà "chung" của Việt Nam? |
Bên cạnh phòng khách xa hoa tráng lệ nơi kẻ quyền uy ung dung thưởng trà
là những căn hầm u tối ủ dột dành để nhốt những ai không tuân phục họ,
không chia sẻ niềm tin với họ.
Tôi cũng không rõ khi lo ngại về những người "mong muốn đất nước dân chủ hóa chưa có gì trong tay đã đòi tùng xẻo những người cộng sản",
người ta đang thực sự muốn nói đến ai, số lượng bao nhiêu, có điển hình
không, nhưng tôi khá chắc chắn rằng tuyệt đại đa số những người phía
bên phải bức hình, ngay cả khi bị đày đọa trong một phần đời rất dài bởi
những người phía bên trái, vẫn xa lạ với bạo lực, chẳng dám đấm ai dù
chỉ một cái, chứ nói gì tới những chuyện 'tùng xẻo', 'giết chóc'.
Trái lại, tôi lại tuyệt đối tin tưởng, và có những bằng chứng rõ ràng
rằng, những người phía bên trái đã và đang sẵn sàng bất chấp mọi luân
thường đạo lý để giữ cho bằng được những người bên phải trong tù đày để
có thể an tâm nhàn nhã tận hưởng phú quý và tiêu khiển quyền lực.
Thêm nữa, trong khi tán thành phải thực hành 'văn hóa khinh bỉ' đối với
những kẻ đã vơ vét rồi đưa gia đình chuồn ra ngoại quốc, tôi vẫn rất mơ
hồ khi người ta bảo rằng họ biết có "nhiều người cộng sản cũng muốn kiến
tạo một tương lai ngay tại chính quê hương."
Những người đó là ai, bao nhiêu mà nhiều, liệu có đông bằng số "dân chủ
đòi tùng xẻo" kể trên để thành điển hình không, và quan trọng hơn, họ
đang muốn kiến tạo tương lai nào và cho ai?
Khi Hồ Chí Minh, Trường Chinh... phát động cải cách ruộng đất, mở màn
bằng việc bắn những người từng ra sức giúp họ như bà Cát Hanh Long, họ
đang muốn kiến tạo tương lai gì?
Tương lai nào Lê Duẩn, Đỗ Mười...hướng tới khi thực hiện cái gọi là 'cải
tạo tư sản' - cướp bóc, tịch thu tài sản nhân dân trên diện rộng, khiến
cả triệu người phải vượt biên và một nửa trong số đó phải bỏ mạng?
Và khi Nguyễn Phú Trọng, mới gần đây thôi, tuyên bố những ai sửa Hiến
pháp mà đụng đến quyền lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, duy nhất của Đảng
Cộng sản Việt Nam chính là bè lũ suy thoái đạo đức, ông ấy muốn kiến tạo
tương lai cho ai, cho đa số nhân dân hay chỉ cho một đảng phái?
Tất cả những cái tên ở trên, đã sống và đã chết, đang sống và sẽ chết
trên mảnh đất này. Họ không vơ vét rồi ra nước ngoài - một điều tệ hại,
thế nhưng, việc họ ở lại trong nước, giữ chắc cái ghế của họ để đày đọa
xã hội bằng những chính sách sai lầm cũng là một điều tệ hại không kém,
nếu không muốn nói là còn kinh khủng hơn.
Bởi vậy, tôi e rằng những người được gọi là 'đảng viên cộng sản muốn
kiến tạo tương lai ngay tại quê hương' chẳng qua là những người lương
thiện hoặc là chưa biết, hoặc là không dám đối mặt, hoặc là cố tình né
tránh với khối mâu thuẫn mang tính căn bản sau:
Làm sao một người đảng viên cộng sản có thể kiến tạo một tương lai cho
đất nước, nơi ai ai cũng có thể thực thi các quyền dân sự chính trị ôn
hòa của mình, khi mà chính sự tồn tại của họ trong tư cách thành viên
Đảng Cộng sản Việt Nam - một đảng tự định nghĩa sẽ nắm quyền tuyệt đối,
toàn diện, duy nhất - đang chứng tỏ cho điều ngược lại: tước đoạt các
quyền dân sự chính trị của người dân ngoài đảng?
Họ chỉ có thể giải quyết được khối mâu thuẫn trên bằng 1 trong 2 cách sau:
1) Rời khỏi đảng.
2) Tuyên bố không chấp nhận việc định nghĩa Đảng Cộng sản Việt Nam là
đảng lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, duy nhất, bằng không sẽ thực hiện
điều 1.
Trái lại, 'người đảng viên cộng sản kiến tạo tương lai' chỉ là một khái niễm rỗng, không hơn chẳng kém.
Do đó, thay vì đề xướng nước Việt Nam chung một mái nhà một cách thiếu cân nhắc, tôi xin đề xuất một lối hình dung khác như sau:
1, Những người đang bị nhốt trong các căn hầm của ngôi nhà phía bên phải
bức hình phải được trả tự do trước khi bàn về bất kỳ tương lai chung
nào của mái nhà. Bởi, như khẩu hiệu của AAPP (tổ chức hàng đầu về tù
nhân lương tâm của Myanmar): 'Sẽ không có hòa giải quốc gia nếu còn tù
nhân lương tâm', một tương lai chung nào đó nếu có của mái nhà Việt Nam
sẽ không đầy đủ ý nghĩa nếu thiếu sự tham gia của những người đã đem
thân mình để đấu tranh vì nó.
2, Cũng chẳng có mái nhà chung nào ở đây nếu chưa minh định về sổ nghiệp
chủ. Muốn có mái nhà chung, sổ nghiệp chủ phải đứng tên chung. Không cá
nhân, tổ chức, phe phái nào được quyền ngông nghênh, xuẩn ngốc và kiêu
ngạo tuyên bố rằng nó là của riêng mình. Bất kỳ nhóm nào cũng được quyền
sử dụng lý lẽ để thuyết phục toàn bộ các thành viên trong nhà về phương
án sửa chửa, cải tạo, điều hành căn nhà và nếp sống của nó, và không
bao giờ được phép xóa sổ, tiêu diệt các nhóm khác.
(FB Nguyễn Anh Tuấn)
* * * *
VIỆT NAM, NGÔI NHÀ CỦA CHÚNG TA
Tuy hai ngày nay liên tục di chuyển bằng nhiều phương tiện, tôi vẫn đọc
được các cmts cho post Mục Đích & Phương Tiện và công nhận là rất
nhiều người thay vì tranh luận với những gì tôi viết trong post này lại
chủ yếu nhằm tấn công tác giả.
Nhiều bạn inbox hỏi tôi sao không xóa các cmts ấy. Tôi chưa bao giờ có ý
định đó trừ khi có những cmts xúc phạm đến người thứ 3. Tôi nghĩ, những
người vào đây đọc cmts sẽ thấy quyết định của tôi là đúng. Ai như thế
nào sẽ thể hiện rõ trong ngôn từ mà họ dùng.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi nghĩ, ngay cả những người dùng các lời lẽ
thiếu kiềm chế nhất, theo tôi, có thể chẳng phải vì thù hận cá nhân mà
phần lớn vì quá bức xúc trước tình hình đất nước. Nhiều bạn, chắc vì nôn
nóng muốn đất nước có dân chủ ngay, đã đòi hỏi tất cả những ai lên
tiếng đều chỉ được nói những gì các bạn ấy tin và muốn.
Tôi nghĩ, tôi cũng như các bạn rất mong đất nước thay đổi theo hướng dân
chủ hóa. Tuy nhiên, có rất nhiều đòi hỏi của các bạn tôi không thể nào
đáp ứng. Tôi không thể phê phán ai đó nếu tôi không có bằng chứng cho dù
nó có lợi cho "phong trào" hay không. Tôi không thể dựa trên những
thông tin không có căn cứ được internet tung lên để gọi người này là
thân Mỹ, người kia là bán nước.
Các bạn đòi tôi đã viết bài phê phán người này thì đồng thời phải viết
bài phê phán người nọ. Tôi là nhà báo, tôi không có lựa chọn nào khác là
chỉ có thể viết ra những gì mà mình có căn cứ để chứng mình đó là sự
thật. Tôi rất nỗ lực nhưng cũng biết khả năng mình có hạn. Và, tôi cho
rằng, sự nghiệp chống cái xấu chẳng thế nào thành công nếu ai đó cho
rằng chỉ cần một mình mình, chỉ cần một anh hùng. Đất nước chắc chắn sẽ
thay đổi nhanh hơn nếu mỗi người đều làm những việc mà mình đang muốn
giao cho người khác.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi quan niệm về con đường dân chủ hóa không
hoàn toàn giống như nhiều bạn ở đây. Tôi đã từng sống trong môi trường
dân chủ, tôi cũng như các bạn nghĩ rằng Việt Nam cần dân chủ.
Nhưng, năm 2006, cũng như năm 2013, khi học xong, tôi quyết định trở về
VN vì tôi biết mình không chỉ cần dân chủ mà còn rất cần Việt Nam.
Những gì tôi đã và đang làm đều ở đây, trong ngôi nhà mình. Không chỉ có
tôi mà nhiều bạn ở đây, bạn hữu và có khi là cả kẻ thù của dân chủ cũng
đang coi Việt Nam là nhà mình.
Tôi đã từng viết hoặc trực tiếp chỉ trích một số quan chức chính quyền
đối đầu với các giáo dân. Tôi từng hỏi họ, thế gần 10 triệu đồng bào
công giáo không phải là người Việt sao. Và thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi
mình, vậy hơn 3 triệu đảng viên có phải là người Việt không. Bỏ qua yếu
tố họ đang cầm quyền, chúng ta phải thừa nhận rằng họ cũng đang ở chung
trong một ngôi nhà với mình.
Những người cộng sản đã thất bại khi áp dụng chuyên chính vô sản với
những ai không "yêu nước" theo mô hình của họ. Tôi không nghĩ là những
người mong muốn đất nước dân chủ hóa sẽ dễ dàng thành công nếu như khi
chưa có gì trong tay đã đòi tùng xẻo những người cộng sản. Tôi biết
nhiều người cộng sản cũng muốn kiến tạo một tương lai ngay tại chính quê
hương chứ không phải ai cũng vơ vét rồi đưa gia đình chuồn ra ngoại
quốc.
Chế độ sụp đổ hay không là điều tôi không thể nào dự đoán. Nhưng tôi tin
là đất nước phải thay đổi. Công lý chắc chắn phải được thực thi nhưng
đấy không phải là trả thù, đấu tố. Tôi cần dân chủ nhưng tôi cũng cần
Việt Nam. Một Việt Nam cho tất cả mọi tôn giáo, khuynh hướng chính trị.
Tôi cũng đang nỗ lực nhưng nếu dân chủ được mang đến từ người khác, kể
cả những người tôi căm ghét, tôi vẫn đề nghị dân ta coi họ là anh hùng.
Cái tôi hướng tới là một Việt Nam phồn thịnh, tự do chứ không phải là
tấm huân chương nên các bạn cứ đừng ngại ngần chỉ trích. Nếu việc chỉ
trích tôi mang tới dân chủ cho Việt Nam tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Sân bay Pleiku 17:54, 10-9-2016.
Huy Đức
(FB. Trương Huy San)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Ngôi nhà chung mang tên Việt Nam đang trông như thế nào?
Khi có người đề xướng nhìn Việt Nam như một ngôi nhà chung, tôi không rõ một ngôi nhà như thế, nếu có, sẽ trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ là thiết kế của nó hẳn là sẽ không xa lắm so với bức hình bên dưới:
(Bài viết trao đổi lại với bài "Việt Nam, ngôi nhà chung của chúng ta" của Huy Đức)
Khi có người đề xướng nhìn Việt Nam như một ngôi nhà chung, tôi không rõ
một ngôi nhà như thế, nếu có, sẽ trông như thế nào, nhưng tôi nghĩ là
thiết kế của nó hẳn là sẽ không xa lắm so với bức hình bên dưới:
Ngôi nhà "chung" của Việt Nam? |
Bên cạnh phòng khách xa hoa tráng lệ nơi kẻ quyền uy ung dung thưởng trà
là những căn hầm u tối ủ dột dành để nhốt những ai không tuân phục họ,
không chia sẻ niềm tin với họ.
Tôi cũng không rõ khi lo ngại về những người "mong muốn đất nước dân chủ hóa chưa có gì trong tay đã đòi tùng xẻo những người cộng sản",
người ta đang thực sự muốn nói đến ai, số lượng bao nhiêu, có điển hình
không, nhưng tôi khá chắc chắn rằng tuyệt đại đa số những người phía
bên phải bức hình, ngay cả khi bị đày đọa trong một phần đời rất dài bởi
những người phía bên trái, vẫn xa lạ với bạo lực, chẳng dám đấm ai dù
chỉ một cái, chứ nói gì tới những chuyện 'tùng xẻo', 'giết chóc'.
Trái lại, tôi lại tuyệt đối tin tưởng, và có những bằng chứng rõ ràng
rằng, những người phía bên trái đã và đang sẵn sàng bất chấp mọi luân
thường đạo lý để giữ cho bằng được những người bên phải trong tù đày để
có thể an tâm nhàn nhã tận hưởng phú quý và tiêu khiển quyền lực.
Thêm nữa, trong khi tán thành phải thực hành 'văn hóa khinh bỉ' đối với
những kẻ đã vơ vét rồi đưa gia đình chuồn ra ngoại quốc, tôi vẫn rất mơ
hồ khi người ta bảo rằng họ biết có "nhiều người cộng sản cũng muốn kiến
tạo một tương lai ngay tại chính quê hương."
Những người đó là ai, bao nhiêu mà nhiều, liệu có đông bằng số "dân chủ
đòi tùng xẻo" kể trên để thành điển hình không, và quan trọng hơn, họ
đang muốn kiến tạo tương lai nào và cho ai?
Khi Hồ Chí Minh, Trường Chinh... phát động cải cách ruộng đất, mở màn
bằng việc bắn những người từng ra sức giúp họ như bà Cát Hanh Long, họ
đang muốn kiến tạo tương lai gì?
Tương lai nào Lê Duẩn, Đỗ Mười...hướng tới khi thực hiện cái gọi là 'cải
tạo tư sản' - cướp bóc, tịch thu tài sản nhân dân trên diện rộng, khiến
cả triệu người phải vượt biên và một nửa trong số đó phải bỏ mạng?
Và khi Nguyễn Phú Trọng, mới gần đây thôi, tuyên bố những ai sửa Hiến
pháp mà đụng đến quyền lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, duy nhất của Đảng
Cộng sản Việt Nam chính là bè lũ suy thoái đạo đức, ông ấy muốn kiến tạo
tương lai cho ai, cho đa số nhân dân hay chỉ cho một đảng phái?
Tất cả những cái tên ở trên, đã sống và đã chết, đang sống và sẽ chết
trên mảnh đất này. Họ không vơ vét rồi ra nước ngoài - một điều tệ hại,
thế nhưng, việc họ ở lại trong nước, giữ chắc cái ghế của họ để đày đọa
xã hội bằng những chính sách sai lầm cũng là một điều tệ hại không kém,
nếu không muốn nói là còn kinh khủng hơn.
Bởi vậy, tôi e rằng những người được gọi là 'đảng viên cộng sản muốn
kiến tạo tương lai ngay tại quê hương' chẳng qua là những người lương
thiện hoặc là chưa biết, hoặc là không dám đối mặt, hoặc là cố tình né
tránh với khối mâu thuẫn mang tính căn bản sau:
Làm sao một người đảng viên cộng sản có thể kiến tạo một tương lai cho
đất nước, nơi ai ai cũng có thể thực thi các quyền dân sự chính trị ôn
hòa của mình, khi mà chính sự tồn tại của họ trong tư cách thành viên
Đảng Cộng sản Việt Nam - một đảng tự định nghĩa sẽ nắm quyền tuyệt đối,
toàn diện, duy nhất - đang chứng tỏ cho điều ngược lại: tước đoạt các
quyền dân sự chính trị của người dân ngoài đảng?
Họ chỉ có thể giải quyết được khối mâu thuẫn trên bằng 1 trong 2 cách sau:
1) Rời khỏi đảng.
2) Tuyên bố không chấp nhận việc định nghĩa Đảng Cộng sản Việt Nam là
đảng lãnh đạo tuyệt đối, toàn diện, duy nhất, bằng không sẽ thực hiện
điều 1.
Trái lại, 'người đảng viên cộng sản kiến tạo tương lai' chỉ là một khái niễm rỗng, không hơn chẳng kém.
Do đó, thay vì đề xướng nước Việt Nam chung một mái nhà một cách thiếu cân nhắc, tôi xin đề xuất một lối hình dung khác như sau:
1, Những người đang bị nhốt trong các căn hầm của ngôi nhà phía bên phải
bức hình phải được trả tự do trước khi bàn về bất kỳ tương lai chung
nào của mái nhà. Bởi, như khẩu hiệu của AAPP (tổ chức hàng đầu về tù
nhân lương tâm của Myanmar): 'Sẽ không có hòa giải quốc gia nếu còn tù
nhân lương tâm', một tương lai chung nào đó nếu có của mái nhà Việt Nam
sẽ không đầy đủ ý nghĩa nếu thiếu sự tham gia của những người đã đem
thân mình để đấu tranh vì nó.
2, Cũng chẳng có mái nhà chung nào ở đây nếu chưa minh định về sổ nghiệp
chủ. Muốn có mái nhà chung, sổ nghiệp chủ phải đứng tên chung. Không cá
nhân, tổ chức, phe phái nào được quyền ngông nghênh, xuẩn ngốc và kiêu
ngạo tuyên bố rằng nó là của riêng mình. Bất kỳ nhóm nào cũng được quyền
sử dụng lý lẽ để thuyết phục toàn bộ các thành viên trong nhà về phương
án sửa chửa, cải tạo, điều hành căn nhà và nếp sống của nó, và không
bao giờ được phép xóa sổ, tiêu diệt các nhóm khác.
(FB Nguyễn Anh Tuấn)
* * * *
VIỆT NAM, NGÔI NHÀ CỦA CHÚNG TA
Tuy hai ngày nay liên tục di chuyển bằng nhiều phương tiện, tôi vẫn đọc
được các cmts cho post Mục Đích & Phương Tiện và công nhận là rất
nhiều người thay vì tranh luận với những gì tôi viết trong post này lại
chủ yếu nhằm tấn công tác giả.
Nhiều bạn inbox hỏi tôi sao không xóa các cmts ấy. Tôi chưa bao giờ có ý
định đó trừ khi có những cmts xúc phạm đến người thứ 3. Tôi nghĩ, những
người vào đây đọc cmts sẽ thấy quyết định của tôi là đúng. Ai như thế
nào sẽ thể hiện rõ trong ngôn từ mà họ dùng.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi nghĩ, ngay cả những người dùng các lời lẽ
thiếu kiềm chế nhất, theo tôi, có thể chẳng phải vì thù hận cá nhân mà
phần lớn vì quá bức xúc trước tình hình đất nước. Nhiều bạn, chắc vì nôn
nóng muốn đất nước có dân chủ ngay, đã đòi hỏi tất cả những ai lên
tiếng đều chỉ được nói những gì các bạn ấy tin và muốn.
Tôi nghĩ, tôi cũng như các bạn rất mong đất nước thay đổi theo hướng dân
chủ hóa. Tuy nhiên, có rất nhiều đòi hỏi của các bạn tôi không thể nào
đáp ứng. Tôi không thể phê phán ai đó nếu tôi không có bằng chứng cho dù
nó có lợi cho "phong trào" hay không. Tôi không thể dựa trên những
thông tin không có căn cứ được internet tung lên để gọi người này là
thân Mỹ, người kia là bán nước.
Các bạn đòi tôi đã viết bài phê phán người này thì đồng thời phải viết
bài phê phán người nọ. Tôi là nhà báo, tôi không có lựa chọn nào khác là
chỉ có thể viết ra những gì mà mình có căn cứ để chứng mình đó là sự
thật. Tôi rất nỗ lực nhưng cũng biết khả năng mình có hạn. Và, tôi cho
rằng, sự nghiệp chống cái xấu chẳng thế nào thành công nếu ai đó cho
rằng chỉ cần một mình mình, chỉ cần một anh hùng. Đất nước chắc chắn sẽ
thay đổi nhanh hơn nếu mỗi người đều làm những việc mà mình đang muốn
giao cho người khác.
Nhưng điều quan trọng hơn, tôi quan niệm về con đường dân chủ hóa không
hoàn toàn giống như nhiều bạn ở đây. Tôi đã từng sống trong môi trường
dân chủ, tôi cũng như các bạn nghĩ rằng Việt Nam cần dân chủ.
Nhưng, năm 2006, cũng như năm 2013, khi học xong, tôi quyết định trở về
VN vì tôi biết mình không chỉ cần dân chủ mà còn rất cần Việt Nam.
Những gì tôi đã và đang làm đều ở đây, trong ngôi nhà mình. Không chỉ có
tôi mà nhiều bạn ở đây, bạn hữu và có khi là cả kẻ thù của dân chủ cũng
đang coi Việt Nam là nhà mình.
Tôi đã từng viết hoặc trực tiếp chỉ trích một số quan chức chính quyền
đối đầu với các giáo dân. Tôi từng hỏi họ, thế gần 10 triệu đồng bào
công giáo không phải là người Việt sao. Và thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi
mình, vậy hơn 3 triệu đảng viên có phải là người Việt không. Bỏ qua yếu
tố họ đang cầm quyền, chúng ta phải thừa nhận rằng họ cũng đang ở chung
trong một ngôi nhà với mình.
Những người cộng sản đã thất bại khi áp dụng chuyên chính vô sản với
những ai không "yêu nước" theo mô hình của họ. Tôi không nghĩ là những
người mong muốn đất nước dân chủ hóa sẽ dễ dàng thành công nếu như khi
chưa có gì trong tay đã đòi tùng xẻo những người cộng sản. Tôi biết
nhiều người cộng sản cũng muốn kiến tạo một tương lai ngay tại chính quê
hương chứ không phải ai cũng vơ vét rồi đưa gia đình chuồn ra ngoại
quốc.
Chế độ sụp đổ hay không là điều tôi không thể nào dự đoán. Nhưng tôi tin
là đất nước phải thay đổi. Công lý chắc chắn phải được thực thi nhưng
đấy không phải là trả thù, đấu tố. Tôi cần dân chủ nhưng tôi cũng cần
Việt Nam. Một Việt Nam cho tất cả mọi tôn giáo, khuynh hướng chính trị.
Tôi cũng đang nỗ lực nhưng nếu dân chủ được mang đến từ người khác, kể
cả những người tôi căm ghét, tôi vẫn đề nghị dân ta coi họ là anh hùng.
Cái tôi hướng tới là một Việt Nam phồn thịnh, tự do chứ không phải là
tấm huân chương nên các bạn cứ đừng ngại ngần chỉ trích. Nếu việc chỉ
trích tôi mang tới dân chủ cho Việt Nam tôi sẽ vô cùng biết ơn.
Sân bay Pleiku 17:54, 10-9-2016.
Huy Đức
(FB. Trương Huy San)