Quán Bên Đường

Nhập Khoá Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang

Nhiều người Ðức nói với tôi rằng tuyết càng rơi thì họ không thích lắm. Vào mùa đông ở xứ Tây Âu nầy trời lạnh buốt. Mấy hôm nay nhiệt độ trừ 10 có nơi trừ 25 độ Celcius.

Nguyễn văn Phảy

Nhiều người Ðức nói với tôi rằng tuyết càng rơi thì họ không thích lắm. Vào mùa đông ở xứ Tây Âu nầy trời lạnh buốt. Mấy hôm nay nhiệt độ trừ 10 có nơi trừ 25 độ Celcius. Tuyết rơi trắng xóa không gian. Hệ thống lưu thông có phần bị tắt nghẽn.

Nhưng giới trẻ, ngược lại, rất thích tuyết rơi vì có dịp đi trượt tuyết. Ðó là thú vui thể thao của đa số tuổi trẻ khi mùa đông trở lại. Nhưng rất tiếc, tôi không biết trượt tuyết như giới trẻ. Tuy nhiên tôi thích đi dạo tuyết vì đối với tôi tuyết rất đẹp. Có lẽ từ ngữ "tuyết rơi" đã ghi sâu vào tâm khảm, vào tiềm thức của tôi từ thuở nào rồi. Nó gợi lại những hình ảnh năm nào qua lời ca êm ái  "tuyết rơi ngăn đường về để tàu anh đi lạc lối. Tuyết xinh như lần đầu mình gặp nhau dưới đêm trăng". Tôi yêu thích nhạc phẩm liên quan tới biển cả, tới cuộc đời của người lính biển từ lúc còn là học sinh. Nơi đây tuyết càng rơi thì dòng suy tư của tôi càng trở về quá khứ, một thời đã qua nhưng mãi đọng trong tim vì nó chan chứa rất nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm khó quên của những năm tháng ở quân trường từ Quang Trung cho tới Trung Tâm Huấn Luyện Sĩ Quan Hải quân Nha Trang và cho tới những năm tháng lênh đênh trên biển cả. Tiếp đến là những năm tháng ở nơi rừng sâu nước độc, rồi những năm tháng ở đất khách quê người của cuộc đời một cựu sĩ quan Hải Quân.  

 

 

  ... "Mẹ ơi ! biển lớn sông dài là đây, đỉnh núi non cao ngất trời, không thể sánh tình mẹ thương lúc nầy. Mẹ ơi , Tổ Quốc trông chờ tình con, đổ tiếng chiêng khua trống dồn, bên nợ bên tình làm sao vuông tròn...". Tôi ngâm nhè nhẹ lời ca nầy khi tôi vừa lên boong tàu sau những ngày dài của chuyến hải trình từ Sài Gòn ra Nha Trang vào tháng tám năm 1971. Nhìn ra đại dương là biển cả mênh mông, nhìn vào bờ là thành phố Nha Trang, một thành phố mà từ thuở bé cho tới lớn khôn tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Xa xa là những rặng núi hùng vĩ như bao bọc lấy thành phố thân yêu. Khi còn là học sinh trung tiểu học tôi thích nhạc phẩm ca ngợi vẻ đẹp của Nha Trang. "Nha Trang là miền quê hương cát trắng. Có những đêm nghe vọng lại ầm ầm tiếng sóng xa đưa...". Tôi thầm nghĩ Nha Trang với vẻ đẹp thiên nhiên. Nha Trang nằm sát bên ven biển. Mơ một ngày nào thăm viếng Nha trang.

Ước mơ của tôi thành sự thật. Giờ đây tôi thấy tận mắt Nha Trang. Nha Trang có phi trường. Cách phi trường khoảng 3 cây số ngược với thành phố là những dãy nhà tường trắng ẩn hiện dưới những hàng cây dương liễu trông đẹp nên thơ. Phía trước mặt là con đường tráng nhựa chạy dọc theo bờ biển hướng về thành phố và xuống cảng tàu. Không khí biển rất trong lành. Tôi hít thật dài hơi thở. Tâm hồn rất khoan khoái sau những ngày dài trên biển cả. Tuy vậy tôi vẫn đang âm thầm chờ đón những gì sẽ đến khi tàu cập bến. 

  Khi lên tàu rời hải cảng Sài Gòn ra Nha Trang, tôi cùng với gần 300 bạn hữu , đứa nào cũng có một túi xách marine, trong đó nào là áo quần giày dép nặng khoảng 30 ký lô để chuẩn bị cho một thời gian hai năm học tập sắp tới nơi quân trường. Tiếng cọ sát của lườn tàu LSM vào bãi cát ở quân cảng Nha Trang dành cho Hải quân báo hiệu tàu đã đỗ bến. Tất cả chúng tôi được lệnh rời khỏi tàu, tập họp trên bãi cát với đầy đủ quân trang quân dụng. Sau đó đại diện khóa đàn anh đón tiếp hướng dẩn về quân trường cách đó khoảng 300 mét. Ðó là Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang. Một trung tâm đã đào tạo được khoảng 2000 Sĩ Quan Hải Quân ưu tú, văn võ song toàn của Quân Lực Việt Nam Cọng Hòa. Chúng tôi đi vào trong quân trường, tới một sân rộng được tráng nhựa bằng phẳng, đó là sân vận động quân trường với chiều dài khoảng 150m, chiều ngang khoảng 100 mét.

   Với ý nghĩ rằng đàn anh tốt thật, đón rước đàn em tử tế như ba ngày tết vừa thoáng trong đầu thì những giọng hét lớn của những đàn anh tưởng chừng như rung động cả quân trường. Ðây là lần đầu tiên từ lúc rời ghế nhà trường tôi đón nhận những giọng la hét:  "còn chần chờ gì nữa, các anh hãy chào mừng quân trường đi...". Lúc bấy giờ có những đàn anh vừa la hét vừa hướng dẩn khóa chúng tôi với xách marine nặng trĩu trên vai chạy vòng quanh sân vận động dưới ánh nắng gay gắt. Chúng tôi phải chạy mấy vòng như vậy, đứa nào đứa nấy thấm mệt lả người. Có đứa gần ngất xĩu. Ðó là sự chào mừng quân trường đầu tiên của khóa chúng tôi. Sau đó chúng tôi được đưa vào khu ở tập thể dành cho sinh viên sĩ quan và chuẩn bị cho những tuần lễ huấn nhục kế tiếp mà tôi đã có dịp nghe kể khi đi thực tập trên những chiến hạm HQ471 và HQ10 trước khi vào quân trường nầy.

 

 "Huấn nhục". Với tuổi 20, khi nghe kể về sự huấn nhục dành cho sinh viên sĩ quan Hải Quân, tôi mãi thắc mắc cái danh từ "huấn nhục" nầy. Cái nhục gì mà phải được huấn luyện mới thành nhục được. Thành "nhục" rồi sẽ được hưởng cái gì. Có lẽ giá trị rất lớn nên mới được huấn luyện chứ. Nhưng sau 7 ngày được huấn nhục thì tôi nhận thức ngay được rằng thế nào là "huấn nhục". Huấn nhục làm cho tinh thần con người mình vững chắc chịu đựng gấp trăm lần hơn ngoài xã hội. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên huấn nhục, khi chúng tôi vừa chạy ra tập họp ở vận động trường, tôi vội liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy trên những băng công của những doanh trại có những sĩ quan quân trường chứng kiến xem đàn anh huấn luyện đàn em. Lúc đó chúng tôi thấy đàn anh huấn luyện chúng tôi như những hung thần dưới ánh nắng chan chan của vùng trời nhiệt đới vào tháng tám.

Tháng tám nắng nám trái bưởi. Trên sân tráng nhựa lại càng nắng cháy da người. Hơi nóng của nhựa hắc ín bốc lên làm phừng phừng mặt mủi - những khuôn mặt của tuổi thanh xuân chưa va chạm nhiều trong cuộc đời. Lẽ tất nhiên có rất nhiều trò được huấn luyện mà trò nào cũng làm cho chúng tôi mệt lả có bạn gần ngất xĩu hoặc bị xĩu. Có lần vừa mới được huấn luyện bài "xe chỉ", tay trái nắm lấy lỗ tai bên mặt hoặc ngược lại, vừa cuối đầu xuống, tay kia chấm mặt đất và quay tròn như trái vụ.

Quay khoảng mấy chục vòng thì được lệnh đứng lên. Mặt mày đứa nào cũng tái mét vì máu trong người không luân chuyển đều đặn. Mồ hôi toát ra ướt đẩm cả mình. Chúng tôi được lệnh đi tắm hơi. Nghe nói đi tắm hơi, mình cảm thấy khoan khoái trở lại. Trời lúc đó nắng gay gắt mà được đi tắm hơi thì nhất rồi. Còn gì mát mẽ và thoải mái hơn. Ðàn anh tốt thật. Thế là chúng tôi được lệnh lấy tấm bông-sô trong túi xách marine ra. Tấm nầy dùng để đi mưa hoặc để căn thành lều ở, hoặc dùng để gói quân trang quân dụng khi vượt qua sông rạch cho khỏi bị ướt vân vân, rất tiện lợi cho người quân nhân, nó khá dày và kín nước. Sau đó chúng tôi được lệnh ngồi xuống trùm bông sô lại. Thế là tấm bông sô khá kín kia đã giữ tất cả hơi từ lớp hắc ín trên mặt đất xông lên và cùng với hơi nóng từ thân người toát ra tạo những hơi nước nóng hổi quanh người. Bấy giờ chúng tôi mới rõ tắm hơi là thế đó. Không hết, còn nhiều trò chơi khác. Trò thăng thiên độn thổ là thường xuyên, không những trong thời gian huấn nhục mà thường xuyên được tập nửa khóc nửa cười trong suốt thời gian đàn em. Nhưng cái gì đến, nó sẽ đến. Bảy ngày huấn nhục rồi cũng qua đi. Buổi chiều hôm ấy, ngày cuối cùng của tuần lễ huấn nhục, chúng tôi được lệnh mặc đồ "đại lễ" ra sân vận đồng tập họp. Khóa chúng tôi nhiều bạn nghĩ rằng mình sẽ được thoải mái, được quyền tự do đi câu lạc bộ. Gần một tuần lễ huấn nhục, nước thì không được phép uống nhiều, mỗi ngày uống mấy hớp thôi và  cũng không được tắm rửa nhiều. Lần nầy nghe niên trưởng đàn anh nói rằng các anh chuẩn bị được uống sữa mẹ. Tôi nghĩ trong bụng rằng ngon thật, lâu lắm rồi mình chưa uống được ly sữa hoặc hớp sữa nào trong ly cà phê sửa đá. Thềm lắm chớ.

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu thì được lệnh tập họp. Chúng tôi sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề và quỳ xuống chờ đàn anh đem sữa đến mình uống cho khỏe sau những ngày huấn nhục. Có lẽ sữa hiệu ông thọ của Hòa Lan hoặc sữa bột pha với nước cũng ngon ngọt hết chổ nói. Thế là tuyệt vời. Tôi nghĩ trong bụng, đàn anh biết chăm lo sức khoẻ cho đàn em tốt thật. Đàn anh la hét, đàn em chịu đựng để có ngày hôm nay uống sửa. Mừng quá ! Chúng tôi vừa bị tuần lễ huấn nhục, đàn anh làm cho thể xác đàn em tơi bời hoa lá mà bây giờ được đàn anh cho uống sữa để phục hồi sức khoẻ thì cũng tốt đấy chứ, còn gì quý giá hơn. Chúng tôi mong đợi từng giây phút. Sau đó những đàn anh xách nhiều sô với chất lỏng màu trắng sữa nhưng lại có bọt mà không thấy có những cái ly để uống. Những bạn bè quỳ gần tôi, liếc liếc nhìn nhìn mà không đứa nào dám nói, dám cười. Chắc có lẽ bạn tôi cũng thầm hỏi rằng: Sữa đặc biệt gì đây?. Chờ xem. Thay vì chúng tôi được uống sữa thì lại được tưới từ trên đầu chảy xuống má xuống vai. Té ra chúng tôi mới hiểu đó là những sô nước xà phòng. Tôi thầm nghĩ, chao ôi là sữa ngọt đặc biệt của Quân trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang do đàn anh sáng chế là thế đó!. Bọt sữa giống như sóng biển ngoài khơi vậy. Nghĩ tới sóng biển thì lòng mình lại vui lên với những nhạc phẩm "Biển tuyết, Sao rơi trên biển..."  

Sau đó chúng tôi được chấm dứt tuần lễ huấn nhục. Cuộc đời Sinh viên Sĩ quan Hải quân thực thụ bắt đầu từ đây.

Ðó là truyền thống của trường Sĩ quan Hải quân. Nhờ vậy mà sau khi rời quân trường, tôi nghĩ rằng bạn nào trong chúng tôi cũng cảm thấy nhớ nhớ thương thương và gom nhiều kỷ niệm. Nhớ những lúc đàn anh huấn nhục để cùng trang bị cho một người Sĩ quan Hải quân phải dày dạn với gió sương, chấp nhận mọi gian khổ, chịu đựng mọi đắng cay để sau nầy dù tàu có lênh đênh trên biển khơi hàng tuần hàng tháng, hay tàu vượt ngược giòng sông để thi hành nhiệm vụ thì lòng vẫn vững bền để ngăn chận và truy lùng tàu địch xâm nhập vào biển Mẹ. Cũng theo truyền thống đó, sau khi tuần lễ huấn nhục chấm dứt mỗi người trong khóa chúng tôi đều có một niên trưởng đàn anh nhận mình làm con. Mình phải gọi niên trưởng đó bằng "bố". Sau buổi cơm chiều cuối cùng của tuần lễ huấn nhục, các bố dẫn các con lên câu lạc bộ và đải ăn thoải mái. Các bố chơi xộp lắm, trả tiền ăn cho đàn em. Vào cuối tuần đi bờ đầu tiên các bố lại giúp đở cho các con mượn quần áo giày tiểu lễ để đi bờ vì tất cả quần áo của các con đều bị dơ trong thời gian huấn nhục. Thế là vào ngày thứ bảy đàn cò trắng tung ra khỏi quân trường hướng về thành phố Nha Trang, mang theo bài học xứng đáng "chỉ có tinh thần là quan trọng". Bài học đó rất hữu ích trong cuộc đời.         

Mùa đông nơi xứ người
Thân tặng các bạn Ðệ Nhị Song Ngư.
 

Nguyễn Văn Phảy

 


17 SVSQHQNT với cấp bậc Chuẩn Uý (năm thứ 2) của Trung Đội 3 Đại độ 1 Khoá Đệ Nhị Song Ngư trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang 
Tác giả: Đứng hàng phía trước, thứ 3 từ bên phải.

( Tân Sơn Hòa chuyển )

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Nhập Khoá Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang

Nhiều người Ðức nói với tôi rằng tuyết càng rơi thì họ không thích lắm. Vào mùa đông ở xứ Tây Âu nầy trời lạnh buốt. Mấy hôm nay nhiệt độ trừ 10 có nơi trừ 25 độ Celcius.

Nguyễn văn Phảy

Nhiều người Ðức nói với tôi rằng tuyết càng rơi thì họ không thích lắm. Vào mùa đông ở xứ Tây Âu nầy trời lạnh buốt. Mấy hôm nay nhiệt độ trừ 10 có nơi trừ 25 độ Celcius. Tuyết rơi trắng xóa không gian. Hệ thống lưu thông có phần bị tắt nghẽn.

Nhưng giới trẻ, ngược lại, rất thích tuyết rơi vì có dịp đi trượt tuyết. Ðó là thú vui thể thao của đa số tuổi trẻ khi mùa đông trở lại. Nhưng rất tiếc, tôi không biết trượt tuyết như giới trẻ. Tuy nhiên tôi thích đi dạo tuyết vì đối với tôi tuyết rất đẹp. Có lẽ từ ngữ "tuyết rơi" đã ghi sâu vào tâm khảm, vào tiềm thức của tôi từ thuở nào rồi. Nó gợi lại những hình ảnh năm nào qua lời ca êm ái  "tuyết rơi ngăn đường về để tàu anh đi lạc lối. Tuyết xinh như lần đầu mình gặp nhau dưới đêm trăng". Tôi yêu thích nhạc phẩm liên quan tới biển cả, tới cuộc đời của người lính biển từ lúc còn là học sinh. Nơi đây tuyết càng rơi thì dòng suy tư của tôi càng trở về quá khứ, một thời đã qua nhưng mãi đọng trong tim vì nó chan chứa rất nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm khó quên của những năm tháng ở quân trường từ Quang Trung cho tới Trung Tâm Huấn Luyện Sĩ Quan Hải quân Nha Trang và cho tới những năm tháng lênh đênh trên biển cả. Tiếp đến là những năm tháng ở nơi rừng sâu nước độc, rồi những năm tháng ở đất khách quê người của cuộc đời một cựu sĩ quan Hải Quân.  

 

 

  ... "Mẹ ơi ! biển lớn sông dài là đây, đỉnh núi non cao ngất trời, không thể sánh tình mẹ thương lúc nầy. Mẹ ơi , Tổ Quốc trông chờ tình con, đổ tiếng chiêng khua trống dồn, bên nợ bên tình làm sao vuông tròn...". Tôi ngâm nhè nhẹ lời ca nầy khi tôi vừa lên boong tàu sau những ngày dài của chuyến hải trình từ Sài Gòn ra Nha Trang vào tháng tám năm 1971. Nhìn ra đại dương là biển cả mênh mông, nhìn vào bờ là thành phố Nha Trang, một thành phố mà từ thuở bé cho tới lớn khôn tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Xa xa là những rặng núi hùng vĩ như bao bọc lấy thành phố thân yêu. Khi còn là học sinh trung tiểu học tôi thích nhạc phẩm ca ngợi vẻ đẹp của Nha Trang. "Nha Trang là miền quê hương cát trắng. Có những đêm nghe vọng lại ầm ầm tiếng sóng xa đưa...". Tôi thầm nghĩ Nha Trang với vẻ đẹp thiên nhiên. Nha Trang nằm sát bên ven biển. Mơ một ngày nào thăm viếng Nha trang.

Ước mơ của tôi thành sự thật. Giờ đây tôi thấy tận mắt Nha Trang. Nha Trang có phi trường. Cách phi trường khoảng 3 cây số ngược với thành phố là những dãy nhà tường trắng ẩn hiện dưới những hàng cây dương liễu trông đẹp nên thơ. Phía trước mặt là con đường tráng nhựa chạy dọc theo bờ biển hướng về thành phố và xuống cảng tàu. Không khí biển rất trong lành. Tôi hít thật dài hơi thở. Tâm hồn rất khoan khoái sau những ngày dài trên biển cả. Tuy vậy tôi vẫn đang âm thầm chờ đón những gì sẽ đến khi tàu cập bến. 

  Khi lên tàu rời hải cảng Sài Gòn ra Nha Trang, tôi cùng với gần 300 bạn hữu , đứa nào cũng có một túi xách marine, trong đó nào là áo quần giày dép nặng khoảng 30 ký lô để chuẩn bị cho một thời gian hai năm học tập sắp tới nơi quân trường. Tiếng cọ sát của lườn tàu LSM vào bãi cát ở quân cảng Nha Trang dành cho Hải quân báo hiệu tàu đã đỗ bến. Tất cả chúng tôi được lệnh rời khỏi tàu, tập họp trên bãi cát với đầy đủ quân trang quân dụng. Sau đó đại diện khóa đàn anh đón tiếp hướng dẩn về quân trường cách đó khoảng 300 mét. Ðó là Trung Tâm Huấn Luyện Hải Quân Nha Trang. Một trung tâm đã đào tạo được khoảng 2000 Sĩ Quan Hải Quân ưu tú, văn võ song toàn của Quân Lực Việt Nam Cọng Hòa. Chúng tôi đi vào trong quân trường, tới một sân rộng được tráng nhựa bằng phẳng, đó là sân vận động quân trường với chiều dài khoảng 150m, chiều ngang khoảng 100 mét.

   Với ý nghĩ rằng đàn anh tốt thật, đón rước đàn em tử tế như ba ngày tết vừa thoáng trong đầu thì những giọng hét lớn của những đàn anh tưởng chừng như rung động cả quân trường. Ðây là lần đầu tiên từ lúc rời ghế nhà trường tôi đón nhận những giọng la hét:  "còn chần chờ gì nữa, các anh hãy chào mừng quân trường đi...". Lúc bấy giờ có những đàn anh vừa la hét vừa hướng dẩn khóa chúng tôi với xách marine nặng trĩu trên vai chạy vòng quanh sân vận động dưới ánh nắng gay gắt. Chúng tôi phải chạy mấy vòng như vậy, đứa nào đứa nấy thấm mệt lả người. Có đứa gần ngất xĩu. Ðó là sự chào mừng quân trường đầu tiên của khóa chúng tôi. Sau đó chúng tôi được đưa vào khu ở tập thể dành cho sinh viên sĩ quan và chuẩn bị cho những tuần lễ huấn nhục kế tiếp mà tôi đã có dịp nghe kể khi đi thực tập trên những chiến hạm HQ471 và HQ10 trước khi vào quân trường nầy.

 

 "Huấn nhục". Với tuổi 20, khi nghe kể về sự huấn nhục dành cho sinh viên sĩ quan Hải Quân, tôi mãi thắc mắc cái danh từ "huấn nhục" nầy. Cái nhục gì mà phải được huấn luyện mới thành nhục được. Thành "nhục" rồi sẽ được hưởng cái gì. Có lẽ giá trị rất lớn nên mới được huấn luyện chứ. Nhưng sau 7 ngày được huấn nhục thì tôi nhận thức ngay được rằng thế nào là "huấn nhục". Huấn nhục làm cho tinh thần con người mình vững chắc chịu đựng gấp trăm lần hơn ngoài xã hội. Tôi còn nhớ ngày đầu tiên huấn nhục, khi chúng tôi vừa chạy ra tập họp ở vận động trường, tôi vội liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy trên những băng công của những doanh trại có những sĩ quan quân trường chứng kiến xem đàn anh huấn luyện đàn em. Lúc đó chúng tôi thấy đàn anh huấn luyện chúng tôi như những hung thần dưới ánh nắng chan chan của vùng trời nhiệt đới vào tháng tám.

Tháng tám nắng nám trái bưởi. Trên sân tráng nhựa lại càng nắng cháy da người. Hơi nóng của nhựa hắc ín bốc lên làm phừng phừng mặt mủi - những khuôn mặt của tuổi thanh xuân chưa va chạm nhiều trong cuộc đời. Lẽ tất nhiên có rất nhiều trò được huấn luyện mà trò nào cũng làm cho chúng tôi mệt lả có bạn gần ngất xĩu hoặc bị xĩu. Có lần vừa mới được huấn luyện bài "xe chỉ", tay trái nắm lấy lỗ tai bên mặt hoặc ngược lại, vừa cuối đầu xuống, tay kia chấm mặt đất và quay tròn như trái vụ.

Quay khoảng mấy chục vòng thì được lệnh đứng lên. Mặt mày đứa nào cũng tái mét vì máu trong người không luân chuyển đều đặn. Mồ hôi toát ra ướt đẩm cả mình. Chúng tôi được lệnh đi tắm hơi. Nghe nói đi tắm hơi, mình cảm thấy khoan khoái trở lại. Trời lúc đó nắng gay gắt mà được đi tắm hơi thì nhất rồi. Còn gì mát mẽ và thoải mái hơn. Ðàn anh tốt thật. Thế là chúng tôi được lệnh lấy tấm bông-sô trong túi xách marine ra. Tấm nầy dùng để đi mưa hoặc để căn thành lều ở, hoặc dùng để gói quân trang quân dụng khi vượt qua sông rạch cho khỏi bị ướt vân vân, rất tiện lợi cho người quân nhân, nó khá dày và kín nước. Sau đó chúng tôi được lệnh ngồi xuống trùm bông sô lại. Thế là tấm bông sô khá kín kia đã giữ tất cả hơi từ lớp hắc ín trên mặt đất xông lên và cùng với hơi nóng từ thân người toát ra tạo những hơi nước nóng hổi quanh người. Bấy giờ chúng tôi mới rõ tắm hơi là thế đó. Không hết, còn nhiều trò chơi khác. Trò thăng thiên độn thổ là thường xuyên, không những trong thời gian huấn nhục mà thường xuyên được tập nửa khóc nửa cười trong suốt thời gian đàn em. Nhưng cái gì đến, nó sẽ đến. Bảy ngày huấn nhục rồi cũng qua đi. Buổi chiều hôm ấy, ngày cuối cùng của tuần lễ huấn nhục, chúng tôi được lệnh mặc đồ "đại lễ" ra sân vận đồng tập họp. Khóa chúng tôi nhiều bạn nghĩ rằng mình sẽ được thoải mái, được quyền tự do đi câu lạc bộ. Gần một tuần lễ huấn nhục, nước thì không được phép uống nhiều, mỗi ngày uống mấy hớp thôi và  cũng không được tắm rửa nhiều. Lần nầy nghe niên trưởng đàn anh nói rằng các anh chuẩn bị được uống sữa mẹ. Tôi nghĩ trong bụng rằng ngon thật, lâu lắm rồi mình chưa uống được ly sữa hoặc hớp sữa nào trong ly cà phê sửa đá. Thềm lắm chớ.

Ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu thì được lệnh tập họp. Chúng tôi sắp xếp hàng ngũ chỉnh tề và quỳ xuống chờ đàn anh đem sữa đến mình uống cho khỏe sau những ngày huấn nhục. Có lẽ sữa hiệu ông thọ của Hòa Lan hoặc sữa bột pha với nước cũng ngon ngọt hết chổ nói. Thế là tuyệt vời. Tôi nghĩ trong bụng, đàn anh biết chăm lo sức khoẻ cho đàn em tốt thật. Đàn anh la hét, đàn em chịu đựng để có ngày hôm nay uống sửa. Mừng quá ! Chúng tôi vừa bị tuần lễ huấn nhục, đàn anh làm cho thể xác đàn em tơi bời hoa lá mà bây giờ được đàn anh cho uống sữa để phục hồi sức khoẻ thì cũng tốt đấy chứ, còn gì quý giá hơn. Chúng tôi mong đợi từng giây phút. Sau đó những đàn anh xách nhiều sô với chất lỏng màu trắng sữa nhưng lại có bọt mà không thấy có những cái ly để uống. Những bạn bè quỳ gần tôi, liếc liếc nhìn nhìn mà không đứa nào dám nói, dám cười. Chắc có lẽ bạn tôi cũng thầm hỏi rằng: Sữa đặc biệt gì đây?. Chờ xem. Thay vì chúng tôi được uống sữa thì lại được tưới từ trên đầu chảy xuống má xuống vai. Té ra chúng tôi mới hiểu đó là những sô nước xà phòng. Tôi thầm nghĩ, chao ôi là sữa ngọt đặc biệt của Quân trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang do đàn anh sáng chế là thế đó!. Bọt sữa giống như sóng biển ngoài khơi vậy. Nghĩ tới sóng biển thì lòng mình lại vui lên với những nhạc phẩm "Biển tuyết, Sao rơi trên biển..."  

Sau đó chúng tôi được chấm dứt tuần lễ huấn nhục. Cuộc đời Sinh viên Sĩ quan Hải quân thực thụ bắt đầu từ đây.

Ðó là truyền thống của trường Sĩ quan Hải quân. Nhờ vậy mà sau khi rời quân trường, tôi nghĩ rằng bạn nào trong chúng tôi cũng cảm thấy nhớ nhớ thương thương và gom nhiều kỷ niệm. Nhớ những lúc đàn anh huấn nhục để cùng trang bị cho một người Sĩ quan Hải quân phải dày dạn với gió sương, chấp nhận mọi gian khổ, chịu đựng mọi đắng cay để sau nầy dù tàu có lênh đênh trên biển khơi hàng tuần hàng tháng, hay tàu vượt ngược giòng sông để thi hành nhiệm vụ thì lòng vẫn vững bền để ngăn chận và truy lùng tàu địch xâm nhập vào biển Mẹ. Cũng theo truyền thống đó, sau khi tuần lễ huấn nhục chấm dứt mỗi người trong khóa chúng tôi đều có một niên trưởng đàn anh nhận mình làm con. Mình phải gọi niên trưởng đó bằng "bố". Sau buổi cơm chiều cuối cùng của tuần lễ huấn nhục, các bố dẫn các con lên câu lạc bộ và đải ăn thoải mái. Các bố chơi xộp lắm, trả tiền ăn cho đàn em. Vào cuối tuần đi bờ đầu tiên các bố lại giúp đở cho các con mượn quần áo giày tiểu lễ để đi bờ vì tất cả quần áo của các con đều bị dơ trong thời gian huấn nhục. Thế là vào ngày thứ bảy đàn cò trắng tung ra khỏi quân trường hướng về thành phố Nha Trang, mang theo bài học xứng đáng "chỉ có tinh thần là quan trọng". Bài học đó rất hữu ích trong cuộc đời.         

Mùa đông nơi xứ người
Thân tặng các bạn Ðệ Nhị Song Ngư.
 

Nguyễn Văn Phảy

 


17 SVSQHQNT với cấp bậc Chuẩn Uý (năm thứ 2) của Trung Đội 3 Đại độ 1 Khoá Đệ Nhị Song Ngư trường Sĩ Quan Hải Quân Nha Trang 
Tác giả: Đứng hàng phía trước, thứ 3 từ bên phải.

( Tân Sơn Hòa chuyển )

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm