Kinh Đời
Nhập cư Hồi Giáo – Châu Âu (đã và) đang tự sát!
Phần lớn người Hồi Giáo sống cô lập với người Châu Âu trong những khu phố Hồi Giáo và hoàn toàn không hòa nhập vào xã hội và văn hóa Châu Âu.
Dịch giả: Ku Búa @ cafekubua.com
Việc Châu Âu, nhất là Đức cho phép hàng trăm ngàn người Hồi Giáo di cư vào khối Châu Âu, là một hành động tự sát. Sai lầm này sẽ dẫn đến một khủng hoảng cho Châu Âu, về kinh tế, dân số cũng như văn hóa về sau.
Đây là một lập luận mà nhiều người không muốn nghe nhưng cần phải nghe. Bản thân tôi cũng rất áy náy khi nói lên điều đó. Việc cho phép những người Hồi Giáo từ Syria và Iraq xin tỵ nạn và di cư vào Châu Âu là một hành động vô cùng nhân đạo. Vì vậy nếu một ai đó phản bác và nói ngược lại sẽ bị cho rằng là một người vô cảm và vô đạo đức.
Là một người Do Thái, tôi rất nhạy cảm với những sự tương đồng với sự kiện Holocaust thời Đệ Nhị Thế Chiến, khi 6 triệu người Do Thái đã bị giết chết. Khi nhìn những hình ảnh những người Syrian chạy trốn khỏi chính quyền Assad độc tài và Nhà Nước Hồi Giáo ISIS, tôi không thể không nghĩ đến thời kỳ người Do Thái tìm cách trốn chạy khỏi chính quyền Đức Quốc Xã ma quái.
Cũng chính suy nghĩ này đã khiến một cựu giáo sĩ Do Thái tiêu biểu của Vương Quốc Anh, Jonathan Sacks, viết một bài báo cho tờ báo The Guardian, so sánh những người tỵ nạn Syrian với những người Do Thái ở Châu Âu trước và sau Đệ Nhị Thế Chiến.
“Một trong những khoảnh khắc đen tối nhất của giai đoạn đó đã xảy ra vào tháng 7 1938, khi những đại diện của 32 quốc gia đã tụ họp ở thị trấn Evian ở Pháp để thảo luận về cơn khủng hoảng nhân đạo sắp xảy ra đến với người Do Thái dưới sự bành trướng của Đức Quốc Xã. Người Do Thái thời đó đã tìm mọi cách để ra đi, nhưng từng quốc gia một đã đóng cánh cửa nhập cư với họ. Đơn giản vì họ cho rằng đó không phải là vấn đề của đất nước họ.”
Vậy thì, một người Do Thái hoặc bất cứ một ai, có tư cách gì để phản bác lại những lập luận so sánh việc trốn chạy của người Hồi Giáo Syrian với người Do Thái?
Có một điều là những so sánh đó gần như không chính xác.
Tất cả những người Do Thái dưới chính quyền Đức Quốc Xã đều là mục tiêu để họ tiêu diệt. Người dân Syria thì không phải là mục tiêu để tiêu diệt. Ở Trung Đông thì chỉ có người Do Thái, Công Giáo và Yazidis là mục tiểu để tiêu diệt.
Những sự so sánh kia cũng không chính xác bởi vì đại đa số người Do Thái đã hòa nhập vào nước sở tại và hoàn toàn chấp nhận văn hóa và những giá trị của Châu Âu.
Người Hồi Giáo thì ngược lại, đại đa số những người Hồi Giáo đã định cư lâu năm ở Châu Âu có những giá trị không chỉ khác biệt mà còn trái ngược với Châu Âu. Châu Âu không xa lạ gì với người Hồi Giáo, và những kinh nghiệm của họ hầu hết đều rất tiêu cực.
Phần lớn người Hồi Giáo sống cô lập với người Châu Âu trong những khu phố Hồi Giáo và hoàn toàn không hòa nhập vào xã hội và văn hóa Châu Âu. Không những vậy, thế hệ trẻ Hồi Giáo, những người được sinh ra và lớn lên ở Châu Âu thường là những người chống đối Tây Phương cực đoan nhất.
Chúng ta cũng nên nhớ rằng sự kiện tấn công khủng bố 911 đã được lên kế hoạch bởi những người di cư Hồi Giáo sinh sống ở Đức Quốc. Muhammad Atta, lãnh đạo nhóm, Ramzi bin al-Shibh, Ziad Jarrah, Said Bahaji and Marwan al-Shehhi đã sinh sống ở Đức từ 5 đến 8 năm. Bahaji được sinh ra ở Đức.
Châu Âu có gần 50 triệu người Hồi Giáo nhưng đến 80% số người đó lại sinh sống bằng tiền trợ cấp xã hội. Ở Pháp, ước tính hiện nay đang có tầm 150 khu vực “cấm vào” của người Hồi Giáo.
Vì vậy, chẳng có một lý do gì để bất cứ một nhà lãnh đạo Châu Âu nào cho rằng mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn với một triệu hoặc hơn người Hồi Giáo sẽ di cư vào Châu Âu.
Châu Âu có lòng tốt khi nhận 1 triệu người tỵ nạn từ Trung Đông. Nhưng khi lòng tốt bác bỏ kinh nghiệm và thực tế, lòng tốt đó sẽ mang lại nhiều vấn đề. Trong trường hợp này, đó là sự suy sụp của nền văn minh Châu Âu.
Thứ nhất, đa số những trẻ em của những người di cư Hồi Giáo đó sẽ không nhớ Assad hoặc ISIS là ai và sẽ bực bội với vị thế xã hội thấp kém cộng với việc sẽ không hòa nhập vào cộng đồng người Châu Âu. Họ sẽ gây ra nhiều xung đột ở Châu Âu.
Thứ hai, mức tăng trưởng kinh tế và mức thất nghiệp ở các nước khối Châu Âu, trong đó có Đức, không đủ mạnh để duy trì chế độ an sinh xã hội khi phải nhận thêm hàng trăm ngàn người di cư. Như một nhà văn người Anh Janet Daly đã chỉ ra vấn đề trong tờ báo The Telegraph, “việc đó sẽ gây áp lực thế nào đến các bệnh viện và bác sĩ, và cũng như việc thiếu hụt nhà ở và trường học?”
Thứ ba, sẽ là điều chắc chắn như ban đêm sẽ đi sau ban ngày, rằng ISIS và các tổ chức khủng bố khác sẽ cài người của họ vào chung với nhóm người tỵ nạn để gia nhập vào Châu Âu.
Thứ tư, như kết quả của ba lập luận trên, vài nước Châu Âu sẽ chứng kiến những phong trào chính trị cực đoan nổi dậy như một sự phản đối tới sự đe dọa của bản sắc dân tộc, giá trị và kinh tế của họ.
Không ai đều nghĩ rằng Châu Âu và Hoa Kỳ không nên làm gì để giải quyết vấn đề này. Thậm chí, chính việc Châu Âu và Hoa Kỳ đã không làm gì về chính quyền Assad nên đã dẫn đến khủng hoảng này. Phương Tây nên cung cấp thiết bị quân sự cho phe nhóm tốt ở Trung Đông – người Kurds. Và chúng ta nên thúc đẩy các nước Arab thịnh vượng hỗ trợ trên tài chính để giúp đỡ những người Syrian nào đã chạy đến những nước xung quanh Syria. Một ngày nào đó, cuộc nội chiến ở Syria sẽ chấm dứt và họ có thể được hỗ trợ tài chính để trở về quê hương. Đó là điều tốt thật sự cần phải làm. Như vậy,Châu Âu sẽ không phải đối mặt với nguy cơ nội chiến văn hóa hoặc bị Hồi Giáo Hóa.
Cuối cùng, cho dù nhiều người bên cánh tả sẽ cho rằng đây là một lập luận mang tính chất kỳ thị chủng tộc, nhưng đó chỉ là một cách để tránh việc phải đối mặt với vấn đề thật sự, đó là giá trị văn hóa, chứ không phải chủng tộc.
Nếu người Kurd, cũng là người Hồi Giáo ở Trung Đông, muốn di cư đến Châu Âu hoặc Hoa Kỳ, thì chúng ta nên chào đón họ một cách nhiệt tình – bởi vì họ có nhiều giá trị chung với chúng ta.
Vấn đề chính là những người Hồi Giáo đó có những giá trị đối lập và không thích hợp với nền văn minh Châu Âu như lịch sử và hiện tại đã chứng minh. Đó là những gì bài viết này muốn nói.
Nhập cư Hồi Giáo – Châu Âu (đã và) đang tự sát!
Tác giả: Dennis Prager, Europe is making a fatal mistake, Town HallDịch giả: Ku Búa @ cafekubua.com
Việc Châu Âu, nhất là Đức cho phép hàng trăm ngàn người Hồi Giáo di cư vào khối Châu Âu, là một hành động tự sát. Sai lầm này sẽ dẫn đến một khủng hoảng cho Châu Âu, về kinh tế, dân số cũng như văn hóa về sau.
Đây là một lập luận mà nhiều người không muốn nghe nhưng cần phải nghe. Bản thân tôi cũng rất áy náy khi nói lên điều đó. Việc cho phép những người Hồi Giáo từ Syria và Iraq xin tỵ nạn và di cư vào Châu Âu là một hành động vô cùng nhân đạo. Vì vậy nếu một ai đó phản bác và nói ngược lại sẽ bị cho rằng là một người vô cảm và vô đạo đức.
Là một người Do Thái, tôi rất nhạy cảm với những sự tương đồng với sự kiện Holocaust thời Đệ Nhị Thế Chiến, khi 6 triệu người Do Thái đã bị giết chết. Khi nhìn những hình ảnh những người Syrian chạy trốn khỏi chính quyền Assad độc tài và Nhà Nước Hồi Giáo ISIS, tôi không thể không nghĩ đến thời kỳ người Do Thái tìm cách trốn chạy khỏi chính quyền Đức Quốc Xã ma quái.
Cũng chính suy nghĩ này đã khiến một cựu giáo sĩ Do Thái tiêu biểu của Vương Quốc Anh, Jonathan Sacks, viết một bài báo cho tờ báo The Guardian, so sánh những người tỵ nạn Syrian với những người Do Thái ở Châu Âu trước và sau Đệ Nhị Thế Chiến.
“Một trong những khoảnh khắc đen tối nhất của giai đoạn đó đã xảy ra vào tháng 7 1938, khi những đại diện của 32 quốc gia đã tụ họp ở thị trấn Evian ở Pháp để thảo luận về cơn khủng hoảng nhân đạo sắp xảy ra đến với người Do Thái dưới sự bành trướng của Đức Quốc Xã. Người Do Thái thời đó đã tìm mọi cách để ra đi, nhưng từng quốc gia một đã đóng cánh cửa nhập cư với họ. Đơn giản vì họ cho rằng đó không phải là vấn đề của đất nước họ.”
Vậy thì, một người Do Thái hoặc bất cứ một ai, có tư cách gì để phản bác lại những lập luận so sánh việc trốn chạy của người Hồi Giáo Syrian với người Do Thái?
Có một điều là những so sánh đó gần như không chính xác.
Tất cả những người Do Thái dưới chính quyền Đức Quốc Xã đều là mục tiêu để họ tiêu diệt. Người dân Syria thì không phải là mục tiêu để tiêu diệt. Ở Trung Đông thì chỉ có người Do Thái, Công Giáo và Yazidis là mục tiểu để tiêu diệt.
Những sự so sánh kia cũng không chính xác bởi vì đại đa số người Do Thái đã hòa nhập vào nước sở tại và hoàn toàn chấp nhận văn hóa và những giá trị của Châu Âu.
Người Hồi Giáo thì ngược lại, đại đa số những người Hồi Giáo đã định cư lâu năm ở Châu Âu có những giá trị không chỉ khác biệt mà còn trái ngược với Châu Âu. Châu Âu không xa lạ gì với người Hồi Giáo, và những kinh nghiệm của họ hầu hết đều rất tiêu cực.
Phần lớn người Hồi Giáo sống cô lập với người Châu Âu trong những khu phố Hồi Giáo và hoàn toàn không hòa nhập vào xã hội và văn hóa Châu Âu. Không những vậy, thế hệ trẻ Hồi Giáo, những người được sinh ra và lớn lên ở Châu Âu thường là những người chống đối Tây Phương cực đoan nhất.
Chúng ta cũng nên nhớ rằng sự kiện tấn công khủng bố 911 đã được lên kế hoạch bởi những người di cư Hồi Giáo sinh sống ở Đức Quốc. Muhammad Atta, lãnh đạo nhóm, Ramzi bin al-Shibh, Ziad Jarrah, Said Bahaji and Marwan al-Shehhi đã sinh sống ở Đức từ 5 đến 8 năm. Bahaji được sinh ra ở Đức.
Châu Âu có gần 50 triệu người Hồi Giáo nhưng đến 80% số người đó lại sinh sống bằng tiền trợ cấp xã hội. Ở Pháp, ước tính hiện nay đang có tầm 150 khu vực “cấm vào” của người Hồi Giáo.
Vì vậy, chẳng có một lý do gì để bất cứ một nhà lãnh đạo Châu Âu nào cho rằng mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn với một triệu hoặc hơn người Hồi Giáo sẽ di cư vào Châu Âu.
Châu Âu có lòng tốt khi nhận 1 triệu người tỵ nạn từ Trung Đông. Nhưng khi lòng tốt bác bỏ kinh nghiệm và thực tế, lòng tốt đó sẽ mang lại nhiều vấn đề. Trong trường hợp này, đó là sự suy sụp của nền văn minh Châu Âu.
Thứ nhất, đa số những trẻ em của những người di cư Hồi Giáo đó sẽ không nhớ Assad hoặc ISIS là ai và sẽ bực bội với vị thế xã hội thấp kém cộng với việc sẽ không hòa nhập vào cộng đồng người Châu Âu. Họ sẽ gây ra nhiều xung đột ở Châu Âu.
Thứ hai, mức tăng trưởng kinh tế và mức thất nghiệp ở các nước khối Châu Âu, trong đó có Đức, không đủ mạnh để duy trì chế độ an sinh xã hội khi phải nhận thêm hàng trăm ngàn người di cư. Như một nhà văn người Anh Janet Daly đã chỉ ra vấn đề trong tờ báo The Telegraph, “việc đó sẽ gây áp lực thế nào đến các bệnh viện và bác sĩ, và cũng như việc thiếu hụt nhà ở và trường học?”
Thứ ba, sẽ là điều chắc chắn như ban đêm sẽ đi sau ban ngày, rằng ISIS và các tổ chức khủng bố khác sẽ cài người của họ vào chung với nhóm người tỵ nạn để gia nhập vào Châu Âu.
Thứ tư, như kết quả của ba lập luận trên, vài nước Châu Âu sẽ chứng kiến những phong trào chính trị cực đoan nổi dậy như một sự phản đối tới sự đe dọa của bản sắc dân tộc, giá trị và kinh tế của họ.
Không ai đều nghĩ rằng Châu Âu và Hoa Kỳ không nên làm gì để giải quyết vấn đề này. Thậm chí, chính việc Châu Âu và Hoa Kỳ đã không làm gì về chính quyền Assad nên đã dẫn đến khủng hoảng này. Phương Tây nên cung cấp thiết bị quân sự cho phe nhóm tốt ở Trung Đông – người Kurds. Và chúng ta nên thúc đẩy các nước Arab thịnh vượng hỗ trợ trên tài chính để giúp đỡ những người Syrian nào đã chạy đến những nước xung quanh Syria. Một ngày nào đó, cuộc nội chiến ở Syria sẽ chấm dứt và họ có thể được hỗ trợ tài chính để trở về quê hương. Đó là điều tốt thật sự cần phải làm. Như vậy,Châu Âu sẽ không phải đối mặt với nguy cơ nội chiến văn hóa hoặc bị Hồi Giáo Hóa.
Cuối cùng, cho dù nhiều người bên cánh tả sẽ cho rằng đây là một lập luận mang tính chất kỳ thị chủng tộc, nhưng đó chỉ là một cách để tránh việc phải đối mặt với vấn đề thật sự, đó là giá trị văn hóa, chứ không phải chủng tộc.
Nếu người Kurd, cũng là người Hồi Giáo ở Trung Đông, muốn di cư đến Châu Âu hoặc Hoa Kỳ, thì chúng ta nên chào đón họ một cách nhiệt tình – bởi vì họ có nhiều giá trị chung với chúng ta.
Vấn đề chính là những người Hồi Giáo đó có những giá trị đối lập và không thích hợp với nền văn minh Châu Âu như lịch sử và hiện tại đã chứng minh. Đó là những gì bài viết này muốn nói.
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Nhập cư Hồi Giáo – Châu Âu (đã và) đang tự sát!
Phần lớn người Hồi Giáo sống cô lập với người Châu Âu trong những khu phố Hồi Giáo và hoàn toàn không hòa nhập vào xã hội và văn hóa Châu Âu.
Nhập cư Hồi Giáo – Châu Âu (đã và) đang tự sát!
Tác giả: Dennis Prager, Europe is making a fatal mistake, Town HallDịch giả: Ku Búa @ cafekubua.com
Việc Châu Âu, nhất là Đức cho phép hàng trăm ngàn người Hồi Giáo di cư vào khối Châu Âu, là một hành động tự sát. Sai lầm này sẽ dẫn đến một khủng hoảng cho Châu Âu, về kinh tế, dân số cũng như văn hóa về sau.
Đây là một lập luận mà nhiều người không muốn nghe nhưng cần phải nghe. Bản thân tôi cũng rất áy náy khi nói lên điều đó. Việc cho phép những người Hồi Giáo từ Syria và Iraq xin tỵ nạn và di cư vào Châu Âu là một hành động vô cùng nhân đạo. Vì vậy nếu một ai đó phản bác và nói ngược lại sẽ bị cho rằng là một người vô cảm và vô đạo đức.
Là một người Do Thái, tôi rất nhạy cảm với những sự tương đồng với sự kiện Holocaust thời Đệ Nhị Thế Chiến, khi 6 triệu người Do Thái đã bị giết chết. Khi nhìn những hình ảnh những người Syrian chạy trốn khỏi chính quyền Assad độc tài và Nhà Nước Hồi Giáo ISIS, tôi không thể không nghĩ đến thời kỳ người Do Thái tìm cách trốn chạy khỏi chính quyền Đức Quốc Xã ma quái.
Cũng chính suy nghĩ này đã khiến một cựu giáo sĩ Do Thái tiêu biểu của Vương Quốc Anh, Jonathan Sacks, viết một bài báo cho tờ báo The Guardian, so sánh những người tỵ nạn Syrian với những người Do Thái ở Châu Âu trước và sau Đệ Nhị Thế Chiến.
“Một trong những khoảnh khắc đen tối nhất của giai đoạn đó đã xảy ra vào tháng 7 1938, khi những đại diện của 32 quốc gia đã tụ họp ở thị trấn Evian ở Pháp để thảo luận về cơn khủng hoảng nhân đạo sắp xảy ra đến với người Do Thái dưới sự bành trướng của Đức Quốc Xã. Người Do Thái thời đó đã tìm mọi cách để ra đi, nhưng từng quốc gia một đã đóng cánh cửa nhập cư với họ. Đơn giản vì họ cho rằng đó không phải là vấn đề của đất nước họ.”
Vậy thì, một người Do Thái hoặc bất cứ một ai, có tư cách gì để phản bác lại những lập luận so sánh việc trốn chạy của người Hồi Giáo Syrian với người Do Thái?
Có một điều là những so sánh đó gần như không chính xác.
Tất cả những người Do Thái dưới chính quyền Đức Quốc Xã đều là mục tiêu để họ tiêu diệt. Người dân Syria thì không phải là mục tiêu để tiêu diệt. Ở Trung Đông thì chỉ có người Do Thái, Công Giáo và Yazidis là mục tiểu để tiêu diệt.
Những sự so sánh kia cũng không chính xác bởi vì đại đa số người Do Thái đã hòa nhập vào nước sở tại và hoàn toàn chấp nhận văn hóa và những giá trị của Châu Âu.
Người Hồi Giáo thì ngược lại, đại đa số những người Hồi Giáo đã định cư lâu năm ở Châu Âu có những giá trị không chỉ khác biệt mà còn trái ngược với Châu Âu. Châu Âu không xa lạ gì với người Hồi Giáo, và những kinh nghiệm của họ hầu hết đều rất tiêu cực.
Phần lớn người Hồi Giáo sống cô lập với người Châu Âu trong những khu phố Hồi Giáo và hoàn toàn không hòa nhập vào xã hội và văn hóa Châu Âu. Không những vậy, thế hệ trẻ Hồi Giáo, những người được sinh ra và lớn lên ở Châu Âu thường là những người chống đối Tây Phương cực đoan nhất.
Chúng ta cũng nên nhớ rằng sự kiện tấn công khủng bố 911 đã được lên kế hoạch bởi những người di cư Hồi Giáo sinh sống ở Đức Quốc. Muhammad Atta, lãnh đạo nhóm, Ramzi bin al-Shibh, Ziad Jarrah, Said Bahaji and Marwan al-Shehhi đã sinh sống ở Đức từ 5 đến 8 năm. Bahaji được sinh ra ở Đức.
Châu Âu có gần 50 triệu người Hồi Giáo nhưng đến 80% số người đó lại sinh sống bằng tiền trợ cấp xã hội. Ở Pháp, ước tính hiện nay đang có tầm 150 khu vực “cấm vào” của người Hồi Giáo.
Vì vậy, chẳng có một lý do gì để bất cứ một nhà lãnh đạo Châu Âu nào cho rằng mọi việc sẽ trở nên tốt đẹp hơn với một triệu hoặc hơn người Hồi Giáo sẽ di cư vào Châu Âu.
Châu Âu có lòng tốt khi nhận 1 triệu người tỵ nạn từ Trung Đông. Nhưng khi lòng tốt bác bỏ kinh nghiệm và thực tế, lòng tốt đó sẽ mang lại nhiều vấn đề. Trong trường hợp này, đó là sự suy sụp của nền văn minh Châu Âu.
Thứ nhất, đa số những trẻ em của những người di cư Hồi Giáo đó sẽ không nhớ Assad hoặc ISIS là ai và sẽ bực bội với vị thế xã hội thấp kém cộng với việc sẽ không hòa nhập vào cộng đồng người Châu Âu. Họ sẽ gây ra nhiều xung đột ở Châu Âu.
Thứ hai, mức tăng trưởng kinh tế và mức thất nghiệp ở các nước khối Châu Âu, trong đó có Đức, không đủ mạnh để duy trì chế độ an sinh xã hội khi phải nhận thêm hàng trăm ngàn người di cư. Như một nhà văn người Anh Janet Daly đã chỉ ra vấn đề trong tờ báo The Telegraph, “việc đó sẽ gây áp lực thế nào đến các bệnh viện và bác sĩ, và cũng như việc thiếu hụt nhà ở và trường học?”
Thứ ba, sẽ là điều chắc chắn như ban đêm sẽ đi sau ban ngày, rằng ISIS và các tổ chức khủng bố khác sẽ cài người của họ vào chung với nhóm người tỵ nạn để gia nhập vào Châu Âu.
Thứ tư, như kết quả của ba lập luận trên, vài nước Châu Âu sẽ chứng kiến những phong trào chính trị cực đoan nổi dậy như một sự phản đối tới sự đe dọa của bản sắc dân tộc, giá trị và kinh tế của họ.
Không ai đều nghĩ rằng Châu Âu và Hoa Kỳ không nên làm gì để giải quyết vấn đề này. Thậm chí, chính việc Châu Âu và Hoa Kỳ đã không làm gì về chính quyền Assad nên đã dẫn đến khủng hoảng này. Phương Tây nên cung cấp thiết bị quân sự cho phe nhóm tốt ở Trung Đông – người Kurds. Và chúng ta nên thúc đẩy các nước Arab thịnh vượng hỗ trợ trên tài chính để giúp đỡ những người Syrian nào đã chạy đến những nước xung quanh Syria. Một ngày nào đó, cuộc nội chiến ở Syria sẽ chấm dứt và họ có thể được hỗ trợ tài chính để trở về quê hương. Đó là điều tốt thật sự cần phải làm. Như vậy,Châu Âu sẽ không phải đối mặt với nguy cơ nội chiến văn hóa hoặc bị Hồi Giáo Hóa.
Cuối cùng, cho dù nhiều người bên cánh tả sẽ cho rằng đây là một lập luận mang tính chất kỳ thị chủng tộc, nhưng đó chỉ là một cách để tránh việc phải đối mặt với vấn đề thật sự, đó là giá trị văn hóa, chứ không phải chủng tộc.
Nếu người Kurd, cũng là người Hồi Giáo ở Trung Đông, muốn di cư đến Châu Âu hoặc Hoa Kỳ, thì chúng ta nên chào đón họ một cách nhiệt tình – bởi vì họ có nhiều giá trị chung với chúng ta.
Vấn đề chính là những người Hồi Giáo đó có những giá trị đối lập và không thích hợp với nền văn minh Châu Âu như lịch sử và hiện tại đã chứng minh. Đó là những gì bài viết này muốn nói.