Thân Hữu Tiếp Tay...
Nó chưa chết, thế mà vui - Ông Bút
( HNPĐ ) Chuyện đời xưa kể rằng: Có phú ông nọ chẳng may té sông chết, trong làng có anh nhà nghèo ra sức lặn, mò tìm được xác. Nhưng anh ta hét giá 10 quan tiền, mới cho chuộc xác. Con trai trưởng của phú ông lên quan kiện anh nhà nghèo bất nhân, chuộc một xác chết mà đòi những mười quan tiền. Quan phán: Nhà người cứ an tâm, đừng thèm chuộc, dù 1 xu, ta hỏi ngươi: Nó bán cái xác thúi ấy, ai thèm mua? Người con trưởng nghe quan nói chí lý ra về và chờ đợi.
Anh nhà nghèo đợi lâu qúa, không thấy bên tang gia tới thương lượng, anh ta cũng lên quan kiện: Thưa quan con nghèo khó, lặn mò tìm xác mấy ngày trời, khổ sở biết dường nào, chưa kể sông sâu, nước xoáy, thập phần nguy hiểm, thế mà chỉ vì 10 quan tiền, nhà phú ông không chịu chuộc xác về chôn. Trăm sự nhờ quan trên, quan phán: Mầy đừng lo, tụi hắn mua đâu được xác cha của chúng nó, trước sau gì không tới chuộc. Anh nhà nghèo nghe quan phán chắc như đinh đóng cột, cũng "hồ hởi, phấn khởi" ra về.
Chuyện đời nay chết và sống của cán bộ CS thượng tầng, cũng đem lại cho nhân dân niềm vui lớn. Lẽ ra đạo lý Á Đông và người Việt, trước cái chết cho dù hận thù, người ta vẫn cố nén sự hả hê, mừng vui ra mặt. Nhưng sao hai ngày nay người ta tràn lên mạng bày tỏ niềm hân hoan, phấn khởi trước cái chết của đại tướng, đứng đầu Bộ Quốc Phòng?
Lý do ai cũng hiểu, vì lúc "sinh thời" đại tướng lòn cúi giặc Tàu, một lũ giặc truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, đại tướng không e dè, phát biểu quá trắng trợn những lời xu phụ, giá như Phùng Quang Thanh, ở cấp nhỏ đồng bào bớt hờn tủi, đảng CSVN bớt nhục (nếu đảng biết nhục).
Lý do khác: CSVN thường giấu giếm mọi việc, đặc biệt trước cái chết của cán bộ cao cấp. CSVN thường tự hào "đỉnh cao trí tuệ" bộ Chinh Trị và trung ương đảng trình độ đều "tiến sĩ." Không hiểu tại sao họ dùng giấy gói lửa?
Trước đây Nguyễn Bá Thanh, đảng CS cũng đưa tin bịnh tình chữa trị rất khả quan, đ/c sắp về nước. Cho tới khi bệnh viện Mỹ trả về lo hậu sự, đảng cũng rán gân cổ phịa "tau có chi mô," để rồi sau đó đi tàu suốt.
Ông hốt liền của Trọng Lú, chết mới 5 tháng, mồ chưa kịp xanh cỏ, nay tới ông tâm tư, cũng phe Lú ngủm. Thế nhưng đảng bảo chưa, chính cách sống của PQT, và sự giấu giếm của đảng CS đã dâng hiến sự vui mừng này. Sự thật với lương tâm, chết nếu không buồn, chẳng có gì vui, phải nói rằng cảm ơn đảng đã làm mọi người vui.
Hai ông Thanh chết ngay đơ củ từ, đảng chối leo lẻo. Nguyễn Ái Quốc chết năm 1932, cả vũ trụ này, mỗi người có hai cái miệng, cãi cũng thua đảng CSVN là cái chắc. Giá như Hồ Tập Chương, đừng chết năm 1969, đợi tới năm nay 2015 chết luôn thể với hai ông Thanh, cả nước vui tợn, đại vui.
Sở dĩ người viết bài này kể chuyện cười, ông quan huyện xử huề vốn, vì tựa bài:
Ông PQT còn sống hay đã chết? của Thuỵ Mi.
Thông Tấn Xã VN, đài VN đều cho rằng DPA cãi chính, xin lỗi và sửa bản tin. Thêm một bằng chứng CS láo trắng trợn. Sự thực họ chỉ đăng tin của đảng CSVN, theo hình thức tương tự như "bài cậy đăng có trả tiền."
Với đảng CSVN - văn phòng DPA chấp nhận đăng những gì đảng muốn. Đối với trách nhiệm, lương tâm nghề nghiệp họ vẫn giữ đúng giá trị như đã đăng trước đó.
DPA còn khẳng định với Thụy Mi "Rồi cũng phải đưa về thôi. Không lâu lắm đâu cô ạ" đưa về cái gì? Đưa cái xác mập PQT và sự thật không thể chối cãi.
DPA làm theo yêu cầu của Cộng đảng, nhưng vẫn đứng vững trên giá trị đạo đức truyền thông, khá hơn anh quan tòa ba phải trên kia nhiều bậc!
Không chừng đảng CSVN noi gương vụ thằng chệt hề Wang Lei, giải phẫu để giống tên cốt đột đao phủ thủ Kim Jong Ủn, đảng sai tìm ai đó có gương mặt ú na, ú nần giống PQT, đưa qua Trung Quốc đi mấy đường giao kéo, tạo ra PQT giả, hèn chi báo Lao Động đưa tin:
vào lúc 9h 25 phút sáng nay 20.7, vẫn thấy bà Nguyễn Thị Lộc – vợ của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh tươi cười, vui vẻ đi lại trong khuôn viên của tư gia và phía ngoài cổng của gia đình trên phố Vĩnh Phúc.
Thanh tâm tư chết, đảng cho anh khác tới thế, không "tươi cười, vui vẻ" mới là chuyện lạ!
Báo đài nào phản động?
Đài báo lừa bịp, đăng sai tin tức, che mắt nhân dân, ấy là phản động! Ấy là bất kính.
Ông Bút ( HNPĐ )
Nó chưa chết, thế mà vui - Ông Bút
( HNPĐ ) Chuyện đời xưa kể rằng: Có phú ông nọ chẳng may té sông chết, trong làng có anh nhà nghèo ra sức lặn, mò tìm được xác. Nhưng anh ta hét giá 10 quan tiền, mới cho chuộc xác. Con trai trưởng của phú ông lên quan kiện anh nhà nghèo bất nhân, chuộc một xác chết mà đòi những mười quan tiền. Quan phán: Nhà người cứ an tâm, đừng thèm chuộc, dù 1 xu, ta hỏi ngươi: Nó bán cái xác thúi ấy, ai thèm mua? Người con trưởng nghe quan nói chí lý ra về và chờ đợi.
Anh nhà nghèo đợi lâu qúa, không thấy bên tang gia tới thương lượng, anh ta cũng lên quan kiện: Thưa quan con nghèo khó, lặn mò tìm xác mấy ngày trời, khổ sở biết dường nào, chưa kể sông sâu, nước xoáy, thập phần nguy hiểm, thế mà chỉ vì 10 quan tiền, nhà phú ông không chịu chuộc xác về chôn. Trăm sự nhờ quan trên, quan phán: Mầy đừng lo, tụi hắn mua đâu được xác cha của chúng nó, trước sau gì không tới chuộc. Anh nhà nghèo nghe quan phán chắc như đinh đóng cột, cũng "hồ hởi, phấn khởi" ra về.
Chuyện đời nay chết và sống của cán bộ CS thượng tầng, cũng đem lại cho nhân dân niềm vui lớn. Lẽ ra đạo lý Á Đông và người Việt, trước cái chết cho dù hận thù, người ta vẫn cố nén sự hả hê, mừng vui ra mặt. Nhưng sao hai ngày nay người ta tràn lên mạng bày tỏ niềm hân hoan, phấn khởi trước cái chết của đại tướng, đứng đầu Bộ Quốc Phòng?
Lý do ai cũng hiểu, vì lúc "sinh thời" đại tướng lòn cúi giặc Tàu, một lũ giặc truyền kiếp của dân tộc Việt Nam, đại tướng không e dè, phát biểu quá trắng trợn những lời xu phụ, giá như Phùng Quang Thanh, ở cấp nhỏ đồng bào bớt hờn tủi, đảng CSVN bớt nhục (nếu đảng biết nhục).
Lý do khác: CSVN thường giấu giếm mọi việc, đặc biệt trước cái chết của cán bộ cao cấp. CSVN thường tự hào "đỉnh cao trí tuệ" bộ Chinh Trị và trung ương đảng trình độ đều "tiến sĩ." Không hiểu tại sao họ dùng giấy gói lửa?
Trước đây Nguyễn Bá Thanh, đảng CS cũng đưa tin bịnh tình chữa trị rất khả quan, đ/c sắp về nước. Cho tới khi bệnh viện Mỹ trả về lo hậu sự, đảng cũng rán gân cổ phịa "tau có chi mô," để rồi sau đó đi tàu suốt.
Ông hốt liền của Trọng Lú, chết mới 5 tháng, mồ chưa kịp xanh cỏ, nay tới ông tâm tư, cũng phe Lú ngủm. Thế nhưng đảng bảo chưa, chính cách sống của PQT, và sự giấu giếm của đảng CS đã dâng hiến sự vui mừng này. Sự thật với lương tâm, chết nếu không buồn, chẳng có gì vui, phải nói rằng cảm ơn đảng đã làm mọi người vui.
Hai ông Thanh chết ngay đơ củ từ, đảng chối leo lẻo. Nguyễn Ái Quốc chết năm 1932, cả vũ trụ này, mỗi người có hai cái miệng, cãi cũng thua đảng CSVN là cái chắc. Giá như Hồ Tập Chương, đừng chết năm 1969, đợi tới năm nay 2015 chết luôn thể với hai ông Thanh, cả nước vui tợn, đại vui.
Sở dĩ người viết bài này kể chuyện cười, ông quan huyện xử huề vốn, vì tựa bài:
Ông PQT còn sống hay đã chết? của Thuỵ Mi.
Thông Tấn Xã VN, đài VN đều cho rằng DPA cãi chính, xin lỗi và sửa bản tin. Thêm một bằng chứng CS láo trắng trợn. Sự thực họ chỉ đăng tin của đảng CSVN, theo hình thức tương tự như "bài cậy đăng có trả tiền."
Với đảng CSVN - văn phòng DPA chấp nhận đăng những gì đảng muốn. Đối với trách nhiệm, lương tâm nghề nghiệp họ vẫn giữ đúng giá trị như đã đăng trước đó.
DPA còn khẳng định với Thụy Mi "Rồi cũng phải đưa về thôi. Không lâu lắm đâu cô ạ" đưa về cái gì? Đưa cái xác mập PQT và sự thật không thể chối cãi.
DPA làm theo yêu cầu của Cộng đảng, nhưng vẫn đứng vững trên giá trị đạo đức truyền thông, khá hơn anh quan tòa ba phải trên kia nhiều bậc!
Không chừng đảng CSVN noi gương vụ thằng chệt hề Wang Lei, giải phẫu để giống tên cốt đột đao phủ thủ Kim Jong Ủn, đảng sai tìm ai đó có gương mặt ú na, ú nần giống PQT, đưa qua Trung Quốc đi mấy đường giao kéo, tạo ra PQT giả, hèn chi báo Lao Động đưa tin:
vào lúc 9h 25 phút sáng nay 20.7, vẫn thấy bà Nguyễn Thị Lộc – vợ của Bộ trưởng Phùng Quang Thanh tươi cười, vui vẻ đi lại trong khuôn viên của tư gia và phía ngoài cổng của gia đình trên phố Vĩnh Phúc.
Thanh tâm tư chết, đảng cho anh khác tới thế, không "tươi cười, vui vẻ" mới là chuyện lạ!
Báo đài nào phản động?
Đài báo lừa bịp, đăng sai tin tức, che mắt nhân dân, ấy là phản động! Ấy là bất kính.
Ông Bút ( HNPĐ )