Thân Hữu Tiếp Tay...
Nói Dở, Nói Dai, Nói Dại _ Trân Văn Giang.
xxx
Đã có lần nào quý vị phải lên tiếng như vậy chưa? Nếu câu trả lời là “chưa có lần nào cả” thì tui quả quyết là quý vị vẫn còn đang tà tà “độc thân vui tính.” Và tui khuyên quý vị cứ tiếp tục dong duổi “con đường cái quan” này được lâu thêm chút nào hay chút đó; hầu để tránh được cái họa “đường vào tình yêu có trăm thằng điên có vạn thằng khùng…”
Các cụ ta có câu:
“Làm trai cho đáng nên trai
Vợ gọi thì ‘Dạ! Bẩm bà tui đây!’ ”
Chủ quyền và “checkbook” của các quý vị đồng loạt “chấp cánh bay” ra khỏi bàn tay chỉ vài giây phút sau khi quý vị hoan hỉ đặt bút ký vào “Bản án chung thân” gọi nôm na là tờ “Hông thú" – Tui xin tạm dịch ra tiếng Mỹ là tờ ‘No Fun.’ ” – Nên biết thêm là cái tờ “Lai sờn Hông Thú ” (“Marriage License”) đặc biệt này không hề có in “Ngày hết hạn” (“Expiration Date”) như các tờ “Lai sờn” khác đâu mà tưởng bở!
Một ông bạn gìa rất thân của tui một hôm cắc cớ hỏi tui:
-
“Tui thấy ông có vẻ rành tâm lý lắm! Vậy chứ ông cho tui biết là tại
sao bà xã tui hồi mới cưới xong sao ăn nói ngọt ngào êm ái mà sao bây
giờ gắt gỏng khó chịu quá vậy hà?”
Câu trả lời của bỉ nhân (cũng bằng một câu hỏi!) như sau:
-
“Vậy chứ ông thấy cái xe ‘Toyota Camry’ của ông lúc kéo từ ‘dealer’ ra
mới chạy có 10 miles êm ái, đến bây giờ nó đã chạy trên 180,000 miles nó
khác nhau làm sao?”
Anh bạn già chưa chịu im:
-
“Ờ ! Ờ…Nhưng mà tại sao bà xã tui không nói cùng cái điệu ‘lải nhải’ đó
với ‘sếp’ trong sở làm của bả; mà chỉ ‘lải nhải’ với tui tại nhà?”
-
“Dễ ẹc! Bởi vì ở sở làm, công việc làm mà ‘sếp’ đưa cho nhân viên đã
đươc phân biệt rõ rệt. Lộn xộn là mất việc, bể nồi cơm! Thành ra bả im
re! Hiểu chưa cha nội?”
Và hiệp sĩ “vưỡn” tiếp tục “coỏng” y như cái quảng cáo “pin Energizer” trên TV (“Yeah… It is still going on and on….”):
-
“Ừa… Nhưng đối với anh, chị, em hay bạn bè, đâu có sợ bị mất việc, mất
lương bổng gì đâu mà sao bả lại không nói cùng cái điệu ‘lải nhải’ đó
mà lại chỉ ‘lải nhải’ với một mình tui là sao? Có phải là tui bị kỳ thị
không?”
-
“Bởi vì đối với những người đó, nếu bả ‘lải nhải’ nghe nó “quỷnh /
thúi” lắm. Đó là chưa nói sẽ bị chửi te tua. Ngoài ra, đối với họ, bả
ấy không có cái ‘tình thân đặc biệt’ như đã có với ông. Có nghĩa là bả
là người nằm cùng một giường với ông và cũng là người nắm quyền điều
khiển mọi lưu thông trên cái “Real Esate” này (bấm đèn xanh, đèn đỏ !) “
….
Không hiểu là tới đây bỉ nhân đã nói đủ chưa? Nếu chưa đủ thì ngày mai sẽ xin phép “lải nhải” (bàn) tiếp nhe….
“Yeah! Life is not always beautiful!”
Vậy thì:
“Hãy cố yêu người mà sống,
Lâu rồi đời mình cũng qua…"
(VTA – “Bài Không Tên Số 5”)
Trần Văn Giang
Orange County
Nói Dở, Nói Dai, Nói Dại _ Trân Văn Giang.
xxx
Đã có lần nào quý vị phải lên tiếng như vậy chưa? Nếu câu trả lời là “chưa có lần nào cả” thì tui quả quyết là quý vị vẫn còn đang tà tà “độc thân vui tính.” Và tui khuyên quý vị cứ tiếp tục dong duổi “con đường cái quan” này được lâu thêm chút nào hay chút đó; hầu để tránh được cái họa “đường vào tình yêu có trăm thằng điên có vạn thằng khùng…”
Các cụ ta có câu:
“Làm trai cho đáng nên trai
Vợ gọi thì ‘Dạ! Bẩm bà tui đây!’ ”
Chủ quyền và “checkbook” của các quý vị đồng loạt “chấp cánh bay” ra khỏi bàn tay chỉ vài giây phút sau khi quý vị hoan hỉ đặt bút ký vào “Bản án chung thân” gọi nôm na là tờ “Hông thú" – Tui xin tạm dịch ra tiếng Mỹ là tờ ‘No Fun.’ ” – Nên biết thêm là cái tờ “Lai sờn Hông Thú ” (“Marriage License”) đặc biệt này không hề có in “Ngày hết hạn” (“Expiration Date”) như các tờ “Lai sờn” khác đâu mà tưởng bở!
Một ông bạn gìa rất thân của tui một hôm cắc cớ hỏi tui:
-
“Tui thấy ông có vẻ rành tâm lý lắm! Vậy chứ ông cho tui biết là tại
sao bà xã tui hồi mới cưới xong sao ăn nói ngọt ngào êm ái mà sao bây
giờ gắt gỏng khó chịu quá vậy hà?”
Câu trả lời của bỉ nhân (cũng bằng một câu hỏi!) như sau:
-
“Vậy chứ ông thấy cái xe ‘Toyota Camry’ của ông lúc kéo từ ‘dealer’ ra
mới chạy có 10 miles êm ái, đến bây giờ nó đã chạy trên 180,000 miles nó
khác nhau làm sao?”
Anh bạn già chưa chịu im:
-
“Ờ ! Ờ…Nhưng mà tại sao bà xã tui không nói cùng cái điệu ‘lải nhải’ đó
với ‘sếp’ trong sở làm của bả; mà chỉ ‘lải nhải’ với tui tại nhà?”
-
“Dễ ẹc! Bởi vì ở sở làm, công việc làm mà ‘sếp’ đưa cho nhân viên đã
đươc phân biệt rõ rệt. Lộn xộn là mất việc, bể nồi cơm! Thành ra bả im
re! Hiểu chưa cha nội?”
Và hiệp sĩ “vưỡn” tiếp tục “coỏng” y như cái quảng cáo “pin Energizer” trên TV (“Yeah… It is still going on and on….”):
-
“Ừa… Nhưng đối với anh, chị, em hay bạn bè, đâu có sợ bị mất việc, mất
lương bổng gì đâu mà sao bả lại không nói cùng cái điệu ‘lải nhải’ đó
mà lại chỉ ‘lải nhải’ với một mình tui là sao? Có phải là tui bị kỳ thị
không?”
-
“Bởi vì đối với những người đó, nếu bả ‘lải nhải’ nghe nó “quỷnh /
thúi” lắm. Đó là chưa nói sẽ bị chửi te tua. Ngoài ra, đối với họ, bả
ấy không có cái ‘tình thân đặc biệt’ như đã có với ông. Có nghĩa là bả
là người nằm cùng một giường với ông và cũng là người nắm quyền điều
khiển mọi lưu thông trên cái “Real Esate” này (bấm đèn xanh, đèn đỏ !) “
….
Không hiểu là tới đây bỉ nhân đã nói đủ chưa? Nếu chưa đủ thì ngày mai sẽ xin phép “lải nhải” (bàn) tiếp nhe….
“Yeah! Life is not always beautiful!”
Vậy thì:
“Hãy cố yêu người mà sống,
Lâu rồi đời mình cũng qua…"
(VTA – “Bài Không Tên Số 5”)
Trần Văn Giang
Orange County