Mỗi Ngày Một Chuyện
"QUÊ HƯƠNG TÔI ĐẸP LẮM" - CAO MỴ NHÂN
"QUÊ HƯƠNG TÔI ĐẸP LẮM" - CAO MỴ NHÂN
Biết
tôi gốc "Bắc Kỳ quốc", có vị vừa hỏi rằng:
"Thế
đã về thăm Hà Nội chưa? Đẹp lắm, sao không về đi? "
Thú
thật với quý vị, cứ nghe giọng nói " Bắc kỳ cộng ", là tôi chán lên
tới cổ.
Nhưng nếu ai hỏi " Tại sao chán ?
" thì chính tôi cũng sẽ chỉ nói được: " Rằng chán đến không
còn gì chán hơn được nữa trời ạ " .
Thủa
mới từ bắc di cư vào nam năm 1954, tôi cứ mơ mộng theo khung cảnh ước lệ của Hà
Nội trong văn chương Tự Lực Văn Đoàn, hay là nghe kể lại.
Hình
ảnh cuối cùng, là ba tôi cho cả nhà lên Hà Nội chơi trước khi di cư, khoảng
Noel 1953, để may cho mỗi chị em tôi một chiếc áo veste ở hiệu may đồ veste
đường Hàm Long.
Ăn
cơm tám giò chả ở phố Huế, rồi biệt hẳn cái thàm phố lớn nhất miền Bắc ấy .
Vô
nam không phải tôi nhớ Hà Nội đến đắm say như quý ông bà Trần Thanh Hiệp, Mai
Thảo, Kiều Chinh vv...đâu, vì một lẽ rất giản dị, là tôi không có những kỷ niệm
nồng đậm, những mối tình tha thiết, vì tôi không có gì dính dáng tới Hà Nội vậy
thôi.
Song
cũng không phải chỉ tôi, mà hầu hết những người Bắc di cư đều mang tư tưởng
" quê hương tôi đẹp lắm ", mỗi lần ai hỏi thăm về miền Bắc xa vời.
Và,
không phải chỉ những người làm văn nghệ có tên tuổi cột chặt với miền bắc như
thi sĩ Hoàng Anh Tuấn, nhà văn Doãn Quốc Sỹ, nhạc sĩ Vũ Thành, giáo sư Nguyễn
sỹ Tế vv...mới
hãnh diện mỗi lần ai nhắc nhở tới Hà Thành thanh lịch vv...
Các
vị niên trưởng trong QL/VNCH như quý đại tá Cao Tiêu, Nguyễn Hữu Duệ, Hoàng Đạo
Thế Kiệt, Hoàng Văn Lạc vv... nói tiếng bắc từ trong ngôn ngữ tới ngoài phong
cách, cứ là lịch thiệp từng dấu phẩy, khiến ai nghe cũng ngưỡng mộ Hà Nội và xứ
Bắc Hà .
Một
lần kia, khi tôi đã làm việc ở Phòng Xã Hội QĐI/QKI, tức là đã xa Hà Nội cả 15
năm, có một hạ sĩ quan nói giọng bắc chính tông, ở đơn vị nào đó, tới nhận tặng
phẩm cứu trợ cho chiến sĩ tiền đồn, chị phụ tá tôi hỏi thăm:
Ô,
trung sĩ người bắc à, nghe ngoài đó xưa đẹp lắm hả ?
Người
hạ sĩ quan nói thật tình cảm:
"
Quê hương tôi đẹp lắm..."
khiến
các cô xã hội rụng rời cả chân tay vì nghe giọng nói thật quyến rũ.
Nhưng
cũng chính các cô xã hội ấy, lại ngạc nhiên một cách ngỡ ngàng luôn, khi nghe
" Bên Cướp Cuộc " cất giọng " toàn en nờ " trong lúc ca tụng miền nam
giàu có, sang trọng:
"
Mấy phố gần chợ như Nê Nợi , Nê Nai , Gia Nong ..."thay vì tên các đường
là : Lê Lợi , Lê Lai, Gia Long ...vv... chẳng hạn.
Người
miền nam nghe dân "bắc kỳ mới " nói ngọng, cứ rũ ra cười, họ như bị
vỡ mộng, mặc dù không phải đều khắp, mà cũng gần như hầu hết vậy .
Sự
kiện tiên khởi có vẻ khôi hài, không ai tin được những gì lâu nay lớp người di
cư cứ sùng thượng cái " quê hương tôi đẹp lắm ".
Chị
BN là người nam thuần tuý Saigon, hỏi tôi:
"
Bộ ngày xưa cũng nói như vậy hả ? "
Tôi
nói với chị rằng: lớp " quý tộc " Hà Nội đã di cư đi các nơi trên thế
giới từ ngày chia đôi đất nước rồi, số người có kiến thức xưa, bị kẹt lại, cũng
bị ảnh hưởng ít nhiều, bởi vì không hoà đồng vào xã hội cộng sản, không sống
được.
Người
bắc nếu xuất xứ từ giai cấp trí thức, tiểu tư sản trước 1954, nếu có chút
"chức sắc " trong sinh hoạt ngành nghề đặc biệt như văn học nghệ
thuật, cũng đổi thay để cập nhật cái gọi là XHCN.
Thí
dụ điển hình nhất là nhạc sĩ Văn Cao.
Nhạc
sĩ Văn Cao vừa là tác giả của Thiên Thai, Suối Mơ...lại vừa là tác giả của Tiến
Quân Ca, mặt nào cũng số I La Mã, thì có ai tự hỏi bài " Mùa Xuân Đầu Tiên
" nhạc sĩ Văn Cao viết vào thời điểm nào ? Tả về mùa xuân nào, trả lời một
trạng thái tâm thần trong cuộc sống nào nhỉ ?
Mùa
xuân đầu tiên đối với Văn Cao trong chiều hướng giải phóng dân tộc, không phải
là mùa xuân 1975 à ? Ông đã xác nhận mùa xuân ấy " người đã biết yêu người",
non sông đầy nắng ấm độc lập, thống nhất theo lập luận của một số quý vị văn
nghệ sĩ như thi sĩ Phùng Cung.
Nhà
thơ ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện thủa sinh thời, đã xác nhận là thi sĩ Phùng Cung
vẫn nhất định nói ông, Phùng Cung, theo kháng chiến cho tới lúc thành công
" giải phóng dân tộc ", tức là đuổi Pháp, đánh Mỹ, sau 117 năm đất
nước đã không còn bóng ngoại xâm .
Sự
kiên cường, ngoan cố, nghiệt ngã của đám người Bên Cướp Cuộc, cho rằng họ thắng
Mỹ ( 1975 ), chỉ 20 năm sau, họ đã cầu hoà Mỹ, cùng lúc với sự mở cửa tạp lục
đón Nga , Tàu vô chia chác đất đai VN .
Vậy
họ là ai để vỗ ngực " giải phóng dân tộc " chứ .
Mà
thôi đó là việc làm của nhân dân trăm họ, tôi chỉ kể lể cái điều " quê
hương tôi đẹp lắm " mà những người bắc di cư bị bẽ mặt, khi tập thể Bên
Cướp Cuộc xuất hiện ở miền nam, kéo dài tới bây giờ, đi năm châu, thế giới
...mà liên tiếp bị khinh rẻ, bị chê bai, bị chửi bới, bị đánh đập vv...
Sự
kiện đã khiến chúng tôi ngán ngẩm, ghê tởm, xa lánh, không thể ngồi chung nơi
cái chiếu mối rệp ...nói chuyện hoà hợp hoà giải dân tộc được .
Không
phải cứ xây những lâu đài trên bùn lầy nước đọng rồi tuyên bố hợm hĩnh là
" phồn vinh " đâu nhé.
Nếu
thực sự muốn đội danh nghĩa " giải phóng dân tộc ", thử một mình tiến
lên, tất cả cho đất nước xem nào .
Có
lẽ khi đó chúng tôi, những người ra đi, vô nam sau ngày 20-7-1954 mới ngửng mặt lên, mới hãnh diện câu nói
:
"Quê
hương tôi đẹp lắm" ...chớ như bây giờ thì ngượng quá...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
"QUÊ HƯƠNG TÔI ĐẸP LẮM" - CAO MỴ NHÂN
"QUÊ HƯƠNG TÔI ĐẸP LẮM" - CAO MỴ NHÂN
Biết
tôi gốc "Bắc Kỳ quốc", có vị vừa hỏi rằng:
"Thế
đã về thăm Hà Nội chưa? Đẹp lắm, sao không về đi? "
Thú
thật với quý vị, cứ nghe giọng nói " Bắc kỳ cộng ", là tôi chán lên
tới cổ.
Nhưng nếu ai hỏi " Tại sao chán ?
" thì chính tôi cũng sẽ chỉ nói được: " Rằng chán đến không
còn gì chán hơn được nữa trời ạ " .
Thủa
mới từ bắc di cư vào nam năm 1954, tôi cứ mơ mộng theo khung cảnh ước lệ của Hà
Nội trong văn chương Tự Lực Văn Đoàn, hay là nghe kể lại.
Hình
ảnh cuối cùng, là ba tôi cho cả nhà lên Hà Nội chơi trước khi di cư, khoảng
Noel 1953, để may cho mỗi chị em tôi một chiếc áo veste ở hiệu may đồ veste
đường Hàm Long.
Ăn
cơm tám giò chả ở phố Huế, rồi biệt hẳn cái thàm phố lớn nhất miền Bắc ấy .
Vô
nam không phải tôi nhớ Hà Nội đến đắm say như quý ông bà Trần Thanh Hiệp, Mai
Thảo, Kiều Chinh vv...đâu, vì một lẽ rất giản dị, là tôi không có những kỷ niệm
nồng đậm, những mối tình tha thiết, vì tôi không có gì dính dáng tới Hà Nội vậy
thôi.
Song
cũng không phải chỉ tôi, mà hầu hết những người Bắc di cư đều mang tư tưởng
" quê hương tôi đẹp lắm ", mỗi lần ai hỏi thăm về miền Bắc xa vời.
Và,
không phải chỉ những người làm văn nghệ có tên tuổi cột chặt với miền bắc như
thi sĩ Hoàng Anh Tuấn, nhà văn Doãn Quốc Sỹ, nhạc sĩ Vũ Thành, giáo sư Nguyễn
sỹ Tế vv...mới
hãnh diện mỗi lần ai nhắc nhở tới Hà Thành thanh lịch vv...
Các
vị niên trưởng trong QL/VNCH như quý đại tá Cao Tiêu, Nguyễn Hữu Duệ, Hoàng Đạo
Thế Kiệt, Hoàng Văn Lạc vv... nói tiếng bắc từ trong ngôn ngữ tới ngoài phong
cách, cứ là lịch thiệp từng dấu phẩy, khiến ai nghe cũng ngưỡng mộ Hà Nội và xứ
Bắc Hà .
Một
lần kia, khi tôi đã làm việc ở Phòng Xã Hội QĐI/QKI, tức là đã xa Hà Nội cả 15
năm, có một hạ sĩ quan nói giọng bắc chính tông, ở đơn vị nào đó, tới nhận tặng
phẩm cứu trợ cho chiến sĩ tiền đồn, chị phụ tá tôi hỏi thăm:
Ô,
trung sĩ người bắc à, nghe ngoài đó xưa đẹp lắm hả ?
Người
hạ sĩ quan nói thật tình cảm:
"
Quê hương tôi đẹp lắm..."
khiến
các cô xã hội rụng rời cả chân tay vì nghe giọng nói thật quyến rũ.
Nhưng
cũng chính các cô xã hội ấy, lại ngạc nhiên một cách ngỡ ngàng luôn, khi nghe
" Bên Cướp Cuộc " cất giọng " toàn en nờ " trong lúc ca tụng miền nam
giàu có, sang trọng:
"
Mấy phố gần chợ như Nê Nợi , Nê Nai , Gia Nong ..."thay vì tên các đường
là : Lê Lợi , Lê Lai, Gia Long ...vv... chẳng hạn.
Người
miền nam nghe dân "bắc kỳ mới " nói ngọng, cứ rũ ra cười, họ như bị
vỡ mộng, mặc dù không phải đều khắp, mà cũng gần như hầu hết vậy .
Sự
kiện tiên khởi có vẻ khôi hài, không ai tin được những gì lâu nay lớp người di
cư cứ sùng thượng cái " quê hương tôi đẹp lắm ".
Chị
BN là người nam thuần tuý Saigon, hỏi tôi:
"
Bộ ngày xưa cũng nói như vậy hả ? "
Tôi
nói với chị rằng: lớp " quý tộc " Hà Nội đã di cư đi các nơi trên thế
giới từ ngày chia đôi đất nước rồi, số người có kiến thức xưa, bị kẹt lại, cũng
bị ảnh hưởng ít nhiều, bởi vì không hoà đồng vào xã hội cộng sản, không sống
được.
Người
bắc nếu xuất xứ từ giai cấp trí thức, tiểu tư sản trước 1954, nếu có chút
"chức sắc " trong sinh hoạt ngành nghề đặc biệt như văn học nghệ
thuật, cũng đổi thay để cập nhật cái gọi là XHCN.
Thí
dụ điển hình nhất là nhạc sĩ Văn Cao.
Nhạc
sĩ Văn Cao vừa là tác giả của Thiên Thai, Suối Mơ...lại vừa là tác giả của Tiến
Quân Ca, mặt nào cũng số I La Mã, thì có ai tự hỏi bài " Mùa Xuân Đầu Tiên
" nhạc sĩ Văn Cao viết vào thời điểm nào ? Tả về mùa xuân nào, trả lời một
trạng thái tâm thần trong cuộc sống nào nhỉ ?
Mùa
xuân đầu tiên đối với Văn Cao trong chiều hướng giải phóng dân tộc, không phải
là mùa xuân 1975 à ? Ông đã xác nhận mùa xuân ấy " người đã biết yêu người",
non sông đầy nắng ấm độc lập, thống nhất theo lập luận của một số quý vị văn
nghệ sĩ như thi sĩ Phùng Cung.
Nhà
thơ ngục sĩ Nguyễn Chí Thiện thủa sinh thời, đã xác nhận là thi sĩ Phùng Cung
vẫn nhất định nói ông, Phùng Cung, theo kháng chiến cho tới lúc thành công
" giải phóng dân tộc ", tức là đuổi Pháp, đánh Mỹ, sau 117 năm đất
nước đã không còn bóng ngoại xâm .
Sự
kiên cường, ngoan cố, nghiệt ngã của đám người Bên Cướp Cuộc, cho rằng họ thắng
Mỹ ( 1975 ), chỉ 20 năm sau, họ đã cầu hoà Mỹ, cùng lúc với sự mở cửa tạp lục
đón Nga , Tàu vô chia chác đất đai VN .
Vậy
họ là ai để vỗ ngực " giải phóng dân tộc " chứ .
Mà
thôi đó là việc làm của nhân dân trăm họ, tôi chỉ kể lể cái điều " quê
hương tôi đẹp lắm " mà những người bắc di cư bị bẽ mặt, khi tập thể Bên
Cướp Cuộc xuất hiện ở miền nam, kéo dài tới bây giờ, đi năm châu, thế giới
...mà liên tiếp bị khinh rẻ, bị chê bai, bị chửi bới, bị đánh đập vv...
Sự
kiện đã khiến chúng tôi ngán ngẩm, ghê tởm, xa lánh, không thể ngồi chung nơi
cái chiếu mối rệp ...nói chuyện hoà hợp hoà giải dân tộc được .
Không
phải cứ xây những lâu đài trên bùn lầy nước đọng rồi tuyên bố hợm hĩnh là
" phồn vinh " đâu nhé.
Nếu
thực sự muốn đội danh nghĩa " giải phóng dân tộc ", thử một mình tiến
lên, tất cả cho đất nước xem nào .
Có
lẽ khi đó chúng tôi, những người ra đi, vô nam sau ngày 20-7-1954 mới ngửng mặt lên, mới hãnh diện câu nói
:
"Quê
hương tôi đẹp lắm" ...chớ như bây giờ thì ngượng quá...
CAO
MỴ NHÂN (HNPD)