Quán Bên Đường
RẤT BÌNH THƯỜNG_ TRẦN NHƯ XUYÊN .
đâu phải anh yêu em
vì đó có hồ than thở
có rừng ái ân
để mà cứ mỗi lần
sáng chủ nhật xe qua
lòng như sóng nước
có nhưng điều làm sao biết được
cứ gì nhà thủy tạ
cứ gì hồ xuân hương
yêu em bởi những cái bình thường
là trại hầm nhiều cây
là đồi cù nhiều nắng
trại hầm có hoa mận trắng
đồi cù vắng bóng người đi
để những hàng cây ở phía bên kia
thẹn thùng nhìn anh hôn em vội vã
trên tháp chuông nhà thờ thành phố
con gà đứng cao chênh vênh
anh thường đứng đó một mình
sáng chủ nhật chờ em tan lễ
ngắm nhìn em
như nhìn tượng đức mẹ
dáng em đi, nắng đỏ, tóc bay
lần đầu bối rối cầm tay
mắt rưng ngấn lệ
đấy, anh yêu em là thế
như mưa trên ngọn thông
như mây che đầu núi
tháng ngày bên nhau qua đi rất vội
êm đềm như giấc mơ
êm đềm đến hững hờ
cơn gió cuối năm đưa thuyền xa bến
bỏ trại hầm anh làm người lính chiến
bỏ đồi cù, anh lên miệt dakto
nhưng không quên những sáng lễ nhà thờ
chẳng thuộc kinh
đành đứng xa làm dấu
ở sông tiền, sông hậu
ở gio linh, đông hà
chiến trường nào anh đã đi qua
vai áo trận bạc mầu sương gió
nơi em nắng vẫn đỏ
tóc vẫn bay
hãy còn giữ mãi trong tay
biết bao êm đềm mộng tưởng
của tháng năm xưa
nhưng một ngày bỗng có tin xa
anh ngã gục ở nơi nào đó
ôi gió cuối năm
se lòng ai phố chợ
em vào cà phê Tùng
gọi một ly cho anh
đồi cù vẫn ngập nắng hanh
trại hầm vẫn đầy hoa trắng
ngày xưa ta yêu nhau thầm lặng
rất bình thường
anh còn nhớ gì Thủy Tạ, Xuân Hương
hay đã là cây thông
đứng giữa trời Đà Lạt?
Trần như xuyên
( những tháng năm xưa )
RẤT BÌNH THƯỜNG_ TRẦN NHƯ XUYÊN .
đâu phải anh yêu em
vì đó có hồ than thở
có rừng ái ân
để mà cứ mỗi lần
sáng chủ nhật xe qua
lòng như sóng nước
có nhưng điều làm sao biết được
cứ gì nhà thủy tạ
cứ gì hồ xuân hương
yêu em bởi những cái bình thường
là trại hầm nhiều cây
là đồi cù nhiều nắng
trại hầm có hoa mận trắng
đồi cù vắng bóng người đi
để những hàng cây ở phía bên kia
thẹn thùng nhìn anh hôn em vội vã
trên tháp chuông nhà thờ thành phố
con gà đứng cao chênh vênh
anh thường đứng đó một mình
sáng chủ nhật chờ em tan lễ
ngắm nhìn em
như nhìn tượng đức mẹ
dáng em đi, nắng đỏ, tóc bay
lần đầu bối rối cầm tay
mắt rưng ngấn lệ
đấy, anh yêu em là thế
như mưa trên ngọn thông
như mây che đầu núi
tháng ngày bên nhau qua đi rất vội
êm đềm như giấc mơ
êm đềm đến hững hờ
cơn gió cuối năm đưa thuyền xa bến
bỏ trại hầm anh làm người lính chiến
bỏ đồi cù, anh lên miệt dakto
nhưng không quên những sáng lễ nhà thờ
chẳng thuộc kinh
đành đứng xa làm dấu
ở sông tiền, sông hậu
ở gio linh, đông hà
chiến trường nào anh đã đi qua
vai áo trận bạc mầu sương gió
nơi em nắng vẫn đỏ
tóc vẫn bay
hãy còn giữ mãi trong tay
biết bao êm đềm mộng tưởng
của tháng năm xưa
nhưng một ngày bỗng có tin xa
anh ngã gục ở nơi nào đó
ôi gió cuối năm
se lòng ai phố chợ
em vào cà phê Tùng
gọi một ly cho anh
đồi cù vẫn ngập nắng hanh
trại hầm vẫn đầy hoa trắng
ngày xưa ta yêu nhau thầm lặng
rất bình thường
anh còn nhớ gì Thủy Tạ, Xuân Hương
hay đã là cây thông
đứng giữa trời Đà Lạt?
Trần như xuyên
( những tháng năm xưa )