Thân Hữu Tiếp Tay...
SỚ TÁO QUÂN GIÁP THÌN PHÚ _ CAO BỒI GIÀ
SỚ TÁO QUÂN GIÁP THÌN PHÚ _ CAO BỒI GIÀ
Đông khứ xuân lai;
Đào khoe mai nở.
Sau thập nhị niên , Thìn Vương chuẩn chấp chánh lên ngôi ;
Xong mười hai tháng, Mão đế sắp hồi hưu nhường chỗ.
Hăm ba tháng chạp:
Ghi chuyện dưới thế, hàn mặc thực tâm;
Cỡi cá về trời, Táo thần dâng sớ.
Thế nhân vạn điều nan chướng, dù đau bút sắt cũng khởi bẩm ngay;
Trần gian muôn sự buồn vui,xin thẳng mực tàu mà tâu kể rõ.
Thời dịch bệnh hoành hành, toàn dân Việt, sinh kế cực kỳ gian nan;
Buổi kinh tế lạm phát,cả nước Nam, đời sống vô cùng khốn khó.
Bế tắc khôn cùng;
Âu lo tột độ.
Suy thoái tràn lan các nước, cả trăm hãng xưởng, đóng cửa rơi cảnh đói đơn;
Khó khăn ập đến muôn nhà, hàng vạn thợ thuyền, thất nghiệp lâm vòng cùng khổ.
Cơm cháo bữa đói bữa no;
Cháu con đứahọc đứa bỏ.
Thu nhập thất bát, , lòng lo thắt mẹ cha ;
Giá cả leo thang, người vắng tanh quán chợ.
Bụng đói nên thảy người co kẻ thắt, quá lắng lo bác mẹ chạy vắt chân trăm đường;
Chợ tết mà chẳng có khách hỏi người mua, thật rầu rĩ cô hàng như dán trôn một chỗ .
Giời ơi:
Quá mệt hóa đơn hóa điếc, teo bạc vơi , phần bổng phần lương ;
Lại thêm ông điện ông đèn, chất nợ thêm cánh thuyền cánh thợ.
Tùy ý tăng tùy ý chỉnh, bắt đại chúng nhân dân suốt kiếp chịu đòn ;
Độc quyền bán độc quyền mua, mà quốc doanh điện lực muôn năm than lỗ.
Quan quyền thối nát:
Dư luận quá xôn xao;
Dân tình đầy phẫn nộ.
Án lớn chồng án to;
Quan lớn hè quan nhỏ.
Lúc Cô Vít nhiễu loạn hoành hành;
Thời bệnh dịch tràn lan bùng nổ.
Đồng bào ta vạn người xa xứ, nhao nhao nhác nhác tìm sinh lộ hồi hương;
Chính quyền Việt mấy bộ ra tay, lẹ lẹ làng làng lập chuyến bay cứu hộ.
Cứu đồng bào rời khỏi tâm dịch, thoát vòng lây nhiễm họa tai;
Đưa dân Việt về lại quê nhà, tránh vạ bình an phần số.
Nghị quyết Trên phán ra;
Chương trình dưới quán tỏ.
Hơn hai ngàn chuyến bay gải cứu, đà thông cất cánh mở đường;
Cả mấy vạn đồng bào tha phương, đã được “dìu” bay về tổ.
Thế giới phải phục khen;
Hoàn vũ đều ngưỡng mộ.
“Tự hào” quá, trong khốn cùng bí với bầu thương tỏ giống cận giàn chung;
“Ngạo nghễ” thay, giữa giông bão quan cùng chức hùng thi máu hồng tim đỏ.
Đâu ngờ:
Sự thật bung bét, làm dư luận kinh hoàng;
Mặt trái lòi phèo, khiến dân tình phẫn nộ.
Chính quyền ra quyết sách, rồi chỉ mỗi việc cầm bút duyệt phê;
Doanh nghiệp được giao phần, hãy mau tám hướng giang tay cứu hộ.
Chộp cơ hội hy hiếm, cả thế kỷ bày ra;
Vớ cơn dịch khiếp kinh, dễ trăm năm mới có.
Vốn dĩ đà quen:
Đớp tít núi non, đớp banh đất cát, đớp sạch biển rừng, đớp luôn cứu trợ, kiệt sức dân đen;
Rỉa toang bệnh viện, rỉa cạn học đường, rỉa láng cầu cống, rỉa rỗng quốc phòng, lõm đầu con đỏ.
Nên cả bầy quỷ móc ngoặc đi đêm;
Và thảy lũ ma liếm la ăn cỗ.
Cục trưởng – Thứ trưởng đâu bỏ dịp vét vơ;
Thư ký – Hải quan quyết thừa cơ ăn có.
Muốn chữ ký duyệt phê, hao bạc muôn tốn bạc tỷ, giám đốc nao không ngân lậu bôi trơn;
Hòng phi cơ cất cánh, thông cửa dưới lọt cửa trên, doanh nghiệp nào chẳng tiền tươi hối lộ .
Ngàn khổ xin chữ ký nào thủ tục hết anh Bảy anh Ba, ôi quá đỗi nhiêu khê;
Trăm dâu đổ đầu tằm nên giá vé lên gấp năm gấp mười, rõ cực kỳ mắc mỏ.
Quẫn cùng kẻ phá sản, do một vé an thân;
Hậu quả người mạng vong, vì tuyệt đường sinh lộ.
Khối ung rữa vỡ tung:
Năm mấy bị cáo ra tòa;
Trăm triệu người dân mục sở.
Ủ rũ đeo còng sắt, cả bầy nào thư ký - Cục trưởng rồi thứ trưởng ngoại giao;
Lần lượt mặc áo tù, đủ mặt từ văn phòng chính phủ sang cơ quan đảng bộ.
Cáo nào cũng giả dại giả khờ;
Bố nao cũng vờ ngây vờ ngố .
Lại nhũng rằng chẳng đòi điếc, chỉ nhận tiền do doanh nghiệp cảm ơn;
Giám đốc khai bởi bí rì, phải thòi bạc để quan tham thông lộ .
Đớp hàng chục tỷ bạc, ô mão mặc thây thân phận khốn khổ đồng bào;
Bu cả mấy trăm tên, “quạ diều” hít hà tử khí tanh tao huyệt mộ .
Cứ ngây ngô, chỉ mới phạm lần đầu chửa đáng tội, làm tòa phải gõ vồ sái tay;
Rồi khóc lóc, không biết cầm bạc tỷ thế là sai, khiến dân phải phì cười méo mỏ.
Tội đà rỏ lệ khai,xứng đeo cùm ẵm lịch, phải đền sạch đếm xong ;
Tiền đã huơ mỏ đớp, muốn khinh án giảm hình, mau ói ra nộp đủ.
Lạ thay:
Tướng công an móc ngoặc, cò lót tiền hóa dạ sứa rét run ;
Điều tra viên chơi liều, mưu chạy án hồ gan lim đếch sợ.
Quýt đổ tội cho cam;
Sâu chỉ tay qua bọ .
Đứa lì chối không nhận đô chỉ nhận rượu, lãnh chung thân khổ sai;
Kẻ nhát khai không sót tội nộp lại đô, cũng chục năm cấm cố.(1)
Thư ký là chúa tể bọ sâu;
Sếp thứ lại sạch trong tì ố?(2)
Đại án đà xét xử,nhưng lòng dân còn lắm bất bình;
Quan tham đã nhập kho, song dư luận vẫn nhiều trăn trở.
Bạc dơ bẩn đà thu đà tịch, mà chẳng trả nạn nhân’
Tiền mồ hôi rõ gốc rõ nguồn, sao lại sung công khố?
Có lẽ vụ chuyến bay ầm ĩ, còn gây dư luận chưa thỏa bất đồng;
Thế nên án Việt Á ắng im, hồ xoay chiến lược phân vùng chẻ nhỏ?
Rằng nghiêm khắc, sâu đòi đút đòi bôi, bạo đớp tiền hối lộ, mới nếm ngục nếm tù ;
Lại nhân văn, quan không vòi không vĩnh, chỉ nhận bạc cảm ơn, được miễn truy miễn tố.
Dư luận mong bộ trưởng công nghệ, mưu đà ngoéo mau khai hết kế quỷ kế ma;
Nhân dân muốn bộ trưởng ngành y , tiền đã đớp giờ ói ra miếng đầy miếng đủ .(3)
Thế mà Chu nổ chỉ lẻ ba sấp, tòa sao quá nhẹ xử nhẹ nương;
Hây còn Rồng Xanh lãnh hai sáu năm dân thấy rằng chưa đầy chưa đủ.
Đáng nhẽ phải cho Chúng nếm bã bà bả lao dịch khổ sai;
Đúng lý ra bắt chúng đền nhừ nhứ nhử biệt giam cấm cố.
Pháp đình còn lắm nỗi:
Chủ tịch Nguyễn Thanh Nhàn dù khiếm diện, vẫn ba chục năm tù án ảo cho kẻ ù cao chạy xa bay;
Vụ án A. I. C. đã vỡ tung, cả mấy mươi đảng viên mão rơi vì tội xơi mồi ru bả dỗ.
Quan to nhiều bố run rẩy đang hãi ngày vãi đêm;
“Long khẩu” lắm lần nhắn nhủ mau đáo đầu ra thú.
Nếu ai đó bị “ốp nhái” về;
Ắt quan to sẽ đùng ghế đổ?
Cuối năm đại đại án tòe loe;
Chín rục un ung nhọt bục vỡ.
Cha con Tân Hiệp Phát,, đất đai con nợ cướp đoạt quá tay
Vụ án Trương Mỹ Lan, thanh tra ngân hàng ăn đút cả ổ
Cũng bởi quen học chước bao lóng than củi, nên cầm đô là chuyện rõ xoàng ‘
Hẳn do quá dễ bắt nạt mấy vụ nhặng ruồi, nên cướp của có chi là khó.
Vô phúc đáo tụng đình;
Dại mồm mặc áo số.
Giỏi hay ngu, thầy Tiến Sĩ ôm hai năm rưỡi, vì ngứa lưỡi bậy lời ;
Cười hay mếu, em Phượng Hằng lãnh ba niên tròn, bởi cuồng ngôn múa mỏ.(4)
khoe tài xiếc,, tỏ cao thủ mô – đồ
Chơi trò liều, làm yêng hùng xa lộ
Người mẫu Ngọc Trinh được trịnh trọng xơi thử cơm tù
Nữ hoàng Nội Y được đặc cách mặc ngay áo số
Xót xa thay, không đủ chứng, mà oan nhân Mạnh vẫn tàn nhẫn tử hình;
Căm phẫn lắm, cứ ép cung, thì thảo dân nào cũng dễ dàng tận số.(5)
Lương dân có oan chết, thì oan chết bởi lương dân số xui;
Quan tòa chẳng nhận sai, vì nhận sai thì quan tòa quê độ.
Chốn tòa án, bày vạn sự lòng nhay;
Chuyện pháp đình, có muôn điều lệ nhỏ.
Sang chuyện giáo dục học hành:
Năm nay co vòi, sếp sếp tàng hình gác dùi tịnh khẩu, đã theo nhau biết lễ trả nếp cũ học đường;
Gương to tày liếp, quan quan phát biểu đánh trống khai trường, đà kéo lũ vô tù mặc áo vằn sọc đỏ .(6)
Học trò sướng lòng thoát cảnh ê đít mỏi tai ;
Quan chức vắng bóng thôi màn sáo ngôn ngáo mỏ.
Trò ngoan thầy giỏi, mong dạy tốt học chăm;
Chức lớn quyền to, đà hiểu thông biết sợ.
Than ôi, chẳng vội mừng:
Học hành hệt gánh nợ điêu linh;
Giáo dục như trận đồ toang vỡ.
Tiến sĩ giả, mà ngạo nghễ oai oách trưởng khoa;
Đại học nào, cũng dạn dĩ hiên ngang dạy dỗ.
Giáo viên y quan thuế, tiền đầu tháng đầu năm, phí vật tư máy lạnh, muôn sự phận giáo mác phải thu ;
Hiệu trưởng quá con buôn, phí học thêm học nếm, tiền cơ sở giữ xe, trăm món đầu phụ huynh lạm bổ .
Các hiệu trưởng tuồng như vua chúa nói quấy làm càn;
Lắm giáo viên cũng hệt quân hầu cúi đầu gằm cổ.
Ban giám hiệu giả lả, không điều hành đề nghị uyển ngữ vô can;
Hội phụ huynh láo lơ, rằng danh nghĩa tình nguyện góp tay bán bổ.
Con ngọc diệp vênh váo, nơi tư thục bạc chi đắt đỏ đã đành;
Phận bần gia khóc ròng, chốn trường công phí thu kém gì mới khổ .
Học trò tăm tối tương lai;
Mẹ cha quay cuồng bão tố.
Thời sự lắm vụ khó ngờ:
Lùm xùm chuyện thả bốn cô tiên, vẫn đi mây về gió, vì “ngây thơ” xách bột trắng hàng đen;(7)
Bỡ ngỡ vụ bắt trăm tội phạm, chuyên buôn túy bán ma, quá quỷ quyệt xâu đường dây mối nhợ.
Chuyện trời mây nào hết, anh air quốc air doanh làm lỗ sặc lỗ gạch toi vốn liếng của dân;
Chuyện tiếp viên còn dài, nhóm air này air khác chào sống mại tươi luôn món hàng tự có.(8)
Thảm khốc tận cùng:
Thật rụng rời, đọa sáu khắc bàng hoàng đại chúng, cùng đất nước muôn dạ chìm đắm nỗi xót xa ;
Rõ kinh hãi, giữa năm canh chấn động thủ đô, cả chung cư chín tầng ngập trong làn lửa đỏ.(9)
“Hồng hỏa cơn” tác quái hẻm sâu;
“Cứu hỏa xa” đành hành ngoài ngõ.
Cả trăm mạng sống, khản giọng trên cao cầu giúp thoát thân;
Hàng chục kẻ liều, lao mình xuống đất mong tìm sinh lộ .
bất lực tận cùng, thoảng như chớp mắt, ba chín người hóa kẻ phế thương;
Vô thường quá đỗi, rõ tựa phù vân năm sáu kẻ ra người thiên cổ.
Quan lại rút kinh nghiệm, rồi mão ô vẫn ấm chỏm trùm đầu;
Dân thì chết oan khiên, mà sai phạm lại y đâu hoàn đó.
Hơn trăm tỷ cứu trợ, bao quan nhớn cứ lấp lửng ngâm tôm;
Hàng chục hộ nạn nhân, mấy tháng ròng mãi ngóng trông sái cổ.
Cảnh tóc tang đang vò xé khóc lóc não nề thảm thê;
Bộ văn hóa vẫn tổ chức hát hò tưng bừng hỉ ố.
Dân ngó lên ngao ngán văn hóa của đám mắm dùi;
Quan hét xuống đe dọa đứa nào có lời ẹ ọ .
Bình Thuận, Sáu trăm hecta rừng nguyên sinh:
Lợi nhiêu nước thủy hồ chả mấy, nhân dân đà hết lời cản ngăn ;
Mặc bao lời phản biện thiệt hơn, chính quyền vẫn trơ gang chặt bỏ .(10)
Dự án kẻ bày ra;
Mưu đồ dân hiểu rõ.
Dễ gì buông cơ hội gom gỗ quý bạc muôn ;
Bất chấp rằng hậu quả gây nước cuồng lũ dữ .
Dở khóc dở cười:
Thanh Long –Tôm Hùm, đang ồ ạt xuất ải Bắc , Tàu cười đểu giở mặt ung thối đổ đi ;
Sầu Riêng – vải nhãn, đương ùn ùn vượt Nam Quan, Chệt chơi khăm bế môn héo khô chết dở.
Chuyện tái đi tái lại, mồ hôi công sức “mãn tính” đi toi;
Quan chẳng động chẳng lay,Thương lái Nông dân “vững bền” đói khổ.(11)
Công khố bạc muôn bội thu, đấu giá kho số vàng đầy Bát-Lục gieo rắc loạn mê tín dị đoan; (12)
Phú hộ tiền tỷ vãi vung, tranh tấm biển số xe toàn LỘC-PHÁT mơ PHÁT rồ mệnh son vận đỏ.
Chẳng ngại, chuyện lady Vạn Thịnh Phát đương được PHÁT mỗi bữa cơm tù;
Không e, gương đoctor Tân Hiệp Phát đà được PHÁT hai manh áo số .
Tâu thưa Ngọc Đế:
Lòng nhân thế chất đến muôn vàn;
Chuyện trần gian, kể còn vô số.
Xiết bao sự, người thế chịu phải nhòa lệ kêu than;
Bấy nhiêu điều, Táo thần tâu mà mếu mồm khóc dở.
Nguyện dạ Trời trông xuống xót thương;
Mong Ngọc Hoàng đoái nhìn thấu tỏ.
Cho năm mới năm me mưa thuận gió hòa;
Cho mùa sau mùa tới trái sai quả rộ.
Thêm người tâm đức, cho Nước thêm mạnh thêm giàu;
Hết kẻ tham tàn, để dân hết nghèo hết khổ.
Hạnh phúc tự do trên quê Cha;
Thanh bình thịnh vượng nơi đất Tổ.
Để muôn kẻ kẻ như rồng đời thăng tiến cao mây;
Để chẳng ai ai giống mão đêm thét gào rát cổ.
Bái biệt Ngọc Hoàng;
Cạn dòng Táo Sớ.
CAO BỒI GIÀ
Ghi chú:
(1): Tướng Ca cùng điều tra viên nhận tiền chạy án cho nhiều bị cáo khác. Tướng thì khóc lóc khai đưa cặp tiền đô cho ĐTV Hưng, nhưng Hưng nhất quyết chối trong cặp chỉ có rượu chứ không có đô la.
(2): thư ký thứ trưởng Y tế Đỗ văn Tuyên ăn nhiều nhất, thế mà sếp Tuyên thì lại vô can!
(3): bộ trưởng công nghệ Chu Ngọc Anh và bộ trưởng Y tế Thanh Long đã bị truy tố
(4): Tiến sĩ luật Đặng Anh Quân cũng nứa mỏ live stream cùng Phương Hằng nên cũng ở tù.
(5): Không đủ và chứng cớ cũng không rõ ràng, oan nhân Lê Văn Mạnh (Thanh Hóa)đã bị tra tấn ép cung phải nhận tội giết người.Sau 7 lần bị tuyên án tử và 19 năm kêu oan, vẫn bị các quan tàn nhẫn ra lệnh giết..
(6): các năm trước quan chức to thường đến đánh trống, phát biểu tại lễ khai giảng. Sau đó đã kéo lũ vào tù vì lòi mặt chuột.
(7): 4 cô Tiếp viên Vietnam Airline bị phát hiện đem ma túy từ Pháp về, nhưng đã được thả vì “ngây thơ” . Sau đó CA công bố bắt được cả trăm tên trong đường dây này.
(8): Vietnam Airline năm nào cũng lỗ hàng ngàn tỷ. Một số tiếp viên còn rao bán cả vốn tự có nữa.
(9): Nửa đêm chúng cư 9 tầng (Thanh Xuân, Hà Nội) cháy, ngõ sâu xe cứu hỏa không vào được. Kết quả 56 người chết , 39 người bị thương.
(10): Mặc mọi lời phản biện cản ngăn. Chính quyền quyết chặt bỏ 600 ha rừng nguyên sinh để làm hồ chứa nước. Bất chấp hậu quả lũ sẽ dữ hơn. Vì không thể bỏ mối lợi quá lớn từ rừng gỗ quý.
(11): Năm nào cũng xảy ra cảnh này, song chính quyền không hề có 1 quyết sách nào để tháo gỡ cho dân.
SỚ TÁO QUÂN GIÁP THÌN PHÚ _ CAO BỒI GIÀ
SỚ TÁO QUÂN GIÁP THÌN PHÚ _ CAO BỒI GIÀ
Đông khứ xuân lai;
Đào khoe mai nở.
Sau thập nhị niên , Thìn Vương chuẩn chấp chánh lên ngôi ;
Xong mười hai tháng, Mão đế sắp hồi hưu nhường chỗ.
Hăm ba tháng chạp:
Ghi chuyện dưới thế, hàn mặc thực tâm;
Cỡi cá về trời, Táo thần dâng sớ.
Thế nhân vạn điều nan chướng, dù đau bút sắt cũng khởi bẩm ngay;
Trần gian muôn sự buồn vui,xin thẳng mực tàu mà tâu kể rõ.
Thời dịch bệnh hoành hành, toàn dân Việt, sinh kế cực kỳ gian nan;
Buổi kinh tế lạm phát,cả nước Nam, đời sống vô cùng khốn khó.
Bế tắc khôn cùng;
Âu lo tột độ.
Suy thoái tràn lan các nước, cả trăm hãng xưởng, đóng cửa rơi cảnh đói đơn;
Khó khăn ập đến muôn nhà, hàng vạn thợ thuyền, thất nghiệp lâm vòng cùng khổ.
Cơm cháo bữa đói bữa no;
Cháu con đứahọc đứa bỏ.
Thu nhập thất bát, , lòng lo thắt mẹ cha ;
Giá cả leo thang, người vắng tanh quán chợ.
Bụng đói nên thảy người co kẻ thắt, quá lắng lo bác mẹ chạy vắt chân trăm đường;
Chợ tết mà chẳng có khách hỏi người mua, thật rầu rĩ cô hàng như dán trôn một chỗ .
Giời ơi:
Quá mệt hóa đơn hóa điếc, teo bạc vơi , phần bổng phần lương ;
Lại thêm ông điện ông đèn, chất nợ thêm cánh thuyền cánh thợ.
Tùy ý tăng tùy ý chỉnh, bắt đại chúng nhân dân suốt kiếp chịu đòn ;
Độc quyền bán độc quyền mua, mà quốc doanh điện lực muôn năm than lỗ.
Quan quyền thối nát:
Dư luận quá xôn xao;
Dân tình đầy phẫn nộ.
Án lớn chồng án to;
Quan lớn hè quan nhỏ.
Lúc Cô Vít nhiễu loạn hoành hành;
Thời bệnh dịch tràn lan bùng nổ.
Đồng bào ta vạn người xa xứ, nhao nhao nhác nhác tìm sinh lộ hồi hương;
Chính quyền Việt mấy bộ ra tay, lẹ lẹ làng làng lập chuyến bay cứu hộ.
Cứu đồng bào rời khỏi tâm dịch, thoát vòng lây nhiễm họa tai;
Đưa dân Việt về lại quê nhà, tránh vạ bình an phần số.
Nghị quyết Trên phán ra;
Chương trình dưới quán tỏ.
Hơn hai ngàn chuyến bay gải cứu, đà thông cất cánh mở đường;
Cả mấy vạn đồng bào tha phương, đã được “dìu” bay về tổ.
Thế giới phải phục khen;
Hoàn vũ đều ngưỡng mộ.
“Tự hào” quá, trong khốn cùng bí với bầu thương tỏ giống cận giàn chung;
“Ngạo nghễ” thay, giữa giông bão quan cùng chức hùng thi máu hồng tim đỏ.
Đâu ngờ:
Sự thật bung bét, làm dư luận kinh hoàng;
Mặt trái lòi phèo, khiến dân tình phẫn nộ.
Chính quyền ra quyết sách, rồi chỉ mỗi việc cầm bút duyệt phê;
Doanh nghiệp được giao phần, hãy mau tám hướng giang tay cứu hộ.
Chộp cơ hội hy hiếm, cả thế kỷ bày ra;
Vớ cơn dịch khiếp kinh, dễ trăm năm mới có.
Vốn dĩ đà quen:
Đớp tít núi non, đớp banh đất cát, đớp sạch biển rừng, đớp luôn cứu trợ, kiệt sức dân đen;
Rỉa toang bệnh viện, rỉa cạn học đường, rỉa láng cầu cống, rỉa rỗng quốc phòng, lõm đầu con đỏ.
Nên cả bầy quỷ móc ngoặc đi đêm;
Và thảy lũ ma liếm la ăn cỗ.
Cục trưởng – Thứ trưởng đâu bỏ dịp vét vơ;
Thư ký – Hải quan quyết thừa cơ ăn có.
Muốn chữ ký duyệt phê, hao bạc muôn tốn bạc tỷ, giám đốc nao không ngân lậu bôi trơn;
Hòng phi cơ cất cánh, thông cửa dưới lọt cửa trên, doanh nghiệp nào chẳng tiền tươi hối lộ .
Ngàn khổ xin chữ ký nào thủ tục hết anh Bảy anh Ba, ôi quá đỗi nhiêu khê;
Trăm dâu đổ đầu tằm nên giá vé lên gấp năm gấp mười, rõ cực kỳ mắc mỏ.
Quẫn cùng kẻ phá sản, do một vé an thân;
Hậu quả người mạng vong, vì tuyệt đường sinh lộ.
Khối ung rữa vỡ tung:
Năm mấy bị cáo ra tòa;
Trăm triệu người dân mục sở.
Ủ rũ đeo còng sắt, cả bầy nào thư ký - Cục trưởng rồi thứ trưởng ngoại giao;
Lần lượt mặc áo tù, đủ mặt từ văn phòng chính phủ sang cơ quan đảng bộ.
Cáo nào cũng giả dại giả khờ;
Bố nao cũng vờ ngây vờ ngố .
Lại nhũng rằng chẳng đòi điếc, chỉ nhận tiền do doanh nghiệp cảm ơn;
Giám đốc khai bởi bí rì, phải thòi bạc để quan tham thông lộ .
Đớp hàng chục tỷ bạc, ô mão mặc thây thân phận khốn khổ đồng bào;
Bu cả mấy trăm tên, “quạ diều” hít hà tử khí tanh tao huyệt mộ .
Cứ ngây ngô, chỉ mới phạm lần đầu chửa đáng tội, làm tòa phải gõ vồ sái tay;
Rồi khóc lóc, không biết cầm bạc tỷ thế là sai, khiến dân phải phì cười méo mỏ.
Tội đà rỏ lệ khai,xứng đeo cùm ẵm lịch, phải đền sạch đếm xong ;
Tiền đã huơ mỏ đớp, muốn khinh án giảm hình, mau ói ra nộp đủ.
Lạ thay:
Tướng công an móc ngoặc, cò lót tiền hóa dạ sứa rét run ;
Điều tra viên chơi liều, mưu chạy án hồ gan lim đếch sợ.
Quýt đổ tội cho cam;
Sâu chỉ tay qua bọ .
Đứa lì chối không nhận đô chỉ nhận rượu, lãnh chung thân khổ sai;
Kẻ nhát khai không sót tội nộp lại đô, cũng chục năm cấm cố.(1)
Thư ký là chúa tể bọ sâu;
Sếp thứ lại sạch trong tì ố?(2)
Đại án đà xét xử,nhưng lòng dân còn lắm bất bình;
Quan tham đã nhập kho, song dư luận vẫn nhiều trăn trở.
Bạc dơ bẩn đà thu đà tịch, mà chẳng trả nạn nhân’
Tiền mồ hôi rõ gốc rõ nguồn, sao lại sung công khố?
Có lẽ vụ chuyến bay ầm ĩ, còn gây dư luận chưa thỏa bất đồng;
Thế nên án Việt Á ắng im, hồ xoay chiến lược phân vùng chẻ nhỏ?
Rằng nghiêm khắc, sâu đòi đút đòi bôi, bạo đớp tiền hối lộ, mới nếm ngục nếm tù ;
Lại nhân văn, quan không vòi không vĩnh, chỉ nhận bạc cảm ơn, được miễn truy miễn tố.
Dư luận mong bộ trưởng công nghệ, mưu đà ngoéo mau khai hết kế quỷ kế ma;
Nhân dân muốn bộ trưởng ngành y , tiền đã đớp giờ ói ra miếng đầy miếng đủ .(3)
Thế mà Chu nổ chỉ lẻ ba sấp, tòa sao quá nhẹ xử nhẹ nương;
Hây còn Rồng Xanh lãnh hai sáu năm dân thấy rằng chưa đầy chưa đủ.
Đáng nhẽ phải cho Chúng nếm bã bà bả lao dịch khổ sai;
Đúng lý ra bắt chúng đền nhừ nhứ nhử biệt giam cấm cố.
Pháp đình còn lắm nỗi:
Chủ tịch Nguyễn Thanh Nhàn dù khiếm diện, vẫn ba chục năm tù án ảo cho kẻ ù cao chạy xa bay;
Vụ án A. I. C. đã vỡ tung, cả mấy mươi đảng viên mão rơi vì tội xơi mồi ru bả dỗ.
Quan to nhiều bố run rẩy đang hãi ngày vãi đêm;
“Long khẩu” lắm lần nhắn nhủ mau đáo đầu ra thú.
Nếu ai đó bị “ốp nhái” về;
Ắt quan to sẽ đùng ghế đổ?
Cuối năm đại đại án tòe loe;
Chín rục un ung nhọt bục vỡ.
Cha con Tân Hiệp Phát,, đất đai con nợ cướp đoạt quá tay
Vụ án Trương Mỹ Lan, thanh tra ngân hàng ăn đút cả ổ
Cũng bởi quen học chước bao lóng than củi, nên cầm đô là chuyện rõ xoàng ‘
Hẳn do quá dễ bắt nạt mấy vụ nhặng ruồi, nên cướp của có chi là khó.
Vô phúc đáo tụng đình;
Dại mồm mặc áo số.
Giỏi hay ngu, thầy Tiến Sĩ ôm hai năm rưỡi, vì ngứa lưỡi bậy lời ;
Cười hay mếu, em Phượng Hằng lãnh ba niên tròn, bởi cuồng ngôn múa mỏ.(4)
khoe tài xiếc,, tỏ cao thủ mô – đồ
Chơi trò liều, làm yêng hùng xa lộ
Người mẫu Ngọc Trinh được trịnh trọng xơi thử cơm tù
Nữ hoàng Nội Y được đặc cách mặc ngay áo số
Xót xa thay, không đủ chứng, mà oan nhân Mạnh vẫn tàn nhẫn tử hình;
Căm phẫn lắm, cứ ép cung, thì thảo dân nào cũng dễ dàng tận số.(5)
Lương dân có oan chết, thì oan chết bởi lương dân số xui;
Quan tòa chẳng nhận sai, vì nhận sai thì quan tòa quê độ.
Chốn tòa án, bày vạn sự lòng nhay;
Chuyện pháp đình, có muôn điều lệ nhỏ.
Sang chuyện giáo dục học hành:
Năm nay co vòi, sếp sếp tàng hình gác dùi tịnh khẩu, đã theo nhau biết lễ trả nếp cũ học đường;
Gương to tày liếp, quan quan phát biểu đánh trống khai trường, đà kéo lũ vô tù mặc áo vằn sọc đỏ .(6)
Học trò sướng lòng thoát cảnh ê đít mỏi tai ;
Quan chức vắng bóng thôi màn sáo ngôn ngáo mỏ.
Trò ngoan thầy giỏi, mong dạy tốt học chăm;
Chức lớn quyền to, đà hiểu thông biết sợ.
Than ôi, chẳng vội mừng:
Học hành hệt gánh nợ điêu linh;
Giáo dục như trận đồ toang vỡ.
Tiến sĩ giả, mà ngạo nghễ oai oách trưởng khoa;
Đại học nào, cũng dạn dĩ hiên ngang dạy dỗ.
Giáo viên y quan thuế, tiền đầu tháng đầu năm, phí vật tư máy lạnh, muôn sự phận giáo mác phải thu ;
Hiệu trưởng quá con buôn, phí học thêm học nếm, tiền cơ sở giữ xe, trăm món đầu phụ huynh lạm bổ .
Các hiệu trưởng tuồng như vua chúa nói quấy làm càn;
Lắm giáo viên cũng hệt quân hầu cúi đầu gằm cổ.
Ban giám hiệu giả lả, không điều hành đề nghị uyển ngữ vô can;
Hội phụ huynh láo lơ, rằng danh nghĩa tình nguyện góp tay bán bổ.
Con ngọc diệp vênh váo, nơi tư thục bạc chi đắt đỏ đã đành;
Phận bần gia khóc ròng, chốn trường công phí thu kém gì mới khổ .
Học trò tăm tối tương lai;
Mẹ cha quay cuồng bão tố.
Thời sự lắm vụ khó ngờ:
Lùm xùm chuyện thả bốn cô tiên, vẫn đi mây về gió, vì “ngây thơ” xách bột trắng hàng đen;(7)
Bỡ ngỡ vụ bắt trăm tội phạm, chuyên buôn túy bán ma, quá quỷ quyệt xâu đường dây mối nhợ.
Chuyện trời mây nào hết, anh air quốc air doanh làm lỗ sặc lỗ gạch toi vốn liếng của dân;
Chuyện tiếp viên còn dài, nhóm air này air khác chào sống mại tươi luôn món hàng tự có.(8)
Thảm khốc tận cùng:
Thật rụng rời, đọa sáu khắc bàng hoàng đại chúng, cùng đất nước muôn dạ chìm đắm nỗi xót xa ;
Rõ kinh hãi, giữa năm canh chấn động thủ đô, cả chung cư chín tầng ngập trong làn lửa đỏ.(9)
“Hồng hỏa cơn” tác quái hẻm sâu;
“Cứu hỏa xa” đành hành ngoài ngõ.
Cả trăm mạng sống, khản giọng trên cao cầu giúp thoát thân;
Hàng chục kẻ liều, lao mình xuống đất mong tìm sinh lộ .
bất lực tận cùng, thoảng như chớp mắt, ba chín người hóa kẻ phế thương;
Vô thường quá đỗi, rõ tựa phù vân năm sáu kẻ ra người thiên cổ.
Quan lại rút kinh nghiệm, rồi mão ô vẫn ấm chỏm trùm đầu;
Dân thì chết oan khiên, mà sai phạm lại y đâu hoàn đó.
Hơn trăm tỷ cứu trợ, bao quan nhớn cứ lấp lửng ngâm tôm;
Hàng chục hộ nạn nhân, mấy tháng ròng mãi ngóng trông sái cổ.
Cảnh tóc tang đang vò xé khóc lóc não nề thảm thê;
Bộ văn hóa vẫn tổ chức hát hò tưng bừng hỉ ố.
Dân ngó lên ngao ngán văn hóa của đám mắm dùi;
Quan hét xuống đe dọa đứa nào có lời ẹ ọ .
Bình Thuận, Sáu trăm hecta rừng nguyên sinh:
Lợi nhiêu nước thủy hồ chả mấy, nhân dân đà hết lời cản ngăn ;
Mặc bao lời phản biện thiệt hơn, chính quyền vẫn trơ gang chặt bỏ .(10)
Dự án kẻ bày ra;
Mưu đồ dân hiểu rõ.
Dễ gì buông cơ hội gom gỗ quý bạc muôn ;
Bất chấp rằng hậu quả gây nước cuồng lũ dữ .
Dở khóc dở cười:
Thanh Long –Tôm Hùm, đang ồ ạt xuất ải Bắc , Tàu cười đểu giở mặt ung thối đổ đi ;
Sầu Riêng – vải nhãn, đương ùn ùn vượt Nam Quan, Chệt chơi khăm bế môn héo khô chết dở.
Chuyện tái đi tái lại, mồ hôi công sức “mãn tính” đi toi;
Quan chẳng động chẳng lay,Thương lái Nông dân “vững bền” đói khổ.(11)
Công khố bạc muôn bội thu, đấu giá kho số vàng đầy Bát-Lục gieo rắc loạn mê tín dị đoan; (12)
Phú hộ tiền tỷ vãi vung, tranh tấm biển số xe toàn LỘC-PHÁT mơ PHÁT rồ mệnh son vận đỏ.
Chẳng ngại, chuyện lady Vạn Thịnh Phát đương được PHÁT mỗi bữa cơm tù;
Không e, gương đoctor Tân Hiệp Phát đà được PHÁT hai manh áo số .
Tâu thưa Ngọc Đế:
Lòng nhân thế chất đến muôn vàn;
Chuyện trần gian, kể còn vô số.
Xiết bao sự, người thế chịu phải nhòa lệ kêu than;
Bấy nhiêu điều, Táo thần tâu mà mếu mồm khóc dở.
Nguyện dạ Trời trông xuống xót thương;
Mong Ngọc Hoàng đoái nhìn thấu tỏ.
Cho năm mới năm me mưa thuận gió hòa;
Cho mùa sau mùa tới trái sai quả rộ.
Thêm người tâm đức, cho Nước thêm mạnh thêm giàu;
Hết kẻ tham tàn, để dân hết nghèo hết khổ.
Hạnh phúc tự do trên quê Cha;
Thanh bình thịnh vượng nơi đất Tổ.
Để muôn kẻ kẻ như rồng đời thăng tiến cao mây;
Để chẳng ai ai giống mão đêm thét gào rát cổ.
Bái biệt Ngọc Hoàng;
Cạn dòng Táo Sớ.
CAO BỒI GIÀ
Ghi chú:
(1): Tướng Ca cùng điều tra viên nhận tiền chạy án cho nhiều bị cáo khác. Tướng thì khóc lóc khai đưa cặp tiền đô cho ĐTV Hưng, nhưng Hưng nhất quyết chối trong cặp chỉ có rượu chứ không có đô la.
(2): thư ký thứ trưởng Y tế Đỗ văn Tuyên ăn nhiều nhất, thế mà sếp Tuyên thì lại vô can!
(3): bộ trưởng công nghệ Chu Ngọc Anh và bộ trưởng Y tế Thanh Long đã bị truy tố
(4): Tiến sĩ luật Đặng Anh Quân cũng nứa mỏ live stream cùng Phương Hằng nên cũng ở tù.
(5): Không đủ và chứng cớ cũng không rõ ràng, oan nhân Lê Văn Mạnh (Thanh Hóa)đã bị tra tấn ép cung phải nhận tội giết người.Sau 7 lần bị tuyên án tử và 19 năm kêu oan, vẫn bị các quan tàn nhẫn ra lệnh giết..
(6): các năm trước quan chức to thường đến đánh trống, phát biểu tại lễ khai giảng. Sau đó đã kéo lũ vào tù vì lòi mặt chuột.
(7): 4 cô Tiếp viên Vietnam Airline bị phát hiện đem ma túy từ Pháp về, nhưng đã được thả vì “ngây thơ” . Sau đó CA công bố bắt được cả trăm tên trong đường dây này.
(8): Vietnam Airline năm nào cũng lỗ hàng ngàn tỷ. Một số tiếp viên còn rao bán cả vốn tự có nữa.
(9): Nửa đêm chúng cư 9 tầng (Thanh Xuân, Hà Nội) cháy, ngõ sâu xe cứu hỏa không vào được. Kết quả 56 người chết , 39 người bị thương.
(10): Mặc mọi lời phản biện cản ngăn. Chính quyền quyết chặt bỏ 600 ha rừng nguyên sinh để làm hồ chứa nước. Bất chấp hậu quả lũ sẽ dữ hơn. Vì không thể bỏ mối lợi quá lớn từ rừng gỗ quý.
(11): Năm nào cũng xảy ra cảnh này, song chính quyền không hề có 1 quyết sách nào để tháo gỡ cho dân.