Kinh Đời
Sinh ra để ghét người Do Thái *
Những người Hồi Giáo sùng đạo sinh ra ở Phương Tây cảm thấy thế nào về người Do Thái? Nói chung, họ cảm thấy thế nào về những giá trị Phương Tây? Kasim Hafeez, một người Hồi Giáo đã được nuôi dưỡng làm một người sùng đạo ở Anh Quốc, giải thích sau đây.
Tôi được sinh ra để ghét người Do Thái. Đó đã là một phần của cuộc sống của tôi. Tôi chưa bao giờ hoài nghi nó. Tôi không sinh ra ở Iran hay Syria. Tôi đã sinh ra ở Anh Quốc. Cha mẹ tôi đã nhập cư đến đó từ Pakistan.
Câu chuyện của họ là một câu chuyện điển hình của người nhập cư: nhập cư đến Phương Tây với hy vọng để có cuộc sống tốt hơn cho bản thân họ và cho con cái họ. Chúng tôi là một gia đình Hồi Giáo sùng đạo, nhưng không cực đoan hoặc tiêu cực một chút nào. Chúng tôi chỉ ước điều tốt nhất cho mọi người – tất cả mọi người trừ người Do Thái.
Người Do Thái, như chúng tôi đã tin, là những kẻ ngoại bang đang sống ở vùng đất Hồi Giáo bị đánh cắp, những kẻ xâm lược mà đã thực hiện một cuộc diệt chủng chống lại người dân Palestine. Sự căm thù của chúng tôi, vì thế, là hợp lý và đúng đắn. Và nó đã làm tôi và những người bạn của tôi trở nên yếu đuối đối với những lập luận của những kẻ cực đoan.
Nếu người Do Thái thực sự ác độc như chúng tôi đã luôn luôn nghĩ, vậy có phải là những ai ủng hộ họ – người Thiên Chúa Giáo, người Mỹ và nhiều người Khác ở Phương Tây – cũng ác độc theo?
Vào đầu thập niên 1990, những nhà diễn giả và giảng viên ở những nhà thờ Hồi Giáo và trường học bắt đầu lập đi lập lại điệp khúc này: chúng tôi không phải là Phương Tây. Chúng toi không phải là người Anh Quốc. Chúng tôi là người Hồi Giáo, trước tiên và duy nhất. Lòng trung thành của chúng tôi là đến tôn giáo của chúng tôi và những người Hồi Giáo khác. Chúng tôi không nợ bất cứ điều gì đối với các quốc gia Phương Tây mà đã chào đón chúng tôi. Là người Phương Tây, họ là kẻ thù của chúng tôi.
Tất cả những điều này đã có tác động như mong muốn; ít ra là, đến tôi. Nó đã thay đổi cách tôi nhìn thế giới. Tôi bắt đầu nhìn thấy những đau khổ của những người Hồi Giáo, bao gồm ở Anh Quốc, là lỗi lầm của chủ nghĩa đế quốc Phương Tây. Phương Tây đang gây chiến với chúng tôi, và người Do Thái đang kiểm soát Phương Tây.
Kinh nghiệm của tôi ở đại học ở Anh Quốc chỉ tăng cường những niềm tin ngày càng cực đoan của tôi. Căm ghét Israel là một huân chương danh dự. Thực hiện một cuộc biểu tình chống Israel, ủng hộ Palestine và bạn chắc chắn sẽ thu hút một đám đông lớn và đồng thuận.
Trong lúc ở đại học tôi đã quyết định rằng những cuộc biểu tình và tuyên truyền chống lại Israel là không đủ. Một thánh chiến (jihad) thực sự yêu cầu bạo lực. Cho nên tôi đã lên kế hoạch gia nhập cuộc chiến thực sự. Tôi sẽ bỏ đại học và gia nhập một trại huấn luyện khủng bố ở Pakistan.
Nhưng rất may cho tôi là, số phận đã can thiệp…ở một tiệm sách. Tôi đã chợt thấy một cuốn sách tên Một Lập Luận Cho Israel (The Case For Israel) bởi giáo sư luật của Harvard, Alan Dershowitz. Lập luận ủng hộ Israel? Làm sao mà có thể có lập luận đó được?
Cái tiêu đề thôi đã làm tôi tức giận, và tôi bắt đầu đọc những trang sách gần như một hành động chống đối. Người đàn ông này thiếu hiểu biết, ngu ngốc thế nào mà có thể bảo vệ một thứ không thể bảo vệ được? Vâng, ông ta là một người Do Thái. Đó phải là câu trả lời. Tuy nhiên, tôi vẫn đọc.
Và những gì tôi đọc đã thách thức tất cả những suy nghĩ độc đoán của tôi về Israel và người Do Thái: tôi đã đọc rằng Israel không phải là phe đã tạo ra cuộc khủng hoảng tỵ nạn Palestine, mà chính là các quốc gia Arab, Liên Hiệp Quốc và giới lãnh đạo tham nhũng Palestine.
Tôi đọc rằng người Do Thái đã không lợi dụng cuộc Diệt Chủng để tạo ra nhà nước Israel – phong trào để thành lập một quốc gia Do Thái hiện đại đã bắt đầu từ thế kỷ 19 – và bắt nguồn từ những cuộc khởi đầu của dân tộc Do Thái gần 4,000 năm trước đây.
Và tôi đã đọc rằng Israel không tham gia vào cuộc diệt chủng chống lại người Palestine. Ngược lại, người dân Palestine thực ra đã nhân đôi trong chỉ 20 năm. Tất cả những điều đó đã làm tôi giận dữ thêm. Tôi cần phải chứng minh cho Dershowitz là ông ta sai, để chứng kiến tận mắt Israel kỳ thị và đàn áp thực sự ra sao.
Cho nên tôi đã mua một vé máy bay. Tôi đi đến Israel, quê hương của kẻ thù tôi. Và đó là khi mọi thứ thay đổi. Tất cả mọi thứ. Những gì tôi đã thấy tận mắt thậm chí còn thách thức tôi hơn những gì mà Dershowitz đã viết.
Thay vì chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, tôi đã thấy người Hồi Giáo, người Thiên Chúa Giáo và người Do Thái cùng nhau tồn tại. Thay vì hận thù, tôi đã thấy sự chấp nhận, thậm chí là lòng trắc ẩn. Tôi đã thấy một nền dân chủ trẻ trung, hiện đại và tự do, có nhiều khuyết điểm, nhưng chắc chắn là tử tế về mặt cơ bản.
Tôi đã thấy một đất nước mà không muốn gì hơn trừ việc sinh sống trong hòa bình với các nước láng giềng của nó. Tôi đã thấy sự căm thù của tôi tan biết trước mắt tôi. Tôi đã biết rằng lúc đó là tôi phải làm gì.
Có quá nhiều người trên trái đất này bị tràn nhập bởi lòng hận thù tương tự mà đã chìm đắm tôi. Họ đã được dạy để ghét nhà nước Do Thái – nhiều người Hồi Giáo bởi tôn giáo của họ; nhiều người khác bởi các giáo sư đại học của họ hoặc các tổ chức sinh viên.
Cho nên sau đây là sự thách thức của tôi đối với bất cứ ai cảm thấy điều này: hãy làm những gì tôi đã làm, hãy tự tìm sự thật cho bản thân mình. Nếu sự thật có thể thay đổi tôi, nó có thể thay đổi bất cứ ai.
Tôi là Kasim Hafeez cho Đại Học Prager.
[Ku Búa @ Café Ku Búa, theo Prager University]
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
Sinh ra để ghét người Do Thái *
Những người Hồi Giáo sùng đạo sinh ra ở Phương Tây cảm thấy thế nào về người Do Thái? Nói chung, họ cảm thấy thế nào về những giá trị Phương Tây? Kasim Hafeez, một người Hồi Giáo đã được nuôi dưỡng làm một người sùng đạo ở Anh Quốc, giải thích sau đây.
Tôi được sinh ra để ghét người Do Thái. Đó đã là một phần của cuộc sống của tôi. Tôi chưa bao giờ hoài nghi nó. Tôi không sinh ra ở Iran hay Syria. Tôi đã sinh ra ở Anh Quốc. Cha mẹ tôi đã nhập cư đến đó từ Pakistan.
Câu chuyện của họ là một câu chuyện điển hình của người nhập cư: nhập cư đến Phương Tây với hy vọng để có cuộc sống tốt hơn cho bản thân họ và cho con cái họ. Chúng tôi là một gia đình Hồi Giáo sùng đạo, nhưng không cực đoan hoặc tiêu cực một chút nào. Chúng tôi chỉ ước điều tốt nhất cho mọi người – tất cả mọi người trừ người Do Thái.
Người Do Thái, như chúng tôi đã tin, là những kẻ ngoại bang đang sống ở vùng đất Hồi Giáo bị đánh cắp, những kẻ xâm lược mà đã thực hiện một cuộc diệt chủng chống lại người dân Palestine. Sự căm thù của chúng tôi, vì thế, là hợp lý và đúng đắn. Và nó đã làm tôi và những người bạn của tôi trở nên yếu đuối đối với những lập luận của những kẻ cực đoan.
Nếu người Do Thái thực sự ác độc như chúng tôi đã luôn luôn nghĩ, vậy có phải là những ai ủng hộ họ – người Thiên Chúa Giáo, người Mỹ và nhiều người Khác ở Phương Tây – cũng ác độc theo?
Vào đầu thập niên 1990, những nhà diễn giả và giảng viên ở những nhà thờ Hồi Giáo và trường học bắt đầu lập đi lập lại điệp khúc này: chúng tôi không phải là Phương Tây. Chúng toi không phải là người Anh Quốc. Chúng tôi là người Hồi Giáo, trước tiên và duy nhất. Lòng trung thành của chúng tôi là đến tôn giáo của chúng tôi và những người Hồi Giáo khác. Chúng tôi không nợ bất cứ điều gì đối với các quốc gia Phương Tây mà đã chào đón chúng tôi. Là người Phương Tây, họ là kẻ thù của chúng tôi.
Tất cả những điều này đã có tác động như mong muốn; ít ra là, đến tôi. Nó đã thay đổi cách tôi nhìn thế giới. Tôi bắt đầu nhìn thấy những đau khổ của những người Hồi Giáo, bao gồm ở Anh Quốc, là lỗi lầm của chủ nghĩa đế quốc Phương Tây. Phương Tây đang gây chiến với chúng tôi, và người Do Thái đang kiểm soát Phương Tây.
Kinh nghiệm của tôi ở đại học ở Anh Quốc chỉ tăng cường những niềm tin ngày càng cực đoan của tôi. Căm ghét Israel là một huân chương danh dự. Thực hiện một cuộc biểu tình chống Israel, ủng hộ Palestine và bạn chắc chắn sẽ thu hút một đám đông lớn và đồng thuận.
Trong lúc ở đại học tôi đã quyết định rằng những cuộc biểu tình và tuyên truyền chống lại Israel là không đủ. Một thánh chiến (jihad) thực sự yêu cầu bạo lực. Cho nên tôi đã lên kế hoạch gia nhập cuộc chiến thực sự. Tôi sẽ bỏ đại học và gia nhập một trại huấn luyện khủng bố ở Pakistan.
Nhưng rất may cho tôi là, số phận đã can thiệp…ở một tiệm sách. Tôi đã chợt thấy một cuốn sách tên Một Lập Luận Cho Israel (The Case For Israel) bởi giáo sư luật của Harvard, Alan Dershowitz. Lập luận ủng hộ Israel? Làm sao mà có thể có lập luận đó được?
Cái tiêu đề thôi đã làm tôi tức giận, và tôi bắt đầu đọc những trang sách gần như một hành động chống đối. Người đàn ông này thiếu hiểu biết, ngu ngốc thế nào mà có thể bảo vệ một thứ không thể bảo vệ được? Vâng, ông ta là một người Do Thái. Đó phải là câu trả lời. Tuy nhiên, tôi vẫn đọc.
Và những gì tôi đọc đã thách thức tất cả những suy nghĩ độc đoán của tôi về Israel và người Do Thái: tôi đã đọc rằng Israel không phải là phe đã tạo ra cuộc khủng hoảng tỵ nạn Palestine, mà chính là các quốc gia Arab, Liên Hiệp Quốc và giới lãnh đạo tham nhũng Palestine.
Tôi đọc rằng người Do Thái đã không lợi dụng cuộc Diệt Chủng để tạo ra nhà nước Israel – phong trào để thành lập một quốc gia Do Thái hiện đại đã bắt đầu từ thế kỷ 19 – và bắt nguồn từ những cuộc khởi đầu của dân tộc Do Thái gần 4,000 năm trước đây.
Và tôi đã đọc rằng Israel không tham gia vào cuộc diệt chủng chống lại người Palestine. Ngược lại, người dân Palestine thực ra đã nhân đôi trong chỉ 20 năm. Tất cả những điều đó đã làm tôi giận dữ thêm. Tôi cần phải chứng minh cho Dershowitz là ông ta sai, để chứng kiến tận mắt Israel kỳ thị và đàn áp thực sự ra sao.
Cho nên tôi đã mua một vé máy bay. Tôi đi đến Israel, quê hương của kẻ thù tôi. Và đó là khi mọi thứ thay đổi. Tất cả mọi thứ. Những gì tôi đã thấy tận mắt thậm chí còn thách thức tôi hơn những gì mà Dershowitz đã viết.
Thay vì chủ nghĩa phân biệt chủng tộc, tôi đã thấy người Hồi Giáo, người Thiên Chúa Giáo và người Do Thái cùng nhau tồn tại. Thay vì hận thù, tôi đã thấy sự chấp nhận, thậm chí là lòng trắc ẩn. Tôi đã thấy một nền dân chủ trẻ trung, hiện đại và tự do, có nhiều khuyết điểm, nhưng chắc chắn là tử tế về mặt cơ bản.
Tôi đã thấy một đất nước mà không muốn gì hơn trừ việc sinh sống trong hòa bình với các nước láng giềng của nó. Tôi đã thấy sự căm thù của tôi tan biết trước mắt tôi. Tôi đã biết rằng lúc đó là tôi phải làm gì.
Có quá nhiều người trên trái đất này bị tràn nhập bởi lòng hận thù tương tự mà đã chìm đắm tôi. Họ đã được dạy để ghét nhà nước Do Thái – nhiều người Hồi Giáo bởi tôn giáo của họ; nhiều người khác bởi các giáo sư đại học của họ hoặc các tổ chức sinh viên.
Cho nên sau đây là sự thách thức của tôi đối với bất cứ ai cảm thấy điều này: hãy làm những gì tôi đã làm, hãy tự tìm sự thật cho bản thân mình. Nếu sự thật có thể thay đổi tôi, nó có thể thay đổi bất cứ ai.
Tôi là Kasim Hafeez cho Đại Học Prager.
[Ku Búa @ Café Ku Búa, theo Prager University]