Thân Hữu Tiếp Tay...

Tâm sự Tháng Tư Đen _ Nguyễn Bá Chổi

Chiều 30 Tháng Tư, năm 1975, em đến nhà Chị.Từ ngày vào lính


BaMuoiTHangTu_ dep
Chị ơi.,

Đã xấp xỉ nửa thế kỷ rồi,  mà chuyện như mới hôm kia hôm qua.

Chiều 30 Tháng Tư,  năm 1975,  em đến nhà Chị.Từ ngày vào lính,  đã bảy năm,  lần đầu tiên không với bộ quân phục,  nhưng trong bộ quần áo civil cụt cỡn,  lẹt xẹt đôi dép nhỏ hơn chân. Chị ra mở cửa,  sững sờ một thoáng rồi cũng nhận ra,  ôm lấy em,  nói như khóc:

 "Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi!".

Em vừa buông súng,  bỏ chiến xa; đơn vị tan hàng, sau khi kéo về Ngã Bảy Chợ Lớn,  theo lệnh trên,  và "từ giờ phút này,  con cái ai đi được đâu thì đi".

Em không đến nhà Th.,  trên đường Trần Hoàng Quân,  chỉ cách mấy phút đi bộ,  như trước đây mỗi lần em xuống khỏi xe Lam hay xe buýt nơi trạm Ngã Bảy này. Chẳng phải vì em sợ nàng không còn thấy trên ve áo ba bông mai nàng mới gửi tặng em qua đường bưu điện ngày em được thăng cấp mà em vừa lột xuống,  để lại trong lòng chiến xa.

Dựa vào tin tức sụp đổ giây chuyền quá nhanh sau khi Cao Nguyên thất thủ, và nghe được những nhận định tình hình của người cậu Đại tá phục vụ tại Bộ TTM, Th.đã bày tỏ cùng em nỗi lo sợ Việt Cộng không bao lâu nữa sẽ vào đến Sài gòn,  nhưng em nghĩ là nàng đã không ngờ được quân đội ta lại bị chiến bại một cách tức tưởi, bẽ bàng,  nhục nhã,  và người lính chúng em bị bỏ rơi như thệ; em không thể để Th. thấy em trở về trong tình cảnh thê thảm ấy. Nó tàn nhẫn quá đối với tâm hồn người thiếu nữ mà ký ức đã đượm in hình ảnh người "anh hùng kỵ binh" từ lúc nàng mới tuổi mười bốn

Em cùng vài người khác nữa đi theo một đồng đội,  Đại úy Trg. ghé nhà anh ta cũng gần đó để xin bộ quần áo dân sự. Ngoài đường đã xuất hiện bọn "hoạt động nội thành",  và lác đác những loạt đạn AK. Người vợ bạn vẫn bình tĩnh,  hai tay cầm cái thau chìa ra cho từng người đặt vào đó súng lục,  lựu đạn và giấy tờ liên quan đến nhà binh,  để nhờ anh chị ấy "thanh toán" cho.

Người ta lột da con thỏ khi nó đã chết. Mấy đứa hàng binh bọn em trút bỏ quân phục như tự lột da của chính mình. Em chợt ân hận đã gài lại chốt trái lựu đạn em đã mở ra để tự sát khi rời khỏi chiến xa và đứng quay mặt về Đại lộ Trần Hoàng Quân,  mấp máy môi lời vĩnh biệt Th. và tự hỏi không biết Thg.,  anh của Th.,  phi công chiến đấu cơ Ạ37,  có đưa gia đình thóat được không.

"Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi!" Em ngạc nhiên. Trước đây mỗi khi về phép,  nhìn thấy em ngày một dạn dày phong sương,  nghe em kể tên bạn đồng khóa đứa bị thương đứa chết lần mòn; ra trường về cùng đơn vị,  mười ba thằng,  chỉ một năm sau,  còn phân nửa,  và nhất là lần em trở về với một nửa mặt xám xịt,  với một cánh tay đeo trước ngực bằng cuộn băng trắng choàng qua cổ,  Chị càng thôi thúc em, " đào ngũ đi chú,  chị thấy tội nghiệp các chú quá; để Cộng Sản nó vào cũng được.".

"Cộng Sản nó vào cũng được!" Không chỉ vì "thấy tội nghiệp" đứa em họ của chồng,  mà vì tin tức hằng ngày qua báo chí,  truyền hinh,  những cảnh  pháo kích,  đặt mìn xe đò , tung lựu đạn trong rạp hát,  mồ chôn tập thể thể,  sự tàn bạo của chiến tranh,  dù chúng ta ở phía tự vệ,  đã khiến Chị thốt lên lời như thế;Chị quên mất những chuyện trước đây Chị đã được kể. Trên đất Bắc,  anh đã bị chúng đến còng tay bắt đi trước con mắt ngơ ngác của đám học trò; anh đi tù rồi trốn đi Nam; chuyện mật khu Dương Minh Châu "lên hồ sơ" anh mà Sư Đoàn 5 hành quân tịch thu được,  và vô số những chuyển kể năm.. 1954,  kinh hoàng,  oan nghiệt trong xã hội Miền Bắc cọng sản.

Chính em đây,  dẫu đã nếm mùi lang sói từ bé,  cũng có lúc rã rời chán nản; thoáng có ý nghĩ theo Chị, "đào ngũ đi chú". Đó là những khi từ mặt trận trở về,  chứng kiến cảnh vô tình của người hậu phương,  cảnh phản bội trắng trợn của không ít đám người mệnh danh trí thức đang sống an bình nơi phố thị, hay bản thân trăn trở trước những điều khó hiểu. Chẳng hạn sự đãi ngộ bất công đầy vô lý ngay từ bộ máy chính quyền đối với những người lính thuộc Binh chủng Thiết Giáp trực diện với địch quân ngoài chiến trường, lại không được kể là thành phần chiến đấu,  về mặt quyền lợi,  như những người lính thuộc binh chủng khác có khi, xung phong vào mục tiêu,  còn chạy phía sau!

Chẳng hạn,  đến bây giờ 34 năm sau cuộc chiến,  em vẫn không hiểu được tại sao chính quyền miền Nam thời đó đã chẳng những cho phổ biến thoái mái,  mà còn gửi "Đoàn Văn Nghệ Trung Ương" đi ủy lạo chiến trường,  hát cả những bài ca kiểu nối vòng tay từ Bắc vô Nam có nội dung ai cũng rõ tình ý là ngợi ca cổ vũ đoàn quân xâm lược,  như đầu tháng Tư  (hay cuối tháng Ba") 1975 tạiTrường Thiết Giáp ở Long Thành,  sau trận phản công chiến thắng bọn Đặc Công VC.

"Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi". Chị đã chết,  nhưng Chị không ngờ được cái chết do chúng nó mang từ Bắc vào bi thảm đến ngần ấy.

Anh đi lưu đày mãi đất bắc xa xăm; Chị cùng đàn con thơ bị lùa lên chốn rừng thiêng nước độc; những trẻ thơ"đẹp tựa thiên thần" thoắt một cái hóa thành,  thân thì bụng ỏng da chì,  hồn trí thì ngẩn ngơ đờ đẫn. Phần Chị đã bị bao cán bộ công an đến tán tỉnh,  khi thì dụ dỗ ngọt bùi,  khi hăm dọa hãm hiếp; chúng cũng không buông tha thân người đàn bà đã phờ phạc vì đừơng xa băng rừng vượt suối đang đêm thao thức trong lán trại chờ sáng gặp thăm chồng. Chị đã bán đến cái gia sản cuối cùng là chiếc áo cưới anh sắm cho để mua được con gà và gói thuốc chuột,  với ý định quyên sinh một lần mấy mẹ con,  nhưng khi từng tô cháo đã được múc ra,  cháu lớn đã "mẹ ơi con còn muốn sống".

Chị cũng còn muốn sống với đàn con,  và theo lời khuyên của anh từ trại tù,  tìm đường vượt biên,  nhưng đường đi không đến.

Chúng nó đã vào, Chị đã chết. Giữa Biển Đông,

Chị ơi, 

Xưa đọc truyện Kiều,  Chị đã xót xa tội nghiệp nàng Đạm Tiên bất hạnh phải xác thân "vùi nông một nấm bên đàng". Nay mường tượng đáy Biển Đông,  em hình dung ra chốn nào "vùi" hộ Chị chút hình hài còn lại tóc xương"

Hơn ba mươi năm rồi, hồn Chị đã quen chưa Biển Đông ướt lạnh" Em trên đất Mỹ với số năm lưu lạc Thúy Kiều bốn mùa đông giá. Ở đây có máy sởi,  áo dày,  rượu nồng,  sao em cứ rét mướt quanh năm.

Chị hiển linh sẽ hỏi em sao không tìm về Cali nắng ấm. Em đã đến đó mùa Hè,  đi giữa phố Bolsa của Sàigòn Nhỏ,  ngồi với bạn cũ nhâm nhi café,  nhìn dòng người toàn Việt qua lại nhộn nhịp nơi khu chợ Phước Lộc Thọ. Nhưng sao em vẫn không am lên được. Phải chăng vì em đã úa sủng nỗi lòng biệt xứ. Em chợt nhớ lại lời ai,  "L exité partout est seul- Đời lưu lạc nơi đâu cũng cô độc".

Em khát khao sợi nắng ấm Sài Gòn,  Nha Trang... đất trời Việt Nam. Nhưng từ buổi cắn răng chấp nhận kiếp viễn xứ,  em chưa một lần về.

Em sợ bay qua Biển Đông,  nơi tan tác nửa triệu mảnh đời Việt, trong đó có Chị và những người phụ nữ khác; có thể là cô nữ sinh đã choàng cho em vòng hoa chiến thắng năm nào nơi vận động trường quận lỵ Cai Lậy,  Mỹ Tho trong nắng sớm vưà lên,  hay có thể là những "em gái hậu phương" đã gởi gấm niềm tin nơi "người tiền tuyến" sẽ bảo vệ các em sống mãi an lành. Em sợ nhìn thấy bao nhiêu điều khác ...

Vì ai nông nổi"  Em không quy trách cho người Mỹ "đồng minh tháo chạy"; họ đâu có trách nhiệm bảo vệ con dân không phải của đất nước Hoa Kỳ. Trách nhiệm là ở chính em một phần không làm tròn bổn phận mình,  đã "giừ nước, nước mất; giữ nhà,  nhà tan", như câu thơ của Hà Huyền Chi.

Chị ơi,

Tháng Tư oan nghiệt lại hiện về

Đốt nén hương lòng dạ tái tê

Dâng Chị oan khiên hồn Đông Hải

Thương em trôi dạt cuối trời mê
Nguyễn Bá Chổi ( HNPD )

Bàn ra tán vào (0)

Comment




  • Input symbols

Tâm sự Tháng Tư Đen _ Nguyễn Bá Chổi

Chiều 30 Tháng Tư, năm 1975, em đến nhà Chị.Từ ngày vào lính


BaMuoiTHangTu_ dep
Chị ơi.,

Đã xấp xỉ nửa thế kỷ rồi,  mà chuyện như mới hôm kia hôm qua.

Chiều 30 Tháng Tư,  năm 1975,  em đến nhà Chị.Từ ngày vào lính,  đã bảy năm,  lần đầu tiên không với bộ quân phục,  nhưng trong bộ quần áo civil cụt cỡn,  lẹt xẹt đôi dép nhỏ hơn chân. Chị ra mở cửa,  sững sờ một thoáng rồi cũng nhận ra,  ôm lấy em,  nói như khóc:

 "Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi!".

Em vừa buông súng,  bỏ chiến xa; đơn vị tan hàng, sau khi kéo về Ngã Bảy Chợ Lớn,  theo lệnh trên,  và "từ giờ phút này,  con cái ai đi được đâu thì đi".

Em không đến nhà Th.,  trên đường Trần Hoàng Quân,  chỉ cách mấy phút đi bộ,  như trước đây mỗi lần em xuống khỏi xe Lam hay xe buýt nơi trạm Ngã Bảy này. Chẳng phải vì em sợ nàng không còn thấy trên ve áo ba bông mai nàng mới gửi tặng em qua đường bưu điện ngày em được thăng cấp mà em vừa lột xuống,  để lại trong lòng chiến xa.

Dựa vào tin tức sụp đổ giây chuyền quá nhanh sau khi Cao Nguyên thất thủ, và nghe được những nhận định tình hình của người cậu Đại tá phục vụ tại Bộ TTM, Th.đã bày tỏ cùng em nỗi lo sợ Việt Cộng không bao lâu nữa sẽ vào đến Sài gòn,  nhưng em nghĩ là nàng đã không ngờ được quân đội ta lại bị chiến bại một cách tức tưởi, bẽ bàng,  nhục nhã,  và người lính chúng em bị bỏ rơi như thệ; em không thể để Th. thấy em trở về trong tình cảnh thê thảm ấy. Nó tàn nhẫn quá đối với tâm hồn người thiếu nữ mà ký ức đã đượm in hình ảnh người "anh hùng kỵ binh" từ lúc nàng mới tuổi mười bốn

Em cùng vài người khác nữa đi theo một đồng đội,  Đại úy Trg. ghé nhà anh ta cũng gần đó để xin bộ quần áo dân sự. Ngoài đường đã xuất hiện bọn "hoạt động nội thành",  và lác đác những loạt đạn AK. Người vợ bạn vẫn bình tĩnh,  hai tay cầm cái thau chìa ra cho từng người đặt vào đó súng lục,  lựu đạn và giấy tờ liên quan đến nhà binh,  để nhờ anh chị ấy "thanh toán" cho.

Người ta lột da con thỏ khi nó đã chết. Mấy đứa hàng binh bọn em trút bỏ quân phục như tự lột da của chính mình. Em chợt ân hận đã gài lại chốt trái lựu đạn em đã mở ra để tự sát khi rời khỏi chiến xa và đứng quay mặt về Đại lộ Trần Hoàng Quân,  mấp máy môi lời vĩnh biệt Th. và tự hỏi không biết Thg.,  anh của Th.,  phi công chiến đấu cơ Ạ37,  có đưa gia đình thóat được không.

"Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi!" Em ngạc nhiên. Trước đây mỗi khi về phép,  nhìn thấy em ngày một dạn dày phong sương,  nghe em kể tên bạn đồng khóa đứa bị thương đứa chết lần mòn; ra trường về cùng đơn vị,  mười ba thằng,  chỉ một năm sau,  còn phân nửa,  và nhất là lần em trở về với một nửa mặt xám xịt,  với một cánh tay đeo trước ngực bằng cuộn băng trắng choàng qua cổ,  Chị càng thôi thúc em, " đào ngũ đi chú,  chị thấy tội nghiệp các chú quá; để Cộng Sản nó vào cũng được.".

"Cộng Sản nó vào cũng được!" Không chỉ vì "thấy tội nghiệp" đứa em họ của chồng,  mà vì tin tức hằng ngày qua báo chí,  truyền hinh,  những cảnh  pháo kích,  đặt mìn xe đò , tung lựu đạn trong rạp hát,  mồ chôn tập thể thể,  sự tàn bạo của chiến tranh,  dù chúng ta ở phía tự vệ,  đã khiến Chị thốt lên lời như thế;Chị quên mất những chuyện trước đây Chị đã được kể. Trên đất Bắc,  anh đã bị chúng đến còng tay bắt đi trước con mắt ngơ ngác của đám học trò; anh đi tù rồi trốn đi Nam; chuyện mật khu Dương Minh Châu "lên hồ sơ" anh mà Sư Đoàn 5 hành quân tịch thu được,  và vô số những chuyển kể năm.. 1954,  kinh hoàng,  oan nghiệt trong xã hội Miền Bắc cọng sản.

Chính em đây,  dẫu đã nếm mùi lang sói từ bé,  cũng có lúc rã rời chán nản; thoáng có ý nghĩ theo Chị, "đào ngũ đi chú". Đó là những khi từ mặt trận trở về,  chứng kiến cảnh vô tình của người hậu phương,  cảnh phản bội trắng trợn của không ít đám người mệnh danh trí thức đang sống an bình nơi phố thị, hay bản thân trăn trở trước những điều khó hiểu. Chẳng hạn sự đãi ngộ bất công đầy vô lý ngay từ bộ máy chính quyền đối với những người lính thuộc Binh chủng Thiết Giáp trực diện với địch quân ngoài chiến trường, lại không được kể là thành phần chiến đấu,  về mặt quyền lợi,  như những người lính thuộc binh chủng khác có khi, xung phong vào mục tiêu,  còn chạy phía sau!

Chẳng hạn,  đến bây giờ 34 năm sau cuộc chiến,  em vẫn không hiểu được tại sao chính quyền miền Nam thời đó đã chẳng những cho phổ biến thoái mái,  mà còn gửi "Đoàn Văn Nghệ Trung Ương" đi ủy lạo chiến trường,  hát cả những bài ca kiểu nối vòng tay từ Bắc vô Nam có nội dung ai cũng rõ tình ý là ngợi ca cổ vũ đoàn quân xâm lược,  như đầu tháng Tư  (hay cuối tháng Ba") 1975 tạiTrường Thiết Giáp ở Long Thành,  sau trận phản công chiến thắng bọn Đặc Công VC.

"Chúng nó vào,  chết rồi chú ơi". Chị đã chết,  nhưng Chị không ngờ được cái chết do chúng nó mang từ Bắc vào bi thảm đến ngần ấy.

Anh đi lưu đày mãi đất bắc xa xăm; Chị cùng đàn con thơ bị lùa lên chốn rừng thiêng nước độc; những trẻ thơ"đẹp tựa thiên thần" thoắt một cái hóa thành,  thân thì bụng ỏng da chì,  hồn trí thì ngẩn ngơ đờ đẫn. Phần Chị đã bị bao cán bộ công an đến tán tỉnh,  khi thì dụ dỗ ngọt bùi,  khi hăm dọa hãm hiếp; chúng cũng không buông tha thân người đàn bà đã phờ phạc vì đừơng xa băng rừng vượt suối đang đêm thao thức trong lán trại chờ sáng gặp thăm chồng. Chị đã bán đến cái gia sản cuối cùng là chiếc áo cưới anh sắm cho để mua được con gà và gói thuốc chuột,  với ý định quyên sinh một lần mấy mẹ con,  nhưng khi từng tô cháo đã được múc ra,  cháu lớn đã "mẹ ơi con còn muốn sống".

Chị cũng còn muốn sống với đàn con,  và theo lời khuyên của anh từ trại tù,  tìm đường vượt biên,  nhưng đường đi không đến.

Chúng nó đã vào, Chị đã chết. Giữa Biển Đông,

Chị ơi, 

Xưa đọc truyện Kiều,  Chị đã xót xa tội nghiệp nàng Đạm Tiên bất hạnh phải xác thân "vùi nông một nấm bên đàng". Nay mường tượng đáy Biển Đông,  em hình dung ra chốn nào "vùi" hộ Chị chút hình hài còn lại tóc xương"

Hơn ba mươi năm rồi, hồn Chị đã quen chưa Biển Đông ướt lạnh" Em trên đất Mỹ với số năm lưu lạc Thúy Kiều bốn mùa đông giá. Ở đây có máy sởi,  áo dày,  rượu nồng,  sao em cứ rét mướt quanh năm.

Chị hiển linh sẽ hỏi em sao không tìm về Cali nắng ấm. Em đã đến đó mùa Hè,  đi giữa phố Bolsa của Sàigòn Nhỏ,  ngồi với bạn cũ nhâm nhi café,  nhìn dòng người toàn Việt qua lại nhộn nhịp nơi khu chợ Phước Lộc Thọ. Nhưng sao em vẫn không am lên được. Phải chăng vì em đã úa sủng nỗi lòng biệt xứ. Em chợt nhớ lại lời ai,  "L exité partout est seul- Đời lưu lạc nơi đâu cũng cô độc".

Em khát khao sợi nắng ấm Sài Gòn,  Nha Trang... đất trời Việt Nam. Nhưng từ buổi cắn răng chấp nhận kiếp viễn xứ,  em chưa một lần về.

Em sợ bay qua Biển Đông,  nơi tan tác nửa triệu mảnh đời Việt, trong đó có Chị và những người phụ nữ khác; có thể là cô nữ sinh đã choàng cho em vòng hoa chiến thắng năm nào nơi vận động trường quận lỵ Cai Lậy,  Mỹ Tho trong nắng sớm vưà lên,  hay có thể là những "em gái hậu phương" đã gởi gấm niềm tin nơi "người tiền tuyến" sẽ bảo vệ các em sống mãi an lành. Em sợ nhìn thấy bao nhiêu điều khác ...

Vì ai nông nổi"  Em không quy trách cho người Mỹ "đồng minh tháo chạy"; họ đâu có trách nhiệm bảo vệ con dân không phải của đất nước Hoa Kỳ. Trách nhiệm là ở chính em một phần không làm tròn bổn phận mình,  đã "giừ nước, nước mất; giữ nhà,  nhà tan", như câu thơ của Hà Huyền Chi.

Chị ơi,

Tháng Tư oan nghiệt lại hiện về

Đốt nén hương lòng dạ tái tê

Dâng Chị oan khiên hồn Đông Hải

Thương em trôi dạt cuối trời mê
Nguyễn Bá Chổi ( HNPD )

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm