Quán Bên Đường
Tháng Tư Viết Về Ngừơi Lính Việt Nam Cộng Hòa
Tôi hơi bỡ ngỡ khi nghe tiếng một người đàn bà hỏi có phải là chị Hoa không trong một tiệm tạp hóa Việt Nam . Tôi cười chào lại bà ta trong trạng thái ngại ngùng. Như đoán ra cái tuổi đang đi vào "con đường đời sắp lãng" của tôi , bà ta nhỏ nhẹ giới thiệu : " Chị Hoa, tui là vợ của anh Duy. Chị quên rồi hả? ". Anh Duy! tôi tự hỏi không biết anh Duy nào nhưng vẫn làm ra vẻ như còn ngờ ngợ. Có ai ở vào hoàn cảnh này thì sẽ cảm thông cho tôi: tội vô cùng. Bà ta lại nhắc nhở: Chị không nhớ anh Duy hả?. Trời ! Chị có nhớ anh lính đi trong đêm để đem lá Cờ Vàng Về Dựng Lại Trên Quê Hương VN trong cái show của chị năm nào đã diễn tại Orlando, Florida?
Tới đây thì tôi nhớ ra anh Duy ngay. Trời ! tôi ôm lấy chị Duy nghẹn ngào vì hình như tóc chị đã trắng cả mái đầu. Tôi hỏi : “Anh Duy đâu sao không đi với Chị? “. Gịong chị Duy bỗng chùng xuống như tiếng kèn đồng thê lương của một bài nhạc jazz vừa chấm dứt " Anh Duy mất rồi chị ạ"...
Năm 1994 tôi được hãng IBM Global tuyển chọn vào chức vụ Chuyên viên điện toán tại Florida . Trong khoảng thời gian này chúng tôi có hình thành một Tổ Chức Ủy Ban Quốc Gia Cựu Chiến Binh Sự Vụ trên mục tiêu vinh danh Ngừơi Lính VNCH vừa mới đến Vùng Đất Tự Do sau bao nhiêu năm bị tù đày khắc nghiệt với bọn Việt Cộng và đồng thời cũng vinh danh Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ đã chiến đấu tại VN.
Trong buổi Vinh Danh Người Lính VNCH tại Orlando trong năm 1995 chúng tôi có trình diễn một hoạt cảnh những Người Lính VNCH Về Dựng Lại Cờ Vàng Trên Quê Hương VN.
Mở đầu tất cả đèn trong hội trường tắt lịm, và tiếng trực thăng ầm ầm lên cao. Kỹ thuật này do ông Bud Kowalewsky, một cựu chiến binh Hoa Kỳ ở Philadelphia bay đến Orlando phụ trách.
Tiếng trực thăng vang động khắp hội trường trong khi đó bóng dáng của 5 anh Lính VNCH trong thế tiến lên đi trong bóng tối nhá nhem của hội trường. Tôi nhớ đi đầu là anh Tuấn sau đó có anh Duy và ông Dựt. Trên tư thế chen vai với bóng tối trong đêm để tìm lá cờ Vàng hơn một lần bị bỏ lại quê hương khi cộng quân từ miền Bắc tràn vào. Những anh Lính VNCH đã gan dạ tìm lại lá cờ Vàng để về dựng lại trên quê hương VN. Anh Tuấn trong khi tung lá cờ lên cao, thì đèn bật sáng cả hội trường như chan hòa giòng nứơc mắt trong xúc cảm của người tham dự.
Trong buổi tổ chức này có Cố Tướng Homes Smith tham dự và khi Tướng Homes Smith thấy lá Cờ Vàng tung lên cao tôi đã thấy mắt ông Tướng cũng rưng rưng ngấn lệ.
Tướng Homes Smith là người chỉ huy cơ quan DAO compound(Defense Attaché Office compound) và là người Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam . Ông đã từng nói về sự sụp đổ của chính phủ Sàigon đã mãi mãi là một giấc ngủ không yên của ông trong suốt cuộc đời còn lại. Tứơng Homes D Smith là Cố Vấn của Ủy Ban Quốc Gia Cựu Chiến Binh Sự Vụ và ông đã tận tình yểm trợ mọi sinh hoạt của chúng tôi từ Tổ Chức Cựu Chiến Binh cho tới sinh hoạt của Cộng Đồng VN tại Hoa Kỳ.
Ông mất ngày 6 tháng 3 năm 2011tại San Antonio Texas, hưởng thọ 89 tuổi.
Anh Duy cũng qua đời cùng năm với Tướng Homes Smith và đang an nghỉ tại Nghĩa Trang Mission Hills tại Florida . Những người thân đã lần lượt ra đi. Khoảng cách không gian và thời gian chỉ còn lại là ngọn đồi thoai thoải dưới những chùm mây trắng lơ lửng đuổi nhau về.
Tôi mời chị Duy vào tiệm Phở An Hòa gần đó. Chị Duy nghẹn ngào kể lại những ngày tháng cuối cùng của anh Duy. Anh vẫn ôm những khắc khoải trong đêm về một quê hương mà anh đã từng đổ máu, đổ nước mắt khóc đồng đội ra đi vào lòng đất trên sự lừa bịp dối trá của cả bạn lẫn thù.
Chị Duy bảo rằng anh thường nói nếu ngừơi Lính VNCH hiểu được họ bị đồng minh bỏ rơi, bị những tên gian manh chính trị bức tử hào khí của anh em quân Đội VNCH thì họ đã không chấp nhận lịnh buông súng và nhất quyết tử sinh với bọn cộng quân Bắc Việt.
Mười ba năm tù trong chốn đèo heo hút gió anh vẫn ngậm cừơi trước sự độc ác dã man của bọn quỷ VC đội lốt ngừơi.
Khi đến định cư tại Florida, anh vẫn mang trong tâm hồn nỗi khắc khoải của người Lính VNCH. Cuộc chiến sang trang nhưng hào khí của một quân nhân VNCH vẫn bừng bừng trong anh .
Anh tham gia những buổi duyệt binh cùng anh em cựu chiến binh Hoa Kỳ tại Co coa Beach . Tay anh vẫn rắn chắc mang lá Quốc Kỳ VNCH đi giữa các chiến binh Hoa Kỳ. Anh ít nói , ít khi tham dự vào những chuyện tranh chấp ruồi bu. Nhưng khi anh lên tiếng, tiếng nói của anh rất có trọng lượng. Tuy không còn là của năm tháng trên chiến trận đạn bom nhưng hào khí hiên ngang của anh trên vầng trán cao và thẳng đã làm ngừơi ta có sự kính nể.
Chị Duy trong lời tâm sự về những ngày tháng sau cùng của anh Duy như rưng rưng niềm uất nghẹn. 18 năm chung sống sau ngày anh trở về từ ngục tù cộng sản. Bây giờ chị không còn chi nữa hết ngoài tiếng nói vang vọng yêu thương của chồng trên từng ý nghĩ. Không còn không có nghĩa là mất. Sự biến chuyển ngoại giới không quan trọng bằng chuyển biến tâm cảm của mình. Từ thủa nào chị hiểu ra niềm đau hào hùng và bi tráng của chồng .
Chị không còn ý niệm không còn ấy nữa để buông xuôi sầu thảm. Bởi chị vẫn còn đây trên cái nguyên vẹn của hữu thể đầy lưu niệm về cái không còn nữa kia. Vì thế, trên cõi đời còn lại, trên bước chuyển tiếp sau cùng của kiếp người chị, chị tiếp tục hoàn tất nguyện vọng của chồng. Tiếp tục dạy cho con chị hiểu vì sao chúng ta có mặt nơi quê người, nói cho con nghe về những thảm họa đang tiếp tục xảy ra cho đồng bào VN tại nơi quê nhà do csVN gây ra.
Chị không muốn vì sự ra đi vĩnh viễn của chồng mà chán bỏ sự sống còn lại. Chị phải thay chồng chuyển đạt đến con, cái thanh danh của Người Lính VNCH từ bản thể của từng định mệnh trong cuộc chiến xâm lăng của giặc Cộng miền Bắc tràn vào.
Người Lính VNCH đi vào cuộc chiến đấu trong cuộc chiến VN do VC gây ra, không nhân danh một chủ nghĩa nào mà họ chỉ chiến đấu vì bảo vệ dân tộc VN không sa vào hiểm họa cs. Họ bước ra từ lòng dân tộc và chiến đấu vì dân tộc. Họ không vì một điều kiện nào mà phải đầu hàng, họ bị bắt buộc buông súng. Vì thế, cho dù mang kiếp lưu vong họ không thể mang cái định danh đó mà xóa bỏ hết sự hiện hữu của cuộc đời, tên tuổi và tư thế cùng những hệ lụy oai hùng chống chủ nghĩa cs xâm lăng. Có lẽ nào vì sự xảo trá lừa bịp của cả bạn lẫn thù mà họ phải đổ vỡ cả một trang sử đấu tranh có hàng triệu hơi thở đã tan trong lòng đất Việt để nhập mình vào hồn thiêng sông núi thiên thu.
Những Ngừơi Lính VNCH vẫn còn đây. Bao nhiêu phẫn hận của họ đã qua rồi. Bao nhiêu mất mát cũng tan trôi nhưng tiếng gọi Ngừơi Lính VNCH vẫn còn đó và cho dù những ngừơi Lính năm xưa đang đi vào tuổi đời bóng xế nhưng họ không bao giờ chết trên dòng lịch sử VN.
Tôi giã từ chị Duy và hứa sẽ đến thăm chị thường xuyên. Tôi nghĩ đến mộ phần của anh Duy dưới mái trời của xứ lạ. Nhưng ở đây mộ phần của anh sẽ không bị bọn cs lưu manh đang dã man xóa bỏ. Cho dù ai nghĩ gì thì hành động Xóa Bỏ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là một hành động sợ hãi của bọn ngừơi bá đạo. Bởi sự chiến đấu oai hùng của Quân Lực VNCH đã được thế giới công nhận là một cuộc chiến đấu của chính nghĩa với hàng triệu hùng binh can trường đảm lược. Những địa danh Khe Sanh, Hạ Lào, An Lộc, Cổ Thành Quảng Trị, Đông Hà v.v... Người Lính VNCH đã hơn nhiều lần làm bạt vía quân thù.
Bởi vì, Quân Lực VNCH đã chiến đấu có chính nghĩa tức là bọn VC và Bộ Đội Nhân Dân của chúng toàn là phường bá đạo. Do đó chúng phải xóa bỏ nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa và đó cũng chính là âm mưu của bọn VC muốn xóa bỏ trang sử oai hùng của Ngừơi Lính VNCH trên dòng lịch sử Việt Nam.
Người Lính VNCH Không Bao Giờ Chết.
SONG LYRIC
~~~~~~~~~~~
* http://nguyentran.org/NhatLung/HUNGCA/HungCa3/NguoiLinhKhongBaoGioChet.mp3
Tôi thường nghe nhiều anh Lính VNCH ôm hoài trăn trở trong đêm như bọt biển lao xao dưới vòm trời mênh mông biển cả. Họ thường hỏi họ đi tìm gì trên chuyến đổi đời hôm nay trên một trạm nghĩ của một cuộc hành trình cuối. Phần đông họ mang tâm trạng buông xuôi bởi những tốc độ mải mê hào hùng đầu đời đã theo cuộc hành trình hiện tại này như đang tuột thẳng xuống đáy vực tương lai.
Tôi không dám phê bình trên những lời tâm sự đó nhưng tôi chắc chắn rằng sự hiện diện của Ngừơi Lính VNCH tại khắp nơi trên dặm dài của thế giới sẽ mãi mãi làm trang sử của Quân Lực VNCH đời đời sống dậy và Người Lính VNCH sẽ không bao giờ chết trên dòng lịch sử Việt Nam.
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Tháng Tư 01 năm 2013
( Nhat Lung chuyển )
Tháng Tư Viết Về Ngừơi Lính Việt Nam Cộng Hòa
Tôi hơi bỡ ngỡ khi nghe tiếng một người đàn bà hỏi có phải là chị Hoa không trong một tiệm tạp hóa Việt Nam . Tôi cười chào lại bà ta trong trạng thái ngại ngùng. Như đoán ra cái tuổi đang đi vào "con đường đời sắp lãng" của tôi , bà ta nhỏ nhẹ giới thiệu : " Chị Hoa, tui là vợ của anh Duy. Chị quên rồi hả? ". Anh Duy! tôi tự hỏi không biết anh Duy nào nhưng vẫn làm ra vẻ như còn ngờ ngợ. Có ai ở vào hoàn cảnh này thì sẽ cảm thông cho tôi: tội vô cùng. Bà ta lại nhắc nhở: Chị không nhớ anh Duy hả?. Trời ! Chị có nhớ anh lính đi trong đêm để đem lá Cờ Vàng Về Dựng Lại Trên Quê Hương VN trong cái show của chị năm nào đã diễn tại Orlando, Florida?
Tới đây thì tôi nhớ ra anh Duy ngay. Trời ! tôi ôm lấy chị Duy nghẹn ngào vì hình như tóc chị đã trắng cả mái đầu. Tôi hỏi : “Anh Duy đâu sao không đi với Chị? “. Gịong chị Duy bỗng chùng xuống như tiếng kèn đồng thê lương của một bài nhạc jazz vừa chấm dứt " Anh Duy mất rồi chị ạ"...
Năm 1994 tôi được hãng IBM Global tuyển chọn vào chức vụ Chuyên viên điện toán tại Florida . Trong khoảng thời gian này chúng tôi có hình thành một Tổ Chức Ủy Ban Quốc Gia Cựu Chiến Binh Sự Vụ trên mục tiêu vinh danh Ngừơi Lính VNCH vừa mới đến Vùng Đất Tự Do sau bao nhiêu năm bị tù đày khắc nghiệt với bọn Việt Cộng và đồng thời cũng vinh danh Cựu Chiến Binh Hoa Kỳ đã chiến đấu tại VN.
Trong buổi Vinh Danh Người Lính VNCH tại Orlando trong năm 1995 chúng tôi có trình diễn một hoạt cảnh những Người Lính VNCH Về Dựng Lại Cờ Vàng Trên Quê Hương VN.
Mở đầu tất cả đèn trong hội trường tắt lịm, và tiếng trực thăng ầm ầm lên cao. Kỹ thuật này do ông Bud Kowalewsky, một cựu chiến binh Hoa Kỳ ở Philadelphia bay đến Orlando phụ trách.
Tiếng trực thăng vang động khắp hội trường trong khi đó bóng dáng của 5 anh Lính VNCH trong thế tiến lên đi trong bóng tối nhá nhem của hội trường. Tôi nhớ đi đầu là anh Tuấn sau đó có anh Duy và ông Dựt. Trên tư thế chen vai với bóng tối trong đêm để tìm lá cờ Vàng hơn một lần bị bỏ lại quê hương khi cộng quân từ miền Bắc tràn vào. Những anh Lính VNCH đã gan dạ tìm lại lá cờ Vàng để về dựng lại trên quê hương VN. Anh Tuấn trong khi tung lá cờ lên cao, thì đèn bật sáng cả hội trường như chan hòa giòng nứơc mắt trong xúc cảm của người tham dự.
Trong buổi tổ chức này có Cố Tướng Homes Smith tham dự và khi Tướng Homes Smith thấy lá Cờ Vàng tung lên cao tôi đã thấy mắt ông Tướng cũng rưng rưng ngấn lệ.
Tướng Homes Smith là người chỉ huy cơ quan DAO compound(Defense Attaché Office compound) và là người Mỹ cuối cùng rời khỏi Việt Nam . Ông đã từng nói về sự sụp đổ của chính phủ Sàigon đã mãi mãi là một giấc ngủ không yên của ông trong suốt cuộc đời còn lại. Tứơng Homes D Smith là Cố Vấn của Ủy Ban Quốc Gia Cựu Chiến Binh Sự Vụ và ông đã tận tình yểm trợ mọi sinh hoạt của chúng tôi từ Tổ Chức Cựu Chiến Binh cho tới sinh hoạt của Cộng Đồng VN tại Hoa Kỳ.
Ông mất ngày 6 tháng 3 năm 2011tại San Antonio Texas, hưởng thọ 89 tuổi.
Anh Duy cũng qua đời cùng năm với Tướng Homes Smith và đang an nghỉ tại Nghĩa Trang Mission Hills tại Florida . Những người thân đã lần lượt ra đi. Khoảng cách không gian và thời gian chỉ còn lại là ngọn đồi thoai thoải dưới những chùm mây trắng lơ lửng đuổi nhau về.
Tôi mời chị Duy vào tiệm Phở An Hòa gần đó. Chị Duy nghẹn ngào kể lại những ngày tháng cuối cùng của anh Duy. Anh vẫn ôm những khắc khoải trong đêm về một quê hương mà anh đã từng đổ máu, đổ nước mắt khóc đồng đội ra đi vào lòng đất trên sự lừa bịp dối trá của cả bạn lẫn thù.
Chị Duy bảo rằng anh thường nói nếu ngừơi Lính VNCH hiểu được họ bị đồng minh bỏ rơi, bị những tên gian manh chính trị bức tử hào khí của anh em quân Đội VNCH thì họ đã không chấp nhận lịnh buông súng và nhất quyết tử sinh với bọn cộng quân Bắc Việt.
Mười ba năm tù trong chốn đèo heo hút gió anh vẫn ngậm cừơi trước sự độc ác dã man của bọn quỷ VC đội lốt ngừơi.
Khi đến định cư tại Florida, anh vẫn mang trong tâm hồn nỗi khắc khoải của người Lính VNCH. Cuộc chiến sang trang nhưng hào khí của một quân nhân VNCH vẫn bừng bừng trong anh .
Anh tham gia những buổi duyệt binh cùng anh em cựu chiến binh Hoa Kỳ tại Co coa Beach . Tay anh vẫn rắn chắc mang lá Quốc Kỳ VNCH đi giữa các chiến binh Hoa Kỳ. Anh ít nói , ít khi tham dự vào những chuyện tranh chấp ruồi bu. Nhưng khi anh lên tiếng, tiếng nói của anh rất có trọng lượng. Tuy không còn là của năm tháng trên chiến trận đạn bom nhưng hào khí hiên ngang của anh trên vầng trán cao và thẳng đã làm ngừơi ta có sự kính nể.
Chị Duy trong lời tâm sự về những ngày tháng sau cùng của anh Duy như rưng rưng niềm uất nghẹn. 18 năm chung sống sau ngày anh trở về từ ngục tù cộng sản. Bây giờ chị không còn chi nữa hết ngoài tiếng nói vang vọng yêu thương của chồng trên từng ý nghĩ. Không còn không có nghĩa là mất. Sự biến chuyển ngoại giới không quan trọng bằng chuyển biến tâm cảm của mình. Từ thủa nào chị hiểu ra niềm đau hào hùng và bi tráng của chồng .
Chị không còn ý niệm không còn ấy nữa để buông xuôi sầu thảm. Bởi chị vẫn còn đây trên cái nguyên vẹn của hữu thể đầy lưu niệm về cái không còn nữa kia. Vì thế, trên cõi đời còn lại, trên bước chuyển tiếp sau cùng của kiếp người chị, chị tiếp tục hoàn tất nguyện vọng của chồng. Tiếp tục dạy cho con chị hiểu vì sao chúng ta có mặt nơi quê người, nói cho con nghe về những thảm họa đang tiếp tục xảy ra cho đồng bào VN tại nơi quê nhà do csVN gây ra.
Chị không muốn vì sự ra đi vĩnh viễn của chồng mà chán bỏ sự sống còn lại. Chị phải thay chồng chuyển đạt đến con, cái thanh danh của Người Lính VNCH từ bản thể của từng định mệnh trong cuộc chiến xâm lăng của giặc Cộng miền Bắc tràn vào.
Người Lính VNCH đi vào cuộc chiến đấu trong cuộc chiến VN do VC gây ra, không nhân danh một chủ nghĩa nào mà họ chỉ chiến đấu vì bảo vệ dân tộc VN không sa vào hiểm họa cs. Họ bước ra từ lòng dân tộc và chiến đấu vì dân tộc. Họ không vì một điều kiện nào mà phải đầu hàng, họ bị bắt buộc buông súng. Vì thế, cho dù mang kiếp lưu vong họ không thể mang cái định danh đó mà xóa bỏ hết sự hiện hữu của cuộc đời, tên tuổi và tư thế cùng những hệ lụy oai hùng chống chủ nghĩa cs xâm lăng. Có lẽ nào vì sự xảo trá lừa bịp của cả bạn lẫn thù mà họ phải đổ vỡ cả một trang sử đấu tranh có hàng triệu hơi thở đã tan trong lòng đất Việt để nhập mình vào hồn thiêng sông núi thiên thu.
Những Ngừơi Lính VNCH vẫn còn đây. Bao nhiêu phẫn hận của họ đã qua rồi. Bao nhiêu mất mát cũng tan trôi nhưng tiếng gọi Ngừơi Lính VNCH vẫn còn đó và cho dù những ngừơi Lính năm xưa đang đi vào tuổi đời bóng xế nhưng họ không bao giờ chết trên dòng lịch sử VN.
Tôi giã từ chị Duy và hứa sẽ đến thăm chị thường xuyên. Tôi nghĩ đến mộ phần của anh Duy dưới mái trời của xứ lạ. Nhưng ở đây mộ phần của anh sẽ không bị bọn cs lưu manh đang dã man xóa bỏ. Cho dù ai nghĩ gì thì hành động Xóa Bỏ Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa là một hành động sợ hãi của bọn ngừơi bá đạo. Bởi sự chiến đấu oai hùng của Quân Lực VNCH đã được thế giới công nhận là một cuộc chiến đấu của chính nghĩa với hàng triệu hùng binh can trường đảm lược. Những địa danh Khe Sanh, Hạ Lào, An Lộc, Cổ Thành Quảng Trị, Đông Hà v.v... Người Lính VNCH đã hơn nhiều lần làm bạt vía quân thù.
Bởi vì, Quân Lực VNCH đã chiến đấu có chính nghĩa tức là bọn VC và Bộ Đội Nhân Dân của chúng toàn là phường bá đạo. Do đó chúng phải xóa bỏ nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa và đó cũng chính là âm mưu của bọn VC muốn xóa bỏ trang sử oai hùng của Ngừơi Lính VNCH trên dòng lịch sử Việt Nam.
Người Lính VNCH Không Bao Giờ Chết.
SONG LYRIC
~~~~~~~~~~~
* http://nguyentran.org/NhatLung/HUNGCA/HungCa3/NguoiLinhKhongBaoGioChet.mp3
Tôi thường nghe nhiều anh Lính VNCH ôm hoài trăn trở trong đêm như bọt biển lao xao dưới vòm trời mênh mông biển cả. Họ thường hỏi họ đi tìm gì trên chuyến đổi đời hôm nay trên một trạm nghĩ của một cuộc hành trình cuối. Phần đông họ mang tâm trạng buông xuôi bởi những tốc độ mải mê hào hùng đầu đời đã theo cuộc hành trình hiện tại này như đang tuột thẳng xuống đáy vực tương lai.
Tôi không dám phê bình trên những lời tâm sự đó nhưng tôi chắc chắn rằng sự hiện diện của Ngừơi Lính VNCH tại khắp nơi trên dặm dài của thế giới sẽ mãi mãi làm trang sử của Quân Lực VNCH đời đời sống dậy và Người Lính VNCH sẽ không bao giờ chết trên dòng lịch sử Việt Nam.
Tôn Nữ Hoàng Hoa
Tháng Tư 01 năm 2013
( Nhat Lung chuyển )