Khoáng
sản hiếm : 30 năm là thời gian cần thiết để Trung Quốc trở thành nguồn
cung cấp gần như độc quyền của thế giới. Vì chấp nhận nhiều hy sinh,
tận dụng những sai lầm của phương Tây không muốn hứng chịu ô nhiễm, Bắc
Kinh đặt mình vào thế trung tâm và khiến Bruxelles, Washington lo lắng
trước mỗi quyết định về kim loại chiến lược ? Các câu hỏi này được đặt
ra vào lúc Âu - Mỹ hối hả tìm kiếm các nguồn cung cấp bổ sung, hóa giải
thế gần như độc quyền của Trung Quốc.
Sau
nhiều tuần lễ căng thẳng, cả Liên Hiệp Châu Âu lẫn Hoa Kỳ cùng phấn
khởi đón nhận tin Trung Quốc tạm ngừng trong một năm quyết định hạn chế
xuất khẩu đất hiếm. Tổng thống Donald Trump tiếp tục khẳng định đây là
một thắng lợi quan trọng mà ông đạt được sau cuộc họp với chủ tịch Tập
Cận Bình cuối tháng 10/2025. Tại Bruxelles, lãnh đạo châu Âu vừa công bố
kế hoạch « RESourceEU » để giảm bớt phụ thuộc vào khoáng sản hiếm của
Trung Quốc, vừa tự tin hơn một chút khi bước vào bàn đàm phán.
Đầu thập niên 1990, Mỹ, nhờ có các mỏ ở Mountain Pass, bang California, là quốc gia khai thác các mỏ đất hiếm lớn nhất thế giới.
« Trung Đông có dầu mỏ, Trung Quốc có đất hiếm ». Năm 1992, lãnh đạo Trung Quốc Đặng Tiểu Bình đã có câu nói để đời và từ đó Bắc Kinh đưa các kim loại hiếm vào danh sách « tài nguyên chiến lược quốc gia », cấm các công ty nước ngoài khai thác. Trung Quốc cũng bắt đầu quản lý nghiêm ngặt hơn các hoạt động xuất khẩu.
Tuy
giàu tài nguyên, nhưng ngành công nghiệp đất hiếm nước này - từ khâu
khai thác, đến tinh chế, tìm kiếm thị trường, Trung Quốc khi đó còn bỡ
ngỡ và phải học hỏi kinh nghiệm của Hoa Kỳ.
Đó
cũng là thời điểm, Bắc Kinh và Washington chưa ý thức được là để chế
tạo một chiến đấu cơ F-35 chẳng hạn, ngay cả tập đoàn Mỹ Lockheed Martin
cũng sẽ phải cần đến hơn 400 kg đất hiếm !
Sai lầm « trao trứng cho ác »
Vì
chạy theo lợi nhuận, tận dụng hàng rẻ Trung Quốc, đồng thời tập trung
hơn vào lĩnh vực chỉ sản xuất xe hơi, hãng General Motors đã dễ dàng
chuyển nhượng lại Magnequench, một « ông lớn » trong lĩnh vực
chế tạo nam châm Neodyme cho quỹ đầu tư Trung Quốc Sextant. Hai trong số
các nhà lãnh đạo quỹ này chính là con rể của ông Đặng Tiểu Bình.
Nam
châm Neodyme (NdFeB) có lực từ mạnh nhất hiện nay, với kích thước nhỏ
và trọng lượng nhẹ phù hợp với các thiết bị cần được thu nhỏ rất được ưa
chuộng trong lĩnh vực từ ô tô điện đến công nghệ quốc phòng hay y tế.
Chính quyền của tổng thống Bill Clinton đã không phản đối dự án chuyển nhượng « viên ngọc quý »
trong một lĩnh vực nhạy cảm như vậy cho đối tác Trung Quốc với giá 70
triệu đô la khi đó. Cùng lúc, Sextant đã mời các chuyên viên Hoa Kỳ cùng
xây dựng phiên bản Trung Quốc của Magnequench tại Thiên Tân và cơ sở
này « lớn gấp 3 lần » so với kế hoạch ban đầu. Chỉ khi đó, các kỹ sư Mỹ được mời cộng tác mới ý thức được là họ đã « tự tay thắt vòng treo cổ chính mình ».
Nhìn
rộng hơn, chuyên gia Mathieu Xémard, thuộc Trung Tâm Nghiên Cứu Liên
Ngành về Quốc Phòng và An Ninh (CIEDS) - Viện Bách Khoa Institut
Polytechnique, lưu ý Trung Quốc học hỏi từ đầu đến cuối các công đoạn
trong một nền công nghiệp còn mới mẻ này. Họ không chỉ hài lòng với các
khâu khai thác, mà còn « hấp thụ » các kỹ thuật tinh chế của Mỹ, cho đến khi « nắm giữ toàn bộ chuỗi sản xuất trong lĩnh vực đất hiếm và nhất là nam châm » thu hẹp khoảng cách với Hoa Kỳ.
Những tên tuổi lớn của Mỹ trong ngành bị « hàng rẻ Trung Quốc nhấn chìm », lần lượt bị khai tử. Mountain Pass bị lãng quên trong hàng chục năm.
Phát triển kiểu « con nhà nghèo »
Ở
góc đài bên kia, Trung Quốc càng lúc càng tự tin với chiến lược phát
triển bài bản. Vào lúc Âu - Mỹ phải tuân thủ các chuẩn mực môi trường,
Trung Quốc chấp nhận trả giá đắt và không phải chịu áp lực từ các hội
đoàn tổ chức bảo vệ thiên nhiên như của phương Tây.
Đảng Cộng Sản Trung Quốc cũng đã sớm ý thức rằng « chìa khóa của sức mạnh công nghiệp nằm ở việc làm chủ quá trình tinh chế và xử lý hóa học các kim loại đất hiếm ». Đó là những « công đoạn tạo ra giá trị gia tăng cao, mà các nước phương Tây đã bỏ qua vì chi phí quá cao và ô nhiễm môi trường » như nhà nghiên cứu John Seaman, Viện Quan Hệ Quốc Tế Pháp IFRI ghi nhận trong bài viết « Khoáng sản chiến lược : Vai trò then chốt của Trung Quốc ».
Hệ quả kèm theo là sau hơn 3 thập niên, « 90% quá trình tinh chế đất hiếm trên thế giới hiện nay được thực hiện tại Trung Quốc ».
Không là quốc gia duy nhất trên thế giới có đất hiếm ( Úc, Brazil,
Congo, Miến Điện, Pháp, Đức…), không là nhà sản xuất duy nhất cho toàn
cầu (Úc, Brazil...), nhưng Trung Quốc đã nắm giữ lấy vị trí trung tâm
trên bàn cờ chiến lược này.
Vẫn nhà nghiên cứu John Seaman giải
thích thêm : Thành công này không phải ngẫu nhiên mà có. Đảng Cộng sản
Trung Quốc đã vừa hỗ trợ mạnh mẽ ở các khâu nghiên cứu và tài trợ cho
các doanh nghiệp nội địa, đồng thời lại hợp nhất ngành công nghiệp thành
một số tập đoàn nhà nước khổng lồ và nhất là dùng các biện pháp có sẵn
trong tay để đánh gục mọi đối thủ.
Mỗi khi một đối thủ phương Tây
cố gắng hồi sinh lại một khu khai thác, thì lập tức Bắc Kinh tăng sản
lượng, làm sụt giá thị trường và khiến các dự án nước ngoài không còn
hấp dẫn. Đó luôn là một dạng « kim chỉ nam » trong chiến lược phát triển công nghệ đất hiếm của Trung Quốc từ Đặng Tiểu Bình đến Tập Cận Bình.
Hơn nữa, qua việc « kiểm soát từ đầu chí cuối chuỗi sản xuất »
trong lĩnh vực nhạy cảm này, Bắc Kinh đạt được cùng lúc 2 mục tiêu.
Trước hết là bảo đảm chuỗi cung ứng cho các tập đoàn quốc gia trong
những lĩnh vực « then chốt » : y tế, công nghệ hàng không không
gian, bình điện ô tô, công nghiệp vũ khí, năng lượng hạt nhân, điện
thoại thông minh… Mục tiêu thứ nhì là nhờ thế độc quyền đó mà Trung Quốc
mặc nhiên « chi phối » luôn cả các mảng công nghiệp nhạy cảm nhất của Âu - Mỹ và qua đó là cả một phần « an ninh » của phương Tây.
Đến lượt Hoa Kỳ chạy nước rút để « thu hẹp khoảng cách » với Trung Quốc
Trong
bối cảnh căng thẳng địa-chính trị gia tăng, đặc biệt là cuộc đọ sức
giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc vì một trật tự mới cho thế giới về kinh tế
cũng như địa chính trị, « bảo đảm an ninh về tài nguyên, bảo đảm các nguồn cung ứng về khoáng sản hiếm, về các nguyên liệu chiến lược » trở thành « tâm điểm » trong chính sách công nghiệp của cả Âu, Mỹ lẫn Trung Quốc. (John Seaman, IFRI).
Đây chính là động lực để phương Tây hối hả « hồi sinh »
mảng công nghệ này. Nhưng trớ trêu thay sau hơn 30 năm chuyển giao các
bí quyết thành công cho Trung Quốc giờ đây đến lượt Hoa Kỳ « chạy nước rút để thu hẹp khoảng cách ».
Từ
2010, lần đầu tiên, Bắc Kinh dùng đất hiếm như một công cụ địa chiến
lược trừng phạt Nhật Bản khẳng định chủ quyền với quần đảo Senkaku/Điếu
Ngư, Mỹ và châu Âu đã trông thấy viễn cảnh « một cuộc chiến đất hiếm » đang hình thành.
Nhưng không dễ để khởi động lại một cỗ máy đồ sộ trong trạng thái « ngủ đông » trong nhiều năm.
Cuối
tháng10/2025, Bruxelles mới công bố kế hoạch « RESourceEU ». Mãi đến
2025, Nhà Trắng hối hả ký các thỏa thuận cung ứng với Úc và nhiều nước
Trung Á, châu Phi. Washington cùng lúc thông báo những dự án như xây
dựng nhà máy tách quặng đất hiếm nặng tại Louisiana hay tham gia đầu tư
400 triệu đô la vào công ty khai thác mỏ MP Materials ở Mountain Pass.
Song giới trong ngành cảnh báo « không dễ phá vỡ vòng vây kiên cố » mà Bắc Kinh đã dày công xây dựng.
Thoát
khỏi cái bẫy đất hiếm của Trung Quốc hiện tại là một thách thức đối với
phương Tây. Trên đài phát thanh France Inter, Bart Sap, chủ tịch tổng
giám đốc tập đoàn Umicore, chuyên về sản xuất và tái xử lý rác kim loại,
báo động về tính cấp bách để « thoát Trung » của châu Âu. Ông đồng thời nêu lên một giải pháp cụ thể để đạt được mục tiêu đó :
« Chúng
ta biết hiện tại Trung Quốc đang thống lĩnh thị trường kim loại hiếm.
Cần nhấn mạnh là Bắc Kinh đang tận dụng lợi thế này như một vũ khí
thương mại khi quyết định hạn chế xuất khẩu. Vậy câu hỏi đặt ra với châu
Âu là khối này muốn tự chủ hơn hay vẫn bị để phụ thuộc vào nguồn cung
cấp châu Á này. Sự phụ thuộc đó liên quan đến công nghệ chế tạo bình
điện ô tô, tức là đến khả năng đi lại của các công dân châu Âu, và cũng
liên quan luôn cả đến tính tự chủ và độc lập của châu lục này về mặt
công nghệ trong nhiều lĩnh vực từ công nghệ không gian, quốc phòng đến
công nghệ kết nối, và khả năng chuyển đổi sang năng lượng xanh (...).
Theo
đánh giá của Umicore, cuối cùng châu Âu cũng đã ý thức được là họ cần
khoáng sản hiếm và cần thay đổi chiến lược trên phương diện này. Tôi
nghĩ rằng, Bruxelles cần đưa ra một chính sách chung liên quan đến vấn
đề tái xử lý rác thải để thu hồi lại lượng đất hiếm trong các sản phẩm.
Hiện tại, Liên Hiệp Châu Âu xuất khẩu 72% rác thải có khoáng sản hiếm.
Đây là một sự lãng phí khủng khiếp. Nhu cầu cấp bách hiện nay là làm thế
nào để giữ lại rác thải để tự xử lý, thu hồi lại khối lượng những
nguyên liệu chiến lược. Điều đó có nghĩa là Liên Hiệp Châu Âu phải hỗ
trợ cho những nước thành viên trong việc tác xử lý rác thải. Châu Âu
hiện tại có công nghệ khá tốt trong lĩnh vực này, chỉ cần có một luật
chơi chung để tất cả cùng ngừng xuất khẩu rác thải công nghiệp đi nơi
khác ».
30 năm trước đây, cái bẫy kim loại hiếm Trung Quốc bắt nguồn từ chỗ Âu Mỹ vừa muốn nhanh chóng có lãi, dễ dàng sử dụng « hàng rẻ » Trung
Quốc mà lại không mang tiếng gây ô nhiễm môi trường. Giờ đây, ngay cả
trong khâu tái xử lý kim loại hiếm từ rác công nghiệp, châu Âu và Hoa Kỳ
lại một lần nữa « đùn đẩy » mảng này đi nơi khác. Chung quy cũng là do vì « sợ bẩn và sợ tốn », châu Âu cho là « không bõ » để đầu tư vào các nhà máy tái xử lý rác công nghiệp.
Về
phía Hoa Kỳ, trước khi lao vào một cuộc đọ sức với Trung Quốc thì mới
nhận ra rằng Washington đang thiếu mất một vũ khí lợi hại và đã lỡ « trao trứng cho ác » để giờ đây rơi vào thế bị động trước mỗi quyết định của Bắc Kinh về « những khoáng sản chiến lược ».