Kinh Khổ
"Việt Nam Tự Hào?" - by Trần Văn Giang (st).
*
Có bạn hỏi tôi: "Các anh tự hào vì điều gì?"
Tôi xin được trả lời rằng:
- Tôi tự hào, vì nước tôi có những người cộng sản làm lãnh đạo, chỉ học tới bậc tiểu học, mà đã đọc và hiểu sách “Tư Bản Luận” rất lằng nhằng khó hiểu của ông Karl Marx, và đem nó vào áp dụng "thành công" được ở xứ Việt; nơi mà một ông sử gia của Miền Bắc cộng đã phán rằng "Cơ địa nước ta khác hẳn với các nước mà Marx đã đề cập đến trong sách của ông ta."
- Tôi tự hào, vì tất cả các lãnh đạo cao cấp và chuyên gia của nước ta (kể cả bác sĩ), dù chỉ được học trong... bụi rậm, mà vẫn có bằng Tiến sĩ (và bác sĩ) như ai!
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta, đã có những “người cộng sản kiên cường” biết chôn sống "đồng bào" của mình trong một ngày thiêng liêng là ngày Tết ở cố đô Huế.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta, các nhà lãnh đạo rất can đảm, giết ngay cả người đã làm ơn nuôi nấng, ủng hộ mình, như "hắn ta" đã giết bà Cát Hanh Long.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở đất nước ta, người trong một thôn xã sống với nhau bao nhiêu thế hệ, vui buồn hoạn nạn có nhau, vậy mà sau khi Đảng dạy dỗ xong, thì mọi người đã lao vào nhau đấu tố, cắn xé nhau và chia nhau "quả thực" (tức tài sản của kẻ bị kết tội) mà không một chút ưu tư hay suy nghĩ.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta mới có nhiều triệu người vừa được "giải phóng,” mà cả đàn bà con nít lại can đảm xông ra Biển đông cho hải tặc nó cướp, giết chóc, hãm hiếp... thê thảm.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta mới có cái "vinh quang" người Bắc gọi người Nam là "Ngụy," tàn sát đồng bào Nam tận tình, cướp bóc họ không nương tay, bỏ tù họ mút chỉ. Có nước nào "nhân đạo" với đồng bào của mình như nước tôi !?
- Tôi tự hào, vì trong khi "cả nước còn khó khăn" vì nghèo đói và dịch bệnh hoành hành, thì "nãnh đạo" của ta đã có thể ăn thịt bò dát vàng do đầu bếp nổi tiếng tận xứ “Ăng Lê” đút tận mồm ! Có nước nào được như nước tôi?
- Tôi tự hào, vì trong khi dân tình còn nghèo không đủ ăn đủ mặc mà trong năm qua (2022) nước ta đã có 22 cuộc thi Hoa hậu chính thức có giấy phép của nhà nước; chưa kể các cuộc thi hoa hậu lẻ tẻ cấp tỉnh huyện… Đi ra đầu ngõ là đã gặp hoa hậu (các anh hùng đi đâu rồi kìa?). Con gái Việt có chút nhan sắc may lắm lấy được chồng là chủ tịch xã hay chủ tịch huyện là cùng; Phải nhờ đến cái danh xưng “Hoa hậu” thì may ra mới có cơ hội gặp đại gia hay cán bộ cấp trung ương; hay làm “gái” cao cấp (?) Thiệt tình! Bài học cách mạng và kết quả trồng người của “boác” đã được cả con gái tuổi trẻ thấm nhuần….
Ôi giời ơi! Còn biết bao nhiêu món lạ để tự hào; kể làm sao cho xiết. Ví dụ như chỉ ở nước ta mới biết cách "phần thư" (đốt sách) không thua gì tên vua Tàu tàn bạo nổi danh số một là Tần Thủy Hoàng. Nhưng làm sao mà viết hết ra được những sự tự hào ấy vì nó nhiều như cây trên rừng, như cá dưới biển.
Vậy tôi xin các "đồng chí" ở Việt Nam hãy viết tiếp các niềm tự hào !
Trần Văn Giang (st)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Sự thật về “Nước mắm Việt Hương” của Tàu (?) - by Kỳ Đỗ / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Người Mỹ và người Việt khác nhau ở chỗ này !" - by Nguyễn Đắc Phúc / Trần Văn Giang (ghi lại)
- Lịch sử và hoài nghi _ Trần Thế Kỷ
- "Phương ngữ miền Nam Việt Nam đang bị xâm thực" - Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Đi Ăn Ở Hà Nội" - by Đỗ Duy Ngọc / Trần Văn Giang (ghi lại).
"Việt Nam Tự Hào?" - by Trần Văn Giang (st).
*
Có bạn hỏi tôi: "Các anh tự hào vì điều gì?"
Tôi xin được trả lời rằng:
- Tôi tự hào, vì nước tôi có những người cộng sản làm lãnh đạo, chỉ học tới bậc tiểu học, mà đã đọc và hiểu sách “Tư Bản Luận” rất lằng nhằng khó hiểu của ông Karl Marx, và đem nó vào áp dụng "thành công" được ở xứ Việt; nơi mà một ông sử gia của Miền Bắc cộng đã phán rằng "Cơ địa nước ta khác hẳn với các nước mà Marx đã đề cập đến trong sách của ông ta."
- Tôi tự hào, vì tất cả các lãnh đạo cao cấp và chuyên gia của nước ta (kể cả bác sĩ), dù chỉ được học trong... bụi rậm, mà vẫn có bằng Tiến sĩ (và bác sĩ) như ai!
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta, đã có những “người cộng sản kiên cường” biết chôn sống "đồng bào" của mình trong một ngày thiêng liêng là ngày Tết ở cố đô Huế.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta, các nhà lãnh đạo rất can đảm, giết ngay cả người đã làm ơn nuôi nấng, ủng hộ mình, như "hắn ta" đã giết bà Cát Hanh Long.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở đất nước ta, người trong một thôn xã sống với nhau bao nhiêu thế hệ, vui buồn hoạn nạn có nhau, vậy mà sau khi Đảng dạy dỗ xong, thì mọi người đã lao vào nhau đấu tố, cắn xé nhau và chia nhau "quả thực" (tức tài sản của kẻ bị kết tội) mà không một chút ưu tư hay suy nghĩ.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta mới có nhiều triệu người vừa được "giải phóng,” mà cả đàn bà con nít lại can đảm xông ra Biển đông cho hải tặc nó cướp, giết chóc, hãm hiếp... thê thảm.
- Tôi tự hào, vì chỉ ở nước ta mới có cái "vinh quang" người Bắc gọi người Nam là "Ngụy," tàn sát đồng bào Nam tận tình, cướp bóc họ không nương tay, bỏ tù họ mút chỉ. Có nước nào "nhân đạo" với đồng bào của mình như nước tôi !?
- Tôi tự hào, vì trong khi "cả nước còn khó khăn" vì nghèo đói và dịch bệnh hoành hành, thì "nãnh đạo" của ta đã có thể ăn thịt bò dát vàng do đầu bếp nổi tiếng tận xứ “Ăng Lê” đút tận mồm ! Có nước nào được như nước tôi?
- Tôi tự hào, vì trong khi dân tình còn nghèo không đủ ăn đủ mặc mà trong năm qua (2022) nước ta đã có 22 cuộc thi Hoa hậu chính thức có giấy phép của nhà nước; chưa kể các cuộc thi hoa hậu lẻ tẻ cấp tỉnh huyện… Đi ra đầu ngõ là đã gặp hoa hậu (các anh hùng đi đâu rồi kìa?). Con gái Việt có chút nhan sắc may lắm lấy được chồng là chủ tịch xã hay chủ tịch huyện là cùng; Phải nhờ đến cái danh xưng “Hoa hậu” thì may ra mới có cơ hội gặp đại gia hay cán bộ cấp trung ương; hay làm “gái” cao cấp (?) Thiệt tình! Bài học cách mạng và kết quả trồng người của “boác” đã được cả con gái tuổi trẻ thấm nhuần….
Ôi giời ơi! Còn biết bao nhiêu món lạ để tự hào; kể làm sao cho xiết. Ví dụ như chỉ ở nước ta mới biết cách "phần thư" (đốt sách) không thua gì tên vua Tàu tàn bạo nổi danh số một là Tần Thủy Hoàng. Nhưng làm sao mà viết hết ra được những sự tự hào ấy vì nó nhiều như cây trên rừng, như cá dưới biển.
Vậy tôi xin các "đồng chí" ở Việt Nam hãy viết tiếp các niềm tự hào !
Trần Văn Giang (st)