Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
30/04 đọc bài báo cũ - Việt Nhân
Tháng Tư 2017… Đất nước trọn gói trong tay đảng, tháng Tư này nữa là đã bốn mươi ba năm, dân hai miền Bắc Nam dưới sự dẫn đường của bác đảng, đi nay đã hụt hơi mà cái thiên đàng (mù) bác hứa vẫn bặt tăm. Hôm nghe Trọng Lú than đến hết thế kỷ này, biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện chưa, có kẻ cuồng đảng nói: Hổng cuối thế kỷ này thì cuối thế kỷ tới, cứ kiên trì thì đảng cũng sẽ vận dụng sáng tạo để xây, mà sáng tạo thì đảng ta có dư, như cái kinh tế thị trường của thằng tư bổn, đem gắn thêm cho nó cái đuôi định hướng xã nghĩa, đảng chạy thiệt là ngon. Sic!
Nói đến sáng tạo thì đảng đầy một bụng, chỉ bốn mươi ba năm mà quan nào quan nấy sáng tạo cho riêng mình, những cái thiên đường ‘cực kỳ hoành tráng’ dấu bên mấy xứ tư bổn giãy chết, câu ông bà nói hổng sai, cái tư đi trước cái chung, cái tư luôn tốt hơn cái chung. Và càng ngày, hai chữ sáng tạo được các quan ra sức triển khai, cái riêng tư của quan ngày càng sáng, còn cải chung đất nước, đời sống thằng dân teo tóp coi thiệt thảm hại. Nghĩ lại mà phục quan quá xá, quan mần cắt mạng tức lấy cái tốt thay cho cái xấu, nhưng là chỉ cho mỗi ên mình quan!
Ai chờ đảng xây thiên đường thì cứ mà chờ, còn mỗ tui dám nói chắc, chờ cóc mọc râu cũng chưa có! Nay mọi thứ đã đổi khác, lúc bác đía dóc với đám tà lọt về cái thế giới đại đồng, là lúc bác mần việc cho Quốc tế Cộng sản Đệ tam, mà cũng chỉ là nghe hơi nồi chõ. Đầu năm 1950, Mao vừa chiếm được Hoa Lục, có chuyến đi Nga bác xin theo, rồi Stalin giao bác cho Mao chỉ đạo, với bác thì Mao vô cùng vĩ đại, lại đang xây thiên đường cho Tầu cộng, nên nói với đám đàn em là Đồng Chinh Giáp: Tôi và các chú có thể sai, nhưng Chủ tịch Mao hổng bao giờ sai.
Tầu cộng là vậy, còn Liên Xô thì trên báo Nhân Dân ngày 20/07/1965 bác nói: Các nước bạn anh em chỉ mong chúng ta thắng lợi trong cuộc đấu tranh… Luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lenin vĩ đại, coi Liên Xô là tổ quốc của cách mạng, tổ quốc thứ hai của mình… Vậy ra hổng đất nước dân tộc gì ráo, chỉ vì hai chữ cộng sản, nên mười năm sau có cái ngày 30/04/1975 đảng An Nam cộng gọi là ngày ‘giải phóng’, ngày ‘thống nhất’ đất nước, chứ với bác cho tới lúc chết, thì cái chiến tranh do bác gầy, cũng chỉ là theo yêu cầu của cộng sản quốc tế đệ tam.
Cuối năm 1960, đảng An Nam cộng cho ra đời Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, theo Nghị quyết Hội nghị Trung ương lần thứ 15, với mục đích lật đổ chính quyền VNCH, để đưa cả nước đứng vô khối xã hội chủ nghĩa. Đó cũng là lúc Liên Xô đẩy mạnh viện trợ quân sự lẫn kinh tế, giữa Liên Xô và Bắc Viêt ký kết nhiều thỏa thuận, để yểm trợ cho cuộc chiến khốc hại này, Nikita Khrushchev thủ tướng Liên Xô, khi đề cập đến các cuộc chiến ‘giải phóng dân tộc’ trên khắp thế giới, đã gọi Cuba và Việt Nam là những cuộc chiến tranh ‘thần thánh’.
Là mũi xung kích để tạo ảnh hưởng cho Liên Xô ở Đông Nam Á, mà cuộc chiến đã trở nên khốc liệt, bộ đội của bác đã được trang bị vũ khí hiện đại nhất của phe cộng sản, xin trích Nghị quyết Trung ương Đảng lần thứ 15 năm 1959: Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Nam Á. Đế quốc Mỹ chiếm cứ miền Nam, âm mưu xâm lược miền Bắc là để tấn công phe xã hội chủ nghĩa, cho nên, thắng lợi của cách mạng Việt Nam quan hệ trực tiếp đến phe xã hội chủ nghĩa, làm cho phe xã hội chủ nghĩa càng rộng lớn, vững mạnh.
Và cũng giống bác, khi đến Moscow dự Đại hội Đảng Cộng sản Liên Xô lần thứ 23 năm 1966, Lê Duẩn cũng nói, mình có hai tổ quốc, tổ quốc Việt Nam và tổ quốc Liên Xô, và mười năm sau trong cơn say máu vừa chiếm được miền Nam, Lê Duẩn mần đẹp lòng khối Liên Xô mà đưa quân sang Cambodia, đã đụng đến quyền lợi cốt lõi của Tầu cộng, nên sinh chuyện thầy trò Hán phỉ, nơi sáu tỉnh biên giới Việt-Trung 1979 đập nhau một trận răng môi lẫn lộn. Chỗ này cần phải nói thêm, Liên Xô và Tầu cộng, mỗi bên muốn cái kết thúc cuộc chiến VN khác nhau!
Liên Xô thì như đã nói, nhưng Tầu cộng thì trái hẳn lại, An Nam cộng tuy là đứa con hoang của Tầu cộng, nhưng cuối cùng nhận ra một sự thật đắng nghét: Lãnh đạo Trung Quốc, họ có giúp Việt Nam khi nhân dân Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, nhưng cũng xuất phát từ lợi ích dân tộc, họ không muốn Việt Nam thắng Mỹ và trở nên mạnh, mà chỉ muốn Việt Nam yếu, lệ thuộc Trung Quốc…Họ lợi dụng xương máu của nhân dân Việt Nam để buôn bán với Mỹ… Họ muốn chia rẽ Việt Nam với Liên Xô và các nước XHCN khác (trang 5, cuốn Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm qua, của Nhà xuất bản Sự Thật).
Một HCM nhân viên cộng sản quốc tế đệ tam, một Lê Duẩn đầy quyền lực: Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc, đến khi cả hai qua đời, cũng là lúc nghe thiên đường tả tơi, do Tầu cộng bắt tay cùng Mỹ diệt gọn khối Liên Xô. Một điều phải thừa nhận, đám An Nam cộng đời đầu Hồ Đồng Duẩn Giáp, vẫn thường đem cái thế giới đại đồng, ra dụ thằng dân chết cho lý tưởng cộng sản, nhưng với đám kế thừa nay đã hết, hổng mặn với giáo điều Mác Lê, mà chỉ lo vùa hốt, để đổi đời thành tư bản đỏ, xong rồi đổi màu visa chối bỏ gốc gác bần nông.
Người nhà nước cầm quyền là những tay tư bản đỏ man rợ, thì chuyện xây dựng chủ nghĩa xã hội có nói thì chỉ là bịp, vì vậy mỗ tui mới nói, cái thiên đường xã nghĩa hổng bao giờ được xây là vậy, dù muốn xây thì cũng hổng thể được, có đâu tự giết mình để xây. Cái đảng của bác, trước tháng Tư ngoài Bắc hổng nói mần chi vì đó là có ăn có chịu, chứ trong miền Nam sau tháng Tư thì mọi cái rõ ràng lột trần trước mắt hiện nguyên hình là cái đảng cướp, lớn cướp lớn, nhỏ cướp nhỏ, lấy hai chữ cộng sản để khè, cướp tài sản thằng dân mần tài sản riêng cho chúng.
Hồ Đồng Duẩn Giáp, trong cơn say quyền lực bám lấy Nga-Hoa để ăn theo, nhưng chúng cũng chỉ là đám thiên lôi của Nga Tầu, chỉ đâu đánh đó, 1970 Lê Duẩn nói cùng Mao: Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc.
Trong câu nói của Lê Duẩn, muốn biết công việc của Mao là gì (?), thì xin quay lại cuộc họp Bộ Chính trị BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc tháng 08/1965, để nghe Mao Trạch Đông nói: Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy... Vậy rõ rồi nghen, kế hoạch của Mao là bành trướng ra khắp toàn khu vực Đông Nam Á, mở rộng bờ cõi TQ xuống phương Nam!
Cộng sản Quốc tế Đệ tam, cả hai Nga-Hoa đều muốn phát triển chủ nghĩa xã hội, nhưng CNXH Tầu cộng thực chất có lẫn dân tộc chủ nghĩa truyền thống (bành trướng) của người Hán, chứ hổng phải là thứ CNXH phổ quát của Marx Lenin. Còn đám An Nam cộng chúng hổng chủ nghĩa gì hết, bác chúng cũng hổng có tư tưởng gì ráo, chúng chỉ là đám lâu la ăn theo, nên dễ hiểu khi Liên Xô và khối cộng Đông Âu sụp, cả bầy Ba Đình vì sợ bể nồi cơm mà kéo sang Thành Đô quỳ phục, dù thừa biết cái CNXH của Tầu là dỏm, và theo Tầu cộng là mất nước.
Cho nên hổng cần là thầy bói, cũng thấy được trăm năm sau, khi thế giới này hổng còn một mống theo cộng sản, chỉ còn thầy trò Tầu cộng và vịt cộng, thì Ba Đình vẫn lớn họng đây là con đường duy nhất đúng, đất nước này dân tộc này kiên định theo chủ nghĩa xã hội (?!), nhưng nếu hỏi chúng CNXH ra mần sao, thì chúng ngọng. Nay trong đầu hổng một chữ cộng sản, nhưng chúng luôn khoác cái áo cắt mạng, mang cái hào quang (dỏm) đảng quang dzinh, và cần nhất bắt mọi người phải thờ bác là tiên là phật, những thứ đó là bình phong giúp chúng an toàn.
Thêm một tháng Tư nữa lại về, đất nước với bốn mươi ba năm trong tay đảng, nhìn bề ngoài những sơn phết hào nhoáng, những công trình xây cất phô trương, những thứ đó có được là từ những đồng tiền, nhân danh thằng dân mà đảng đi mượn nợ, nay mấy thứ nợ này được gọi là thứ nợ truyền kiếp… Đời cha, đời con rồi cháu kéo cày trả nợ hổng dứt, cho những thứ khoác ngoài diêm dúa, như bộ cánh của con điếm rẻ tiền, che lấy cái mục ruỗng bên trong, đất nước nay tài nguyên thiên nhiên đã cạn kiệt, chỉ còn sức người giá rẻ mà đảng đang ồn ào rao bán.
Đánh cho Trung quốc Liên xô, đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào, đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam, chỉ để được chừng đó thôi sao? Gây cảnh máu sông xương núi, mần chết hàng mấy triệu người, để nhận được một cái tát vô mặt là người dân chối bỏ cái thiên đường của bác, cả nửa triệu người chết đầm ngoài biển khơi, hay trong rừng sâu vượt biên vượt biển, từ những năm cuối thập niên 70. Và ngay cả hôm nay dân Việt vẫn lũ lượt bỏ xứ ra đi dưới mọi hình thức!
Cái tự sướng của đảng, khi kết thúc ba chục năm, mần tiền đồn cho phe xã hội chủ nghĩa, với cái gọi là ‘chiến tranh thần thánh’, đi đánh thuê cho cộng sản quốc tế Nga-Hoa, lại trơ trẽn khoe là đã đem tên tuổi Việt Nam lên tầm quốc tế (?!). Cái hãnh diện của đảng, nói là từ ngày ba mươi tháng Tư tổ quốc độc lập toàn vẹn, đất nước phát triển mạnh mẽ, toàn dân đã được hưởng, tự do dân chủ nhân quyền, luôn được bình đẳng và hạnh phúc… thực sự có phải như vậy hôn?
Hay thực tế trần truồng, là người dân xã nghĩa hôm nay, chỉ mơ được một suất cu li xứ người, hay một chân osin cho người ngoại để có cơm ăn, còn nhà nước là chế độ toàn trị độc đảng vô pháp, vô thiên, cai trị dân bằng chính sách gian dối bịp lừa… Đảng đã lộ rõ bản chất thật là bọn thổ phỉ gian manh, tham nhũng, đục khoét mọi nguồn tài sản quốc gia, ăn hổng chừa một thứ gì… Đã vậy lại còn tôn giặc làm cha, đem đất nước cống Tầu nhưng miệng vẫn cứ xạo!
VIỆT NHÂN (2017)
30/04 đọc bài báo cũ - Việt Nhân
Tháng Tư 2017… Đất nước trọn gói trong tay đảng, tháng Tư này nữa là đã bốn mươi ba năm, dân hai miền Bắc Nam dưới sự dẫn đường của bác đảng, đi nay đã hụt hơi mà cái thiên đàng (mù) bác hứa vẫn bặt tăm. Hôm nghe Trọng Lú than đến hết thế kỷ này, biết đã có chủ nghĩa xã hội hoàn thiện chưa, có kẻ cuồng đảng nói: Hổng cuối thế kỷ này thì cuối thế kỷ tới, cứ kiên trì thì đảng cũng sẽ vận dụng sáng tạo để xây, mà sáng tạo thì đảng ta có dư, như cái kinh tế thị trường của thằng tư bổn, đem gắn thêm cho nó cái đuôi định hướng xã nghĩa, đảng chạy thiệt là ngon. Sic!
Nói đến sáng tạo thì đảng đầy một bụng, chỉ bốn mươi ba năm mà quan nào quan nấy sáng tạo cho riêng mình, những cái thiên đường ‘cực kỳ hoành tráng’ dấu bên mấy xứ tư bổn giãy chết, câu ông bà nói hổng sai, cái tư đi trước cái chung, cái tư luôn tốt hơn cái chung. Và càng ngày, hai chữ sáng tạo được các quan ra sức triển khai, cái riêng tư của quan ngày càng sáng, còn cải chung đất nước, đời sống thằng dân teo tóp coi thiệt thảm hại. Nghĩ lại mà phục quan quá xá, quan mần cắt mạng tức lấy cái tốt thay cho cái xấu, nhưng là chỉ cho mỗi ên mình quan!
Ai chờ đảng xây thiên đường thì cứ mà chờ, còn mỗ tui dám nói chắc, chờ cóc mọc râu cũng chưa có! Nay mọi thứ đã đổi khác, lúc bác đía dóc với đám tà lọt về cái thế giới đại đồng, là lúc bác mần việc cho Quốc tế Cộng sản Đệ tam, mà cũng chỉ là nghe hơi nồi chõ. Đầu năm 1950, Mao vừa chiếm được Hoa Lục, có chuyến đi Nga bác xin theo, rồi Stalin giao bác cho Mao chỉ đạo, với bác thì Mao vô cùng vĩ đại, lại đang xây thiên đường cho Tầu cộng, nên nói với đám đàn em là Đồng Chinh Giáp: Tôi và các chú có thể sai, nhưng Chủ tịch Mao hổng bao giờ sai.
Tầu cộng là vậy, còn Liên Xô thì trên báo Nhân Dân ngày 20/07/1965 bác nói: Các nước bạn anh em chỉ mong chúng ta thắng lợi trong cuộc đấu tranh… Luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lenin vĩ đại, coi Liên Xô là tổ quốc của cách mạng, tổ quốc thứ hai của mình… Vậy ra hổng đất nước dân tộc gì ráo, chỉ vì hai chữ cộng sản, nên mười năm sau có cái ngày 30/04/1975 đảng An Nam cộng gọi là ngày ‘giải phóng’, ngày ‘thống nhất’ đất nước, chứ với bác cho tới lúc chết, thì cái chiến tranh do bác gầy, cũng chỉ là theo yêu cầu của cộng sản quốc tế đệ tam.
Cuối năm 1960, đảng An Nam cộng cho ra đời Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, theo Nghị quyết Hội nghị Trung ương lần thứ 15, với mục đích lật đổ chính quyền VNCH, để đưa cả nước đứng vô khối xã hội chủ nghĩa. Đó cũng là lúc Liên Xô đẩy mạnh viện trợ quân sự lẫn kinh tế, giữa Liên Xô và Bắc Viêt ký kết nhiều thỏa thuận, để yểm trợ cho cuộc chiến khốc hại này, Nikita Khrushchev thủ tướng Liên Xô, khi đề cập đến các cuộc chiến ‘giải phóng dân tộc’ trên khắp thế giới, đã gọi Cuba và Việt Nam là những cuộc chiến tranh ‘thần thánh’.
Là mũi xung kích để tạo ảnh hưởng cho Liên Xô ở Đông Nam Á, mà cuộc chiến đã trở nên khốc liệt, bộ đội của bác đã được trang bị vũ khí hiện đại nhất của phe cộng sản, xin trích Nghị quyết Trung ương Đảng lần thứ 15 năm 1959: Nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Nam Á. Đế quốc Mỹ chiếm cứ miền Nam, âm mưu xâm lược miền Bắc là để tấn công phe xã hội chủ nghĩa, cho nên, thắng lợi của cách mạng Việt Nam quan hệ trực tiếp đến phe xã hội chủ nghĩa, làm cho phe xã hội chủ nghĩa càng rộng lớn, vững mạnh.
Và cũng giống bác, khi đến Moscow dự Đại hội Đảng Cộng sản Liên Xô lần thứ 23 năm 1966, Lê Duẩn cũng nói, mình có hai tổ quốc, tổ quốc Việt Nam và tổ quốc Liên Xô, và mười năm sau trong cơn say máu vừa chiếm được miền Nam, Lê Duẩn mần đẹp lòng khối Liên Xô mà đưa quân sang Cambodia, đã đụng đến quyền lợi cốt lõi của Tầu cộng, nên sinh chuyện thầy trò Hán phỉ, nơi sáu tỉnh biên giới Việt-Trung 1979 đập nhau một trận răng môi lẫn lộn. Chỗ này cần phải nói thêm, Liên Xô và Tầu cộng, mỗi bên muốn cái kết thúc cuộc chiến VN khác nhau!
Liên Xô thì như đã nói, nhưng Tầu cộng thì trái hẳn lại, An Nam cộng tuy là đứa con hoang của Tầu cộng, nhưng cuối cùng nhận ra một sự thật đắng nghét: Lãnh đạo Trung Quốc, họ có giúp Việt Nam khi nhân dân Việt Nam chiến đấu chống Mỹ, nhưng cũng xuất phát từ lợi ích dân tộc, họ không muốn Việt Nam thắng Mỹ và trở nên mạnh, mà chỉ muốn Việt Nam yếu, lệ thuộc Trung Quốc…Họ lợi dụng xương máu của nhân dân Việt Nam để buôn bán với Mỹ… Họ muốn chia rẽ Việt Nam với Liên Xô và các nước XHCN khác (trang 5, cuốn Sự thật về quan hệ Việt Nam-Trung Quốc trong 30 năm qua, của Nhà xuất bản Sự Thật).
Một HCM nhân viên cộng sản quốc tế đệ tam, một Lê Duẩn đầy quyền lực: Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, Trung Quốc, đến khi cả hai qua đời, cũng là lúc nghe thiên đường tả tơi, do Tầu cộng bắt tay cùng Mỹ diệt gọn khối Liên Xô. Một điều phải thừa nhận, đám An Nam cộng đời đầu Hồ Đồng Duẩn Giáp, vẫn thường đem cái thế giới đại đồng, ra dụ thằng dân chết cho lý tưởng cộng sản, nhưng với đám kế thừa nay đã hết, hổng mặn với giáo điều Mác Lê, mà chỉ lo vùa hốt, để đổi đời thành tư bản đỏ, xong rồi đổi màu visa chối bỏ gốc gác bần nông.
Người nhà nước cầm quyền là những tay tư bản đỏ man rợ, thì chuyện xây dựng chủ nghĩa xã hội có nói thì chỉ là bịp, vì vậy mỗ tui mới nói, cái thiên đường xã nghĩa hổng bao giờ được xây là vậy, dù muốn xây thì cũng hổng thể được, có đâu tự giết mình để xây. Cái đảng của bác, trước tháng Tư ngoài Bắc hổng nói mần chi vì đó là có ăn có chịu, chứ trong miền Nam sau tháng Tư thì mọi cái rõ ràng lột trần trước mắt hiện nguyên hình là cái đảng cướp, lớn cướp lớn, nhỏ cướp nhỏ, lấy hai chữ cộng sản để khè, cướp tài sản thằng dân mần tài sản riêng cho chúng.
Hồ Đồng Duẩn Giáp, trong cơn say quyền lực bám lấy Nga-Hoa để ăn theo, nhưng chúng cũng chỉ là đám thiên lôi của Nga Tầu, chỉ đâu đánh đó, 1970 Lê Duẩn nói cùng Mao: Tại sao chúng tôi giữ lập trường bền bỉ chiến đấu cho một cuộc chiến kéo dài, đặc biệt trường kỳ kháng chiến ở miền Nam? Tại sao chúng tôi dám trường kỳ kháng chiến? Chủ yếu là vì chúng tôi phụ thuộc vào công việc của Mao Chủ tịch… Chúng tôi có thể tiếp tục chiến đấu, đó là vì Mao Chủ tịch đã nói rằng 700 triệu người Trung Quốc đang ủng hộ nhân dân Việt Nam một cách vững chắc.
Trong câu nói của Lê Duẩn, muốn biết công việc của Mao là gì (?), thì xin quay lại cuộc họp Bộ Chính trị BCH Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc tháng 08/1965, để nghe Mao Trạch Đông nói: Chúng ta phải giành cho được Đông Nam Á, gồm cả miền Nam Việt Nam, Thailand, Miến Điện, Malaysia, Singapore… Một vùng như Đông Nam Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản, xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy... Vậy rõ rồi nghen, kế hoạch của Mao là bành trướng ra khắp toàn khu vực Đông Nam Á, mở rộng bờ cõi TQ xuống phương Nam!
Cộng sản Quốc tế Đệ tam, cả hai Nga-Hoa đều muốn phát triển chủ nghĩa xã hội, nhưng CNXH Tầu cộng thực chất có lẫn dân tộc chủ nghĩa truyền thống (bành trướng) của người Hán, chứ hổng phải là thứ CNXH phổ quát của Marx Lenin. Còn đám An Nam cộng chúng hổng chủ nghĩa gì hết, bác chúng cũng hổng có tư tưởng gì ráo, chúng chỉ là đám lâu la ăn theo, nên dễ hiểu khi Liên Xô và khối cộng Đông Âu sụp, cả bầy Ba Đình vì sợ bể nồi cơm mà kéo sang Thành Đô quỳ phục, dù thừa biết cái CNXH của Tầu là dỏm, và theo Tầu cộng là mất nước.
Cho nên hổng cần là thầy bói, cũng thấy được trăm năm sau, khi thế giới này hổng còn một mống theo cộng sản, chỉ còn thầy trò Tầu cộng và vịt cộng, thì Ba Đình vẫn lớn họng đây là con đường duy nhất đúng, đất nước này dân tộc này kiên định theo chủ nghĩa xã hội (?!), nhưng nếu hỏi chúng CNXH ra mần sao, thì chúng ngọng. Nay trong đầu hổng một chữ cộng sản, nhưng chúng luôn khoác cái áo cắt mạng, mang cái hào quang (dỏm) đảng quang dzinh, và cần nhất bắt mọi người phải thờ bác là tiên là phật, những thứ đó là bình phong giúp chúng an toàn.
Thêm một tháng Tư nữa lại về, đất nước với bốn mươi ba năm trong tay đảng, nhìn bề ngoài những sơn phết hào nhoáng, những công trình xây cất phô trương, những thứ đó có được là từ những đồng tiền, nhân danh thằng dân mà đảng đi mượn nợ, nay mấy thứ nợ này được gọi là thứ nợ truyền kiếp… Đời cha, đời con rồi cháu kéo cày trả nợ hổng dứt, cho những thứ khoác ngoài diêm dúa, như bộ cánh của con điếm rẻ tiền, che lấy cái mục ruỗng bên trong, đất nước nay tài nguyên thiên nhiên đã cạn kiệt, chỉ còn sức người giá rẻ mà đảng đang ồn ào rao bán.
Đánh cho Trung quốc Liên xô, đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào, đánh cho chết mẹ đồng bào miền Nam, chỉ để được chừng đó thôi sao? Gây cảnh máu sông xương núi, mần chết hàng mấy triệu người, để nhận được một cái tát vô mặt là người dân chối bỏ cái thiên đường của bác, cả nửa triệu người chết đầm ngoài biển khơi, hay trong rừng sâu vượt biên vượt biển, từ những năm cuối thập niên 70. Và ngay cả hôm nay dân Việt vẫn lũ lượt bỏ xứ ra đi dưới mọi hình thức!
Cái tự sướng của đảng, khi kết thúc ba chục năm, mần tiền đồn cho phe xã hội chủ nghĩa, với cái gọi là ‘chiến tranh thần thánh’, đi đánh thuê cho cộng sản quốc tế Nga-Hoa, lại trơ trẽn khoe là đã đem tên tuổi Việt Nam lên tầm quốc tế (?!). Cái hãnh diện của đảng, nói là từ ngày ba mươi tháng Tư tổ quốc độc lập toàn vẹn, đất nước phát triển mạnh mẽ, toàn dân đã được hưởng, tự do dân chủ nhân quyền, luôn được bình đẳng và hạnh phúc… thực sự có phải như vậy hôn?
Hay thực tế trần truồng, là người dân xã nghĩa hôm nay, chỉ mơ được một suất cu li xứ người, hay một chân osin cho người ngoại để có cơm ăn, còn nhà nước là chế độ toàn trị độc đảng vô pháp, vô thiên, cai trị dân bằng chính sách gian dối bịp lừa… Đảng đã lộ rõ bản chất thật là bọn thổ phỉ gian manh, tham nhũng, đục khoét mọi nguồn tài sản quốc gia, ăn hổng chừa một thứ gì… Đã vậy lại còn tôn giặc làm cha, đem đất nước cống Tầu nhưng miệng vẫn cứ xạo!
VIỆT NHÂN (2017)