Cách phát âm thô tục cuả tiếng quảng đông mà lại được khuyếch đại từ những lỗ mồm to như cái loa cuả mấy người tàu khiến mọi người chung quanh khó chịu. Một nhân viên cuả hàng không mẫu hạm USS Midway có nhiệm vụ hướng dẫn du khách lên thăm đài chỉ huy cuả USS Midway đang giải thích cách phóng phi cơ trên chiến hạm, đã phải nhắc nhở một ông tàu đang nói oang oang trên chiếc điện thoại cầm tay: “ I am speaking, please.” ông người tàu trố mắt nhìn viên hướng dẫn, hắn có vẻ không hiểu và tỏ vẻ khó chiụ, nhưng được cô bé đi cùng giải thích nên ngượng ngùng gấp điện thoại lại. Họ chen nhau chụp hình và làm cản trở lối đi cuả du khách miệng thì oang oang và cười lên hô hố có vẻ rất thích thú.
Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Ăn To Nói Lớn - đồ biển
Không ăn to, nói lớn không phải là người Việt Nam.
Cách phát âm thô tục cuả tiếng quảng đông mà lại được khuyếch đại từ những lỗ mồm to như cái loa cuả mấy người tàu khiến mọi người chung quanh khó chịu. Một nhân viên cuả hàng không mẫu hạm USS Midway có nhiệm vụ hướng dẫn du khách lên thăm đài chỉ huy cuả USS Midway đang giải thích cách phóng phi cơ trên chiến hạm, đã phải nhắc nhở một ông tàu đang nói oang oang trên chiếc điện thoại cầm tay: “ I am speaking, please.” ông người tàu trố mắt nhìn viên hướng dẫn, hắn có vẻ không hiểu và tỏ vẻ khó chiụ, nhưng được cô bé đi cùng giải thích nên ngượng ngùng gấp điện thoại lại. Họ chen nhau chụp hình và làm cản trở lối đi cuả du khách miệng thì oang oang và cười lên hô hố có vẻ rất thích thú.
Thuở nhỏ đồ hay bị cụ ông mắng cho là con trai gì mà cứ nói lúng búng trong miệng, cứ đến bưã cơm là cho mọi người câm kết, nào mời ba câm, mời mợ câm, mời anh câm…….( chữ cơm đáng ra chữ câm) thành ra đồ cứ bị ăn mắng độn với cơm mỗi khi có những bưã cơm gia đình.
Lại nưã đồ lại hay mau mắn nước mắt, mỗi khi bị cụ ông, anh cả mắng là lại khóc nhè, ngay cả đến khi xem ciné có đoạn nào cảm động là nước mắt tuôn ra như suối, kèm theo tiếng nức na, nức nở khiến anh cả nhắc đi, nhắc lại câu thằng đồ nó lại vãi... nước đái ra rồi. Cũng vì tật đa sầu, đa cảm mà đồ bị quất ba toong dài dài và kèm theo lời giáo huấn đanh thép cuả cụ ông: “ Làm trai chỉ có đổ máu trên sa trường chứ không đổ nước mắt như đàn bà, con gái.”. Thế rồi chứng nào vẫn tật đó, cứ nói lúng búng trong miệng và vãi nước mắt cho tới ngày đi lính.Khu Embarcadero, San Diego dày đặc du khách Tàu, họ chen nhau xuống USS Midway như kiến củi, đồ chắc chắn là không ít thằng gián điệp tàu đi do thám kiến trúc chiến hạm 71 tuổi đời này để về cải tiến chiếc Liêu Ninh và đóng mới các hàng không mẫu hạm để trang bị cho hạm đội xa bờ cuả hải quân Tàu.
Cách phát âm thô tục cuả tiếng quảng đông mà lại được khuyếch đại từ những lỗ mồm to như cái loa cuả mấy người tàu khiến mọi người chung quanh khó chịu. Một nhân viên cuả hàng không mẫu hạm USS Midway có nhiệm vụ hướng dẫn du khách lên thăm đài chỉ huy cuả USS Midway đang giải thích cách phóng phi cơ trên chiến hạm, đã phải nhắc nhở một ông tàu đang nói oang oang trên chiếc điện thoại cầm tay: “ I am speaking, please.” ông người tàu trố mắt nhìn viên hướng dẫn, hắn có vẻ không hiểu và tỏ vẻ khó chiụ, nhưng được cô bé đi cùng giải thích nên ngượng ngùng gấp điện thoại lại. Họ chen nhau chụp hình và làm cản trở lối đi cuả du khách miệng thì oang oang và cười lên hô hố có vẻ rất thích thú.
Nhà hàng xóm người Việt cuả đồ thỉnh thoảng hay mở party, thông thường vệ đường rất trống, chiều hôm đó xe cộ đậu kín đặc hai bên vệ đường, tiếng cười nói oang oang cuả ông già, bà cả, thanh thiếu nữ và mấy em nhi đồng ồn như vỡ chợ; tiếng nhạc sến xập xình mở tối đa khiến cả xóm có không khí như một vũ trường; rất may là hàng xóm là những ông bà Mỹ già tai cũng nghễnh ngãng nên chả ai than phiền, mà lại thích cảnh đông vui, tụ tập.
Hôm ấy nhà đồ có khách, mấy bà Gia Long, Trưng Vương tụ tập cùng các phu quân tốt nghiệp các trường Võ Bị, Không Quân, Hải Quân, cựu học sinh cuả các trường Trung Học Chu Van An, Nguyễn Trãi, Võ Trường Toản danh tiếng cuả VNCH; không hiểu sao các ông, các bà nói những câu mà theo đồ chỉ nên nói nhỏ, nhẹ với nhau mà cũng oang oang như lệnh vỡ. Trong khi đi du ngoạn các ông, các bà cũng cười đuà với tần số cao và gọi nhau ơi ới như vỡ chợ, và cũng thản nhiên….. xả rác nơi các ông đi qua, các bà đi lại. Hóa ra dân Việt cũng không khác gì người Tàu, phải ăn to, nói lớn mới là người chính nhân, quân tử, không xả rác không phải là indochinese.
đồ giữ nhiệm vụ hướng dẫn đám du khách Mỹ gốc Việt, ân cần nói với họ:
“ nếu có ai hỏi các bạn là người gì, xin trả lời là: We are Chinese, please.”
đồ biển
Ăn To Nói Lớn - đồ biển
Không ăn to, nói lớn không phải là người Việt Nam.
Thuở nhỏ đồ hay bị cụ ông mắng cho là con trai gì mà cứ nói lúng búng trong miệng, cứ đến bưã cơm là cho mọi người câm kết, nào mời ba câm, mời mợ câm, mời anh câm…….( chữ cơm đáng ra chữ câm) thành ra đồ cứ bị ăn mắng độn với cơm mỗi khi có những bưã cơm gia đình.
Lại nưã đồ lại hay mau mắn nước mắt, mỗi khi bị cụ ông, anh cả mắng là lại khóc nhè, ngay cả đến khi xem ciné có đoạn nào cảm động là nước mắt tuôn ra như suối, kèm theo tiếng nức na, nức nở khiến anh cả nhắc đi, nhắc lại câu thằng đồ nó lại vãi... nước đái ra rồi. Cũng vì tật đa sầu, đa cảm mà đồ bị quất ba toong dài dài và kèm theo lời giáo huấn đanh thép cuả cụ ông: “ Làm trai chỉ có đổ máu trên sa trường chứ không đổ nước mắt như đàn bà, con gái.”. Thế rồi chứng nào vẫn tật đó, cứ nói lúng búng trong miệng và vãi nước mắt cho tới ngày đi lính.Khu Embarcadero, San Diego dày đặc du khách Tàu, họ chen nhau xuống USS Midway như kiến củi, đồ chắc chắn là không ít thằng gián điệp tàu đi do thám kiến trúc chiến hạm 71 tuổi đời này để về cải tiến chiếc Liêu Ninh và đóng mới các hàng không mẫu hạm để trang bị cho hạm đội xa bờ cuả hải quân Tàu.
Cách phát âm thô tục cuả tiếng quảng đông mà lại được khuyếch đại từ những lỗ mồm to như cái loa cuả mấy người tàu khiến mọi người chung quanh khó chịu. Một nhân viên cuả hàng không mẫu hạm USS Midway có nhiệm vụ hướng dẫn du khách lên thăm đài chỉ huy cuả USS Midway đang giải thích cách phóng phi cơ trên chiến hạm, đã phải nhắc nhở một ông tàu đang nói oang oang trên chiếc điện thoại cầm tay: “ I am speaking, please.” ông người tàu trố mắt nhìn viên hướng dẫn, hắn có vẻ không hiểu và tỏ vẻ khó chiụ, nhưng được cô bé đi cùng giải thích nên ngượng ngùng gấp điện thoại lại. Họ chen nhau chụp hình và làm cản trở lối đi cuả du khách miệng thì oang oang và cười lên hô hố có vẻ rất thích thú.
Nhà hàng xóm người Việt cuả đồ thỉnh thoảng hay mở party, thông thường vệ đường rất trống, chiều hôm đó xe cộ đậu kín đặc hai bên vệ đường, tiếng cười nói oang oang cuả ông già, bà cả, thanh thiếu nữ và mấy em nhi đồng ồn như vỡ chợ; tiếng nhạc sến xập xình mở tối đa khiến cả xóm có không khí như một vũ trường; rất may là hàng xóm là những ông bà Mỹ già tai cũng nghễnh ngãng nên chả ai than phiền, mà lại thích cảnh đông vui, tụ tập.
Hôm ấy nhà đồ có khách, mấy bà Gia Long, Trưng Vương tụ tập cùng các phu quân tốt nghiệp các trường Võ Bị, Không Quân, Hải Quân, cựu học sinh cuả các trường Trung Học Chu Van An, Nguyễn Trãi, Võ Trường Toản danh tiếng cuả VNCH; không hiểu sao các ông, các bà nói những câu mà theo đồ chỉ nên nói nhỏ, nhẹ với nhau mà cũng oang oang như lệnh vỡ. Trong khi đi du ngoạn các ông, các bà cũng cười đuà với tần số cao và gọi nhau ơi ới như vỡ chợ, và cũng thản nhiên….. xả rác nơi các ông đi qua, các bà đi lại. Hóa ra dân Việt cũng không khác gì người Tàu, phải ăn to, nói lớn mới là người chính nhân, quân tử, không xả rác không phải là indochinese.
đồ giữ nhiệm vụ hướng dẫn đám du khách Mỹ gốc Việt, ân cần nói với họ:
“ nếu có ai hỏi các bạn là người gì, xin trả lời là: We are Chinese, please.”
đồ biển