Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
BÊN LY CÀ PHÊ SÁNG _ Việt Nhân
(HNPĐ) Anh bạn một thời nhá sắn khô gọi phôn mỗ tôi sớm lắm, chưa tới sáu giờ sáng ngoài trời vẫn còn tối, nghe tiếng anh bên kia đầu dây, trong lúc mỗ tôi vẫn còn loay hoay gõ cho hết ý đang trong đầu. Cái tật mỗ tôi cũng lạ, không gõ thì thôi nhưng một khi có ý cho câu chuyện, và đã ngồi trước bàn phím thì khó mà rứt mỗ tôi ra được, có lẽ đây là do tánh già chuyện mà nên thế, riêng anh bạn tuy gọi vào lúc tinh mơ, nhưng không là chuyện gì gấp rút hay cần kíp phải nói. Chỉ một ý là anh muốn tôi đến anh, cùng đi ăn sáng hay uống cà phê, đây là anh bạn hôm chủ nhật gặp ngoài phố, có người bạn cùng đi của anh đã nói lời làm mỗ tôi không vui, như câu chuyện ‘em chã’ đã thưa.
Thực tình không một tí gì giận lây bạn mình, nhưng như đã nói đang gõ bài mà phải ngưng, thì câu chuyện đó coi như cơm sống cháo khê, đành xếp ngang mà khó tiếp tục cho nó kết thúc ngon lành trọn vẹn. Thôi chỉ còn cách đành phải đi cùng bạn, vì không khéo bạn cho là tự ái giận chuyện không đâu, vả mấy hôm nay Nam Ca Li trời bổng lạnh, cái rét đậm như ngày nào ngoài Bắc lúc hai anh em chịu cảnh thân làm tù, nay trên xứ người bên ly cà phê sáng, cùng nhau hàn huyên còn gì quí hơn. Ngồi bên nhau nhìn ra đường phố, cái đất Little Saigon phố xá vốn dậy muộn, lại là mùa đông đường phố không một bóng người, trong cái khung cảnh đó hai đứa chúng tôi bên ly cà phê nóng bốc khói, nhắc nhau chuyện tù ngày nào để mà xót.
Anh vẫn còn ái ngại chuyện đã xảy ra hôm rồi, để bạn không phải bận tâm mà mỗ tôi nói cho anh biết, là mình cũng đã đôi lần gặp những lời phê phán như thế, nên chỉ bực mình vì nghĩ rằng cho đến nay, là nạn nhân cộng sản đã hơn nửa đời người, mà sao vẫn còn nhận xét về chúng quá dễ dãi. Chuyện đấu tranh trong nước hôm nay, thành phần hôm nào một thời vô bưng nhẩy núi, chuyện đóng góp của họ mỗ tôi không phân biệt quốc cộng, nhưng phải thấy nơi họ cái nhìn sự việc đất nước vẫn là cái nhìn của con mắt cộng sản. Không vì dân tộc đất nước thuần túy, vẫn luôn có cái bóng bác và đảng đi bên cạnh, mỗ tôi không tranh lấy quyền yêu nước độc tôn, nhưng nói rằng tin người cộng sản là vì đất nước vì dân tộc thì thú thật rằng không.
Lịch sử đã chứng minh, kinh nghiệm xương máu các đảng phái Quốc Gia, vẫn còn tươi rói trong công cuộc kháng chiến chống Pháp, chuyện chúng lên tiếng hôm nay chẳng qua vì chưa vừa ý cho chính bản thân. Nên ngay cả Tư Nổ đấu đá cùng Xà Mâu cũng chỉ là tranh ăn, ngoài những phát biểu cho ngon và những mũi dùi nhắm vào Xà Mâu, hắn không làm được gì cho dân cho nước, nếu thực với lòng yêu nước, cương vị chủ tịch nước hắn có khối chuyện để làm. Chuyện dễ như tha các người bị tù vì đấu tranh chống Trung Quốc cho một đất nước vẹn toàn, nhưng Tư Nổ đã không làm, chỉ vì chạm đến quyền lợi cá nhân hắn cùng quyền lợi đảng, điều đó quá rõ ràng! Cũng một thể ấy những Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Tôn Thất Lập... nào có khác?
Bạn hỏi mỗ tôi nghĩ thế nào về vợ chông cựu đảng viên Đỗ Thành Huấn và Trần Thị Hài – Đây là tin theo bài của ông Bùi Tín đăng trên VOA, hai vợ chồng đều là đảng viên Cộng sản từ khi còn trẻ, ra Bắc tập kết sau Hiệp định Geneve, với huy hiệu 30 năm tuổi đảng. Sau 1975 trở về Bình Dương lập nghiệp, rồi bị cường hào cướp đất phải khoác áo ‘dân oan’ suốt 10 năm trời, vợ chồng ông bà gõ mọi cửa để đòi lại đất sở hữu hợp pháp của mình, nhưng đã không được trả, lại còn bị hăm bỏ tù về tội gây mất trật tự xã hội. Biết là gặp đảng cướp sạch, thế là ông bà tự nghỉ chơi với đảng, trả thẻ để ông bà rộng tay rộng chân, tố cáo những đứa đảng viên cướp đất người dân trong tỉnh Bình Dương.
Đúng là bọn bợm, chúng không giải quyết thì chớ chúng còn ghim chuyện ông bà tố chúng! Ngày 27/12/2012 tại Thủ Dầu Một, nơi bà tố cáo bọn quan chức cộng sản cướp đất của dân, một phiên tòa được lập để xử bà Trần Thị Hài về tội gây mất trật tự xã hội, và gây tụ tập đông người. Phiên tòa không có ai, chỉ có chánh án và 2 vợ chồng Trần Thị Hài, Đỗ Thành Huấn, và tòa tuyên án sơ thẩm bà Trần Thị Hài 9 tháng tù giam – Bài viết của tác giả Bùi Tín thú vị ở chổ, khi ra cửa bà nói với bà con ở ngay cổng tòa án “chín tháng tù như giấc ngủ trưa, ra tù tôi sẽ chiến đấu tiếp”, được biết nay ông chồng đã viết đơn kháng án còn bà vợ thì đang bị giam tại trại giam Bến Lớn.
Họ là nạn nhân, mặc dầu trước đây họ là đảng viên, nhưng ta thông cảm đây không khác gì câu đùa vẫn nói là giao duyên nhằm tướng cướp, cả một đời bị chúng lừa, hiến trọn tuổi xanh cho chúng, nay còn bị chúng giở trò chôm đất thì rõ ràng là đã gặp điếm. Nhưng nơi vợ chồng ông bà Huấn Hài với thái độ dứt khoát, đã biết gặp thằng bựa là nghỉ chơi, nhập cùng anh em biểu tình chống TQ, một công hai việc chuyện nhà chuyện nước. Cái chi tiết tuổi tác của ông bà Huấn Hài, cho thấy ngày tập kết ra Bắc ông cũng chỉ độ mười tuổi như bà Kim Chi, còn bà Hài biểu tình chống TQ giống như Lê Hiếu Đằng.
Nhưng xét kỹ hai thái độ hai bên thấy thực tế thật đối chọi, một đằng ông bà Huấn Hài mở mắt vì bị lừa, rạch ròi phân định trắng đen cởi áo chơi ngay, trả thẻ đảng anh đường anh tôi đường tôi, một đàng Hiếu Đằng-Kim Chi lại là thứ rí rố ta đây con người cộng sản lý tưởng, thứ này trăm voi không được bát nước xáo. Với những người như ông bà Huấn Hài, anh em tù mỗ tôi đã được gặp nhiều trong các trại do công an quản lý, đó là chuyện các anh em hồi chánh mà chúng nhốt với tội danh là ‘đầu hàng địch’. Những anh em này thường có cái thái độ trong ứng xử với bọn chèo khá là cứng, cả trong lời nói không một tí gì nể nang, như anh Trúc hồi chánh trong trận Mậu Thân cùng đội mỗ tôi, nghe anh phạng thẳng mỗi khi nói chuyện cùng chèo mà khoái.
Từng là bạn thân với hồi chánh những ngày trong tù, mỗ tôi hiểu lắm nên xin đừng trách những người như họ, lòng họ đơn thuần cũng như những người yêu nước khác, cái không may là họ bị rơi vào cái dã tâm của cộng sản. Tâm trạng của kẻ bị lừa khi thức tỉnh, phản ứng với kẻ thù lắm lúc nó dữ dội hơn những anh em mình nhiều, nếu có ‘búa’ hay ‘chửi’ xin bạn đập thẳng mấy thằng chóp bu luôn vỗ ngực ta đây cách mạng, ta đây con người vì lý tưởng cộng sản mà thực chất là theo giặc bán nước, lại còn tham lam ăn cướp của cải đất đai người dân.
Cuộc đời bầm dập nhiều, tù tội cũng đã trải, đắng cay vào cuối đời không được sống trên quê nhà vì giặc đỏ còn đó, mà mỗ tôi mong lắm một ngày quê hương sạch loài cộng phỉ, để dân Việt được sống trong ấm no hạnh phúc như xưa. Nên lại càng mong hơn nữa, nhiều bàn tay chung sức gầy nên cuộc đấu tranh lật đổ bọn xã nghĩa độc tài, tay sai Tầu cộng mà giành lại giang sơn gấm vóc, những ai bước chung đường đấu tranh cùng chúng ta đều là quí – Nhưng phải luôn sáng suốt dè chừng những đứa cơ hội, một thời đã là cỏ đuôi chó tiếp tay cộng nô cướp nước.
Việt Nhân (HNPĐ)
BÊN LY CÀ PHÊ SÁNG _ Việt Nhân
(HNPĐ) Anh bạn một thời nhá sắn khô gọi phôn mỗ tôi sớm lắm, chưa tới sáu giờ sáng ngoài trời vẫn còn tối, nghe tiếng anh bên kia đầu dây, trong lúc mỗ tôi vẫn còn loay hoay gõ cho hết ý đang trong đầu. Cái tật mỗ tôi cũng lạ, không gõ thì thôi nhưng một khi có ý cho câu chuyện, và đã ngồi trước bàn phím thì khó mà rứt mỗ tôi ra được, có lẽ đây là do tánh già chuyện mà nên thế, riêng anh bạn tuy gọi vào lúc tinh mơ, nhưng không là chuyện gì gấp rút hay cần kíp phải nói. Chỉ một ý là anh muốn tôi đến anh, cùng đi ăn sáng hay uống cà phê, đây là anh bạn hôm chủ nhật gặp ngoài phố, có người bạn cùng đi của anh đã nói lời làm mỗ tôi không vui, như câu chuyện ‘em chã’ đã thưa.
Thực tình không một tí gì giận lây bạn mình, nhưng như đã nói đang gõ bài mà phải ngưng, thì câu chuyện đó coi như cơm sống cháo khê, đành xếp ngang mà khó tiếp tục cho nó kết thúc ngon lành trọn vẹn. Thôi chỉ còn cách đành phải đi cùng bạn, vì không khéo bạn cho là tự ái giận chuyện không đâu, vả mấy hôm nay Nam Ca Li trời bổng lạnh, cái rét đậm như ngày nào ngoài Bắc lúc hai anh em chịu cảnh thân làm tù, nay trên xứ người bên ly cà phê sáng, cùng nhau hàn huyên còn gì quí hơn. Ngồi bên nhau nhìn ra đường phố, cái đất Little Saigon phố xá vốn dậy muộn, lại là mùa đông đường phố không một bóng người, trong cái khung cảnh đó hai đứa chúng tôi bên ly cà phê nóng bốc khói, nhắc nhau chuyện tù ngày nào để mà xót.
Anh vẫn còn ái ngại chuyện đã xảy ra hôm rồi, để bạn không phải bận tâm mà mỗ tôi nói cho anh biết, là mình cũng đã đôi lần gặp những lời phê phán như thế, nên chỉ bực mình vì nghĩ rằng cho đến nay, là nạn nhân cộng sản đã hơn nửa đời người, mà sao vẫn còn nhận xét về chúng quá dễ dãi. Chuyện đấu tranh trong nước hôm nay, thành phần hôm nào một thời vô bưng nhẩy núi, chuyện đóng góp của họ mỗ tôi không phân biệt quốc cộng, nhưng phải thấy nơi họ cái nhìn sự việc đất nước vẫn là cái nhìn của con mắt cộng sản. Không vì dân tộc đất nước thuần túy, vẫn luôn có cái bóng bác và đảng đi bên cạnh, mỗ tôi không tranh lấy quyền yêu nước độc tôn, nhưng nói rằng tin người cộng sản là vì đất nước vì dân tộc thì thú thật rằng không.
Lịch sử đã chứng minh, kinh nghiệm xương máu các đảng phái Quốc Gia, vẫn còn tươi rói trong công cuộc kháng chiến chống Pháp, chuyện chúng lên tiếng hôm nay chẳng qua vì chưa vừa ý cho chính bản thân. Nên ngay cả Tư Nổ đấu đá cùng Xà Mâu cũng chỉ là tranh ăn, ngoài những phát biểu cho ngon và những mũi dùi nhắm vào Xà Mâu, hắn không làm được gì cho dân cho nước, nếu thực với lòng yêu nước, cương vị chủ tịch nước hắn có khối chuyện để làm. Chuyện dễ như tha các người bị tù vì đấu tranh chống Trung Quốc cho một đất nước vẹn toàn, nhưng Tư Nổ đã không làm, chỉ vì chạm đến quyền lợi cá nhân hắn cùng quyền lợi đảng, điều đó quá rõ ràng! Cũng một thể ấy những Lê Hiếu Đằng, Huỳnh Tấn Mẫm, Tôn Thất Lập... nào có khác?
Bạn hỏi mỗ tôi nghĩ thế nào về vợ chông cựu đảng viên Đỗ Thành Huấn và Trần Thị Hài – Đây là tin theo bài của ông Bùi Tín đăng trên VOA, hai vợ chồng đều là đảng viên Cộng sản từ khi còn trẻ, ra Bắc tập kết sau Hiệp định Geneve, với huy hiệu 30 năm tuổi đảng. Sau 1975 trở về Bình Dương lập nghiệp, rồi bị cường hào cướp đất phải khoác áo ‘dân oan’ suốt 10 năm trời, vợ chồng ông bà gõ mọi cửa để đòi lại đất sở hữu hợp pháp của mình, nhưng đã không được trả, lại còn bị hăm bỏ tù về tội gây mất trật tự xã hội. Biết là gặp đảng cướp sạch, thế là ông bà tự nghỉ chơi với đảng, trả thẻ để ông bà rộng tay rộng chân, tố cáo những đứa đảng viên cướp đất người dân trong tỉnh Bình Dương.
Đúng là bọn bợm, chúng không giải quyết thì chớ chúng còn ghim chuyện ông bà tố chúng! Ngày 27/12/2012 tại Thủ Dầu Một, nơi bà tố cáo bọn quan chức cộng sản cướp đất của dân, một phiên tòa được lập để xử bà Trần Thị Hài về tội gây mất trật tự xã hội, và gây tụ tập đông người. Phiên tòa không có ai, chỉ có chánh án và 2 vợ chồng Trần Thị Hài, Đỗ Thành Huấn, và tòa tuyên án sơ thẩm bà Trần Thị Hài 9 tháng tù giam – Bài viết của tác giả Bùi Tín thú vị ở chổ, khi ra cửa bà nói với bà con ở ngay cổng tòa án “chín tháng tù như giấc ngủ trưa, ra tù tôi sẽ chiến đấu tiếp”, được biết nay ông chồng đã viết đơn kháng án còn bà vợ thì đang bị giam tại trại giam Bến Lớn.
Họ là nạn nhân, mặc dầu trước đây họ là đảng viên, nhưng ta thông cảm đây không khác gì câu đùa vẫn nói là giao duyên nhằm tướng cướp, cả một đời bị chúng lừa, hiến trọn tuổi xanh cho chúng, nay còn bị chúng giở trò chôm đất thì rõ ràng là đã gặp điếm. Nhưng nơi vợ chồng ông bà Huấn Hài với thái độ dứt khoát, đã biết gặp thằng bựa là nghỉ chơi, nhập cùng anh em biểu tình chống TQ, một công hai việc chuyện nhà chuyện nước. Cái chi tiết tuổi tác của ông bà Huấn Hài, cho thấy ngày tập kết ra Bắc ông cũng chỉ độ mười tuổi như bà Kim Chi, còn bà Hài biểu tình chống TQ giống như Lê Hiếu Đằng.
Nhưng xét kỹ hai thái độ hai bên thấy thực tế thật đối chọi, một đằng ông bà Huấn Hài mở mắt vì bị lừa, rạch ròi phân định trắng đen cởi áo chơi ngay, trả thẻ đảng anh đường anh tôi đường tôi, một đàng Hiếu Đằng-Kim Chi lại là thứ rí rố ta đây con người cộng sản lý tưởng, thứ này trăm voi không được bát nước xáo. Với những người như ông bà Huấn Hài, anh em tù mỗ tôi đã được gặp nhiều trong các trại do công an quản lý, đó là chuyện các anh em hồi chánh mà chúng nhốt với tội danh là ‘đầu hàng địch’. Những anh em này thường có cái thái độ trong ứng xử với bọn chèo khá là cứng, cả trong lời nói không một tí gì nể nang, như anh Trúc hồi chánh trong trận Mậu Thân cùng đội mỗ tôi, nghe anh phạng thẳng mỗi khi nói chuyện cùng chèo mà khoái.
Từng là bạn thân với hồi chánh những ngày trong tù, mỗ tôi hiểu lắm nên xin đừng trách những người như họ, lòng họ đơn thuần cũng như những người yêu nước khác, cái không may là họ bị rơi vào cái dã tâm của cộng sản. Tâm trạng của kẻ bị lừa khi thức tỉnh, phản ứng với kẻ thù lắm lúc nó dữ dội hơn những anh em mình nhiều, nếu có ‘búa’ hay ‘chửi’ xin bạn đập thẳng mấy thằng chóp bu luôn vỗ ngực ta đây cách mạng, ta đây con người vì lý tưởng cộng sản mà thực chất là theo giặc bán nước, lại còn tham lam ăn cướp của cải đất đai người dân.
Cuộc đời bầm dập nhiều, tù tội cũng đã trải, đắng cay vào cuối đời không được sống trên quê nhà vì giặc đỏ còn đó, mà mỗ tôi mong lắm một ngày quê hương sạch loài cộng phỉ, để dân Việt được sống trong ấm no hạnh phúc như xưa. Nên lại càng mong hơn nữa, nhiều bàn tay chung sức gầy nên cuộc đấu tranh lật đổ bọn xã nghĩa độc tài, tay sai Tầu cộng mà giành lại giang sơn gấm vóc, những ai bước chung đường đấu tranh cùng chúng ta đều là quí – Nhưng phải luôn sáng suốt dè chừng những đứa cơ hội, một thời đã là cỏ đuôi chó tiếp tay cộng nô cướp nước.
Việt Nhân (HNPĐ)