Truyện Ngắn & Phóng Sự
CHÂU ĐỐC, 50 NĂM MỘT LẦN VỀ LẠI- Cao Thoại Châu
|
Tượng Phật Châu Đốc. Ảnh : Internet |
Tôi có một thói quen hình thành không biết tự bao giờ trong sự tiêu
xài những thứ mình có. Xài nhanh những món tiền mệnh giá nhò và tiêu chậm “tờ
thời gian” mệnh giá lớn. Cách thứ nhất rõ ràng không mang lại cho tôi hiệu quả
lớn bời tiền dẫu sao cũng là phương tiện giải quyết trong vô số trường hợp. Đã
có lần vì ít tiền tôi phải mua một thứ thuốc nhỏ mắt hàng nội và nó chẳng tác dụng
gì, hỏi người bán thì họ bảo tên thuốc đó nếu là hàng ngoại giá sẽ gấp 3 lần.
Đành vét túi xài vài tờ giấy nhỏ và quả y như người bán nói. Việc bé con, nhưng
nhiều việc không bé con cũng vậy thôi, nếu nhiều tiền tôi đã có thể có vé
máy bay cho những chuyến đi về đường dài tính bằng múi giờ …Buồn vui có khi
cũng chỉ từ cái mệnh giá của tấm vé!
Sau chuyện xài tiền có tính
nhỏ lẻ là chuyện tiêu xài thời gian. Không hiểu sao rất nhiều mệnh giá lớn 5,
10 năm và rất nhiều hơn thế nữa. 10 năm rồi không ra thăm mộ cha mẹ tại nghĩa
trang trong một ngôi chùa lớn cách trung tâm Sài Gòn chỉ hơn mười cây số. 30
năm mới đưa được một nhúm hài cốt của đứa con yểu mệnh về nhà trong khi có thể
nó đã đi thế cho những gì tôi có được hiện nay. 43 năm chưa trở lại Kontum một
thời đã sống không phải là không
êm đềm thú vị dù có một chút đi đày, theo suy nghĩ hồi đó. Một người học trò cũ
sợ thầy nghèo đã mời tôi mọi chi phí anh sẽ lo hết cả, nhưng như thế anh ta chỉ
thay được giấy bạc mệnh giá nhỏ cho tôi, còn mệnh giá lớn thời gian thì hình
như chưa lay chuyển được tảng đá ì trong tôi! Kontum là thành phố xinh xắn dễ
thương trong ký ức tôi vậy mà tửng ấy năm chưa dứt ra để trở lại.
Đã cán mức lớn của thời gian
nên lần này tôi về thăm lại Châu Đốc sau đúng 50 năm rời xa đó?. Thực ra động lực
cụ thể của chuyến về là thiệp mời dự kỷ niệm 10 năm thành lập BV tư nhân của một
học trò cũ, giờ làm giám đốc, gây cho tôi một tò mò về sự thành đạt của cậu bé
ngày nào. Tỉnh nhỏ, một BV đa khoa của tư nhân hoàn toàn không dễ sống nổi, cái
"chết" thực quá dễ dàng bởi nhiều thứ “bệnh”. Chuyện trường tư, lớp dạy
thêm long đong teo tóp thế nào đã cho tôi một “mô hình” để suy nghĩ suốt trên
đường về lại Châu Đốc lần này.
50 năm trước, hồi hộp đến,
bây giờ lòng thanh thản nhìn cảnh vật đổi thay dọc hai bên đường trở về…Lớn
thêm, có nhiều tờ giấy thời gian mệnh giá lớn, qua nhiều cơ cầu giờ mới nhận ra
đường về phải qua quá nhiều những cây cầu, bản thân chúng cũng không còn như
ngày nào, đẹp hơn hiện đại hơn nối nhanh những cái có hai bờ song song mà cách
trở.
Về sau từng ấy năm dâu bể ắt
có nhiều thứ để nhìn, nghe, nói và may mắn làm sao ký ức của tôi lại có khả
năng hoạt động hết công suất, và hiệu quả. Phố sá đổi thay nói làm gì, đó chỉ
là dòng sông tự chảy, dấu vết thị xã ngày xưa giờ chỉ còn lờ mờ và cám ơn ký ức
đã cung cấp những gì nằm trong đó nửa thế kỷ.
|
Tác giả bài viết (nón lá) 50 năm trước. Ảnh : Cựu HS cung cấp |
Khu Nhà Lớn của dòng họ có
công lớn khai phá xứ này, với kiến trúc kiểu Pháp hơn trăm năm như một vòng
thành, giờ bước ra ngoài nhận thân phận một khu phố, có phần không còn nhiều
tính bảo tồn lẽ ra phải có. Đi qua căn nhà đã ở tại đường Quang Trung nhận ra
là nó nhưng hình dáng thì “xiêm áo” khác xưa. Tới một căn nhà khác đã ở trọ, gặp
lại cô học trò ít nói giờ là cô giáo đã nghỉ hưu đơn thân. Dâu bể có ở căn nhà
này, một người ốm yếu ngồi ngoài cửa dửng dưng nhìn khách đi vào, chị của cô
giáo xưa vốn là một phụ nữ khá hoạt bát, giờ thời gian đang phủ một lớp hiu quạnh
trên khuôn mặt. Anh bạn đồng nghiệp lớp đàn anh sành sỏi, người tình nước chảy
thuyền trôi liệu có hình dung ra người xưa trong "sưu tập" của anh ?
Châu Đốc ngày xưa và ngày nay đều nhiều đường phố, nhiều
nhưng đường hẹp và ngắn chính vì thế gợi một kiến trúc đô thị mang dáng cổ ấm
áp thân thuộc mà theo tôi là rất nên giữ, a dua theo mốt thời thượng là xóa dần
dấu chân cha ông thời khai phá, rất uổng
và có lỗi. Nhiều nơi khác, mở rộng, kéo dài đường, giải tỏa nhà cửa làm thay đổi
kiến trúc đô thị thành ra kiểu bắt chước ảo tưởng hiện đại nhìn rất đồng phục
mà lãng phí, có phần kệch cỡm chẳng ra gì. Thành ra về lại lần này, có cảm giác
một người bỏ làng đi xa, quả rất thích thú.
Châu Đốc trong tôi là con người
chứ không phải cảnh vật hay đặc sản. Ngày
ấy, bây giờ, với tôi người Châu Đốc vẫn mang sắc thái của cư dân vùng biên
giới xa “trung tâm” và xa cả với nơi cận kề là bên kia biên giới, phải
chống chọi để sinh tồn theo một ý thức tự lập. Địa chính trị có thể hun đúc nên con người với tính
cách phát sinh tại chỗ do nội tâm bị ma sát với yếu tố bản địa hoang hóa. Xông
xáo, mạo hiểm như người đứng đầu gió để tồn tại. Thành thử lối sống ở đây có một
đặc thù, không Hai Lúa như một số nơi ở ĐBSCL, không láu cá như một số nơi
khác, trái lại nhạy bén, sinh động, hoạt náo, nóng nảy, bộc trục, hơi ngang
tàng kiểu người biên giới phên giậu của một đất nước.
|
Tạo, Kim Né, Hoàng Lan. Tước. Ghế còn trống, bữa ăn chưa bắt đầu. |
Nhưng mà, những địa chỉ trên
mặt đất dù sao cũng chỉ là địa chỉ dễ bị thời gian làm biến dạng đi nhanh. Địa
chỉ trong hồn người là thứ tôi trọng vọng lưu giữ. Và không hiểu do đâu tôi lại
nhớ tên khá chi tiết về các lớp 3B1, 3B2, Tứ D, E, F, G, H ngày ấy. Ngồi ăn, hễ
tôi nhắc đến tên ai là lập tức người bác sĩ đầu bạc liền bấm máy và không lâu
sau người kia có mặt. Nói cho chính xác, nhìn học trò cũ tôi nhận ra đôi nét
còn trên những khuôn mặt ấy, thành ra suốt buổi chiều, quanh bàn tiệc là một cuộc
lồng hình ảnh moi trong ký ức vào những cái tên của người tìm đến. Và cám ơn,
tôi lồng không sai…Cao Hoàng Lan, Đinh Thị Hoa Sứ, Kim Né, Trần Thị Tạo, Phan
Văn Rắc mà tên Rắc vốn chuyển từ tên Tây Jacques qua (?), Châu Hữu Tước, ba cô
gái tên Nguyệt cùng lớp, hỏi thăm Trần Hoa Thắm mới biết đã thành ni cô - một
cách sống cũng thật hay.…
Anh em nhà họ Phạm tôi còn nhớ
từng người- Lượm BĐQ, Giỏi QC, Láng hơi lãng đãng ngay thuở còn đi học. Và nhiều
nữa, đồng nghiệp, học trò…Biết tin đồng nghiệp Phạm Văn Lượm đã mất, học trò
Dương Đạt cũng mất và tất nhiên còn có thể nhiều lá xanh rụng trước lá vàng…và
một vài số phận khác long đong làm rõ thêm điều không ai muốn nghe, là số phận!
Cái chết của Đỗ Thị Lệ Hằng học
giỏi nghe mà không tin nổi số phận lại nghiệt ngã đến vậy.
Giữa mọi người, tôi nhắc ông
hiệu trưởng thời tôi đến. Ông Trịnh Văn Mười Hai, áo quần luôn bằng nylon (sau
tôi hiểu vì sao) và chiếc cà vạt khi nào cũng là nó, màu đỏ. Ông rất khó tính,
ngày trình diện tôi đã bị ông coi giò cẳng và cảnh báo bằng nụ cười của người
đàn anh lớn tuổi dành cho thầy giáo nhí mà hình như dưới mắt ông có gì đó hơi bất
thường! Người đàn anh quan tâm đến đàn em và sống trong một biệt thự nhà nước
nhưng ông nghèo đến mức tôi không ngờ. Bà vợ ông có vấn đề phải nằm viện dài
ngày tại Sài Gòn, một anh bạn nói con ông thi rớt đệ thất ông cho học trường
bán công, khó có hiệu trưởng nào làm được như ông. Một hiệu trưởng không giàu
năng lực nhưng rất thanh liêm! Thật buồn, khoảng năm 1970 khi đi làm chủ khảo kỳ
thi sư phạm ngoài Trung, chiếc máy bay bị rớt mang theo ông!
Vào ngôi trường cũ – Thủ Khoa
Nghĩa - thật hoàn toàn không còn là ngôi trường thuở hàn vi vào ngày tôi đến nhận
nhiệm sở xác xơ cũ kỹ. Nay nó đồ sộ, đẹp và đúng là ngôi trường cho cả thế kỷ
sau. Trước đó, bất ngờ buổi trưa ngồi ăn cạnh một thanh niên trông quá trẻ nào
hay anh đang là hiệu trưởng, và vui đến ngạc nhiên bao nhiêu khi đó lại là con
của bạn đồng nghiệp thân ngày ấy, người đã mất mà tôi đã có ý định đến thăm gia
đình anh trong chuyến về này. Lê Hữu Lịnh người Vĩnh Long, chỉn chu, gọn gàng
và cùng vào trường sĩ quan một lần làm lớn thêm sự đồng cảm nhau. Ghé thắp cho
bạn nén hương, nghe con bạn kể lại về người bố thật khớp với những gì vừa moi
trong ký ức. Huy, đã nghe nơi bàn tiệc 50 % câu chuyện, nửa còn lại giờ hẳn
cháu đã chắp vào để thành người duy nhất sau bố có được câu chuyện về một người
bạn của bố!
Về, hỏi thăm về những cái tên
còn tươi rói trong trí nhớ, nhận thông tin và vui và buồn. Học trò hồi ấy có một
đứa hay tới nhà tôi để…hút thuốc vì có lẽ em ấy cũng biết như thế là không hay
nhưng được ông thầy mặc cho tự quyết định lấy thân! Tôi như vậy đó, điều có lẽ
như lời một người nói trong bàn tiệc là sống “rất tài tử”! Tài tử là gì, tôi
chưa một lần định hướng cho mình theo hướng ấy, thật sự cũng không tự chiều chuộng
mình vô nguyên tắc, chỉ biết cứ sống sao thoải mái như một con người trong vai
trò nào đó mà lương tâm cho phép, và mọi người ai cũng có quyền và bổn phận sống
bằng chính mình, vậy thôi.
Một đêm ngủ lại nơi khách sạn
không phải khách sạn mà bệnh viện cũng không ra bệnh viện. Lầu 4 của BV Nhật
Tân của Châu Hữu Hầu có dãy phòng vừa mới xây xong và tôi là người đầu tiên bước
vào. Khu này dành cho khách xa tới thiết kế như khách sạn với thiết bị khá đầy
đủ. Đêm thật thanh vắng, gió thổi ù ù, một mình một dãy ở tuốt trên cao thấy rờn
rợn bóng ma, nghĩ đây là BV hẳn phải có ai đó ra đi càng làm nỗi sợ ma cố hữu
tăng lên bèn phải cài kín cửa trùm mền kín mít cố ngủ giấc đầu tiên sau 50 năm
trở lại. Cho đến khi nghe gà gáy râm ran mới thấy lòng nhẹ nhõm vui vui thoát
cơn sợ hãi, nhận ra tiếng gà đô thị có một giá trị không nhỏ cho những ai còn gắn
với cái hồn làng quê trong thời đại ngày càng đẩy môi trường thiên nhiên ra xa
gây cho con người một nỗi cô đơn ngày càng dày đặc.
Những dòng cuối dành cho một
người. Lý Cẩm Long cựu học sinh lớp 3B1. Cải tạo về đi kinh tế mới, bỏ về làm
nhiều việc lặt vặt mà giờ 3 con gái tốt nghiệp đại học, có rể là bác sĩ. Long sống
nặng tình, mấy ngày ở đây là mấy ngày đi theo Long làm hai việc, một đi thăm phố
sá, nhà trọ cũ, vòng quanh núi Sam và việc thứ hai là…ghé tiệm nhậu! Châu Đốc
bây giờ sang, quán ăn lớn và món nhậu ngon, lạ mà vào cái thời đến ngày xưa thì
chỉ có…bánh bao và cơm tấm! Châu
Đốc nay không còn nữa hủ tiếu, chào lòng cạnh lò mổ mà hồi ấy cái tính ham ăn
ngon hay đánh thức tôi dậy lần đi trong sương đến ngồi trước tô cháo bốc khói!
Long sống tình cảm, vui vẻ, bạn bè anh nói, khi vợ chết Long có tới mấy tháng bế
quan tỏa cảng, ngày nào cũng tụng kinh cho người đã khuất và ở vậy cho đến bây
giờ. Nhà Long mấy tầng rất nhiều phòng cho thấy cuộc đời không xử bạc với anh.
Rời Châu Đốc, buồn vì số
thông tin về một vài người, buồn và bất lực, vui vì sự trưởng thành của những
người khác. Tôi trở lại với Tân An, nơi sống tới 42 năm với biết bao dâu bể, buồn
chung và buồn riêng xô đẩy nhau mà không có nhiều ấn tượng chi đáng kể…Rời, có
mang theo tấm hình đen trắng chụp năm 1964
do mấy cô gái ngày ấy còn giữ được!
Cám ơn tất cả, đất và người!
Không ngờ nơi này lại cho tôi những thứ rất quan trọng : Ngôi trường đầu tiên
trong nghề, bút danh Cao Thoại Châu dùng trọn một đời và bài thơ đăng báo đầu
tiên Chỗ ngồi của nhà
giáo thời chiến.Có nhiều không? Không biết, nhưng quá đủ!
Cao Thoại Châu
GỬI NHỮNG NGƯỜI VỀ KHÔNG GẶP
Trở về đi lượm lấy thanh xuân
Lượm những gì ngày xưa quên ở lại
Tiếng róc rách thân phà ngày ấy
Người đàn mù đợi khách qua sông
Có phải vì nỗi nhớ thương nguồn
Mà lục bình trôi nhanh như thế
Mà đèn chài khi mờ khi tỏ
Để một ngày tan loãng với thời gian?
Chiếc phà trẻ hơn phà tiền nhiệm
Không còn người nẫu ruột đợi qua sông
Bến không còn ngổn ngang tâm sự
Không cần phụ họa ánh sao đêm!
Trở về như hết một vòng quay
Rất tiếc đã quên không đi bộ
Biết đâu tìm được bóng mình trên hè phố
Và tiếng giày gõ xuống lòng đêm…
Trở về nghe những mất những còn
Dăm bài thơ chưa chọn xong cái tựa
Cả những bài thơ không có chữ
Chỉ là giấy trắng của lòng nhau
Đêm đứng nhìn ra bến sông sâu
Ánh đèn bến đâu có cần sáng quá
Gió bến đâu có cần lạnh thế
Rộn tâm tư thao thức buổi quay về
Châu Đốc đêm 7-3-2014
http://thatsonchaudoc.com/banviet2/CaoThoaiChau/HoiKy/ChauDoc50NamMotLanVeLai.htm
CHÂU ĐỐC, 50 NĂM MỘT LẦN VỀ LẠI- Cao Thoại Châu
|
Tượng Phật Châu Đốc. Ảnh : Internet |
Tôi có một thói quen hình thành không biết tự bao giờ trong sự tiêu
xài những thứ mình có. Xài nhanh những món tiền mệnh giá nhò và tiêu chậm “tờ
thời gian” mệnh giá lớn. Cách thứ nhất rõ ràng không mang lại cho tôi hiệu quả
lớn bời tiền dẫu sao cũng là phương tiện giải quyết trong vô số trường hợp. Đã
có lần vì ít tiền tôi phải mua một thứ thuốc nhỏ mắt hàng nội và nó chẳng tác dụng
gì, hỏi người bán thì họ bảo tên thuốc đó nếu là hàng ngoại giá sẽ gấp 3 lần.
Đành vét túi xài vài tờ giấy nhỏ và quả y như người bán nói. Việc bé con, nhưng
nhiều việc không bé con cũng vậy thôi, nếu nhiều tiền tôi đã có thể có vé
máy bay cho những chuyến đi về đường dài tính bằng múi giờ …Buồn vui có khi
cũng chỉ từ cái mệnh giá của tấm vé!
Sau chuyện xài tiền có tính
nhỏ lẻ là chuyện tiêu xài thời gian. Không hiểu sao rất nhiều mệnh giá lớn 5,
10 năm và rất nhiều hơn thế nữa. 10 năm rồi không ra thăm mộ cha mẹ tại nghĩa
trang trong một ngôi chùa lớn cách trung tâm Sài Gòn chỉ hơn mười cây số. 30
năm mới đưa được một nhúm hài cốt của đứa con yểu mệnh về nhà trong khi có thể
nó đã đi thế cho những gì tôi có được hiện nay. 43 năm chưa trở lại Kontum một
thời đã sống không phải là không
êm đềm thú vị dù có một chút đi đày, theo suy nghĩ hồi đó. Một người học trò cũ
sợ thầy nghèo đã mời tôi mọi chi phí anh sẽ lo hết cả, nhưng như thế anh ta chỉ
thay được giấy bạc mệnh giá nhỏ cho tôi, còn mệnh giá lớn thời gian thì hình
như chưa lay chuyển được tảng đá ì trong tôi! Kontum là thành phố xinh xắn dễ
thương trong ký ức tôi vậy mà tửng ấy năm chưa dứt ra để trở lại.
Đã cán mức lớn của thời gian
nên lần này tôi về thăm lại Châu Đốc sau đúng 50 năm rời xa đó?. Thực ra động lực
cụ thể của chuyến về là thiệp mời dự kỷ niệm 10 năm thành lập BV tư nhân của một
học trò cũ, giờ làm giám đốc, gây cho tôi một tò mò về sự thành đạt của cậu bé
ngày nào. Tỉnh nhỏ, một BV đa khoa của tư nhân hoàn toàn không dễ sống nổi, cái
"chết" thực quá dễ dàng bởi nhiều thứ “bệnh”. Chuyện trường tư, lớp dạy
thêm long đong teo tóp thế nào đã cho tôi một “mô hình” để suy nghĩ suốt trên
đường về lại Châu Đốc lần này.
50 năm trước, hồi hộp đến,
bây giờ lòng thanh thản nhìn cảnh vật đổi thay dọc hai bên đường trở về…Lớn
thêm, có nhiều tờ giấy thời gian mệnh giá lớn, qua nhiều cơ cầu giờ mới nhận ra
đường về phải qua quá nhiều những cây cầu, bản thân chúng cũng không còn như
ngày nào, đẹp hơn hiện đại hơn nối nhanh những cái có hai bờ song song mà cách
trở.
Về sau từng ấy năm dâu bể ắt
có nhiều thứ để nhìn, nghe, nói và may mắn làm sao ký ức của tôi lại có khả
năng hoạt động hết công suất, và hiệu quả. Phố sá đổi thay nói làm gì, đó chỉ
là dòng sông tự chảy, dấu vết thị xã ngày xưa giờ chỉ còn lờ mờ và cám ơn ký ức
đã cung cấp những gì nằm trong đó nửa thế kỷ.
|
Tác giả bài viết (nón lá) 50 năm trước. Ảnh : Cựu HS cung cấp |
Khu Nhà Lớn của dòng họ có
công lớn khai phá xứ này, với kiến trúc kiểu Pháp hơn trăm năm như một vòng
thành, giờ bước ra ngoài nhận thân phận một khu phố, có phần không còn nhiều
tính bảo tồn lẽ ra phải có. Đi qua căn nhà đã ở tại đường Quang Trung nhận ra
là nó nhưng hình dáng thì “xiêm áo” khác xưa. Tới một căn nhà khác đã ở trọ, gặp
lại cô học trò ít nói giờ là cô giáo đã nghỉ hưu đơn thân. Dâu bể có ở căn nhà
này, một người ốm yếu ngồi ngoài cửa dửng dưng nhìn khách đi vào, chị của cô
giáo xưa vốn là một phụ nữ khá hoạt bát, giờ thời gian đang phủ một lớp hiu quạnh
trên khuôn mặt. Anh bạn đồng nghiệp lớp đàn anh sành sỏi, người tình nước chảy
thuyền trôi liệu có hình dung ra người xưa trong "sưu tập" của anh ?
Châu Đốc ngày xưa và ngày nay đều nhiều đường phố, nhiều
nhưng đường hẹp và ngắn chính vì thế gợi một kiến trúc đô thị mang dáng cổ ấm
áp thân thuộc mà theo tôi là rất nên giữ, a dua theo mốt thời thượng là xóa dần
dấu chân cha ông thời khai phá, rất uổng
và có lỗi. Nhiều nơi khác, mở rộng, kéo dài đường, giải tỏa nhà cửa làm thay đổi
kiến trúc đô thị thành ra kiểu bắt chước ảo tưởng hiện đại nhìn rất đồng phục
mà lãng phí, có phần kệch cỡm chẳng ra gì. Thành ra về lại lần này, có cảm giác
một người bỏ làng đi xa, quả rất thích thú.
Châu Đốc trong tôi là con người
chứ không phải cảnh vật hay đặc sản. Ngày
ấy, bây giờ, với tôi người Châu Đốc vẫn mang sắc thái của cư dân vùng biên
giới xa “trung tâm” và xa cả với nơi cận kề là bên kia biên giới, phải
chống chọi để sinh tồn theo một ý thức tự lập. Địa chính trị có thể hun đúc nên con người với tính
cách phát sinh tại chỗ do nội tâm bị ma sát với yếu tố bản địa hoang hóa. Xông
xáo, mạo hiểm như người đứng đầu gió để tồn tại. Thành thử lối sống ở đây có một
đặc thù, không Hai Lúa như một số nơi ở ĐBSCL, không láu cá như một số nơi
khác, trái lại nhạy bén, sinh động, hoạt náo, nóng nảy, bộc trục, hơi ngang
tàng kiểu người biên giới phên giậu của một đất nước.
|
Tạo, Kim Né, Hoàng Lan. Tước. Ghế còn trống, bữa ăn chưa bắt đầu. |
Nhưng mà, những địa chỉ trên
mặt đất dù sao cũng chỉ là địa chỉ dễ bị thời gian làm biến dạng đi nhanh. Địa
chỉ trong hồn người là thứ tôi trọng vọng lưu giữ. Và không hiểu do đâu tôi lại
nhớ tên khá chi tiết về các lớp 3B1, 3B2, Tứ D, E, F, G, H ngày ấy. Ngồi ăn, hễ
tôi nhắc đến tên ai là lập tức người bác sĩ đầu bạc liền bấm máy và không lâu
sau người kia có mặt. Nói cho chính xác, nhìn học trò cũ tôi nhận ra đôi nét
còn trên những khuôn mặt ấy, thành ra suốt buổi chiều, quanh bàn tiệc là một cuộc
lồng hình ảnh moi trong ký ức vào những cái tên của người tìm đến. Và cám ơn,
tôi lồng không sai…Cao Hoàng Lan, Đinh Thị Hoa Sứ, Kim Né, Trần Thị Tạo, Phan
Văn Rắc mà tên Rắc vốn chuyển từ tên Tây Jacques qua (?), Châu Hữu Tước, ba cô
gái tên Nguyệt cùng lớp, hỏi thăm Trần Hoa Thắm mới biết đã thành ni cô - một
cách sống cũng thật hay.…
Anh em nhà họ Phạm tôi còn nhớ
từng người- Lượm BĐQ, Giỏi QC, Láng hơi lãng đãng ngay thuở còn đi học. Và nhiều
nữa, đồng nghiệp, học trò…Biết tin đồng nghiệp Phạm Văn Lượm đã mất, học trò
Dương Đạt cũng mất và tất nhiên còn có thể nhiều lá xanh rụng trước lá vàng…và
một vài số phận khác long đong làm rõ thêm điều không ai muốn nghe, là số phận!
Cái chết của Đỗ Thị Lệ Hằng học
giỏi nghe mà không tin nổi số phận lại nghiệt ngã đến vậy.
Giữa mọi người, tôi nhắc ông
hiệu trưởng thời tôi đến. Ông Trịnh Văn Mười Hai, áo quần luôn bằng nylon (sau
tôi hiểu vì sao) và chiếc cà vạt khi nào cũng là nó, màu đỏ. Ông rất khó tính,
ngày trình diện tôi đã bị ông coi giò cẳng và cảnh báo bằng nụ cười của người
đàn anh lớn tuổi dành cho thầy giáo nhí mà hình như dưới mắt ông có gì đó hơi bất
thường! Người đàn anh quan tâm đến đàn em và sống trong một biệt thự nhà nước
nhưng ông nghèo đến mức tôi không ngờ. Bà vợ ông có vấn đề phải nằm viện dài
ngày tại Sài Gòn, một anh bạn nói con ông thi rớt đệ thất ông cho học trường
bán công, khó có hiệu trưởng nào làm được như ông. Một hiệu trưởng không giàu
năng lực nhưng rất thanh liêm! Thật buồn, khoảng năm 1970 khi đi làm chủ khảo kỳ
thi sư phạm ngoài Trung, chiếc máy bay bị rớt mang theo ông!
Vào ngôi trường cũ – Thủ Khoa
Nghĩa - thật hoàn toàn không còn là ngôi trường thuở hàn vi vào ngày tôi đến nhận
nhiệm sở xác xơ cũ kỹ. Nay nó đồ sộ, đẹp và đúng là ngôi trường cho cả thế kỷ
sau. Trước đó, bất ngờ buổi trưa ngồi ăn cạnh một thanh niên trông quá trẻ nào
hay anh đang là hiệu trưởng, và vui đến ngạc nhiên bao nhiêu khi đó lại là con
của bạn đồng nghiệp thân ngày ấy, người đã mất mà tôi đã có ý định đến thăm gia
đình anh trong chuyến về này. Lê Hữu Lịnh người Vĩnh Long, chỉn chu, gọn gàng
và cùng vào trường sĩ quan một lần làm lớn thêm sự đồng cảm nhau. Ghé thắp cho
bạn nén hương, nghe con bạn kể lại về người bố thật khớp với những gì vừa moi
trong ký ức. Huy, đã nghe nơi bàn tiệc 50 % câu chuyện, nửa còn lại giờ hẳn
cháu đã chắp vào để thành người duy nhất sau bố có được câu chuyện về một người
bạn của bố!
Về, hỏi thăm về những cái tên
còn tươi rói trong trí nhớ, nhận thông tin và vui và buồn. Học trò hồi ấy có một
đứa hay tới nhà tôi để…hút thuốc vì có lẽ em ấy cũng biết như thế là không hay
nhưng được ông thầy mặc cho tự quyết định lấy thân! Tôi như vậy đó, điều có lẽ
như lời một người nói trong bàn tiệc là sống “rất tài tử”! Tài tử là gì, tôi
chưa một lần định hướng cho mình theo hướng ấy, thật sự cũng không tự chiều chuộng
mình vô nguyên tắc, chỉ biết cứ sống sao thoải mái như một con người trong vai
trò nào đó mà lương tâm cho phép, và mọi người ai cũng có quyền và bổn phận sống
bằng chính mình, vậy thôi.
Một đêm ngủ lại nơi khách sạn
không phải khách sạn mà bệnh viện cũng không ra bệnh viện. Lầu 4 của BV Nhật
Tân của Châu Hữu Hầu có dãy phòng vừa mới xây xong và tôi là người đầu tiên bước
vào. Khu này dành cho khách xa tới thiết kế như khách sạn với thiết bị khá đầy
đủ. Đêm thật thanh vắng, gió thổi ù ù, một mình một dãy ở tuốt trên cao thấy rờn
rợn bóng ma, nghĩ đây là BV hẳn phải có ai đó ra đi càng làm nỗi sợ ma cố hữu
tăng lên bèn phải cài kín cửa trùm mền kín mít cố ngủ giấc đầu tiên sau 50 năm
trở lại. Cho đến khi nghe gà gáy râm ran mới thấy lòng nhẹ nhõm vui vui thoát
cơn sợ hãi, nhận ra tiếng gà đô thị có một giá trị không nhỏ cho những ai còn gắn
với cái hồn làng quê trong thời đại ngày càng đẩy môi trường thiên nhiên ra xa
gây cho con người một nỗi cô đơn ngày càng dày đặc.
Những dòng cuối dành cho một
người. Lý Cẩm Long cựu học sinh lớp 3B1. Cải tạo về đi kinh tế mới, bỏ về làm
nhiều việc lặt vặt mà giờ 3 con gái tốt nghiệp đại học, có rể là bác sĩ. Long sống
nặng tình, mấy ngày ở đây là mấy ngày đi theo Long làm hai việc, một đi thăm phố
sá, nhà trọ cũ, vòng quanh núi Sam và việc thứ hai là…ghé tiệm nhậu! Châu Đốc
bây giờ sang, quán ăn lớn và món nhậu ngon, lạ mà vào cái thời đến ngày xưa thì
chỉ có…bánh bao và cơm tấm! Châu
Đốc nay không còn nữa hủ tiếu, chào lòng cạnh lò mổ mà hồi ấy cái tính ham ăn
ngon hay đánh thức tôi dậy lần đi trong sương đến ngồi trước tô cháo bốc khói!
Long sống tình cảm, vui vẻ, bạn bè anh nói, khi vợ chết Long có tới mấy tháng bế
quan tỏa cảng, ngày nào cũng tụng kinh cho người đã khuất và ở vậy cho đến bây
giờ. Nhà Long mấy tầng rất nhiều phòng cho thấy cuộc đời không xử bạc với anh.
Rời Châu Đốc, buồn vì số
thông tin về một vài người, buồn và bất lực, vui vì sự trưởng thành của những
người khác. Tôi trở lại với Tân An, nơi sống tới 42 năm với biết bao dâu bể, buồn
chung và buồn riêng xô đẩy nhau mà không có nhiều ấn tượng chi đáng kể…Rời, có
mang theo tấm hình đen trắng chụp năm 1964
do mấy cô gái ngày ấy còn giữ được!
Cám ơn tất cả, đất và người!
Không ngờ nơi này lại cho tôi những thứ rất quan trọng : Ngôi trường đầu tiên
trong nghề, bút danh Cao Thoại Châu dùng trọn một đời và bài thơ đăng báo đầu
tiên Chỗ ngồi của nhà
giáo thời chiến.Có nhiều không? Không biết, nhưng quá đủ!
Cao Thoại Châu
GỬI NHỮNG NGƯỜI VỀ KHÔNG GẶP
Trở về đi lượm lấy thanh xuân
Lượm những gì ngày xưa quên ở lại
Tiếng róc rách thân phà ngày ấy
Người đàn mù đợi khách qua sông
Có phải vì nỗi nhớ thương nguồn
Mà lục bình trôi nhanh như thế
Mà đèn chài khi mờ khi tỏ
Để một ngày tan loãng với thời gian?
Chiếc phà trẻ hơn phà tiền nhiệm
Không còn người nẫu ruột đợi qua sông
Bến không còn ngổn ngang tâm sự
Không cần phụ họa ánh sao đêm!
Trở về như hết một vòng quay
Rất tiếc đã quên không đi bộ
Biết đâu tìm được bóng mình trên hè phố
Và tiếng giày gõ xuống lòng đêm…
Trở về nghe những mất những còn
Dăm bài thơ chưa chọn xong cái tựa
Cả những bài thơ không có chữ
Chỉ là giấy trắng của lòng nhau
Đêm đứng nhìn ra bến sông sâu
Ánh đèn bến đâu có cần sáng quá
Gió bến đâu có cần lạnh thế
Rộn tâm tư thao thức buổi quay về
Châu Đốc đêm 7-3-2014
http://thatsonchaudoc.com/banviet2/CaoThoaiChau/HoiKy/ChauDoc50NamMotLanVeLai.htm