Kinh Đời
CHỈ ĐÀN ÔNG BIẾT VỚI NHAU.
Trời trở gió, sóng to hơn mọi ngày, bãi biển vắng tanh. Nó bước xuống mép nước, những ngọn sóng trắng xóa dập vào đôi chân săn chắc của nó, làm nước biển bắn lên bộ ngực nở nang so với cái tuổi 14. Nó cúi người, vục nước vã lên đầu, lên vai. Đó là việc bắt buộc phải làm trước khi bơi để chống bị cảm mà bố nó đã dạy. Nhưng hôm nay, nó cũng chỉ vục qua loa theo thói quen. Nó muốn nhanh chóng hòa mình vào nước biển mát rượi, để bớt đi cái cảm giác ấm ức, bức bối trong lòng.
Khi nước ngang ngực, nó nhoài người, vươn tay bơi. Nó bơi giỏi, được bố dạy bơi từ khi 6 tuổi. Khi nó vừa biết bơi, bố nó đã dạy cách cứu người đuối nước sao cho an toàn. Lúc đó nó vẫn không hiểu vì sao bố nó lại sớm dạy một đứa trẻ vừa biết bơi cách cứu người đuối nước. Đến khi lớn, nó mới hiểu, bố nó biết việc cứu người đuối nước là rất nguy hiểm, nhất là với người non trẻ, không có kinh nghiệm. Mà với tư cách đàn ông, bố nó lại không thể dạy con trai là vì có thể nguy hiểm, nên nếu thấy người đuối nước thì đừng nhảy xuống cứu.
Càng bơi ra xa, nước càng mát, nó thấy dễ chịu hơn. Từ ngày mẹ nó bỏ đi, lúc nó 8 tuổi, bố nó gà trống nuôi con, làm lụng vất vả, chăm chút cho nó, trò chuyện với nó như hai người bạn. Thế rồi bố nó đi bước nữa, nó gọi vợ hai của bố nó là dì. Dì sinh được một em trai. Từ lúc đó, nó thấy bố dường như không còn quan tâm đến nó nữa. Đi làm về là bố lại lo cơm nước cho cả nhà. Vì dì nó rất yếu sau khi sinh, lại không đủ sữa cho em, phải nuôi bộ. Bố phải hàng ngày nấu cháo chân giò cho dì, rồi pha sữa cho em nó, rồi giặt tã, phơi phóng... Hai bố con giờ chẳng có mấy khi trò chuyện. Thấy nó học khá, lại tự giác học, bố nó cũng không còn giục giã nhiều chuyện học hành của nó như trước đây. Mặc dù dì là người tốt, thương yêu nó, thường xuyên động viên, hướng dẫn nó học tập, vậy mà đôi khi nó muốn có điểm xấu, để được thấy bố phải lo lắng, quan tâm tới nó nhiều hơn. Đến tận đợt này, cả nhà được đi nghỉ mát ở biển theo tiêu chuẩn của cơ quan bố, mà bố nó vẫn bận rộn với việc chăm sóc dì và em, chưa lần nào cùng nó bơi ra biển như trước đây. Hình như bố không yêu nó nữa….
Nước biển đã lạnh hơn, nó dừng bơi. Trên trời, mây đen kịt từ lúc nào. Trời bắt đầu mưa. Nó ngoảnh lại nhìn bờ. Xa thế nhỉ?. Mải nghĩ, nó đã bơi quá xa so với mọi ngày. Vào bờ thôi, nó tự nhủ và quay đầu bơi vào bờ.
Mưa tầm tã, sóng nhồi dập dềnh, một mình trên biển mênh mông, nó bỗng thấy sợ, tay chân nó bất giác guồng nước nhanh hơn. Nó thấy cần thở nhiều hơn. Mưa to, những cái ô xanh đỏ cắm ở bãi cát nhìn không còn rõ nữa. Lần đầu tiên, nó sợ rằng không thể bơi vào tới bờ, dù trước đây, nó luôn tin vào khả năng bơi lội của mình. Rồi một lần ngoi lên thở, nó bị sặc nước do sóng lớn. Nước ộc vào miệng, vào mũi, ngược lên xoang, làm nó buốt đến tận trán. Nó thấy mệt, cảm thấy như không đủ sức để bơi tiếp. Nó chưa đủ trải nghiệm để hiểu một điều là cần giữ bình tĩnh, vì nếu tinh thần đã hoảng loạn thì thể lực cũng tiêu tan. Nó cũng không đủ lớn để nhận ra tình huống nguy hiểm mà nó rơi vào.. Nó đã bơi vào khu vực có dòng chảy nguy hiểm, nó đang bị dòng nước biển cuốn ra xa.
Sóng ngày càng lớn, nó bị sặc nhiều hơn. Mặc dù đã cố sức bơi, nhưng khi được sóng nâng lên, nó nhìn thấy bờ cát với những cái ô xanh đỏ như ngày càng xa. Chưa bao giờ nó mệt như vậy. Cứ mỗi lần cố nhô lên để thở, nó lại bị sóng đánh sộc vào mũi. Nó thực sự hoảng hốt. Nó đuối sức nhanh chóng…
Rồi nó biết, nó sẽ không thể bơi vào tới bờ…. Nó muốn buông xuôi …
Nó muốn được nói với bố rằng nó yêu bố, điều mà nó chưa bao giờ làm, điều mà ngày thường, với tư cách một người đàn ông, nó cảm thấy không thể nói như vậy với bố. Nó thấy ân hận về thái độ của nó đối với bố những ngày gần đây….
…………………………………………
Chợt nó nghe như có tiếng bố văng vẳng:
- Cố lên con, có bố đây !
Bừng lên, nó nhìn về phía tiếng gọi. Bố đang bơi về phía nó, những cái khoát tay gấp gáp, nước bắn tung tóe do chân đạp nước phía sau.
- Bố … !, Nước ộc vào miệng làm nó nói không đủ câu.
- Bình tĩnh con!, Giọng hổn hển, có vẻ ông đã mệt khi phải bơi nhanh một đoạn dài từ bờ ra….
Thấy trời mưa to mà con trai chưa về, ông vội ra biển tìm. Bãi biển vắng tanh, sóng ầm ào. Qua làn mưa, ông nhìn thấy có người chấp chới bơi trong sóng lớn, đúng nơi dòng chảy nguy hiểm kéo ra xa. Mưa to, không thể nhìn rõ, nhưng ông cảm thấy, ông biết, đó là con trai ông. Với kinh nghiệm của người từng trải, ông biết rằng con ông đang trong tình thế nguy hiểm, rằng ông không có nhiều thời gian để cứu con. Không kịp tìm người hỗ trợ hoặc phao cứu sinh, ông vội lao mình xuống biển ….
- Con mệt quá ! Con sợ không bơi vào được…. Chưa hết câu, nước biển mặn chát lại ộc vào miệng mũi nó.
- Bố sẽ luôn bên cạnh con, con mà không vào được thì bố cũng không lên bờ được đâu ! Cố lên con ! Ông hổn hển.
- Bơi theo bố, vòng ra đằng kia rồi vào, đừng hướng thẳng vào bờ, chỗ đó có dòng cuốn ra xa đấy.
Bình tĩnh lại, nó đã hiểu vì sao dù đã rất cố bơi vào mà nó lại thấy ngày càng xa bờ. Nó sải tay bơi theo bố
- Con chuyển bơi ếch đi, sau mỗi nhịp bơi lại thả lỏng người nghỉ, như bố dạy ngày xưa ấy …
Nó đã bình tĩnh trở lại, làm theo lời bố, nhịp nhàng khoát tay, nó thấy đỡ mệt hẳn.
Thoát ra khỏi dòng nước dữ, được một lúc, nó chợt thấy bố bơi bị tụt lại phía sau. Ngoảnh lại, nó thấy bố bơi nghiêng, cái đầu cố ngóc cao để không bị sóng làm sặc, mặt tái mét, đôi mắt đỏ quạch vì nước vào. Nó nhận ra, bố bị chuột rút. Thấy nó dừng lại, bố cố lấy hơi nói
- Con bơi vào bờ trước đi, bố vào sau.
- Không, hai bố con mình sẽ vào cùng. Nó nói giọng dứt khoát và nhẹ nhàng bơi bên cạnh dìu bố.
Mưa tạnh cũng nhanh như khi cơn mưa đến, sóng cũng giảm đi.
Vào đến bờ, sau một lúc nằm ngửa trên bãi cát để thở, hai bố con khoác vai nhau về khách sạn. Gần về đến nơi, bố nói:
- Con này, chuyện vừa rồi có lẽ ta không nên nói với dì, chỉ đàn ông mình với nhau biết thôi.
Nó ngước sang nhìn bố, lần đầu tiên nó để ý thấy những nếp nhăn trên trán ông, phía dưới mái tóc đã điểm bạc.
- Vâng ạ, con cũng thấy nên như thế. Chỉ đàn ông với nhau biết thôi.
Đến cổng khách sạn, nó đứng lại.
- Bố ơi, từ giờ con gọi dì là mẹ nhé?
Bố nhìn nó mỉm cười. Ông muốn ôm lấy con trai, ghì đầu nó vào ngực mình, hôn lên đỉnh đầu nó như ông vẫn làm trước đây, nhưng không được. Từ lúc nào, nó đã cao gần bằng ông.
Phạm Trần Oánh
Rosie chuyen
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
- "Con người và tư tưởng thời bao cấp" - by Vương Trí Nhàn / Trần Văn Giang (ghi lại).
CHỈ ĐÀN ÔNG BIẾT VỚI NHAU.
Trời trở gió, sóng to hơn mọi ngày, bãi biển vắng tanh. Nó bước xuống mép nước, những ngọn sóng trắng xóa dập vào đôi chân săn chắc của nó, làm nước biển bắn lên bộ ngực nở nang so với cái tuổi 14. Nó cúi người, vục nước vã lên đầu, lên vai. Đó là việc bắt buộc phải làm trước khi bơi để chống bị cảm mà bố nó đã dạy. Nhưng hôm nay, nó cũng chỉ vục qua loa theo thói quen. Nó muốn nhanh chóng hòa mình vào nước biển mát rượi, để bớt đi cái cảm giác ấm ức, bức bối trong lòng.
Khi nước ngang ngực, nó nhoài người, vươn tay bơi. Nó bơi giỏi, được bố dạy bơi từ khi 6 tuổi. Khi nó vừa biết bơi, bố nó đã dạy cách cứu người đuối nước sao cho an toàn. Lúc đó nó vẫn không hiểu vì sao bố nó lại sớm dạy một đứa trẻ vừa biết bơi cách cứu người đuối nước. Đến khi lớn, nó mới hiểu, bố nó biết việc cứu người đuối nước là rất nguy hiểm, nhất là với người non trẻ, không có kinh nghiệm. Mà với tư cách đàn ông, bố nó lại không thể dạy con trai là vì có thể nguy hiểm, nên nếu thấy người đuối nước thì đừng nhảy xuống cứu.
Càng bơi ra xa, nước càng mát, nó thấy dễ chịu hơn. Từ ngày mẹ nó bỏ đi, lúc nó 8 tuổi, bố nó gà trống nuôi con, làm lụng vất vả, chăm chút cho nó, trò chuyện với nó như hai người bạn. Thế rồi bố nó đi bước nữa, nó gọi vợ hai của bố nó là dì. Dì sinh được một em trai. Từ lúc đó, nó thấy bố dường như không còn quan tâm đến nó nữa. Đi làm về là bố lại lo cơm nước cho cả nhà. Vì dì nó rất yếu sau khi sinh, lại không đủ sữa cho em, phải nuôi bộ. Bố phải hàng ngày nấu cháo chân giò cho dì, rồi pha sữa cho em nó, rồi giặt tã, phơi phóng... Hai bố con giờ chẳng có mấy khi trò chuyện. Thấy nó học khá, lại tự giác học, bố nó cũng không còn giục giã nhiều chuyện học hành của nó như trước đây. Mặc dù dì là người tốt, thương yêu nó, thường xuyên động viên, hướng dẫn nó học tập, vậy mà đôi khi nó muốn có điểm xấu, để được thấy bố phải lo lắng, quan tâm tới nó nhiều hơn. Đến tận đợt này, cả nhà được đi nghỉ mát ở biển theo tiêu chuẩn của cơ quan bố, mà bố nó vẫn bận rộn với việc chăm sóc dì và em, chưa lần nào cùng nó bơi ra biển như trước đây. Hình như bố không yêu nó nữa….
Nước biển đã lạnh hơn, nó dừng bơi. Trên trời, mây đen kịt từ lúc nào. Trời bắt đầu mưa. Nó ngoảnh lại nhìn bờ. Xa thế nhỉ?. Mải nghĩ, nó đã bơi quá xa so với mọi ngày. Vào bờ thôi, nó tự nhủ và quay đầu bơi vào bờ.
Mưa tầm tã, sóng nhồi dập dềnh, một mình trên biển mênh mông, nó bỗng thấy sợ, tay chân nó bất giác guồng nước nhanh hơn. Nó thấy cần thở nhiều hơn. Mưa to, những cái ô xanh đỏ cắm ở bãi cát nhìn không còn rõ nữa. Lần đầu tiên, nó sợ rằng không thể bơi vào tới bờ, dù trước đây, nó luôn tin vào khả năng bơi lội của mình. Rồi một lần ngoi lên thở, nó bị sặc nước do sóng lớn. Nước ộc vào miệng, vào mũi, ngược lên xoang, làm nó buốt đến tận trán. Nó thấy mệt, cảm thấy như không đủ sức để bơi tiếp. Nó chưa đủ trải nghiệm để hiểu một điều là cần giữ bình tĩnh, vì nếu tinh thần đã hoảng loạn thì thể lực cũng tiêu tan. Nó cũng không đủ lớn để nhận ra tình huống nguy hiểm mà nó rơi vào.. Nó đã bơi vào khu vực có dòng chảy nguy hiểm, nó đang bị dòng nước biển cuốn ra xa.
Sóng ngày càng lớn, nó bị sặc nhiều hơn. Mặc dù đã cố sức bơi, nhưng khi được sóng nâng lên, nó nhìn thấy bờ cát với những cái ô xanh đỏ như ngày càng xa. Chưa bao giờ nó mệt như vậy. Cứ mỗi lần cố nhô lên để thở, nó lại bị sóng đánh sộc vào mũi. Nó thực sự hoảng hốt. Nó đuối sức nhanh chóng…
Rồi nó biết, nó sẽ không thể bơi vào tới bờ…. Nó muốn buông xuôi …
Nó muốn được nói với bố rằng nó yêu bố, điều mà nó chưa bao giờ làm, điều mà ngày thường, với tư cách một người đàn ông, nó cảm thấy không thể nói như vậy với bố. Nó thấy ân hận về thái độ của nó đối với bố những ngày gần đây….
…………………………………………
Chợt nó nghe như có tiếng bố văng vẳng:
- Cố lên con, có bố đây !
Bừng lên, nó nhìn về phía tiếng gọi. Bố đang bơi về phía nó, những cái khoát tay gấp gáp, nước bắn tung tóe do chân đạp nước phía sau.
- Bố … !, Nước ộc vào miệng làm nó nói không đủ câu.
- Bình tĩnh con!, Giọng hổn hển, có vẻ ông đã mệt khi phải bơi nhanh một đoạn dài từ bờ ra….
Thấy trời mưa to mà con trai chưa về, ông vội ra biển tìm. Bãi biển vắng tanh, sóng ầm ào. Qua làn mưa, ông nhìn thấy có người chấp chới bơi trong sóng lớn, đúng nơi dòng chảy nguy hiểm kéo ra xa. Mưa to, không thể nhìn rõ, nhưng ông cảm thấy, ông biết, đó là con trai ông. Với kinh nghiệm của người từng trải, ông biết rằng con ông đang trong tình thế nguy hiểm, rằng ông không có nhiều thời gian để cứu con. Không kịp tìm người hỗ trợ hoặc phao cứu sinh, ông vội lao mình xuống biển ….
- Con mệt quá ! Con sợ không bơi vào được…. Chưa hết câu, nước biển mặn chát lại ộc vào miệng mũi nó.
- Bố sẽ luôn bên cạnh con, con mà không vào được thì bố cũng không lên bờ được đâu ! Cố lên con ! Ông hổn hển.
- Bơi theo bố, vòng ra đằng kia rồi vào, đừng hướng thẳng vào bờ, chỗ đó có dòng cuốn ra xa đấy.
Bình tĩnh lại, nó đã hiểu vì sao dù đã rất cố bơi vào mà nó lại thấy ngày càng xa bờ. Nó sải tay bơi theo bố
- Con chuyển bơi ếch đi, sau mỗi nhịp bơi lại thả lỏng người nghỉ, như bố dạy ngày xưa ấy …
Nó đã bình tĩnh trở lại, làm theo lời bố, nhịp nhàng khoát tay, nó thấy đỡ mệt hẳn.
Thoát ra khỏi dòng nước dữ, được một lúc, nó chợt thấy bố bơi bị tụt lại phía sau. Ngoảnh lại, nó thấy bố bơi nghiêng, cái đầu cố ngóc cao để không bị sóng làm sặc, mặt tái mét, đôi mắt đỏ quạch vì nước vào. Nó nhận ra, bố bị chuột rút. Thấy nó dừng lại, bố cố lấy hơi nói
- Con bơi vào bờ trước đi, bố vào sau.
- Không, hai bố con mình sẽ vào cùng. Nó nói giọng dứt khoát và nhẹ nhàng bơi bên cạnh dìu bố.
Mưa tạnh cũng nhanh như khi cơn mưa đến, sóng cũng giảm đi.
Vào đến bờ, sau một lúc nằm ngửa trên bãi cát để thở, hai bố con khoác vai nhau về khách sạn. Gần về đến nơi, bố nói:
- Con này, chuyện vừa rồi có lẽ ta không nên nói với dì, chỉ đàn ông mình với nhau biết thôi.
Nó ngước sang nhìn bố, lần đầu tiên nó để ý thấy những nếp nhăn trên trán ông, phía dưới mái tóc đã điểm bạc.
- Vâng ạ, con cũng thấy nên như thế. Chỉ đàn ông với nhau biết thôi.
Đến cổng khách sạn, nó đứng lại.
- Bố ơi, từ giờ con gọi dì là mẹ nhé?
Bố nhìn nó mỉm cười. Ông muốn ôm lấy con trai, ghì đầu nó vào ngực mình, hôn lên đỉnh đầu nó như ông vẫn làm trước đây, nhưng không được. Từ lúc nào, nó đã cao gần bằng ông.
Phạm Trần Oánh
Rosie chuyen