Kinh Đời
CHUÔNG VỌNG ĐÊM TRƯỜNG
Chiều ngày hai mươi ba tháng Chạp năm Giáp Thân, thằng Cầu lấm la lấm lét thập thò trước sân nhà thằng Kính, vào không dám vào mà đi cũng chẳng dám đi. Anh Tư của thằng Kính từ đồng về nhà tình cờ bắt gặp, túm ngay cổ áo nó, gằn giọng:
Chiều
ngày hai mươi ba tháng Chạp năm Giáp Thân, thằng Cầu lấm la lấm lét
thập thò trước sân nhà thằng Kính, vào không dám vào mà đi cũng chẳng
dám đi. Anh Tư của thằng Kính từ đồng về nhà tình cờ bắt gặp, túm ngay
cổ áo nó, gằn giọng:
- Rình mò cái gì ở đây hở mày?
Xanh như tàu lá chuối non, thằng Cầu ấp a ấp úng:
- Em… em tìm… thằng Kính… Đâu có rình gì?
- Tìm nó, sao không kêu lên?
- Em… sợ bị… má anh la. Má anh không cho thằng Kính chơi với em… nhưng mà… em nhớ nó quá trời!
Anh Tư cười, buông bàn tay hộ pháp ra:
- Tội nghiệp ghê hén. Ai biểu mày ưa ăn cắp vặt, rủ rê bày vẽ cho thằng em tao chôm chỉa của hàng xóm, nên má tao mới cấm cản.
- Em tu rồi mà!
Bật cười, xoa đầu tóc thằng Cầu cho rối bời lên, anh Tư nói:
-
Tu rồi hả? Mày mà tu rồi thì cả xóm này đêm ngủ khỏi cần đóng cửa cài
then làm gì! Thôi được rồi, nếu mày đã biết ăn năn tu sửa thì không ai
ngăn cản gì nữa đâu. Đứng đây chờ tao, tao vô nhà kêu thằng Kính ra cho!
… Đứng chờ chừng năm phút, từ trong nhà thằng Kính lấm la lấm lét chạy ra. Thằng Cầu mừng rỡ, túm tay thằng bạn chí cốt nói:
- Có chuyện quan trọng cần bàn với mày, nói ở đây luôn nhé?
Thằng Kính đảo mắt nhìn quanh dò xét, gật đầu:
- Nói luôn đi. Chuyện gì vậy?
Hạ giọng xuống, mặt mày lộ vẻ nghiêm trọng, thằng Cầu nói:
-
Ba tao bệnh nặng quá, ho suốt ngày đêm, chiều hôm kia ho ra cả một cục
máu thấy bắt ghê. Còn anh Hai tao thì… nằm liệt luôn trên giường từ ngày
quyết tâm cai nghiện xì ke ma tuý, giờ đang ngáp ngáp gần tiêu luôn
rồi… Vậy mà nhà không có một xu cạo gió, chị Ba Hân bồ anh Hai có giúp
ít tiền nhưng chỉ như gió vào gà trống thôi!
- Gió vào nhà trống. Chớ gà trống gì? Nhà trống, hiểu chưa?
- Vậy hả? Ờ… ờ… gió vào nhà trống. Bây giờ mày giúp tao đi!
- Giúp mày hả? Giúp đi chôm chỉa như mọi lần hả?
- Suỵt… nói nhỏ nhỏ. Giúp tao một lần này nữa thôi. Xong vụ này rồi, tao hứa với mày, thề độc với mày là tao tu luôn!
- Trời trời… má tao đã hăm rồi, anh Tư tao cũng dọa rồi, vậy mà mày không sợ, bây giờ còn rủ tao đi chôm chỉa nữa sao?
- Nhưng mà… tao không rủ mày đi chôm chỉa đồ nhà hàng xóm đâu, cũng không "chà đồ nhôm, chôm đồ nhà" như mấy bữa…
- Vậy chớ chôm chỉa ở đâu?
- Ở chùa.
- Ở chùa? - Thằng Kính trợn mắt ếch-Vô chùa ăn trộm hả?
- Không còn chỗ nào khác. Tao nghiên cứu kỹ rồi. chỉ còn cửa đó là ngon ăn thôi, rất dễ dàng thò tay bốc lủm!
- Dễ dàng hả? Dễ dàng thì mày đi một mình đi, rủ thêm tao làm gì?
- Không, ý tao muốn nói… dễ dàng khi có hai đứa cùng làm. Có một mình tao thì vô cùng khó khăn gian khổ…
- Nhưng mà… mày tính ăn trộm chùa nào? Chùa thầy Thiện Giác ở mé sông, hay là chùa của sư bà Diệu Linh?
- À ừm… hai cái chùa đó có nuôi chó, nuôi ngỗng, sư thầy ở trỏng rất đông, rất khó xâm nhập, rất dễ lộ tẩy…
- Chớ mày định vào chùa nào nữa? Xã mình có hai cái chùa đó chớ mấy? Bộ mày tính… mày tính… qua bên kia sông hả?
- Đúng rồi. Qua bên kia sông. Chùa Linh Thứu đó mà!
-
Ôi mẹ ơi… không được đâu. Hết chỗ chơi lại nhè ngay cái chùa của sư
Kiến Tánh… coi chừng bị hộ pháp long thần vặn cho quẹo cổ, bẻ cho quặt
cẳng què giò đó!
- Tầm bậy. Long thần hộ pháp chốn thiền môn đâu có ác vậy!?
-
Bộ mày không nghe người ta đồn ầm lên về những điều linh thiêng ở chùa
này sao? Mới tháng trước có thằng ăn trộm vào chùa lúc nửa đêm, sư thầy
ngủ say không biết gì nữa, nó lẻn lên chánh điện, không bợ gì quý báu,
lại bợ nguyên một chồng kinh đến mười cuốn dầy cộm khổ lớn, rồi cứ đi
lòng vòng quanh chánh điện từ khuya cho tới mờ sáng, đến giờ sư thầy
công phu thì bị phát giác. Hỏi mày, ai dắt thằng đó đi vậy?
-
Tao có nghe kể chuyện này rồi, chỉ là đồn đại thôi, làm gì có chuyện
hoang đường thần thoại đó mà mày tin? Chẳng qua vì… chùa quá rộng, mà
chỉ có một mình sư thầy với bà già nấu bếp, coi ngó không xuể nên sư
thầy mới phao tin lên để hù ma nhát khỉ mấy thằng nào yếu bóng vía đó
mà!
- Ờ hén, mày nói cũng có lý. Chắc là tin đồn xạo rồi. Nhưng mà, mày định vào chùa Linh Thứu để chôm chỉa thứ gì?
-
Chậu cảnh. Nhiều lắm, toàn là chậu cảnh quý hếm, đẹp cực kỳ, và rất đắt
tiền, lại để ở ngoài sân rất dễ lấy. Chỉ cần một đứa nhảy vào trong,
bưng ra hàng rào, chuyền cho đứa đứng ngoài ôm mà chạy đi giấu. Sau đó
quay lại làm tiếp chậu thứ hai, ba…
-
Tao… tao nghe mày nói sao dễ dàng trơn tru quá. Thôi được, bây giờ tao
giao ước trước với mày, tao chỉ giúp mày di chuyển chậu cảnh đi giấu
thôi. Còn chuyện đem đi bán là chuyện của mày, tao không biết tới, có gì
mày không được khai tên tao ra…
- Được, tao hứa. Tao chỉ cần mày giúp một tay nhiêu đó thôi.
- Tao sẽ vào trong cùng mày cho vui, đỡ sợ. Đồng ý không?
- Tuyệt cú mèo. Mày đúng là bạn tốt của tao. Vậy thì… tối nay hẹn gặp nhau ở ngoài sân banh, lúc 10 giờ, được không?
- Được. Nhưng mà… mày đã thăm dò tình hình trong chùa chưa?
-
Rồi. Hồi hôm kia tao có vào chùa chơi, giả bộ xin cơm ăn, thấy chùa
cũng chỉ có hai người, sư thầy trụ trì và bà già nấu bếp dì ruột của
thầy. Tao đã nhắm trước mấy chậu hoa sứ, xương rồng đang trổ hoa rồi,
hỏi giá ở gian hàng hoa Tết của lão Tộ dưới thị trấn luôn rồi, lão chịu
mua ngay với giá cao…
- Vậy thì xong. Mày về đi, tối gặp lại!
Thằng
Cầu mừng rỡ, tung tăng bước về nhà, trong đầu nó đang tính toán sẵn
chuyện mang tiền về cho cha, cho anh nó trị bệnh để kịp khỏe mạnh mà đón
năm mới…
…
Khuya. Tối đen như mực. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng lá khô xào
xạc trong gió lùa từng cơn qua vườn cây chốn già lam thanh tịnh. Hai
thằng nhóc ngồi bên nhau ngoài hàng rào râm bụt um tùm, nín thở ngó nhau
hội ý qua ánh sáng mập mờ của ngọn đèn từ trong điện Quán Thế Âm chiếu
hắt ra yếu ớt. Cả hai đứa đều không lộ vẻ sợ sệt mà còn hứng thú ra
phết, chúng cảm thấy như mình đang được đóng phim trinh thám, hay kinh
dị nghẹt thở. Thằng Cầu hỏi thật nhỏ bên tai bạn đồng sự:
- Tao leo tường nhảy vào, mày ở ngoài chờ nghen?
- Ờ. Tường cao quá, chỉ có thể leo lên để vào trong vườn một đứa thôi. Tao sẽ làm thang cho mày trèo. Nghe rõ chưa?
- Nhưng vào một mình thì sao tao chuyển chậu qua bức tường này cho mày được?
- Mình không đem dây thừng theo, ngu quá. Nhổ lấy cây, bỏ lại chậu thôi…
- Lỡ chết cây thì bán ai mua cho?
-
Không chết đâu. Mày bứng lấy cả đất quăng ra ngoài này cho tao gom lại,
rồi hai đứa ôm hết mà về, tìm miếng đất sau nhà mày chôn đỡ xuống, tưới
nước nhiều vào, rồi từ từ tính chuyện đem đi bán cho lão Tộ. Làm vậy
mới ổn, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi. Tao phục mày sát đất luôn. Mày đúng là Khổng Minh giúp Lưu Bị, không có mày tao chẳng làm nên đại sự gì!
- Khổng Minh với Lưu Bị đâu có đi ăn trộm của chùa mà mày ví von, đồ ngốc?
Hai
thằng nhóc cười khúc khích, bắt tay nhau thật chặt. Thằng Kính bước lại
đứng sát tường rong rêu, khum lưng lại, lấy gồng, dồn sức xuống hai
chân cho trụ vững, để thằng bạn đồng sự nhảy phóc lên, bám tường mà trèo
lên. Im ắng đến lạ thường. Đưa mắt nhìn xuyên qua bóng tối mịt mờ quanh
vườn, thằng Cầu hít một hơi thật sâu, rồi nhảy xuống vườn bên trong
chùa nghe cái "phịch". Nó vừa mới lồm cồm đứng dậy, bỗng một luồng sáng
của đèn pin chiếu thẳng vào mặt nó. Toàn thân bủn rủn, thằng Cầu cảm
thấy như đất vừa lún, trời vừa sập dưới chân và trên đầu mình, nó đứng
cứng đờ như khúc cây khô vô hồn thất vía. Người đang
cầm đèn pin rọi vào nó đang bước lại từng bước thật nhẹ nhàng, cứ như
lướt hỏng trên mặt đất vậy. Thằng Cầu kêu trời trong bụng khi nhận ra đó
là sư thầy trụ trì. Gần sát bên nó, sư Kiến Tánh bật đèn pin lên một
lần nữa, rọi từ đầu tới chân vị khách không mời mà đến lúc khuya hôm,
rồi cười lên ha hả:
- Tuyệt vời. Rõ ràng là hộ pháp linh thiêng phái người đến chùa đúng lúc để giúp đỡ cho ta một tay đây!
Rồi
không đợi thằng Cầu nói năng thưa thốt gì, sư thầy nắm lấy cánh tay nó
mà dắt đi vào giữa sân, đứng lại trước điện Quán Thế Âm trắng toát uy
nghi. Thằng Cầu định mở miệng van xin, chợt nghe sư thầy nói nhỏ nhẹ:
-
Ta đang mất ngủ, không biết làm gì, bèn ra đây định xê dịch bài trí lại
mấy chậu cây cảnh, nhưng cái chậu mai này quá nặng làm ta nhích đi cũng
chẳng được, đang không biết phải làm sao thì có con như trên trời rơi
xuống, thiệt là may mắn!
Ngơ ngơ ngác ngác không biết nói sao, thằng Cầu chỉ còn nước "dạ dạ" lí nhí trong miệng. Sư thầy vỗ tay một cái, hô:
- Nào, ta cùng xê cái chậu mai tứ quý này qua bên kia. Rồi chuyển cái chậu bách tùng diệp qua lại bên này, vậy là xong!
Thằng
Cầu cùng sư Kiến Tánh khum lưng gồng sức di dời mấy chậu cây kiểng, chỉ
trong chớp nhoáng đã xong việc. Sư phủi tay, vỗ vào lưng nó, nói:
- Vào trong uống nước, thầy thưởng cho lộc Phật về ăn!
- …
Dứt
lời, sư nắm tay dắt nó đi te te vào dãy nhà bên hông chánh điện. Sư rót
nước mời nó uống, đem cả rổ trái cây to đùng ra mời nó ăn, gói cho nó
một cái túi nhựa đựng đầy bánh tét, bánh in, mì gói, sữa đường… rồi lẳng
lặng ngồi xuống ghế đối diện nhìn nó ăn chuối một cách trìu mến. Chờ nó
ăn uống no cành xong, sư mới lên tiếng:
- Kể cho ta nghe hoàn cảnh gia đình của con đi!
Thằng
Cầu quên béng thằng bạn đồng sự đang còn ở phía ngoài tường bên cổng
tam quan, huyên thuyên kể hết chuyện mẹ mất, cha bệnh, anh nghiện ma túy
đang thời kỳ cai bỏ… Sư nghe xong, thở dài một hơi thậm thượt, thò tay
lục trong túi áo lôi ra một xấp tiền. Không đếm lại làm gì, sư trao hết
qua cho nó, bảo:
- Sư thưởng cho con lộc của Tam Bảo, mang về mà phụ giúp cho cha, cho anh trong những ngày cuối năm này. Cầm lấy đi!
Thằng
Cầu ứa nước mắt, run run đôi tay non nhận lấy quà tặng của sư trụ trì.
Sư tiễn nó ra, mở cổng cho nó bước khỏi chốn già lam một cách đường
hoàng, còn dặn dò:
-
Giỏ xách hơi nặng, ráng xách về, đừng liệng giữa dòng lúc lội qua sông
thì mang tội nghen con. Nếu có gì nguy cấp, con cứ lội sông qua đây, ta
giúp được gì sẽ giúp cho!
Thằng
Cầu dạ liên hồi, bước ra khỏi cổng tam quan, nhìn quanh quất chẳng thấy
bóng dáng ai.Nó đi băng băng trong bóng tối về phía bờ sông, mới thấy
thằng Kính từ trong lùm cây chạy ra. Chưa kịp nói gì, đã nghe "bạn vàng"
cười một tràng khoái trá, hỏi:
- Gặp sư thầy Kiến Tánh phải không mày?
- Sao mày biết?
- Trúng mánh rồi phải không mày?
- Sao mày biết hay vậy?
- Khỏi cần ăn trộm cũng có tiền phải không mày?
- Í trời, sao… sao mày đoán ra hay vậy?
- Khi nào kẹt thì qua gặp sư cho nữa phải không mày?
- A… cái thằng này… bộ mày cũng lẻn vào trong chùa, nên nghe lén nhìn trộm được mọi việc xảy ra sao?
- Mày ngốc quá. Bộ mày không đoán ra được là chính tao đã qua đây báo hết mọi chuyện cho sư thầy biết trước rồi sao?
- Hả? Cái gì? Mày… mày…
- Tao muốn giúp mày khỏi mang tội ăn trộm, mà vẫn có tiền lo cho gia đình…
- Trời đất ạ… Hết biết mày luôn!
- Còn muốn ăn trộm ăn cắp nữa không?
- Không. Cạch tới già. Xin chừa, xin chừa!
Hai
thằng nhóc ôm nhau, vừa cười vừa khóc bên bờ sông gió mát. Từ xa, tiếng
đại hồng chung ngân vang vọng đến, thằng Cầu nghe như tiếng khuyên dạy
nhắc nhở của sư thầy về ngũ giới tam quy…
Tâm Không Vĩnh Hữu
Mai Luong chuyển
Mai Luong chuyển
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- "Có miệng như không" - by / Trần Văn Giang (ghi lại).
- 100 năm sau vẫn bồi hồi "Tôi đi học" - by Minh Tự / Trần Văn Giang (ghi lại).
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Tiếng Anh chưa rành" - by Dzung Nguyen / Trần Văn Giang (ghi lại
- "Nỗi Khổ Của Người Hà Nội" - by Nguyễn Thị Thương / Trần Văn Giang (ghi lại)
CHUÔNG VỌNG ĐÊM TRƯỜNG
Chiều ngày hai mươi ba tháng Chạp năm Giáp Thân, thằng Cầu lấm la lấm lét thập thò trước sân nhà thằng Kính, vào không dám vào mà đi cũng chẳng dám đi. Anh Tư của thằng Kính từ đồng về nhà tình cờ bắt gặp, túm ngay cổ áo nó, gằn giọng:
Chiều
ngày hai mươi ba tháng Chạp năm Giáp Thân, thằng Cầu lấm la lấm lét
thập thò trước sân nhà thằng Kính, vào không dám vào mà đi cũng chẳng
dám đi. Anh Tư của thằng Kính từ đồng về nhà tình cờ bắt gặp, túm ngay
cổ áo nó, gằn giọng:
- Rình mò cái gì ở đây hở mày?
Xanh như tàu lá chuối non, thằng Cầu ấp a ấp úng:
- Em… em tìm… thằng Kính… Đâu có rình gì?
- Tìm nó, sao không kêu lên?
- Em… sợ bị… má anh la. Má anh không cho thằng Kính chơi với em… nhưng mà… em nhớ nó quá trời!
Anh Tư cười, buông bàn tay hộ pháp ra:
- Tội nghiệp ghê hén. Ai biểu mày ưa ăn cắp vặt, rủ rê bày vẽ cho thằng em tao chôm chỉa của hàng xóm, nên má tao mới cấm cản.
- Em tu rồi mà!
Bật cười, xoa đầu tóc thằng Cầu cho rối bời lên, anh Tư nói:
-
Tu rồi hả? Mày mà tu rồi thì cả xóm này đêm ngủ khỏi cần đóng cửa cài
then làm gì! Thôi được rồi, nếu mày đã biết ăn năn tu sửa thì không ai
ngăn cản gì nữa đâu. Đứng đây chờ tao, tao vô nhà kêu thằng Kính ra cho!
… Đứng chờ chừng năm phút, từ trong nhà thằng Kính lấm la lấm lét chạy ra. Thằng Cầu mừng rỡ, túm tay thằng bạn chí cốt nói:
- Có chuyện quan trọng cần bàn với mày, nói ở đây luôn nhé?
Thằng Kính đảo mắt nhìn quanh dò xét, gật đầu:
- Nói luôn đi. Chuyện gì vậy?
Hạ giọng xuống, mặt mày lộ vẻ nghiêm trọng, thằng Cầu nói:
-
Ba tao bệnh nặng quá, ho suốt ngày đêm, chiều hôm kia ho ra cả một cục
máu thấy bắt ghê. Còn anh Hai tao thì… nằm liệt luôn trên giường từ ngày
quyết tâm cai nghiện xì ke ma tuý, giờ đang ngáp ngáp gần tiêu luôn
rồi… Vậy mà nhà không có một xu cạo gió, chị Ba Hân bồ anh Hai có giúp
ít tiền nhưng chỉ như gió vào gà trống thôi!
- Gió vào nhà trống. Chớ gà trống gì? Nhà trống, hiểu chưa?
- Vậy hả? Ờ… ờ… gió vào nhà trống. Bây giờ mày giúp tao đi!
- Giúp mày hả? Giúp đi chôm chỉa như mọi lần hả?
- Suỵt… nói nhỏ nhỏ. Giúp tao một lần này nữa thôi. Xong vụ này rồi, tao hứa với mày, thề độc với mày là tao tu luôn!
- Trời trời… má tao đã hăm rồi, anh Tư tao cũng dọa rồi, vậy mà mày không sợ, bây giờ còn rủ tao đi chôm chỉa nữa sao?
- Nhưng mà… tao không rủ mày đi chôm chỉa đồ nhà hàng xóm đâu, cũng không "chà đồ nhôm, chôm đồ nhà" như mấy bữa…
- Vậy chớ chôm chỉa ở đâu?
- Ở chùa.
- Ở chùa? - Thằng Kính trợn mắt ếch-Vô chùa ăn trộm hả?
- Không còn chỗ nào khác. Tao nghiên cứu kỹ rồi. chỉ còn cửa đó là ngon ăn thôi, rất dễ dàng thò tay bốc lủm!
- Dễ dàng hả? Dễ dàng thì mày đi một mình đi, rủ thêm tao làm gì?
- Không, ý tao muốn nói… dễ dàng khi có hai đứa cùng làm. Có một mình tao thì vô cùng khó khăn gian khổ…
- Nhưng mà… mày tính ăn trộm chùa nào? Chùa thầy Thiện Giác ở mé sông, hay là chùa của sư bà Diệu Linh?
- À ừm… hai cái chùa đó có nuôi chó, nuôi ngỗng, sư thầy ở trỏng rất đông, rất khó xâm nhập, rất dễ lộ tẩy…
- Chớ mày định vào chùa nào nữa? Xã mình có hai cái chùa đó chớ mấy? Bộ mày tính… mày tính… qua bên kia sông hả?
- Đúng rồi. Qua bên kia sông. Chùa Linh Thứu đó mà!
-
Ôi mẹ ơi… không được đâu. Hết chỗ chơi lại nhè ngay cái chùa của sư
Kiến Tánh… coi chừng bị hộ pháp long thần vặn cho quẹo cổ, bẻ cho quặt
cẳng què giò đó!
- Tầm bậy. Long thần hộ pháp chốn thiền môn đâu có ác vậy!?
-
Bộ mày không nghe người ta đồn ầm lên về những điều linh thiêng ở chùa
này sao? Mới tháng trước có thằng ăn trộm vào chùa lúc nửa đêm, sư thầy
ngủ say không biết gì nữa, nó lẻn lên chánh điện, không bợ gì quý báu,
lại bợ nguyên một chồng kinh đến mười cuốn dầy cộm khổ lớn, rồi cứ đi
lòng vòng quanh chánh điện từ khuya cho tới mờ sáng, đến giờ sư thầy
công phu thì bị phát giác. Hỏi mày, ai dắt thằng đó đi vậy?
-
Tao có nghe kể chuyện này rồi, chỉ là đồn đại thôi, làm gì có chuyện
hoang đường thần thoại đó mà mày tin? Chẳng qua vì… chùa quá rộng, mà
chỉ có một mình sư thầy với bà già nấu bếp, coi ngó không xuể nên sư
thầy mới phao tin lên để hù ma nhát khỉ mấy thằng nào yếu bóng vía đó
mà!
- Ờ hén, mày nói cũng có lý. Chắc là tin đồn xạo rồi. Nhưng mà, mày định vào chùa Linh Thứu để chôm chỉa thứ gì?
-
Chậu cảnh. Nhiều lắm, toàn là chậu cảnh quý hếm, đẹp cực kỳ, và rất đắt
tiền, lại để ở ngoài sân rất dễ lấy. Chỉ cần một đứa nhảy vào trong,
bưng ra hàng rào, chuyền cho đứa đứng ngoài ôm mà chạy đi giấu. Sau đó
quay lại làm tiếp chậu thứ hai, ba…
-
Tao… tao nghe mày nói sao dễ dàng trơn tru quá. Thôi được, bây giờ tao
giao ước trước với mày, tao chỉ giúp mày di chuyển chậu cảnh đi giấu
thôi. Còn chuyện đem đi bán là chuyện của mày, tao không biết tới, có gì
mày không được khai tên tao ra…
- Được, tao hứa. Tao chỉ cần mày giúp một tay nhiêu đó thôi.
- Tao sẽ vào trong cùng mày cho vui, đỡ sợ. Đồng ý không?
- Tuyệt cú mèo. Mày đúng là bạn tốt của tao. Vậy thì… tối nay hẹn gặp nhau ở ngoài sân banh, lúc 10 giờ, được không?
- Được. Nhưng mà… mày đã thăm dò tình hình trong chùa chưa?
-
Rồi. Hồi hôm kia tao có vào chùa chơi, giả bộ xin cơm ăn, thấy chùa
cũng chỉ có hai người, sư thầy trụ trì và bà già nấu bếp dì ruột của
thầy. Tao đã nhắm trước mấy chậu hoa sứ, xương rồng đang trổ hoa rồi,
hỏi giá ở gian hàng hoa Tết của lão Tộ dưới thị trấn luôn rồi, lão chịu
mua ngay với giá cao…
- Vậy thì xong. Mày về đi, tối gặp lại!
Thằng
Cầu mừng rỡ, tung tăng bước về nhà, trong đầu nó đang tính toán sẵn
chuyện mang tiền về cho cha, cho anh nó trị bệnh để kịp khỏe mạnh mà đón
năm mới…
…
Khuya. Tối đen như mực. Tiếng côn trùng rỉ rả hòa cùng tiếng lá khô xào
xạc trong gió lùa từng cơn qua vườn cây chốn già lam thanh tịnh. Hai
thằng nhóc ngồi bên nhau ngoài hàng rào râm bụt um tùm, nín thở ngó nhau
hội ý qua ánh sáng mập mờ của ngọn đèn từ trong điện Quán Thế Âm chiếu
hắt ra yếu ớt. Cả hai đứa đều không lộ vẻ sợ sệt mà còn hứng thú ra
phết, chúng cảm thấy như mình đang được đóng phim trinh thám, hay kinh
dị nghẹt thở. Thằng Cầu hỏi thật nhỏ bên tai bạn đồng sự:
- Tao leo tường nhảy vào, mày ở ngoài chờ nghen?
- Ờ. Tường cao quá, chỉ có thể leo lên để vào trong vườn một đứa thôi. Tao sẽ làm thang cho mày trèo. Nghe rõ chưa?
- Nhưng vào một mình thì sao tao chuyển chậu qua bức tường này cho mày được?
- Mình không đem dây thừng theo, ngu quá. Nhổ lấy cây, bỏ lại chậu thôi…
- Lỡ chết cây thì bán ai mua cho?
-
Không chết đâu. Mày bứng lấy cả đất quăng ra ngoài này cho tao gom lại,
rồi hai đứa ôm hết mà về, tìm miếng đất sau nhà mày chôn đỡ xuống, tưới
nước nhiều vào, rồi từ từ tính chuyện đem đi bán cho lão Tộ. Làm vậy
mới ổn, nghe rõ chưa?
- Rõ rồi. Tao phục mày sát đất luôn. Mày đúng là Khổng Minh giúp Lưu Bị, không có mày tao chẳng làm nên đại sự gì!
- Khổng Minh với Lưu Bị đâu có đi ăn trộm của chùa mà mày ví von, đồ ngốc?
Hai
thằng nhóc cười khúc khích, bắt tay nhau thật chặt. Thằng Kính bước lại
đứng sát tường rong rêu, khum lưng lại, lấy gồng, dồn sức xuống hai
chân cho trụ vững, để thằng bạn đồng sự nhảy phóc lên, bám tường mà trèo
lên. Im ắng đến lạ thường. Đưa mắt nhìn xuyên qua bóng tối mịt mờ quanh
vườn, thằng Cầu hít một hơi thật sâu, rồi nhảy xuống vườn bên trong
chùa nghe cái "phịch". Nó vừa mới lồm cồm đứng dậy, bỗng một luồng sáng
của đèn pin chiếu thẳng vào mặt nó. Toàn thân bủn rủn, thằng Cầu cảm
thấy như đất vừa lún, trời vừa sập dưới chân và trên đầu mình, nó đứng
cứng đờ như khúc cây khô vô hồn thất vía. Người đang
cầm đèn pin rọi vào nó đang bước lại từng bước thật nhẹ nhàng, cứ như
lướt hỏng trên mặt đất vậy. Thằng Cầu kêu trời trong bụng khi nhận ra đó
là sư thầy trụ trì. Gần sát bên nó, sư Kiến Tánh bật đèn pin lên một
lần nữa, rọi từ đầu tới chân vị khách không mời mà đến lúc khuya hôm,
rồi cười lên ha hả:
- Tuyệt vời. Rõ ràng là hộ pháp linh thiêng phái người đến chùa đúng lúc để giúp đỡ cho ta một tay đây!
Rồi
không đợi thằng Cầu nói năng thưa thốt gì, sư thầy nắm lấy cánh tay nó
mà dắt đi vào giữa sân, đứng lại trước điện Quán Thế Âm trắng toát uy
nghi. Thằng Cầu định mở miệng van xin, chợt nghe sư thầy nói nhỏ nhẹ:
-
Ta đang mất ngủ, không biết làm gì, bèn ra đây định xê dịch bài trí lại
mấy chậu cây cảnh, nhưng cái chậu mai này quá nặng làm ta nhích đi cũng
chẳng được, đang không biết phải làm sao thì có con như trên trời rơi
xuống, thiệt là may mắn!
Ngơ ngơ ngác ngác không biết nói sao, thằng Cầu chỉ còn nước "dạ dạ" lí nhí trong miệng. Sư thầy vỗ tay một cái, hô:
- Nào, ta cùng xê cái chậu mai tứ quý này qua bên kia. Rồi chuyển cái chậu bách tùng diệp qua lại bên này, vậy là xong!
Thằng
Cầu cùng sư Kiến Tánh khum lưng gồng sức di dời mấy chậu cây kiểng, chỉ
trong chớp nhoáng đã xong việc. Sư phủi tay, vỗ vào lưng nó, nói:
- Vào trong uống nước, thầy thưởng cho lộc Phật về ăn!
- …
Dứt
lời, sư nắm tay dắt nó đi te te vào dãy nhà bên hông chánh điện. Sư rót
nước mời nó uống, đem cả rổ trái cây to đùng ra mời nó ăn, gói cho nó
một cái túi nhựa đựng đầy bánh tét, bánh in, mì gói, sữa đường… rồi lẳng
lặng ngồi xuống ghế đối diện nhìn nó ăn chuối một cách trìu mến. Chờ nó
ăn uống no cành xong, sư mới lên tiếng:
- Kể cho ta nghe hoàn cảnh gia đình của con đi!
Thằng
Cầu quên béng thằng bạn đồng sự đang còn ở phía ngoài tường bên cổng
tam quan, huyên thuyên kể hết chuyện mẹ mất, cha bệnh, anh nghiện ma túy
đang thời kỳ cai bỏ… Sư nghe xong, thở dài một hơi thậm thượt, thò tay
lục trong túi áo lôi ra một xấp tiền. Không đếm lại làm gì, sư trao hết
qua cho nó, bảo:
- Sư thưởng cho con lộc của Tam Bảo, mang về mà phụ giúp cho cha, cho anh trong những ngày cuối năm này. Cầm lấy đi!
Thằng
Cầu ứa nước mắt, run run đôi tay non nhận lấy quà tặng của sư trụ trì.
Sư tiễn nó ra, mở cổng cho nó bước khỏi chốn già lam một cách đường
hoàng, còn dặn dò:
-
Giỏ xách hơi nặng, ráng xách về, đừng liệng giữa dòng lúc lội qua sông
thì mang tội nghen con. Nếu có gì nguy cấp, con cứ lội sông qua đây, ta
giúp được gì sẽ giúp cho!
Thằng
Cầu dạ liên hồi, bước ra khỏi cổng tam quan, nhìn quanh quất chẳng thấy
bóng dáng ai.Nó đi băng băng trong bóng tối về phía bờ sông, mới thấy
thằng Kính từ trong lùm cây chạy ra. Chưa kịp nói gì, đã nghe "bạn vàng"
cười một tràng khoái trá, hỏi:
- Gặp sư thầy Kiến Tánh phải không mày?
- Sao mày biết?
- Trúng mánh rồi phải không mày?
- Sao mày biết hay vậy?
- Khỏi cần ăn trộm cũng có tiền phải không mày?
- Í trời, sao… sao mày đoán ra hay vậy?
- Khi nào kẹt thì qua gặp sư cho nữa phải không mày?
- A… cái thằng này… bộ mày cũng lẻn vào trong chùa, nên nghe lén nhìn trộm được mọi việc xảy ra sao?
- Mày ngốc quá. Bộ mày không đoán ra được là chính tao đã qua đây báo hết mọi chuyện cho sư thầy biết trước rồi sao?
- Hả? Cái gì? Mày… mày…
- Tao muốn giúp mày khỏi mang tội ăn trộm, mà vẫn có tiền lo cho gia đình…
- Trời đất ạ… Hết biết mày luôn!
- Còn muốn ăn trộm ăn cắp nữa không?
- Không. Cạch tới già. Xin chừa, xin chừa!
Hai
thằng nhóc ôm nhau, vừa cười vừa khóc bên bờ sông gió mát. Từ xa, tiếng
đại hồng chung ngân vang vọng đến, thằng Cầu nghe như tiếng khuyên dạy
nhắc nhở của sư thầy về ngũ giới tam quy…
Tâm Không Vĩnh Hữu
Mai Luong chuyển
Mai Luong chuyển