Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
CHUYỆN NGƯỜI LÍNH MIỀN NAM _ Việt Nhân.
(HNPĐ) Qua năm đầu, năm thứ nhì rồi năm thứ ba, những cái nhớ quay quắt về gia đình dần nhường chổ cho những cực nhục đời tù, nhất là những anh em bị đày đi mạn ngược Tây Bắc, cái chịu đựng đã đến mức tận cùng trong cơn dày xéo, lắm lúc anh em chỉ thèm được thêm một lần vẫy vùng. Những khi chiều về nhìn mây vương đỉnh núi, hay lúc mờ sương giăng kín lối đi ven đồi, đấy chính là lúc người tù lặng lẻ nuốt ngược vào trong những uất hận phận mình, cùng nỗi buồn vận nước, mà không ngăn được cái căm hận trong ánh mắt.
Có lần được nghe những tên cán binh cộng sản đã nói với nhau, ánh mắt người tù miền Nam lạ lắm! Có chi lạ, đó là ánh mắt của hổ nhớ rừng, khi phải gặm khối căm hờn trong cũi sắt, mà nhiều anh không còn cần che dấu nỗi nuối tiếc cho những gì làm chưa trọn, để ước mong vung tay kiếm. Dù phải nằm xuống đó vẫn là niềm tự hào, chỉ một lần đổi thay, mà cái vinh đã nên nhục, thì có ngã gục trong sự tiếc thương của bao người, được như thế đó mới là cái hay, có qua những ngày tháng dài kéo lê kiếp sống trong ngục tù, mới biết có được cái chết trận mạc vẫn là cái hơn.
Đã có lúc tự trách mình để chi cho lũ thú đọa đày thân xác, mà cam chịu trong nỗi nhục đọa đày, tháng rồi trong một bài viết, anh Chủ biên lúc còn ở Việt Bắc cũng một tâm tình như thế, đọc mà thấy ấm lòng như có người cho mình nhắp chung chén rượu. Cũng với ray rứt cùng “nuối tiếc là sao không đủ can đảm để tuẫn tiết, sao có khi lưỡi lê còn gắn vào đầu súng, lúc lại tỏ ra vương đạo với đội quân khát máu ấy?” Được sống để chi rồi khi nhớ đến những người đã nằm xuống, lại thấy mình như phụ lòng và không xứng cùng!
Bởi cái không làm được điều mà người lính phải làm trọn, khiến luôn sống trong ray rứt có lỗi cùng người đã ra đi, biết bao người ngày ra tù, cả lúc thân sắp bước tha hương đã tìm đến ngồi bên mộ những người bạn đồng đội xưa, chỉ mong xoa dịu nỗi đau. Nhưng hương khói vẫn không làm ấm lòng cả hai, ngôi mộ của người nằm xuống bị đào xới tan hoang, không khác gì cái xác thân bầm dập tủi nhục tận cùng của người còn sống, và trong tâm tư người lính cũ cái nặng lòng vẫn là vong linh những người tử sĩ đã bị xúc phạm.
Những người chiến sĩ xưa, đã một thời trải đời mình trong binh lửa, kẻ chết mà nấm mộ vẫn chưa được yên, người còn sống thì ngục tù cầm chân, đấy là hình ảnh rõ nét nhất cái bản chất hèn hạ với lối trả thù nhỏ nhen của cộng sản. Nhưng qua đó lại thấy được tư cách cao quý của người lính Quốc Gia, chính nghĩa bao giờ cũng sáng ngời, cái vinh dự vẫn luôn thuộc về những người vì chính nghĩa hy sinh, lịch sử sẽ trả lại công đạo cho những người lính VNCH, nhất là những người đã nằm xuống.
Ba mươi tám năm đã trôi qua, thời gian đủ dài để vứt bỏ đi những gì vướng bận kể cả kẻ thù không xứng tầm cùng mình, nhưng nay chính bọn không xứng tầm đó, đã khiến cho người ta có cái cảm giác như thêm một lần nữa, vong linh người tử sĩ miền Nam bị bị xúc phạm khi chúng chạm vào. Những trí trá, những việc làm bẩn thỉu khó thể quên của những người cộng sản trong quá khứ, vẫn là cái khiến cho người ta nghi ngờ nơi chúng một âm mưu mới, khi chúng đến trước mộ người lính Quốc Gia với nén hương cầm tay.
Nhìn những tấm bia bị băm nát, nằm ngã nghiêng mà người đi viếng phải từng bước lần trong đám cây cỏ hoang dại để tìm, mà lòng mỗ tôi không nén được xúc động, cái hoang tàn của phần mộ những người đã khuất thật sự không thể nào thuyết phục mỗ tôi rằng cộng sản chúng là con người. Cái man rợ của chúng đâu có chỉ nơi nghĩa trang người lính miền Nam, cũng một cách ấy cũng đã tương tự xảy ra cho tấm bia tưởng niệm thuyền nhân bị chết trên đường vượt biển ở Galang, vậy thì cái gì cho chúng ta tin được nơi chúng?
Rồi nay lại đến những người đồng minh cũ phản bội, tìm đến cũng với nén hương trên tay, những đám xương khô trắng của người lính miền Nam chúng ta, không còn thịt thà mà đám kên kên lại tìm đến, thì không là chuyện đáng để chúng ta suy nghĩ sao? Nghị quyết ba sáu hay lại là màn trình diễn cuội hòa hợp hòa giải dân tộc đây? Dù là gì đi chăng nữa, rõ ràng những kẻ buôn bán xương máu dân Việt, chúng đang thò bàn tay bẩn thỉu chạm đến vong linh Tử Sĩ VNCH, chuyện tái thiết nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa, để dành đó, nó là phần việc của người Quốc Gia chúng ta sau này, khi đã đánh sập bọn cộng sản.
Một chính trị hoạt đầu Nguyễn Cao Kỳ, ngày nào đã làm chuyện khó ngửi, nay lại đến bọn bung xung cùng Vẹm kéo nhau vào nghĩa trang, như vậy xương trắng đồng đội mỗ tôi hôm nay là món hàng ưa thích và được giá. Còn nhớ ngày nào, mỗ tôi tìm thăm bạn trong cảnh hương tàn khói lạnh ngày vừa ra tù, ngày ấy trong cái âm thầm cũng không thoát những con mắt cú theo dõi, thật nực cười cho cái giả trá đời nay quá lộ liểu, mà sao cũng vẫn còn có người tin và lạc quan sảng... Nhưng vẫn thấy vui, vì Vẹm và bọn chính trị Mẽo, những thứ chó chết đã phải cúi đầu, trước những anh linh Tử Sĩ đồng đội mỗ tôi!
Việt Nhân (HNPĐ)
CHUYỆN NGƯỜI LÍNH MIỀN NAM _ Việt Nhân.
(HNPĐ) Qua năm đầu, năm thứ nhì rồi năm thứ ba, những cái nhớ quay quắt về gia đình dần nhường chổ cho những cực nhục đời tù, nhất là những anh em bị đày đi mạn ngược Tây Bắc, cái chịu đựng đã đến mức tận cùng trong cơn dày xéo, lắm lúc anh em chỉ thèm được thêm một lần vẫy vùng. Những khi chiều về nhìn mây vương đỉnh núi, hay lúc mờ sương giăng kín lối đi ven đồi, đấy chính là lúc người tù lặng lẻ nuốt ngược vào trong những uất hận phận mình, cùng nỗi buồn vận nước, mà không ngăn được cái căm hận trong ánh mắt.
Có lần được nghe những tên cán binh cộng sản đã nói với nhau, ánh mắt người tù miền Nam lạ lắm! Có chi lạ, đó là ánh mắt của hổ nhớ rừng, khi phải gặm khối căm hờn trong cũi sắt, mà nhiều anh không còn cần che dấu nỗi nuối tiếc cho những gì làm chưa trọn, để ước mong vung tay kiếm. Dù phải nằm xuống đó vẫn là niềm tự hào, chỉ một lần đổi thay, mà cái vinh đã nên nhục, thì có ngã gục trong sự tiếc thương của bao người, được như thế đó mới là cái hay, có qua những ngày tháng dài kéo lê kiếp sống trong ngục tù, mới biết có được cái chết trận mạc vẫn là cái hơn.
Đã có lúc tự trách mình để chi cho lũ thú đọa đày thân xác, mà cam chịu trong nỗi nhục đọa đày, tháng rồi trong một bài viết, anh Chủ biên lúc còn ở Việt Bắc cũng một tâm tình như thế, đọc mà thấy ấm lòng như có người cho mình nhắp chung chén rượu. Cũng với ray rứt cùng “nuối tiếc là sao không đủ can đảm để tuẫn tiết, sao có khi lưỡi lê còn gắn vào đầu súng, lúc lại tỏ ra vương đạo với đội quân khát máu ấy?” Được sống để chi rồi khi nhớ đến những người đã nằm xuống, lại thấy mình như phụ lòng và không xứng cùng!
Bởi cái không làm được điều mà người lính phải làm trọn, khiến luôn sống trong ray rứt có lỗi cùng người đã ra đi, biết bao người ngày ra tù, cả lúc thân sắp bước tha hương đã tìm đến ngồi bên mộ những người bạn đồng đội xưa, chỉ mong xoa dịu nỗi đau. Nhưng hương khói vẫn không làm ấm lòng cả hai, ngôi mộ của người nằm xuống bị đào xới tan hoang, không khác gì cái xác thân bầm dập tủi nhục tận cùng của người còn sống, và trong tâm tư người lính cũ cái nặng lòng vẫn là vong linh những người tử sĩ đã bị xúc phạm.
Những người chiến sĩ xưa, đã một thời trải đời mình trong binh lửa, kẻ chết mà nấm mộ vẫn chưa được yên, người còn sống thì ngục tù cầm chân, đấy là hình ảnh rõ nét nhất cái bản chất hèn hạ với lối trả thù nhỏ nhen của cộng sản. Nhưng qua đó lại thấy được tư cách cao quý của người lính Quốc Gia, chính nghĩa bao giờ cũng sáng ngời, cái vinh dự vẫn luôn thuộc về những người vì chính nghĩa hy sinh, lịch sử sẽ trả lại công đạo cho những người lính VNCH, nhất là những người đã nằm xuống.
Ba mươi tám năm đã trôi qua, thời gian đủ dài để vứt bỏ đi những gì vướng bận kể cả kẻ thù không xứng tầm cùng mình, nhưng nay chính bọn không xứng tầm đó, đã khiến cho người ta có cái cảm giác như thêm một lần nữa, vong linh người tử sĩ miền Nam bị bị xúc phạm khi chúng chạm vào. Những trí trá, những việc làm bẩn thỉu khó thể quên của những người cộng sản trong quá khứ, vẫn là cái khiến cho người ta nghi ngờ nơi chúng một âm mưu mới, khi chúng đến trước mộ người lính Quốc Gia với nén hương cầm tay.
Nhìn những tấm bia bị băm nát, nằm ngã nghiêng mà người đi viếng phải từng bước lần trong đám cây cỏ hoang dại để tìm, mà lòng mỗ tôi không nén được xúc động, cái hoang tàn của phần mộ những người đã khuất thật sự không thể nào thuyết phục mỗ tôi rằng cộng sản chúng là con người. Cái man rợ của chúng đâu có chỉ nơi nghĩa trang người lính miền Nam, cũng một cách ấy cũng đã tương tự xảy ra cho tấm bia tưởng niệm thuyền nhân bị chết trên đường vượt biển ở Galang, vậy thì cái gì cho chúng ta tin được nơi chúng?
Rồi nay lại đến những người đồng minh cũ phản bội, tìm đến cũng với nén hương trên tay, những đám xương khô trắng của người lính miền Nam chúng ta, không còn thịt thà mà đám kên kên lại tìm đến, thì không là chuyện đáng để chúng ta suy nghĩ sao? Nghị quyết ba sáu hay lại là màn trình diễn cuội hòa hợp hòa giải dân tộc đây? Dù là gì đi chăng nữa, rõ ràng những kẻ buôn bán xương máu dân Việt, chúng đang thò bàn tay bẩn thỉu chạm đến vong linh Tử Sĩ VNCH, chuyện tái thiết nghĩa trang Quân Đội Biên Hòa, để dành đó, nó là phần việc của người Quốc Gia chúng ta sau này, khi đã đánh sập bọn cộng sản.
Một chính trị hoạt đầu Nguyễn Cao Kỳ, ngày nào đã làm chuyện khó ngửi, nay lại đến bọn bung xung cùng Vẹm kéo nhau vào nghĩa trang, như vậy xương trắng đồng đội mỗ tôi hôm nay là món hàng ưa thích và được giá. Còn nhớ ngày nào, mỗ tôi tìm thăm bạn trong cảnh hương tàn khói lạnh ngày vừa ra tù, ngày ấy trong cái âm thầm cũng không thoát những con mắt cú theo dõi, thật nực cười cho cái giả trá đời nay quá lộ liểu, mà sao cũng vẫn còn có người tin và lạc quan sảng... Nhưng vẫn thấy vui, vì Vẹm và bọn chính trị Mẽo, những thứ chó chết đã phải cúi đầu, trước những anh linh Tử Sĩ đồng đội mỗ tôi!
Việt Nhân (HNPĐ)