Truyện Ngắn & Phóng Sự

CHUYỆN ÔNG TƯ

Hồi còn ở Việt Nam, ông Tư đã biết tiếng Anh khá nhiều. Đọc và viết suông sẻ, nhưng nói còn ngượng ngịu vì thiếu thực hành. Khi hay tin được đi Mỹ đoàn tụ với con, ông mừng lắm. Mỹ là xứ nói tiếng Anh, thiếu gì c

Hồi còn ở Việt Nam, ông Tư đã biết tiếng Anh khá nhiều. Đọc và viết suông sẻ, nhưng nói còn ngượng ngịu vì thiếu thực hành. Khi hay tin được đi Mỹ đoàn tụ với con, ông mừng lắm. Mỹ là xứ nói tiếng Anh, thiếu gì cơ hội để ông nói cho quen và trở thành lưu loát.

Thế rồi ông đi Mỹ và sau bốn năm ở Mỹ, ông… quên hết tiếng Anh!

Chuyện ngược đời đến thế, nhưng đã xảy ra chỉ vì khi đến Mỹ, ở đâu không ở, ông ở ngay Little Saigon mà Little Saigon thì…

Chuyện ông Tư bắt đầu:
Vừa đặt chân đến Mỹ, ông có ngay cơ hội nói tiếng Anh với đứa cháu ngoại theo mẹ ra phi trường đón ông:
“Do you know who I am?”.
Cháu ông chưa kịp trả lời, con ông đã xen vào:
“Ba đừng nói tiếng Anh với nó! Ba nói tiếng Việt nó nghe cho quen.”
Trời, đến Mỹ mà bị cấm nói tiếng Anh là thế nào? Nhưng nghĩ lại, con ông nói đúng. Từ đó ông hết nói tiếng Anh trong nhà.
Thế còn ngoài ngõ?
Bước ra gặp hàng xóm, không nghe “Bác mạnh giỏi?” thì cũng “Bác Việt Nam mới qua?”. Rảo quanh bốn năm cái chợ, sáu bảy dãy phố, đâu cũng gặp người Việt “yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời” dẫu có người ra đời ở Mỹ.
Ông buột miệng thực hành một câu tiếng Anh nào, là nghe:
“You Korean?”.
Little Saigon cũng có người ngoại quốc chứ? Một hôm vào tiệm phở gặp anh Mễ ra tiếp, ông nắm ngay cơ hội:
“I’ll have a chicken noodle soup?”.
Anh Mễ hỏi lại:
“Tô lớn hay tô nhỏ?”. Nghe lạnh xương sống.
Hôm khác, từ xa ông thấy có cô bạn cũ đang huyên thuyên nói chuyện với một người Mỹ. Ông ngạc nhiên, cô ta qua trước ông có mấy tháng sao giỏi tiếng Anh lẹ vậy? Đến tay bắt mặt mừng, vỡ lẽ:
Người Mỹ kia nói tiếng Việt. Ông tự nhủ, nếu ông muốn nói tiếng Anh ở Mỹ, sao lại trách người ngoại quốc nói tiếng Việt ở Little Saigon.
Khi đến cửa hàng Mỹ, ông đinh ninh đây không nói tiếng Việt. Ông đúng, đây không nói tiếng Việt, nhưng… cũng không nói tiếng Anh. Chỉ có lặng lẽ, lặng lẽ bỏ hàng vào xe đẩy rồi đẩy xe tới cô thâu ngân. Reng, reng, roạt! Ông chỉ nghe bấy nhiên khi cô ta bấm máy tính tiền và xé biên lai cho ông.
Những người ông cần tiếp xúc như bác sĩ hay người thợ sửa xe, tuy rành Anh ngữ, vẫn nói tiếng Việt với ông. Ngay cả khi phải đến công sở Mỹ, ông cũng được tiếp với câu chân tình:
“Bác cần gì vậy bác?”
Không bao lâu, ông nhận ra là riêng ở Little Saigon, nhu cầu tiếng Anh không cấp bách đối với người già như ông, và cơ hội nói tiếng Anh không đến một cách mặc nhiên như ông tưởng. Phải tìm kiếm, hay đi học lại và hội nhập dòng chính Mỹ. Nhưng sức ông không kham nổi. Vậy là dẫu không chủ ý, mối quan tâm của ông đối với tiếng Anh giảm dần.
Quay về tiếng mẹ đẻ, ông làm bạn với mười đài truyền hình Việt xem không xuể, cùng với ba tờ nhật báo Việt đọc không hết trong một ngày, để thấy rõ một điều: Tiếng Việt ở Little Saigon phong phú và phóng khoáng hơn hẳn bên Việt Nam, nhờ có một tự do tư tưởng và ngôn luận.
Ông thật sự thoải mái và thích thú khi nói hay viết tiếng Việt theo lối bên này.
                                                  *******
Bây giờ, con cháu vào thăm ông đã ra về, chỉ còn cô y tá Mỹ quanh quẩn điều chỉnh mấy máy bơm thuốc. Ông mỉm cười tự nhủ, đây chính là cơ hội thực hành tiếng Anh. Nhưng ông không đủ sức nữa, chỉ cố nhớ lại những gì ngộ nghĩnh trong câu chuyện qua Mỹ quên tiếng Anh, để vui lên đôi chút.
Bỗng ông nhận thấy đây không hẳn là ngộ nghĩnh. Những trải nghiệm bản thân qua suốt câu chuyện đã cho ông thấy tận mắt tại sao người Việt không bị đồng hóa sau ngàn năm Bắc thuộc và trăm năm Pháp thuộc.
Little Saigon không có triều đình hay chính phủ, nhưng tự đàn con Hồng cháu Lạc ở đây đang mặc nhiên và thầm lặng giữ lấy bản sắc dân tộc.
Ông thấy thương con ông nhắc nhở cháu ông nói tiếng Việt, thương cháu ông ê a đánh vần, thương thầy cô các trung tâm Việt Ngữ hết lòng dạy dỗ, thương người học lại chữ Nôm, thương ca sĩ hát hùng ca sử Việt, thương ngôi nhà thờ có mái cong và các mái chùa ẩn hiện đây đó, thương lá cờ vàng và các tà áo dài tung bay trên những con đường mang tên Mỹ, thương…. Xúc cảm làm ông lên cơn mệt.
Khi cô y tá đến cầm tay ông dịu dàng hỏi chuyện gì, dẫu biết cô ta sẽ không hiểu sao bỗng nhiên ông nói thế, ông thì thầm:
“I love Little Saigon”.
Đó là câu thực hành tiếng Anh cuối cùng của ông Tư. Ông qua đời mấy hôm sau.

Nguyễn Mộng Khôi chuyển

Bàn ra tán vào (1)

Bảo Ngọc
Kính cám ơn Nguyễn Mộng Khôi đã tuyển và chuyển "Chuyện Ông Tư." Rất quí trọng chủ trương và việc làm hiện thời của Ông/Bà: "Góp lại từ bốn phương, tung ra khắp mười phương." Bảo Ngọc, tác giả.

----------------------------------------------------------------------------------

Comment




  • Input symbols

CHUYỆN ÔNG TƯ

Hồi còn ở Việt Nam, ông Tư đã biết tiếng Anh khá nhiều. Đọc và viết suông sẻ, nhưng nói còn ngượng ngịu vì thiếu thực hành. Khi hay tin được đi Mỹ đoàn tụ với con, ông mừng lắm. Mỹ là xứ nói tiếng Anh, thiếu gì c

Hồi còn ở Việt Nam, ông Tư đã biết tiếng Anh khá nhiều. Đọc và viết suông sẻ, nhưng nói còn ngượng ngịu vì thiếu thực hành. Khi hay tin được đi Mỹ đoàn tụ với con, ông mừng lắm. Mỹ là xứ nói tiếng Anh, thiếu gì cơ hội để ông nói cho quen và trở thành lưu loát.

Thế rồi ông đi Mỹ và sau bốn năm ở Mỹ, ông… quên hết tiếng Anh!

Chuyện ngược đời đến thế, nhưng đã xảy ra chỉ vì khi đến Mỹ, ở đâu không ở, ông ở ngay Little Saigon mà Little Saigon thì…

Chuyện ông Tư bắt đầu:
Vừa đặt chân đến Mỹ, ông có ngay cơ hội nói tiếng Anh với đứa cháu ngoại theo mẹ ra phi trường đón ông:
“Do you know who I am?”.
Cháu ông chưa kịp trả lời, con ông đã xen vào:
“Ba đừng nói tiếng Anh với nó! Ba nói tiếng Việt nó nghe cho quen.”
Trời, đến Mỹ mà bị cấm nói tiếng Anh là thế nào? Nhưng nghĩ lại, con ông nói đúng. Từ đó ông hết nói tiếng Anh trong nhà.
Thế còn ngoài ngõ?
Bước ra gặp hàng xóm, không nghe “Bác mạnh giỏi?” thì cũng “Bác Việt Nam mới qua?”. Rảo quanh bốn năm cái chợ, sáu bảy dãy phố, đâu cũng gặp người Việt “yêu tiếng nước tôi, từ khi mới ra đời” dẫu có người ra đời ở Mỹ.
Ông buột miệng thực hành một câu tiếng Anh nào, là nghe:
“You Korean?”.
Little Saigon cũng có người ngoại quốc chứ? Một hôm vào tiệm phở gặp anh Mễ ra tiếp, ông nắm ngay cơ hội:
“I’ll have a chicken noodle soup?”.
Anh Mễ hỏi lại:
“Tô lớn hay tô nhỏ?”. Nghe lạnh xương sống.
Hôm khác, từ xa ông thấy có cô bạn cũ đang huyên thuyên nói chuyện với một người Mỹ. Ông ngạc nhiên, cô ta qua trước ông có mấy tháng sao giỏi tiếng Anh lẹ vậy? Đến tay bắt mặt mừng, vỡ lẽ:
Người Mỹ kia nói tiếng Việt. Ông tự nhủ, nếu ông muốn nói tiếng Anh ở Mỹ, sao lại trách người ngoại quốc nói tiếng Việt ở Little Saigon.
Khi đến cửa hàng Mỹ, ông đinh ninh đây không nói tiếng Việt. Ông đúng, đây không nói tiếng Việt, nhưng… cũng không nói tiếng Anh. Chỉ có lặng lẽ, lặng lẽ bỏ hàng vào xe đẩy rồi đẩy xe tới cô thâu ngân. Reng, reng, roạt! Ông chỉ nghe bấy nhiên khi cô ta bấm máy tính tiền và xé biên lai cho ông.
Những người ông cần tiếp xúc như bác sĩ hay người thợ sửa xe, tuy rành Anh ngữ, vẫn nói tiếng Việt với ông. Ngay cả khi phải đến công sở Mỹ, ông cũng được tiếp với câu chân tình:
“Bác cần gì vậy bác?”
Không bao lâu, ông nhận ra là riêng ở Little Saigon, nhu cầu tiếng Anh không cấp bách đối với người già như ông, và cơ hội nói tiếng Anh không đến một cách mặc nhiên như ông tưởng. Phải tìm kiếm, hay đi học lại và hội nhập dòng chính Mỹ. Nhưng sức ông không kham nổi. Vậy là dẫu không chủ ý, mối quan tâm của ông đối với tiếng Anh giảm dần.
Quay về tiếng mẹ đẻ, ông làm bạn với mười đài truyền hình Việt xem không xuể, cùng với ba tờ nhật báo Việt đọc không hết trong một ngày, để thấy rõ một điều: Tiếng Việt ở Little Saigon phong phú và phóng khoáng hơn hẳn bên Việt Nam, nhờ có một tự do tư tưởng và ngôn luận.
Ông thật sự thoải mái và thích thú khi nói hay viết tiếng Việt theo lối bên này.
                                                  *******
Bây giờ, con cháu vào thăm ông đã ra về, chỉ còn cô y tá Mỹ quanh quẩn điều chỉnh mấy máy bơm thuốc. Ông mỉm cười tự nhủ, đây chính là cơ hội thực hành tiếng Anh. Nhưng ông không đủ sức nữa, chỉ cố nhớ lại những gì ngộ nghĩnh trong câu chuyện qua Mỹ quên tiếng Anh, để vui lên đôi chút.
Bỗng ông nhận thấy đây không hẳn là ngộ nghĩnh. Những trải nghiệm bản thân qua suốt câu chuyện đã cho ông thấy tận mắt tại sao người Việt không bị đồng hóa sau ngàn năm Bắc thuộc và trăm năm Pháp thuộc.
Little Saigon không có triều đình hay chính phủ, nhưng tự đàn con Hồng cháu Lạc ở đây đang mặc nhiên và thầm lặng giữ lấy bản sắc dân tộc.
Ông thấy thương con ông nhắc nhở cháu ông nói tiếng Việt, thương cháu ông ê a đánh vần, thương thầy cô các trung tâm Việt Ngữ hết lòng dạy dỗ, thương người học lại chữ Nôm, thương ca sĩ hát hùng ca sử Việt, thương ngôi nhà thờ có mái cong và các mái chùa ẩn hiện đây đó, thương lá cờ vàng và các tà áo dài tung bay trên những con đường mang tên Mỹ, thương…. Xúc cảm làm ông lên cơn mệt.
Khi cô y tá đến cầm tay ông dịu dàng hỏi chuyện gì, dẫu biết cô ta sẽ không hiểu sao bỗng nhiên ông nói thế, ông thì thầm:
“I love Little Saigon”.
Đó là câu thực hành tiếng Anh cuối cùng của ông Tư. Ông qua đời mấy hôm sau.

Nguyễn Mộng Khôi chuyển

BÀN RA TÁN VÀO

Đề bài :"Tiếng Việt, yêu & ghét" - Lê Hữu ( Trần Văn Giang ghi lại )

'vô hình trung' là nghĩa gì vậy, sao cứ thích dùng, hình như có nghĩa là 'vô tình'

Xem Thêm

Đề bài :TIN CHIẾN SỰ MỚI NHẤT[ CẬP NHẬT NGÀY 20 -5 - 2022 ]

Suu cao,thue nang,nhu yeu pham tang gia.Kinh te eo seo...Vay ma dang Lua van lay tien cua dan tro giup linh tinh.Mo cua bien gioi.Ung ho toi ac truc tiep khi sua luat cho phep trom cuop o muc do <1.000 dollars thi vo toi....Neu vao thoi diem Trump,bon Lua da ho hoan nhu the nao ??? Nhung nguoi bau ban vi chut tu loi ,nghi gi ve dat nuoc ??? Phai chang day khong phai la dat nuoc minh ??? bat qua,lai tro ve que huong cu...Neu vay,ban la thang cho chet ! mien ban !

Xem Thêm

Đề bài :Tin Mới Nhất Về Chiến Sư Ucraina [ CẬP NHẬT NGÀY 14-5-2022 ]

Chung nao moi vet nho cua ho nha Dan da duoc tay xoa trang boc,thi Uk moi co hy vong...ngung chien.Cung vay,ngay nao ma cac cong ty ,co goc gac tu cac dang bac nu luu-anh hao cua khoi tu do va ong chief police va dang Lua thi moi giai xong phuong trinh tau cong !

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Người Việt Nam Nghĩ Gì? -Từ Đức Minh ( Trần Văn Giang ghi lại )

Nhan dinh cua saigonpots ma bac Tran van Giang ghi lai.Doc xong nghe cay dang nao long.Du su that no ranh ranh.Nhung tuoi gia cung co mot hy vong cho du la mong manh va mo ao. hy vong con hon la that vong ?

Xem Thêm

Đề bài :Hình cũ - Hà Thượng Thủ

Ngắm lại hình xưa chịu mấy ông Những Linh, Tùng, Duẫn với Mười, Đồng Mặt mày ai lại đi hồ hởi Phấn khởi khi Tàu cướp Biển Đông Phải chăng “quý” mặt đã thành mông Con mắt nay đà có nhưng không Nên mới chổng khu vào hải đảo Gia tài gấm vóc của tổ tông?

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm

Đề bài :Nói thật - Hà Thượng Thủ

Loi tuyen bo cua Bo truong han la phai dung ! Vay ra tu truoc toi nay,bang gia- hoc gia- tu nghiep gia...tat ca deu gia. Vay cai gi la that ?chang phai duoi che do CS,tat ca deu la gia tra,.gian doi,lua dao...Tat ca deu da duoc dao tao bang lao toet ngay tu khi con la thieu nhi .

Xem Thêm