Mỗi Ngày Một Chuyện
CON MẮT THỨ BA - CAO MỴ NHÂN
CON MẮT THỨ BA - CAO MỴ NHÂN
Vừa
đọc được một tin ngắn, là báo cho những ai thích thức khuya, thì sẽ có thể chết
sớm .
Cao
Mỵ Nhân tôi rùng mình: chu choa, rứa là mình sắp chết rồi còn gì, bởi ri, có
ngày mô mình không thức khuya vì ...hờn anh chớ.
Anh
nói rồi, nếu cái mửng mình cứ rỡn anh giọng Huế sai bét, anh sẽ bịt lỗ tai, cho
mờ tức "hộc máu" chừ.
Ôi
chao, cả một "quá trình" làm dâu Huế, mình không chết bởi cái giọng
Huế nó cứ mồn một bên tai.
Hay
không đùa nữa, cả một chuỗi tháng năm sống giữa chốn ba quân, với hoả châu bay
đầy trời, thay cho pháo bông rực rỡ mùa hạnh ngộ những chàng trai chinh chiến,
trong
lửa
đạn mịt mù, đan chéo mảnh tình thơ, mình không chết đâu...anh, nay chết vì
giọng nói thôi sao?
Ố
ô, chuyện chi cũng có căn nguyên, cả một trời dĩ vãng trong giọng nói của anh
...Có lẽ trời sinh mình ra để sẽ chết vì giọng nói " khoan hò " đó.
Ngày
hôm nay, mình phải đi khám mắt theo định kỳ, bác sĩ cứ nhắc chừng "nhìn
mắt phải, nhìn mắt trái" để bác sĩ theo dõi sóng mắt hoàng hôn của mình.
May
bác sĩ là một vị nữ lưu, chứ nếu đại phu là đấng nam nhi hảo hán, thì mình đã
đổ giận lên hai ngón tay bậc thày khép mở ánh sáng đôi mắt của mình rồi.
Bà
thày thuốc nhãn khoa còn trẻ, nói :
"Nhìn
từng mắt thôi, xem thử bên nào yếu..."
Thế
thì bác sĩ có biết là bây giờ mình phải nhìn tới "ba mắt" coi cuộc
tình mình đang trầm thống si mê một ảnh hình huyễn ảo thế nào không?
Anh
ta chỉ nhìn tôi một mắt thôi, mắt kia anh đã bị chiến tranh vô hiệu hoá nhãn từ
sau thời binh lửa vừa qua.
Nên
tôi phải tự tăng cường con mắt thần dấu kín đằng sau gáy, ra ngó thêm thị lực
dành cho tình cảm đấy chứ.
Mình
thẫn thờ trong tư tưởng: "tại sao anh cứ chỉ ngắm cuộc tình mình bằng một
mắt nhỉ?"
Như
thế thì trong văn chương, người ta bảo rằng "phiến diện" đó.
Dẫu
mắt kia không thấy rõ ràng, thì nó, con mắt vô tình, cũng phải biết cảm nhận,
nhấp nháy hào hoa, rung động trước một tấm chân tình chứ hả?
Từ
nơi đô hội chập chờn " Little Saigon " về nhà, mình cứ loay hoay ý nghĩ:
"
Anh chỉ ngó mình có một mắt, còn mình lâu nay vẫn vô hình chung dòm anh tới cặp
mắt rưỡi, tức là chiêm ngưỡng anh gấp 3 lần anh phóng mắt nhìn thiên hạ."
Anh
lắc đầu: Đừng chủ quan suy đoán thế, con mắt kia anh đã dùng linh nhỡn xuyên
thủng trái tim thơ mộng của mình lâu rồi, không thế, sao người thơ có thể đắm
say, không hay là chưa mỏi mệt từ bỏ một thiên đường?
Phải
nói rằng đôi mắt anh một 10, một 7, anh đã vận dụng tới 20/20 quan sát từng chi
tiết một, với cuộc tình ảo này, nó có lúc tưởng như sự thật sờ sờ ra đó, khiến
thế nhân cũng dám trách thầm Thượng Đế, là sao Đấng Tối Cao không sắp xếp cho chúng ta một chút hồn nhiên hơn.
Song
mình có tiếc rẻ gì đâu. Mình đang đứng ở ngưỡng cửa thiên đường, đang thấy rất
rõ nếu người ta cũng giống như mình, cứ mãi ước mơ, thì sẽ đẹp chan hoà tình ý
mơ hồ ngay thôi .
Tất
nhiên nếu được trọn vẹn 100% cái tình cái ý ở đời, chắc sẽ chán nhau ấy chứ,
bởi cái gọi là tâm hồn nhẹ tênh, dễ vỡ của mình, sẽ khiến anh phải ngậm ngùi
như nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng trong bài hát suy tư " Tưởng Niệm ".
Ôi
mình sẽ hét lên: " Không bao giờ, chắc chắn, vì lúc đó, điều tròn vẹn kể
trên, mình sẽ nhìn thay anh cả cặp mắt bình thường, để anh nguyên lành đôi mắt
thần lý tưởng, cho riêng anh điều tiết những hình ảnh xa gần mà thôi " .
Bà
bác sĩ hỏi mình: " Suy nghĩ gì lâu vậy, có phải đang không thích đeo kính
loạn thị nặng ? "
Tôi
mà loạn thị à, tôi vẫn đọc sách báo bình thường, thậm chí còn xỏ được chỉ qua
lỗ kim may tay đó bác sĩ .
Nhưng
khi lái xe trên Fwy thì sao?
À,
không lái xe đâu, tôi ngồi bên cạnh người lái, nhưng ngó thấy từ xa các tấm
bảng đề tên đường, để báo cho tài xế sắp " exit ".
Bác
sĩ cười : Ấy đấy, cận viễn thị liên tục, mang kiến đi .
Như
vậy là từ nay mình không được mang cái mắt thứ ba ôm đồm xí phần của anh, mà
chỉ mang thêm đôi mắt kiến khó chịu bởi sự quan sát sai sót, thiên lệch, nhất
là " mục tiêu
tâm
tư tình cảm " của mình.
Có
nghĩa hãy chỉ nhìn vạn sự bằng đôi mắt của mình thôi, vừa đủ chính xác, không
cần thêm mắt nào của ai, nhất là của anh, vô tầm nhỡn ham hố của mình nữa.
Hãy
trả lại anh cảm quan mọi điều xẩy ra trên đời này, bằng chính cách nhìn trung
thực của anh nhé.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
CON MẮT THỨ BA - CAO MỴ NHÂN
CON MẮT THỨ BA - CAO MỴ NHÂN
Vừa
đọc được một tin ngắn, là báo cho những ai thích thức khuya, thì sẽ có thể chết
sớm .
Cao
Mỵ Nhân tôi rùng mình: chu choa, rứa là mình sắp chết rồi còn gì, bởi ri, có
ngày mô mình không thức khuya vì ...hờn anh chớ.
Anh
nói rồi, nếu cái mửng mình cứ rỡn anh giọng Huế sai bét, anh sẽ bịt lỗ tai, cho
mờ tức "hộc máu" chừ.
Ôi
chao, cả một "quá trình" làm dâu Huế, mình không chết bởi cái giọng
Huế nó cứ mồn một bên tai.
Hay
không đùa nữa, cả một chuỗi tháng năm sống giữa chốn ba quân, với hoả châu bay
đầy trời, thay cho pháo bông rực rỡ mùa hạnh ngộ những chàng trai chinh chiến,
trong
lửa
đạn mịt mù, đan chéo mảnh tình thơ, mình không chết đâu...anh, nay chết vì
giọng nói thôi sao?
Ố
ô, chuyện chi cũng có căn nguyên, cả một trời dĩ vãng trong giọng nói của anh
...Có lẽ trời sinh mình ra để sẽ chết vì giọng nói " khoan hò " đó.
Ngày
hôm nay, mình phải đi khám mắt theo định kỳ, bác sĩ cứ nhắc chừng "nhìn
mắt phải, nhìn mắt trái" để bác sĩ theo dõi sóng mắt hoàng hôn của mình.
May
bác sĩ là một vị nữ lưu, chứ nếu đại phu là đấng nam nhi hảo hán, thì mình đã
đổ giận lên hai ngón tay bậc thày khép mở ánh sáng đôi mắt của mình rồi.
Bà
thày thuốc nhãn khoa còn trẻ, nói :
"Nhìn
từng mắt thôi, xem thử bên nào yếu..."
Thế
thì bác sĩ có biết là bây giờ mình phải nhìn tới "ba mắt" coi cuộc
tình mình đang trầm thống si mê một ảnh hình huyễn ảo thế nào không?
Anh
ta chỉ nhìn tôi một mắt thôi, mắt kia anh đã bị chiến tranh vô hiệu hoá nhãn từ
sau thời binh lửa vừa qua.
Nên
tôi phải tự tăng cường con mắt thần dấu kín đằng sau gáy, ra ngó thêm thị lực
dành cho tình cảm đấy chứ.
Mình
thẫn thờ trong tư tưởng: "tại sao anh cứ chỉ ngắm cuộc tình mình bằng một
mắt nhỉ?"
Như
thế thì trong văn chương, người ta bảo rằng "phiến diện" đó.
Dẫu
mắt kia không thấy rõ ràng, thì nó, con mắt vô tình, cũng phải biết cảm nhận,
nhấp nháy hào hoa, rung động trước một tấm chân tình chứ hả?
Từ
nơi đô hội chập chờn " Little Saigon " về nhà, mình cứ loay hoay ý nghĩ:
"
Anh chỉ ngó mình có một mắt, còn mình lâu nay vẫn vô hình chung dòm anh tới cặp
mắt rưỡi, tức là chiêm ngưỡng anh gấp 3 lần anh phóng mắt nhìn thiên hạ."
Anh
lắc đầu: Đừng chủ quan suy đoán thế, con mắt kia anh đã dùng linh nhỡn xuyên
thủng trái tim thơ mộng của mình lâu rồi, không thế, sao người thơ có thể đắm
say, không hay là chưa mỏi mệt từ bỏ một thiên đường?
Phải
nói rằng đôi mắt anh một 10, một 7, anh đã vận dụng tới 20/20 quan sát từng chi
tiết một, với cuộc tình ảo này, nó có lúc tưởng như sự thật sờ sờ ra đó, khiến
thế nhân cũng dám trách thầm Thượng Đế, là sao Đấng Tối Cao không sắp xếp cho chúng ta một chút hồn nhiên hơn.
Song
mình có tiếc rẻ gì đâu. Mình đang đứng ở ngưỡng cửa thiên đường, đang thấy rất
rõ nếu người ta cũng giống như mình, cứ mãi ước mơ, thì sẽ đẹp chan hoà tình ý
mơ hồ ngay thôi .
Tất
nhiên nếu được trọn vẹn 100% cái tình cái ý ở đời, chắc sẽ chán nhau ấy chứ,
bởi cái gọi là tâm hồn nhẹ tênh, dễ vỡ của mình, sẽ khiến anh phải ngậm ngùi
như nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng trong bài hát suy tư " Tưởng Niệm ".
Ôi
mình sẽ hét lên: " Không bao giờ, chắc chắn, vì lúc đó, điều tròn vẹn kể
trên, mình sẽ nhìn thay anh cả cặp mắt bình thường, để anh nguyên lành đôi mắt
thần lý tưởng, cho riêng anh điều tiết những hình ảnh xa gần mà thôi " .
Bà
bác sĩ hỏi mình: " Suy nghĩ gì lâu vậy, có phải đang không thích đeo kính
loạn thị nặng ? "
Tôi
mà loạn thị à, tôi vẫn đọc sách báo bình thường, thậm chí còn xỏ được chỉ qua
lỗ kim may tay đó bác sĩ .
Nhưng
khi lái xe trên Fwy thì sao?
À,
không lái xe đâu, tôi ngồi bên cạnh người lái, nhưng ngó thấy từ xa các tấm
bảng đề tên đường, để báo cho tài xế sắp " exit ".
Bác
sĩ cười : Ấy đấy, cận viễn thị liên tục, mang kiến đi .
Như
vậy là từ nay mình không được mang cái mắt thứ ba ôm đồm xí phần của anh, mà
chỉ mang thêm đôi mắt kiến khó chịu bởi sự quan sát sai sót, thiên lệch, nhất
là " mục tiêu
tâm
tư tình cảm " của mình.
Có
nghĩa hãy chỉ nhìn vạn sự bằng đôi mắt của mình thôi, vừa đủ chính xác, không
cần thêm mắt nào của ai, nhất là của anh, vô tầm nhỡn ham hố của mình nữa.
Hãy
trả lại anh cảm quan mọi điều xẩy ra trên đời này, bằng chính cách nhìn trung
thực của anh nhé.
CAO MỴ
NHÂN (HNPD)