Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Cá mè một lứa - Việt Nhân
(HNPĐ) Chưa thông báo tin chính thức, nhưng ngày 25/01/2019 cũng đã qua, chắc chuyện như đã định là kỳ họp thứ 8 của cái cuốc hụi xã nghĩa, trong đó có màn lấy phiếu đám nghị gật cho cái Tiến Ruồi thoát Y, lý do tới tuổi hưu. Chuyện Ruồi bị miễn nhiệm, với dư luận thì cho là Lú (đi phải có người dìu), thì sức đâu bảo vệ được người tình nhỏ bé, trước lời khai của giám đốc Pharma (nguyễn minh hùng) là Ruồi mới chính là chủ mưu buôn thuốc ung thư giả. Còn riêng cái Tiến Ruồi thì ngoài hành lang một buổi họp, bla bla rằng mình là nạn nhân của ‘thị phi’.
Lật
lại vụ án thì trước đó, tháng 07/2017 tòa sơ thẩm thành Hồ, xử trong
vai chủ mưu (nguyễn mạnh hùng, võ mạnh cường) đồng bị kêu án 12 năm về
tội buôn lậu, nhưng tháng 10/2017 toàn bộ án sơ thẩm này bị hủy, yêu cầu
xác định lại tội danh và truy thêm đồng phạm. Đây là lúc dư luận đồng
rộ lên, điểm mặt cái Tiến Ruồi là đứa đứng đầu vụ việc, mặc dầu thị vẫn
chu chéo mình vô can, chẳng liên hệ và cũng như không hề nhận triệu đô
tươi tiền Mẽo, từ tay giám đốc Pharma (nguyễn minh hùng) em chồng thị.
Ngày
xử lại 01/10/2019, hai tên bị cho là chủ chốt đã nhận thêm vài năm tù,
(nguyễn mạnh hùng, võ mạnh cường) đứa 17 năm đứa 20 năm, còn cái Tiến
Ruồi như đã biết thị mất ghế bộ y. Thấy ra cái lũ khốn nạn Ba Đình là
thế, chúng bao che và Ruồi đã hạ cánh an toàn, rồi đây thị sẽ lại như
‘người lùn gieo máu lửa’ (võ kim cự), ôm đống bạc khủng sống sang giàu
nơi xứ Canada. Và Ruồi nghe đâu đã chọn đất Mẽo, là nơi để an hưởng
những ngày ‘về hưu’ của mình… Lũ giòi bọ này không chửi có mà điên!
Một
anh trên mạng còm rằng: Chế độ này đã đến lúc ‘nước dạt lòi cỏ thúi’.
Đây chắc là một anh dân miền Nam, chứ nếu dân miền Bắc thì đã nói câu
‘nước dạt lòi cà thối’, món cà muối chua và những quả cà thối lúc vại cà
đã hết. Riêng thằng mỗ tôi, câu nước dạt lòi cỏ thúi gợi nhớ một thời
là lính, hành quân nơi đất Đồng Tháp, khi nước dần rút những cánh đồng
mênh mông nước ngày nào trong mùa lũ, nay phơi dưới cái nắng thiêu đốt
của mùa khô, mà dọc miền biên giới Tây Nam gió mang mùi ngai ngái của cỏ
cây úng thối.
Vậy
cái đảng Ba Đình chúng đã đến lúc nước dạt chưa, mà sao cả miền ngoài
lẫn trong mùi thối bay đều khắp, phơi trần những quả cà thối, chường ra
những bộ mặt bẩn thỉu của phường thổ phỉ? À cái đó thì đâu cần phải đợi
mước dạt, ngay cả lúc chúng vênh mặt tự hào, là khí thế đảng chúng dâng
cao như nước lũ, những ngày miền Nam vừa mất, lũ giặc đỏ từ thằng tướng
(văn tiến dũng) đến thằng lính lác nón cối dép râu, ra tay cướp bóc, vơ
vét tài sản của cải người dân thua trận, từ đó hai chữ viết tắt cs (cộng
sản) được gọi là ‘cướp sạch’.
Vụ
Tiến Ruồi kẻ bị thiệt là dân nghèo mua thuốc giả, chẳng là cái gì đảng
và nhà nước phải quan tâm, cả một chế độ gian ác thì đem xử vài đứa chỉ
là cho lấy có trấn an dư luận, và đã chắc gì chúng ở tù với con số năm
tháng đó, hết quyền nhưng còn tiền trong tay mặc sức phù phép. Luật pháp
xã nghĩa là để cho thằng dân đen, cho những ai đấu tranh chống đảng,
chứ bọn tội phạm như Vinashin, Vinalines, PMU18, Xa lộ Đông Tây, Đường
sắt… ai biết bây giờ chúng phương trời nào, nghe nói kẻ trong tù nay chỉ
là những đứa được thuê.
Chuyện
là vậy, thằng dân bị hại thì mặc xác, cướp đất Thủ Thiêm những thằng
đảng viên ăn ngập mặt vẫn nhỡn nhơ đấy thôi, chứ động vào quyền lợi
chúng là chết rũ tù, ngay chúng với nhau, đồng chí đồng rận mà không
đồng bọn thì vẫn ‘đốt’ nhau thẳng tay. Hung thủ được cho là giết hai
quan cắt mạng đầu tỉnh Yên Bái (2017) bắn chết hai người ở hai địa điểm
cách nhau 150 mét… xong quay súng ra đàng sau gáy của mình và… bóp cò tự
sát. Chúng dàn dựng như thể coi khinh dư luận là ngu, chỉ mỗi chúng
khôn, nay chúng lại giết nhau cũng một tương tự.
Tay (lê hải an) thứ trưởng bộ dục xã nghĩa, bị giết ném xác từ lầu 8 qua cái lan can cao đến nách (nhảy chưa chắc đã qua được), và một tay tiến $ĩ xã nghĩa (lê viết khuyến) cho rằng đây là tai nạn vấp té rơi xuống đất mà chết. Của đáng tội cái trí tầm lớp ba trường làng (tiến sĩ mua) ngỡ mình đỉnh cao, mở mồm nói đến chó cũng không tin, nói tay thứ trưởng này vấp té, không khác gì chuyện nói tay kiểm lâm giết người xong, tự sát bắn mình từ sau gáy.
Cộng
sản chết bớt thằng nào là mừng đất thêm sạch, xã hội loài người bớt
bẩn, chỉ bực là cứ sau những cái chết đó lại luôn có kẻ khen dồi, như vụ
giết nhau ở Yên Bái hung thủ được cho là người có phẩm chất đạo đức,
tính tình hiền lành (sic). Xin lỗi, người tử tế thì không cs, người cs
thì không tử tế, hay đây là đùa như câu ‘the only good communist is a
dead communist’?
Xin
ghi ra đây lời ‘vinh danh’ cái chết của tay thứ trưởng bộ dục xã nghĩa
(Điềm báo cho một cái chết khác, tg.Phạm đình Trọng): Cái chết của trí tuệ và nhân cách Lê Hải An là cái chết của sự lương thiện và chân chính trong chính trường VN. Rồi để xác quyết bằng câu: Một
tài năng thực sự, một trí tuệ cao như Lê Hải An muốn mang tài năng, trí
tuệ cống hiến cho đất nước lại len lỏi vào chính trường đó thì phải
nhận cái chết tức tưởi là đúng qui trình.
Và cuối cùng câu kết nhận định: Cái
chết đúng qui trình của cá thể Lê Hải An, là điềm báo cho cái chết đúng
qui trình của cả thể chế đã gây ra cái chết cho tài năng, trí tuệ Lê
Hải An. Có người nói tác giả bài này là dân đít đỏ, ví dù không đắp
chăn đỏ cũng phải thấy, nếu lương thiện và chân chính, thì làm quái gì
(lê hải an) làm đến chức thứ trưởng giáo dục, chuyên đào tạo giống đỏ
cho chế độ? Tài liệu còn đây, những cái chết như thế này trong đảng An
Nam cộng nhiều vô kể, và chúng giết nhau là để giữ chế độ (lưu manh) của
chúng được tồn tại đấy thôi!
Một
sự thật khó chối, chính trường xã nghĩa không bao giờ lương thiện và
chân chính, nhà nước Ba Đình thì chỉ là tập hợp của lũ khốn nạn lừa bịp,
suốt chiều dài lịch sử của đảng An Nam cộng, là chuyện dài khủng bố, là
thủ tiêu để tồn tại. Ngay cả chóp bu đồng chí đồng rận, nhưng không
đồng bọn cũng giết nhau, chắc chắn đám An Nam cộng, chưa quên chuyện cặp
đôi Ba Duẩn, Sáu Búa, đã từng mưu giết Hồ nhưng việc không thành, và
chúng đã giam lỏng Hồ vào những năm cuối đời.
Giết
nhau vì tranh giành lợi ích và quyền lực thế thôi, nên chả làm gì ở cái
bộ vô giáo dục thối còn hơn chuồng xí này, có tay thứ trưởng (vừa vấp
té chết!), xứng gọi là lãnh đạo tài năng, đầy trí tuệ tâm huyết, để rồi
tiếc rằng còn sống sẽ tạo sự đổi mới (sic). Chuyện chẳng có gì khó hiểu,
thủ phạm giết người ném xác qua lan can nó nằm ngay trong bộ dục, cứ
đập tay bộ trưởng (nhạ ngọng) là ra ngay, nhìn tay này lấy khăn chấm mắt
lúc viếng tang, nhớ quá boác ngày nào cũng làm thế trước cái chết 20
vạn dân oan trong cải cách ruộng đất. Mẹ kiếp!
Con người sinh ra vốn hiền lương, trở nên tốt xấu là do giáo dục và môi trường sống, bản chất của chế độ xã nghĩa là gian ác bịp bợm, và là môi trường phát triển cho những con người mang cùng bản chất thích hợp. Lấy người miền Bắc trước 1954, miền Nam trước 1975, đem so người dân xã nghĩa hôm nay, cùng cái nhà nước An Nam cộng khốn nạn sẽ cho thấy là chế độ nào người dân đó, và cũng không có chuyện lương thiện ở nơi bọn quan chức đít đỏ.
Sau
tháng Tư Đen, làm sao quên đươc cái hãnh tiến của kẻ thắng cuộc, khoác
lác (bịp) rằng chúng là những con người đạo đức được boác chúng dạy,
giai cấp đảng viên là tầng lớp tinh hoa (sic). Nước sơn tô vẽ đó không
bền, phường thổ phỉ nhanh chóng lộ đuôi cáo, và trong chúng có kẻ phân
bua bằng câu ‘tuy đảng viên nhưng là người tốt’, câu nói vừa gây cười
lại vừa phơi truồng bản chất đảng viên.
Việt Nhân ( HNPD )
Cá mè một lứa - Việt Nhân
(HNPĐ) Chưa thông báo tin chính thức, nhưng ngày 25/01/2019 cũng đã qua, chắc chuyện như đã định là kỳ họp thứ 8 của cái cuốc hụi xã nghĩa, trong đó có màn lấy phiếu đám nghị gật cho cái Tiến Ruồi thoát Y, lý do tới tuổi hưu. Chuyện Ruồi bị miễn nhiệm, với dư luận thì cho là Lú (đi phải có người dìu), thì sức đâu bảo vệ được người tình nhỏ bé, trước lời khai của giám đốc Pharma (nguyễn minh hùng) là Ruồi mới chính là chủ mưu buôn thuốc ung thư giả. Còn riêng cái Tiến Ruồi thì ngoài hành lang một buổi họp, bla bla rằng mình là nạn nhân của ‘thị phi’.
Lật
lại vụ án thì trước đó, tháng 07/2017 tòa sơ thẩm thành Hồ, xử trong
vai chủ mưu (nguyễn mạnh hùng, võ mạnh cường) đồng bị kêu án 12 năm về
tội buôn lậu, nhưng tháng 10/2017 toàn bộ án sơ thẩm này bị hủy, yêu cầu
xác định lại tội danh và truy thêm đồng phạm. Đây là lúc dư luận đồng
rộ lên, điểm mặt cái Tiến Ruồi là đứa đứng đầu vụ việc, mặc dầu thị vẫn
chu chéo mình vô can, chẳng liên hệ và cũng như không hề nhận triệu đô
tươi tiền Mẽo, từ tay giám đốc Pharma (nguyễn minh hùng) em chồng thị.
Ngày
xử lại 01/10/2019, hai tên bị cho là chủ chốt đã nhận thêm vài năm tù,
(nguyễn mạnh hùng, võ mạnh cường) đứa 17 năm đứa 20 năm, còn cái Tiến
Ruồi như đã biết thị mất ghế bộ y. Thấy ra cái lũ khốn nạn Ba Đình là
thế, chúng bao che và Ruồi đã hạ cánh an toàn, rồi đây thị sẽ lại như
‘người lùn gieo máu lửa’ (võ kim cự), ôm đống bạc khủng sống sang giàu
nơi xứ Canada. Và Ruồi nghe đâu đã chọn đất Mẽo, là nơi để an hưởng
những ngày ‘về hưu’ của mình… Lũ giòi bọ này không chửi có mà điên!
Một
anh trên mạng còm rằng: Chế độ này đã đến lúc ‘nước dạt lòi cỏ thúi’.
Đây chắc là một anh dân miền Nam, chứ nếu dân miền Bắc thì đã nói câu
‘nước dạt lòi cà thối’, món cà muối chua và những quả cà thối lúc vại cà
đã hết. Riêng thằng mỗ tôi, câu nước dạt lòi cỏ thúi gợi nhớ một thời
là lính, hành quân nơi đất Đồng Tháp, khi nước dần rút những cánh đồng
mênh mông nước ngày nào trong mùa lũ, nay phơi dưới cái nắng thiêu đốt
của mùa khô, mà dọc miền biên giới Tây Nam gió mang mùi ngai ngái của cỏ
cây úng thối.
Vậy
cái đảng Ba Đình chúng đã đến lúc nước dạt chưa, mà sao cả miền ngoài
lẫn trong mùi thối bay đều khắp, phơi trần những quả cà thối, chường ra
những bộ mặt bẩn thỉu của phường thổ phỉ? À cái đó thì đâu cần phải đợi
mước dạt, ngay cả lúc chúng vênh mặt tự hào, là khí thế đảng chúng dâng
cao như nước lũ, những ngày miền Nam vừa mất, lũ giặc đỏ từ thằng tướng
(văn tiến dũng) đến thằng lính lác nón cối dép râu, ra tay cướp bóc, vơ
vét tài sản của cải người dân thua trận, từ đó hai chữ viết tắt cs (cộng
sản) được gọi là ‘cướp sạch’.
Vụ
Tiến Ruồi kẻ bị thiệt là dân nghèo mua thuốc giả, chẳng là cái gì đảng
và nhà nước phải quan tâm, cả một chế độ gian ác thì đem xử vài đứa chỉ
là cho lấy có trấn an dư luận, và đã chắc gì chúng ở tù với con số năm
tháng đó, hết quyền nhưng còn tiền trong tay mặc sức phù phép. Luật pháp
xã nghĩa là để cho thằng dân đen, cho những ai đấu tranh chống đảng,
chứ bọn tội phạm như Vinashin, Vinalines, PMU18, Xa lộ Đông Tây, Đường
sắt… ai biết bây giờ chúng phương trời nào, nghe nói kẻ trong tù nay chỉ
là những đứa được thuê.
Chuyện
là vậy, thằng dân bị hại thì mặc xác, cướp đất Thủ Thiêm những thằng
đảng viên ăn ngập mặt vẫn nhỡn nhơ đấy thôi, chứ động vào quyền lợi
chúng là chết rũ tù, ngay chúng với nhau, đồng chí đồng rận mà không
đồng bọn thì vẫn ‘đốt’ nhau thẳng tay. Hung thủ được cho là giết hai
quan cắt mạng đầu tỉnh Yên Bái (2017) bắn chết hai người ở hai địa điểm
cách nhau 150 mét… xong quay súng ra đàng sau gáy của mình và… bóp cò tự
sát. Chúng dàn dựng như thể coi khinh dư luận là ngu, chỉ mỗi chúng
khôn, nay chúng lại giết nhau cũng một tương tự.
Tay (lê hải an) thứ trưởng bộ dục xã nghĩa, bị giết ném xác từ lầu 8 qua cái lan can cao đến nách (nhảy chưa chắc đã qua được), và một tay tiến $ĩ xã nghĩa (lê viết khuyến) cho rằng đây là tai nạn vấp té rơi xuống đất mà chết. Của đáng tội cái trí tầm lớp ba trường làng (tiến sĩ mua) ngỡ mình đỉnh cao, mở mồm nói đến chó cũng không tin, nói tay thứ trưởng này vấp té, không khác gì chuyện nói tay kiểm lâm giết người xong, tự sát bắn mình từ sau gáy.
Cộng
sản chết bớt thằng nào là mừng đất thêm sạch, xã hội loài người bớt
bẩn, chỉ bực là cứ sau những cái chết đó lại luôn có kẻ khen dồi, như vụ
giết nhau ở Yên Bái hung thủ được cho là người có phẩm chất đạo đức,
tính tình hiền lành (sic). Xin lỗi, người tử tế thì không cs, người cs
thì không tử tế, hay đây là đùa như câu ‘the only good communist is a
dead communist’?
Xin
ghi ra đây lời ‘vinh danh’ cái chết của tay thứ trưởng bộ dục xã nghĩa
(Điềm báo cho một cái chết khác, tg.Phạm đình Trọng): Cái chết của trí tuệ và nhân cách Lê Hải An là cái chết của sự lương thiện và chân chính trong chính trường VN. Rồi để xác quyết bằng câu: Một
tài năng thực sự, một trí tuệ cao như Lê Hải An muốn mang tài năng, trí
tuệ cống hiến cho đất nước lại len lỏi vào chính trường đó thì phải
nhận cái chết tức tưởi là đúng qui trình.
Và cuối cùng câu kết nhận định: Cái
chết đúng qui trình của cá thể Lê Hải An, là điềm báo cho cái chết đúng
qui trình của cả thể chế đã gây ra cái chết cho tài năng, trí tuệ Lê
Hải An. Có người nói tác giả bài này là dân đít đỏ, ví dù không đắp
chăn đỏ cũng phải thấy, nếu lương thiện và chân chính, thì làm quái gì
(lê hải an) làm đến chức thứ trưởng giáo dục, chuyên đào tạo giống đỏ
cho chế độ? Tài liệu còn đây, những cái chết như thế này trong đảng An
Nam cộng nhiều vô kể, và chúng giết nhau là để giữ chế độ (lưu manh) của
chúng được tồn tại đấy thôi!
Một
sự thật khó chối, chính trường xã nghĩa không bao giờ lương thiện và
chân chính, nhà nước Ba Đình thì chỉ là tập hợp của lũ khốn nạn lừa bịp,
suốt chiều dài lịch sử của đảng An Nam cộng, là chuyện dài khủng bố, là
thủ tiêu để tồn tại. Ngay cả chóp bu đồng chí đồng rận, nhưng không
đồng bọn cũng giết nhau, chắc chắn đám An Nam cộng, chưa quên chuyện cặp
đôi Ba Duẩn, Sáu Búa, đã từng mưu giết Hồ nhưng việc không thành, và
chúng đã giam lỏng Hồ vào những năm cuối đời.
Giết
nhau vì tranh giành lợi ích và quyền lực thế thôi, nên chả làm gì ở cái
bộ vô giáo dục thối còn hơn chuồng xí này, có tay thứ trưởng (vừa vấp
té chết!), xứng gọi là lãnh đạo tài năng, đầy trí tuệ tâm huyết, để rồi
tiếc rằng còn sống sẽ tạo sự đổi mới (sic). Chuyện chẳng có gì khó hiểu,
thủ phạm giết người ném xác qua lan can nó nằm ngay trong bộ dục, cứ
đập tay bộ trưởng (nhạ ngọng) là ra ngay, nhìn tay này lấy khăn chấm mắt
lúc viếng tang, nhớ quá boác ngày nào cũng làm thế trước cái chết 20
vạn dân oan trong cải cách ruộng đất. Mẹ kiếp!
Con người sinh ra vốn hiền lương, trở nên tốt xấu là do giáo dục và môi trường sống, bản chất của chế độ xã nghĩa là gian ác bịp bợm, và là môi trường phát triển cho những con người mang cùng bản chất thích hợp. Lấy người miền Bắc trước 1954, miền Nam trước 1975, đem so người dân xã nghĩa hôm nay, cùng cái nhà nước An Nam cộng khốn nạn sẽ cho thấy là chế độ nào người dân đó, và cũng không có chuyện lương thiện ở nơi bọn quan chức đít đỏ.
Sau
tháng Tư Đen, làm sao quên đươc cái hãnh tiến của kẻ thắng cuộc, khoác
lác (bịp) rằng chúng là những con người đạo đức được boác chúng dạy,
giai cấp đảng viên là tầng lớp tinh hoa (sic). Nước sơn tô vẽ đó không
bền, phường thổ phỉ nhanh chóng lộ đuôi cáo, và trong chúng có kẻ phân
bua bằng câu ‘tuy đảng viên nhưng là người tốt’, câu nói vừa gây cười
lại vừa phơi truồng bản chất đảng viên.
Việt Nhân ( HNPD )