Có một thời, các du khách Mỹ đi đến đâu cũng bị người ta coi thường nếu không muốn nói là bị ghét. Tiền Mỹ thì yêu nhưng người Mỹ thì không.
The Ugly American(s) không phải chỉ là tên cuốn tiểu thuyết của Eugene Burdick và William Lederer, mà là những chữ nhiều người dùng để mô tả những du khách người Mỹ vừa thô lậu, thiếu văn hóa, lại còn tự cao, tự đại khi ra nước ngoài đi du lịch.
Hình ảnh một người đàn ông tuổi cỡ sáu chục, sơ mi Hawaii, quần shorts, đi dép, cổ đeo một chiếc máy ảnh rẻ tiền, người phụ nữ bên cạnh to béo, mắt đeo kính mát gọng nhựa trắng xếch ngược lên của thập niên 60, tóc tai như vừa gỡ được mấy cái hair roller ra, cái bóp đầm đeo trên vai như Gary Larson cực tả trong những bức hí họa của ông.
Nhưng nay, hình ảnh những du khách Mỹ đáng ghét đó đã được thay thế, phải nhường chỗ cho các du khách từ Hoa lục đi ra nước ngoài du lịch. Mấy anh chị ba Tầu đi du lịch cũng dữ lắm. Trong năm 2012, khoảng 83 triệu Chệt đực, Chệt cái đi du lịch ở ngoại quốc, chi khoảng 102 tỉ đô la Mỹ. Mấy anh chị Chệt nhà quê này đi đến đâu cũng bị ghét đến đó. Có thể nhiều tiền thật đấy nhưng nhà quê và xấu xa thì vẫn còn nguyên. Ăn to , nói lớn, khạc nhổ, không biết xếp hàng, lấn được ai là lấn, bần tiện, keo kiệt về đồng tiền… đi đến đâu cũng lòi ra bằng ấy cái xấu. Một tác giả Trung quốc, ông Bá Dương đã viết rõ điều đó trong cuốn Người Trung Quốc Xấu Xí. Người Hoa, theo ông Bá Dương, khi ra nước ngoài, lại càng lộ rõ hơn những cái xấu xa của họ.
Tại viện bảo tàng Louvre ở Paris, có một tấm bảng viết bằng chữ Hán ghi rõ cấm đại tiện và tiểu tiện. Zadig&Voltaire nói rõ vào năm 2014, khách sạn mới của công ty sẽ không tiếp du khách người Hoa. Tại một vài ngôi chùa ỏ Chiang Mai, bắc Thái Lan, các nhà sư đã phải cố gắng rất nhiều để giải thích cho các du khách người Hoa là không được mặc quần shorts vào chùa. Các khách sạn ở Singapore và Thái Lan đều than phiền là người Hoa nói quá lớn, lái xe quá ẩu, không chịu xếp hàng, để cho trẻ con tiểu tiện và đại tiện trong các bể bơi, nhân viên Hongkong Airlines phải học võ để đối phó với các Chệt đực say sỉn trên máy bay …
Những chuyện như thế đã khiến cho phó thủ tướng Trung quốc mới đây phải than phiền là người Trung quốc khi ra nước ngoài đã lộ ra cái vẻ thiếu văn minh và vô học của mình qua các việc làm của họ. Ông kêu gọi người dân Trung quốc phải tự xét lại việc làm của mình bỏ hẳn trò to tiếng, khạc nhổ, đi đứng vô trật tự ngoài đường …
Đó là lời của chính những người Tầu nói về người Tầu.
Tuần qua, lại thêm một vụ tai tiếng nữa khi một thiếu niên 15 tuổi tên là Đinh Cẩm Hạo người Nam Kinh thuộc tỉnh Giang Tô theo cha mẹ đi Ai Cập chơi. Tại một ngôi đền có từ 35 thế kỷ trước, Chệt Hạo đã dùng vật nhọn khắc lên một bức chạm nổi mấy chữ đại khái Đinh Cẩm Hạo đã đến đây. Sau đó, Chệt nhỏ này còn khoe việc nó làm trên internet. Việc đó đã gây phẫn nộ cho rất nhiều người khiến cha mẹ của Chệt Hảo phải xin lỗi rối rít.
Tại sao Chệt Hạo phải làm vậy? Ai mà chả biết cậu và phái đoàn du lịch người Hoa đã đến đó.
Thì cứ nhìn đống rác rến bọn người này để lại cùng với những bãi nước bọt nhổ xuống đất, tiếng nói chuyện la hét gọi nhau ơi ới vang lừng cả một khu, chen nhau, lấn người khác để lên phía trước, ăn cắp ăn trộm, ngó trước ngó sau không thấy ai thì đái một cái, ỉa một cái… là biết ngay chứ việc gì phải viết mấy chữ lên tường?
Những dấu tích ấy người ta đã thấy khắp nơi, nhất là ở mấy nước Đông Nam Á, nơi các sếnh sáng dở tất cả mọi trò khốn nạn của chúng ra ở trên biển, trên đất liền, bên này cũng như bên kia biên giới, bạ cái quái gì cũng nhận là của mình bộ không thấy sao?
Cha tiên nhân bố mấy thằng Chệt.