Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Chuyện Bảo Dù Ở Nhà Thương Về - Đồ Ngu
( HNPĐ )Sắp sửa đưa con cháu ngoại đến trường, nghe tiếng điện thoại reo, bắt. Có tiếng thều thào của Bảo Dù: - Con lên đón Bố ngay, nó cho Bố xuất viện rồi !
( HNPĐ ) Sắp sửa đưa đứa cháu đến trường, nghe tiếng điện thoại reo, bắt. Có tiếng thều thào của Bảo Dù:
- Con lên đón Bố ngay, nó cho Bố xuất viện rồi !
Tôi ngạc nhiên:
- Mày mới ở Bệnh viện về cuối tuần rồi, lại nhập viện hồi nào vậy ?
Tiếng Bảo Dù quát ( nhưng không ra hơi ):
- Có đón không thì nói, để bố còn gọi taxi !.
Tôi nói:
- OK , đừng nóng để tao bỏ con cháu ở trường rồi lên đón mày ngay.
Tôi gọi Lính Dù:
- Nhà Lính Dù ở gần bệnh viện Sharp, Ông giúp tôi, lên đón ngay thằng Bảo Dù rồi chở nó về nhà nó, ...giúp tôi với.
Lính Dù ngạc nhiên:
- Ủa, Nó nằm nhà thương nữa à, thôi được, tôi đi ngay.
- Nhớ đi ngay, thằng này, cái vết thương trên đầu lại hành rồi, nên tính khí thất thường lắm . Nó dọa đón trể nó kêu taxi đấy ? Khi nào gặp nó, báo cho tôi biết nghe! Giúp nó nghe...Nghĩa tử nghĩa tận.
Chừng 20 phút sau, phone reo , cũng số của Bảo. Tôi giật mình:
- Bảo hả, thằng Lính Dù nó chưa đến đón mày sao ?
Có tiếng chị Oanh cười:
- Ông Lính Dù có đây này, nhưng ông Bảo nhà tôi lại muốn lên nhà ông chơi cơ !
Tôi lại gọi Lính Dù, năn nỉ:
- Giúp người, giúp cho chót Lính Dù ơi, ráng lên, nó chết mình khỏi đi đưa ma cũng được.
Tôi quay lại nói với vợ:
- Mình về ngay em à, vợ chồng Bảo Dù nó đến nhà đấy, mình phải ghé Vons mua thùng bia và mua thuốc hút cho nó.
Vợ tôi nhăn mặt:
- Ổng mới nằm nhà thương về, anh lại mua bia, mua thuốc...Chị Oanh chị ấy buồn đó...Để em gọi cho anh chị Minh, chị ấy cũng muốn đi thăm ông Bảo nhiều lần nhưng chưa đi được..
An tọa, tôi vừa đẩy 6 ly nhỏ ra trước mặt từng người, vừa nói:
- Mời quý vị uống nước trà nóng, ấy mùa hè này mà uống thứ này, giải nhiệt lắm.
Bảo Dù trố mắt nhìn tôi:
- Mày làm gì thế, ai uống gì thì uống. Cho tao bia, mấy ngày nằm nhà thương chẳng bia bọt gì cả , nhạt miệng lắm rồi. Đéo mẹ, chúng mày nhạt mồm nhạt miệng thì có báo chí để đem thằng Hồ ra chửi, bố thì...
Tôi nhìn chị Oanh, chị lấy tay gạt nước mắt:
- Thôi cứ cho ông ấy uống đi !
Chị thở dài rồi cầm ly nước ra cuối vườn, nơi có cây quýt đang đâm bông muộn.
- Các ông các bà thấy tôi nói có đúng không chứ. Thánh cũng có lúc nhầm. Cái nền y học của Mỹ ai chả biết nó là loại siêu đẳng, thế mà cả lũ chuyên viên bác sĩ, bé cái nhầm đấy . Lần trước, nó xem mấy cái phim chụp thận của tôi , ( xin lỗi quý vị, miệng cứ quen như nói chuyện với thằng Đồ, tao với mày loạn cả lên ) thấy chấm chấm đen nhiều quá...Cha con nó cho tôi vào cái xe to đùng để ngoài sân vì thiết bị lớn quá không để trong nhà được. Hì hục bắt tôi nằm nghiêng nằm ngửa để bắn tia la de, bắn rồi nghỉ, nghỉ rồi bắn cả 5 tiếng đồng hồ. Kết quả, cả đám chuyên viên, bác sĩ nói lời xin lỗi: " Chúng tôi xin lỗi vì lần đầu tiên trong đời, chúng tôi lầm sỏi thận với những mảnh đạn ghim trong đó từ bao giờ !"
Lần này bị vào nhà thương, là vì cái ruột...Cái ruột tôi bị banh tung ra trong trận Lam Sơn 719. Tôi gom nó lại cả với đất cát, nhét được khúc này, thì nó phòi ra khúc kia , nhét hoài mà cũng không vào hết. Thằng " tà looc" cũng bị thương nhưng nó mau mắn lấy áo thung quấn quanh bụng tôi..Bây giờ, nó giống như cái ruột xe đạp cũ, chỗ phồng ra chỗ tóp vào. Phồng nhanh thì chỗ khác xoắn lại gấp. Khi ấy, thì sờ bất cứ chỗ nào trong người cũng như có gai đâm... chỉ có chừng nửa tiếng mà họ phải chích cho tôi 3 , 4 lần morphin...Ngày trước, tôi có nghe mấy mụ đàn bà nhà quê khi đau đẻ thì cứ lôi chồng ra chửi. Nay tôi thì lại khác, mỗi khi cơn đau vật vã. Tay thì cứ nắm chặt lấy tay bà Oanh còn miệng thì cứ tên thằng Hồ Chí Minh ra mà réo !
Chị Oanh lúc ấy đã lặng lẽ đến chỗ ngồi, chị kể trong nước mắt:
- Ông ấy cứ lôi ông Hồ ra mà mắng nhiếc, mấy bác sĩ và y tá người Mỹ còn trẻ, họ hỏi tôi:
- Ông ấy gọi tên ai mà có vẻ tức giận vậy?
Tôi lắc đầu: " Đêm nào ổng cũng gặp ác mộng với những con quái vật hiện ra "
- Nhưng quý vị biết làm sao mà tôi khỏi nhanh thế không, ấy là thế này: Trước kia, bên ngoài bao thuốc của Đức để trị bệnh bao tử và đường ruột, thường nơi sản xuất viết một câu khuyên bệnh nhân như thế này: " Thuốc này không hữu hiệu bằng nụ cười của bạn." Chuyển ra phòng ngoài là tôi lấy ipad ra ngay để đọc website của thằng Đồ Ngu này...Bỗng tôi cười phá lên khi đọc đến bài của con mụ vợ lẽ của thằng Lê Duẫn tố cáo đích danh tên Võ Nguyên Giáp. Đểu thật...Võ Nguyên Giáp trần truồng thành một tên hề vô lại...Hết Bên Thắng Cuộc, đến Hồi Ký của Trần Quang Cơ, đến Đèn Cù...Ha, Ha, Ha ..Cả một lũ từ thằng Hồ Chí Minh trở xuống đều bị lột sạch áo mão để biến thành quân đầu đường xó chợ...
Nhưng, đây mới là điều tôi thích thú ( trong cái thất vọng ) khiến bệnh tật bay theo câu chuyện này: Đó là cái ngây thơ của Người Việt Chống Cộng Tại Hải Ngoại, cứ tưởng " Kẻ thù của kẻ thù là bạn " hay "Ta chống Cộng, Ai chống Cộng thì cũng là bạn ta !" Không phải bỗng nhiên mà nó lờ cho Huy Đức xuất bản Bên Thắng Cuộc. Không phải chúng không biết Vụ Cải Cách Ruộng Đất là một Vết Thương Trí Mạng , mà nạn nhân không phải là Dân, mà chính là chúng tự đâm chúng ! . Không phải tự nhiên mà nẩy ra anh chàng Trần Đĩnh, rồi con mụ Vẹm thúi, là vợ lẽ một hung thần Lê Duẫn, bấy lâu im lặng, nay lại lôi xềnh xệch cái thây ma Võ Nguyên Giáp ra hạch tội...Này nhé, Cộng sản dùng tiếng Sửa Sai, không phải sửa cái sai lầm chúng mắc phải đâu , mà đổ hết tất cả tội to tội nhỏ cho "đồng chí" khác. Sắp tới cái Đại Hội Đồng Chuột rồi...Chúng sẽ hất đổ hết để cho những Công Tử Đảng, khoác một lớp áo mới, uống rượu mới nhưng vẫn đựng trong bình cũ...
Anh Chính chồng chị Minh muốn chuyển đề tài, quay hỏi Bảo:
- Ông thấy vụ giàn khoan Tầu tới, rồi rút đi, thế là làm sao?
Bảo Dù để ngang lon bia đã uống hết xuống mặt bản, đấm mạnh rồi gấp nhỏ lại:
- Anh thấy không, tôi vẫn còn khỏe nhá, khỏe và tỉnh táo để nói với mọi người ở đây một câu như thế này: Sau năm 1975, như thằng Ngốc bắt được một hũ vàng, chúng vào miền Nam phét lác một tấc tới trời, ai cũng là Ngụy, là tay sai, là bán nước. Bây giờ dơi ra dơi, chuột lòi mặt chuột. Chúng đã bán cái nước Việt này từ thời tám tổng nào rồi ...Chúng có câu tuyên bố này, việc làm khác, toàn là động tác giả cả. Chúng chỉ có một phe, duy nhất một phe do Trung cộng lãnh đạo. Đưa giàn khoan vào lúc nào? Đó là lúc dân VN đang bỏ cả công ăn việc làm, bỏ cả gia đình đế chúi mũi vào giải túc cầu thế giới. Hỏi có biết giàn khoan Trung quốc xâm nhập vào lãnh thổ VN? Chẳng ai biết, ai hay vì trong óc họ chỉ còn biết đến đội Ý, đội Brazil, đội Đức, rồi sau đó mạnh ai nấy chậy đôn chạy đáo kiếm tiền để nộp cho bọn cá độ. Còn nói Mỹ can thiệp ư? còn khuya ! Đấy là chưa kể đến chúng nó, Mỹ Trung đã chia chác nhau hết cả rồi, không phải chỉ biển Đông mà cả thằng Đài Loan cũng đang bị mang ra mặc cả với nhau. Ông vua nào cũng mua được, miễn trả đúng giá !
Tôi cá với quý vị thế này...Trước kia nó chiếm Hoàng Sa, rồi Gạc Ma...Một năm nữa, theo thời gian từ vụ cắt dây cáp quang của tầu Bình Minh đến vụ giàn khoan 981...Thì chỉ trong vòng 2 năm nữa..Trung cộng sẽ thôn tính đảo Bái Tử Long cho mà xem, còn tại sao là Bái Tử Long chứ không phải chiếm nốt Trường Sa hay các đảo khác, ấy là còn chờ thùng bia khác của thằng Đồ Ngu.
Đấy, có vị nào dám cá với tôi không nào ?
Đồ tôi đã thấy bà Đồ chuẩn bị ăn trưa. Nói đùa:
- Ai cũng muốn cá với mày hết đó, Bảo à, thời gian mày đưa ra là 2 năm, nhưng cái thân tàn tạ sống nay chết mai như mày, thua được, ai chung ?
Bảo Dù không trả lời tôi, nó hướng về bếp, la to:
- Chị Đồ ơi , tô phở của tôi chị đừng mất công vớt nước béo ra đấy nhá.Tôi hỏi quý vị: Phái nam trong này, ai cũng trên 7 bó rồi. Câu ước cuối cùng của chúng ta là làm sao cho chết nhẹ nhàng có phải không? cũng như tôi quay quắt mấy hôm rồi, chỉ mong sao có khẩu súng kết liễu cho nhanh cái cuộc sống mà đau đớn cứ lần này nặng hơn lần trước, lại còn làm khổ cho vợ khổ con nữa chứ . Nói đến bà Oanh này, từ ngày lấy nhau vợ chồng chưa ngày nào được an nhàn. Năm nào cũng một lần, lóp ngóp từ Đà Lạt về thăm nuôi tôi ở Bệnh viện Cộng Hòa, rồi bao nhiêu năm tôi ở tù nữa. Từ bàn tay chỉ quen cầm phấn với thế giới là đám học sinh ngây thơ, chồng thì đi tù, bả ấy phải ra ngoài đời bươn trải. Qua đây, tưởng đã thoát cảnh khổ, nào ngờ những vết thương cũ tái phát....Nhưng thôi, tôi đã có cách:
Thế thì tôi mách quý vị nhé: cái bệnh tim với chuyện ăn nhiều dầu mỡ...Nó sẽ giúp ta giải thoát nợ trần này, giúp ta ra đi thoải mái . Chết trong lúc đang cười. Chết trong lúc đang ngủ. Chết khi vừa lăn xuống bụng vợ !
Đồ Ngu
( HNPĐ )
( HNPĐ ) Sắp sửa đưa đứa cháu đến trường, nghe tiếng điện thoại reo, bắt. Có tiếng thều thào của Bảo Dù:
- Con lên đón Bố ngay, nó cho Bố xuất viện rồi !
Tôi ngạc nhiên:
- Mày mới ở Bệnh viện về cuối tuần rồi, lại nhập viện hồi nào vậy ?
Tiếng Bảo Dù quát ( nhưng không ra hơi ):
- Có đón không thì nói, để bố còn gọi taxi !.
Tôi nói:
- OK , đừng nóng để tao bỏ con cháu ở trường rồi lên đón mày ngay.
Tôi gọi Lính Dù:
- Nhà Lính Dù ở gần bệnh viện Sharp, Ông giúp tôi, lên đón ngay thằng Bảo Dù rồi chở nó về nhà nó, ...giúp tôi với.
Lính Dù ngạc nhiên:
- Ủa, Nó nằm nhà thương nữa à, thôi được, tôi đi ngay.
- Nhớ đi ngay, thằng này, cái vết thương trên đầu lại hành rồi, nên tính khí thất thường lắm . Nó dọa đón trể nó kêu taxi đấy ? Khi nào gặp nó, báo cho tôi biết nghe! Giúp nó nghe...Nghĩa tử nghĩa tận.
Chừng 20 phút sau, phone reo , cũng số của Bảo. Tôi giật mình:
- Bảo hả, thằng Lính Dù nó chưa đến đón mày sao ?
Có tiếng chị Oanh cười:
- Ông Lính Dù có đây này, nhưng ông Bảo nhà tôi lại muốn lên nhà ông chơi cơ !
Tôi lại gọi Lính Dù, năn nỉ:
- Giúp người, giúp cho chót Lính Dù ơi, ráng lên, nó chết mình khỏi đi đưa ma cũng được.
Tôi quay lại nói với vợ:
- Mình về ngay em à, vợ chồng Bảo Dù nó đến nhà đấy, mình phải ghé Vons mua thùng bia và mua thuốc hút cho nó.
Vợ tôi nhăn mặt:
- Ổng mới nằm nhà thương về, anh lại mua bia, mua thuốc...Chị Oanh chị ấy buồn đó...Để em gọi cho anh chị Minh, chị ấy cũng muốn đi thăm ông Bảo nhiều lần nhưng chưa đi được..
An tọa, tôi vừa đẩy 6 ly nhỏ ra trước mặt từng người, vừa nói:
- Mời quý vị uống nước trà nóng, ấy mùa hè này mà uống thứ này, giải nhiệt lắm.
Bảo Dù trố mắt nhìn tôi:
- Mày làm gì thế, ai uống gì thì uống. Cho tao bia, mấy ngày nằm nhà thương chẳng bia bọt gì cả , nhạt miệng lắm rồi. Đéo mẹ, chúng mày nhạt mồm nhạt miệng thì có báo chí để đem thằng Hồ ra chửi, bố thì...
Tôi nhìn chị Oanh, chị lấy tay gạt nước mắt:
- Thôi cứ cho ông ấy uống đi !
Chị thở dài rồi cầm ly nước ra cuối vườn, nơi có cây quýt đang đâm bông muộn.
- Các ông các bà thấy tôi nói có đúng không chứ. Thánh cũng có lúc nhầm. Cái nền y học của Mỹ ai chả biết nó là loại siêu đẳng, thế mà cả lũ chuyên viên bác sĩ, bé cái nhầm đấy . Lần trước, nó xem mấy cái phim chụp thận của tôi , ( xin lỗi quý vị, miệng cứ quen như nói chuyện với thằng Đồ, tao với mày loạn cả lên ) thấy chấm chấm đen nhiều quá...Cha con nó cho tôi vào cái xe to đùng để ngoài sân vì thiết bị lớn quá không để trong nhà được. Hì hục bắt tôi nằm nghiêng nằm ngửa để bắn tia la de, bắn rồi nghỉ, nghỉ rồi bắn cả 5 tiếng đồng hồ. Kết quả, cả đám chuyên viên, bác sĩ nói lời xin lỗi: " Chúng tôi xin lỗi vì lần đầu tiên trong đời, chúng tôi lầm sỏi thận với những mảnh đạn ghim trong đó từ bao giờ !"
Lần này bị vào nhà thương, là vì cái ruột...Cái ruột tôi bị banh tung ra trong trận Lam Sơn 719. Tôi gom nó lại cả với đất cát, nhét được khúc này, thì nó phòi ra khúc kia , nhét hoài mà cũng không vào hết. Thằng " tà looc" cũng bị thương nhưng nó mau mắn lấy áo thung quấn quanh bụng tôi..Bây giờ, nó giống như cái ruột xe đạp cũ, chỗ phồng ra chỗ tóp vào. Phồng nhanh thì chỗ khác xoắn lại gấp. Khi ấy, thì sờ bất cứ chỗ nào trong người cũng như có gai đâm... chỉ có chừng nửa tiếng mà họ phải chích cho tôi 3 , 4 lần morphin...Ngày trước, tôi có nghe mấy mụ đàn bà nhà quê khi đau đẻ thì cứ lôi chồng ra chửi. Nay tôi thì lại khác, mỗi khi cơn đau vật vã. Tay thì cứ nắm chặt lấy tay bà Oanh còn miệng thì cứ tên thằng Hồ Chí Minh ra mà réo !
Chị Oanh lúc ấy đã lặng lẽ đến chỗ ngồi, chị kể trong nước mắt:
- Ông ấy cứ lôi ông Hồ ra mà mắng nhiếc, mấy bác sĩ và y tá người Mỹ còn trẻ, họ hỏi tôi:
- Ông ấy gọi tên ai mà có vẻ tức giận vậy?
Tôi lắc đầu: " Đêm nào ổng cũng gặp ác mộng với những con quái vật hiện ra "
- Nhưng quý vị biết làm sao mà tôi khỏi nhanh thế không, ấy là thế này: Trước kia, bên ngoài bao thuốc của Đức để trị bệnh bao tử và đường ruột, thường nơi sản xuất viết một câu khuyên bệnh nhân như thế này: " Thuốc này không hữu hiệu bằng nụ cười của bạn." Chuyển ra phòng ngoài là tôi lấy ipad ra ngay để đọc website của thằng Đồ Ngu này...Bỗng tôi cười phá lên khi đọc đến bài của con mụ vợ lẽ của thằng Lê Duẫn tố cáo đích danh tên Võ Nguyên Giáp. Đểu thật...Võ Nguyên Giáp trần truồng thành một tên hề vô lại...Hết Bên Thắng Cuộc, đến Hồi Ký của Trần Quang Cơ, đến Đèn Cù...Ha, Ha, Ha ..Cả một lũ từ thằng Hồ Chí Minh trở xuống đều bị lột sạch áo mão để biến thành quân đầu đường xó chợ...
Nhưng, đây mới là điều tôi thích thú ( trong cái thất vọng ) khiến bệnh tật bay theo câu chuyện này: Đó là cái ngây thơ của Người Việt Chống Cộng Tại Hải Ngoại, cứ tưởng " Kẻ thù của kẻ thù là bạn " hay "Ta chống Cộng, Ai chống Cộng thì cũng là bạn ta !" Không phải bỗng nhiên mà nó lờ cho Huy Đức xuất bản Bên Thắng Cuộc. Không phải chúng không biết Vụ Cải Cách Ruộng Đất là một Vết Thương Trí Mạng , mà nạn nhân không phải là Dân, mà chính là chúng tự đâm chúng ! . Không phải tự nhiên mà nẩy ra anh chàng Trần Đĩnh, rồi con mụ Vẹm thúi, là vợ lẽ một hung thần Lê Duẫn, bấy lâu im lặng, nay lại lôi xềnh xệch cái thây ma Võ Nguyên Giáp ra hạch tội...Này nhé, Cộng sản dùng tiếng Sửa Sai, không phải sửa cái sai lầm chúng mắc phải đâu , mà đổ hết tất cả tội to tội nhỏ cho "đồng chí" khác. Sắp tới cái Đại Hội Đồng Chuột rồi...Chúng sẽ hất đổ hết để cho những Công Tử Đảng, khoác một lớp áo mới, uống rượu mới nhưng vẫn đựng trong bình cũ...
Anh Chính chồng chị Minh muốn chuyển đề tài, quay hỏi Bảo:
- Ông thấy vụ giàn khoan Tầu tới, rồi rút đi, thế là làm sao?
Bảo Dù để ngang lon bia đã uống hết xuống mặt bản, đấm mạnh rồi gấp nhỏ lại:
- Anh thấy không, tôi vẫn còn khỏe nhá, khỏe và tỉnh táo để nói với mọi người ở đây một câu như thế này: Sau năm 1975, như thằng Ngốc bắt được một hũ vàng, chúng vào miền Nam phét lác một tấc tới trời, ai cũng là Ngụy, là tay sai, là bán nước. Bây giờ dơi ra dơi, chuột lòi mặt chuột. Chúng đã bán cái nước Việt này từ thời tám tổng nào rồi ...Chúng có câu tuyên bố này, việc làm khác, toàn là động tác giả cả. Chúng chỉ có một phe, duy nhất một phe do Trung cộng lãnh đạo. Đưa giàn khoan vào lúc nào? Đó là lúc dân VN đang bỏ cả công ăn việc làm, bỏ cả gia đình đế chúi mũi vào giải túc cầu thế giới. Hỏi có biết giàn khoan Trung quốc xâm nhập vào lãnh thổ VN? Chẳng ai biết, ai hay vì trong óc họ chỉ còn biết đến đội Ý, đội Brazil, đội Đức, rồi sau đó mạnh ai nấy chậy đôn chạy đáo kiếm tiền để nộp cho bọn cá độ. Còn nói Mỹ can thiệp ư? còn khuya ! Đấy là chưa kể đến chúng nó, Mỹ Trung đã chia chác nhau hết cả rồi, không phải chỉ biển Đông mà cả thằng Đài Loan cũng đang bị mang ra mặc cả với nhau. Ông vua nào cũng mua được, miễn trả đúng giá !
Tôi cá với quý vị thế này...Trước kia nó chiếm Hoàng Sa, rồi Gạc Ma...Một năm nữa, theo thời gian từ vụ cắt dây cáp quang của tầu Bình Minh đến vụ giàn khoan 981...Thì chỉ trong vòng 2 năm nữa..Trung cộng sẽ thôn tính đảo Bái Tử Long cho mà xem, còn tại sao là Bái Tử Long chứ không phải chiếm nốt Trường Sa hay các đảo khác, ấy là còn chờ thùng bia khác của thằng Đồ Ngu.
Đấy, có vị nào dám cá với tôi không nào ?
Đồ tôi đã thấy bà Đồ chuẩn bị ăn trưa. Nói đùa:
- Ai cũng muốn cá với mày hết đó, Bảo à, thời gian mày đưa ra là 2 năm, nhưng cái thân tàn tạ sống nay chết mai như mày, thua được, ai chung ?
Bảo Dù không trả lời tôi, nó hướng về bếp, la to:
- Chị Đồ ơi , tô phở của tôi chị đừng mất công vớt nước béo ra đấy nhá.Tôi hỏi quý vị: Phái nam trong này, ai cũng trên 7 bó rồi. Câu ước cuối cùng của chúng ta là làm sao cho chết nhẹ nhàng có phải không? cũng như tôi quay quắt mấy hôm rồi, chỉ mong sao có khẩu súng kết liễu cho nhanh cái cuộc sống mà đau đớn cứ lần này nặng hơn lần trước, lại còn làm khổ cho vợ khổ con nữa chứ . Nói đến bà Oanh này, từ ngày lấy nhau vợ chồng chưa ngày nào được an nhàn. Năm nào cũng một lần, lóp ngóp từ Đà Lạt về thăm nuôi tôi ở Bệnh viện Cộng Hòa, rồi bao nhiêu năm tôi ở tù nữa. Từ bàn tay chỉ quen cầm phấn với thế giới là đám học sinh ngây thơ, chồng thì đi tù, bả ấy phải ra ngoài đời bươn trải. Qua đây, tưởng đã thoát cảnh khổ, nào ngờ những vết thương cũ tái phát....Nhưng thôi, tôi đã có cách:
Thế thì tôi mách quý vị nhé: cái bệnh tim với chuyện ăn nhiều dầu mỡ...Nó sẽ giúp ta giải thoát nợ trần này, giúp ta ra đi thoải mái . Chết trong lúc đang cười. Chết trong lúc đang ngủ. Chết khi vừa lăn xuống bụng vợ !
Đồ Ngu
( HNPĐ )
Chuyện Bảo Dù Ở Nhà Thương Về - Đồ Ngu
( HNPĐ )Sắp sửa đưa con cháu ngoại đến trường, nghe tiếng điện thoại reo, bắt. Có tiếng thều thào của Bảo Dù: - Con lên đón Bố ngay, nó cho Bố xuất viện rồi !
( HNPĐ ) Sắp sửa đưa đứa cháu đến trường, nghe tiếng điện thoại reo, bắt. Có tiếng thều thào của Bảo Dù:
- Con lên đón Bố ngay, nó cho Bố xuất viện rồi !
Tôi ngạc nhiên:
- Mày mới ở Bệnh viện về cuối tuần rồi, lại nhập viện hồi nào vậy ?
Tiếng Bảo Dù quát ( nhưng không ra hơi ):
- Có đón không thì nói, để bố còn gọi taxi !.
Tôi nói:
- OK , đừng nóng để tao bỏ con cháu ở trường rồi lên đón mày ngay.
Tôi gọi Lính Dù:
- Nhà Lính Dù ở gần bệnh viện Sharp, Ông giúp tôi, lên đón ngay thằng Bảo Dù rồi chở nó về nhà nó, ...giúp tôi với.
Lính Dù ngạc nhiên:
- Ủa, Nó nằm nhà thương nữa à, thôi được, tôi đi ngay.
- Nhớ đi ngay, thằng này, cái vết thương trên đầu lại hành rồi, nên tính khí thất thường lắm . Nó dọa đón trể nó kêu taxi đấy ? Khi nào gặp nó, báo cho tôi biết nghe! Giúp nó nghe...Nghĩa tử nghĩa tận.
Chừng 20 phút sau, phone reo , cũng số của Bảo. Tôi giật mình:
- Bảo hả, thằng Lính Dù nó chưa đến đón mày sao ?
Có tiếng chị Oanh cười:
- Ông Lính Dù có đây này, nhưng ông Bảo nhà tôi lại muốn lên nhà ông chơi cơ !
Tôi lại gọi Lính Dù, năn nỉ:
- Giúp người, giúp cho chót Lính Dù ơi, ráng lên, nó chết mình khỏi đi đưa ma cũng được.
Tôi quay lại nói với vợ:
- Mình về ngay em à, vợ chồng Bảo Dù nó đến nhà đấy, mình phải ghé Vons mua thùng bia và mua thuốc hút cho nó.
Vợ tôi nhăn mặt:
- Ổng mới nằm nhà thương về, anh lại mua bia, mua thuốc...Chị Oanh chị ấy buồn đó...Để em gọi cho anh chị Minh, chị ấy cũng muốn đi thăm ông Bảo nhiều lần nhưng chưa đi được..
An tọa, tôi vừa đẩy 6 ly nhỏ ra trước mặt từng người, vừa nói:
- Mời quý vị uống nước trà nóng, ấy mùa hè này mà uống thứ này, giải nhiệt lắm.
Bảo Dù trố mắt nhìn tôi:
- Mày làm gì thế, ai uống gì thì uống. Cho tao bia, mấy ngày nằm nhà thương chẳng bia bọt gì cả , nhạt miệng lắm rồi. Đéo mẹ, chúng mày nhạt mồm nhạt miệng thì có báo chí để đem thằng Hồ ra chửi, bố thì...
Tôi nhìn chị Oanh, chị lấy tay gạt nước mắt:
- Thôi cứ cho ông ấy uống đi !
Chị thở dài rồi cầm ly nước ra cuối vườn, nơi có cây quýt đang đâm bông muộn.
- Các ông các bà thấy tôi nói có đúng không chứ. Thánh cũng có lúc nhầm. Cái nền y học của Mỹ ai chả biết nó là loại siêu đẳng, thế mà cả lũ chuyên viên bác sĩ, bé cái nhầm đấy . Lần trước, nó xem mấy cái phim chụp thận của tôi , ( xin lỗi quý vị, miệng cứ quen như nói chuyện với thằng Đồ, tao với mày loạn cả lên ) thấy chấm chấm đen nhiều quá...Cha con nó cho tôi vào cái xe to đùng để ngoài sân vì thiết bị lớn quá không để trong nhà được. Hì hục bắt tôi nằm nghiêng nằm ngửa để bắn tia la de, bắn rồi nghỉ, nghỉ rồi bắn cả 5 tiếng đồng hồ. Kết quả, cả đám chuyên viên, bác sĩ nói lời xin lỗi: " Chúng tôi xin lỗi vì lần đầu tiên trong đời, chúng tôi lầm sỏi thận với những mảnh đạn ghim trong đó từ bao giờ !"
Lần này bị vào nhà thương, là vì cái ruột...Cái ruột tôi bị banh tung ra trong trận Lam Sơn 719. Tôi gom nó lại cả với đất cát, nhét được khúc này, thì nó phòi ra khúc kia , nhét hoài mà cũng không vào hết. Thằng " tà looc" cũng bị thương nhưng nó mau mắn lấy áo thung quấn quanh bụng tôi..Bây giờ, nó giống như cái ruột xe đạp cũ, chỗ phồng ra chỗ tóp vào. Phồng nhanh thì chỗ khác xoắn lại gấp. Khi ấy, thì sờ bất cứ chỗ nào trong người cũng như có gai đâm... chỉ có chừng nửa tiếng mà họ phải chích cho tôi 3 , 4 lần morphin...Ngày trước, tôi có nghe mấy mụ đàn bà nhà quê khi đau đẻ thì cứ lôi chồng ra chửi. Nay tôi thì lại khác, mỗi khi cơn đau vật vã. Tay thì cứ nắm chặt lấy tay bà Oanh còn miệng thì cứ tên thằng Hồ Chí Minh ra mà réo !
Chị Oanh lúc ấy đã lặng lẽ đến chỗ ngồi, chị kể trong nước mắt:
- Ông ấy cứ lôi ông Hồ ra mà mắng nhiếc, mấy bác sĩ và y tá người Mỹ còn trẻ, họ hỏi tôi:
- Ông ấy gọi tên ai mà có vẻ tức giận vậy?
Tôi lắc đầu: " Đêm nào ổng cũng gặp ác mộng với những con quái vật hiện ra "
- Nhưng quý vị biết làm sao mà tôi khỏi nhanh thế không, ấy là thế này: Trước kia, bên ngoài bao thuốc của Đức để trị bệnh bao tử và đường ruột, thường nơi sản xuất viết một câu khuyên bệnh nhân như thế này: " Thuốc này không hữu hiệu bằng nụ cười của bạn." Chuyển ra phòng ngoài là tôi lấy ipad ra ngay để đọc website của thằng Đồ Ngu này...Bỗng tôi cười phá lên khi đọc đến bài của con mụ vợ lẽ của thằng Lê Duẫn tố cáo đích danh tên Võ Nguyên Giáp. Đểu thật...Võ Nguyên Giáp trần truồng thành một tên hề vô lại...Hết Bên Thắng Cuộc, đến Hồi Ký của Trần Quang Cơ, đến Đèn Cù...Ha, Ha, Ha ..Cả một lũ từ thằng Hồ Chí Minh trở xuống đều bị lột sạch áo mão để biến thành quân đầu đường xó chợ...
Nhưng, đây mới là điều tôi thích thú ( trong cái thất vọng ) khiến bệnh tật bay theo câu chuyện này: Đó là cái ngây thơ của Người Việt Chống Cộng Tại Hải Ngoại, cứ tưởng " Kẻ thù của kẻ thù là bạn " hay "Ta chống Cộng, Ai chống Cộng thì cũng là bạn ta !" Không phải bỗng nhiên mà nó lờ cho Huy Đức xuất bản Bên Thắng Cuộc. Không phải chúng không biết Vụ Cải Cách Ruộng Đất là một Vết Thương Trí Mạng , mà nạn nhân không phải là Dân, mà chính là chúng tự đâm chúng ! . Không phải tự nhiên mà nẩy ra anh chàng Trần Đĩnh, rồi con mụ Vẹm thúi, là vợ lẽ một hung thần Lê Duẫn, bấy lâu im lặng, nay lại lôi xềnh xệch cái thây ma Võ Nguyên Giáp ra hạch tội...Này nhé, Cộng sản dùng tiếng Sửa Sai, không phải sửa cái sai lầm chúng mắc phải đâu , mà đổ hết tất cả tội to tội nhỏ cho "đồng chí" khác. Sắp tới cái Đại Hội Đồng Chuột rồi...Chúng sẽ hất đổ hết để cho những Công Tử Đảng, khoác một lớp áo mới, uống rượu mới nhưng vẫn đựng trong bình cũ...
Anh Chính chồng chị Minh muốn chuyển đề tài, quay hỏi Bảo:
- Ông thấy vụ giàn khoan Tầu tới, rồi rút đi, thế là làm sao?
Bảo Dù để ngang lon bia đã uống hết xuống mặt bản, đấm mạnh rồi gấp nhỏ lại:
- Anh thấy không, tôi vẫn còn khỏe nhá, khỏe và tỉnh táo để nói với mọi người ở đây một câu như thế này: Sau năm 1975, như thằng Ngốc bắt được một hũ vàng, chúng vào miền Nam phét lác một tấc tới trời, ai cũng là Ngụy, là tay sai, là bán nước. Bây giờ dơi ra dơi, chuột lòi mặt chuột. Chúng đã bán cái nước Việt này từ thời tám tổng nào rồi ...Chúng có câu tuyên bố này, việc làm khác, toàn là động tác giả cả. Chúng chỉ có một phe, duy nhất một phe do Trung cộng lãnh đạo. Đưa giàn khoan vào lúc nào? Đó là lúc dân VN đang bỏ cả công ăn việc làm, bỏ cả gia đình đế chúi mũi vào giải túc cầu thế giới. Hỏi có biết giàn khoan Trung quốc xâm nhập vào lãnh thổ VN? Chẳng ai biết, ai hay vì trong óc họ chỉ còn biết đến đội Ý, đội Brazil, đội Đức, rồi sau đó mạnh ai nấy chậy đôn chạy đáo kiếm tiền để nộp cho bọn cá độ. Còn nói Mỹ can thiệp ư? còn khuya ! Đấy là chưa kể đến chúng nó, Mỹ Trung đã chia chác nhau hết cả rồi, không phải chỉ biển Đông mà cả thằng Đài Loan cũng đang bị mang ra mặc cả với nhau. Ông vua nào cũng mua được, miễn trả đúng giá !
Tôi cá với quý vị thế này...Trước kia nó chiếm Hoàng Sa, rồi Gạc Ma...Một năm nữa, theo thời gian từ vụ cắt dây cáp quang của tầu Bình Minh đến vụ giàn khoan 981...Thì chỉ trong vòng 2 năm nữa..Trung cộng sẽ thôn tính đảo Bái Tử Long cho mà xem, còn tại sao là Bái Tử Long chứ không phải chiếm nốt Trường Sa hay các đảo khác, ấy là còn chờ thùng bia khác của thằng Đồ Ngu.
Đấy, có vị nào dám cá với tôi không nào ?
Đồ tôi đã thấy bà Đồ chuẩn bị ăn trưa. Nói đùa:
- Ai cũng muốn cá với mày hết đó, Bảo à, thời gian mày đưa ra là 2 năm, nhưng cái thân tàn tạ sống nay chết mai như mày, thua được, ai chung ?
Bảo Dù không trả lời tôi, nó hướng về bếp, la to:
- Chị Đồ ơi , tô phở của tôi chị đừng mất công vớt nước béo ra đấy nhá.Tôi hỏi quý vị: Phái nam trong này, ai cũng trên 7 bó rồi. Câu ước cuối cùng của chúng ta là làm sao cho chết nhẹ nhàng có phải không? cũng như tôi quay quắt mấy hôm rồi, chỉ mong sao có khẩu súng kết liễu cho nhanh cái cuộc sống mà đau đớn cứ lần này nặng hơn lần trước, lại còn làm khổ cho vợ khổ con nữa chứ . Nói đến bà Oanh này, từ ngày lấy nhau vợ chồng chưa ngày nào được an nhàn. Năm nào cũng một lần, lóp ngóp từ Đà Lạt về thăm nuôi tôi ở Bệnh viện Cộng Hòa, rồi bao nhiêu năm tôi ở tù nữa. Từ bàn tay chỉ quen cầm phấn với thế giới là đám học sinh ngây thơ, chồng thì đi tù, bả ấy phải ra ngoài đời bươn trải. Qua đây, tưởng đã thoát cảnh khổ, nào ngờ những vết thương cũ tái phát....Nhưng thôi, tôi đã có cách:
Thế thì tôi mách quý vị nhé: cái bệnh tim với chuyện ăn nhiều dầu mỡ...Nó sẽ giúp ta giải thoát nợ trần này, giúp ta ra đi thoải mái . Chết trong lúc đang cười. Chết trong lúc đang ngủ. Chết khi vừa lăn xuống bụng vợ !
Đồ Ngu
( HNPĐ )