Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Chuyện Trò Với. . .Cái Lưỡi ! - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Người Phỏng Vấn: ĐỒ NGU.
PV; Xin tự giới thiệu được không?
Lưỡi: Tôi là Cái Lưỡi!
PV: Như vậy, các hạ là “ female”
Lưỡi: Nhà bác có nghe: “ Cái cò, cái vạc, cái nông” không? Cái là trung tính. Cò, vạc, nông vừa là trống, vừa là mái cơ mà!
PV: Nhưng lưỡi là một cơ quan bị lắm tai tiếng về chuyện ngồi lê đôi mách, nên có thể có khuynh hướng của phụ nhân hay không?
Lưỡi: Mới vào cuộc phỏng vấn mà như đã muốn nói xỏ tôi?
PV: Không dám! Không dám! Ấy là nói chuyện ngay tình thôi mà. Nói xấu Lưỡi khác chi tôi đây đã tự vả vào miệng của chính tôi hay sao?
Lưỡi: Thôi được, không khách khí!
PV: Xin tíêp tục tự giới thiệu đi!
Lưỡi: Vâng tôi là Lưỡi, một miếng thịt ở giữa hai hàm răng, có nhiều cơ bắp và vô số dây thần kinh, nó luôn luôn di động ở trong một cái gọi là mồm. Tôi có thể quẹo trái được. Quẹo phải được. Thò ra được. Thụt vào được. Cũng một sự việc, tôi có thể trở trái làm mặt được. Tóm lại: Chân ngôn cũng từ tôi. Ngụy ngữ cũng do tôi. . .
PV: Còn hình dáng của lưỡi, có liên quan đến tính tình con người không?
Lưỡi: Một câu hỏi hết sức thông minh. Cứ theo tướng pháp thì: Đàn bà lưỡi nhọn mà mỏng, người ấy tắc đa dâm. Đàn ông có cái lưỡi hình dạng như thế thì phải là người có nhiều nữ tính. Đàn ông, lưỡi đầy mồm là loại tài hèn sức mọn nhưng lại thích với cao. Đàn bà, lưỡi đầy mồm thì là người đứng núi này trông núi nọ. Chồng của người khác, bao giờ cũng “ good’’ hơn chồng của mình!
PV: Xin có thể nói cụ thể được không?
Lưỡi: Cụ thể ư? Như thế này nhá: Ngày hôm trước, có khi một phút trước. Tôi khen, chỉ một phút sau, tôi chê! Hôm trước đối tượng trước mặt tôi là “ sir”. . .Là tiên sinh. . .Là thày. . Hôm sau, cũng bản mặt ấy, cũng cái lưỡi này, nó biến thành “ Thằng”, thành“ Mày”!
Hôm nay, tôi thề non hẹn biển, ngay hôm sau, khi có một bóng hình khác chen vào, tức thì những lời thề ấy, rơi lả tả xuống đám nước bọt trên lưỡi của tôi. Đa hiệu hơn nữa: Tôi có thể khen cả hai người là tình địch của nhau, cùng một lúc: Trong motel, tôi khen để cởi khuy nút của con bồ. Về nhà, tôi lại khen túi bụi để mở miệng cười của con vợ! Lời khen không mất tiền mua mà. .Còn nói tí chính trị: Tôi đã biết bao nhiêu lần bị chụp mũ là Vẹm. Vì có câu: Tráo trở như Vẹm...
PV: Như vậy, các hạ đúng là có mâu thuẫn nội tại rồi. Còn cái câu: “ Uốn lưỡi bẩy lần trước khi nói là làm sao?
Lưỡi: Ấy là thế này, nhà báo nói ta có mâu thuẫn, quả là đúng có lúc cái lưỡi của ta, giống như một tướng soái ngoài trận tiền. Không hẳn phải theo lệnh của vua, lại làm việc theo bản năng vô ý thức. Cho nên mới phát ra nhiều câu hố là như thế. Câu nói uốn lưỡi trước khi nói, chỉ để cốt khuyên con người cẩn thận khi phát ngôn mà thôi. Còn một khi đã nói rồi thì: “ Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy” là như vậy đó!
PV: Ghê quá, nhưng nghe giọng nói, hình như Lưỡi có nỗi khổ tâm riêng?
Lưỡi: ( Vẫn trâng tráo) Nào có gì phải khổ tâm đâu? Chỉ xin có một điều minh xác mang tính khoa học ở đây: Tôi không là cơ quan phát ra tiếng nói, càng không có trách nhiệm về nội dung những tiếng nói. Tôi chỉ là người điều hợp. Tôi là chủ nhân của vị giác.
PV: Thú vị, thú vị, xin nói tiếp đi.
Lưỡi: Tôi nói những quan niệm sai lầm về tôi. Nhưng cũng phải kể một chuyện để dẫn dụ đã:
- Có một ông vua, vua thì về tứ khoái, Ăn, ngủ, đụ , ỉa không thiếu cái chi, “ Hành toàn sở dục”, có nghĩa là làm toàn những điều mình thích. . .
PV: Giống như nhân vật: Nhậm Ngã Hành của cụ Kim Dung?
Lưỡi: Đúng vậy, đúng vậy, ông ta, thích cái gì làm cái ấy. Chỉ nói về khoản thứ nhất: Ôi thôi, một ngày tiểu yến, hai ngày đại yến. Nhân gian mỹ vị, thì cứ thừa mứa. . Thói đời, cái gì thừa, tất chán. . . Cho nên, tên ngự thiện bị kêu lên:
- Ta đã chán ăn lắm rồi, ta cho nhà ngươi hai ngày, hai ngày này, nếu ta không thỏa mãn cái mồm và cái bao tử của ta, ta sẽ chém đầu nhà ngươi!
Ngày thứ nhất, ngự thiện dâng vua món: Lưỡi tiềm bát bửu. Vua lạ miệng, khen ngon.
Ngày thứ hai, ngự thiện lại dâng vua món: Lưỡi hấp chao. Vua lại khen ngon. Nhưng hỏi:
- Tại sao cả hai lần đều dâng một món Lưỡi vậy?
Ngư thiện triết lý vặt:
- Ngon hay không, cũng là do từ cái lưỡi mà ra. Nói tốt, cũng là nó, nói xấu cũng chính y thị!
Nhà vua khen phải.
PV: Các hạ đúng là người của dân gian nên biết nhiều chuyện thuộc loại “ Quốc văn giáo khoa thư”!
Lưỡi: Ấy, đằng ấy khen hay chê vậy? Tôi sẽ kể cho bạn nghe, thêm một chuyện dân gian nữa! Rồi để chứng tỏ tôi cũng có chút chữ nghĩa, xin sẽ kể một câu chuyện Tầu có liên quan đến tôi.
“ Có một người cỡi ngựa, đến một làng kia, không biết hắn có ăn thịt chó hay không, lại không biết gã có thù oán gì với loài khuyển này không, nhưng có một con chó cứ đuổi theo người ngựa mà cắn. Người này tức quá, nhưng vốn là một tay thâm hiểm, nên gã chỉ cười nhạt mà rằng:
- Được rồi, ta sẽ có cách làm cho mày chết!
Nói xong, gã vừa phi ngựa, vừa la lên:
- Ối làng nước ơi! Chó dại, chó dại!
Tức thì, dân làng cầm gậy gộc ra đập cho con chó chết tốt.”
Thế đấy, Lưỡi của thế gian như con rắn độc. Quyền năng vô biên của tôi là. . . Như thế đấy!
PV: Lại đúng giọng điệu trong Quốc văn giáo khoa thư rồi! Nhưng hình như trong phần giới thiệu về mình, Các hạ chưa nói hết?
Lưỡi: Ta cũng nói rõ thêm thân thế của ta cho nhà ngươi biết luôn: Ta tên là Lưỡi. Mẹ của ta là cái miệng. Người ta nói là khẩu. Đã là khẩu thì chỉ trừ miệng của thánh nhân, còn người thường tất phải bị mang khẩu nghiệp. Người có ăn chay, niệm Phật nhưng đã tạo khẩu nghiệp, biến Cái Lưỡi của mình như lưỡi rắn, lưỡi rết thì cũng vất đi tất! Trở lại tên ta là Lưỡi. Chữ Hán là Thiệt, có chữ Thiên là “hàng ngàn” ở trên. Chữ Khẩu là “cái miệng” ở dưới. Chữ Thiệt là “hàng ngàn cái miệng” Đấy! Chữ nho thâm thúy là như vậy đấy!
PV: Còn chuyện gì mà các hạ vừa nói có mang tính sưu khảo đâu?
Lưỡi: Đây này, chuyện Tầu kể rằng:
. . . “ Thời vua Ngụy Huệ Vương, có một ông tên là Quỷ Cốc tiên sinh, dạy được hai học trò. Một tên là Tô Tần, Một tên là Trương Nghi, cả hai đều thích du thuyết. Tô Tần xuống núi trước, làm quan trước, thành danh trước. Còn Trương Nghi xuống núi sau, nhà lại nghèo, phải xin vào làm môn hạ cho Tướng quốc nước Sở là Sở Chiêu Dương. Chiêu Dương sau khi đại bại được quân của nước Ngụy, được nhà vua ban tặng cho viên ngọc Biện Hòa. Trong buổi yến tiệc ấy , Chiêu Dương muốn “ Show” sự hiển vinh của mình, bèn mang viên ngọc ra khoe, các quan chuyền tay nhau, cuối cùng chuyền vào túi tham một kẻ nào đó. Trong bữa tiệc ấy, Trương Nghi là người nghèo nhất, nghèo tất phải nhục, nên Nghi bị đổ vấy cho là người đã cuỗm viên ngọc. Bị tra tấn thừa sống thiếu chết. Chưa hả giận, Triêu Dương sai lâu la bộ hạ mang “ Xác” họ Trương ra bãi tha ma cho . . . “ Quạ nó rỉa cái thân xác của mày đi” !
Vợ mang về lau rửa vết thương cho, rồi khuyên can Nghi như thế này:
- “ Tử kim thụ nhục”( ông hôm nay bị làm nhục) tất cả là do ông “ độc thư du thuyết” mà ra cả! Sao không biết an cư nông vụ?
Trương Nghi bèn lè lưỡi ra mà hỏi:
- Ngô thiệt thượng tại hồ ? ( Cái lưỡi của ta còn không?)
Vợ cười:
- Thượng tại ( Hãy còn!)
Trương Nghi bèn nói:
- Thiệt tại, tiện thị bổn tiền( Lưỡi còn là tiền còn) không lo sau này nghèo khó ( Trang 643 Đông chu, hồi 94, Nxb Hoa Hạ )
PV: ( Vỗ tay) Trí tuệ! Thật là trí tuệ, nhưng sau đó sự nghiệp của Trương Nghi như thế nào!? Ngôn có như hành hay không?
Lưỡi: Sự nghiệp của ông ta vô cùng rực rỡ! Thế mới biết trên thế gian. Ta mới là cái cần câu cơm. Ta mới là bà mai cho nam nữ đến với nhau. Không có ta, ai nói lên nhưng câu danh ngôn để đời? Ai nói lên những câu tỏ tình làm run bắn lòng người? Ai nói lên những lời hoa mỹ tuy không thực nhưng ai ai, cũng xiêu lòng, cũng lim dim đôi mắt thích nghe?
PV: Chả trách, người ta bảo cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo là như vậy, nhưng đó là chuyện của sách vở, chuyện của ngày xưa! Còn chuyện bây giờ thì sao?
Lưỡi: Nhà ngươi có biết cái lưỡi gà dùng cho cây viết, cho cây sáo bao giờ chưa? Nó là anh em cùng cha khác mẹ với ta đấy! Gọi nó là nhạc cụ cũng được. Gọi nó là cây viết cũng được. Nó là một vật mỏng đặt trong cái trong kèn sáo, khi rung lên thì phát ra âm thanh. . . Hôm trước, trong một tiệc cưới, cái lưỡi gà rung lên, rung lên cái âm hưởng, dấy lên sự rạo rực làm xôn xao lòng người, dạt dào hạnh phúc. Tiệc tàn. Ngày hôm sau, có đám ma, cũng cái lưỡi gà như vậy, nhưng lại phát ra những khúc bi ca, làm ủ dột con tim người sống! Làm cho nước mắt tuôn trào!
. . . Còn lưỡi gà của cái bút: Đây mới là vật nguy hại nhất trên thế gian này, một cái cơ bẩm của một khẩu súng! Mới ngày hôm trước. Việt cộng gọi những người trốn ra nước ngoài là bọn phản động. Bọn quay lưng lại với quê hương xứ xở. Ngay hôm sau, cũng bọn văn nô Cộng sản gọi họ là Việt kiều yêu nước. Nhà báo cứ ngẫm mà xem, càng xoay, cái lưỡi càng giống như cái chong chóng. . .
PV: Ngoài bà lưỡi gà ra các hạ còn có thân nhân nào khác không?
Lưỡi: Dòng họ tôi nhiều lắm chớ! Này nhé: Có lưỡi lê, lưỡi liềm, lưỡi kiếm, lưỡi dao, lưỡi câu, lưỡi cày, lưỡi cuốc!
PV: Có thể cho biết tí về “ Lý lịch trích ngang” của họ được chăng?
LƯỠI: Được chứ, xin kể về vài tiểu sử và thành tích của họ. Này nhé:
- Lưỡi lê: Ai đã đi lính đều biết lưỡi lê là vật dùng để làm gì, trừ loại lính cậu, lính kiểng và loại nhà văn nhà báo quân đội chuyên đánh võ mồm. Lưỡi lê dùng khi địch quân đến quá gần. Để cận chiến. Thánh thi Vũ Hoàng Chương có câu thơ để đời, mà cho đến bây giờ, cũng còn làm nhức nhối lòng. . .: Việt cộng!
Có một ngày trở lại cô đô.
Lưỡi lê no máu rửa Tây Hồ.
- Lưỡi kiếm: Một trong những vũ khí thời xưa. Thời cận Đông Chu, thì nhà Ngô Hạp Lư có thanh Ngư Trường, sau đó có Can Tương, Mặc Gia. Phù Sai có Chúc Lâu. Thời nay, Kim Dung có Ỷ Thiên Kiếm. Thế nhưng, kiếm sắc giống như mỹ nhân đều là những báu vật trời ban cho anh hùng. Nhưng, cả hai lại là “ bất tường chi vật”, lại là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Mỹ nhân có thể làm mềm, làm cùn, làm gãy kiếm như chơi:
Ta tráng sĩ hề, lòng không mềm bằng kiếm.
Ta anh hùng hề, sự nghiệp không bằng đôi mắt Trương Quỳnh Như!
- Lưỡi liềm: Trong các thứ lưỡi, mảnh lưỡi liềm đã phải lòng thi ca hơn hết. Hình ảnh mảnh trăng non gác ngọn cành tre cười cợt, âu yếm những mối tình quê, đã gây bao nhiêu chất men cho thi phú: Trăng lưỡi liềm của đêm hò hẹn đã làm xao xuyến, rung rinh biết bao trái tim con gái, con trai. Có khi nó còn chui tọt vào cô phòng, để làm nức nở, xốn xang biết bao tâm thất của cô phụ!
Nhưng nếu lưỡi liềm gắn với ca dao, với thi văn, tạo nên bao giọt nước mắt, kể cả những giọt nước mắt khổ đau và hạnh phúc! Thì lưỡi liềm, một nông cụ của lao động chân tay, của cái nghề vất vả chăn trâu cắt cỏ, đã làm chẩy bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của những người không có điều kiện cắp sách đến trường như các ông Cán Bộ Vẹm, Tư Sản Đỏ và không biết bao nhiêu cậu mợ khác đang sống trong lầu son gác tía ở Việt Nam.... Tất cả những người này lớn lên bằng cái nghề chân lấm tay bùn tức là bằng cái lưỡi hái, cái lưỡi liềm, nhưng lại đang múa võ vườn hoang, để sống bằng cái Lưỡi của họ đấy!
Còn nữa, hình ảnh ghê rợn nhất, khủng khiếp nhất. Giống như cái búa trong tay con chằn tinh, hình ảnh ấy, đã ghi đậm trong ký ức của lịch sử và nhân dân Việt Nam là của cái búa, cái liềm trên lá cờ Đảng, phần phật gió tanh, mưa máu của dân lành, trước kia và bây giờ nó vẫn còn gieo rắc biết bao nhiêu đau thương, tang tóc và đổ nát. . .
PV: Ôi! Còn Lưỡi câu thì sao?
Lưỡi: Ồ tí nữa thì ta quên mất. Lưỡi câu dùng để câu cá. Mồi câu cá, tùy theo loài máu lạnh này mà phảì thay đổi, có khi là côn trùng, có khi là trứng kiến, có khi là cơm trộn với thính. Ở Mỹ còn có cả mồi giả nữa.
Lưỡi câu dùng để câu người. Câu trai hay gái mồi phải khác nhau! Câu phái nữ, tiền và chức vị bắt mồi nhiều nhất. Câu phái nam, kể cả anh hùng lẫn kẻ ngu phu thì mồi câu nhất định phải là sắc đẹp, là công danh. Tóm lại, dù câu cá hay câu người. Mồi càng hấp dẫn bao nhiêu thì cái lưỡi câu càng đắc dụng chừng ấy.
PV: Xin cho thí dụ được không?
Lưỡi: Dễ ợt! Này nhé: Việt Câu Tiễn dùng Tây Thi để câu Ngô Phù Sai.. Cánh tả Mỹ dùng Monica để câu Clinton, có khác chăng là trước kia, người ta chỉ dùng lưỡi để câu nhau, giết nhau. Còn bây giờ. Monica đã dùng cả “ Song thiệt hổ bác” tức là vừa dùng sắc đẹp để câu tình cảm, còn dùng Lưỡi đế câu tình dục của chú Bill nửa đấy. Thôi chuyện phòng the nhà người ta nói ra làm gì?
PV: ( Vỗ tay) Trí tuệ, trí tuệ!. Quả thực họ hàng nhà lưỡi đông đảo quá đi thôi, vĩ đại quá đi thôi. Đa hiệu quá đi thôi! Nhưng có một câu hỏi hết sức tế nhị, mà chính Lưỡi đã thú nhận ngay ở chuyện Monica, không biết có thể mở miệng được không?
Lưỡi: Đúng là cái lưỡi của nhà báo, xin cứ mạnh dạn.
PV: Xin vào thẳng vấn đề cho đỡ mất thì giờ: Các hạ nói rằng, vì hay nhờ các hạ mà biết bao nhiêu bà vợ đoan chính biến thành dâm phụ. Biết bao nhiêu người chồng chung tình biến thành gian phu. Biết bao nhiêu trai gái đã dâng cho nhau trái tim, thân xác của mình. Công và Tội của Lưỡi không phải là nhỏ. Nhưng còn sau đó, bạn đã hết nhiệm vụ chưa?
Lưỡi: Thì sau khi ta đã làm xong các công việc to lớn ấy rồi, nghĩa là xong các việc mai mối ấy rồi. Ta truyền giao thiên chức của ta cho cái giường. . .
PV: ( Đỏ mặt) Các bạn bán cái cho cái giường ư? Ta có nghe râm ran, trong việc phòng trung bí kíp, các bạn còn đóng một vai trò chiến thuật rất ư là quan trọng mà. . .
Lưỡi: ( Vẫn trâng tráo): Ừ thì cứ đi hỏi Bác Hồ, Bác Duẫn, Bác Thọ....Càng về già, trên bảo dưới không nghe, càng phải dùng đến ta... Bạn không nghe chuyện bác Tư Sang thời nay, bắt vợ người ta vào khách sạn. Rồi còn bắt nạn nhân dùng lưỡi..
PV: Bạn còn lời khuyên cho.... chuyện trên giường?
Lưỡi: Ấy, số là. . .Xin bạn đừng thắc mắc, trong việc phòng the, bạn không nên mặc cảm “ Cái ấy” của bạn ngắn hay dài, to hay nhỏ...Bạn chỉ cần nhớ một thủ thuật như thế này: Cái lưỡi của bạn dài hay ngắn! Thế thôi. Chúc bạn có một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc vĩnh hằng...Mà này, phải nhớ đây là chuyện trà dư tửu hậu. Chớ có post lên web đấy nha !
PV: Xin hứa, xin hứa. Nhưng đó chỉ là cái lưỡi của tôi hứa thôi đấy nhá!
ĐỒ NGU
( HNPĐ )
Bàn ra tán vào (3)
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
----------------------------------------------------------------------------------
Chuyện Trò Với. . .Cái Lưỡi ! - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Người Phỏng Vấn: ĐỒ NGU.
PV; Xin tự giới thiệu được không?
Lưỡi: Tôi là Cái Lưỡi!
PV: Như vậy, các hạ là “ female”
Lưỡi: Nhà bác có nghe: “ Cái cò, cái vạc, cái nông” không? Cái là trung tính. Cò, vạc, nông vừa là trống, vừa là mái cơ mà!
PV: Nhưng lưỡi là một cơ quan bị lắm tai tiếng về chuyện ngồi lê đôi mách, nên có thể có khuynh hướng của phụ nhân hay không?
Lưỡi: Mới vào cuộc phỏng vấn mà như đã muốn nói xỏ tôi?
PV: Không dám! Không dám! Ấy là nói chuyện ngay tình thôi mà. Nói xấu Lưỡi khác chi tôi đây đã tự vả vào miệng của chính tôi hay sao?
Lưỡi: Thôi được, không khách khí!
PV: Xin tíêp tục tự giới thiệu đi!
Lưỡi: Vâng tôi là Lưỡi, một miếng thịt ở giữa hai hàm răng, có nhiều cơ bắp và vô số dây thần kinh, nó luôn luôn di động ở trong một cái gọi là mồm. Tôi có thể quẹo trái được. Quẹo phải được. Thò ra được. Thụt vào được. Cũng một sự việc, tôi có thể trở trái làm mặt được. Tóm lại: Chân ngôn cũng từ tôi. Ngụy ngữ cũng do tôi. . .
PV: Còn hình dáng của lưỡi, có liên quan đến tính tình con người không?
Lưỡi: Một câu hỏi hết sức thông minh. Cứ theo tướng pháp thì: Đàn bà lưỡi nhọn mà mỏng, người ấy tắc đa dâm. Đàn ông có cái lưỡi hình dạng như thế thì phải là người có nhiều nữ tính. Đàn ông, lưỡi đầy mồm là loại tài hèn sức mọn nhưng lại thích với cao. Đàn bà, lưỡi đầy mồm thì là người đứng núi này trông núi nọ. Chồng của người khác, bao giờ cũng “ good’’ hơn chồng của mình!
PV: Xin có thể nói cụ thể được không?
Lưỡi: Cụ thể ư? Như thế này nhá: Ngày hôm trước, có khi một phút trước. Tôi khen, chỉ một phút sau, tôi chê! Hôm trước đối tượng trước mặt tôi là “ sir”. . .Là tiên sinh. . .Là thày. . Hôm sau, cũng bản mặt ấy, cũng cái lưỡi này, nó biến thành “ Thằng”, thành“ Mày”!
Hôm nay, tôi thề non hẹn biển, ngay hôm sau, khi có một bóng hình khác chen vào, tức thì những lời thề ấy, rơi lả tả xuống đám nước bọt trên lưỡi của tôi. Đa hiệu hơn nữa: Tôi có thể khen cả hai người là tình địch của nhau, cùng một lúc: Trong motel, tôi khen để cởi khuy nút của con bồ. Về nhà, tôi lại khen túi bụi để mở miệng cười của con vợ! Lời khen không mất tiền mua mà. .Còn nói tí chính trị: Tôi đã biết bao nhiêu lần bị chụp mũ là Vẹm. Vì có câu: Tráo trở như Vẹm...
PV: Như vậy, các hạ đúng là có mâu thuẫn nội tại rồi. Còn cái câu: “ Uốn lưỡi bẩy lần trước khi nói là làm sao?
Lưỡi: Ấy là thế này, nhà báo nói ta có mâu thuẫn, quả là đúng có lúc cái lưỡi của ta, giống như một tướng soái ngoài trận tiền. Không hẳn phải theo lệnh của vua, lại làm việc theo bản năng vô ý thức. Cho nên mới phát ra nhiều câu hố là như thế. Câu nói uốn lưỡi trước khi nói, chỉ để cốt khuyên con người cẩn thận khi phát ngôn mà thôi. Còn một khi đã nói rồi thì: “ Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy” là như vậy đó!
PV: Ghê quá, nhưng nghe giọng nói, hình như Lưỡi có nỗi khổ tâm riêng?
Lưỡi: ( Vẫn trâng tráo) Nào có gì phải khổ tâm đâu? Chỉ xin có một điều minh xác mang tính khoa học ở đây: Tôi không là cơ quan phát ra tiếng nói, càng không có trách nhiệm về nội dung những tiếng nói. Tôi chỉ là người điều hợp. Tôi là chủ nhân của vị giác.
PV: Thú vị, thú vị, xin nói tiếp đi.
Lưỡi: Tôi nói những quan niệm sai lầm về tôi. Nhưng cũng phải kể một chuyện để dẫn dụ đã:
- Có một ông vua, vua thì về tứ khoái, Ăn, ngủ, đụ , ỉa không thiếu cái chi, “ Hành toàn sở dục”, có nghĩa là làm toàn những điều mình thích. . .
PV: Giống như nhân vật: Nhậm Ngã Hành của cụ Kim Dung?
Lưỡi: Đúng vậy, đúng vậy, ông ta, thích cái gì làm cái ấy. Chỉ nói về khoản thứ nhất: Ôi thôi, một ngày tiểu yến, hai ngày đại yến. Nhân gian mỹ vị, thì cứ thừa mứa. . Thói đời, cái gì thừa, tất chán. . . Cho nên, tên ngự thiện bị kêu lên:
- Ta đã chán ăn lắm rồi, ta cho nhà ngươi hai ngày, hai ngày này, nếu ta không thỏa mãn cái mồm và cái bao tử của ta, ta sẽ chém đầu nhà ngươi!
Ngày thứ nhất, ngự thiện dâng vua món: Lưỡi tiềm bát bửu. Vua lạ miệng, khen ngon.
Ngày thứ hai, ngự thiện lại dâng vua món: Lưỡi hấp chao. Vua lại khen ngon. Nhưng hỏi:
- Tại sao cả hai lần đều dâng một món Lưỡi vậy?
Ngư thiện triết lý vặt:
- Ngon hay không, cũng là do từ cái lưỡi mà ra. Nói tốt, cũng là nó, nói xấu cũng chính y thị!
Nhà vua khen phải.
PV: Các hạ đúng là người của dân gian nên biết nhiều chuyện thuộc loại “ Quốc văn giáo khoa thư”!
Lưỡi: Ấy, đằng ấy khen hay chê vậy? Tôi sẽ kể cho bạn nghe, thêm một chuyện dân gian nữa! Rồi để chứng tỏ tôi cũng có chút chữ nghĩa, xin sẽ kể một câu chuyện Tầu có liên quan đến tôi.
“ Có một người cỡi ngựa, đến một làng kia, không biết hắn có ăn thịt chó hay không, lại không biết gã có thù oán gì với loài khuyển này không, nhưng có một con chó cứ đuổi theo người ngựa mà cắn. Người này tức quá, nhưng vốn là một tay thâm hiểm, nên gã chỉ cười nhạt mà rằng:
- Được rồi, ta sẽ có cách làm cho mày chết!
Nói xong, gã vừa phi ngựa, vừa la lên:
- Ối làng nước ơi! Chó dại, chó dại!
Tức thì, dân làng cầm gậy gộc ra đập cho con chó chết tốt.”
Thế đấy, Lưỡi của thế gian như con rắn độc. Quyền năng vô biên của tôi là. . . Như thế đấy!
PV: Lại đúng giọng điệu trong Quốc văn giáo khoa thư rồi! Nhưng hình như trong phần giới thiệu về mình, Các hạ chưa nói hết?
Lưỡi: Ta cũng nói rõ thêm thân thế của ta cho nhà ngươi biết luôn: Ta tên là Lưỡi. Mẹ của ta là cái miệng. Người ta nói là khẩu. Đã là khẩu thì chỉ trừ miệng của thánh nhân, còn người thường tất phải bị mang khẩu nghiệp. Người có ăn chay, niệm Phật nhưng đã tạo khẩu nghiệp, biến Cái Lưỡi của mình như lưỡi rắn, lưỡi rết thì cũng vất đi tất! Trở lại tên ta là Lưỡi. Chữ Hán là Thiệt, có chữ Thiên là “hàng ngàn” ở trên. Chữ Khẩu là “cái miệng” ở dưới. Chữ Thiệt là “hàng ngàn cái miệng” Đấy! Chữ nho thâm thúy là như vậy đấy!
PV: Còn chuyện gì mà các hạ vừa nói có mang tính sưu khảo đâu?
Lưỡi: Đây này, chuyện Tầu kể rằng:
. . . “ Thời vua Ngụy Huệ Vương, có một ông tên là Quỷ Cốc tiên sinh, dạy được hai học trò. Một tên là Tô Tần, Một tên là Trương Nghi, cả hai đều thích du thuyết. Tô Tần xuống núi trước, làm quan trước, thành danh trước. Còn Trương Nghi xuống núi sau, nhà lại nghèo, phải xin vào làm môn hạ cho Tướng quốc nước Sở là Sở Chiêu Dương. Chiêu Dương sau khi đại bại được quân của nước Ngụy, được nhà vua ban tặng cho viên ngọc Biện Hòa. Trong buổi yến tiệc ấy , Chiêu Dương muốn “ Show” sự hiển vinh của mình, bèn mang viên ngọc ra khoe, các quan chuyền tay nhau, cuối cùng chuyền vào túi tham một kẻ nào đó. Trong bữa tiệc ấy, Trương Nghi là người nghèo nhất, nghèo tất phải nhục, nên Nghi bị đổ vấy cho là người đã cuỗm viên ngọc. Bị tra tấn thừa sống thiếu chết. Chưa hả giận, Triêu Dương sai lâu la bộ hạ mang “ Xác” họ Trương ra bãi tha ma cho . . . “ Quạ nó rỉa cái thân xác của mày đi” !
Vợ mang về lau rửa vết thương cho, rồi khuyên can Nghi như thế này:
- “ Tử kim thụ nhục”( ông hôm nay bị làm nhục) tất cả là do ông “ độc thư du thuyết” mà ra cả! Sao không biết an cư nông vụ?
Trương Nghi bèn lè lưỡi ra mà hỏi:
- Ngô thiệt thượng tại hồ ? ( Cái lưỡi của ta còn không?)
Vợ cười:
- Thượng tại ( Hãy còn!)
Trương Nghi bèn nói:
- Thiệt tại, tiện thị bổn tiền( Lưỡi còn là tiền còn) không lo sau này nghèo khó ( Trang 643 Đông chu, hồi 94, Nxb Hoa Hạ )
PV: ( Vỗ tay) Trí tuệ! Thật là trí tuệ, nhưng sau đó sự nghiệp của Trương Nghi như thế nào!? Ngôn có như hành hay không?
Lưỡi: Sự nghiệp của ông ta vô cùng rực rỡ! Thế mới biết trên thế gian. Ta mới là cái cần câu cơm. Ta mới là bà mai cho nam nữ đến với nhau. Không có ta, ai nói lên nhưng câu danh ngôn để đời? Ai nói lên những câu tỏ tình làm run bắn lòng người? Ai nói lên những lời hoa mỹ tuy không thực nhưng ai ai, cũng xiêu lòng, cũng lim dim đôi mắt thích nghe?
PV: Chả trách, người ta bảo cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo là như vậy, nhưng đó là chuyện của sách vở, chuyện của ngày xưa! Còn chuyện bây giờ thì sao?
Lưỡi: Nhà ngươi có biết cái lưỡi gà dùng cho cây viết, cho cây sáo bao giờ chưa? Nó là anh em cùng cha khác mẹ với ta đấy! Gọi nó là nhạc cụ cũng được. Gọi nó là cây viết cũng được. Nó là một vật mỏng đặt trong cái trong kèn sáo, khi rung lên thì phát ra âm thanh. . . Hôm trước, trong một tiệc cưới, cái lưỡi gà rung lên, rung lên cái âm hưởng, dấy lên sự rạo rực làm xôn xao lòng người, dạt dào hạnh phúc. Tiệc tàn. Ngày hôm sau, có đám ma, cũng cái lưỡi gà như vậy, nhưng lại phát ra những khúc bi ca, làm ủ dột con tim người sống! Làm cho nước mắt tuôn trào!
. . . Còn lưỡi gà của cái bút: Đây mới là vật nguy hại nhất trên thế gian này, một cái cơ bẩm của một khẩu súng! Mới ngày hôm trước. Việt cộng gọi những người trốn ra nước ngoài là bọn phản động. Bọn quay lưng lại với quê hương xứ xở. Ngay hôm sau, cũng bọn văn nô Cộng sản gọi họ là Việt kiều yêu nước. Nhà báo cứ ngẫm mà xem, càng xoay, cái lưỡi càng giống như cái chong chóng. . .
PV: Ngoài bà lưỡi gà ra các hạ còn có thân nhân nào khác không?
Lưỡi: Dòng họ tôi nhiều lắm chớ! Này nhé: Có lưỡi lê, lưỡi liềm, lưỡi kiếm, lưỡi dao, lưỡi câu, lưỡi cày, lưỡi cuốc!
PV: Có thể cho biết tí về “ Lý lịch trích ngang” của họ được chăng?
LƯỠI: Được chứ, xin kể về vài tiểu sử và thành tích của họ. Này nhé:
- Lưỡi lê: Ai đã đi lính đều biết lưỡi lê là vật dùng để làm gì, trừ loại lính cậu, lính kiểng và loại nhà văn nhà báo quân đội chuyên đánh võ mồm. Lưỡi lê dùng khi địch quân đến quá gần. Để cận chiến. Thánh thi Vũ Hoàng Chương có câu thơ để đời, mà cho đến bây giờ, cũng còn làm nhức nhối lòng. . .: Việt cộng!
Có một ngày trở lại cô đô.
Lưỡi lê no máu rửa Tây Hồ.
- Lưỡi kiếm: Một trong những vũ khí thời xưa. Thời cận Đông Chu, thì nhà Ngô Hạp Lư có thanh Ngư Trường, sau đó có Can Tương, Mặc Gia. Phù Sai có Chúc Lâu. Thời nay, Kim Dung có Ỷ Thiên Kiếm. Thế nhưng, kiếm sắc giống như mỹ nhân đều là những báu vật trời ban cho anh hùng. Nhưng, cả hai lại là “ bất tường chi vật”, lại là kẻ thù truyền kiếp của nhau. Mỹ nhân có thể làm mềm, làm cùn, làm gãy kiếm như chơi:
Ta tráng sĩ hề, lòng không mềm bằng kiếm.
Ta anh hùng hề, sự nghiệp không bằng đôi mắt Trương Quỳnh Như!
- Lưỡi liềm: Trong các thứ lưỡi, mảnh lưỡi liềm đã phải lòng thi ca hơn hết. Hình ảnh mảnh trăng non gác ngọn cành tre cười cợt, âu yếm những mối tình quê, đã gây bao nhiêu chất men cho thi phú: Trăng lưỡi liềm của đêm hò hẹn đã làm xao xuyến, rung rinh biết bao trái tim con gái, con trai. Có khi nó còn chui tọt vào cô phòng, để làm nức nở, xốn xang biết bao tâm thất của cô phụ!
Nhưng nếu lưỡi liềm gắn với ca dao, với thi văn, tạo nên bao giọt nước mắt, kể cả những giọt nước mắt khổ đau và hạnh phúc! Thì lưỡi liềm, một nông cụ của lao động chân tay, của cái nghề vất vả chăn trâu cắt cỏ, đã làm chẩy bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của những người không có điều kiện cắp sách đến trường như các ông Cán Bộ Vẹm, Tư Sản Đỏ và không biết bao nhiêu cậu mợ khác đang sống trong lầu son gác tía ở Việt Nam.... Tất cả những người này lớn lên bằng cái nghề chân lấm tay bùn tức là bằng cái lưỡi hái, cái lưỡi liềm, nhưng lại đang múa võ vườn hoang, để sống bằng cái Lưỡi của họ đấy!
Còn nữa, hình ảnh ghê rợn nhất, khủng khiếp nhất. Giống như cái búa trong tay con chằn tinh, hình ảnh ấy, đã ghi đậm trong ký ức của lịch sử và nhân dân Việt Nam là của cái búa, cái liềm trên lá cờ Đảng, phần phật gió tanh, mưa máu của dân lành, trước kia và bây giờ nó vẫn còn gieo rắc biết bao nhiêu đau thương, tang tóc và đổ nát. . .
PV: Ôi! Còn Lưỡi câu thì sao?
Lưỡi: Ồ tí nữa thì ta quên mất. Lưỡi câu dùng để câu cá. Mồi câu cá, tùy theo loài máu lạnh này mà phảì thay đổi, có khi là côn trùng, có khi là trứng kiến, có khi là cơm trộn với thính. Ở Mỹ còn có cả mồi giả nữa.
Lưỡi câu dùng để câu người. Câu trai hay gái mồi phải khác nhau! Câu phái nữ, tiền và chức vị bắt mồi nhiều nhất. Câu phái nam, kể cả anh hùng lẫn kẻ ngu phu thì mồi câu nhất định phải là sắc đẹp, là công danh. Tóm lại, dù câu cá hay câu người. Mồi càng hấp dẫn bao nhiêu thì cái lưỡi câu càng đắc dụng chừng ấy.
PV: Xin cho thí dụ được không?
Lưỡi: Dễ ợt! Này nhé: Việt Câu Tiễn dùng Tây Thi để câu Ngô Phù Sai.. Cánh tả Mỹ dùng Monica để câu Clinton, có khác chăng là trước kia, người ta chỉ dùng lưỡi để câu nhau, giết nhau. Còn bây giờ. Monica đã dùng cả “ Song thiệt hổ bác” tức là vừa dùng sắc đẹp để câu tình cảm, còn dùng Lưỡi đế câu tình dục của chú Bill nửa đấy. Thôi chuyện phòng the nhà người ta nói ra làm gì?
PV: ( Vỗ tay) Trí tuệ, trí tuệ!. Quả thực họ hàng nhà lưỡi đông đảo quá đi thôi, vĩ đại quá đi thôi. Đa hiệu quá đi thôi! Nhưng có một câu hỏi hết sức tế nhị, mà chính Lưỡi đã thú nhận ngay ở chuyện Monica, không biết có thể mở miệng được không?
Lưỡi: Đúng là cái lưỡi của nhà báo, xin cứ mạnh dạn.
PV: Xin vào thẳng vấn đề cho đỡ mất thì giờ: Các hạ nói rằng, vì hay nhờ các hạ mà biết bao nhiêu bà vợ đoan chính biến thành dâm phụ. Biết bao nhiêu người chồng chung tình biến thành gian phu. Biết bao nhiêu trai gái đã dâng cho nhau trái tim, thân xác của mình. Công và Tội của Lưỡi không phải là nhỏ. Nhưng còn sau đó, bạn đã hết nhiệm vụ chưa?
Lưỡi: Thì sau khi ta đã làm xong các công việc to lớn ấy rồi, nghĩa là xong các việc mai mối ấy rồi. Ta truyền giao thiên chức của ta cho cái giường. . .
PV: ( Đỏ mặt) Các bạn bán cái cho cái giường ư? Ta có nghe râm ran, trong việc phòng trung bí kíp, các bạn còn đóng một vai trò chiến thuật rất ư là quan trọng mà. . .
Lưỡi: ( Vẫn trâng tráo): Ừ thì cứ đi hỏi Bác Hồ, Bác Duẫn, Bác Thọ....Càng về già, trên bảo dưới không nghe, càng phải dùng đến ta... Bạn không nghe chuyện bác Tư Sang thời nay, bắt vợ người ta vào khách sạn. Rồi còn bắt nạn nhân dùng lưỡi..
PV: Bạn còn lời khuyên cho.... chuyện trên giường?
Lưỡi: Ấy, số là. . .Xin bạn đừng thắc mắc, trong việc phòng the, bạn không nên mặc cảm “ Cái ấy” của bạn ngắn hay dài, to hay nhỏ...Bạn chỉ cần nhớ một thủ thuật như thế này: Cái lưỡi của bạn dài hay ngắn! Thế thôi. Chúc bạn có một cuộc sống vợ chồng hạnh phúc vĩnh hằng...Mà này, phải nhớ đây là chuyện trà dư tửu hậu. Chớ có post lên web đấy nha !
PV: Xin hứa, xin hứa. Nhưng đó chỉ là cái lưỡi của tôi hứa thôi đấy nhá!
ĐỒ NGU
( HNPĐ )