Hình Ảnh & Sự Kiện
Có bằng chứng Liên Xô và Trung Quốc đã hỗ trợ Triều Tiên phát triển hạt nhân?
Vấn đề nguồn gốc công nghệ hạt nhân của Triều Tiên cho đến nay vẫn là điều tranh cãi.
Nhưng mới đây, báo Epoch Times khẳng định có những bằng chứng lịch sử cho thấy chương trình hạt nhân của Triều Tiên sẽ không thành công nếu không có sự ủng hộ của các đồng minh cộng sản – Liên bang Xô viết và Trung Quốc.
Các cựu chuyên gia Liên Xô
Năm 1962, một nhóm các nhà khoa học hạt nhân Liên Xô do Vladislav Kotlav lãnh đạo, đã nhận lời mời đến khu vực miền núi Triều Tiên để xây dựng cơ sở hạt nhân, được biết đến với tên gọi Trung tâm nghiên cứu hạt nhân Yongbyon.
Trung tâm này có hơn 100 kỹ thuật viên và nhà nghiên cứu hạt nhân, phần lớn là những chuyên gia trẻ của Liên Xô, những người đã học vật lý hạt nhân ở Liên Xô.
Theo Nuclear Threat Initiative, một tổ chức nghiên cứu hạt nhân có trụ sở ở Mỹ, Kotlav và đội ngũ các nhà khoa học Liên Xô đã giám sát việc xây dựng lò phản ứng hạt nhân nước nhẹ, lò phản ứng hạt nhân IRT-2000 cho Triều Tiên. Lò phản ứng hạt nhân đã hoàn thành vào năm 1965.
Lò phản ứng nước nhẹ của Triều Tiên được chế tạo để chuẩn bị chế tạo vũ khí hạt nhân. Nhưng rất khó để chiết xuất plutoni – một nguyên liệu thô để chế tạo vũ khí hạt nhân – với một lò phản ứng như vậy. Lò phản ứng nước nhẹ chỉ là khởi đầu cho chương trình hạt nhân đầy tham vọng của CHDCND Triều Tiên.
Việc hoàn thành lò phản ứng nước nhẹ ở Yongbyon khiến Mỹ chú ý. Kể từ những năm 1960, Mỹ đã theo dõi sát sao Trung tâm Nghiên cứu Hạt nhân Yongbyon. Trong cùng một năm khi lò phản ứng hoàn thành, một vệ tinh trinh sát Mỹ đã chụp ảnh lò phản ứng.
Sau đó vào năm 1967, 1970, và năm 1975, Yongbyon đã mở rộng cơ sở hạt nhân. Mặc dù có thông tin tình báo về phát triển hạt nhân của Triều Tiên, Mỹ dường như không quan tâm đến tham vọng vũ khí hạt nhân của nước này cho đến giữa những năm 1980, theo các báo cáo giải mật.
Nhưng với sự tan rã của Liên bang Xô viết vào năm 1991, các nhà khoa học hạt nhân Liên Xô bỗng dưng mất việc, tạo cơ hội cho Triều Tiên “săn đầu người”.
Vào tháng 12/1992, trong một bài phát biểu tại quốc hội Nga, Viktor Barannikov, Giám đốc Dịch vụ Phản gián quốc gia Nga (FSK), đã tiết lộ các điệp viên đã ngăn chặn 64 chuyên gia về tên lửa của Nga tới một quốc gia để chế tạo các bộ phận tên lửa có thể phát triển thành vũ khí hạt nhân.
Ông Barannikov không tiết lộ nước nào, nhưng các nhà báo đã xác định đươc các chuyên gia trên và biết họ muốn đi tới Triều Tiên. Điều này trùng khớp với mô tả chi tiết trong “Chương trình Hạt nhân Triều Tiên” – một bộ sưu tập các nghiên cứu khoa học xuất bản năm 2000.
Cũng trong năm 1992, chính quyền Nga đã đột kích và ngăn chặn một chuyến bay định cất cánh từ Moscow, mang 36 chuyên gia thiết kế tên lửa Nga tới Triều Tiên. Các nhà khoa học này đến từ một trung tâm nghiên cứu và phát triển hạt nhân nằm ở dãy núi Ural, theo một báo cáo của United Press International. Họ được hứa hẹn mức lương hàng tháng từ 1.500 – 4.500 USD.
Ngày nay vẫn chưa rõ là có bao nhiêu chuyên gia vũ khí hạt nhân trước đây làm việc cho Liên Xô đã được Triều Tiên thuê lại. Nhưng những nhà khoa học và kỹ thuật viên đó có thể là những mục tiêu hàng đầu cho các cuộc “săn đầu người” của Triều Tiên.
Nguồn gốc Trung Quốc
Triều Tiên cũng đã thiết lập mối quan hệ với “cha đẻ bom hạt nhân của Pakistan” – nhà vật lý hạt nhân Abdul Kadeer Khan (A.Q. Khan). Sau khi bị bắt, ông Khan thừa nhận đã bán cho Triều Tiên hơn 20 máy ly tâm P1 và P2 để làm giàu uranium vào năm 1990.
Khan đã đến thăm các cơ sở hạt nhân của Triều Tiên, trong khi các nhà nghiên cứu hạt nhân Triều Tiên bí mật trả tiền thăm viếng Pakistan.
Theo các chuyên gia của Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA), công nghệ khai thác plutonium được sử dụng tại lò phản ứng hạt nhân ở Yongbyon có dấu ấn của Pakistan.
Trong hồi ký được xuất bản năm 2006, cựu Tổng thống Pakistan Pervez Musharraf thừa nhận Triều Tiên đã tham gia vào các giao dịch bí mật với mạng lưới buôn bán vũ khí hạt nhân ngầm quốc tế do Khan điều hành.
Ông Khan có bằng tiến sĩ về kỹ thuật luyện kim và từng làm việc cho một công ty làm giàu uranium ở châu Âu. Năm 1975, Khan bí mật trở về Pakistan với các kế hoạch sản xuất máy ly tâm và bắt đầu chỉ đạo nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Pakistan.
Tổng thống Musharraf thừa nhận rằng dưới sự lãnh đạo của Khan, nguồn nguyên liệu chính của Pakistan và công nghệ chế tạo vũ khí hạt nhân đã được thông qua một mạng lưới ngầm hoạt động chủ yếu ở các nước châu Âu phát triển.
Không lâu sau đó, Khan thành lập mạng lưới buôn lậu của riêng mình, và Triều Tiên là một trong những khách hàng lớn nhất của ông. Theo cuốn hồi ký của ông Musharraf, Khan đã bán gần 20 máy ly tâm P1 và P2 cho Triều Tiên, ngoài việc cung cấp cho họ các thiết bị đo lường và nhiên liệu để vận hành máy ly tâm. Khan cũng chuyển giao các công nghệ ly tâm cho các chuyên gia Triều Tiên và đưa họ đến thăm hội thảo ly tâm bí mật hàng đầu của ông.
IAEA, cơ chịu trách nhiệm điều tra ông Khan, đã bị sốc khi phát hiện quy mô mạng lưới ngầm của ông. Cuộc điều tra của họ cho thấy khoảng 30 doanh nghiệp từ 30 quốc gia đã tham gia vào mạng lưới chợ đen này.
Nhưng chính xác Pakistan đã có được công nghệ hạt nhân từ đâu? Huang Ciping, cựu chuyên gia tại Viện Năng lượng nguyên tử Trung Quốc, một viện nghiên cứu của nhà nước trong những năm 1980, cho biết trong một cuộc phỏng vấn hồi tháng 2/2017 với đài truyền hình New Tang Dynasty của Trung Quốc: “Một phần công việc của chúng tôi là chuyển giao công nghệ hạt nhân tới Pakistan và các nước khác. Họ đã gửi các chuyên gia đến đây để học hỏi chúng tôi, và Trung Quốc cũng đã cử các chuyên gia tới Pakistan để hỗ trợ kỹ thuật cho họ”.
Trung Quốc cũng chuyển giao nguyên liệu hạt nhân. Một bài báo năm 2009 của Washington Post cho biết Khan đã viết rằng vào năm 1982, Trung Quốc đã cung cấp 50 kg uranium làm giàu ở cấp độ vũ khí cho Pakistan, đủ để làm 2 quả bom hạt nhân.
“Các quan chức Mỹ hiện tại và các cựu quan chức Mỹ nói rằng các tài khoản của Khan đã khẳng định kết luận lâu nay của Mỹ rằng Trung Quốc cung cấp sự trợ giúp như vậy”, tờ Washington Post đưa tin.
Tháng 9/2001, Mỹ áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Tổng công ty thiết bị luyện kim Trung Quốc (MECC – một công ty nhà nước), vì đã bán các bộ phận tên lửa cho Pakistan.
Huang Ciping giải thích lý do Trung Quốc hỗ trợ Pakistan: “Do Trung Quốc không hợp tác với Ấn Độ nên Trung Quốc đã giúp Pakistan (để phát triển vũ khí hạt nhân) chống lại Ấn Độ. Sau khi chứng kiến những hành động thiếu trách nhiệm như vậy, tôi bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ liệu những công nghệ tiên tiến này cuối cùng sẽ mang lại lợi ích hay tai họa cho nhân loại”.
Hơn một thập kỷ sau, các công ty Trung Quốc vẫn tiếp tục hỗ trợ Triều Tiên. Vào ngày 11/2/2013, Bộ Ngoại giao Mỹ đã ban hành một danh sách các doanh nghiệp và cá nhân bị áp dụng các biện pháp trừng phạt vì liên quan đến việc gia tăng vũ khí.
Trong đó, có một số doanh nghiệp Trung Quốc như BST Technology and Trade Company, China Precision Machinery Import and Export Corporation, Dalian Sunny Industries, và Poly Technologies Incorporated. Các công ty này đã đóng góp đáng kể (hoặc có nguy cơ đóng góp đáng kể) vào việc phổ biến vũ khí hủy diệt hàng loạt (bao gồm cả tên lửa có khả năng mang đầu đạt hạt nhân)”, Bộ Ngoại giao Mỹ cho hay.
Theo ông Chen Pokong, nhà phân tích và tác giả về chính trị Trung Quốc, Trung Quốc cũng có một động cơ ẩn bên ngoài. Ông Chen trích dẫn các tài liệu của Wikileaks nói rằng Phó Thủ tướng Tiền Kỳ Tham từng nói với các cơ quan tình báo Mỹ rằng khả năng hạt nhân của Triều Tiên được Bắc Kinh nuôi dưỡng để chống lại ảnh hưởng của Mỹ đối với Đài Loan. Mục tiêu cuối cùng của 2 nước là buộc Mỹ phải lựa chọn giữa việc từ bỏ Đài Loan hoặc đối đầu với Triều Tiên.
DKNEpoch Times
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
- Thảm họa đường sắt Ấn Độ ( Lão Phan Sưu Tầm )
- Biển Ukraine.. nổi sóng – OCS Florida ( TVQ Úc Chuyển )
- Biểu tình phản đối trụ sở ban giao thương mại của CSVN tại Brooklyn, TB Victoria ( TVQ chuyển )
- Lễ Thượng Kỳ Đầu Năm Nhâm Dần tại Maribyrnong, Brimbank và Greater Dandenong Tiểu Bang Victoria ( TVQ Chuyển )
- Những Địa Danh Mang Tên "CÁI" Ở Miền Nam ( Trần Văn Giang ghi lại )
Có bằng chứng Liên Xô và Trung Quốc đã hỗ trợ Triều Tiên phát triển hạt nhân?
Vấn đề nguồn gốc công nghệ hạt nhân của Triều Tiên cho đến nay vẫn là điều tranh cãi.
Nhưng mới đây, báo Epoch Times khẳng định có những bằng chứng lịch sử cho thấy chương trình hạt nhân của Triều Tiên sẽ không thành công nếu không có sự ủng hộ của các đồng minh cộng sản – Liên bang Xô viết và Trung Quốc.
Các cựu chuyên gia Liên Xô
Năm 1962, một nhóm các nhà khoa học hạt nhân Liên Xô do Vladislav Kotlav lãnh đạo, đã nhận lời mời đến khu vực miền núi Triều Tiên để xây dựng cơ sở hạt nhân, được biết đến với tên gọi Trung tâm nghiên cứu hạt nhân Yongbyon.
Trung tâm này có hơn 100 kỹ thuật viên và nhà nghiên cứu hạt nhân, phần lớn là những chuyên gia trẻ của Liên Xô, những người đã học vật lý hạt nhân ở Liên Xô.
Theo Nuclear Threat Initiative, một tổ chức nghiên cứu hạt nhân có trụ sở ở Mỹ, Kotlav và đội ngũ các nhà khoa học Liên Xô đã giám sát việc xây dựng lò phản ứng hạt nhân nước nhẹ, lò phản ứng hạt nhân IRT-2000 cho Triều Tiên. Lò phản ứng hạt nhân đã hoàn thành vào năm 1965.
Lò phản ứng nước nhẹ của Triều Tiên được chế tạo để chuẩn bị chế tạo vũ khí hạt nhân. Nhưng rất khó để chiết xuất plutoni – một nguyên liệu thô để chế tạo vũ khí hạt nhân – với một lò phản ứng như vậy. Lò phản ứng nước nhẹ chỉ là khởi đầu cho chương trình hạt nhân đầy tham vọng của CHDCND Triều Tiên.
Việc hoàn thành lò phản ứng nước nhẹ ở Yongbyon khiến Mỹ chú ý. Kể từ những năm 1960, Mỹ đã theo dõi sát sao Trung tâm Nghiên cứu Hạt nhân Yongbyon. Trong cùng một năm khi lò phản ứng hoàn thành, một vệ tinh trinh sát Mỹ đã chụp ảnh lò phản ứng.
Sau đó vào năm 1967, 1970, và năm 1975, Yongbyon đã mở rộng cơ sở hạt nhân. Mặc dù có thông tin tình báo về phát triển hạt nhân của Triều Tiên, Mỹ dường như không quan tâm đến tham vọng vũ khí hạt nhân của nước này cho đến giữa những năm 1980, theo các báo cáo giải mật.
Nhưng với sự tan rã của Liên bang Xô viết vào năm 1991, các nhà khoa học hạt nhân Liên Xô bỗng dưng mất việc, tạo cơ hội cho Triều Tiên “săn đầu người”.
Vào tháng 12/1992, trong một bài phát biểu tại quốc hội Nga, Viktor Barannikov, Giám đốc Dịch vụ Phản gián quốc gia Nga (FSK), đã tiết lộ các điệp viên đã ngăn chặn 64 chuyên gia về tên lửa của Nga tới một quốc gia để chế tạo các bộ phận tên lửa có thể phát triển thành vũ khí hạt nhân.
Ông Barannikov không tiết lộ nước nào, nhưng các nhà báo đã xác định đươc các chuyên gia trên và biết họ muốn đi tới Triều Tiên. Điều này trùng khớp với mô tả chi tiết trong “Chương trình Hạt nhân Triều Tiên” – một bộ sưu tập các nghiên cứu khoa học xuất bản năm 2000.
Cũng trong năm 1992, chính quyền Nga đã đột kích và ngăn chặn một chuyến bay định cất cánh từ Moscow, mang 36 chuyên gia thiết kế tên lửa Nga tới Triều Tiên. Các nhà khoa học này đến từ một trung tâm nghiên cứu và phát triển hạt nhân nằm ở dãy núi Ural, theo một báo cáo của United Press International. Họ được hứa hẹn mức lương hàng tháng từ 1.500 – 4.500 USD.
Ngày nay vẫn chưa rõ là có bao nhiêu chuyên gia vũ khí hạt nhân trước đây làm việc cho Liên Xô đã được Triều Tiên thuê lại. Nhưng những nhà khoa học và kỹ thuật viên đó có thể là những mục tiêu hàng đầu cho các cuộc “săn đầu người” của Triều Tiên.
Nguồn gốc Trung Quốc
Triều Tiên cũng đã thiết lập mối quan hệ với “cha đẻ bom hạt nhân của Pakistan” – nhà vật lý hạt nhân Abdul Kadeer Khan (A.Q. Khan). Sau khi bị bắt, ông Khan thừa nhận đã bán cho Triều Tiên hơn 20 máy ly tâm P1 và P2 để làm giàu uranium vào năm 1990.
Khan đã đến thăm các cơ sở hạt nhân của Triều Tiên, trong khi các nhà nghiên cứu hạt nhân Triều Tiên bí mật trả tiền thăm viếng Pakistan.
Theo các chuyên gia của Cơ quan Năng lượng Nguyên tử Quốc tế (IAEA), công nghệ khai thác plutonium được sử dụng tại lò phản ứng hạt nhân ở Yongbyon có dấu ấn của Pakistan.
Trong hồi ký được xuất bản năm 2006, cựu Tổng thống Pakistan Pervez Musharraf thừa nhận Triều Tiên đã tham gia vào các giao dịch bí mật với mạng lưới buôn bán vũ khí hạt nhân ngầm quốc tế do Khan điều hành.
Ông Khan có bằng tiến sĩ về kỹ thuật luyện kim và từng làm việc cho một công ty làm giàu uranium ở châu Âu. Năm 1975, Khan bí mật trở về Pakistan với các kế hoạch sản xuất máy ly tâm và bắt đầu chỉ đạo nghiên cứu vũ khí hạt nhân của Pakistan.
Tổng thống Musharraf thừa nhận rằng dưới sự lãnh đạo của Khan, nguồn nguyên liệu chính của Pakistan và công nghệ chế tạo vũ khí hạt nhân đã được thông qua một mạng lưới ngầm hoạt động chủ yếu ở các nước châu Âu phát triển.
Không lâu sau đó, Khan thành lập mạng lưới buôn lậu của riêng mình, và Triều Tiên là một trong những khách hàng lớn nhất của ông. Theo cuốn hồi ký của ông Musharraf, Khan đã bán gần 20 máy ly tâm P1 và P2 cho Triều Tiên, ngoài việc cung cấp cho họ các thiết bị đo lường và nhiên liệu để vận hành máy ly tâm. Khan cũng chuyển giao các công nghệ ly tâm cho các chuyên gia Triều Tiên và đưa họ đến thăm hội thảo ly tâm bí mật hàng đầu của ông.
IAEA, cơ chịu trách nhiệm điều tra ông Khan, đã bị sốc khi phát hiện quy mô mạng lưới ngầm của ông. Cuộc điều tra của họ cho thấy khoảng 30 doanh nghiệp từ 30 quốc gia đã tham gia vào mạng lưới chợ đen này.
Nhưng chính xác Pakistan đã có được công nghệ hạt nhân từ đâu? Huang Ciping, cựu chuyên gia tại Viện Năng lượng nguyên tử Trung Quốc, một viện nghiên cứu của nhà nước trong những năm 1980, cho biết trong một cuộc phỏng vấn hồi tháng 2/2017 với đài truyền hình New Tang Dynasty của Trung Quốc: “Một phần công việc của chúng tôi là chuyển giao công nghệ hạt nhân tới Pakistan và các nước khác. Họ đã gửi các chuyên gia đến đây để học hỏi chúng tôi, và Trung Quốc cũng đã cử các chuyên gia tới Pakistan để hỗ trợ kỹ thuật cho họ”.
Trung Quốc cũng chuyển giao nguyên liệu hạt nhân. Một bài báo năm 2009 của Washington Post cho biết Khan đã viết rằng vào năm 1982, Trung Quốc đã cung cấp 50 kg uranium làm giàu ở cấp độ vũ khí cho Pakistan, đủ để làm 2 quả bom hạt nhân.
“Các quan chức Mỹ hiện tại và các cựu quan chức Mỹ nói rằng các tài khoản của Khan đã khẳng định kết luận lâu nay của Mỹ rằng Trung Quốc cung cấp sự trợ giúp như vậy”, tờ Washington Post đưa tin.
Tháng 9/2001, Mỹ áp đặt các biện pháp trừng phạt đối với Tổng công ty thiết bị luyện kim Trung Quốc (MECC – một công ty nhà nước), vì đã bán các bộ phận tên lửa cho Pakistan.
Huang Ciping giải thích lý do Trung Quốc hỗ trợ Pakistan: “Do Trung Quốc không hợp tác với Ấn Độ nên Trung Quốc đã giúp Pakistan (để phát triển vũ khí hạt nhân) chống lại Ấn Độ. Sau khi chứng kiến những hành động thiếu trách nhiệm như vậy, tôi bắt đầu nghiêm túc nghi ngờ liệu những công nghệ tiên tiến này cuối cùng sẽ mang lại lợi ích hay tai họa cho nhân loại”.
Hơn một thập kỷ sau, các công ty Trung Quốc vẫn tiếp tục hỗ trợ Triều Tiên. Vào ngày 11/2/2013, Bộ Ngoại giao Mỹ đã ban hành một danh sách các doanh nghiệp và cá nhân bị áp dụng các biện pháp trừng phạt vì liên quan đến việc gia tăng vũ khí.
Trong đó, có một số doanh nghiệp Trung Quốc như BST Technology and Trade Company, China Precision Machinery Import and Export Corporation, Dalian Sunny Industries, và Poly Technologies Incorporated. Các công ty này đã đóng góp đáng kể (hoặc có nguy cơ đóng góp đáng kể) vào việc phổ biến vũ khí hủy diệt hàng loạt (bao gồm cả tên lửa có khả năng mang đầu đạt hạt nhân)”, Bộ Ngoại giao Mỹ cho hay.
Theo ông Chen Pokong, nhà phân tích và tác giả về chính trị Trung Quốc, Trung Quốc cũng có một động cơ ẩn bên ngoài. Ông Chen trích dẫn các tài liệu của Wikileaks nói rằng Phó Thủ tướng Tiền Kỳ Tham từng nói với các cơ quan tình báo Mỹ rằng khả năng hạt nhân của Triều Tiên được Bắc Kinh nuôi dưỡng để chống lại ảnh hưởng của Mỹ đối với Đài Loan. Mục tiêu cuối cùng của 2 nước là buộc Mỹ phải lựa chọn giữa việc từ bỏ Đài Loan hoặc đối đầu với Triều Tiên.
DKNEpoch Times