Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Cứ Vui Mà Sống Đi - Lính Cà
( HNPĐ ) Chú Đồ Ngu có đến nhà thăm tui ( từ nay tui sẽ dùng chữ này thay lối danh xưng thông thường là Tôi )
( HNPĐ ) Chú Đồ Ngu có đến nhà thăm tui ( Tui xin lỗi xưng như thế này, vì cha sanh mẹ đẻ đã dzậy )
- Anh em trong Hội nói, Niên trưởng...?
Tui cười phá:
- Chúng đồn tui bị ung thư chớ gì? Chúng bảo tui không chịu đi nhà thương chớ gì? Chúng nói rằng bà nhà tui đi " vận động" anh em đồng môn để tui đi hóa trị chớ gì ? Nay, chú đến tui chắc có ý kiến gì cho tui đây?
... Đó là những dòng chữ đầu tiên tui viết ra để có thể, rất nhiều người sẽ ghé mắt đọc chơi cho qua ngày. Bởi lẽ từ ngày còn học ở trường Quốc Học ( mặc dù tui không phải là người đẻ ra ở cái đất, nơi lời khen thì rất nhiều mà tiếng chê cũng không phải không có .) đến khi đi lính, đi tù. Hình như, tui chỉ trải lòng mình vào trang giấy bằng 3 việc cỏn con như sau:
1/ Viết thư xin tiền ông Bô, bà Bô tui: Loại thư này bạn đừng cho là dễ, nó chỉ dễ với những đứa chân chỉ hạt bột, có nghĩa là hoàn cảnh như thế nào, thì viết như thế, cần cái gì, thì viết xin thứ nấy. Nhưng, với một người mới chỉ nom thấy " cô gái Huế" mà "chân đi chẳng dừng" như tui, lại tiêu tiền không vào việc bút đèn, thì mỗi khi viết xong, đọc đi đọc lại, mà tự mình cảm thấy...Rưng rưng, ấy là đạt rồi.
2/ Viết thư cho bạn gái..Tui thường vào HNPĐ để đọc. Thường thấy chú Đồ Ngu hay mang chú Bảo Dù ra để làm đề tài, cũng có thể có nhiều người nghĩ rằng, chú Đồ nói quá. Nhưng, những ai từng gặp chú Bảo mới thấy chú ấy có tài nói chuyện khiến không một ai trong buổi họp mặt ấy, mất lòng...Còn về văn phong, chú ấy đã từng lấy biết bao nhiêu nước mắt của các đôc giả phụ nữ trong Bút Ký Chiến Trường, có tên Khoảng Tối Nhìn Lên. Lẽ dĩ nhiên khoản ăn nói thì tui chỉ đáng đệ tử của chú Bảo. Còn viết lách chắc thì tui phải đứng xa để vái chào chú ấy . Tui chỉ có thể nói như thế này: Những lá thư tui viết cho ( những) bạn gái tui ngày xưa, có thể cũng lấy nhiều nước mắt từ " đương sự ". Tui có thể viết một lúc 3 lá thư cho ba cô. Lẽ dĩ nhiên đều “ thành công đại thành công”. Duy chỉ có một lần bỏ lộn thư người này, vào bao bì gửi cho người kia.
3/ Thư cho vợ khi đi tù: Có người đi tù cải tạo Cộng sản sẽ nói: Dễ ợt, đó không phải thư mà là một bản mẫu. Chỉ việc điền vào là xong. Nhưng có ai đó đã nói: Một nhạc sĩ tài ba có thể diễn đạt tâm tư tình cảm của mình, của người, nơi kẽ ( hở, kín ) giữa hai nốt nhạc. Cũng như người ta, có thể cảm được cái gì mà một nhà văn muốn gửi gấm tâm sự của mình, vào giữa hai dòng chữ. Thư của tui gửi cho con vợ cũng vậy...Tui phải " vận dụng trí tuệ" sao cho ai đọc cũng cứ tưởng tôi đang điền vào mẫu thư. Nhưng, chỉ có vợ tui là hiểu. Cho nên khi chú Đồ Ngu nói:
- Niên trưởng à, như tôi đây, hàng ngày sau khi đưa con bé cháu ngoại đến trường. Vợ chồng tôi đều ghé " 24 hour fitness " cũng chạy, cũng bơi, cũng ngồi spa, xông hơi..thời gian cho việc này mất khoảng 1 tiếng. Nhưng cả năm nay tôi đã từ chối đi thử máu và không uống thuốc phòng chống nữa. Kệ bà nó, . Tôi có nói với vợ con tôi: Nếu ngày mai ông Bác sĩ bảo rằng: " Anh chỉ còn sống được 6 tháng nữa thôi. Anh ( Ba ) sẽ cười rất tươi. Thú thật với Niên trưởng. Tôi thật sự đã " ngại" sống thêm lắm rồi..
Sở dĩ tôi không khuyên ông nên chạy chữa, là như thế này: Chúng ta đang được cái may mắn là sống trong một nước có nền y khoa vào bậc nhất thiên hạ. Nhưng cũng từ đó, sinh ra cái bất hạnh mình đang gặp phải: Thuốc nào cũng chỉ là thuốc độc, chúng chữa cho ta bệnh này, nó lại khoác vào cho ta bệnh khác, có khi còn nguy hiểm hơn bệnh vừa chữa khỏi. Niên trưởng chỉ cần ăn chay ( bỏ đói con virus ), vui vẻ. Biết đâu đấy !
Còn đây là điều chính yếu để bàn cùng Niên trưởng: Đã "bị" ra đời, sống, lớn lên trong cõi nhân sinh này, ai cũng mắc nợ cả. Riêng anh em quân nhân chúng ta , chúng ta còn nợ Quân đội nhiều lắm, còn phải tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu thì phải có vũ khí. Mà, Vũ khí thời đại truyền thông bây giờ thì chúng ta đã có cái web site HNPĐ, nơi anh em chúng tôi đã sinh tử với CS bao nhiêu năm nay, để lúc nào rảnh, lúc nào đau, cứ viết như một thứ Nhật Ký Hành Quân của những ngày trận mạc trước kia. Còn sống ngày nào, chúng ta phải thức, phải đánh thức những đồng bào đang bị Cộng sản ru ngủ nơi quê nhà ..Niên trưởng hãy gạt bỏ bệnh tật đi....tiếp tay cùng chúng tôi với...( Phần chữ nghiêng này, tôi ghi lại lời của chú Đồ, không biết có rõ ý chú ấy không ? )
Vì thế, căn cứ vào " thành tích" 1, 2, 3 như đã nêu trên.. cho nên tui nhận lời..."Nó", và bây giờ, lần đầu tiên trong đời, mới bắt đầu viết một " bài văn ", mà nếu, xem xong bạn không hài lòng, hoặc có bạn nào đó khó tính mà mỉa mai tui, rằng: " Viết như thế này mà cũng bầy đặt viết báo " Tui không giận đâu, chỉ thưa với bạn ấy là, nếu tui chưa chết kịp mà đã nỗi danh. Thì, có sao đâu chớ! Chúng ta đang sống trong thời kỳ mạt pháp mà, như thằng Y tá thành Thủ tướng, thằng hoạn heo biến thành Tổng Bí thư, như chú em Lệ Rơi ở VN bây giờ cũng đã thành sao nọ sao kia rồi ! Có chết thằng Tây nào đâu !
Còn tại sao tui lấy bút danh là Lính Cà, xin giải thích ngắn gọn:
Số là, câu đầu lưỡi của Sinh viên Sĩ quan Cán bộ khóa đàn anh, dặn dò đàn em là phải " chic" trong mọi quân phong: Đi đứng, chào tay, ăn mặc [ “ chic “ là tiếng Pháp có nghĩa là nhanh, gọn , đẹp ( ?) ] .
Khác với " chic" là lời thóa mạ bằng 2 chữ "lính cà." Thí dụ: " Anh ăn mặc trông như lính cà ! ". Lính cà là lính Thượng phục vụ trong Tiểu Đoàn Yểm Trợ của Trường.
Khi bắt được tù binh VC , nhìn cái bề ngoài của chúng, hệt lính cà. Tưởng đó là ngoài mặt trận thì ăn mặc sao cũng được. Đến sau ngày 30 tháng Tư...Lính cà tràn ngập phố phường. Tưởng đó là các cán bộ cấp dưới. Nhưng khi quan sát cả cấp chỉ huy cao cấp của chúng, từ cách ăn mặc đến kiểu chào tay. Tui thường cười mỉa: " Cũng rặt bọn lính cà ! "
Ấy vậy chứ, nay tui lấy bút danh là Lính Cà, xin đừng chụp mũ cho tui là Vẹm đấy nghe...Khác với tấm thân đang mấp mé miệng lỗ của tui, xin quý bạn tưởng tượng đến hình ảnh một đoàn chiến binh, hình như họ đang đến từ nhiều ngả đường, vừa đi vừa hát những bài hùng ca. Họ đang tập họp lại...
Trong binh pháp xưa, giống như trong bóng đá ngày nay. Sự kiên trì và lòng tự tin sẽ mang lại chiến thắng vào ngay những giây phút chót !
Lính Cà
( HNPD )
* Tui có yêu cầu BBT không sửa lỗi chính tả, lỗi đánh máy. Để tôi sẽ cẩn thận hơn cho bài sau.
( HNPĐ ) Chú Đồ Ngu có đến nhà thăm tui ( Tui xin lỗi xưng như thế này, vì cha sanh mẹ đẻ đã dzậy )
- Anh em trong Hội nói, Niên trưởng...?
Tui cười phá:
- Chúng đồn tui bị ung thư chớ gì? Chúng bảo tui không chịu đi nhà thương chớ gì? Chúng nói rằng bà nhà tui đi " vận động" anh em đồng môn để tui đi hóa trị chớ gì ? Nay, chú đến tui chắc có ý kiến gì cho tui đây?
... Đó là những dòng chữ đầu tiên tui viết ra để có thể, rất nhiều người sẽ ghé mắt đọc chơi cho qua ngày. Bởi lẽ từ ngày còn học ở trường Quốc Học ( mặc dù tui không phải là người đẻ ra ở cái đất, nơi lời khen thì rất nhiều mà tiếng chê cũng không phải không có .) đến khi đi lính, đi tù. Hình như, tui chỉ trải lòng mình vào trang giấy bằng 3 việc cỏn con như sau:
1/ Viết thư xin tiền ông Bô, bà Bô tui: Loại thư này bạn đừng cho là dễ, nó chỉ dễ với những đứa chân chỉ hạt bột, có nghĩa là hoàn cảnh như thế nào, thì viết như thế, cần cái gì, thì viết xin thứ nấy. Nhưng, với một người mới chỉ nom thấy " cô gái Huế" mà "chân đi chẳng dừng" như tui, lại tiêu tiền không vào việc bút đèn, thì mỗi khi viết xong, đọc đi đọc lại, mà tự mình cảm thấy...Rưng rưng, ấy là đạt rồi.
2/ Viết thư cho bạn gái..Tui thường vào HNPĐ để đọc. Thường thấy chú Đồ Ngu hay mang chú Bảo Dù ra để làm đề tài, cũng có thể có nhiều người nghĩ rằng, chú Đồ nói quá. Nhưng, những ai từng gặp chú Bảo mới thấy chú ấy có tài nói chuyện khiến không một ai trong buổi họp mặt ấy, mất lòng...Còn về văn phong, chú ấy đã từng lấy biết bao nhiêu nước mắt của các đôc giả phụ nữ trong Bút Ký Chiến Trường, có tên Khoảng Tối Nhìn Lên. Lẽ dĩ nhiên khoản ăn nói thì tui chỉ đáng đệ tử của chú Bảo. Còn viết lách chắc thì tui phải đứng xa để vái chào chú ấy . Tui chỉ có thể nói như thế này: Những lá thư tui viết cho ( những) bạn gái tui ngày xưa, có thể cũng lấy nhiều nước mắt từ " đương sự ". Tui có thể viết một lúc 3 lá thư cho ba cô. Lẽ dĩ nhiên đều “ thành công đại thành công”. Duy chỉ có một lần bỏ lộn thư người này, vào bao bì gửi cho người kia.
3/ Thư cho vợ khi đi tù: Có người đi tù cải tạo Cộng sản sẽ nói: Dễ ợt, đó không phải thư mà là một bản mẫu. Chỉ việc điền vào là xong. Nhưng có ai đó đã nói: Một nhạc sĩ tài ba có thể diễn đạt tâm tư tình cảm của mình, của người, nơi kẽ ( hở, kín ) giữa hai nốt nhạc. Cũng như người ta, có thể cảm được cái gì mà một nhà văn muốn gửi gấm tâm sự của mình, vào giữa hai dòng chữ. Thư của tui gửi cho con vợ cũng vậy...Tui phải " vận dụng trí tuệ" sao cho ai đọc cũng cứ tưởng tôi đang điền vào mẫu thư. Nhưng, chỉ có vợ tui là hiểu. Cho nên khi chú Đồ Ngu nói:
- Niên trưởng à, như tôi đây, hàng ngày sau khi đưa con bé cháu ngoại đến trường. Vợ chồng tôi đều ghé " 24 hour fitness " cũng chạy, cũng bơi, cũng ngồi spa, xông hơi..thời gian cho việc này mất khoảng 1 tiếng. Nhưng cả năm nay tôi đã từ chối đi thử máu và không uống thuốc phòng chống nữa. Kệ bà nó, . Tôi có nói với vợ con tôi: Nếu ngày mai ông Bác sĩ bảo rằng: " Anh chỉ còn sống được 6 tháng nữa thôi. Anh ( Ba ) sẽ cười rất tươi. Thú thật với Niên trưởng. Tôi thật sự đã " ngại" sống thêm lắm rồi..
Sở dĩ tôi không khuyên ông nên chạy chữa, là như thế này: Chúng ta đang được cái may mắn là sống trong một nước có nền y khoa vào bậc nhất thiên hạ. Nhưng cũng từ đó, sinh ra cái bất hạnh mình đang gặp phải: Thuốc nào cũng chỉ là thuốc độc, chúng chữa cho ta bệnh này, nó lại khoác vào cho ta bệnh khác, có khi còn nguy hiểm hơn bệnh vừa chữa khỏi. Niên trưởng chỉ cần ăn chay ( bỏ đói con virus ), vui vẻ. Biết đâu đấy !
Còn đây là điều chính yếu để bàn cùng Niên trưởng: Đã "bị" ra đời, sống, lớn lên trong cõi nhân sinh này, ai cũng mắc nợ cả. Riêng anh em quân nhân chúng ta , chúng ta còn nợ Quân đội nhiều lắm, còn phải tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu thì phải có vũ khí. Mà, Vũ khí thời đại truyền thông bây giờ thì chúng ta đã có cái web site HNPĐ, nơi anh em chúng tôi đã sinh tử với CS bao nhiêu năm nay, để lúc nào rảnh, lúc nào đau, cứ viết như một thứ Nhật Ký Hành Quân của những ngày trận mạc trước kia. Còn sống ngày nào, chúng ta phải thức, phải đánh thức những đồng bào đang bị Cộng sản ru ngủ nơi quê nhà ..Niên trưởng hãy gạt bỏ bệnh tật đi....tiếp tay cùng chúng tôi với...( Phần chữ nghiêng này, tôi ghi lại lời của chú Đồ, không biết có rõ ý chú ấy không ? )
Vì thế, căn cứ vào " thành tích" 1, 2, 3 như đã nêu trên.. cho nên tui nhận lời..."Nó", và bây giờ, lần đầu tiên trong đời, mới bắt đầu viết một " bài văn ", mà nếu, xem xong bạn không hài lòng, hoặc có bạn nào đó khó tính mà mỉa mai tui, rằng: " Viết như thế này mà cũng bầy đặt viết báo " Tui không giận đâu, chỉ thưa với bạn ấy là, nếu tui chưa chết kịp mà đã nỗi danh. Thì, có sao đâu chớ! Chúng ta đang sống trong thời kỳ mạt pháp mà, như thằng Y tá thành Thủ tướng, thằng hoạn heo biến thành Tổng Bí thư, như chú em Lệ Rơi ở VN bây giờ cũng đã thành sao nọ sao kia rồi ! Có chết thằng Tây nào đâu !
Còn tại sao tui lấy bút danh là Lính Cà, xin giải thích ngắn gọn:
Số là, câu đầu lưỡi của Sinh viên Sĩ quan Cán bộ khóa đàn anh, dặn dò đàn em là phải " chic" trong mọi quân phong: Đi đứng, chào tay, ăn mặc [ “ chic “ là tiếng Pháp có nghĩa là nhanh, gọn , đẹp ( ?) ] .
Khác với " chic" là lời thóa mạ bằng 2 chữ "lính cà." Thí dụ: " Anh ăn mặc trông như lính cà ! ". Lính cà là lính Thượng phục vụ trong Tiểu Đoàn Yểm Trợ của Trường.
Khi bắt được tù binh VC , nhìn cái bề ngoài của chúng, hệt lính cà. Tưởng đó là ngoài mặt trận thì ăn mặc sao cũng được. Đến sau ngày 30 tháng Tư...Lính cà tràn ngập phố phường. Tưởng đó là các cán bộ cấp dưới. Nhưng khi quan sát cả cấp chỉ huy cao cấp của chúng, từ cách ăn mặc đến kiểu chào tay. Tui thường cười mỉa: " Cũng rặt bọn lính cà ! "
Ấy vậy chứ, nay tui lấy bút danh là Lính Cà, xin đừng chụp mũ cho tui là Vẹm đấy nghe...Khác với tấm thân đang mấp mé miệng lỗ của tui, xin quý bạn tưởng tượng đến hình ảnh một đoàn chiến binh, hình như họ đang đến từ nhiều ngả đường, vừa đi vừa hát những bài hùng ca. Họ đang tập họp lại...
Trong binh pháp xưa, giống như trong bóng đá ngày nay. Sự kiên trì và lòng tự tin sẽ mang lại chiến thắng vào ngay những giây phút chót !
Lính Cà
( HNPD )
* Tui có yêu cầu BBT không sửa lỗi chính tả, lỗi đánh máy. Để tôi sẽ cẩn thận hơn cho bài sau.
Cứ Vui Mà Sống Đi - Lính Cà
( HNPĐ ) Chú Đồ Ngu có đến nhà thăm tui ( từ nay tui sẽ dùng chữ này thay lối danh xưng thông thường là Tôi )
( HNPĐ ) Chú Đồ Ngu có đến nhà thăm tui ( Tui xin lỗi xưng như thế này, vì cha sanh mẹ đẻ đã dzậy )
- Anh em trong Hội nói, Niên trưởng...?
Tui cười phá:
- Chúng đồn tui bị ung thư chớ gì? Chúng bảo tui không chịu đi nhà thương chớ gì? Chúng nói rằng bà nhà tui đi " vận động" anh em đồng môn để tui đi hóa trị chớ gì ? Nay, chú đến tui chắc có ý kiến gì cho tui đây?
... Đó là những dòng chữ đầu tiên tui viết ra để có thể, rất nhiều người sẽ ghé mắt đọc chơi cho qua ngày. Bởi lẽ từ ngày còn học ở trường Quốc Học ( mặc dù tui không phải là người đẻ ra ở cái đất, nơi lời khen thì rất nhiều mà tiếng chê cũng không phải không có .) đến khi đi lính, đi tù. Hình như, tui chỉ trải lòng mình vào trang giấy bằng 3 việc cỏn con như sau:
1/ Viết thư xin tiền ông Bô, bà Bô tui: Loại thư này bạn đừng cho là dễ, nó chỉ dễ với những đứa chân chỉ hạt bột, có nghĩa là hoàn cảnh như thế nào, thì viết như thế, cần cái gì, thì viết xin thứ nấy. Nhưng, với một người mới chỉ nom thấy " cô gái Huế" mà "chân đi chẳng dừng" như tui, lại tiêu tiền không vào việc bút đèn, thì mỗi khi viết xong, đọc đi đọc lại, mà tự mình cảm thấy...Rưng rưng, ấy là đạt rồi.
2/ Viết thư cho bạn gái..Tui thường vào HNPĐ để đọc. Thường thấy chú Đồ Ngu hay mang chú Bảo Dù ra để làm đề tài, cũng có thể có nhiều người nghĩ rằng, chú Đồ nói quá. Nhưng, những ai từng gặp chú Bảo mới thấy chú ấy có tài nói chuyện khiến không một ai trong buổi họp mặt ấy, mất lòng...Còn về văn phong, chú ấy đã từng lấy biết bao nhiêu nước mắt của các đôc giả phụ nữ trong Bút Ký Chiến Trường, có tên Khoảng Tối Nhìn Lên. Lẽ dĩ nhiên khoản ăn nói thì tui chỉ đáng đệ tử của chú Bảo. Còn viết lách chắc thì tui phải đứng xa để vái chào chú ấy . Tui chỉ có thể nói như thế này: Những lá thư tui viết cho ( những) bạn gái tui ngày xưa, có thể cũng lấy nhiều nước mắt từ " đương sự ". Tui có thể viết một lúc 3 lá thư cho ba cô. Lẽ dĩ nhiên đều “ thành công đại thành công”. Duy chỉ có một lần bỏ lộn thư người này, vào bao bì gửi cho người kia.
3/ Thư cho vợ khi đi tù: Có người đi tù cải tạo Cộng sản sẽ nói: Dễ ợt, đó không phải thư mà là một bản mẫu. Chỉ việc điền vào là xong. Nhưng có ai đó đã nói: Một nhạc sĩ tài ba có thể diễn đạt tâm tư tình cảm của mình, của người, nơi kẽ ( hở, kín ) giữa hai nốt nhạc. Cũng như người ta, có thể cảm được cái gì mà một nhà văn muốn gửi gấm tâm sự của mình, vào giữa hai dòng chữ. Thư của tui gửi cho con vợ cũng vậy...Tui phải " vận dụng trí tuệ" sao cho ai đọc cũng cứ tưởng tôi đang điền vào mẫu thư. Nhưng, chỉ có vợ tui là hiểu. Cho nên khi chú Đồ Ngu nói:
- Niên trưởng à, như tôi đây, hàng ngày sau khi đưa con bé cháu ngoại đến trường. Vợ chồng tôi đều ghé " 24 hour fitness " cũng chạy, cũng bơi, cũng ngồi spa, xông hơi..thời gian cho việc này mất khoảng 1 tiếng. Nhưng cả năm nay tôi đã từ chối đi thử máu và không uống thuốc phòng chống nữa. Kệ bà nó, . Tôi có nói với vợ con tôi: Nếu ngày mai ông Bác sĩ bảo rằng: " Anh chỉ còn sống được 6 tháng nữa thôi. Anh ( Ba ) sẽ cười rất tươi. Thú thật với Niên trưởng. Tôi thật sự đã " ngại" sống thêm lắm rồi..
Sở dĩ tôi không khuyên ông nên chạy chữa, là như thế này: Chúng ta đang được cái may mắn là sống trong một nước có nền y khoa vào bậc nhất thiên hạ. Nhưng cũng từ đó, sinh ra cái bất hạnh mình đang gặp phải: Thuốc nào cũng chỉ là thuốc độc, chúng chữa cho ta bệnh này, nó lại khoác vào cho ta bệnh khác, có khi còn nguy hiểm hơn bệnh vừa chữa khỏi. Niên trưởng chỉ cần ăn chay ( bỏ đói con virus ), vui vẻ. Biết đâu đấy !
Còn đây là điều chính yếu để bàn cùng Niên trưởng: Đã "bị" ra đời, sống, lớn lên trong cõi nhân sinh này, ai cũng mắc nợ cả. Riêng anh em quân nhân chúng ta , chúng ta còn nợ Quân đội nhiều lắm, còn phải tiếp tục chiến đấu. Chiến đấu thì phải có vũ khí. Mà, Vũ khí thời đại truyền thông bây giờ thì chúng ta đã có cái web site HNPĐ, nơi anh em chúng tôi đã sinh tử với CS bao nhiêu năm nay, để lúc nào rảnh, lúc nào đau, cứ viết như một thứ Nhật Ký Hành Quân của những ngày trận mạc trước kia. Còn sống ngày nào, chúng ta phải thức, phải đánh thức những đồng bào đang bị Cộng sản ru ngủ nơi quê nhà ..Niên trưởng hãy gạt bỏ bệnh tật đi....tiếp tay cùng chúng tôi với...( Phần chữ nghiêng này, tôi ghi lại lời của chú Đồ, không biết có rõ ý chú ấy không ? )
Vì thế, căn cứ vào " thành tích" 1, 2, 3 như đã nêu trên.. cho nên tui nhận lời..."Nó", và bây giờ, lần đầu tiên trong đời, mới bắt đầu viết một " bài văn ", mà nếu, xem xong bạn không hài lòng, hoặc có bạn nào đó khó tính mà mỉa mai tui, rằng: " Viết như thế này mà cũng bầy đặt viết báo " Tui không giận đâu, chỉ thưa với bạn ấy là, nếu tui chưa chết kịp mà đã nỗi danh. Thì, có sao đâu chớ! Chúng ta đang sống trong thời kỳ mạt pháp mà, như thằng Y tá thành Thủ tướng, thằng hoạn heo biến thành Tổng Bí thư, như chú em Lệ Rơi ở VN bây giờ cũng đã thành sao nọ sao kia rồi ! Có chết thằng Tây nào đâu !
Còn tại sao tui lấy bút danh là Lính Cà, xin giải thích ngắn gọn:
Số là, câu đầu lưỡi của Sinh viên Sĩ quan Cán bộ khóa đàn anh, dặn dò đàn em là phải " chic" trong mọi quân phong: Đi đứng, chào tay, ăn mặc [ “ chic “ là tiếng Pháp có nghĩa là nhanh, gọn , đẹp ( ?) ] .
Khác với " chic" là lời thóa mạ bằng 2 chữ "lính cà." Thí dụ: " Anh ăn mặc trông như lính cà ! ". Lính cà là lính Thượng phục vụ trong Tiểu Đoàn Yểm Trợ của Trường.
Khi bắt được tù binh VC , nhìn cái bề ngoài của chúng, hệt lính cà. Tưởng đó là ngoài mặt trận thì ăn mặc sao cũng được. Đến sau ngày 30 tháng Tư...Lính cà tràn ngập phố phường. Tưởng đó là các cán bộ cấp dưới. Nhưng khi quan sát cả cấp chỉ huy cao cấp của chúng, từ cách ăn mặc đến kiểu chào tay. Tui thường cười mỉa: " Cũng rặt bọn lính cà ! "
Ấy vậy chứ, nay tui lấy bút danh là Lính Cà, xin đừng chụp mũ cho tui là Vẹm đấy nghe...Khác với tấm thân đang mấp mé miệng lỗ của tui, xin quý bạn tưởng tượng đến hình ảnh một đoàn chiến binh, hình như họ đang đến từ nhiều ngả đường, vừa đi vừa hát những bài hùng ca. Họ đang tập họp lại...
Trong binh pháp xưa, giống như trong bóng đá ngày nay. Sự kiên trì và lòng tự tin sẽ mang lại chiến thắng vào ngay những giây phút chót !
Lính Cà
( HNPD )
* Tui có yêu cầu BBT không sửa lỗi chính tả, lỗi đánh máy. Để tôi sẽ cẩn thận hơn cho bài sau.