Mỗi Ngày Một Chuyện
DÒNG SÔNG MÂY TRẮNG - CAO MỴ NHÂN
DÒNG SÔNG MÂY TRẮNG - CAO MỴ NHÂN
Không
biết nơi đó thuộc lãnh thổ nào trên trái đất này .
Tôi
chưa rời khỏi cái bờ sông đầy nắng vàng tơ tằm ấm áp, đôi bờ sông song song với
dòng sông chảy về xa hun hút ...
Nhưng
tôi phải dừng lại ở một khúc giữa, vì nhìn 2 phía bờ xa tít tắp, phía nào cũng
mịt mù ánh nắng, trời đang đứng bóng, chắc khoảng 1:00 pm trưa.
Tôi
đứng đợi anh.
Anh
nói đừng nôn nóng khi phải đợi chờ, và hãy nhìn xuống lòng sông, xem sắc nước
thế nào, anh sẽ tới phía sau mình ...
Mình
thẫn thờ ngó xuống lòng sông ...
Dưới
dòng sông ư?
Không
phải, trong lòng sông ấy mới đúng, chao ôi, làm gì thấy nước chứ, chỉ toàn mây
là mây thôi.
Mây
đổ xuống kín đặc mặt sông, không hở một tấc nước .
Và
mây mầu trắng đã hoà vào mặt nước sông mầu xanh dương vì trời đang nắng gắt hay
sao, mà mây trong lòng sông bốc khói...
Dòng
sông mây khói biến thành một cuộn mây mầu lam tím sắc bông bèo, đẹp quá nhưng
sợ quá, vì tôi vẫn đang đứng trên bờ sông một mình, anh chưa đến.
Người
hùng ôi, mầu mây khói, hay cuộn mây trắng pha sắc tím bông bèo đó, y như khói lửa
sa trường ngày nào...
Ngày
chưa hò hẹn một lần giữa bom rơi đạn nổ, mồ hôi hoà nước mắt chan hoà trang thơ
kỷ niệm sau cuộc chiến năm xưa...
Tưởng
không gặp anh, một khách kỷ nhân hồi.
Nhưng
trời đã sinh ra mình, để nhứt quyết gặp anh, để kết chặt khối tình thơ trễ muộn
nhất, nhưng mới lạ nhất, là chỉ có anh cùng với dòng sông vô thuỷ, vô chung
hiển hiện trước mặt này.
Anh
sợ mình không vui vì không có trọn vẹn một dòng sông cuộc đời.
Nghĩa
là dòng sông phải đủ giang đầu, giang vĩ ...mình thấy anh khôn quá, anh sợ mình
hát tiếp : " đồng ẩm Tương giang thuỷ, tương cố bất tương kiến ..."
Để
than trời rằng: Người ở đầu sông, kẻ cuối sông, cùng uống nước sông Tương ấy,
cùng nhớ nhau, mà không thấy mặt nhau.
Thôi
thôi chẳng dại gì đọc Trường Tương Tư của Lương Ý Nương, để mà day dứt buồn:
Ngã
tại Tương giang đầu
Quân
tại Tương giang vĩ
Tương
tư bất tương kiến
Đồng
ẩm Tương giang thuỷ
Anh
hóm hỉnh cười :
Lạ
thực, có mấy câu thơ căn bản trong bài Tương Tư dài thoong ( trường ), mà trích
dẫn cứ thay thay , đổi đổi.
Tôi
thấy có vị đọc thế này :
Quân
tại Tương giang đầu
Thiếp
tại Tương giang vĩ
Đồng
ẩm Tương giang thuỷ
Tương
cố bất tương kiến
Song,
nào có sai đâu, tương tư hay tương cố, cũng đều là than thở nhớ nhau mà không
thấy mặt nhau thôi à.
Đúng
rồi, huynh đệ chi binh ta ngày xưa có nhiều đan cử lý thú về khoản tương tư hay
tương cố, mà bất tương kiến này lắm .
Thí
dụ nếu bạn lính được nghỉ 7 ngày phép, thì đi tìm người yêu, người tình một
ngày đầu tức khắc , 6 ngày sau là chơi với vợ con ở nhà, yên tâm mọi mặt.
Nhưng
nếu bạn lính chỉ được nghỉ có 3 ngày thôi, thì dứt khoát là cả 3 ngày phép đó
đều của vợ con quan cũng như lính, chẳng ai khiếu nại .
Tất
nhiên chưa có gia đình thì tuỳ nghi thăm bố mẹ, anh chị em và bạn bè. Nhu cầu
tương tự vừa nêu trên .
Biết
rồi, ai cũng biết thế rồi, dù anh là lính đa tình hay " khíu chọ "
như anh có lúc chẳng hạn .
Bởi
thế cho nên tôi, là anh, mới ...tặng cho người thơ một khúc sông cũng khá dài,
không có đầu sông, cuối bến, như đã thấy trên bài " Đoạn Đường Mòn "
.
Từ
khúc sông ấy, ta nhìn thấy đôi bờ thẳng tắp, dẫn ta đi tới xa xăm nào không cần
biết.
Cũng
chẳng thấy mặt sông nổi sóng.
Trong
lòng sông chỉ có mây, toàn là mây trên trời rớt xuống, hay mây trên chín tầng
cao in đáy nước mịt mù .
Có
phải dòng sông mây trắng đó cho ta cảm giác không vui, không buồn ?
Hay
vì lòng sông đó dấu nỗi cuồng điên của sóng nước ngàn năm, dưới lớp mây nổi như
khói lửa bom rơi đạn nổ thời nào . Hình ảnh đã xa rồi với niên trưởng chúng ta,
còn khắc khoải u hoài với lớp chúng ta, hoặc giả sẽ tan mây, tản khói khi con
em chúng ta được ân hưởng bầu trời trong sáng cùng thời khắc bốn mùa đều là mùa
xuân .
Dòng
sông bấy giờ sẽ không đầy mây, tràn khói như hôm nay, anh hẹn mình ở bờ sông
này, chỉ có đôi bờ giữa nguyên vẹn con sông không thấy giang đầu, giang vĩ
...ngõ hầu khỏi phải tương
cố tương tư ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)
Bàn ra tán vào (0)
Các tin đã đăng
DÒNG SÔNG MÂY TRẮNG - CAO MỴ NHÂN
DÒNG SÔNG MÂY TRẮNG - CAO MỴ NHÂN
Không
biết nơi đó thuộc lãnh thổ nào trên trái đất này .
Tôi
chưa rời khỏi cái bờ sông đầy nắng vàng tơ tằm ấm áp, đôi bờ sông song song với
dòng sông chảy về xa hun hút ...
Nhưng
tôi phải dừng lại ở một khúc giữa, vì nhìn 2 phía bờ xa tít tắp, phía nào cũng
mịt mù ánh nắng, trời đang đứng bóng, chắc khoảng 1:00 pm trưa.
Tôi
đứng đợi anh.
Anh
nói đừng nôn nóng khi phải đợi chờ, và hãy nhìn xuống lòng sông, xem sắc nước
thế nào, anh sẽ tới phía sau mình ...
Mình
thẫn thờ ngó xuống lòng sông ...
Dưới
dòng sông ư?
Không
phải, trong lòng sông ấy mới đúng, chao ôi, làm gì thấy nước chứ, chỉ toàn mây
là mây thôi.
Mây
đổ xuống kín đặc mặt sông, không hở một tấc nước .
Và
mây mầu trắng đã hoà vào mặt nước sông mầu xanh dương vì trời đang nắng gắt hay
sao, mà mây trong lòng sông bốc khói...
Dòng
sông mây khói biến thành một cuộn mây mầu lam tím sắc bông bèo, đẹp quá nhưng
sợ quá, vì tôi vẫn đang đứng trên bờ sông một mình, anh chưa đến.
Người
hùng ôi, mầu mây khói, hay cuộn mây trắng pha sắc tím bông bèo đó, y như khói lửa
sa trường ngày nào...
Ngày
chưa hò hẹn một lần giữa bom rơi đạn nổ, mồ hôi hoà nước mắt chan hoà trang thơ
kỷ niệm sau cuộc chiến năm xưa...
Tưởng
không gặp anh, một khách kỷ nhân hồi.
Nhưng
trời đã sinh ra mình, để nhứt quyết gặp anh, để kết chặt khối tình thơ trễ muộn
nhất, nhưng mới lạ nhất, là chỉ có anh cùng với dòng sông vô thuỷ, vô chung
hiển hiện trước mặt này.
Anh
sợ mình không vui vì không có trọn vẹn một dòng sông cuộc đời.
Nghĩa
là dòng sông phải đủ giang đầu, giang vĩ ...mình thấy anh khôn quá, anh sợ mình
hát tiếp : " đồng ẩm Tương giang thuỷ, tương cố bất tương kiến ..."
Để
than trời rằng: Người ở đầu sông, kẻ cuối sông, cùng uống nước sông Tương ấy,
cùng nhớ nhau, mà không thấy mặt nhau.
Thôi
thôi chẳng dại gì đọc Trường Tương Tư của Lương Ý Nương, để mà day dứt buồn:
Ngã
tại Tương giang đầu
Quân
tại Tương giang vĩ
Tương
tư bất tương kiến
Đồng
ẩm Tương giang thuỷ
Anh
hóm hỉnh cười :
Lạ
thực, có mấy câu thơ căn bản trong bài Tương Tư dài thoong ( trường ), mà trích
dẫn cứ thay thay , đổi đổi.
Tôi
thấy có vị đọc thế này :
Quân
tại Tương giang đầu
Thiếp
tại Tương giang vĩ
Đồng
ẩm Tương giang thuỷ
Tương
cố bất tương kiến
Song,
nào có sai đâu, tương tư hay tương cố, cũng đều là than thở nhớ nhau mà không
thấy mặt nhau thôi à.
Đúng
rồi, huynh đệ chi binh ta ngày xưa có nhiều đan cử lý thú về khoản tương tư hay
tương cố, mà bất tương kiến này lắm .
Thí
dụ nếu bạn lính được nghỉ 7 ngày phép, thì đi tìm người yêu, người tình một
ngày đầu tức khắc , 6 ngày sau là chơi với vợ con ở nhà, yên tâm mọi mặt.
Nhưng
nếu bạn lính chỉ được nghỉ có 3 ngày thôi, thì dứt khoát là cả 3 ngày phép đó
đều của vợ con quan cũng như lính, chẳng ai khiếu nại .
Tất
nhiên chưa có gia đình thì tuỳ nghi thăm bố mẹ, anh chị em và bạn bè. Nhu cầu
tương tự vừa nêu trên .
Biết
rồi, ai cũng biết thế rồi, dù anh là lính đa tình hay " khíu chọ "
như anh có lúc chẳng hạn .
Bởi
thế cho nên tôi, là anh, mới ...tặng cho người thơ một khúc sông cũng khá dài,
không có đầu sông, cuối bến, như đã thấy trên bài " Đoạn Đường Mòn "
.
Từ
khúc sông ấy, ta nhìn thấy đôi bờ thẳng tắp, dẫn ta đi tới xa xăm nào không cần
biết.
Cũng
chẳng thấy mặt sông nổi sóng.
Trong
lòng sông chỉ có mây, toàn là mây trên trời rớt xuống, hay mây trên chín tầng
cao in đáy nước mịt mù .
Có
phải dòng sông mây trắng đó cho ta cảm giác không vui, không buồn ?
Hay
vì lòng sông đó dấu nỗi cuồng điên của sóng nước ngàn năm, dưới lớp mây nổi như
khói lửa bom rơi đạn nổ thời nào . Hình ảnh đã xa rồi với niên trưởng chúng ta,
còn khắc khoải u hoài với lớp chúng ta, hoặc giả sẽ tan mây, tản khói khi con
em chúng ta được ân hưởng bầu trời trong sáng cùng thời khắc bốn mùa đều là mùa
xuân .
Dòng
sông bấy giờ sẽ không đầy mây, tràn khói như hôm nay, anh hẹn mình ở bờ sông
này, chỉ có đôi bờ giữa nguyên vẹn con sông không thấy giang đầu, giang vĩ
...ngõ hầu khỏi phải tương
cố tương tư ...
CAO MỴ NHÂN (HNPD)