Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Giàn THIÊN LÝ (2) _ Việt Nhân
Giàn THIÊN LÝ (2) _ Việt Nhân
(HNPĐ) Tôi can cậu bé và dọa rằng, tên cán bộ quản giáo mà bực mình, hắn sẽ không để cho cậu đến tìm tôi nữa đâu, Cường nghe lời tôi im không nói nữa, tôi đã nói đúng cái cậu đang sợ, cúi gầm mặt xuống một lúc lâu, khi đã hết cơn giận cậu nói lí nhí vừa đủ cho tôi nghe.
-Hắn thích chị Hoa của em nhưng chị ấy chẳng để mắt đến cái thứ ấy… Thế anh có biết chị ấy không?, Một lần chị ấy nhìn thấy anh sang tận cánh đồng hợp tác bên kia sông bắt cua đấy.
Nói xong rồi Cậu cười cười nhìn tôi, cái cười hóm hỉnh, tôi cứ tiếp tục công việc, vờ như không trông thấy cái cười mang ý riêng của cậu - Tôi có biết Hoa, cô trông khá xinh gái, cái khỏe của con nhà nông và cái đẹp của tuổi đôi mươi, cô khiến người ta thích nhìn, như ưa ngắm một cánh hoa của đồng nội. Cô không có cái sắc cuốn hút của loài hoa hồng nhung, nhưng nơi cô cái đằm thắm, khiến khi nhìn ta có được cái nhẹ nhàng khi ngắm cánh tường vi – Riêng tôi, nơi Hoa còn có đôi mắt đẹp, đôi mắt có thể cầm chân người nhìn.
Nay thân tù tôi đã bước sang năm thứ năm, tôi nghe trong tôi cái nhẹ nhàng của thơ Nguyễn Bính với Quê Tôi
Quê hương chẳng nhớ cũng đành
Cũng xin dâng cả chân tình cho ai…
Năm năm mây trắng bay hoài
Hồn tôi áo trắng bay dài đêm đêm…
Con gái nhà nông nghèo lam lũ, tuổi mới lớn cô gái nào không thích có một bộ cánh đẹp, nhưng Hoa lần nào cũng thế chỉ mỗi một cái áo cánh tím hoa cà lần đầu gặp - Hôm ấy gặp Hoa là lúc tôi vội đang chuẫn bị bơi về bên này sông, Hoa và toán con gái đi cấy cho xã, và đang chờ chiếc đò ngang của lò vôi, vài cô trong đám cười vang và đùa trêu khi thấy Hoa nhìn tôi. Những câu nói nghịch ngợm họ trao nhau, cùng cái cúi mặt che lấy thẹn của Hoa đã cho tôi hiểu, hôm nay cái cười của Cường, càng làm tôi hiểu hơn, thú thật trong hoàn cảnh thân tù mà được tình cảm chị em Hoa dành cho, quả đó là món quà quí được thượng đế biệt riêng, nó ấm lòng tôi biết bao.
Nhưng đây cũng là khoảng thời gian, ý tưởng trốn trại luôn thôi thúc trong tôi, sự quyến luyến của Cường không khéo sẽ gây khó khăn thêm trong mưu tính, và linh tính cho tôi biết tên quản giáo đang để ý đến tôi, không biết vì chuyện Cái Hoa, hay hắn đánh hơi thấy cái gì khác thường nơi tôi?. Một bận tôi đang loay hoay bên bụi tre sát bờ tường ngoài trại để lấy măng, không biết hắn đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào, và chẳng biết hắn nói đùa hay thật:
-Anh Văn đang tập cách để trốn trại đấy à?
-Cán bộ nói gì lạ vậy, tôi đang lấy cái măng như cán bộ đã thấy, trốn trại đâu trong cái bụi tre này, tôi mà trốn thì không bắt lại được tôi đâu, có chăng là mang xác tôi về lại trại mà thôi.
Thực lòng mà nói trong tôi, chuẩn bị và sắp đặt cho một cuộc trốn trại như thế nào, bấy giờ chưa có gì là rõ nét, mà nó chỉ là một ý tưởng như thể đang thôi thúc, và cũng có thể nó như là một cái gì trông chờ cơ hội thuận tiện là vượt thoát thế thôi. Vả dăm tháng vừa qua hai cuộc vượt trại đang còn làm xôn xao trại, một anh đi lẻ bên K-1 thì thoát, nguyên toán 4 anh bên K-3 thì bắt lại, thân thể bị chúng đánh như trái chuối nát, tôi kềm lòng tránh nôn nóng và chờ cơ hội.
Còn chuẫn bị thì một thân một mình, bộ đồ mặc trên người, một nửa cái liềm gãy, và ba mươi viên thuốc sốt rét, chỉ có thế thôi, những viên thuốc sốt rét này, đó là giải quyết cuối cùng nếu tôi đi không thoát. Tôi nghĩ chuyện vượt trại không là chuyến đi chơi xa mà cần chuẫn bị, cái cần là nơi tinh thần và quyết tâm, còn mọi cái tôi đặt nơi số phận, và nếu cơ hội thuận tiện đến, thì mọi chuyện sẽ lao như thể mũi tên lúc cánh cung buông dây.
Tâm trạng tôi khoảng thời gian đó không khác gì một con thú sa bẫy, điên cuồng mong một lối thoát thân. Trong xử sự tôi không còn được những gì gọi là mềm mỏng, tôi như một khối chất nổ, lúc nào cũng chỉ chực chờ kích hỏa, cái khổ của xác thân đói lạnh, cái tủi nhục của kiếp tù đắng cay, tôi không còn là tôi nữa, có lẽ đã thành một Chí phèo ngày nào của Nam Cao. Tôi cân tất cả, lúc nào ý tưởng vượt trại cũng lởn vỡn trong đầu - Bằng ngang cái chết là cùng, tôi nghĩ thế.
Tên cán bộ quản giáo, tên cán bộ an ninh K-4 có lẽ chúng biết, trong nói chuyện cùng chúng, tôi như thể đối đầu, như thể khinh miệt cùng thách thức chúng, tôi luôn tỏ cho chúng biết tôi cao hơn chúng, tôi giá trị hơn chúng. Làm thế để làm gì, tôi không biết nữa, có lẽ đó chỉ là động thái phản ứng của kẻ trong sa cơ, bị quá nhiều chà đạp của kẻ thù không xứng tầm với mình chăng, dầu sao chăng nữa, tôi đã có lúc hài lòng khi thấy trong ánh mắt chúng, nét bối rối khi chạm phải ánh mắt tôi.
-Cường, em xuống suối trước đi, anh quét nhà kho xong lúc tắm giặt, anh sẽ gặp em dưới suối, đừng để tên cán bộ này nó chú ý anh em mình, sẽ khó cho em sau này đấy.
Cường ngoan ngoãn nghe lời bỏ đi trước, nhưng tánh trẻ con lúc đi ngang cánh trái nhà lô, cậu vẫn liếc xéo tên công an đang ngồi uống trà rồi mới chịu đi thẳng – Tên quản giáo tìm đến tôi lúc tôi đang quét rác, nét bực bội của tên công an cộng sản này, lộ rõ trong cái nhìn tôi:
-Ai cho phép anh quan hệ với người dân trong xóm, anh có biết như vậy là vi phạm nội qui?
-Tôi không quan hệ ai cả, cậu ấy có chân tự tìm đến, không phải lỗi của tôi…phần công việc cán bộ giao còn lại, tôi để đến chiều làm, bây giờ xin phép cán bộ cho tôi được đi tắm giặt.
Tên quản giáo không một tiếng trả lời, thế càng tốt, hắn không nói tức là thuận – Cái nắng trưa như lóa mắt tôi, nhìn cảnh vật mọi thứ như đổ hào quang, tôi biết mình còn yếu lắm, con dốc xuống suối như dốc hơn bởi đôi chân run bước chưa vững. Cường đã ngồi bên dòng nước từ lâu, thấy tôi cậu nhắc ngay chỉ sợ tôi quên mấy quả chuối dấu bên bụi tre, cậu bảo trưa nay cái Hoa luộc khoai cậu cũng sẽ dấu một ít nơi đó cho tôi, chiều nay nhớ lấy để mai mà có cái ăn, cậu có vẻ buồn nhìn tôi rồi chào đi về.
Từ bờ sông tiếng cậu hát từ xa vọng lại như buồn hơn, “Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời, giàn thiên lý đã xa mãi người ơi…Lắp đất, hố tôi, lắp với đôi tay cô nàng, thì hảy chôn, trái tim non buồn thương…Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh”.
Giàn THIÊN LÝ (2) _ Việt Nhân
Giàn THIÊN LÝ (2) _ Việt Nhân
(HNPĐ) Tôi can cậu bé và dọa rằng, tên cán bộ quản giáo mà bực mình, hắn sẽ không để cho cậu đến tìm tôi nữa đâu, Cường nghe lời tôi im không nói nữa, tôi đã nói đúng cái cậu đang sợ, cúi gầm mặt xuống một lúc lâu, khi đã hết cơn giận cậu nói lí nhí vừa đủ cho tôi nghe.
-Hắn thích chị Hoa của em nhưng chị ấy chẳng để mắt đến cái thứ ấy… Thế anh có biết chị ấy không?, Một lần chị ấy nhìn thấy anh sang tận cánh đồng hợp tác bên kia sông bắt cua đấy.
Nói xong rồi Cậu cười cười nhìn tôi, cái cười hóm hỉnh, tôi cứ tiếp tục công việc, vờ như không trông thấy cái cười mang ý riêng của cậu - Tôi có biết Hoa, cô trông khá xinh gái, cái khỏe của con nhà nông và cái đẹp của tuổi đôi mươi, cô khiến người ta thích nhìn, như ưa ngắm một cánh hoa của đồng nội. Cô không có cái sắc cuốn hút của loài hoa hồng nhung, nhưng nơi cô cái đằm thắm, khiến khi nhìn ta có được cái nhẹ nhàng khi ngắm cánh tường vi – Riêng tôi, nơi Hoa còn có đôi mắt đẹp, đôi mắt có thể cầm chân người nhìn.
Nay thân tù tôi đã bước sang năm thứ năm, tôi nghe trong tôi cái nhẹ nhàng của thơ Nguyễn Bính với Quê Tôi
Quê hương chẳng nhớ cũng đành
Cũng xin dâng cả chân tình cho ai…
Năm năm mây trắng bay hoài
Hồn tôi áo trắng bay dài đêm đêm…
Con gái nhà nông nghèo lam lũ, tuổi mới lớn cô gái nào không thích có một bộ cánh đẹp, nhưng Hoa lần nào cũng thế chỉ mỗi một cái áo cánh tím hoa cà lần đầu gặp - Hôm ấy gặp Hoa là lúc tôi vội đang chuẫn bị bơi về bên này sông, Hoa và toán con gái đi cấy cho xã, và đang chờ chiếc đò ngang của lò vôi, vài cô trong đám cười vang và đùa trêu khi thấy Hoa nhìn tôi. Những câu nói nghịch ngợm họ trao nhau, cùng cái cúi mặt che lấy thẹn của Hoa đã cho tôi hiểu, hôm nay cái cười của Cường, càng làm tôi hiểu hơn, thú thật trong hoàn cảnh thân tù mà được tình cảm chị em Hoa dành cho, quả đó là món quà quí được thượng đế biệt riêng, nó ấm lòng tôi biết bao.
Nhưng đây cũng là khoảng thời gian, ý tưởng trốn trại luôn thôi thúc trong tôi, sự quyến luyến của Cường không khéo sẽ gây khó khăn thêm trong mưu tính, và linh tính cho tôi biết tên quản giáo đang để ý đến tôi, không biết vì chuyện Cái Hoa, hay hắn đánh hơi thấy cái gì khác thường nơi tôi?. Một bận tôi đang loay hoay bên bụi tre sát bờ tường ngoài trại để lấy măng, không biết hắn đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào, và chẳng biết hắn nói đùa hay thật:
-Anh Văn đang tập cách để trốn trại đấy à?
-Cán bộ nói gì lạ vậy, tôi đang lấy cái măng như cán bộ đã thấy, trốn trại đâu trong cái bụi tre này, tôi mà trốn thì không bắt lại được tôi đâu, có chăng là mang xác tôi về lại trại mà thôi.
Thực lòng mà nói trong tôi, chuẩn bị và sắp đặt cho một cuộc trốn trại như thế nào, bấy giờ chưa có gì là rõ nét, mà nó chỉ là một ý tưởng như thể đang thôi thúc, và cũng có thể nó như là một cái gì trông chờ cơ hội thuận tiện là vượt thoát thế thôi. Vả dăm tháng vừa qua hai cuộc vượt trại đang còn làm xôn xao trại, một anh đi lẻ bên K-1 thì thoát, nguyên toán 4 anh bên K-3 thì bắt lại, thân thể bị chúng đánh như trái chuối nát, tôi kềm lòng tránh nôn nóng và chờ cơ hội.
Còn chuẫn bị thì một thân một mình, bộ đồ mặc trên người, một nửa cái liềm gãy, và ba mươi viên thuốc sốt rét, chỉ có thế thôi, những viên thuốc sốt rét này, đó là giải quyết cuối cùng nếu tôi đi không thoát. Tôi nghĩ chuyện vượt trại không là chuyến đi chơi xa mà cần chuẫn bị, cái cần là nơi tinh thần và quyết tâm, còn mọi cái tôi đặt nơi số phận, và nếu cơ hội thuận tiện đến, thì mọi chuyện sẽ lao như thể mũi tên lúc cánh cung buông dây.
Tâm trạng tôi khoảng thời gian đó không khác gì một con thú sa bẫy, điên cuồng mong một lối thoát thân. Trong xử sự tôi không còn được những gì gọi là mềm mỏng, tôi như một khối chất nổ, lúc nào cũng chỉ chực chờ kích hỏa, cái khổ của xác thân đói lạnh, cái tủi nhục của kiếp tù đắng cay, tôi không còn là tôi nữa, có lẽ đã thành một Chí phèo ngày nào của Nam Cao. Tôi cân tất cả, lúc nào ý tưởng vượt trại cũng lởn vỡn trong đầu - Bằng ngang cái chết là cùng, tôi nghĩ thế.
Tên cán bộ quản giáo, tên cán bộ an ninh K-4 có lẽ chúng biết, trong nói chuyện cùng chúng, tôi như thể đối đầu, như thể khinh miệt cùng thách thức chúng, tôi luôn tỏ cho chúng biết tôi cao hơn chúng, tôi giá trị hơn chúng. Làm thế để làm gì, tôi không biết nữa, có lẽ đó chỉ là động thái phản ứng của kẻ trong sa cơ, bị quá nhiều chà đạp của kẻ thù không xứng tầm với mình chăng, dầu sao chăng nữa, tôi đã có lúc hài lòng khi thấy trong ánh mắt chúng, nét bối rối khi chạm phải ánh mắt tôi.
-Cường, em xuống suối trước đi, anh quét nhà kho xong lúc tắm giặt, anh sẽ gặp em dưới suối, đừng để tên cán bộ này nó chú ý anh em mình, sẽ khó cho em sau này đấy.
Cường ngoan ngoãn nghe lời bỏ đi trước, nhưng tánh trẻ con lúc đi ngang cánh trái nhà lô, cậu vẫn liếc xéo tên công an đang ngồi uống trà rồi mới chịu đi thẳng – Tên quản giáo tìm đến tôi lúc tôi đang quét rác, nét bực bội của tên công an cộng sản này, lộ rõ trong cái nhìn tôi:
-Ai cho phép anh quan hệ với người dân trong xóm, anh có biết như vậy là vi phạm nội qui?
-Tôi không quan hệ ai cả, cậu ấy có chân tự tìm đến, không phải lỗi của tôi…phần công việc cán bộ giao còn lại, tôi để đến chiều làm, bây giờ xin phép cán bộ cho tôi được đi tắm giặt.
Tên quản giáo không một tiếng trả lời, thế càng tốt, hắn không nói tức là thuận – Cái nắng trưa như lóa mắt tôi, nhìn cảnh vật mọi thứ như đổ hào quang, tôi biết mình còn yếu lắm, con dốc xuống suối như dốc hơn bởi đôi chân run bước chưa vững. Cường đã ngồi bên dòng nước từ lâu, thấy tôi cậu nhắc ngay chỉ sợ tôi quên mấy quả chuối dấu bên bụi tre, cậu bảo trưa nay cái Hoa luộc khoai cậu cũng sẽ dấu một ít nơi đó cho tôi, chiều nay nhớ lấy để mai mà có cái ăn, cậu có vẻ buồn nhìn tôi rồi chào đi về.
Từ bờ sông tiếng cậu hát từ xa vọng lại như buồn hơn, “Giờ đã đến lúc tan ánh mặt trời, giàn thiên lý đã xa mãi người ơi…Lắp đất, hố tôi, lắp với đôi tay cô nàng, thì hảy chôn, trái tim non buồn thương…Giàn thiên lý đã xa mãi ngàn xanh”.