Phiếm Đàm, Đàm Chuyện...
Gọi Bác Hồ, Vẹm Gộc Là Chó, Ấy Là Sỉ Nhục Cho Con Khuyển - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Chúng tôi phải đợi cho hết Tết mới gửi những dòng chữ này đến Độc giả. Bởi vì, quý vị đọc xong mới thấy rằng chúng tôi
( HNPĐ ) Chúng tôi phải đợi cho xong Tết mới gửi những dòng chữ này đến Độc giả. Bởi vì, quý vị đọc xong mới thấy rằng chúng tôi đã cố tránh không viết những điều không vui đến với những người ( là Quý vị đã, đang " back up " tinh thần cho chúng tôi, ) vào những dịp đầu năm. Nơi người ta thường nói chuyện tốt lành..
I/ Chuyện đầu tiên: Đó là chuyện " thường ngày" xẩy ra với website HNPD : Cách đây một tháng, đồng loạt 3 website ( Haingoaiphiemdam.COM, haingoaiphiemdam.Net, web dự vị: phiem-dam.Com ) lần lượt vị bọn hacker phá sập . Hiện tại, chúng tôi mới phục hoạt và đang chạy thử " thằng" COM và web Trừ bị, còn NET đang phải " build" lại từ đầu..
...Như Phát ngôn viên của chúng tôi, Ông Việt Nhân đã thổ lộ trong thư chúc tết: " Ba ( 3) thằng đánh 1, không chột cũng què " . Huống chi... : Một tên đồ tể khổng lồ cùng với máu lạnh và oán thù ( với tiền bạc đầy người từ tiền thuế của dân Việt trong nước ) đã phang những nhát búa nặng ngàn cân lên đầu một con chuột nhắt, rất yếu thế, rất cô đơn như anh em chúng tôi...
( Những lúc như thế này, chúng tôi lại liên tưởng đến những bi cảnh trên chiến trường ngày xưa, nơi bọn xâm lược Bắc Việt đã dùng chiến thuật biển người tấn công vào một tiền đồn bé nhỏ, trong đó, anh em chúng tôi, những chiến sĩ của QLVNCH, phải chiến đấu đến những viên đạn cuối cùng... )
Nỗi đau lòng của chúng tôi trong mấy ngày qua khi phải nhìn hết web này đến web khác của mình ( HNPD ) bị đánh sập, đã khiến cho một người bạn cùng khóa, đó là nhà văn Đào Đức Bảo ( Bảo Dù ), người đã từng can ngăn chúng tôi đừng phí sức trong công việc , mà theo hắn là " tào lao" này. đã phẫn nộ chửi thề: " Địt mẹ, tao đã sai rồi, từ nay tao sẽ không bao giờ khuyên chúng mày đừng chửi chúng nó nữa...". Ông Việt Nhân nhẹ nhàng nhưng lấp ló nét cương quyết: " Tôi vẫn tự hào về sự kiên cường của anh em chúng mình". Riêng Lão tướng Nguyễn Nhơn nén tiếng thở dài: " Tôi vào nhiều lần trong một ngày, nhưng chỉ thấy một màn hình...trắng xóa ! "
- Còn ông chủ của một cơ quan truyền thông ở Nam Cali thì nhận định về số phận chẳng mấy sáng sủa của HNPD trong tương lai, như sau :
" a/ Phàm thì những vị ' Đối lập trung thành" ở VN hay ở nước ngoài, người ta thường mị độc giả ( chống Cộng ) bằng cách phê phán những sai lầm của ông Hồ. Họ biết rằng đến giờ, cái bình phong Đảng, Bác, trong đó, cái khiên che chắn là Đảng đang bị cạn kiệt hết niềm tin từ ngay những đảng viên của chúng...Chỉ còn Bác Hồ, giống như Bác Giáp, khát máu, ác độc là thế, mà khi chết đi, số người có cái đầu toàn đậu hũ kéo nhau than khóc , như đám chó điên khóc chủ, vẫn còn rất đông...Nên trước thì xây lăng Hồ, nay thì lập đền Duẫn...
Trong khi họ tiếp tục phong thánh cho những thần tượng đã mục rữa ấy , thì các ông lại hết ngày này qua ngày khác, đem vạch ra cái nhơ nhớp về đời tư của họ. Thậm chí, ví mặt Bác như cái Mặt Lồn thì làm sao họ chịu cho nổi ?
Các ông còn nhớ cái vụ một tay xưng là Pháp Luân Công lấy búa tạ tính vào đập phá lăng Hồ...Các ông tưởng là thật đấy hả...Thằng chủ của Vẹm là Trung quốc, chúng muốn mượn tay Vẹm để xóa sổ cái giáo phái này, nên đạo diễn ra như thế mà thôi !
b/ Đấy là cái áp lực từ xa...Cái gần, là ngay trong cái " nôi" của các ông ( HNPD ) đó là tình hình nhập cư ( hợp pháp, và bất hợp pháp ) của người Việt Nam qua diện du sinh, qua diện đi du lịch rồi ở lại luôn, qua diện đầu tư tiền bạc để đổi lấy thẻ xanh...Đông, đông lắm. Giá nhà ở đây, tăng một cách lạ lùng...giá đăng báo là khác. Giá mua là khác, lại trả bằng tiền mặt...Hiện tượng rõ nhất là 2 thành viên cốt cán của Hội LHSV ở San Diego ( 2 gia đình này ở VN mới qua, mua nhà, đầu tư ) vừa qua đã tuyên bố mở chợ tết mà không cần các đoàn thể bạn tham dự, giúp sức...
Này, tôi xin nhắc lại...con số ấy, rất đông...Không tin ông vào các quán ăn, các tiệm phở, ông sẽ thấy toàn ...du sinh không à..
Thế mà trong khi ấy, trên trang báo của các ông cứ đem họ ra " mần thịt "...Tôi có hỏi thử một Du sinh: " - Cháu có thường vào đọc báo mạng không? cháu có biết website HNPĐ không?. Cậu ta trả lời bằng bài học thuộc lòng với văn phong của báo Nhân dân : " Trong khi nhà nước và nhân dân Việt Nam đang ra sức hàn gắn vết thương chiến tranh. Thì, một bộ phận không nhỏ...trong ấy có báo phản động HNPD vẫn quá khích, vẫn phá hoại chính sách hòa hợp và hòa giải của chúng tôi.. NHƯNG CHÚ CỨ TIN ĐI, NHỮNG TÊN QUÁ KHÍCH ẤY, CÓ GIỎI LẮM CŨNG CHỈ SỐNG THÊM VÀI NĂM NỮA, TRONG KHI CHÚNG CHÁU ĐÃ NHẬP XONG QUỐC TỊCH RỒI.... LÚC ẤY, AI THẮNG AI, TẤT BIẾT !"
Thật ra, chỉ có Việt Cộng là không đánh giá sai về HNPD, chúng điên cuồng đánh phá chúng tôi, vì bởi chúng đã..." Không bị chết đắm ở đại dương mà chết chìm ở bãi trâu đằm "...Bãi trâu đằm ở đây là tờ báo lá cải HNPD, được trang bị một loại vũ khí rất thô sơ , đã khiến những bậc thức giả khi vào đọc xong, khi ra, phải đỏ mặt tía tai cứ như mình vừa dây vào vật gì bân bẩn . Đó là từ văn phong cho đến bài vở đều thuộc loại xe cán chó ( càng ngưỡng mộ và mang ơn những nhà văn nổi tiếng, vì tình thương Lính, vì muốn giúp những người kém tài, thiếu phương tiện, họ đã phải vượt qua cái áo sĩ diện thường tình của những nhà báo chuyên nghiệp... Để đến tiếp tay cho chúng tôi. )
Cái thứ vũ khí " gậy ông đập lưng ông" ấy của chúng tôi dùng để chống lại bọn vô nhân cộng sản. Giống như bi kíp võ học của Kim Dung: "Vô chiêu thắng hữu chiêu". Bởi có câu: " đi với ma thì mặc áo giấy" . Với bọn Cộng sản vốn không có học, lại thường xuất thân từ cái lò chung là giai cấp bần cố nông..Các bài chửi văn vẻ, thâm thúy đối với chúng, chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu. Do thế, những lời xỏ xiên tục tĩu, báng bổ, vốn là " nghề của chàng" đã khiến chúng lồng lộn lên., rồi " đại tu thành nộ". Chẳng có gì là lạ.
II/ Lại nói về chuyện hòa hợp hòa giải với Cộng sản mà cái mũ vẫn chụp cho chúng tôi là quá khích...Xin nói lại một lần chót:
Trong cuộc chiến tranh vừa qua, Việt Cộng đã gieo tang tóc, mất mát cho biết bao nhiêu thế hệ. Trong hàng triệu, triệu bi kịch do bọn chúng gây ra ấy. Những nạn nhân ấy, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người mang một mối hận riêng. Tuy nhiên một số người không nhỏ trong và ngoài nước vẫn rao giảng cho cái câu, nghe thì rất hảo tâm: " Chiến tranh đã qua đi lâu rồi. Việt cộng bây giờ chỉ mang cái mác cộng sản, thực ra họ cũng là người Việt...hận thù làm gì?"
Chúng tôi cũng xin lấy một số trường hợp có câu hỏi và câu trả lời cũ:
1/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp xong, lấy tiền xong, thì ra..( Trường hợp này nhẹ, có thể tha thứ )
2/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp sạch, đuổi gia đình anh và anh, rồi đi.. ( Vẫn còn nhẹ, vẫn có thể tha thứ )
3/ - Có một bọn cướp, vào nhà anh, cướp sạch, bắt anh bỏ tù, hãm hiếp vợ anh ( hoặc bắt vợ anh làm vợ ), ném con anh ra ngoài đường..sau đó đốt nhà...
Chúng tôi đem trường hợp cuối cùng ( số 3 ) là cách mà bọn cộng sản đã đối xử với những người thua trận sau ngày 30 tháng Tư, ra hỏi các ông đang ngoạc mồm, rỏng cổ đang hô hào hòa giải, hòa hợp ..Vào trường hợp chính nạn nhân là các ông., hoặc trong trường hợp nhẹ nhất ( nhưng cũng nhục nhất ) là mỗi lần cần một cái giấy thăm nuôi ông...Vợ ông hay đứa con gái lớn của ông phải lên giường với tên công an khu vực hay tên phường trưởng? Các ông còn giả nhân giả nghĩa để mạnh miệng tuyên truyền hòa hợp, hỏa giải với bọn chó chết Việt Cộng nữa hay không?
Lão Chệt có tên là Trương Nghi, một nhà du thuyết nổi danh thời Chiến quốc, sau một trận đòn oan thừa sống thiếu chết. Thè lưỡi ra hỏi vợ:
- Ngô thiệt thượng tại hồ ? ( Lưỡi của ta còn không? )
Vợ vừa khóc vừa trả lời:
- Thượng tại ( hãy còn ) !
Trương Nghi cười ha hả: Còn lưỡi là còn nói được, là còn du thuyết được, là cái kế sách liên hoành của ta phải thành công !
Chúng tôi trên dưới mười thằng Lính, đui què sứt mẽ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hiện tại, chẳng cần tiền, chẳng màng danh...Còn sức chửi, còn cái web này...là còn ngày đêm thể hiện lại vai trò người lính ngoài mặt trận khi xưa... Chẳng cần oong đơ gì sất cả, cứ nghĩ đến Hồ Chí Minh là chửi. Nghe thấy 2 chữ Cộng sản là giống như con gà trống, đến giờ dậu là cổ họng đã ngưa ngứa rồi... Còn nói như Lão tướng Nguyễn Nhơn thì, : "... Nếu vận động được đồng bào vùng lên đánh đổ cọng sản được thì thắng. Trái lại thì thua, chớ hổng có THỎA HIỆP GÌ RÁO TRỌI. Thà là làm viên ngọc vở, còn hơn miếng ngói lành. ."
Thằng Đồ Ngu tôi, tuy còn đang lu bu vì phải làm thợ vịn cho việc tái thiết cái website NET chưa xong, nhưng lâu ngày không chửi Hồ, đả Cộng, nhạt miệng quá cũng phải gõ ít dòng...Còn cái đề bài ngày hôm nay, vì quá tởm, quá khinh cái mặt chúng, chửi chơi vậy, chứ chẳng liên quan gì đến nội dung của bài.
Đồ Ngu
( HNPĐ )
* Minh họa của Lính Dù
( HNPĐ ) Chúng tôi phải đợi cho xong Tết mới gửi những dòng chữ này đến Độc giả. Bởi vì, quý vị đọc xong mới thấy rằng chúng tôi đã cố tránh không viết những điều không vui đến với những người ( là Quý vị đã, đang " back up " tinh thần cho chúng tôi, ) vào những dịp đầu năm. Nơi người ta thường nói chuyện tốt lành..
I/ Chuyện đầu tiên: Đó là chuyện " thường ngày" xẩy ra với website HNPD : Cách đây một tháng, đồng loạt 3 website ( Haingoaiphiemdam.COM, haingoaiphiemdam.Net, web dự vị: phiem-dam.Com ) lần lượt vị bọn hacker phá sập . Hiện tại, chúng tôi mới phục hoạt và đang chạy thử " thằng" COM và web Trừ bị, còn NET đang phải " build" lại từ đầu..
...Như Phát ngôn viên của chúng tôi, Ông Việt Nhân đã thổ lộ trong thư chúc tết: " Ba ( 3) thằng đánh 1, không chột cũng què " . Huống chi... : Một tên đồ tể khổng lồ cùng với máu lạnh và oán thù ( với tiền bạc đầy người từ tiền thuế của dân Việt trong nước ) đã phang những nhát búa nặng ngàn cân lên đầu một con chuột nhắt, rất yếu thế, rất cô đơn như anh em chúng tôi...
( Những lúc như thế này, chúng tôi lại liên tưởng đến những bi cảnh trên chiến trường ngày xưa, nơi bọn xâm lược Bắc Việt đã dùng chiến thuật biển người tấn công vào một tiền đồn bé nhỏ, trong đó, anh em chúng tôi, những chiến sĩ của QLVNCH, phải chiến đấu đến những viên đạn cuối cùng... )
Nỗi đau lòng của chúng tôi trong mấy ngày qua khi phải nhìn hết web này đến web khác của mình ( HNPD ) bị đánh sập, đã khiến cho một người bạn cùng khóa, đó là nhà văn Đào Đức Bảo ( Bảo Dù ), người đã từng can ngăn chúng tôi đừng phí sức trong công việc , mà theo hắn là " tào lao" này. đã phẫn nộ chửi thề: " Địt mẹ, tao đã sai rồi, từ nay tao sẽ không bao giờ khuyên chúng mày đừng chửi chúng nó nữa...". Ông Việt Nhân nhẹ nhàng nhưng lấp ló nét cương quyết: " Tôi vẫn tự hào về sự kiên cường của anh em chúng mình". Riêng Lão tướng Nguyễn Nhơn nén tiếng thở dài: " Tôi vào nhiều lần trong một ngày, nhưng chỉ thấy một màn hình...trắng xóa ! "
- Còn ông chủ của một cơ quan truyền thông ở Nam Cali thì nhận định về số phận chẳng mấy sáng sủa của HNPD trong tương lai, như sau :
" a/ Phàm thì những vị ' Đối lập trung thành" ở VN hay ở nước ngoài, người ta thường mị độc giả ( chống Cộng ) bằng cách phê phán những sai lầm của ông Hồ. Họ biết rằng đến giờ, cái bình phong Đảng, Bác, trong đó, cái khiên che chắn là Đảng đang bị cạn kiệt hết niềm tin từ ngay những đảng viên của chúng...Chỉ còn Bác Hồ, giống như Bác Giáp, khát máu, ác độc là thế, mà khi chết đi, số người có cái đầu toàn đậu hũ kéo nhau than khóc , như đám chó điên khóc chủ, vẫn còn rất đông...Nên trước thì xây lăng Hồ, nay thì lập đền Duẫn...
Trong khi họ tiếp tục phong thánh cho những thần tượng đã mục rữa ấy , thì các ông lại hết ngày này qua ngày khác, đem vạch ra cái nhơ nhớp về đời tư của họ. Thậm chí, ví mặt Bác như cái Mặt Lồn thì làm sao họ chịu cho nổi ?
Các ông còn nhớ cái vụ một tay xưng là Pháp Luân Công lấy búa tạ tính vào đập phá lăng Hồ...Các ông tưởng là thật đấy hả...Thằng chủ của Vẹm là Trung quốc, chúng muốn mượn tay Vẹm để xóa sổ cái giáo phái này, nên đạo diễn ra như thế mà thôi !
b/ Đấy là cái áp lực từ xa...Cái gần, là ngay trong cái " nôi" của các ông ( HNPD ) đó là tình hình nhập cư ( hợp pháp, và bất hợp pháp ) của người Việt Nam qua diện du sinh, qua diện đi du lịch rồi ở lại luôn, qua diện đầu tư tiền bạc để đổi lấy thẻ xanh...Đông, đông lắm. Giá nhà ở đây, tăng một cách lạ lùng...giá đăng báo là khác. Giá mua là khác, lại trả bằng tiền mặt...Hiện tượng rõ nhất là 2 thành viên cốt cán của Hội LHSV ở San Diego ( 2 gia đình này ở VN mới qua, mua nhà, đầu tư ) vừa qua đã tuyên bố mở chợ tết mà không cần các đoàn thể bạn tham dự, giúp sức...
Này, tôi xin nhắc lại...con số ấy, rất đông...Không tin ông vào các quán ăn, các tiệm phở, ông sẽ thấy toàn ...du sinh không à..
Thế mà trong khi ấy, trên trang báo của các ông cứ đem họ ra " mần thịt "...Tôi có hỏi thử một Du sinh: " - Cháu có thường vào đọc báo mạng không? cháu có biết website HNPĐ không?. Cậu ta trả lời bằng bài học thuộc lòng với văn phong của báo Nhân dân : " Trong khi nhà nước và nhân dân Việt Nam đang ra sức hàn gắn vết thương chiến tranh. Thì, một bộ phận không nhỏ...trong ấy có báo phản động HNPD vẫn quá khích, vẫn phá hoại chính sách hòa hợp và hòa giải của chúng tôi.. NHƯNG CHÚ CỨ TIN ĐI, NHỮNG TÊN QUÁ KHÍCH ẤY, CÓ GIỎI LẮM CŨNG CHỈ SỐNG THÊM VÀI NĂM NỮA, TRONG KHI CHÚNG CHÁU ĐÃ NHẬP XONG QUỐC TỊCH RỒI.... LÚC ẤY, AI THẮNG AI, TẤT BIẾT !"
Thật ra, chỉ có Việt Cộng là không đánh giá sai về HNPD, chúng điên cuồng đánh phá chúng tôi, vì bởi chúng đã..." Không bị chết đắm ở đại dương mà chết chìm ở bãi trâu đằm "...Bãi trâu đằm ở đây là tờ báo lá cải HNPD, được trang bị một loại vũ khí rất thô sơ , đã khiến những bậc thức giả khi vào đọc xong, khi ra, phải đỏ mặt tía tai cứ như mình vừa dây vào vật gì bân bẩn . Đó là từ văn phong cho đến bài vở đều thuộc loại xe cán chó ( càng ngưỡng mộ và mang ơn những nhà văn nổi tiếng, vì tình thương Lính, vì muốn giúp những người kém tài, thiếu phương tiện, họ đã phải vượt qua cái áo sĩ diện thường tình của những nhà báo chuyên nghiệp... Để đến tiếp tay cho chúng tôi. )
Cái thứ vũ khí " gậy ông đập lưng ông" ấy của chúng tôi dùng để chống lại bọn vô nhân cộng sản. Giống như bi kíp võ học của Kim Dung: "Vô chiêu thắng hữu chiêu". Bởi có câu: " đi với ma thì mặc áo giấy" . Với bọn Cộng sản vốn không có học, lại thường xuất thân từ cái lò chung là giai cấp bần cố nông..Các bài chửi văn vẻ, thâm thúy đối với chúng, chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu. Do thế, những lời xỏ xiên tục tĩu, báng bổ, vốn là " nghề của chàng" đã khiến chúng lồng lộn lên., rồi " đại tu thành nộ". Chẳng có gì là lạ.
II/ Lại nói về chuyện hòa hợp hòa giải với Cộng sản mà cái mũ vẫn chụp cho chúng tôi là quá khích...Xin nói lại một lần chót:
Trong cuộc chiến tranh vừa qua, Việt Cộng đã gieo tang tóc, mất mát cho biết bao nhiêu thế hệ. Trong hàng triệu, triệu bi kịch do bọn chúng gây ra ấy. Những nạn nhân ấy, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người mang một mối hận riêng. Tuy nhiên một số người không nhỏ trong và ngoài nước vẫn rao giảng cho cái câu, nghe thì rất hảo tâm: " Chiến tranh đã qua đi lâu rồi. Việt cộng bây giờ chỉ mang cái mác cộng sản, thực ra họ cũng là người Việt...hận thù làm gì?"
Chúng tôi cũng xin lấy một số trường hợp có câu hỏi và câu trả lời cũ:
1/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp xong, lấy tiền xong, thì ra..( Trường hợp này nhẹ, có thể tha thứ )
2/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp sạch, đuổi gia đình anh và anh, rồi đi.. ( Vẫn còn nhẹ, vẫn có thể tha thứ )
3/ - Có một bọn cướp, vào nhà anh, cướp sạch, bắt anh bỏ tù, hãm hiếp vợ anh ( hoặc bắt vợ anh làm vợ ), ném con anh ra ngoài đường..sau đó đốt nhà...
Chúng tôi đem trường hợp cuối cùng ( số 3 ) là cách mà bọn cộng sản đã đối xử với những người thua trận sau ngày 30 tháng Tư, ra hỏi các ông đang ngoạc mồm, rỏng cổ đang hô hào hòa giải, hòa hợp ..Vào trường hợp chính nạn nhân là các ông., hoặc trong trường hợp nhẹ nhất ( nhưng cũng nhục nhất ) là mỗi lần cần một cái giấy thăm nuôi ông...Vợ ông hay đứa con gái lớn của ông phải lên giường với tên công an khu vực hay tên phường trưởng? Các ông còn giả nhân giả nghĩa để mạnh miệng tuyên truyền hòa hợp, hỏa giải với bọn chó chết Việt Cộng nữa hay không?
Lão Chệt có tên là Trương Nghi, một nhà du thuyết nổi danh thời Chiến quốc, sau một trận đòn oan thừa sống thiếu chết. Thè lưỡi ra hỏi vợ:
- Ngô thiệt thượng tại hồ ? ( Lưỡi của ta còn không? )
Vợ vừa khóc vừa trả lời:
- Thượng tại ( hãy còn ) !
Trương Nghi cười ha hả: Còn lưỡi là còn nói được, là còn du thuyết được, là cái kế sách liên hoành của ta phải thành công !
Chúng tôi trên dưới mười thằng Lính, đui què sứt mẽ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hiện tại, chẳng cần tiền, chẳng màng danh...Còn sức chửi, còn cái web này...là còn ngày đêm thể hiện lại vai trò người lính ngoài mặt trận khi xưa... Chẳng cần oong đơ gì sất cả, cứ nghĩ đến Hồ Chí Minh là chửi. Nghe thấy 2 chữ Cộng sản là giống như con gà trống, đến giờ dậu là cổ họng đã ngưa ngứa rồi... Còn nói như Lão tướng Nguyễn Nhơn thì, : "... Nếu vận động được đồng bào vùng lên đánh đổ cọng sản được thì thắng. Trái lại thì thua, chớ hổng có THỎA HIỆP GÌ RÁO TRỌI. Thà là làm viên ngọc vở, còn hơn miếng ngói lành. ."
Thằng Đồ Ngu tôi, tuy còn đang lu bu vì phải làm thợ vịn cho việc tái thiết cái website NET chưa xong, nhưng lâu ngày không chửi Hồ, đả Cộng, nhạt miệng quá cũng phải gõ ít dòng...Còn cái đề bài ngày hôm nay, vì quá tởm, quá khinh cái mặt chúng, chửi chơi vậy, chứ chẳng liên quan gì đến nội dung của bài.
Đồ Ngu
( HNPĐ )
* Minh họa của Lính Dù
Bàn ra tán vào (3)
Hải Lăng ( TX )
Xin HNPD yên tâm, chúng tôi không thấy gì là tục tĩu cả...Bọn chó phải gọi chúng là chó
----------------------------------------------------------------------------------
SR
Đừng so CHÓ với ĐẢNG "ta"......
Tủi cho con chó trong nhà em nuôi.....
Chó không gian,dối nửa lời.....
Chó không biết bán giống nòi,giang sơn.....
----------------------------------------------------------------------------------
quang dinh
TUNG CÁNH VỊT TRỜI
“Tung cánh chim tìm về tổ ấm
Flappy bird Flappy bird bay cao”
Quyết tâm tẩy lông Mao rửa sạch nhiều khổ đau
Trong móng vuốt cộng sản mang danh nghĩa đồng bào
Có những đêm thâu mẹ già ngỡ sông ngâu
Hàng triệu chiếc đầu lâu xây chiếc cầu Bến Hải
Flappy bird Flappy bird mau mau
Dù ở khắp năm châu hay bốn biển địa cầu
Vượt qua cuộc bể dâu lắng nghe khúc nhiệm màu
Nước Việt Nam tôi đâu Ba Đình đang tâm giấu
Hà Nội toan phối ngẫu với linh cẩu Bắc Kinh
Chúng chẳng thèm chơi rình bởi âm binh nội gián
Flappy bird Flappy bird diệt Tầu
Triệt quân hầu lính khỉ chỉ thị từ trung ương
Kị đánh đĩ trên giường noi gương hang Pắc Pó
Thủ lãnh ló đầu chó giống dòng bọ đỏ đuôi vinh danh mỗi cái buồi đảng tung hô vỹ đại
TÂM THANH
----------------------------------------------------------------------------------
Gọi Bác Hồ, Vẹm Gộc Là Chó, Ấy Là Sỉ Nhục Cho Con Khuyển - Đồ Ngu
( HNPĐ ) Chúng tôi phải đợi cho hết Tết mới gửi những dòng chữ này đến Độc giả. Bởi vì, quý vị đọc xong mới thấy rằng chúng tôi
( HNPĐ ) Chúng tôi phải đợi cho xong Tết mới gửi những dòng chữ này đến Độc giả. Bởi vì, quý vị đọc xong mới thấy rằng chúng tôi đã cố tránh không viết những điều không vui đến với những người ( là Quý vị đã, đang " back up " tinh thần cho chúng tôi, ) vào những dịp đầu năm. Nơi người ta thường nói chuyện tốt lành..
I/ Chuyện đầu tiên: Đó là chuyện " thường ngày" xẩy ra với website HNPD : Cách đây một tháng, đồng loạt 3 website ( Haingoaiphiemdam.COM, haingoaiphiemdam.Net, web dự vị: phiem-dam.Com ) lần lượt vị bọn hacker phá sập . Hiện tại, chúng tôi mới phục hoạt và đang chạy thử " thằng" COM và web Trừ bị, còn NET đang phải " build" lại từ đầu..
...Như Phát ngôn viên của chúng tôi, Ông Việt Nhân đã thổ lộ trong thư chúc tết: " Ba ( 3) thằng đánh 1, không chột cũng què " . Huống chi... : Một tên đồ tể khổng lồ cùng với máu lạnh và oán thù ( với tiền bạc đầy người từ tiền thuế của dân Việt trong nước ) đã phang những nhát búa nặng ngàn cân lên đầu một con chuột nhắt, rất yếu thế, rất cô đơn như anh em chúng tôi...
( Những lúc như thế này, chúng tôi lại liên tưởng đến những bi cảnh trên chiến trường ngày xưa, nơi bọn xâm lược Bắc Việt đã dùng chiến thuật biển người tấn công vào một tiền đồn bé nhỏ, trong đó, anh em chúng tôi, những chiến sĩ của QLVNCH, phải chiến đấu đến những viên đạn cuối cùng... )
Nỗi đau lòng của chúng tôi trong mấy ngày qua khi phải nhìn hết web này đến web khác của mình ( HNPD ) bị đánh sập, đã khiến cho một người bạn cùng khóa, đó là nhà văn Đào Đức Bảo ( Bảo Dù ), người đã từng can ngăn chúng tôi đừng phí sức trong công việc , mà theo hắn là " tào lao" này. đã phẫn nộ chửi thề: " Địt mẹ, tao đã sai rồi, từ nay tao sẽ không bao giờ khuyên chúng mày đừng chửi chúng nó nữa...". Ông Việt Nhân nhẹ nhàng nhưng lấp ló nét cương quyết: " Tôi vẫn tự hào về sự kiên cường của anh em chúng mình". Riêng Lão tướng Nguyễn Nhơn nén tiếng thở dài: " Tôi vào nhiều lần trong một ngày, nhưng chỉ thấy một màn hình...trắng xóa ! "
- Còn ông chủ của một cơ quan truyền thông ở Nam Cali thì nhận định về số phận chẳng mấy sáng sủa của HNPD trong tương lai, như sau :
" a/ Phàm thì những vị ' Đối lập trung thành" ở VN hay ở nước ngoài, người ta thường mị độc giả ( chống Cộng ) bằng cách phê phán những sai lầm của ông Hồ. Họ biết rằng đến giờ, cái bình phong Đảng, Bác, trong đó, cái khiên che chắn là Đảng đang bị cạn kiệt hết niềm tin từ ngay những đảng viên của chúng...Chỉ còn Bác Hồ, giống như Bác Giáp, khát máu, ác độc là thế, mà khi chết đi, số người có cái đầu toàn đậu hũ kéo nhau than khóc , như đám chó điên khóc chủ, vẫn còn rất đông...Nên trước thì xây lăng Hồ, nay thì lập đền Duẫn...
Trong khi họ tiếp tục phong thánh cho những thần tượng đã mục rữa ấy , thì các ông lại hết ngày này qua ngày khác, đem vạch ra cái nhơ nhớp về đời tư của họ. Thậm chí, ví mặt Bác như cái Mặt Lồn thì làm sao họ chịu cho nổi ?
Các ông còn nhớ cái vụ một tay xưng là Pháp Luân Công lấy búa tạ tính vào đập phá lăng Hồ...Các ông tưởng là thật đấy hả...Thằng chủ của Vẹm là Trung quốc, chúng muốn mượn tay Vẹm để xóa sổ cái giáo phái này, nên đạo diễn ra như thế mà thôi !
b/ Đấy là cái áp lực từ xa...Cái gần, là ngay trong cái " nôi" của các ông ( HNPD ) đó là tình hình nhập cư ( hợp pháp, và bất hợp pháp ) của người Việt Nam qua diện du sinh, qua diện đi du lịch rồi ở lại luôn, qua diện đầu tư tiền bạc để đổi lấy thẻ xanh...Đông, đông lắm. Giá nhà ở đây, tăng một cách lạ lùng...giá đăng báo là khác. Giá mua là khác, lại trả bằng tiền mặt...Hiện tượng rõ nhất là 2 thành viên cốt cán của Hội LHSV ở San Diego ( 2 gia đình này ở VN mới qua, mua nhà, đầu tư ) vừa qua đã tuyên bố mở chợ tết mà không cần các đoàn thể bạn tham dự, giúp sức...
Này, tôi xin nhắc lại...con số ấy, rất đông...Không tin ông vào các quán ăn, các tiệm phở, ông sẽ thấy toàn ...du sinh không à..
Thế mà trong khi ấy, trên trang báo của các ông cứ đem họ ra " mần thịt "...Tôi có hỏi thử một Du sinh: " - Cháu có thường vào đọc báo mạng không? cháu có biết website HNPĐ không?. Cậu ta trả lời bằng bài học thuộc lòng với văn phong của báo Nhân dân : " Trong khi nhà nước và nhân dân Việt Nam đang ra sức hàn gắn vết thương chiến tranh. Thì, một bộ phận không nhỏ...trong ấy có báo phản động HNPD vẫn quá khích, vẫn phá hoại chính sách hòa hợp và hòa giải của chúng tôi.. NHƯNG CHÚ CỨ TIN ĐI, NHỮNG TÊN QUÁ KHÍCH ẤY, CÓ GIỎI LẮM CŨNG CHỈ SỐNG THÊM VÀI NĂM NỮA, TRONG KHI CHÚNG CHÁU ĐÃ NHẬP XONG QUỐC TỊCH RỒI.... LÚC ẤY, AI THẮNG AI, TẤT BIẾT !"
Thật ra, chỉ có Việt Cộng là không đánh giá sai về HNPD, chúng điên cuồng đánh phá chúng tôi, vì bởi chúng đã..." Không bị chết đắm ở đại dương mà chết chìm ở bãi trâu đằm "...Bãi trâu đằm ở đây là tờ báo lá cải HNPD, được trang bị một loại vũ khí rất thô sơ , đã khiến những bậc thức giả khi vào đọc xong, khi ra, phải đỏ mặt tía tai cứ như mình vừa dây vào vật gì bân bẩn . Đó là từ văn phong cho đến bài vở đều thuộc loại xe cán chó ( càng ngưỡng mộ và mang ơn những nhà văn nổi tiếng, vì tình thương Lính, vì muốn giúp những người kém tài, thiếu phương tiện, họ đã phải vượt qua cái áo sĩ diện thường tình của những nhà báo chuyên nghiệp... Để đến tiếp tay cho chúng tôi. )
Cái thứ vũ khí " gậy ông đập lưng ông" ấy của chúng tôi dùng để chống lại bọn vô nhân cộng sản. Giống như bi kíp võ học của Kim Dung: "Vô chiêu thắng hữu chiêu". Bởi có câu: " đi với ma thì mặc áo giấy" . Với bọn Cộng sản vốn không có học, lại thường xuất thân từ cái lò chung là giai cấp bần cố nông..Các bài chửi văn vẻ, thâm thúy đối với chúng, chẳng khác gì đàn gẩy tai trâu. Do thế, những lời xỏ xiên tục tĩu, báng bổ, vốn là " nghề của chàng" đã khiến chúng lồng lộn lên., rồi " đại tu thành nộ". Chẳng có gì là lạ.
II/ Lại nói về chuyện hòa hợp hòa giải với Cộng sản mà cái mũ vẫn chụp cho chúng tôi là quá khích...Xin nói lại một lần chót:
Trong cuộc chiến tranh vừa qua, Việt Cộng đã gieo tang tóc, mất mát cho biết bao nhiêu thế hệ. Trong hàng triệu, triệu bi kịch do bọn chúng gây ra ấy. Những nạn nhân ấy, mỗi người một hoàn cảnh, mỗi người mang một mối hận riêng. Tuy nhiên một số người không nhỏ trong và ngoài nước vẫn rao giảng cho cái câu, nghe thì rất hảo tâm: " Chiến tranh đã qua đi lâu rồi. Việt cộng bây giờ chỉ mang cái mác cộng sản, thực ra họ cũng là người Việt...hận thù làm gì?"
Chúng tôi cũng xin lấy một số trường hợp có câu hỏi và câu trả lời cũ:
1/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp xong, lấy tiền xong, thì ra..( Trường hợp này nhẹ, có thể tha thứ )
2/- Có một bọn cướp, vào nhà anh. Cướp sạch, đuổi gia đình anh và anh, rồi đi.. ( Vẫn còn nhẹ, vẫn có thể tha thứ )
3/ - Có một bọn cướp, vào nhà anh, cướp sạch, bắt anh bỏ tù, hãm hiếp vợ anh ( hoặc bắt vợ anh làm vợ ), ném con anh ra ngoài đường..sau đó đốt nhà...
Chúng tôi đem trường hợp cuối cùng ( số 3 ) là cách mà bọn cộng sản đã đối xử với những người thua trận sau ngày 30 tháng Tư, ra hỏi các ông đang ngoạc mồm, rỏng cổ đang hô hào hòa giải, hòa hợp ..Vào trường hợp chính nạn nhân là các ông., hoặc trong trường hợp nhẹ nhất ( nhưng cũng nhục nhất ) là mỗi lần cần một cái giấy thăm nuôi ông...Vợ ông hay đứa con gái lớn của ông phải lên giường với tên công an khu vực hay tên phường trưởng? Các ông còn giả nhân giả nghĩa để mạnh miệng tuyên truyền hòa hợp, hỏa giải với bọn chó chết Việt Cộng nữa hay không?
Lão Chệt có tên là Trương Nghi, một nhà du thuyết nổi danh thời Chiến quốc, sau một trận đòn oan thừa sống thiếu chết. Thè lưỡi ra hỏi vợ:
- Ngô thiệt thượng tại hồ ? ( Lưỡi của ta còn không? )
Vợ vừa khóc vừa trả lời:
- Thượng tại ( hãy còn ) !
Trương Nghi cười ha hả: Còn lưỡi là còn nói được, là còn du thuyết được, là cái kế sách liên hoành của ta phải thành công !
Chúng tôi trên dưới mười thằng Lính, đui què sứt mẽ cả về thể xác lẫn tinh thần. Hiện tại, chẳng cần tiền, chẳng màng danh...Còn sức chửi, còn cái web này...là còn ngày đêm thể hiện lại vai trò người lính ngoài mặt trận khi xưa... Chẳng cần oong đơ gì sất cả, cứ nghĩ đến Hồ Chí Minh là chửi. Nghe thấy 2 chữ Cộng sản là giống như con gà trống, đến giờ dậu là cổ họng đã ngưa ngứa rồi... Còn nói như Lão tướng Nguyễn Nhơn thì, : "... Nếu vận động được đồng bào vùng lên đánh đổ cọng sản được thì thắng. Trái lại thì thua, chớ hổng có THỎA HIỆP GÌ RÁO TRỌI. Thà là làm viên ngọc vở, còn hơn miếng ngói lành. ."
Thằng Đồ Ngu tôi, tuy còn đang lu bu vì phải làm thợ vịn cho việc tái thiết cái website NET chưa xong, nhưng lâu ngày không chửi Hồ, đả Cộng, nhạt miệng quá cũng phải gõ ít dòng...Còn cái đề bài ngày hôm nay, vì quá tởm, quá khinh cái mặt chúng, chửi chơi vậy, chứ chẳng liên quan gì đến nội dung của bài.
Đồ Ngu
( HNPĐ )
* Minh họa của Lính Dù